Tác giả: Mộc Mộc Tử
Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện
Biên tập: Tĩnh Nhiên | Thần Niên
Khi Thu Hân Nhiên đến bãi săn thì Lý Hàm Ý đã ở đó chờ nàng. Vua Tuyên Đức rất thích săn bắn, nên dịp đi săn mùa thu được tổ chức hằng năm này chính là cơ hội tốt để các võ tướng thể hiện tài năng trước mặt nhà vua. Rất nhiều người đã cùng với hoàng thượng vào sâu trong núi đi săn, chỉ còn đám thiếu niên ở lại chỗ tập kết bên ngoài bãi săn.
Thu Hân Nhiên từ từ đi đến gần đám người thì nghe tiếng tranh cãi của Lý Hàm Ý và Lý Hàm Tinh. Thấy nàng đã đến, Lý Hàm Ý vội vàng tóm cổ tay kéo nàng về trước nói: “Sao ngươi lề mề vậy?” Sau đó không chờ Thu Hân Nhiên nói lời xin lỗi hay giải thích mà nói tiếp: “Chúng ta đang thảo luận phương pháp thi đấu. Theo ý của ta, mỗi đội tự mình đi săn, cuối cùng ai bắn được nhiều con mồi nhất là thắng. Nhưng lão Tứ không đồng ý, nói rằng thi đấu như thế chẳng có gì đáng xem. Còn ngươi thấy thế nào?”
Thu Hân Nhiên âm thầm liếc mắt nhìn Hạ Tu Ngôn đang đứng trong đám người một cái, giả bộ nói: “Nếu thi đấu như Nhị Hoàng Tử nói đúng là… hơi bất công…”
Lý Hàm Ý chau mày hỏi: “Tại sao?”
“Nhị hoàng tử ngẫm thử xem, từ ban đầu tôi và ngài vì muốn công bằng nên mỗi đội đã chọn thêm một người làm đồng đội thi cùng. Bây giờ không tính đến đồng đội… Khụ…Khụ… tóm lại nếu so ai đi săn được nhiều con mồi hơn thì khác gì một mình thi đấu đâu?”
Lý Hàm Ý thấy Thu Hân Nhiên nói cũng khá hợp lý, hơi cáu kỉnh nói: “Vậy theo ngươi thì phải thi đấu như thế nào?”
Thu Hân Nhiên giả vờ trầm ngâm suy nghĩ mãi cũng không nói gì. Đột nhiên Lục hoàng tử Lý Hàm Phong lên tiếng: “Đệ có phương pháp thi đấu như thế này, Nhị hoàng huynh nghe thử xem có được không?”
“Nói ra nghe xem thử.”
“Vì thi đấu theo tổ đội nên dùng phương pháp thi đấu có thể kết hợp giữa ưu điểm và nhược điểm của cả hai người trong đội mới là tốt nhất.” Nói đoạn Lý Hàm Phong gọi một tiểu nội thị đến dặn dò làm chuyện gì đó rồi giải thích ý nghĩ của mình với cả đám người một lượt. Lý Hàm Ý trầm tư một lát, do dự nhìn đám người nói: “Các ngươi thấy sao?”
Trịnh Nguyên Vũ cười, gật đầu nói: “Tôi thấy phương pháp này của Lục hoàng tử rất thú vị.”
Đám người còn lại cũng chẳng ai phản đối nên phương pháp của Lục hoàng tử đã được ngầm chấp nhận. Cả đám lại kéo nhau đến sân tập bắn cung.
Trên sân đã đặt sẵn hai cái bàn, bên trái đặt một cây cung bằng gỗ khá nhẹ và nhỏ gọn, bên phải có một cây cung bằng sắt trông có vẻ rất nặng. Lý Hàm Phong vẫy tay ra hiệu: “Hai vị muốn chọn cái nào?”
Lý Hàm Ý bước lên trước, cầm cây cung sắt nằm bên phải lên ước lượng thử. Cây cung này hẳn là được làm từ sắt ròng, cầm trong tay rất nặng, dùng hết sức cũng không thể kéo dây cung ra hoàn toàn nên Lý Hàm Ý đành thả nó trở về lại trên mặt bàn.
Cây cung gỗ bên trái rất nhẹ, có thể kéo dây cung rất dễ dàng không cần tốn chút sức nào, nhưng cũng vì thế nên tầm bắn và uy lực của nó thua xa cây cung làm bằng sắt kia.
