Tác giả: Mộc Mộc Tử
Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện
Biên tập: Tĩnh Nhiên & Thần Niên |
Ngồi trên xe ngựa, Hạ Trung hơi run sợ mỗi khi đạo sĩ nhỏ ngồi trong buồng xe nhìn qua mình. Ánh mắt đó trông rất gian, tựa như ánh mắt của nàng lúc bày mưu tính kế Ngô Thục phi. Hắn chịu đựng như thế không bao lâu thì lớn tiếng nói với người bên cạnh:
“Cô định tính toán ra chiêu xấu gì đấy?”
“Hạ phó tướng nặng lời rồi.”
Thu Hân Nhiên ôn hoà nói:
“Chẳng qua tôi định hỏi thăm một chút thôi.”
Hạ Trung cảnh giác nhìn nàng. Thu Hân Nhiên cân nhắc lời nói một chút rồi hỏi bóng gió:
“Phải chăng Định Bắc hầu sắp quay về Hoán Châu?”
Hạ Trung không biết tại sao nàng chủ động hỏi chuyện này, ánh mắt nghi ngờ dò xét nàng một lượt, đáp:
“Đúng thế thì sao nào?”
“Tôi nghe nói Chương cô nương cũng cùng quay về luôn phải không?”
“Chương cô nương là em gái của anh Nhung. Cô nương ấy bôn ba bên ngoài chịu khổ cực nhiều năm. Nay hai anh em họ đã đoàn tụ thì đương nhiên sẽ đi theo chúng tôi quay về rồi.”
Thu Hân Nhiên thoáng suy tư, hỏi tiếp:
“Nói như vậy thì trong đội ngũ quay về Hoán Châu của Định Bắc Hầu có thể dẫn theo đàn bà con gái à?”
“Dọc đường quay về Hoán Châu đều có đám a hoàn bà già phục vụ cho Hầu gia. Mấy người kia không phải là đàn bà con gái chắc?”
Hạ Trung cảm thấy câu hỏi của nàng hơi kỳ quái, hỏi thẳng:
“Rốt cuộc cô muốn hỏi điều chi?”
“Vậy là tôi nghĩ sai rồi.”
Thu Hân Nhiên mỉm cười, ngồi thẳng lưng, vẻ mặt thành khẩn nói:
“Chẳng dám giấu ngài, tôi tính sẽ rời khỏi Trường An đến nơi khác xem dân tình thế nào.”
Hạ Trung giật mình, lập tức nhớ lại những lời bàn luận trong quán rượu, thầm nghĩ bụng rằng: chẳng lẽ nàng sợ Hầu gia tới cửa tính sổ lên chuẩn bị chạy trốn? Nhưng nghĩ kĩ cũng không đúng, đã chuẩn bị chạy trốn sao còn nói cho hắn biết làm chi?
Lúc này Thu Hân Nhiên thầm suy nghĩ, nếu Trường An đã không thể ở lại nữa thì nên tính toán rời đi sớm. Nàng xuống núi lần này để tìm ý nghĩa việc học bói toán của mình, chờ nàng du lịch khắp thiên hạ rộng lớn một lượt biết đâu lại tìm được nó. Chỉ là một thân một mình đi xa như thế cũng không phải dễ, không nói nàng từ bé đến giờ chưa từng bôn ba xa nhà, chỉ việc đi một mình lỡ ᴆụng phải cường đạo ác bá thì nàng chẳng hề có sức tự vệ.
Duy chỉ việc trong triều có không ít người căm hận nàng. Nếu có kẻ nào đó thừa dịp nàng rời kinh một mình, phái người đến ám sát thì nàng ૮ɦếƭ đúng là quá oan uổng.
Nhưng nếu đi theo đoàn người của Hạ Tu Ngôn rời đi thì lại khác. Dưới gầm trời này có ai còn đáng tin hơn quân Xương Vũ chứ? Chỉ cần nàng đi theo bọn họ, sau đó nửa đường ở lại một thị trấn nào đó làm thầy bói xem quẻ cho người ta mấy năm, kiếm chút tiền tài, sau vài năm lại đi nơi khác dạo chơi, há chẳng phải là tốt lắm sao?
