Chương 83

Tác giả: Mộc Mộc Tử

Tác giả: Mộc Mộc Tử
Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện
Biên tập: Tĩnh Nhiên & Thần Niên |
Mấy ngày nay toàn quân trên dưới ai nấy đều nhận ra tâm trạng của Định Bắc Hầu rất kém.
Theo lý thì Hầu gia vừa chém ૮ɦếƭ Tề Khắc Đan, lập được công lớn, chỉ sợ chưa về tới Hoán Châu thì ban thưởng của Thánh Thượng đã tới rồi. Đây là chuyện vui, vậy mà mấy ngày nay trên mặt của Hầu gia lại chẳng thấy chút vui mừng nào. Kỳ quái hơn chính là bọn họ vừa mới diệt được đám Đạt Việt, đúng ra nên nghỉ ngơi một hai ngày mới đúng, thế mà đám người Cao Nguyệt vừa tới thì hôm sau đã nhận được lệnh xuất phát. Ngay cả đám người Cao Dương cũng không hiểu trời trăng gì, lại càng không đoán được tâm tư của Hạ Tu Ngôn.
Hạ Trung lại cảm thấy dạo này ánh mắt của Hầu gia mỗi khi nhìn mình thật kỳ lạ, có vẻ bực bội như thể hận rèn sắt không thành thép làm cho hắn cứ nơm nớp ngẫm nghĩ xem mình có nói sai ở đâu hay không.
Hắn cũng không dám lượn lờ trước mặt Hạ Tu Ngôn mà cả ngày chỉ quanh quẩn chỗ xe ngựa của mấy người Thu Hân Nhiên.
Mấy ngày nay tâm trạng của Thu Hân Nhiên cũng chẳng vui vẻ nhưng vì nàng vốn bị say xe, cứ hễ lên xe thì cả người ỉu xìu nên Hạ Trung không nhận ra bất thường, đồng thời hắn cũng không liên hệ nàng với sự khác thường của Hầu gia nhà mình.
Thu Hân Nhiên ngồi trong xe nghe Cao Nguyệt nói chuyện với Chương Hủy:
“Chị Hủy, đến Hoán Châu rồi thì chị định ở đâu?”
Mấy ngày trước, Thu Hân Nhiên vô tình làm gián đoạn cuộc nói chuyện giữa Chương Hủy và Hạ Tu Ngôn, lúc này nghe Cao Nguyệt hỏi vậy thì tò mò nhìn qua. Chương Hủy bắt gặp ánh mắt của nàng cũng nhớ đến chuyện hôm đó, hơi xấu hổ nói:
“Anh trai tôi nói ở trong thành đã có sẵn một tòa nhà rồi, tôi đến thì ở đó là được.”
Cao Nguyệt dường như nhớ lại gì đó, nói:
“Chị không nói thì em quên mất. Anh Nhung đúng là đã mua một tòa nhà hai sân. Khi đó mấy người tụi em còn trêu anh ấy rằng mua nhà để cưới vợ đấy. Vậy mà anh ấy vẫn cứ mua cho bằng được, xem ra anh ấy sớm chuẩn bị chờ ngày anh em hai người đoàn tụ rồi.”
Nghe vậy, Chương Hủy nhớ đến hai anh em mình xa cách nhiều năm cuối cùng cũng có thể chờ được ngày này thì trong lòng hơi chua xót. Cao Nguyệt thấy hốc mắt của Chương Hủy ửng đỏ thì bối rối nói:
“Chị xem em lắm mồm làm gì khiến chị buồn lòng chứ. Bây giờ hai anh em chị đã đoàn tụ với nhau rồi, ngày tốt lành sẽ chờ hai người ở phía sau.”
“Chị đâu có buồn gì, chị đang vui đấy.”
Chương Hủy vội thấm nước mắt, cười nói:
“Em nói đúng, ngày tốt lành còn ở phía sau.”