“Thi đấu bao gồm hai trận, mỗi thành viên bắt buộc phải tham gia một trận, không quan trọng thứ tự trước sau. Số điểm do bắn trúng vòng trên bia ngắm của từng người sẽ được cộng lại, đội nào cao hơn sẽ thắng.” Lý Hàm Phong ngừng lại một chút, chỉ vào cung tên bằng sắt bên phải, nói tiếp: “Cung sắt có tầm bắn xa nên mục tiêu phải lùi xa hơn một trượng. Nếu dùng cung sắt bắn trúng thì mỗi lần được cộng thêm hai điểm nữa. Các vị thấy sao?”
Lý Hàm Linh khó hiểu hỏi: “Tại sao phải phân ra hai loại cung tên thế?”
“Để tăng tính hấp dẫn và kịch tính thôi.” Lý Hàm Phong cười nói tiếp: “Nếu cả hai đội đều chọn cung gỗ thì cũng được.”
Bát hoàng tử Lý Hàm Cố mới mười bốn tuổi, là người nhỏ tuổi nhất trong đám người, tính tình hơi nhát gan, rụt rè nói: “Nếu cộng thêm hai điểm cho đội chọn cung sắt khi bắn trúng… nghe cũng không công bằng lắm…”
Lý Hàm Phong chưa kịp đáp lại thì Lý Hàm Như đã chen vào nói: “Đừng nói là không công bằng, thử hỏi trong chúng ta có ai kéo nổi cây cung bằng sắt kia không? Nếu người nào có thể kéo được, còn bắn trúng nữa thì thưởng thêm hai điểm có gì không công bằng chứ.”
Cả đám nghe thế đều hiếu kỳ, háo hức muốn thử cây cung sắt kia như thế nào. Lý Hàm Ý cũng để ý đến biểu hiện của mọi người, thấy người nào cũng đã thử qua nhưng hầu như không có ai có thể kéo dây cung để bắn tên được cả, ngoại trừ Trịnh Nguyên Vũ. Trịnh Nguyên Vũ cắn răng cố gắng lắm mới kéo căng được dây cung, nhưng cánh tay của cậu lại run rẩy không ngừng vì quá sức, với tư thế đó cũng chẳng bắn tên được. Lúc này Lý Hàm Ý mới âm thầm thở dài, ngẩng đầu hất cằm kiêu căng nói: “Còn phải lựa chọn gì nữa, ta chọn cung gỗ.” Lý Hàm Ý bước đến gần cầm cây cung gỗ lên, mắt hướng về Thu Hân Nhiên ra hiệu cho nàng.
Thu Hân Nhiên trong ánh mắt hiện lên sự do dự, nhìn qua nhìn lại một lúc rồi trở về thảo luận với đồng đội của mình: “Ý của Hạ thế tử thế nào?”
Hạ Tu Ngôn vừa rồi không ở trong đám người đi lên thử cầm cung sắt, bây giờ mới liếc nhìn hai cây cung đang nằm ở trên bàn, giọng điệu khinh thường nói: “Nếu là đàn ông dám có tham vọng bắn rơi mặt trời thì chọn cung sắt. Nếu chọn cung gỗ, khác gì kẻ chỉ biết chơi mấy trò vui đùa ở trong cung chứ?”
“Ngươi—— “ Lý Hàm Ý nghe lời nói đầy châm biếm của Hạ Tu Ngôn thì mặt mày giận dữ. Đám người xung quanh vội vàng khuyên can. Thu Hân Nhiên cũng tựa như ૮ɦếƭ trân đứng nhìn Hạ Tu Ngôn nói những lời ấy. Nàng cảm thấy hôm nay vị Hạ thế tử này đúng thật là bị trúng tà. Nàng vội vàng hoà giải: “Xem ra phải cảm tạ Hạ thế tử đã nghĩ giúp tôi đường lui. Tôi là một cô gái, không kéo nổi cây cung sắt thì chẳng đáng xấu hổ, dùng nó thi đấu có bị thua thì cũng không cần mất mặt. Vậy tôi phải tiếp nhận ý tốt này của ngài rồi, tôi chọn cung sắt!”
