Hắn rốt cuộc có mấy cái bụng vậy?
Sau khi đã ăn một trận no say, Cổ Việt Đàn trên mặt nở một nụ cười, nói : “Có thể ăn những món ngon như vậy, thật là tuyệt vời.”
Tĩnh Thư và Tâm Vũ không hẹn cùng nhìn về phía Cổ Việt Đàn.
“Tiên sinh chắc đã ăn no?” Tâm Vũ hoài nghi nhìn hắn.
“Không phải chứ? Ăn hết cả bàn ăn như vậy lại còn không no?” Tâm Vũ nghi hoặc nghĩ trong đầu.
Hai chị em đưa mắt nhìn nhau ngờ vực.
Cổ Việt Đàn lơ đễnh lộ ra một nụ cười rộng mở trên mặt, “Tôi ăn no rồi.”
Cả hai chị em Tâm Vũ và Tĩnh Thư thở phào nhẹ nhõm, đồng loạt tựa người ra sau ghế.
Cổ Việt Đàn mỉm cười nhìn hai chị em, “Bây giờ có thể bàn việc chính.”
Bàn việc chính ?
Tâm Vũ và Tĩnh Thư đồng loạt ngồi thẳng người dậy, hai mắt chăm chú nhìn Cổ Việt Đàn, hắn có thể là cứu tinh của Hoa Đạt.
“Muốn ngồi ở trên bàn ăn bàn việc sao?” Hai mắt Cổ Việt Đàn nhìn về phía phòng khách.
Văn Tâm Vũ nhìn thấy ánh mắt của hắn, liền vội vàng đứng dậy, “Đương nhiên không rồi, mời đến phòng khách.”
Tĩnh Thư vội vàng đứng lên theo “Em đi pha trà.”
“Tôi muốn uống trà ô long lạnh, nhớ chỉ pha với nuớc sôi ở nhiệt độ 70.” Cổ Việt Đàn lập tức mở miệng nói.
Tĩnh Thư ngạc nhiên liếc hắn một cái.
Hắn xem mọi người trong nhà này là cái gì?
“Tôi biết rồi.” Nàng vẫn trả lời theo phép lịch sự.
“Cổ tiên sinh, mời đi hướng này.” Tâm Vũ nhẹ nhàng mỉm cười.
Cổ Việt Đàn đứng dậy, đi về phía phòng khách.
Tĩnh Thư buồn bực trề môi ở phía sau lưng hắn.
Tâm Vũ nín nhịn không cười, phẩy phẩy tay bảo nàng đi pha trà.
Văn Tâm Vũ đi vào phòng khách đã thấy Cổ Việt Đàn yên vị trên sofa đặt ở phòng khách.
“Cổ tiên sinh, về chuyện đầu tư…”
Cổ Việt Đàn đột nhiên giơ tay ngăn Tâm Vũ nói, “Hãy khoan, chờ em gái của Văn tiểu thư đã.”
Chờ Tĩnh Thư? Tâm Vũ trong lòng không khỏi ngạc nhiên.
Lát sau, Tĩnh Thư bưng trà vào trong phòng khách, tay run run đặt chén trà trước mặt Cổ Việt Đàn “Mời tiên sinh dùng trà.”
Cổ Việt đàn liếc nhìn bộ mặt ngượng ngùng của Tĩnh Thư, thanh nhã nâng chén trà lên nhấp một ngụm.
“Đây không phải dùng nước sôi 70 độ mà là dùng nước 75 độ để pha.”
Tĩnh Thư không hiểu liếc nhìn hắn.
Hắn là người bình thường, sao biết dùng nước bao nhiêu độ pha trà?
Nàng vào nhà bếp, đúng lúc nước đang chuẩn bị sôi, nàng lấy nhiệt kế ra đo là 90 độ, sau đó vào trong tủ lạnh lấy hai viên đá cho vào thì đúng là 75 độ.
“Cổ tiên sinh, bây giờ Tĩnh Thư đã có mặt. Chúng ta có thể bàn chuyện chính được rồi.”
Cổ Việt Đàn liếc nhìn Tĩnh Thư một cái, xong liền quay về phía Tâm Vũ cười, “Có thể bàn chuyện chính rồi.”
Tĩnh Thư run sợ một cái, sao lại phải chờ nàng vào mới bàn chuyện chính.
“Cổ tiên sinh có ý kiến gì đối với Hoa Đạt?” Tâm Vũ đi ngay vào vấn đề chính.
Cổ Việt Đàn lắc đầu, “Đối với việc làm ăn thua lỗ của Hoa Đạt
trong hai năm nay, tôi không có ý kiến gì, nhưng chỉ xin hỏi sao Văn tiểu thư đột nhiên lại đổi ý không muốn bán Hoa Đạt?”
Nghe hắn không có ý kiến gì đối với Hoa Đạt, trong lòng Tâm Vũ như bao phủ một màn sương.
“Ban đầu tôi định bán Hoa Đạt, hy vọng ông chủ mới có thể xây dựng lại Hoa Đạt, nhưng sau này tôi suy nghĩ lại, Hoa Đạt vốn là tâm huyết của ba tôi và các công nhân viên trong công ty, nên tôi không muốn buông tay đối với Hoa Đạt, cho nên….”
“Văn tiểu thư, tôi nghe người ta nói, cô đang nghiên cứu một sản phẩm mới?” Hắn phát huy khả năng nghe ngóng trên thị truờng.
“Nghiên cứu sản phẩm mới?” Tâm Vũ thoát chút giật mình.
“Việc này hiện tại không thể nói.”
“Tại sao?”
“Cổ tiên sinh, nếu như ngài đồng ý đầu tư thì tất nhiên tôi sẽ nói với ngài việc này, nhưng nếu ngài không đầu tư như vậy sẽ lộ bí mật của chúng tôi.” Tâm Vũ nghiêm mặt nói.
Hắn nghe Tâm Vũ nói như vậy, trong lòng càng thêm chứng thực chuyện Hoa Đạt đang nghiên cứu sản phẩm mới.
Cổ Việt Đàn cười lạnh, “Được, theo ý của cô.”
“Hai triệu và không nhúng tay vào việc của công ty.” Tâm Vũ nghiêm chỉnh đưa ra điều kiện.
“Được, tôi đồng ý.” Cổ Việt Đàn không hề do dự liền đồng ý.
Văn Tâm Vũ kinh ngạc nhìn thẳng vào mặt của Cổ Việt Đàn.
Hai triệu không phải là con số nhỏ, sao hắn không cần suy nghĩ đã liền đồng ý vậy?
“Tôi cũng có hai điều kiện.” Cổ Việt Đàn mở miệng nói.
Văn Tâm Vũ cũng không ngờ hắn có thể đồng ý nhanh như vậy hoá ra là hắn có điều kiện …… trong lòng Tâm Vũ nổi lên nỗi bất an.
“Tôi muốn em gái của Văn tiểu thư làm đầu bếp riêng cho tôi, cho đến khi nào Hoa Đạt làm ăn có lãi.”