Cổ Việt Đàn thức dậy với một tâm trạng rất tốt, hôm qua ngủ thật là ngon, cái bụng rỗng được vỗ êm vì vậy cảm giác thấy ngủ càng thêm ngon hơn.
Hôm qua ăn xong bữa ăn khuya, Cổ Việt Đàn nằm trên giường đã tưởng tượng tới bữa ăn sáng nay. Không biết cô ta sẽ làm món gì cho hắn ăn đây ?
Nghĩ đến đây toàn bộ tâm trạng của hắn đều sảng khoái, bật dậy rất nhanh khỏi giường, làm vệ sinh cá nhân một cách nhanh chóng, thần thái sáng lạng đi ra khỏi phòng.
Đi đến nhà ăn, hắn chợt phát hiện không phải hắn là người đến sớm nhất.
Cổ Việt Sâm, Cổ Việt Trì, Cổ Việt Di, Cổ Việt Mạn và Ông Cổ đang ngồi xung quanh bàn ăn, không ngừng đánh chén những thứ để trên bàn.
“Đây… Đây… là xảy ra chuyện gì vậy ?”
“Trứng bác thảo cháo thịt nạc đây.” Văn Tĩnh Thư hai tay đang bê một cái khay, trên đặt một nồi cháo thịt nạc trứng bác thảo, miệng không ngừng hô lớn.
“Tốt, tốt…” Ông Cổ không ngừng nói tốt, mắt nhìn nồi cháo thịt nạc trứng bác thảo không chớp mắt.
“Tôi cũng muốn.”
“Tôi cũng muốn một bát.”
“Tôi cũng muốn.”
Mọi người đều tranh nhau ăn nồi cháo thịt nạc trứng bác thảo mà Tĩnh Thư vừa mới bưng ra.
Cổ Việt Đàn thấy thế, trong lòng khí nóng bốc lên.
Bọn họ dám ăn bữa sáng của hắn ?
“Mọi người dừng lại hết cho tôi, tất cả đều là của tôi.”
Nghe thấy tiếng hét của hắn, mọi người đang ăn đều dừng lại, quay đầu nhìn hắn một cái. Xong tất cả cùng quyết định mặc kệ hắn tiếp tục tập trung vào món cháo thịt nạc trứng bác thảo.
“Tức ૮ɦếƭ.” Cổ Việt Đàn thấy không ai để ý đến mình trong lòng giận lắm.
“Tiểu quỷ.” Tĩnh Thư thấy hắn vì một bữa ăn sáng mà tức giận trong lòng cảm thấy rất bực liền hừ một tiếng.
Nhìn hành động của nàng càng làm cho Cổ Việt Đàn thêm giận, hắn bước đến bên bàn, hai tay nắm vào khăn trải bàn chuẩn bị tiết giận.
Trong phút chốc mọi thứ trên bàn đều nằm la liệt ở dưới đất.
Mọi người dường như biết trước được suy nghĩ của hắn, đều như sẵn sàng chuẩn bị, ăn ý phi thường với nhau, hai tay nâng chén cháo lên còn những thứ khác, tuỳ vào hắn muốn làm gì thì làm.
Nhìn thấy tình cảnh hiện giờ Tĩnh Thư cảm thấy hoảng sợ .
Hắn vì sao có thể vì một chén cháo….
Cổ Việt Đàn giận đến xanh mét mặt mày, hắn không biết xấu hổ liền hét lớn, “Không ai được ăn.”
Không có ai để ý đến hắn hết .
Tĩnh Thư đi vòng vèo trong phòng ăn, lát sau tay bê ra một chén cháo thịt nạc trứng bát thảo không biết cố ý hay vô tình mà đi qua trước mặt hắn “Sáng sớm đã tức giận sẽ ảnh hưởng tới vị giác.”
Cổ Việt Đàn nhìn chén cháo trong tay nàng, rất nhanh nuốt nước miếng đang chảy ra trong miệng, rồi lại nhanh chóng lấy ghế ngồi vào bàn ăn, liền cúi đầu ăn.
“Tĩnh Thư, cháu làm bữa ăn sáng còn ngon hơn cả đầu bếp nổi tiếng đó.” Ông Cổ thoả mãn nói.
“Tay nghề của cô tuyệt thật.”
“Lâu lắm chưa được ăn những món ngon như thế này.”