Chương Hủy không muốn làm Cao Nguyệt lúng túng nên nghiêng đầu hỏi Thu Hân Nhiên đang ngồi một bên:
“Thu cô nương đã tính toán đến Hoán Châu rồi thì sẽ làm gì chưa?”
Hôm trước nàng nói với Hạ Tu Ngôn không đi Hoán Châu nữa chẳng qua là lời nói lúc tức giận mà thôi. Nàng chưa từng nghiêm túc nghĩ xem nếu không đến Hoán Châu thì sẽ đi nơi nào. Tuy nhiên mấy ngày gần đây Hạ Tu Ngôn ra lệnh ngày đi đêm nghỉ như thế người biết chuyện thì nghĩ là chàng mong nhớ cố hương, kẻ không biết thì tưởng chàng đang hành quân đánh giặc. Nàng leo lên xe ngựa từ lúc tờ mờ sáng, khi được chỗ nghỉ chân tiếp theo thì trời đã tối mịch. Nàng chẳng có thời gian cân nhắc mình nên đi đâu. Vậy là lúc này bị hỏi thì chỉ có thể nói:
“Chắc tìm một nhà trọ ở lại trước.”
“Vậy để tôi dắt cô đi.”
Nghe vậy Cao Nguyệt nhiệt tình nói:
“Tôi quen thuộc thành Hoán Châu nhất, tránh để cô bị người ta “chặt chém” thách giá vì là người xứ khác.”
“Cũng không vội.”
Thu Hân Nhiên nói:
“Đến lúc đó rồi tính đi.”
“Cô còn không vội hả?”
Cao Nguyệt buồn bực nhìn nàng, nói:
“Chiều nay đã vào thành rồi đó. Chẳng nhẽ cô còn chưa tính cái gì?”
“Gì chứ? Chiều nay là đến Hoán Châu rồi sao?”
Thu Hân Nhiên kinh hãi vén rèm xe lên nhìn quanh một vòng. Cảnh sắc ngoài xe chẳng biết tự khi nào đã thay đổi rồi. Khác hẳn với Trường An hoa lệ, Khung cảnh xung quanh rộng lớn, xa xa là đồi núi trập trùng, còn có những trận bão cát thổi qua cuốn theo những dải cát vàng. Chỉ vừa chớp mắt không ngờ đoàn người đã đi ra khỏi núi Vạn Phong. 
Mấy ngày nay cả đoàn người gấp rút lên đường, lộ trình vốn cần hơn một tháng lại rút ngắn còn vỏn vẹn đúng một tháng. Thu Hân Nhiên buông rèm, trong lòng thầm mắng: Chuyện này khác gì bắt cóc chứ? Nàng nói không muốn cùng chàng đến Hoán Châu, vậy là chàng cứ vậy kiên quyết đưa nàng đi?
Đến hoàng hôn, Hạ Tu Ngôn dẫn binh vào thành. Bá tánh đã hay tin Định Bắc Hầu trở về từ sớm nên đã đứng sẵn trên đường to hẻm nhỏ ở trong thành hoan nghênh. Thu Hân Nhiên ngồi trong xe không khỏi giật mình. Mấy tháng trước lúc nàng trở lại Trường An, đứng trên lầu hai tiệm cơm Hà Ký đã thấy Định Bắc Hầu đang ngồi trên lưng ngựa trở về kinh. Mấy tháng sau, nàng lại ngồi trong xe ngựa trong đoàn người đi phía sau chàng, xung quanh là tiếng hoan hô không ngừng của bá tánh.
Lần này đi xa quê đã lâu nên không ít tướng sĩ trong đội ngũ thấy xúc động khi trở về. Sau khi vào thành, Hạ Tu Ngôn cho phép bọn họ về nhà thăm viếng người thân một chuyến rồi mới trở lại quân doanh.
Chương Dung cưỡi ngựa đến dẫn Chương Hủy về nhà, trước khi đi hắn còn cố ý chào Thu Hân Nhiên:
“Thu cô nương còn nhớ hồi ở Trường An tôi nợ cô một bữa cơm chứ?”
