Tác giả: Mộc Mộc Tử
Dịch thô: strongerle | Nguồn: Tàng Thư Viện
Biên tập: Tĩnh Nhiên | Thần Niên
Cửu công chúa Lý Hàm Viên đứng phía trước nhìn chằm chằm đám học sinh trong phòng như sợ sẽ quên mất ai đó, cẩn thận nói tên từng người cho Thu Hân Nhiên: “Trong này có sáu huynh trưởng của em, ngoài ra còn có anh Hạ, anh Chu, anh Tôn…” Đám học sinh đang ngồi phía dưới có người hiếu kỳ, có người xem thường và cũng có người rung đùi như đang xem kịch hay.
Thu Hân Nhiên vừa lắng nghe lời của tiểu công chúa, vừa chăm chú nhìn từng người một. Sau khi Cửu công chúa lắp bắp kể xong, nàng gật đầu cười nói: “Cửu công chúa vất vả rồi. Vậy bây giờ thần bắt đầu đoán từ các vị hoàng tử đi.”
Nàng quay người nhìn quanh một lượt, bắt gặp thái độ khác nhau của người trong phòng. Có người vẻ mặt mất tự nhiên lảng tránh nhìn sang chỗ khác, có người lịch sự mỉm cười chào nàng, có người ánh mắt khinh thường khoanh tay trước иgự¢ như đang khiêu khích, cuối cùng ánh mắt nàng dừng lại ở nơi Hạ Tu Ngôn đang ngồi ở sau cùng. Hạ Tu Ngôn nhìn nàng với ánh mắt u buồn khiến trong lòng nàng nổi lên một chút áy náy.
“Ngươi đã đoán ra chưa?” Lý Hàm Ý không kiên nhẫn, thúc giục nàng.
Thu Hân Nhiên thu lại ánh mắt, đưa tay về phía người đang đứng gần nàng nhất, nói: “Vị này hẳn là Tam hoàng tử, đứng bên trái là Tứ hoàng tử, đứng phía sau ở gần cửa sổ là Bát hoàng tử…” Nàng vừa chỉ quanh một vòng, vừa đọc tên và nhìn biểu hiện trên mặt của từng người, không cần hỏi cũng biết nàng đã đoán đúng tất cả.
“Làm sao cô ấy đoán được?” Lý Hàm Phong kinh ngạc thốt lên, không biết đây là tự hỏi chính mình hay đang hỏi người bên cạnh. Hạ Tu Ngôn vẫn im lặng, Lý Hàm Ý bất mãn lên tiếng: “Chỉ mới đoán đúng chưa tới một nửa, vẫn còn nhiều người đấy.”
“Thần vẫn chưa nhớ hết tên của các vị ngồi đây.” Thu Hân Nhiên vẻ mặt hơi ngượng ngùng quay đầu nói với Cửu công chúa Lý Hàm Viên: “Làm phiền Công chúa nói lại cho thần một lần nữa, có được không?”
Chỉ nghe qua một lần đúng là khó nhớ hết tên của mười mấy người, Lý Hàm Ý cũng thông cảm cho nàng, ngầm đồng ý yêu cầu này.
Lý Hàm Viên kể tên những người còn lại một lần nữa, Thu Hân Nhiên vừa nghe vừa nhìn cả đám trong phòng, miệng lẩm bẩm như đang ghi nhớ điều gì. Lúc Lý Hàm Viên dứt lời, nàng gật đầu một cái rồi chỉ tay từ phía tây, chỉ đến người nào sẽ nói ra thân phận của người đó: “Nếu tôi không nhầm, vị này là Trịnh thế tử.”
Trịnh Nguyên Vũ là con trai trưởng của đại tướng quân Trịnh Lữ, thấy nàng đoán được đúng tên của mình, cậu rất ngạc nhiên, đứng lên ôm quyền trả lễ, vẻ mặt hơi ngơ ngác khó hiểu. Thu Hân Nhiên cười một tiếng, bước lên trước một bước, nhìn thiếu niên sau lưng cậu nói: “Vị này chắc là Tôn thế tử?”
