“Lợi dụng lúc người ta khó khăn như vậy có quá đáng không?”
Cổ Việt Đàn không để ý đến lời của Ông Cổ. Da mặt hắn quá dày rồi. “Không có đâu nha, con đã đưa cho Văn tiểu thư hai triệu rồi, hợp đồng còn chưa có ký nữa.”
“Tiền đã đưa, tại sao còn chưa ký hợp đồng?” Cổ Việt Sâm giật mình nhìn Cổ Việt Đàn, thầm nghĩ một người như anh trai sao lại hồ đồ đến vậy?
“Chỉ có một câu! Tin tưởng! Ta tin Văn tiểu thư có thể giúp Hoa Đạt phát dương quang đại công ty, cho nên đã đưa cho cô ấy hai triệu, còn hứa sẽ không nhúng tay vào chuyện của công ty.” Hai mắt của Cổ Việt Đàn lóe lên một tia sáng.
Nhìn bộ dạng chắc chắn của anh trai, Cổ Việt Sâm cũng không muốn hỏi nhiều.
“Được rồi, mấy chuyện đó đừng nói nữa, chuyện bây giờ là an bài thế nào cho Văn tiểu thư…” Ông Cổ chợt dừng một chút, từ lúc vào cửa vẫn chưa hỏi tên của cô gái này là gì? Thật là hồ đồ quá!
Ông Cổ ôn hoà mỉm cười hỏi, “Cháu gái, cháu tên là gì vậy ?”
Văn Tĩnh Thư cười trả lời “Văn Tĩnh Thư, bác có thể gọi cháu là Tĩnh Thư.”
“Haha….đúng là người cũng giống tên, không sai chút nào’
Tên đâu có sai, nhìn bộ dạng tròn tròn như thế này thật khiến người ta yêu thích, hiện tại các cô gái đều thích giảm béo, tìm được một cô gái có tướng phúc hậu thế này thật là khó.
Ông Cổ bừng tỉnh khi nhìn thấy sắc mặt biến sắc của người con thứ hai.
“Làm sao an bài cho Tĩnh Thư bây giờ?”
Cổ Việt Sâm thấy ba nhìn về phía mình liền xua tay, “Đây không phải việc của con, cô ấy là đầu bếp riêng của anh cả, phải do anh ấy quyết định chứ.”
Ông Cổ trừng mắt nhìn con trai lớn, “Con nói xem sao?”
Cổ Việt Đàn cầm lấy cổ tay của Tĩnh Thư, “Đi theo tôi.”
Căn bản không để ý ánh mắt của mọi người, Cổ Việt Đàn cầm tay Tĩnh Thư kéo lên lầu hai. Tĩnh Thư cũng không hiểu mình đang ở trong tình huống gì, chỉ còn biết im lặng để Cổ Việt Đàn kéo đi.
Trời ơi!
Kéo nàng không khác gì kéo một cái máy kéo, Cổ Việt Đàn kéo được Tĩnh Thư lên lầu hai, bản thân như mất đi nửa cái mạng.
Đến trước cửa phòng, Cổ Việt Đàn buông tay Tĩnh Thư ra.
“Cô có suy nghĩ đến chuyện giảm béo hay không ?”
“Chưa từng nghĩ đến.” Tĩnh Thư cương quyết nói.
Tĩnh Thư nhìn hắn thở phì phò như vậy trong lòng cảm thấy rất buồn cười, hắn đâu cần phải kéo nàng đi như vậy chỉ cần bảo nàng đi lên lầu là được, không phải sao?
Tĩnh Thư nhìn vào cửa lớn nói, “Xin hỏi đây có phải phòng của tôi?”
Hắn thở phì phò lắc đầu “Đây là phòng của tôi.”
Trời ơi! Hắn đưa nàng đến phòng hắn có ý đồ gì đây?
Cổ Việt Đàn chỉ căn phòng bên cạnh, “Cô hãy ở tạm phòng này một thời gian.”
Tĩnh Thư nhìn căn phòng, “Hồi trước đây là phòng của ai?”
“Không của ai cả, chỉ là phòng dự bị thôi, là phòng vợ tương lai của tôi, sau này tôi lấy vợ hai phòng sẽ đập thông qua làm một phòng tân hôn, hiện giờ cô cứ ở tạm đó đi.” Cổ Việt Đàn mặt không chút thay đổi nói.