Chuyện này đã qua lâu rồi nên Thu Hân Nhiên mãi mới lờ mờ nhớ ra hôm ở trước biệt thự của Hạ Tu Ngôn hắn đã hứa mời nàng một cái bánh bao, chẳng biết sao bây giờ lại thành một bữa cơm rồi?
Chương Dung dường như đọc được suy nghĩ của nàng, cười nói tiếp:
“Để lâu như vậy rồi cũng phải có chút lãi chứ.”
Thu Hân Nhiên cười, trêu lại:
“Vậy chẳng phải là tôi được lời rồi?”
Chương Dung lại nói:
“Có thể mời cô nương một bữa cơm thì tôi được lời mới đúng.”
Thu Hân Nhiên giật mình, cảm giác lời này không giống là lời của bình thường của hắn lắm, nhưng nàng không nghĩ nhiều. Chương Dung lại nói tiếp:
“Mấy ngày nữa thu xếp ổn thỏa tôi sẽ đến mời cô nương bữa cơm này nhé.”
Thu Hân Nhiên hơi hoảng hốt, giương mắt nhìn hắn cưỡi ngựa đến tạm biệt Hạ Tu Ngôn đang đứng đằng trước. Chẳng biết hai người đã nói gì, thanh niên mặc trang phục trắng quay đầu nhìn lại nàng. Lúc ánh mắt hai người chạm nhau, nàng nhớ đến mình đang cãi nhau với chàng thì hừ một tiếng buông rèm xuống.
Nàng thầm nghĩ bụng: Chàng nghĩ hay ghê, coi như đưa người đến Hoán Châu là xong rồi hả? Chân ở trên người nàng, nàng muốn đi thì chàng còn có thể bắt nàng ở lại sao?
Chẳng bao lâu sau, xe ngựa bỗng dừng lại trước phủ Định Bắc Hầu nguy nga.
Thu Hân Nhiên không ngờ Hạ Tu Ngôn lại đưa nàng đến nơi này. Vừa lúc này, một ông lão tầm năm mươi tuổi đi từ trong cửa lớn ra chỉ huy người làm dọn đồ đạc vào. Thu Hân Nhiên nhìn thấy ông thì ngạc nhiên vui mừng, hai mắt sáng lên, gọi:
“Bác Lưu?”
Thấy cô gái ở trước mặt có dung mạo xinh đẹp, dáng người cao ráo, bác Lưu sững cả người, nhất thời chẳng nhớ ra đã gặp qua ở đâu. Cô gái chào kiểu Đạo gia rồi nói với ông:
“Bác Lưu không nhớ cháu ư?”
Lúc này ông mới nhớ ra:
“Ôi… đây là… đây là Thu Tư thần phải không?”
Thu Hân Nhiên híp mắt cười lên, thoạt nhìn giống bảy tám phần với đạo trưởng nhỏ trong ký ức của ông. Tới bây giờ ông mới xác định chính là nàng, xúc động xoa tay mình nói:
“Tốt lắm, tốt lắm. Thu tư thần cũng tới Hoán Châu hèn gì mấy ngày trước Hầu gia gửi tin về bảo đám chúng tôi thu dọn một gian phòng đấy. Tôi với thím Trương cứ đoán già đoán non chẳng biết ai đến mà ngài ấy trịnh trọng thế, còn gửi cả thư về nhà cơ. Hóa ra là Thu tư thần.”
“Cháu đã rời khỏi cung từ lâu, bây giờ không còn làm Tư thần quan nữa ạ.”
Thu Hân Nhiên hơi xấu hổ, hỏi sang chuyện khác:
“Thím Trương cũng đến Hoán Châu rồi ạ?”
“Lại chả.”