Nghe nàng có suy tính như thế, ánh mắt của Hạ Trung nhìn nàng có vẻ hiền lành hơn. Thu Hân Nhiên nói tiếp:
“Có thể cho tôi đi theo Hầu gia rời kinh hay không? Như thế trên đường đi cũng an toàn hơn. Ngài yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không gây phiền phức cho các ngài.”
Hạ Trung có vẻ khó hiểu, hỏi ngược lại:
“Sao cô lại nói với tôi việc này?”
Thật ra chuyện này nhờ Chương Dung là tốt nhất, nhưng vừa rồi trên đường ra khỏi chùa, thái độ của anh ta lại quá trịnh trọng làm nàng cảm thấy nếu mở lời nhờ vả thì tựa như đang đòi ân tình! Lúc này nhờ vả Hạ Trung thì nàng lại là không cảm giác có gánh nặng, lập tức nói dối:
“Ngài là cánh tay đắc lực của Hầu gia tôi đương nhiên muốn nhờ ngài đầu tiên rồi.”
Quả nhiên trăm thuyết ngàn phục không bằng lời nịnh hót, Hạ Trung nghe xong lời này thì vẻ mặt hoà hoãn hơn. Nhưng sau khi cân nhắc một hồi, Hạ Trung lại cảm thấy có gì đó không đúng, tại sao đạo sĩ nhỏ này lại không có chút nào hổ thẹn với Hầu gia nhà mình như thế, ấy vậy còn chủ động muốn đi theo bọn hắn rời khỏi Trường An nữa chứ?
Suy tư một hồi bỗng trong đầu của hắn loé ra một ý nghĩ không tưởng tưởng nổi: Chẳng nhẽ đạo sĩ nhỏ này phải lòng Hầu gia nhà bọn hắn rồi?
Càng nghĩ hắn lại càng thấy ý nghĩ này đáng tin. Hầu gia nhà bọn hắn sáng suốt thần võ, diện mạo anh tuấn, ngay tại Hoán Châu cũng có không ít danh môn vọng tộc muốn gả con gái cho ngài ấy. Lúc này hắn theo Hầu gia đến Trường An, gặp qua không ít gia đình quý tộc quyền quý nhưng chẳng ai xứng với Hầu gia cả! Nghĩ như vậy thì đạo sĩ nhỏ này yêu mến Hầu gia quả thật là chuyện bình thường vô cùng.
Nếu dựa theo ý nghĩ này thì những chuyện khó hiểu ngày xưa lại dần dần sáng tỏ. Tỷ như năm xưa nàng thật sự coi Hầu gia là tướng trời hạ phàm nên mới tính một quẻ như thế, khẳng định Hầu gia có thể giải được cục diện nguy khốn của Hoán Châu. Cuối cùng quả nhiên Hầu gia đại thắng, trở thành Định Bắc Hầu tiếng tăm lừng lẫy! Lại tỷ như mấy ngày trước, nếu nàng không có ý với Hầu gia thì cần gì phải dấn thân vào nguy hiểm, tận tâm tận lực như thế? Rồi tỷ như lúc lên xe nàng không hỏi chuyện Hầu gia định rời kinh ngay mà lại hỏi chuyện Hầu gia có dẫn theo Chương Huỷ cô nương hay không. Chẳng lẽ nàng nghe Chương cô nương cũng đi theo nên nổi cơn ghen rồi xin mình giúp nàng đi cùng?
Nghĩ vậy, Hạ Trung nhìn Thu Hân Nhiên bằng đôi mắt đồng tình. Ôi trời ạ, không ngờ nàng là đệ tử Đạo môn thanh tịnh vậy mà có tâm tư hồng trần như thế với Hầu gia nhà bọn hắn, thật là một người đáng thương! Chỉ là không biết Hầu gia có hay biết chuyện này không, ngài ấy đối với nàng thế nào?
Nghĩ đến đây Hạ Trung tự mình phủ nhận: Từ trước đến giờ tính tình của Hầu gia luôn lãnh đạm cô độc. Lúc trước ở biên quan nhiều năm như vậy cũng không thấy bên cạnh ngài ấy có một bóng hồng nào. Cho dù trở về Trường An, cả ngày ở trong một nơi hương diễm như vườn Phương Trì, ấy vậy mà ngài ấy cũng hờ hững với mấy cô gái ở trong vườn, vậy thì sao ngài ấy lại có ý gì với một đạo sĩ chứ. Chỉ sợ cuối cùng đạo sĩ nhỏ này phải nhận kết cục đau buồn thất vọng mà thôi.
Thu Hân Nhiên thấy người đàn ông cao tám thước ở bên cạnh nhìn mình với ánh mắt cổ quái, dường như trong ánh mắt còn có chút thương hại thì trong lòng của nàng sợ hãi, ho hai tiếng hỏi:
“Hạ phó tướng có thể giúp tôi chuyện này chăng?”
“Việc này tôi muốn cũng không được, vẫn phải hỏi ý kiến của Hầu gia mới được.”
Hạ Trung nhìn nàng, uyển chuyển nói:
“Chẳng qua tôi muốn khuyên cô bỏ ý nghĩ này đi thôi. Hầu gia đa phần sẽ không đồng ý đâu.”
“Vì sao?” Thu Hân Nhiên khó hiểu hỏi:
“Nếu Chương Huỷ và Cao Nguyệt đều có thể đi cùng thì cho tôi đồng hành cũng không phải chuyện gì lớn mà?”
Hạ Trung nghẹn lời.
“Chương cô nương là em gái của anh Nhung. Cao Nguyệt là em gái của Cao Dương. Cô giống bọn họ à?”
“Sao mấy người các ngài còn có quy định phải là em gái của ai đó mới đi cùng được thế?”
Thu Hân Nhiên tức cười, nói tiếp:
“Vậy phải chăng Hạ phó tướng còn thiếu một em gái hay không?”
Hạ Trung còn chưa kịp trách nàng suy nghĩ nhảm nhí thì nàng đã lắc đầu, tựa như phủ nhận lời của mình:
“Tôi cũng chưa từng làm em gái của ai bao giờ. Lúc trước ở trên núi tôi toàn là sư tỷ của người ta. Nếu Hạ phó tướng không ngại thì để tôi làm chị của ngài cũng được.”
Hạ Trung: “…”
Sau đó Hạ Trung không thèm để ý đến nàng suốt cả quãng đường còn lại. Thu Hân Nhiên không ngờ hắn lại không biết nói đùa như thế. Nàng hơi tiếc nuối, thầm nghĩ nhờ Hạ Trung giúp đỡ có vẻ không được rồi.
Nào ngờ nàng vừa nhảy xuống khỏi xe ngựa thì hắn đã gọi nàng lại. Thu Hân Nhiên kinh ngạc quay đầu, tưởng rằng hắn đã đổi ý thì thấy khuôn mặt đen nhẻm của hắn thò ra khỏi cửa sổ, giả vờ lơ đãng nhắc đến:
“Tôi thấy hình như trong chùa cô nói dù của Chương cô nương đang ở chỗ cô. Cô định bao giờ trả lại?”
Ánh mắt của hắn khẽ đảo, một lúc sau mới lên tiếng:
“Chuyện vừa rồi tôi không giúp cô được nhưng mang dù về trả hộ thì tôi làm được.”
Thu Hân Nhiên thấy vẻ mặt mất tự nhiên của hắn thì hiểu ra:
“À—”
“Cô ‘à’ cái gì!”
Hạ Trung giả vờ dữ dằn, trừng nàng một cái. Thu Hân Nhiên híp mắt cười nói:
“Tôi không nhớ mình để cây dù kia ở đâu rồi. Để tôi về tìm lại một phen xem, vừa vặn Hạ phó tướng cũng cân nhắc những lời tôi nói trên xe một lần nhé. Biết đâu lúc tôi nhớ ra cây dù kia ở đây thì ngài cũng vừa suy nghĩ xong cũng nên.”
Hạ Trung tựa như bị nàng nắm thóp, chỉ có thể hầm hừ trơ mắt nhìn nàng ung dung đi vào tiệm cơm Hà Ký.
