Tiết tử
Gia đình của ta thực đáng yêu, nhà cửa sạch sẽ ngăn nắp lại ổn định bình yên, anh chị em yêu thương lẫn nhau, cha mẹ đều hiền lành…
Một bài hát thiếu nhi quen thuộc.
Mọi gia đình đều là như vậy, nhưng vì sao riêng ông Cổ lại cảm thấy hình như thiêu thiếu một chút ấm áp.
Bản thân ông có được 5 người con, không thể nói bọn chúng bất hiếu, thế nhưng tại sao trên người bọn chúng đều không có lấy một chút đôn hậu nào, rốt cuộc xảy ra vấn đề ở đâu?
Phong thủy xảy ra vấn đề sao?
Kiếp trước chắc người ta đốt hương thơm, còn ông là đốt hương muỗi quá.
Cổ lão ba quả thực không nghĩ ra lý do giải thích, dù sao cuộc đời này ông cũng chưa từng làm bất kỳ chuyện thông thiên hại lý gì.
Cả sự nghiệp làm ra từ hai bàn tay trắng, vợ con có thể có một cuộc sống vô ưu vô lo, chẳng lẽ nhà càng có đại nghiệp thì lại càng vô phúc sao?
Cổ Việt Đàn ngồi bên cạnh, thấy cha đang ngồi lặng im như có chuyện gì phiền muộn.
“Ba, ba đang nghĩ đến chuyện gì vậy?”
Đây là đứa con lớn nhất Cổ Việt Đàn, người có đầu óc cực thông minh, con mắt tinh đời khiến tài lực của nhà họ Cổ chỉ có tăng chứ không có giảm.
Cổ Việt Đàn vừa nói đã khiến cho Cổ Việt Sâm ngồi bên liền liếc nhìn sang Cổ lão ba.
Cổ lão ba nhanh chóng lấy lại nụ cười để che giấu đi nỗi niềm riêng tư, nói với các con, “Ta không nghĩ gì cả, chỉ là đang nghe các con thảo luận thôi.”
Cổ lão ba bất an rời mắt đi, nhưng cuộc thảo luận của các con căn bản là không lọt vào lỗ tai của ông một chữ một câu nào.
“Ba, đối với việc thu mua công ty hoá chất Hoa Đạt, ba có cách nhìn như thế nào?” Cổ Việt Đàn mở miệng hỏi.
Cổ lão ba hai mắt mở lớn hỏi, “Thu mua công ty hoá chất Hoa Đạt?”
Công ty hoá chất Hoa Đạt? Không phải là công ty hoá chất của ông Văn sao? Mười năm trước chỉ cần nghe đến công ty hoá chất Hoa Đạt thì người nào cũng giơ ngón cái lên khen, hơn nữa hóa chất nghiên cứu ra chiết xuất từ nhau thai của Hoa Đạt có thể làm cho phụ nữ trẻ ra mười tuổi, phụ nữ trên đời ai cũng săn tìm bỏ tiền ra mua, thu nhập mỗi ngày của công ty mấy xe tải cũng không chở hết. Mười năm sau làm sao Hoa Đạt lại có thể bị người ta thu mua. Nhưng mà việc này cũng rất khó nói, chuyện đời không ai lường trước được tương lai, hay Hoa Đạt đã xảy ra chuyện gì? Nếu không con của ông cũng không thu mua Hoa Đạt, bởi vì ông hiểu rõ con mình, nhất là đứa con lớn, trên đời chuyện làm ăn gì không có lãi thì nhất định sẽ không làm.
“Cách nhìn của ta ư?” Cổ lão ba nhìn đứa con lớn hỏi.
“Ba, dù sao ba cũng là chủ tịch của tập đoàn Cự Phong, chúng con đương nhiên muốn biết ý kiến của cha.” Cổ Việt Đàn thâm ý theo dõi biểu hiện của cha mình.
Cổ lão ba nặng nề mà thở dài : “Mặc dù ta là chủ tịch tập đoàn Cổ Phong, nhưng quyền lại ở trên người các con, ta già rồi, cũng không muốn nhúng tay vào nhiều việc.” Lời nói ngập tràn sầu não, rõ ràng chỉ thị toàn quyền cho các con quyết định.
“Ba, tức là ba không có ý kiến gì?” Cổ Việt Đàn mỉm cười.
Cổ lão ba ngẩng đầu lên nhìn các con : “Chỉ cần các con cho là có lợi thì ta không có ý kiến gì.”
Cổ Việt Sâm nghiên cứu biểu hiện trên mặt cha mình. “Ba thật sự không có ý kiến gì sao?”
“Ta không có ý kiến gì, ta chỉ là không rõ vì sao các con muốn thu mua Hoa Đạt. Từ trước tới nay Hoa Đạt không cho người ngoài đầu tư vào, làm sao các con có thể thu mua được?”
Một tiếng cười vang lên làm Cổ lão ba bực mình nhìn về phía người con thứ hai.
“Con cười cái gì chẳng lẽ ta nói sai sao?”
“Ba à, Hoa Đạt đã không công là công ty Hoa Đạt trước kia.” Cổ Việt Đàn lạnh lùng lên tiếng.