Bác Lưu cười ha hả nói tiếp:
“Thím ấy nghe hôm nay mấy người về thì từ sáng đã nấu nướng một bàn lớn đồ ăn. Không ngờ Hầu gia vừa trở về thành, ngay cả phủ cũng không về một chuyến đã đi thẳng đến quân doanh rồi. Nếu thím ấy mà biết thì kiểu gì cũng phàn nàn cho mà xem.”
“Hầu gia không về phủ ạ?”
Thu Hân Nhiên ngạc nhiên, nhìn quanh một vòng nhận ra đúng là không thấy Hạ Tu Ngôn ở đâu.
Bác Lưu nói:
“Mấy năm gần đây Hầu gia phần lớn ở luôn trong quân doanh, ban đêm không về phủ là chuyện như cơm bữa. Chỉ là Hầu gia đã căn dặn rồi, trước mắt Thu cô nương sẽ ở lại trong phủ, nếu có chuyện gì quan trọng thì phái người sang bên quân doanh báo một tiếng thì ngài ấy sẽ trở về. Đoạn thời gian vừa rồi ngài ấy không ở quân doanh, hẳn công vụ lớn nhỏ chất đống như núi, chắc mấy ngày tới cũng không về phủ đâu.”
Nghe nói mấy ngày tới Hạ Tu Ngôn không về phủ thì nàng hơi do dự. Lúc này bác Lưu lại nói:
“Thôi đừng đứng ở đây nữa, mau vào dùng cơm thôi. Cháu đã đến rồi thì thím Trương coi như cũng không mất công.”
Vừa rồi nàng vẫn còn do dự, nghe lời này xong thì vô thức đi theo bác Lưu vào nhà. Nàng nghĩ thầm: Dù sao cũng đã đến Hoán Châu rồi, cũng không cần vội, chi bằng chờ chàng trở về rồi nói chuyện rõ ràng một phen.
Đêm đó, phòng chỉ huy ở doanh trại quân Xương Vũ vẫn còn sáng đèn. Khi Hạ Tu Ngôn xử lý quân vụ chất đống như núi xong thì đêm đã khuya. Chàng ngả người dựa vào sau lưng ghế, mệt mỏi xoa nhẹ khóe mắt, nghĩ đến bộ dạng của mình sau khi vào thành thì ngay cả phủ cũng không về mà đi thẳng đến quân doanh tựa như chạy trối ૮ɦếƭ.
Từ ngày Thu Hân Nhiên nói rằng nàng không muốn đi Hoán Châu thì chàng chưa gặp nàng lần nào nữa, đoán chừng lúc này nàng hẳn đang giận lắm. Chàng cười khổ một tiếng, lần đầu tiên trong đời cảm thấy bó tay bó chân bất đắc dĩ như thế.
Đúng lúc này, ở bên ngoài có người đến xin gặp. Hạ Tu Ngôn ngồi thẳng người lại, thấy Chương Dung đi từ ngoài vào:
“Hầu gia tìm tôi có việc gì chăng?”
Hạ Tu Ngôn chợt nhớ ra lúc dùng cơm tối đã phái người mời hắn đến. Vậy là chàng lấy một phong thư đã mở ra xem đưa qua. Chương Dung không hiểu gì, đón lấy phong thư mở ra đọc, qua một hồi lâu vẫn không nói lời nào. Trên thư viết Thánh thượng đã hay tin bọn họ Gi*t được Tề Khắc Đan ở trên đường, ngài hoan hỉ hạ lệnh trọng thưởng. Ngoại trừ Hạ Tu Ngôn thì tất cả thuộc hạ dưới trướng của chàng đều được ngợi khen và ban thưởng tương xứng. Cao Dương, Hạ Trung đều được thăng chức; Chương Dung thì được đề bạt làm chủ tướng của Thanh Châu, chờ công văn bổ nhiệm đến thì lập tức lên đường đến Thanh Châu.
“Thánh chỉ hẳn vài ngày nữa sẽ đến. Anh coi chuẩn bị sớm đi.”
Chương Dung trả thư lại, vẻ mặt chẳng có chút gì vui mừng, hỏi:
“Thánh thượng làm như vậy là có ý gì?”