Chỉ là Thu Hân Nhiên chưa vào tiệm cơm đã cảm thấy hôm nay ở lầu một quá mức yên tính. Nàng bất giác ngẩng đầu lên thì bắt gặp một thanh niên mặc áo gấm màu trắng đang ngồi trên hành lang. Người nọ đội phát quan bạc trên đầu, mang đai lưng ngọc trên eo, tư thái nhàn nhã ngồi bên bàn gỗ, bên cạnh còn có một thanh niên khác mặc áo đen đang đứng ôm kiếm. Hai người ngồi ở đấy thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn của người khác.
Người nọ quả thực không hợp với khung cảnh trong tiệm cơm. Y hiện diện ở đây làm cho tiếng nói chuyện của các thực khách vô thức nhỏ đi. Nghe thấy tiếng bước chân của nàng, y đặt chén trà trên tay xuống, ngước mắt nhìn nàng. Thu Hân Nhiên sững người, chân đang giơ lên dợm bước qua ngưỡng cửa cũng cứng đờ trên không trung.
Hà Tú Nhi thấy nàng quay về, ánh mắt sáng ngời, nói:
“Đạo trưởng về rồi hả? Có một vị khách ngồi chờ chị lâu lắm rồi đấy!”
Cô bé vừa nói vừa đi đến gần, giữ chặt ống tay áo của nàng rồi nhỏ giọng nói đầy xúc động:
“Người nọ… người nọ có phải là Định Bắc Hầu hay không?”
Thu Hân Nhiên chẳng biết phải trả lời thế nào. Có không ít người đã nhìn thấy dung mạo của Hạ Tu Ngôn vào ngày đầu tiên y trở về kinh thành. Nhưng hôm đó y cưỡi ngựa đi nhanh nên khó chắc chắn người nọ có phải là Định Bắc Hầu hay không. Sau khi chuyện Ngô Quảng Đạt bung bét ra, chuyện bảy năm trước lại được nhắc đến, không biết ai đã thăm dò ra được nàng chính là đạo sĩ năm xưa. Từ đây từ đầu đường đến cuối ngõ, ai nấy đều chờ xem bao giờ thì Hạ Tu Ngôn sẽ đến tìm nàng.
Thu Hân Nhiên hơi đau đầu, hỏi:
“Sao em không mời ngài ấy lên lầu hai ngồi chờ chị?”
“Ôi trời em quên mất!”
Hà Tú Nhi lén liếc mắt nhìn bóng lưng của thanh niên nọ, hơi e thẹn nói:
“Em nghĩ người nọ có thể là Định Bắc Hầu nên mới không dám đến bắt chuyện.”
Thu Hân Nhiên thấy mấy người trong sảnh không ngừng chụm đầu thì thà thì thầm với nhau, ánh mắt dò xét nhìn sang đây. Thế là nàng đành đến gần, không dám làm bại lộ thân phận của y trước mặt đám người, lịch sự hỏi:
“Không biết ngài đến nơi này có chuyện chi quan trọng chăng?”
Hạ Tu Ngôn nhìn nàng một hồi lâu mới ung dung đáp:
“Hình như tôi có một vật đang để ở chỗ của đạo trưởng.”
Thu Hân Nhiên sững người, sực nhớ ra nàng vẫn đang giữ thẻ bài của y đã đưa cho mình, âm thầm thở dài một hơi, nói:
“Ra là thế. Là lỗi của tôi, đáng ra tôi phải trả ngài sớm, làm phiền ngài phải đến nơi này của tôi một chuyến.”
Hạ Tu Ngôn thong thả đứng dậy, khẽ vuốt phẳng tà áo, thản nhiên nói:
“Không sao, vừa vặn tôi cũng muốn tính một quẻ.”
Thu Hân Nhiên lại sững sờ, thấy y đến gần mình thì tránh người ra nhường đường cho y theo bản năng. Nàng hỏi:
“Không biết Hầu gia đến đây… muốn tính toán cái gì?”
Hạ Tu Ngôn liếc nàng, đáp:
“Chi bằng tính cho tôi một quẻ nhân duyên.”
