Tác giả: Mộc Mộc Tử
Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện
Biên tập: Tĩnh Nhiên & Thần Niên |
Ngày Định Bắc hầu rời Trường An, rất nhiều bá tánh đưa tiễn đến tận ngoài thành.
Thu Hân Nhiên ngồi trong buồng xe, tay gác lên bậu cửa, đầu gối trên khuỷu tay, nhìn tường thành nguy nga dần dần biến mất sau đường chân trời. Kinh thành phồn hoa đã ở lại sau lưng, từng rặng núi xanh trùng trùng điệp điệp tựa như một bức tranh sơn thuỷ chầm chậm mở ra.
Không biết bảy năm trước Hạ Tu Ngôn đã rời khỏi Trường An với tâm tình thế nào, lúc này nàng ngồi trên xe, nghe tiếng vó ngựa lộc cộc ở bên cạnh, tuy chưa đi xa bao nhiêu nàng đã thấy hơi nhớ nhà rồi.
Lúc trước về kinh, Hạ Tu Ngôn đã dẫn theo một đội ngũ rất dài, bây giờ rời kinh, đội ngũ y dẫn theo lại càng dài hơn. Cho dù tình cảm của Thánh thượng đối với cháu trai này của mình thế nào thì ông vẫn thưởng không ít thứ cho y. Nghe nói trên buổi yến tiệc trong cung vào ngày hôm qua, Thái hậu đã kéo tay của Hạ Tu Ngôn khóc một trận, bà còn oán vua Tuyên Đức không tranh thủ thời gian y ở kinh thành tìm cho y một mối nhân duyên tốt.
Thu Hân Nhiên lại cảm thấy việc này không thể trách Thánh thượng được. Chỉ duy nhất việc Hạ Tu Ngôn từ ngày quay về kinh thành đã ở lì trong vườn Phương Trì như thế, nhà nào định gả con gái cho y mà không suy nghĩ đắn đo cho được. Thậm chí nàng còn hoài nghi đây là do Hạ Tu Ngôn cố ý làm như vậy. Ngẫm cũng phải, y vốn là người không coi trọng thanh danh, bằng không bảy năm trước sao y lại chấp nhận để người ta gọi mình là con ma bệnh chứ.
Tuy trước đó Hạ Trung nói trong đội ngũ có a hoàn và bà già phục vụ nhưng sau khi lên đường Thu Hân Nhiên mới biết thì ra đàn bà con gái đi theo cũng chẳng có mấy người. Ngoài nàng ra, trên xe ngựa còn có Chương Huỷ và cô hầu gái tên Thanh Thanh. Vốn Cao Nguyệt cũng ngồi cùng với bọn họ nhưng cô nàng lại tự mình cưỡi ngựa phóng lên trước. Có lẽ vì chuyện tranh cãi hôm trước ở cổng biệt thự nên bây giờ cô nàng vẫn ngượng ngùng khi gặp Chương Huỷ.
Sau khi xuất phát, Chương Dung cố ý đi tụt lại phía sau. Hắn cưỡi ngựa đi bên cạnh nói chuyện với Chương Huỷ. Thu Hân Nhiên tựa đầu vào vách xe, mệt mỏi nhìn ra bên ngoài. Chương Dung nghiêng đầu thấy thế, hỏi thăm:
“Thu cô nương không khoẻ sao?”
Thu Hân Nhiên cố gắng giữ tinh thần, đáp:
“Tôi chưa từng đi xa như thế này, chờ qua một thời gian thích ứng được sẽ tốt lên thôi.”
Chương Dung nói:
“Lần này đi đường xa, vượt núi cao ít nhất hơn một tháng mới đến được Hoán Châu. Tôi có mấy túi thơm thảo dược, đeo trên người sẽ thấy dễ chịu hơn một chút. Lát nữa tôi sẽ đưa đến cho cô nương.”
“Vậy tôi cám ơn tướng quân trước.
Hai người đang nói chuyện chợt thấy Hạ Trung cưỡi ngựa chạy đến:
“Anh Nhung, mấy ngày tới để em coi chỗ này, anh đến đằng trước đi.”
Chương Dung kỳ quái hỏi:
“Phía trước xảy ra chuyện gì à?”
“Vậy thì không có.”
Hạ Trung cười ngây ngô một tiếng, nói tiếp:
“Hầu gia nói đời nào có tướng quân chạy đi hộ tống xe ngựa, anh nấn ná ở đây lâu thì các anh em trong quân cười cho đấy.”
Chương Dung cười đáp:
“Bọn họ cười cái gì. Mà cậu cũng là một phó tướng, cậu ở đây hộ tống xe ngựa thì mấy anh em khác không cười cậu sao?”
“Sao giống nhau được. Da mặt của em dày, không sợ mấy cái này.”
Hạ Trung thấy đạo sĩ nhỏ đang nằm nhoài trên cửa sổ nhìn mình bằng đôi mắt tựa như đi guốc trong bụng thì nghiêm mặt nói:
“Thu đạo trưởng cũng ở nơi này, để cho nàng thấy kỷ luật của quân Xương Vũ chúng ta lỏng lẽo thì mất mặt lắm.”
Hắn có thể nói ra lời hùng hồn như thế làm người ta nghi ngờ phải chăng có ai đó đã dạy cho hắn mấy câu này. Chương Dung có vẻ vẫn hơi do dự, cuối cùng vẫn gật đầu nói:
“Thôi được, vậy nếu có chuyện gì thì đến tìm tôi.”
Chương Dung đi rồi, Hạ Trung quay đầu, cười tươi như hoa nhìn Chương Huỷ đang ngồi trong xe, nói:
“Tôi ở ngay bên ngoài. Nếu Chương cô nương có việc gì thì gọi tôi một tiếng.”
Thu Hân Nhiên nhìn cảnh này thì híp mắt cười đầy thâm ý. Chương Huỷ mỉm cười rồi quay về ngồi trong buồng xe. Hạ Trung nhỏ giọng cảnh cáo cô gái đang nhoài người nằm trên cửa sổ:
“Cô chớ đoán mò!”
Thu Hân Nhiên thở dài đáp:
“Biểu hiện của Hạ phó tướng rõ ràng như thế, không thể không khiến người ta nghĩ nhiều.”
Hạ Trung hơi đỏ mặt, nhịn một hồi mới nói:
“Rõ ràng như vậy luôn hả?”
Thu Hân Nhiên tỏ ra mình là người từng trải, nói:
“Thường thì đôi trai gái nếu phải lòng đối phương thì sẽ như vậy. Đầu tiên sẽ cố tình xuất hiện nhiều trước mặt người kia; sau đó sẽ để ý từng hành động, cử chỉ, lời nói để người kia không thấy được những mặt xấu của mình; còn…”
Hạ Trung nghe lời của nàng cảm thấy rất có lý, âm thầm gật đầu đồng ý, nhưng nàng đang nói bỗng nhiên dừng lại, hắn nhịn không được lên tiếng thúc giục:
“Còn gì nữa?”
Thu Hân Nhiên trêu:
“Còn cảm thấy những người khác đều là kỳ đà cản mũi, hận rằng nơi này sao không chỉ có riêng mình và người trong lòng chứ sao.”
Thấy Hạ Trung trừng mắt sắp nổi giận, Thu Hân Nhiên bỗng lẩm bẩm:
“Bên ngoài cát lớn quá, đúng là làm người ta khó thở.”
Thế là Hạ Trung đành trơ mắt nhìn nàng nói xong câu này thì đưa tay buông rèm khiến buồng xe được che chắn kín mít, chẳng nhìn thấy được người bên trong thế nào.
Chỉ là buổi sáng Thu Hân Nhiên vừa chọc ghẹo Hạ Trung thì buổi chiều liền gặp ngay báo ứng. Từ lúc rời khỏi Trường An, nàng ngồi trên xe ngựa lắc lư đã thấy đầu óc choáng váng, đến hoàng hôn thì ngay cả sức nói chuyện cũng không có. Nàng chịu đựng mãi đến lúc đoàn người dừng ở một trạm dịch thì mới đi xuống nghỉ ngơi. Nào ngờ lúc vừa bước xuống thì thấy hoa mắt, mặt mày trắng bệch, suýt chút nữa là ngã nhào xuống đất.