Hạ Tu Ngôn thản nhiên nói tiếp:
“Nhà họ Chương các anh đã chịu hàm oan nhiều năm như vậy, đây là điều anh đáng được nhận.”
Chương Dung do dự:
“Tôi lo mình khó mà gánh vác được trọng trách như thế.”
“Lúc lên chiến trường, kẻ địch sẽ chờ anh chuẩn bị tốt sao?”
Hạ Tu Ngôn nhìn hắn, nói tiếp:
“Bảy năm trước, lúc anh vào quân doanh của tôi, anh có từng nghĩ đến hôm nay không?”
Chàng thấy Chương Dung có vẻ dao động thì nói tiếp:
“Một thành Hoán Châu không trấn được Tây Bắc, chỉ quân Xương Vũ chẳng thủ nổi biên cương. Anh tới Thanh Châu cũng chính là giúp tôi.”
Thanh niên đứng trước bàn kinh ngạc, nhìn lại người đàn ông lạnh lùng ngồi dưới ánh nến mờ mờ. Trong lòng của hắn chợt khuấy động, ôm quyền nói:
“Mạt tướng xin lĩnh mệnh.”
Hạ Tu Ngôn thấy hắn đã nghe lời khuyên lơn thì rũ mắt, thản nhiên nói:
“Đi thôi, anh đi chuẩn bị đi.”
Chương Dung bỗng gọi chàng lại:
“Hầu gia, tôi có chuyện muốn nói.”
Hạ Tu Ngôn ngẩng đầu lên. Chương Dung hơi chần chờ, mãi lâu sau mới lên tiếng:
“Tôi biết Thu cô nương là do Hầu gia mời đến Hoán Châu nhưng tôi… Tôi có thể hỏi ý của nàng ấy hay không? Nếu nàng ấy bằng lòng đến Thanh Châu cùng với tôi, tôi muốn…
Trong phòng yên lặng một hồi lâu, cuối cùng một giọng nói lãnh đạm vang lên:
“Không được.”
Chương Dung sững sờ, ngẩng đầu vô thức thốt:
“Vì sao?”
“Bởi vì…”
Hạ Tu Ngôn dừng lại, bình thản nói:
“Tôi cũng phải lòng nàng từ nhiều năm trước rồi.”
Chương Dung hoảng hốt không thốt nên lời. Sau khi bình ổn lại cảm xúc, hắn cảm thấy chuyện này cũng rất hợp tình hợp lý thì cười khẽ một tiếng. Thanh niên ngồi sau bàn nói xong lời này, tuy trên mặt giả vờ bình tĩnh nhưng dưới ánh nến đỏ, đôi tai của chàng nóng bừng. chàng không ngờ lời này chưa nói cho nàng đã nói cho người ngoài trước.
“Thế nhưng Thu cô nương vẫn không hay biết tình cảm này của Hầu gia đâu?”
Chương Dung mỉm cười nói:
“Hôm nay lúc chia tay, tôi thấy dường như nàng đang giận ngài đấy.”
Hạ Tu Ngôn lạnh lùng nhìn sang. Chương Dung lại nói tiếp:
“Hay cứ như vậy, tôi và ngài không phân định trước sau. Tôi đến hỏi ý của nàng, nếu nàng bằng lòng theo tôi thì hẳn Hầu gia cũng chẳng thể ngăn cản, đúng không?”
“Sao anh biết tôi sẽ không ngăn cản?”
Chương Dung ôn hòa nói:
“Nếu Hầu gia là người dùng biện pháp mạnh để ép buộc thì tối nay ngài hẳn sẽ không ở đây rầu rĩ như thế.”
Hạ Tu Ngôn mím môi không nói gì, tựa như một thiếu niên đang phụng phịu giận dỗi. Chương Dung nhịn không được cúi đầu cười trộm rồi ôm quyền lui ra ngoài.
– Hết chương 83 –
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc