Tác giả: Mộc Mộc Tử
Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện
Biên tập: Tĩnh Nhiên & Thần Niên |
Cửa sổ lầu hai của tiệm cơm Hà Ký mấy ngày liên tiếp không mở, tấm vải màu vàng bắt mắt thường treo cũng chẳng thấy đâu khiến bá tánh xung quanh đến thăm hỏi:
“Đạo cô ở lầu hai chuyển đi rồi à?”
Hà Bảo Tiến đứng sau quầy tiếp tân tính sổ sách, cười ha hả đáp:
“Gần đây Đạo trưởng nhận một mối làm ăn lớn, mấy ngày nay đều ra ngoài đi xem phong thủy cho người ta đấy!”
“Lần trước Vương viên ngoại ở phía Đông kinh thành đến mời nàng đến nhà xem bói thì nàng từ chối không đi, sao lúc này lại nhận lời người ta thế?”
Có một người chua ngoa, nói:
“Đương nhiên là trả tiền nhiều chớ sao, bằng không sao có thể mời được nàng chứ?”
“Vậy cần phải trả bao nhiêu tiền nhỉ?”
Một người khác chép miệng, hỏi:
“Lần trước tôi nghe ông chủ Tiền phải trả năm trăm lượng bạc mới xin được một quẻ. Trước khi ra về còn tỏ vẻ như đã nhận được đại ân đại đức đó.”
“Năm trăm lượng bạc xin một quẻ sao? Sớm biết thế tôi cũng xuất gia làm đạo sĩ rồi mở quầy xem bói!”
“Thôi bỏ đi, ông mà mở quầy xem bói sợ miễn phí cũng không ai thèm đến xem chớ đừng nói đến bỏ tiền…”
Dưới lầu cười nói rộn ràng, chủ đề câu chuyện lại nhảy sang chuyện khác.
Hà Tú Nhi làm biếng trốn ở lầu hai, nghe tiếng cười nói ầm ĩ bên dưới, tức giận đóng mạnh cánh cửa lại, lẩm bẩm:
“Đám người này chỉ biết nói linh tinh…”
Thấy Thu Hân Nhiên chẳng nói lời nào, Hà Tú Nhi nhích người lại gần hỏi:
“Đạo trưởng, mấy hôm nay chị đi xem phong thủy cho người ta thật đấy à?”
“Đúng vậy.”
“Vậy… đã nhắm được chỗ nào chưa?!
Thu Hân Nhiên ngồi bên cửa sổ, nhấp một ngụm trà, cười nói:
“Chị đã xem mấy chỗ nhưng phải chờ chủ nhà gật đầu mới được.”
Sáng sớm, Hạ Tu Ngôn ngồi ở trong sân phơi nắng, Cao Dương bưng một ấm trà từ trong phòng đi ra, rót một ly trà cho y rồi trở về, lúc đi ngang cổng Nguyệt Môn thấy một bóng người lén lút đứng nhìn vào trong.
Cao Dương bưng ấm trà đến gần, người nọ nghe thấy tiếng bước chân bỗng quay người lại, thấy là Cao Dương thì thở một hơi, vỗ иgự¢ một cái, dáng vẻ chột dạ nói:
“Anh làm tôi sợ muốn ૮ɦếƭ!”
Cao Dương buồn cười nói:
“Bên ngoài có quỷ đuổi anh hả?”
Hạ Trung cười gian một tiếng, nói:
“Đừng nói nữa, mới sáng sớm đã gặp quỷ rồi. Anh đoán xem bên ngoài có ai đến?”
Từ sau khi Hạ Tu Ngôn trở lại kinh thành, quan viên trong triều đến nhà thăm viếng nhiều vô số kể, ai cũng muốn làm quen với Định Bắc Hầu làm y thấy phiền chán, sau lại y bảo Hạ Trung từ chối hết thảy, người nào cũng không gặp.
Cao Dương nhớ mấy ngày nay cũng chẳng có vị khách đặc biệt nào đưa bái thi*p đến, lắc đầu tỏ vẻ chẳng hứng thú gì. Hạ Trung vội lên tiếng nói:
“Sao anh chẳng để ý chút nào vậy? Là đạo cô rơi xuống nước ở trong cung mấy ngày trước đó!”
Nghe vậy Cao Dương kinh ngạc hỏi:
“Anh nói là Thu đạo trưởng hả?”
“Nàng ấy mang họ gì tôi không biết.”
Hạ Trung có vẻ lơ đễnh đáp:
“Tóm lại là đạo cô hại Hầu gia chúng ta lết thân thể bệnh tật ra tiền tuyến đó! Sáng nay tôi vừa mở cửa đã thấy nàng đứng ở ngoài. Anh nói xem, chúng ta còn chưa đến tính sổ với nàng, ấy vậy nàng còn tự mình tìm tới!”
Cao Dương thấy Thu Hân Nhiên đến phường Dực Thiện ngày hôm trước đã đoán được sớm hay muộn nàng cũng sẽ tìm đến nhưng hắn không ngờ nàng lại đến nhanh như vậy.
“Bây giờ nàng đang ở đâu?”
“Nàng đang đứng chờ ngoài cổng.”
Hạ Trung đắc ý nói tiếp:
“Hầu gia là ai chứ, nàng muốn gặp thì được gặp liền à. Tôi đã nói với nàng rằng Hầu gia đang bận tiếp khách quý không thể gặp nàng ngay. Tôi định để cho nàng đứng chờ mấy canh giờ rồi lấy lý do gì đó đuổi nàng đi.”
Thấy Hạ Trung tỏ vẻ khôn vặt như thế, Cao Dương nhắc nhở:
“Tôi thấy anh nên bẩm việc này với Hầu gia một tiếng đi.”
“Vì sao?”
Hạ Trung nhíu mày nói:
“Hầu gia vốn đã tuyên bố đóng cửa từ chối tiếp khách, người nào tới cũng không gặp, huống chi là nàng?”
“Gần đây Thu đạo trưởng làm một số việc giúp Hầu gia, nếu anh tự tiện ngăn cản, nhỡ đâu lại làm chậm trễ công việc của ngài ấy.”
“Sao tự dưng Hầu gia bảo nàng làm việc thế?”
Hạ Trung nghi ngờ hỏi ngược lại, chỉ là hắn biết lời của Cao Dương hơn phân nửa là thật, đành bĩu môi hậm hực nói:
“Được rồi, vậy tôi bảo nàng chờ thêm nửa khắc rồi mới cho nàng vào. Vậy được chứ?”
Hạ Trung có thành kiến với Thu Hân Nhiên nhưng không phải là người không biết phân biệt nặng nhẹ. Cao Dương không nói thêm gì nữa, quay người bưng ấm trà đi vào mặc kệ hắn.
Hạ Tu Ngôn ngồi ở dưới tàng cây trong sân, trên tay cầm một cuốn sách đọc chăm chú. Lúc Cao Dương đến, Hạ Tu Ngôn không ngẩng đầu lên, chỉ lên tiếng hỏi:
“Hạ Trung đứng ngoài đó làm gì vậy?”
Cao Dương khẽ dừng động tác pha trà, thấp giọng đáp:
“Cũng không có chuyện gì quan trọng.”
Thấy y không hỏi thêm gì nữa, Cao Dương buông ấm trà xuống, đi chăm sóc mấy chậu cây cảnh ở gần đó. Hắn cắt một cành khô xuống, ngẩn người nhìn hoa hạnh đang nở rộ ở trong sân.
Thu Hân Nhiên đứng chờ ở ngoài cổng, chỉ dăm ba câu đã làm quen hết đám gác cổng ở bên ngoài. Vừa lúc vợ một tên gác cổng đến đưa cơm, nghe nói Thu Hân Nhiên chưa dùng bữa sáng thì tặng cho nàng một cái bánh bao chay.
Hạ Trung lượn lờ trước cổng mấy lần, nhưng mấy tên gác cổng là người của triều đình nên hắn cũng chẳng thể làm gì được bọn họ, bất đắc dĩ đi qua đi lại thêm mấy vòng, mặt mày trịch thượng tỏ vẻ hắn đang nhìn bọn họ đấy. Nhưng bàn về độ khó chịu thì từ năm mười ba tuổi Thu Hân Nhiên đã nếm qua sự thất thường của Hạ Tu Ngôn nên nàng cũng chẳng mấy để tâm đến thái độ của Hạ Trung.
Cái bánh bao chay kia rất ngon, vừa ngửi mùi thơm đã thấy hấp dẫn. Nàng đang định cúi đầu cắn một miếng bỗng nghe một loạt tiếng vó ngựa vang lên. Một con ngựa thở phì phò dừng lại trước cổng. Nàng quay đầu nhìn lại thấy hai cô nương đeo mạn che mặt từ trên xe bước xuống, chỉ nhìn mặt mày cũng có thể đoán được đó là hai vị mỹ nhân.
Hạ Trung thấy tiếng động, đi ra ngoài nhìn thấy hai người đến thì kinh ngạc hỏi:
“Sao Lan cô nương lại đến đây thế?”
Từ lúc quen biết vị Hạ phó tướng này, đây là lần đầu tiên Thu Hân Nhiên thấy hắn dùng giọng điệu nhỏ nhẹ như thế nói chuyện với người khác, quả thực khác xa dáng vẻ thô kệch ngày xưa. Nếu nhìn kỹ có thể phát hiện ra trên gương mặt đen nhẻm của hắn có chút ngượng ngùng khiến Thu Hân Nhiên thấy thú vị và càng thêm tò mò đối với vị Lan cô nương mới đến này.
Lan cô nương vào trước cổng, nhún chân hành lễ rồi nghiêng người tránh ra nửa bước, lên tiếng giới thiệu với hắn:
“Đây là Mai Tước. Hôm nay tôi dẫn nàng đến gặp mặt Hầu gia.”
Thu Hân Nhiên kinh ngạc, không ngờ mình cố tình đến vườn Phương Trì thì không thể gặp được người, hôm nay ở đây chờ Hạ Tu Ngôn lại trùng hợp gặp được. Đứng sau Lan cô nương là một thiếu nữ tầm mười bảy, mười tám tuổi, mặt mày thanh tú, mặc một bộ trang phục màu xanh nhạt tựa như lộc non trên cành xuân. Vẻ mặt của thiếu nữ lại toát ra vẻ kiêu ngạo, dường như mấy ánh mắt dò xét của đám người đứng trước cổng làm nàng thấy khó chịu. Mai Tước khẽ chau mày, lạnh lùng quay mặt đi chỗ khác làm người ta có cảm giác nàng tựa như chim non, chỉ cần có người đến gần sẽ sợ hãi vỗ cánh bay mất.
Lan Huệ nhìn nàng trấn an, nói với Hạ Trung:
“Chẳng biết lúc này Hầu gia có rảnh không?”
“Có chứ.”
Hạ Trung tránh người qua một bên, nói:
“Hầu gia đang ở trong, mời hai vị đi theo tôi.”
Thu Hân Nhiên ho nhẹ một tiếng. Mặc dù ban đầu nàng biết Hạ Trung cố tình làm khó mình nhưng ở trước mặt nàng lại dẫn khách đến sau vào như thế lại là một chuyện khác:
“Chẳng phải vừa rồi Hạ phó tướng nói Hầu gia đang bận, tạm thời chẳng thể gặp khách đó sao?”
Nàng vừa lên tiếng, Lan Huệ quay đầu nhìn sang. Lúc Lan Huệ vừa bước vào đã nhìn thấy Thu Hân Nhiên, giờ nghe giọng nói của đối phương cảm thấy rất quen tai nhưng lại chẳng nhớ ra đã nghe ở đâu.
Hạ Trung hừ nhẹ một tiếng nói:
“Hôm nay Lan cô nương đã hẹn trước rồi. Tuy cô đến trước nhưng cô đã đưa bái thi*p đến chưa?”
Đúng là nàng không đưa bái thi*p đến. Thu Hân Nhiên nghĩ vậy, chắp tay với hắn nói:
“Nếu đã như vậy hôm nay tôi quay về, đợi tôi đưa bái thi*p đến rồi sẽ quay lại sau.”
Nói đoạn nàng quay người định rời đi.
Hạ Trung không ngờ nàng nói đi là đi ngay như thế, nhớ lại lời của Cao Dương nói rằng nàng làm việc giúp Hầu gia thì sắc mặt tái đi, vội ngăn nàng lại:
“Khụ… Khụ… Cô vội cái gì chứ?”
Đúng lúc này, lại một loạt tiếng vó ngựa vang lên. Một nam một nữ nhảy xuống ngựa đi vào. Cô gái mặc trang phục màu đỏ có vẻ rất trẻ, tầm mười tám mười chín, bên hông dắt một cây roi dài, động tác xuống ngựa của nàng ta khá linh hoạt, hẳn là một người có võ nghệ. Còn chàng trai bên cạnh mặc trang phục màu xám, trên mặt đeo một cái mặt nạ bạc, thoạt nhìn là người thận trọng.
Lan Huệ thấy hai người đến, vô thức bước lên trước hai bước. Hạ Trung la lên:
“Anh Nhung, anh về rồi đấy à?”
Chàng trai mặc áo xám lại nhìn chằm chằm đạo cô đứng ở trước cổng, ánh mắt dưới mặt nạ khẽ động, qua một hồi mới lên tiếng đáp lời.
Cô gái ở bên cạnh hắn nhăn mặt, nhìn Hạ Trung hỏi:
“Mới sáng sớm mà có chuyện gì thế này? Sao kẻ nào cũng có thể vào phủ cả thế?”
Nàng ta vừa nói vừa liếc mắt nhìn Lan Huệ. Dù Thu Hân Nhiên không biết rõ đầu đuôi thế nào nhưng cũng nghe ra lời này đang ám chỉ ai.
Lan Huệ chưa lên tiếng, Mai Tước đã không nhịn được cười khẩy, nói:
“Tôi còn tưởng phủ Định Bắc Hầu thế nào, hóa ra quy củ còn không bằng trong vườn của chúng tôi.”
Cô gái mặc áo đỏ nghe vậy, chuyển ánh mắt sang nhìn Mai Tước, hỏi:
“Cô nói vậy là ý gì?”
Lan Huệ thấy hai người sắp cãi nhau, lặng lẽ kéo ống tay áo của Mai Tước, lên tiếng hòa hoãn:
“Được rồi, em nói ít một câu đi.”
Mai Tước không thèm đáp lời, quay mặt đi. Cô gái mặc áo đỏ còn chưa chịu dừng lại, nói:
“Cô cho rằng chốn phường hát của cô so được với nơi này sao?”
Mai Tước cười khẩy, nói:
“Sao không so được? Tôi thấy chỗ này người hầu không biết lý lẽ bằng trong vườn của chúng tôi đâu.”
Lời này của Mai Tước làm cô gái mặc áo đỏ giận sôi, Thu Hân Nhiên đứng bên cạnh nghe vậy chỉ cảm thấy thú vị. Cô gái trước mặt và cô bé rụt rè sợ hãi ở lầu Túy Xuân năm đó tựa như hai người khác nhau, cũng không biết vì Dư Âm quá tốt với nàng nên nàng mới có tính tình hoạt bát, lanh lợi như thế hay là cuộc sống khiến nàng thành người không chịu ăn thiệt như vậy.
Lan Huệ ngăn Mai Tước lại, nhẹ giọng giải thích:
“Hôm nay chúng tôi đến là vì chuyện nghiêm túc, xin Cao cô nương chớ hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì?”
Cô gái mặc áo đỏ tức giận, nói:
“Cô nói hôm nay đến đây là vì chuyện nghiêm túc, vậy trước kia cô đến đây là vì chuyện không đứng đắn hả?”
Lan Huệ sững người, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ. Cuối cùng chàng trai đeo mặt nạ bạc lên tiếng:
“A Nguyệt!”
Cô gái áo đỏ cắn môi, vẻ mặt tỏ ra ấm ức.
Mai Tước cười nhạo nói:
“Con nhà lính, tính nhà quan! [1].”
[1]
Cô gái mặc áo đỏ vừa vặn nghe được lời này của Mai Tước, cô nàng tựa như mèo bị dẫm đuôi, đanh giọng nói:
“Ngươi vừa nói gì đó? Ngươi có gan nói lại một lần nữa xem!”
Lan Huệ khó xử, Mai Tước vẫn chưa chịu thua, nói:
“Ta không có gan đó, chỉ là không giống ai kia, đều là kẻ ăn nhờ ở đậu nhưng không biết thân biết phận, lúc nào cũng làm ra vẻ cứ như mình là chủ không bằng.”
Chàng trai mặc áo xám liếc mắt ra hiệu cho Hạ Trung. Hạ Trung hiểu ý lặng lẽ chạy vào nhà.
Lúc nãy Thu Hân Nhiên nói muốn ra về nhưng bây giờ nàng lại không hề sốt ruột, còn nhanh trí tránh ra xa, vừa ăn bánh bao vừa hóng chuyện. Nàng hỏi một tên gác cổng đứng ở trong góc cùng ăn bánh bao giống nàng:
“Cô gái tên A Nguyệt kia là ai thế? Trông thật là hung dữ.”
Tên gác cổng nhỏ giọng đáp:
“Là em gái của Cao đại nhân.”
Thu Hân Nhiên chớp chớp mắt, kinh ngạc nói:
“Cao Dương còn có một em gái hả?”
“Nghe nói vừa mới nhận nhau thôi.”
Tên gác cổng nhìn đám người, thì thầm:
“Là vị Triệu đại nhân kia hộ tống quay về đó.”
Cao Dương đã theo hầu Hạ Tu Ngôn từ khi y còn nhỏ, là tâm phúc của y, khó trách tại sao Cao Nguyệt ở phủ Định Bắc Hầu lại dám hống hách không thèm nể mặt của Lan Huệ như thế. Chỉ là không biết Triệu đại nhân kia là ai, nghe giọng điệu của Hạ Trung vừa rồi, có vẻ hắn là người khá thân cận với Hạ Tu Ngôn.
Nghĩ vậy, Thu Hân Nhiên nhìn sang chàng trai đeo mặt nạ, vừa lúc đó đối phương cũng ngẩng đầu nhìn lại nàng. Khoảnh khắc mắt của hai người giao nhau, Thu Hân Nhiên nuốt vội miếng bánh bao trong miệng, lịch sự nở một nụ cười vô tội với hắn.
Chàng trai thoáng sững người rồi cũng nhếch môi cười lại với nàng.
– Hết chương 50 –