Thiếu niên tên Tôn Giác bị đoán trúng bỗng sửng người, cậu vội vàng đứng dậy, sắc mặt còn chưa hết kinh ngạc hỏi: “Làm sao cô đoán được tôi?”
Thu Hân Nhiên chỉ mỉm cười không đáp, cứ như vậy nàng tiếp tục đoán từng người một. Mỗi thiếu niên được nàng đoán đúng thân phận đều kích động đứng lên, ánh mắt chăm chú nhìn theo nàng. Chờ nàng đi đến vị trí cuối cùng gần cửa sổ ở phía đông, cả phòng còn một người duy nhất vẫn ngồi chính là Hạ Tu Ngôn.
Thu Hân Nhiên dừng bên cạnh cậu, mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Vị cuối cùng còn lại chính là anh Hạ.”
Hạ Tu Ngôn không đứng dậy, ngửa đầu liếc nàng một cái, không trả lời đúng hay không đúng. Lý Hàm Viên đứng ở đằng xa khó nén phấn khích reo lên: “Tất cả đều đoán đúng. Hân Nhiên, chị thật tuyệt vời.”
Thu Hân Nhiên quay người, nhìn Lý Hàm Ý, chắp tay nói: “Không biết Nhị hoàng tử còn nhớ trước đó đã nói những gì hay không?”
Lý Hàm Ý sắc mặt biến đổi, giọng điệu trịch thượng lật lọng nói: “Bổn hoàng tử nói được làm được. Ta xí xoá sổ sách trước đây cho ngươi, nhưng về sau tốt nhất đừng để cho ta bắt được ngươi làm chuyện gì xấu…”
Cậu chưa kịp xong, Lý Hàm Tinh đã vung cây quạt lên, ngắt lời: “Tiểu đạo sĩ, nói cho ta biết làm sao ngươi có thể đoán ra được? Chẳng lẽ cái này cũng do tính toán gieo quẻ sao?”
“Là chính các vị tự nói cho thần.”
Lý Hàm Phong ngạc nhiên thốt lên: “Chúng ta nói cho cô lúc nào?”
“Mặc dù thần chưa từng gặp qua các vị hoàng tử, nhưng thời gian này thần ở trong cung của Hoàng hậu nương nương giúp ngài ấy chép kinh. Mỗi ngày khi các vị Phi tần đến cung của Hoàng hậu nương nương thỉnh an, thần có thể thấy được dung mạo của các vị ấy. Con cái sẽ có nét giống với cha mẹ, nên thần có thể đoán được dựa vào tướng mạo và tuổi tác của mỗi người.”
Các vị hoàng tử nhìn nhau, phát hiện ra đúng như lời nàng nói, dù các hoàng tử trong Học cung có độ tuổi chênh lệch hay xấp xỉ thì mỗi người bọn họ đều có diện mạo và khí chất khác nhau. Tuy vậy, dựa vào những điểm này để đoán thân phận, ngoại trừ sự nhanh nhạy của chính nàng còn một phần nhờ vào vận may nữa.
Lý Hàm Linh tò mò hỏi tiếp: “Thế ngươi làm sao đoán những người khác?”
“Thần đã yêu cầu Cửu công chúa kể tên những người đó một lần. Cửu công chúa còn nhỏ nên chưa biết cách che giấu, vừa kể đến tên ai thì ánh mắt cũng sẽ liếc nhìn người đó một cái, thần chỉ cần theo ánh mắt của Công chúa thì sẽ biết là ai.”
Lý Hàm Viên không ngờ chính mình làm lộ thân phận của mọi người nên xấu hổ cười, khẽ nói: “Nhưng chị có thể đoán trúng tất cả. Vậy cũng do may mắn sao?”
“Đúng là do may mắn một phần nữa.” Thu Hân Nhiên thẳng thắn nói: “Vì vậy thần mới yêu cầu Cửu công chúa kể tên lần thứ hai cho thần. Bình thường, khi một người bị gọi tên sẽ có chút phản ứng vô thức. Mặc dù không ai lên tiếng đáp lại nhưng sẽ phản ứng bằng vô số động tác nhỏ khác để cho thần phát hiện ra được. Từ đó thần có thể dễ dàng đoán ra được thân phận của mỗi người.”
Lý Hàm Ý chau mày bất mãn nói: “Ngươi nói đoán không sai một lần. Kết quả chính là nhờ mấy trò khôn vặt này?”
“Đây cũng coi như đoán không sai một lần.” Thu Hân Nhiên thoải mái cười nói: “Bói toán vốn không phải từ không sinh có. Cho dù xem tướng, coi chỉ tay, đoán chữ, giải xăm đều là dựa trên dấu hiệu và bằng chứng để suy diễn ra kết quả. Chẳng qua thầy bói chỉ nói kết quả chứ không nói những suy diễn trong lòng của họ cho khách nhân nghe mà thôi.”
Lý Hàm Ý cảm thấy lời của nàng chỉ toàn là nguỵ biện, nhưng cậu không giỏi cãi nhau nên đành khịt mũi nói: “Ăn nói bậy bạ! Ba hoa chích choè!” Nói xong cậu phất tay áo đi ra khỏi phòng.
Thấy kịch hay trong kỳ vọng của mình đã kết thúc, nhiều người tỏ vẻ tiếc nuối vì chưa xem thoả hứng. Một số người phấn khởi đến bắt chuyện với Thu Hân Nhiên, mời nàng lúc nào có thời gian giúp họ xem tướng. Một số khác không hứng thú thì cùng nhau rời đi.
Đêm nay phải tham dự gia yến nên Lý Hàm Phong cất bước rời đi trước. Chờ mọi người ra về gần hết, Hạ Tu Ngôn mới chậm rãi thu dọn đồ đạc bước ra ngoài. Thu Hân Nhiên vừa tiễn Cửu công chúa xong, nàng vẫn còn đứng ở ngoài cửa, quay đầu lại bắt gặp Hạ Tu Ngôn đang bước ra. Chẳng hiểu tại sao, có thể là do lần trước đang nói về Hạ tướng quân để cho cậu ta nghe được, hay do nghe Nguyên Chu kể cách cậu ta báo thù, hoặc là do vị Hạ thế tử ốm yếu bệnh tật này biểu hiện quá mức thâm trầm, Thu Hân Nhiên cảm giác cần phải hết sức cẩn thận khi gặp cậu ta.
“Thu Tư thần thật sự rất giỏi.” Hạ Tu Ngôn bình thản nói lời châm chọc. Không chờ Thu Hân Nhiên tiếp lời, cậu lạnh lùng nhìn nàng nói tiếp: “Hôm nay cô đã thanh toán sổ sách với Nhị hoàng tử, không biết tiếp theo có thể cân nhắc việc thanh toán sổ sách với tôi hay không?”
Thu Hân Nhiên trong lòng sợ hãi, nhưng vẫn muốn giả vờ không hiểu hỏi lại: “Hạ thế tử nói sổ sách gì tôi nghe không hiểu.”
Hạ Tu Ngôn khẽ cười một tiếng, không nhiều lời với nàng, nghênh ngang rời đi.
Thu Hân Nhiên tuổi còn nhỏ nhưng ở trong tông môn lại có bối phận rất cao. Giống như Nguyên Chu lớn hơn nàng hai tuổi nhưng lại phải gọi nàng một tiếng sư tỷ. Ở trên núi, nàng có rất nhiều sư đệ, sư muội lớn tuổi hơn nàng như Nguyên Chu, vì thế trong mắt của nàng, tuổi tác lớn nhỏ chẳng quan hệ gì. Ngoại trừ năm mươi, sáu mươi tuổi như sư phụ hay sư bá, sư thúc của nàng, những người khác nàng đều coi giống như hậu bối.
Trước khi xuống núi, sư phụ đã nhiều lần răn dạy nên nàng ở trong cung đã kiềm chế tính tình rất nhiều, ngoài mặt tỏ thái độ cung kính nhưng trong lòng cũng chẳng coi trọng các hoàng tử, thế tử này bao nhiêu. Do đó dù Hạ Tu Ngôn doạ dẫm sẽ tính sổ, trong lòng nàng chỉ chút lo lắng, không đến mức mất ăn mất ngủ.
Vài ngày sau, trên đường đi đến cung của Hoàng hậu để chép kinh, đi ngang qua võ trường, nàng tò mò dừng bước đến gần xem, phát hiện bên trong đang học cưỡi ngựa bắn cung.
Vừa rồi người ngồi trên ngựa bắn hai mũi tên đều trúng hồng tâm khiến cả toàn trường reo hò là Trịnh Nguyên Vũ. Cậu đang cưỡi ngựa quay về điểm tập trung, trên mặt tràn đầy tự tin và kiêu ngạo, tiếng chúc mừng xung quanh vang lên không ngớt. So sánh với kẻ ốm yếu bệnh tật như Hạ Tu Ngôn, quả thực cậu hoàn toàn xứng đáng với lời khen tặng “con nhà tông không giống lông cũng giống cánh”. [1]
Trịnh Nguyên Vũ vừa đi ra, người tiếp theo chính là Hạ Tu Ngôn. Do thân thể không tốt nên cậu rất ít khi tham gia buổi học cưỡi ngựa bắn cung. Lần này cũng vậy, lúc lên ngựa cậu phải nhờ một thị vệ dìu lên, chờ ngồi vững, cậu cưỡi ngựa lung la lung lay đến gần chỗ bắn tên, nhìn dáng vẻ như sắp ngã của cậu, người xung quanh ai cũng tràn đầy lo lắng.
Hạ Tu Ngôn gài mũi tên lên dây cung, nhắm vào hồng tâm, lần này mũi tên sượt sát mép bia ngắm và rơi xuống đất. Tiếng cảm thán, nuối tiếc và cả những tiếng khinh thường cười cợt đồng loạt vang lên. Thiếu niên ngồi trên lưng ngựa tựa như chẳng nghe được những âm thanh xung quanh. Sư phụ hướng dẫn bắn tên ân cần chỉ dạy lại tư thế bắn cung cho cậu một lần nữa. Hạ Tu Ngôn gài mũi tên tiếp theo vào dây cung, dưới ánh mặt trời chói chang, thiếu nhiên thẳng lưng ngồi trên ngựa, ánh mắt kiên định nhìn vào hồng tâm trước mặt. Bỗng nhiên Thu Hân Nhiên cảm giác như mình đang nhìn ngắm vị Định Bắc Hầu của gần mười năm sau đó, ở trước ngàn vạn binh tướng, chàng mặc áo giáp bạc ngồi trên lưng một con ngựa trắng giương cung bắn đại bàng bay lượn trên trời cao.
Một tiếng “✓út” vang lên, mũi tên xé gió lao ra, mặc dù không trúng hồng tâm như trước, nhưng lần này mũi tên đã cắm vào bia ngắm. Hạ Tu Ngôn buông cung trên tay xuống, liếc qua mục tiêu nở nụ cười nhẹ rồi cưỡi ngựa trở lại điểm tập trung.
Lý Hàm Phong bước đến gần, nhỏ giọng an ủi: “Mũi tên sau tốt hơn mũi tên trước. Không cần gấp, luyện tập vài lần nữa chắc chắn sẽ bắn trúng hồng tâm.”
Lý Hàm Tinh đứng gần bên nghe thế khẽ cười: “Ừm, Lục đệ nói rất có lý, lúc cậu ra trận Gi*t địch, dù không bắn trúng quân địch cũng đừng gấp nha.” Lý Hàm Phong khá bất mãn với lời nói của huynh trưởng, còn Hạ Tu Ngôn dường như chẳng quan tâm, cậu quay đầu liếc về phía sau võ trường, nơi đó đã trống không chẳng có bóng người nào ở đó cả.
– Hết chương 7-