…
Văn Tĩnh Thư yên lặng xách hành lý đẩy cửa phòng vào, một căn phòng sạch sẽ, không quá xa hoa, màu sắc thanh nhã khiến lòng người thật dễ chịu.
“Được chứ?” Phía sau nàng đột nhiên phát ra lời nói.
“Được.” Tĩnh Thư nhẹ nhàng gật đầu.
Dù sao cũng không phải nhà của nàng, vì vậy nàng cũng không yêu cầu quá cao.
“Đi vào đi, đừng làm đổ cửa.” Hắn ở phía sau nàng hạ thấp giọng nói.
Giọng nói trầm ấm phát ra từ hắn làm nàng nhớ tới sự việc buổi sáng ở siêu thị, chính giọng nói này làm cho nàng ấn tượng về hắn.
“Tôi… tôi…” Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Nàng chợt phát hiện ra cái cằm đầy nam tính của hắn trên đó có chút râu nhỏ lún phún, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của hắn.
“Đi vào đi.” Hắn cúi đầu xuống nhìn nàng.
Nàng chột dạ run lên, nhẹ nhàng đi vào phòng.
Đây là lần đầu tiên nàng qua đêm ở ngoài, mặc dù căn phòng rất đẹp, nhưng trong lòng nàng, cho dù căn phòng có sơn son thi*p bạc cũng không bằng căn phòng đơn sơ của nàng.
Hắn đi vào phòng, hai ngón tay sờ sờ lên mép bàn, sau đó lại xoa hai tay vào nhau.
“Rất sạch sẽ.”
Tĩnh Thư kinh ngạc nhìn vào hành động của hắn.
Cổ Việt Đàn nhìn xung quanh khắp nơi “Căn phòng này đã lâu không có người ở, nhưng hàng ngày tôi đều sai người quét dọn, nếu cô cần gì thì cứ nói, tôi sẽ bảo người làm cho cô.”
“Vâng.” Nàng thân phận là người ăn nhờ ở đậu, nào dám có ý kiến gì.
Cổ Việt Đàn xoay qua nhìn Tĩnh Thư, “Đi nghỉ sớm đi, mai nhớ dậy sớm nấu đồ ăn sáng cho tôi.”
“Giúp tiên sinh chuẩn bị đồ ăn sáng?”
“Cô đừng quên, bắt đầu từ hôm nay cô là đầu bếp riêng của tôi, cô không giúp tôi chuẩn bị đồ ăn sáng sao?” Cổ Việt Đàn tuy thấp giọng nói nhưng cũng khiến người đối diện cảm thấy hắn đang giận.
“Vâng, sáng mai tôi sẽ giúp tiên sinh chuẩn bị bữa sáng.”
“Nghỉ sớm đi.” Nói xong hắn đi ra khỏi phòng của nàng.
Cửa phòng nàng vừa đóng lại, Tĩnh Thư liền thở ra một cái, toàn thân xụi lơ ngồi xuống trên giường, lại một lần nữa nhìn xung quanh căn phòng.
Căn phòng thiếu rất nhiều vật quen thuộc của nàng, nhất là thiếu không khí ấm áp.
Không quen với không khí của căn phòng khiến nửa ngày trời nàng mới quen được, vừa mới nhắm mắt vào định ngủ thì bên ngoài cửa truyền đến một tiếng đập cửa.
Tĩnh Thư thoáng giật mình ngồi dậy, rón rén đi đến bên cạnh cửa, không dám mở cửa cất giọng hỏi “Ai?”
“Là tôi.”
Cổ Việt Đàn ?
“Có chuyện gì vậy?” Không phải là bảo nàng nghỉ ngơi sớm sao. Sao giờ này lại đến gõ cửa phòng của nàng.
“Bây giờ tôi đói bụng rồi, giúp tôi làm bữa ăn khuya.”
Đói bụng ? Tĩnh Thư quay đầu lại nhìn đồng hồ đang đặt trên bàn, kim đồng hồ chỉ đúng 11 giờ đêm.
Cửa chính lại truyền đến một tiếng gõ cửa. “Tôi đói lắm rồi. Nhanh lên một chút.”
“Được rồi, được rồi.” Tĩnh Thư sợ ảnh hưởng đến ngưòi khác, liền mở cửa đã nhìn thấy hắn đang mặc bộ đồ ngủ trên người, còn một tay thì đang vỗ bụng, nhìn thấy nàng, hắn liền nắm tay nàng kéo đi.