Lý Hàm Ý hơi sửng sốt khi nghe Thu Hân Nhiên nói như vậy, cảm thấy cũng có lý, hẳn là Hạ Tu Ngôn đang tự tạo đường lui cho mình, nói lời kia để chọn cung sắt mà mọi người không kéo nổi đó. Nghĩ vậy, Lý Hàm Ý bình tĩnh lại, chỉ là sắc mặt không hoà nhã lắm, hừ lạnh một tiếng: “Chưa thi đấu mà cô đã nghĩ đến thua cuộc. Cô tính toán cũng chu đáo đấy.”
Từ khi không khí của hai đội trở nên căng thẳng, Chu Hiển Dĩ lo lắng băn khoăn không thôi, nếu hai bên thật sự lao vào đánh nhau thì cậu nên giúp bên nào mới phải, may mà lời nói của Thu Hân Nhiên đã xoa dịu đi căng thẳng, lúc này Chu Hiển Dĩ mới thở dài nhẹ nhõm.
Sau khi cung nhân chuẩn bị bia ngắm xong, Chu Hiển Dĩ xung phong bắn trước. Cậu là người không giỏi bắn cung, nếu lại bắn lượt sau, thấy thành tích của người khác thì bị áp lực lớn sợ càng bắn không tốt.
Chu Hiển Dĩ đứng thẳng, kéo dây cung, mắt nhắm vào vị trí hồng tâm ở trên bia, Lý Hàm Ý đứng một bên nhìn chằm chằm bằng ánh mắt nghiêm khắc. Chu Hiển Dĩ căng thẳng liếm môi một cái, một lúc sau mới lấy lại được bình tĩnh. Mọi người xung quanh chẳng ai lên tiếng thúc giục, và khi Chu Hiển Dĩ buông tay, một tiếng “vù” vang lên, mũi tên đã cắm trúng bia ngắm.
Cung nhân sau khi chạy đến kiểm tra xong thì bẩm báo: “Bẩm, Chu thế tử bắn vào vòng tám.”
Tuy vòng tám không cao lắm, nhưng so với thành tích luyện tập trước kia của Chu Hiển Dĩ thì kết quả này quá ổn rồi. Lý Hàm Ý vẻ mặt thoải mái hơn, hơi gượng gạo vỗ vai của Chu Hiển Dĩ, nói: “Không tệ.”
Chu Hiển Dĩ nghe xong thì trên mặt nở nụ cười như mếu. Thu Hân Nhiên chưa kịp cười cậu thì Lý Hàm Phong đã ra hiệu cho đội của nàng chuẩn bị ra sân.
Thu Hân Nhiên khẽ vận động tay chân một chút, bước lên đài lấy cây cung sắt xuống. Khi cầm cây cung sắt trong tay mới thật sự cảm nhận được độ nặng của nó, nhìn dáng vẻ của Thu Hân Nhiên thì đến cầm cung di chuyển thôi cũng đã quá sức rồi, huống hồ còn muốn dùng nó để thi đấu bắn cung, vì thế đám người xung quanh ai cũng hăm hở chăm chú theo dõi từng động tác của nàng.
Thu Hân Nhiên đưa mắt nhìn Hạ Tu Ngôn, cậu khẽ dừng lại, sau đó bước đến vị trí phía sau cách lưng của nàng nửa bước, hai tay phủ lên tay của nàng, cùng nhau kéo cung.
“Chờ đã!” Lý Hàm Ý nhíu mày hô lớn: “Các người làm thế này là sao?”
Thu Hân Nhiên hơi ngượng ngùng, lên tiếng giải thích: “Một người không thể kéo cây cung sắt được nên đội chúng tôi hai người cùng kéo.”
Chu Hiển Dĩ vẻ mặt ngỡ ngàng nhìn Lý Hàm Phong hỏi: “Làm như vậy… cũng được hả?”
Lý Hàm Phong hơi bối rối, chần chờ nói: “Lúc trước quy định rằng mỗi người đều phải tham gia thi đấu, cũng không yêu cầu phải thi đấu đơn độc hay thi đấu đồng đội…”
Lý Hàm Ý hai mắt trợn tròn có vẻ rất tức giận, định mở miệng nói gì đó thì bị Thu Hân Nhiên ςướק lời trước: “Nếu Nhị hoàng tử thấy cách này không đúng quy định thì tôi xin nhận thua. Dù sao một mình tôi cũng chẳng thể kéo được cây cung này.”
Lý Hàm Ý lời đã đến khóe miệng bỗng dừng lại, tựa như đang cân nhắc liệu hai người cùng bắn cung thì có khả năng thắng hay không. Lý Hàm Như đứng gần đó nở nụ cười nhạt, khinh thường nói: “Viện cớ không kéo cung được rồi nhận thua là nghĩa lý gì? Hai người cùng bắn thì sao chứ? Chẳng nhẽ hai người họ cùng bắn thì đảm bảo có thể toàn thắng hả?”
Lời này của nàng làm cả đám người giật mình hiểu ra. Mặc dù không ai biết khả năng bắn cung của Thu Hân Nhiên như thế nào, nhưng Hạ Tu Ngôn thì bọn họ biết rõ mồn một. Cây cung sắt nặng như vậy, dù hai người hợp sức thì kéo cung ra được đấy, nhưng bắn trúng hồng tâm thì rất khó mà chắc chắn được.
Lý Hàm Ý nghe vậy sắc mặt hơi tốt lên một chút, gật đầu nói: “Được rồi, vậy hai người cùng bắn cung đi.”
Người trong cuộc đã đồng ý, đám khán giả xung quanh hiển nhiên không có lời gì để nói, họ cảm thấy trận thi đấy này càng lúc càng thú vị nên càng chăm chú theo dõi.
Hạ Tu Ngôn một tay bao lấy bàn tay đang cầm thân cung của Thu Hân Nhiên, tay còn lại của cậu cài mũi tên vào dây cung. Vóc dáng của Thu Hân Nhiên khá cao so với các cô gái đồng lứa, nhưng khi tay Hạ Tu Ngôn bao lấy tay nàng cùng nhau kéo cung thì nàng mới nhận ra rằng cậu cao hơn mình rất nhiều. Hơn nữa, với cái tư thế hai người cùng bắn cung như thế này, Hạ Tu Ngôn tựa như đang ôm trọn nàng trong vòng tay.
Lần đầu tiên nàng cùng một người con trai xa lạ tiếp xúc gần gũi như thế, dường như mùi thảo mộc ngai ngái và mùi thuốc phảng phất trên trang phục của Hạ Tu Ngôn khiến nàng ngẩn ngơ, từ đáy lòng sinh ra một chút ngượng nghịu khó hiểu.
“Tập trung!”
Bỗng nhiên giọng nói hơi lạnh lùng như tiếng Phạn của người con trai ở sau lưng vang lên khiến nàng giật mình bừng tỉnh. Vành tai của nàng hơi nóng lên, vội vàng tập trung tinh thần vào kéo dây cung.
Cả bốn phía ai nấy đều như ngừng thở, mọi ánh mắt đều đổ dồn về đôi trai gái đang từ từ kéo căng dây cung và nhắm bắn về mục tiêu đang ở đằng xa kia.
Lý Hàm Ý đột nhiên thấy căng thẳng, khẽ nắm chặt bàn tay đang giấu trong tay áo. Một tiếng “vù” vừa vang lên bên tai, ngay sau đó một tiếng “phập” nặng nề vọng đến, không cần nhìn cũng đoán được mũi tên kia đã bắn trúng mục tiêu.
“Bắn được bao nhiêu điểm thế?” Đám người đứng xem rối rít hỏi nhau. Cung nhân chạy lên xác nhận điểm trở về bẩm báo:
“Bẩm, Thu Tư thần bắn trúng vào vòng sáu, được sáu điểm.”
Ôi… Một vài tiếng cảm thán xen lẫn tiếc nuối vang lên, nhưng rất nhanh bị lấn át bởi những tiếng thảo luận khác:
“Như vậy hai bên đang hòa nhau phải không?”
“Đúng vậy, bắn trúng vòng sáu bằng cung sắt sẽ được cộng thêm hai điểm, tổng là tám điểm. Vẫn còn cơ hội đấy.”
Lý Hàm Ý cũng thầm thở dài một hơi, vốn nghĩ mình và Thu Hân Nhiên dù thi đấu cũng sẽ ngang tay, nhưng khi đội của Thu Hân Nhiên chỉ bắn trúng vòng sáu, có lẽ bị tiếng than thở tiếc nuối của đám người xung quanh ảnh hưởng, không hiểu sao trong đáy lòng của Lý Hàm Ý lại thấy có chút đáng tiếc.