Hôm nay ở mép cửa sổ lầu hai của tiệm cơm Hà Ký vẫn chưa giăng tấm phướn trắng với bốn chữ lớn màu đen ‘KHÔNG SAI MỘT QUẺ’ ra ngoài.
Hạ Tu Ngôn đi dạo quanh phòng khách trên lầu hai một vòng, cuối cùng chắp tay đứng trước cửa sổ phóng tầm mắt ra bên ngoài nhìn một hồi, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Thu Hân Nhiên rót một chén trà cho y. Lúc y ngồi xuống bưng chén trà lên mới thấy trà đã nguội từ lâu thì thu tay lại. Thu Hân Nhiên giả vờ không phát hiện vẻ ghét bỏ trên mặt của y. Cao Dương thấy thế thì nhanh chân bưng khay đựng trà đi xuống lầu thay nước. Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người bọn họ.
Thu Hân Nhiên lấy thẻ bài ở trong phòng đưa trả cho Hạ Tu Ngôn, cảm giác tựa như trút bỏ được một gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
“Cuối cùng thì vật cũng đã trở về nguyên chủ, may mắn tôi đã hoàn thành nhiệm vụ.”
Hạ Tu Ngôn đón thẻ bài, thấy biểu hiện của nàng như thế phì cười nói:
“Tôi chưa sợ em cầm lệnh bài của tôi bỏ trốn thì thôi, em sợ cái gì?”
“Hầu gia nói đùa rồi.”
Nàng gượng cười một tiếng, cẩn thận quan sát vẻ mặt của y, cảm giác tựa như y đang suy nghĩ điều gì đó thì hỏi:
“Phải chăng Hầu gia đến tìm tôi là có chuyện gì sao?”
Nàng không dám tin rằng lần này Hạ Tu Ngôn đến tìm nàng để tính nhân duyên. Quả nhiên Hạ Tu Ngôn vừa chơi đùa thẻ bài trên tay, vừa gật đầu hỏi:
“Nghe nói em bị bệnh à?”
Sau Đại tế lễ, căng thẳng sợ hãi trong lòng của nàng tiêu tan, lại thêm lúc này là giao mùa giữa xuân và hè, thời tiết thay đổi thất thường nên nàng bị ho khan, chỉ là không biết tại sao Hạ Tu Ngôn lại biết được việc này. Thu Hân Nhiên hơi kinh ngạc, đáp:
“Mấy ngày trước tôi bị cảm lạnh, nhưng lúc này đã khoẻ hẳn rồi. Cám ơn Hầu gia đã quan tâm.”
Hạ Tu Ngôn gật đầu, tựa như chưa yên lòng hỏi thêm:
“Sao em lại đổ bệnh vậy?”
Còn hỏi làm sao đổ bệnh? Bệnh thì bệnh chứ sao? Thu Hân Nhiên chẳng hiểu trăng sao gì, cảm thấy hôm nay y có vẻ kì quái, bèn nói đùa một câu:
“Cũng không phải do Hầu gia lây bệnh cho tôi.”
Dứt lời nàng mới nhận ra mình vừa nói cái gì. Ký ức sáng sớm bên đầm nước trên núi Phục Giao bỗng dưng hiện lên trước mắt làm cho nàng hận không thể cắn lưỡi của mình. Thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt y, nàng lắp bắp giải thích:
“Ý tôi là… Hầu gia hẳn đã khoẻ rồi, không cần lo lắng lây bệnh cho tôi…”
Lời còn chưa dứt thì nàng đã thấy tuyệt vọng, chưa bao giờ nàng thấy mình lại vụng về như vậy. Chẳng lẽ đây là cái giá phải trả cho miệng lưỡi sắc sảo ở trong xe ngựa vừa nãy sao? Nhưng cái giá này quá đắt, nàng thà gọi Hạ Trung một tiếng ‘ông ơi’ để đền bù sai lầm.
Nàng đang nghĩ miên man bỗng nghe thanh niên ngồi bên cửa sổ cười khẽ một tiếng, vành tai ở sau mái tóc đen của y hơi ửng đỏ. Một hồi lâu sau, y rũ mắt nói:
“Em nghĩ hay lắm.”
– Hết chương 74-