“Nhanh lên.”
Nàng bất đắc dĩ phải gỡ tay hắn ra, miệng khẽ quát nhỏ, “Tôi vẫn chưa đi dép mà.”
Hắn quay đầu lại nhìn thấy nàng chưa đi dép, liền quay lại bảo nàng, «Quay vào đi dép đi. »
Nàng bất đắc dĩ quay đầu về phòng đi dép vào rồi vội vàng quay lại trước mặt hắn nói “Đi thôi.”
Cổ Việt Đàn giống như bị bỏ đói 3 ngày 3 đêm , liền kéo tay nàng đi như chạy xuống dưới lầu, hại nàng xém chút hụt hơi mà ૮ɦếƭ.
Đi vào nhà bếp, hai tay nàng chống lên bàn ăn nói : “Cứ ngày mấy lần như thế này, không cần đợi đến khi Hoa Đạt làm ăn có lãi, chắc tôi cũng ૮ɦếƭ trong tay anh.”
Hắn lấy một chiếc ghế ngồi vào bàn ăn “Cô không ૮ɦếƭ được đâu, nhưng nếu như cô không nấu cho tôi ăn, chắc tôi sẽ ૮ɦếƭ ngay đó.”
« Thật vậy sao ? »
Tĩnh Thư mở tròn hai mắt lên nhìn hắn, trong lòng nổi lên nghi ngờ “Không phải vừa nãy ở nhà tôi anh đã ăn hết tám món hay sao? Giờ mới chưa đến 12 giờ, sao lại đói như vậy ?”
Hắn nở một nụ cười tà nhìn nàng nói “Nếu cô không tin, bây giờ cô có bày tám món lên bàn ăn tôi cũng nhất định sẽ ăn hết.”
« Thật vậy sao? »
Đôi mắt nàng mở lớn nhìn vào hắn. “Được rồi, bây giờ muốn ăn gì?”
“Đã khuya rồi, cô nấu cái gì cũng được.” Hai mắt hắn nheo lại nhìn nàng.
“Mỳ ăn liền?” Nàng không tin hắn không kén chọn như vậy.
“Có thể chấp nhận được.”
“Cơm rang.”
“Càng tốt.”
Văn Tĩnh Thư thoắt chút giật mình, hắn không phải là người kén ăn sao.
“Nếu anh không có ý kiến gì thì tôi sẽ đi rang cơm với trứng cho anh.”
“Được.” Hắn vẫn như cũ không hề có chút phản kháng.
Nếu hắn đồng ý, nàng liền đi đến phía nồi cơm điện lấy cơm chuẩn bị làm cơm cho hắn.
Vừa mở nồi cơm ra, nàng thoáng giật mình. Sao không còn hột cơm nào vậy?
“Chỉ cần nhìn biểu hiện của cô, tôi đoán chắc cơm trong nồi hết rồi phải không?”
Văn Tĩnh Thư uể oải đóng nồi cơm lại « Vậy có thể chỉ cho tôi chỗ để mỳ được không? »
“Nhà của tôi không bao giờ ăn loại đồ ăn hại thân như vậy.” Cổ Việt Đàn thở dài nói.
“Ý của anh là nhà anh không có mỳ ăn liền?”
“Đúng vậy.” Hắn dùng giọng nói tràn ngập bướng bỉnh trả lời nàng.
Vậy thì đoạn đối thoại trước đây rõ ràng có ý trêu đùa nàng.
Văn Tĩnh Thư vẻ mặt ảo não hỏi hắn : “Xin hỏi, vậy tiên sinh rốt cuộc muốn ăn cái gì?”
“Tôi không có yêu cầu cao, chỉ cần trong tủ lạnh có thể nấu cái gì thì tôi ăn liền.” Trong giọng hắn tràn ngập vẻ bi thương.
“Được, tôi sẽ nấu cho anh ăn.” Nàng trừng mắt nhìn hắn một cái.
“Cô không thừa dịp này bỏ cái gì vào đó chứ?” Hắn phát hiện trong mắt nàng có tia tức giận.
“Hiện giờ tôi ước có thạch tín cho anh ăn đã luôn.” Nàng lẩm bẩm nói nhỏ, ôn nhu nguyền rủa nhưng lại khiến trong lòng cảm thấy thoải mái.