Nàng vốn cho rằng sau khi thích ứng được với việc di chuyển đường dài thì tình trạng này sẽ tốt hơn, nào ngờ mấy ngày sau thì càng ngày lại càng nghiêm trọng. Giữa trưa hôm đó, Thu Hân Nhiên hiếm khi có tinh thần nói chuyện phiếm với Chương Huỷ. Nàng nghe Chương Huỷ nói mình biết chút võ nghệ, từ khi còn bé đã hay đi theo cha anh ra ngoài. Lúc này nàng mới nhận ra trong cả đoàn mình là người yếu đuối nhất, trong lòng buồn bã không thôi, ước mơ đi du lịch khắp nơi cũng tiêu tan từ đây.
Chiều tối hôm đó, đoàn người đến một quan dịch. Huyện lệnh ở nơi đó nghe nói Định Bắc Hầu sẽ đi ngang qua nên từ sáng sớm đã phái người ra ngoài thành đón, buổi tối khăng khăng thết tiệc tẩy trần. Cả đoàn đã đi liên tục mấy ngày nên người ngựa ai nấy đều mệt mỏi, đúng là nên nghỉ ngơi lấy sức. Vì thế Hạ Tu Ngôn cho đám người vào thành nghỉ ngơi nửa ngày, sáng hôm sau tiếp tục lên đường.
Tối hôm đó, Thu Hân Nhiên ngủ một giấc tỉnh lại thấy trong quan dịch chỉ còn lại một mình nàng. Thế là nàng thay áo quần, định ra sau bếp kiếm chút gì bỏ bụng. Nàng vừa đẩy cửa phòng ra đã thấy một bóng người quen thuộc đứng bên ngoài. Hạ Tu Ngôn cũng không ngờ nàng sẽ đẩy cửa đi ra, trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
Thu Hân Nhiên vội kéo áo choàng trên người, hoảng hốt hỏi:
“Hầu gia… đi dự tiệc về rồi đấy à?”
“Ừm.”
Thanh niên đứng dưới mái hiên cong cong không giải thích nhiều chỉ hỏi:
“Em đi đâu đấy?”
“Tôi đang tính đi xuống nhà bếp kiếm gì ăn.”
Hạ Tu Ngôn gật gù, nói:
“Vừa vặn.”
Nói đoạn, y quay người đi xuống nhà bếp, cũng không chờ nàng nói thêm cái gì. Thu Hân Nhiên đứng sững người một lúc lâu mới vội vàng đuổi theo sau.
Trong quan dịch có một lão dịch thừa lớn tuổi. Tối nay mọi người không dùng cơm ở quan dịch nên nhà bếp cũng không chuẩn bị thức ăn gì. Thu Hân Nhiên đốt đèn lên tìm một hồi mới thấy mấy cái màn thầu lạnh. Hạ Tu Ngôn chẳng biết đã đi đâu, nàng ngồi cạnh bếp lò miễn cưỡng gặm màn thầu ăn kèm với một ít dưa muối. Nàng đang do dự không biết có nên đi tìm y hay không, vừa quay đầu đã thấy y bưng một cái chén sứ đi đến, từ xa đã ngửi được mùi thuốc đắng toả ra từ đó.
Y đưa chén thuốc nhỏ cho nàng, lời ý ít nhiều nói:
“Uống đi.”
Thu Hân Nhiên sững sờ nhìn chén thuốc nhỏ ấm áp trên tay, hẳn là vừa sắc xong không lâu. Y nói tiếp:
“Chiều nay Cao Dương đi tiệm thuốc bốc mấy thang trị say xe cho em đấy.”
Thu Hân Nhiên cảm động, nói:
“Cao thị vệ có lòng rồi.”
Nói đoạn, nàng bưng chén thuốc nhỏ, hơi chun mũi, chau mày ra vẻ thấy ૮ɦếƭ không sờn, ngửa đầu uống một hơi. Đúng là y nói cái gì tin cái ấy, không hề có chút lo lắng đề phòng y lừa nàng.
Trong đáy mắt của Hạ Tu Ngôn thoáng vui vẻ, bỗng nhớ đến lời của Hạ Trung nói trên yến tiệc.