“Cái gì lâu lắm? Căn bản là chưa từng ăn qua.”
Một câu khen ngợi lại tiếp một câu vang lên.
Cổ Việt Đàn ngẩng mặt lên nhìn đám anh em mình rồi lại cúi xuống ăn tiếp chén cháo, “Một đám không biết xấu hổ.”
Ông Cổ tức giận tay vỗ mạnh xuống bàn nảy lên, “Ngươi nói cái gì?”
“Việt Đàn, anh đừng quá đáng.” Việt Sâm thấy ồn ào liền lên tiếng, ánh mắt hướng về phía anh trai.
Văn Tĩnh Thư chưa bao giờ đối mặt với những chuyện như thế này, sợ hãi lùi về một phía… Những người này quả thật là khủng bố quá mức.
Ăn tới miếng cháo cuối cùng, Cổ Việt Đàn lấy khăn giấy ra lau miệng.
“Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Hôm qua tôi đã nói Tĩnh Thư là đầu bếp riêng của tôi, sao mọi người lại ăn bữa sáng do cô ấy làm?”
“Việc này…” Ông Cổ á khẩu không trả lời được.
Cổ Việt Sâm không nói được gì đành ngoan ngoãn ngồi xuống.
“Không bằng như vậy…” Ông Cổ cũng không muốn chịu thua trước con trai mình, “Số tiền đầu tư hai triệu cho Hoa Đạt, trong đó ba trăm nghìn tính của ta, như vậy Tĩnh Thư cũng là đầu bếp của ta.”
Cổ Việt Sâm thấy ba ba đã mở lời liền nói, “Đã vậy thì tôi cũng thế, đầu tư ba trăm ngàn.” Không vì cái gì khác, chỉ vì muốn Tĩnh Thư nấu ăn thôi.
Cổ Việt Mạn cũng không do dự lên tiếng, “Tôi cũng góp một phần.”
Cổ Việt Trì nói theo, “Tôi cũng có một phần.”
Cổ Việt Di cũng lên tiếng, “Ba trăm có lời như vậy, tôi cũng góp một phần.”
Tĩnh Thư kinh ngạc nhìn những người trong nhà này, không ngờ vừa ăn mà có thể bỏ ra một khoản lớn như vậy.
“Nếu mọi người đều góp tiền, vậy Tĩnh Thư không còn là đầu bếp riêng của con nữa rồi.” Ông Cổ như một ông vua nhìn xuống đứa con lớn nhất.
Cổ Việt Đàn châm chọc cười trừ, “Hai triệu đầu tư cho Hoa Đạt là tiền riêng của con, Tĩnh Thư là đầu bếp của riêng con, sau này không ai được sai Tĩnh Thư nấu ăn nữa.”
Tĩnh Thư trừng lớn con mắt nhìn hắn. Nàng lấy hết khí thế đi đến bên cạnh hắn, “Đều là người nhà cả, anh tính toán như vậy làm chi, với lại đồ ăn tôi đều để lại cho anh một phần mà.”
Lời nói của Tĩnh Thư làm tâm của hắn thấy ấm áp, nhưng sự tức giận trong lòng vẫn không nguôi.
“Cô là của riêng tôi, không phải của mọi người.”
Đối với loại người phách lối như hắn, Tĩnh Thư cảm thấy uể oải, đầu gục xuống, hai mắt bỗng chốc có một màn sương, “Tôi không muốn làm đầu bếp riêng cho anh, tôi muốn về nhà nấu cho Tâm Vũ ăn .”
Cổ Việt Đàn nhìn thấy đôi mắt đỏ của nàng thì sự tức giận trên mặt liền thu về, đi đến bên nàng vỗ nhẹ an ủi, “Tôi không trách cô, cô nghĩ lại xem, khế ước mà tôi với cô ký chỉ cần đáp ứng mình tôi, đáp ứng bọn họ, cô thử nghĩ xem, có bao nhiêu người, lại thêm ba bữa ăn cộng thêm ăn khuya nữa, không phiền luỵ mới là lạ.”
“Tôi thấy không sao.”
Không sao? Nàng quả thật là một cô gái tốt .
Cổ Việt Đàn tức giận đến giậm chân, vẻ mặt giận dữ vừa lui về nay lại hiện ra, “Vì sao? Tôi không tin cô không nhìn thấy trong nhà tôi còn ba vị đầu bếp. Họ sẽ thế nào đây ?”