“Thật là một cô gái độc ác.” Hắn đắc ý chế nhạo nàng.
“Tiên sinh không nghe nói là độc nhất chính là lòng dạ đàn bà hay sao, tiên sinh hãy cẩn thận một chút đi.” Nàng lạnh lùng nói.
Văn Tĩnh Thư mở tủ lạnh lấy nguyên liệu ra, vừa vội vàng vo gạo cho vào nồi nấu, tiếp theo nhanh chóng thái thịt, cho gia vị vào tẩm ướp chuẩn bị cho vào nồi nấu.
“Làm xong chưa vậy? Tôi đói sắp ૮ɦếƭ rồi.” Cổ Việt Đàn buồn ngủ cúi đầu, hai tay chống lên trên mặt bàn.
Văn Tĩnh Thư không quay đầu lại để tránh lại một trận tranh cãi nhau nữa, chuyên tâm chăm chú vào nồi cháo đang ở trên bếp.
« Đừng ồn, sắp xong ngay thôi mà. »
“Nhưng tôi đã đợi lâu lắm rồi, lâu lắm rồi.” Cả người của Cổ Việt Đàn ngả dài lên trên mặt bàn.
Tĩnh Thư quay đầu lại nhìn thấy hắn như vậy, liền cười khẽ một cái.
Giờ phút này nhìn thấy hắn luôn miệng đòi ăn thật giống với một tên trẻ con, hắn thật sự là Cổ Việt Đàn mà Tâm Vũ đã nói là tàn bạo vô nhân tính sao? Giờ phút này nếu người ngoài nhìn thấy bộ dạng của hắn, không biết sẽ nghĩ cái gì đây?
“Được rồi, được rồi.”
Hắn nghe như vậy, thân người liền ngồi thẳng dậy, trên tay cầm sẵn cái thìa.
Văn Tĩnh Thư tắt bếp ga đi, bưng cả nồi cháo đặt ở trước mặt hắn, Cổ Việt Đàn không nói gì liền múc một thìa cho luôn vào miệng.
Nàng giống như đang nói với đứa trẻ con, « Từ từ ăn, không ai tranh với anh đâu. »
Cổ Việt Đàn vừa ăn xong một miếng trong miệng liền thổi khí.
“Ngon quá, thật sự rất ngon.” Hắn một miếng lại một miếng cho luôn vào miệng.
Văn Tĩnh Thư nhìn thấy hắn ăn ngon lành như vậy bao nhiêu tức giận trong lòng liền tan biến hết.
Khi trong nồi không còn một thìa cháo nào, trên mặt hắn liền hiện ra hai lúm đồng tiền.
“Cô làm đồ gì ăn cũng ngon cả.”
“Vậy sao?” Hắn đang khen nàng hay châm chọc nàng vậy ?
Đẩy cái nồi không ra, hắn lấy tay che miệng ngáp một cái.
“No bụng rồi, có thể an tâm đi ngủ rồi.”
Văn Tĩnh Thư nhìn hắn không chớp mắt, “Vừa mới ăn no như vậy liền đi ngủ sao?”
“Chính vì ăn no như vậy nên mới muốn đi ngủ, không nói với cô nữa, tôi đi ngủ đây.” Nói xong hai tay lại che miệng ngáp một cái.
Văn Tĩnh Thư thật là dở khóc dở cười với đối Cổ Việt Đàn.
Làm gì có người nào ăn no xong liền đi ngủ ? Không sợ đau dạ dày sao?
“Vậy anh cứ đi ngủ trước đi, tôi thu dọn một chút sẽ đi ngủ liền.”
“Vậy tôi không phiền cô nữa, đi ngủ sớm đi.” Cổ Việt Đàn vừa ngáp vừa đi ra khỏi phòng.
Xem ra hắn buồn ngủ lắm rồi, Tĩnh Thư nhanh tay thu dọn lại nhà bếp, sau đó lê tấm thân mệt mỏi về phòng.
Nằm trên giường có lẽ do mệt mỏi quá nên một lúc sau nàng đã chìm vào giấc ngủ.
Lúc này trên vách tường hé hở một khe nhỏ, một thân ảnh cao to khẽ ghé mắt vào phòng nàng. Ngưòi này không có ác ý, thấy nàng đã ngủ liền quay đi, khe hở cũng đóng lại, trên tường khôi phục lại như cũ.