Đêm nay Trần Huyện lệnh đúng là hành sự lỗ mãng. Yến tiệc vừa bắt đầu đã gọi con gái của mình ra rót rượu cho y, lại còn cho hai cô gái xinh đẹp ngồi bên hầu hạ. Mặc dù Hạ Tu Ngôn đã dự không ít kiểu tiệc tùng thế này nhưng cuối cùng không thể chịu nổi việc lão ta cứ liên tục ám chỉ như vậy, cuối cùng y sầm mặt bỏ đi. Lúc này Trần Huyện lệnh mới tỉnh táo lại, vội vàng nhận lỗi đủ đường. Chỉ tiếc là Hạ Tu Ngôn đã mất hết kiên nhẫn không muốn ở lại nữa. Vì để giữ chút thể diện cho chủ nhà, mấy người Cao Dương, Chương Dung phải ở lại làm khách, chỉ có Hạ Trung tiễn y về. Trên đường đi, Hạ Trung đã ngà ngà say, nói:
“Đêm nay Hầu gia không nhẫn nại như thường ngày.”
Hạ Tu Ngôn hừ một tiếng, đáp:
“Anh muốn ở lại uống rượu cũng thôi, còn trách tôi đi trước.”
Hạ Trung không tranh cãi với ý, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Ngài cũng không nhẫn tâm với Thu đạo trưởng như cô nương nhà họ Trần.”
“Anh nói cái gì?”
Hạ Trung sờ bụng, đáp:
“Tôi nói ngài dự định dẫn Thu đạo trưởng về Hoán Châu thật à?”
Hạ Tu Ngôn hỏi lại:
“Anh thấy tôi không nên dẫn nàng về sao?”
“Bây giờ tôi biết Thu đạo trưởng không giống như trong lời đồn. Nàng ấy lại chịu tiếng oan nhiều năm như vậy, ngài mời nàng ấy về Hoán Châu cho thiên hạ xem cũng không sao…”
Hạ Trung hơi do dự nói tiếp:
“Nhưng nếu ngài cứ mập mờ để cho Thu đạo trưởng ôm hy vọng thì thật sự không nên.”
Hạ Tu Ngôn kì quái nhìn hắn, hỏi:
“Anh say rồi nói nhảm nhí gì thế?”
Nếu thường ngày chắc chắn Hạ Trung sẽ không dám nói ra, nhưng lúc này rượu vào gan to nên nói huỵch toẹt ra luôn:
“Tôi không tin ngài không nhận ra tình cảm của Thu đạo trưởng đối với mình! Nếu nàng không thích ngài thì sao lại dám đánh cược cả tính mệnh, chịu tiếng xấu để giúp ngài? Chỉ bằng phần tình cảm này, nếu ngài vô ý với nàng thì nên sớm làm cho nàng mất hi vọng đi, chớ làm ảnh hưởng đến con đường tu hành của người ta.”
Hai người đứng trước cổng lớn của Huyện nha, Hạ Tu Ngôn nhìn vẻ mặt chính trực của Hạ Trung thì hơi hoảng hốt, mãi lâu sau mới lên tiếng, chần chờ nói:
“Sao anh biết được nàng có ý với tôi?”
Hạ Trung khẳng định chắc chắn:
“Nàng đã nói với tôi như thế!”
Dứt lời hắn nấc một cái.
Lúc nãy Hạ Tu Ngôn chẳng uống mấy chén rượu vậy mà lúc này lại cảm thấy hơi chếnh choáng, nhịn không được hỏi hắn một lần nữa:
“Đang yên đang lành sao tự dưng nàng lại nói với anh làm gì?”
Hạ Trung thấy y bắt đầu dao động thì nói tiếp:
“Tôi hiện giờ cũng có chút tâm đắc đối với tâm tư của các cô nương đấy. Anh xem, thường thì đôi trai gái nếu phải lòng đối phương thì sẽ như vậy. Đầu tiên sẽ cố tình xuất hiện nhiều trước mặt người kia; sau đó sẽ để ý từng hành động, cử chỉ, lời nói để người kia không thấy được những mặt xấu của mình; còn cảm thấy những người khác đều là kỳ đà cản mũi, hận rằng nơi này sao không chỉ có riêng mình và người trong lòng mà thôi.”
Hạ Trung nói chắc như đinh đóng cột, tựa như thiếu đường sẽ thề thốt với y:
“Trước khi chúng ta lên đường, nàng đã hỏi thăm tôi xem lúc nào ngài rời kinh, lại còn hỏi chúng ta có thể dẫn theo nàng hay không. Ngài nói xem, nếu nàng không có ý với ngài thì hỏi tôi mấy thứ này làm gì?”