Hạ Tu Ngôn đã buông lỏng tay, bước lùi lại về sau, thấy Thu Hân Nhiên vẫn cứ đứng ngây người ra thì lên tiếng hỏi: “Cô còn đứng đấy làm gì?”
Thu Hân Nhiên nghe giọng nói của Hạ Tu Ngôn, chẳng hiểu sao trong lòng của nàng lại thấy nao nao, cuống quýt buông tay khỏi thân cung rồi chạy khỏi đài thi đấu. Nàng vừa nhớ lại hai tiếng
“tập trung” của Hạ Tu Ngôn thì vành tai lại nóng lên lần nữa.
Trận thi đấu thứ hai do Lý Hàm Ý ra trận. Vua Tuyên Đức cũng không mắng oan Lý Hàm Ý không dụng tâm đọc sách chỉ tập trung vào mấy trò trên võ trường. Mỗi lần thi văn thì kết quả của Lý Hàm Ý chỉ thường thường, nhưng thi võ thì luôn là một trong những người nổi bật và có danh tiếng nhất. Bây giờ thi bắn cung cũng như vậy, Thu Hân Nhiên thấy tư thế giương cung nhắm bắn của Lý Hàm Ý là biết thực lực của cậu ra sao, quả nhiên khi cậu buông tay thì mũi tên đã lao đến cắm trúng vào hồng tâm.
Không cần chờ cung nhân bẩm báo kết quả, cả đám người đã xúm lại luôn miệng chúc mừng.
Lý Hàm Ý âm thầm đắc ý, trong lòng thấy chưa bao giờ khoan khoái như thế, tiện tay ném cây cung gỗ lên bàn rồi nhấc chân xuống khỏi đài thi đấu, trên mặt không giấu nổi nụ cười đắc chí. Lúc đi ngang qua đội của Thu Hân Nhiên, Lý Hàm Ý hất cằm như ngầm nói rằng chính mình đang trông đợi biểu hiện của bọn họ ở trận đấu sắp đến. Thu Hân Nhiên thấy cử chỉ này của Lý Hàm Ý thật sự rất trẻ con, vừa thấy buồn cười cũng vừa hơi lo lắng trận đấu của mình sắp tới.
Trái ngược với nàng, Hạ Tu Ngôn vẫn là cái bộ dáng không màng thế sự như trước, tựa như kết quả trận đấu này có ra sao cũng chẳng liên quan đến cậu.
Khi hai người lại cùng đứng nhắm bắt trên đài thi đấu một lần nữa, Thu Hân Nhiên không cần Hạ Tu Ngôn nhắc nhở đã tự mình chăm chú nhìn chằm chằm vào hồng tâm ở trên bia ngắm cách đó hơn trăm bước, trên tay ra sức kéo căng dây cung. Đột nhiên bên tai của nàng vang một tiếng cười khẽ, nếu không phải có hơi thở nhẹ nhàng phả vào trên da, Thu Hân Nhiên gần như tưởng rằng đó là ảo giác của mình.
Thu Hân Nhiên thừ người ra, tay cầm đuôi mũi tên cũng hơi buông lỏng thì nghe thấy Hạ Tu Ngôn nhỏ giọng chỉ hai người có thể nghe thấy, hỏi nàng: “Bây giờ cô muốn bắn trúng vòng bao nhiêu?”
“Muốn bắn trúng vòng bao nhiêu… thì có thể bắn trúng hả?”
Thu Hân Nhiên không biết chính mình có đang nằm mơ hay không, nàng chỉ cảm thấy tiếng cười khẽ vừa rồi thật ma mị và dụ hoặc lòng người, không hiểu sao đầu óc của nàng nóng lên, kích động nói:
“Vòng thứ mười!”
Thiếu nữ đang đứng trên đài như vừa trải qua một lựa chọn khó khăn, cắn răng kiên định đáp. Hạ Tu Ngôn có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ mong chờ và đôi mắt đang lấp lánh của nàng.
Thế là cậu thiếu niên đang đứng phía sau cười khẽ, tay buông lỏng đuôi mũi tên làm nó xé gió bắn ra nhanh như sao xẹt. Cùng lúc đó, bên tai Thu Hân Nhiên lại nghe thấy tiếng đáp lại như có như không của cậu thiếu niên đó:
“Được…”
– Hết chương 17 –