Để Cổ Việt Đàn nhanh chóng hồi phục, Tĩnh Thư làm cho hắn một nồi canh thập toàn đại bổ cùng cháo trắng cho bữa ăn sáng.
Tĩnh Thư hai tay bê khay đồ ăn, dùng thân người đẩy cửa vào, “Ăn cơm thôi.”
Cổ Việt Đàn đang nằm trên giường hai mắt không rời tivi.
“Ăn cơm.” Nàng để đồ ăn lên chiếc bàn ở cạnh giường, “Anh đang xem gì vậy?”
Tò mò nàng liền nhìn vào tivi “Tâm Vũ?”
Trên màn hình tivi xuất hiện hình ảnh của Tâm Vũ. Tĩnh Thư ngây người nhìn lên màn hình tivi.
“Văn tiểu thư, nghe nói Cổ Việt Đàn của tập đoàn Cự Phong đã đầu tư hai triệu ?”
“Đúng vậy, Cổ tiên sinh đã đầu tư vào công ty chúng tôi, cứu giúp Hoa Đạt tiếp tục sinh tồn.” Văn Tâm Vũ tươi cười đáp lại.
“Cứ như thế này thì sản phẩm mới của Hoa Đạt có thể thuận lợi ra mắt?”
phóng viên bắt lấy cơ hội tiếp tục hỏi.
“Đương nhiên là có thể, tôi tin tưởng rằng không bao lâu nữa sản phẩm mới của công ty chúng tôi có thể ra mắt trên thị trường.”
“Thật là quá tốt rồi, công ty Hoa Đạt sau bao năm lặng tiếng, cuối cùng cũng ra mắt sản phẩm mới.” Phóng viên nói một câu thật sự không biết là đang khen hay trào phúng.
“Đúng vậy, tôi tin tưởng rằng công ty Hoa Đạt nhất định sẽ thành công, mọi người hãy chờ xem.” Văn Tâm Vũ mặc dù vẫn tươi cười trả lời nhưng trong giọng nói lại tràn ngập sự giận dữ.
Thật sự không thể xem tiếp được! Nghe phóng viên nói như vậy, Tĩnh Thư liền cảm thấy trong lòng nổi giận, đi nhanh đến tivi ấn nút tắt, rồi quay lại nhìn Cổ Việt Đàn, “Ăn cơm thôi.”
Cổ Việt Đàn liền cảm thấy buồn cười nhìn Tĩnh Thư, “Như vậy mà đã không chịu được?”
Tĩnh Thư chỉ vào tivi, “Phóng viên tại sao lại ép người quá đáng như vậy?”
Cổ Việt Đàn nhịn không được cười khẽ.
Nhìn hắn cười, Tĩnh Thư không nhịn được hai gò má đỏ lên, liền tiến lại gần hắn, “Cổ Việt Đàn.”
Hắn khó hiểu nhìn nàng: “Tôi đâu có trêu chọc cô?”
“Có!” Nàng tức giận giọng nói liền hơi to tiếng.
“Có?”
Nàng thở phì phì nói: “Anh không nên giúp đám phóng viên kia nói.’
Cổ Việt Đàn nhướng hai bên mày lên nhìn gương mặt tức giận của Tĩnh Thư, “Bất luận tôi giúp ai nói, hôm nay tôi chỉ là nghe trên tivi, thật sự tôi không có xen vào chuyện này.”
“Chuyện này cũng là……” Nàng tự thấy đuối lý cúi đầu, giọng nói áy náy rất nhỏ như đang thì thầm.
“Tôi đói bụng.” Cổ Việt Đàn cất giấu buồn cười.
Nàng cúi đầu không nói, yên lặng bưng bát lên, đem đồ ăn và cơm đưa tới trước mặt hắn, giương mắt nhìn chợt thấy trên mặt hắn vẫn còn sót lại một chút biểu tình như cười lại như không, nhất thời đều không thấy trong lòng có chút áy náy nào.
“Anh cố ý trêu đùa tôi?”
“Tôi trêu đùa cô? Thật sự là oan uổng.” Hắn mỉm cười nhìn nàng.
“Muốn hay không tôi lấy gương cho anh nhìn một cái, mặt của anh không có ý tốt .” Nàng phẫn uất, dậm chân một cái tại chỗ.
Cổ Việt Đàn cười, cầm một tay nàng kéo đến bên giường ngồi xuống, hai tay ôm lấy thắt lưng của nàng, đầu để trên hõm vai của nàng, “Tốt lắm, đừng nóng giận, thực ra vừa rồi Văn Tâm Vũ biểu hiện rất tốt.”
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn,“Thật không?”
“Đối mặt với phóng viên mà vẻ mặt không hề biến sắc, Văn Tâm Vũ quả thật không đơn giản, ta dám nói Hoa Đạt dưới sự lãnh đạo của cô ấy, tiếp theo chắc chắn sẽ phát triển tốt.”
Nàng rốt cục vui vẻ cười, “Anh thật sự cho rằng như vậy?”
“Đúng vậy.”
Bỗng nhiên nghĩ đến chính mình không đúng tý nào, nàng không khỏi nản lòng cúi đầu, “Tôi vốn không bằng một phần mười năng lực của Tâm Vũ.”
“Ai nói?” Nhanh chóng ôm cô gái trong lòng mình, hắn cúi đầu hôn một cái lên môi của nàng.
“Tôi không cần anh an ủi tôi, tôi biết bản thân mình nặng mấy lượng.”
Hắn cố ý buông hai tay ra, giật ra một khoảng cách ngắn giữa hai người, trêu tức nhìn nàng, “Chỉ là mấy lượng sao? Em chắc chắn chứ?”
Văn Tĩnh Thư biết hắn cố ý trêu nàng, thẹn quá thành giận kêu lên: “Anh phá hư, đáng ghét !” Nàng lấy tay đánh lên vai hắn mấy cái.
“A! Đau! Đau!” Cổ Việt Đàn đau đến nỗi nhăn cả lông mày lại.
Văn Tĩnh Thư hoảng sợ, còn tưởng rằng mình ra tay quá nặng, khẩn trương nhìn hắn,“Chỗ nào đau?”
Nhìn vẻ mặt khẩn trương của nàng, Cổ Việt Đàn nhịn không được cười to, đem nàng kéo vào trong lòng.“Lừa em thôi.”
Văn Tĩnh Thư tức giận mở miệng: “Lừa……”
Hắn lấy môi hôn lên môi nàng, chẳng bao lâu sau, bọn họ đã không hề cảm thấy xa lạ, càng lúc càng thân mật.
…
Hai ngày này cũng đủ làm Văn Tĩnh Thư phát mệt, buổi tối trở về phòng, nàng liền chui vào chăn ngủ liền.
Trên tường lén lút lộ ra một khe hở, một bóng dáng cao lớn theo khe hở nhìn vào phòng của nàng, nhìn thẳng vào giường của nàng.
Chạm đến gương mặt như thiên sứ của nàng, hắn lộ ra một chút ý cười ôn nhu.
Hồi trước hắn để nàng ở cạnh phòng của hắn là lo lắng nàng ở đây không thích ứng, bị bắt nạt, hiện giờ cùng nàng nảy sinh tình cảm, hắn cảm thấy mình đã quyết định đúng.
Là trái tim nàng đánh động trái tim cứng rắn của hắn, là sự dịu dàng của nàng hoà tan sự ương ngạnh của hắn, là lòng thiện lương của nàng đánh lui lòng cuồng vọng của hắn.
Hắn không tìm ra chút giả dối nào ở trên mặt của nàng, sự hồn nhiên của nàng lay động tình cảm của hắn.