Dáng vẻ chắc chắn của Hạ Trung trước Huyện nha vẫn như còn ở ngay trước mắt, Hạ Tu Ngôn nhìn sang đạo sĩ nhỏ có dáng vẻ buồn bực, khẽ chau mày kiếm môi một cái. Y hơi thất thần, tự hỏi: Vạn nhất Hạ Trung nói đều đúng thì… Thu Hân Nhiên vừa uống một chén thuốc đắng, vừa định mở miệng than vãn thì y đã đút cho nàng một viên đường vào miệng. Vị ngọt ngào lan ra từ đầu lưỡi tràn khắp khoang miệng, trong nháy mắt làm tiêu đi phần nào chút đắng chát của chén thuốc. Nàng híp mắt hưởng thụ cảm giác ngọt ngào này, bên môi vẫn còn dính chút thuốc đọng. Lúc y định thu tay lại thì nhíu mày nhìn vết thuốc đen này rồi thuận tay lau nó đi giúp nàng. Động tác của y quá tự nhiên khiến cho nàng giật mình, lui về sau nửa bước và tròn mắt nhìn y.
Hạ Tu Ngôn ngước nhìn lại nàng tựa như không hiểu tại sao nàng lại phản ứng mạnh như thế.
Thu Hân Nhiên thầm nghĩ: Hạ Tu Ngôn thật là lỗ mãng quá. Lúc trước… Lúc trước coi như là vì y bị sốt nên đầu óc mơ hồ, nàng không so đo với y, nhưng lúc này y làm như thế lại khiến cho người ta càng không hiểu nổi.
Nghĩ vậy, nàng nghiêm mặt muốn nói gì bỗng nghe y lên tiếng:
“Trước khi rời kinh em đã tìm Hạ Trung nhờ giúp đỡ, muốn cùng chúng tôi đi Hoán Châu phải không?”
Trong lòng của nàng nổ “ầm” một tiếng, chột dạ nghĩ thầm: Tiêu đời, Hạ Trung đã nói cho y biết rồi. Có khi nào y thấy cuộc giao dịch của y với nàng là thua thiệt, thế rồi toà nhà ba sân cùng gian cửa hàng nơi phố xá sầm uất của nàng sẽ không cánh mà bay sao?
Hạ Tu Ngôn quan sát nét mặt của nàng từ ngạc nhiên chuyển sang chột dạ, trong lòng hơi rối bời, nghĩ: Có vẻ Hạ Trung không lừa mình, vậy những lời nói sau đó của hắn có thật hay không? Nàng có thật là…
Hai người đều có tâm tư riêng, ánh mắt lúc nhìn nhau đều có vẻ khác thường.
Thu Hân Nhiên trầm mặc một hồi, quyết định giành nói trước để chiếm thế chủ động:
“Đúng là lúc ấy tôi định như thế nhưng cũng không bắt buộc phải đi Hoán Châu. Nếu Hầu gia không đến tìm tôi nói chuyện thì có lẽ tôi sẽ không đến nơi này!”
Hạ Tu Ngôn thấy lúc nàng nói lời này thì ánh mắt hơi sáng lên, tuy nghe có vẻ hợp lý nhưng lại có mấy phần chống chế, huống chi nói xong nàng còn khẩn trương nhìn y, lặp lại một lần:
“Những chuyện Hầu gia đã hứa thì không được đổi ý đâu đấy.”
Hạ Tu Ngôn hiểu ra, thì ra là con gái sợ xấu hổ, đây cũng là chuyện bình thường. Y khẽ nhếch môi cười, trên mặt vẫn giữ vẻ bình thản, gật đầu nói:
“Em đã đến đây thì tôi sẽ không đuổi em về.”
Thu Hân Nhiên nghe y cam đoan, nghĩ bụng căn nhà ba sân cùng gian cửa hàng ở chốn phố xá tấp nập kia đã an toàn thì thở phào một hơi, quên luôn hành động lỗ mãng vừa rồi của y.
Sau khi hai người trở về, Thu Hân Nhiên vừa bị y doạ một trận, vào phòng lập tức trùm chăn ngủ say. Còn nến trong phòng của Hạ Tu Ngôn lại cháy sáng đến tận nửa đêm mới tắt.
– Hết chương 77 –