Mối Tình Đứt Đoạn - Chương 15

Tác giả: Nguyễn Vân An

Không biết có phải ông trời đang giúp tôi không mà sau tin nhắn kia thì đám bạn tôi kêu buồn ngủ, còn rủ nhau ngủ sớm để ngày mai dậy ngắm bình minh, sau đó thì tắt điện sáng, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đợi mọi người ngủ sâu hơi, khi hơi thở ai ai cũng đều đều, tôi mới dám ngồi dậy, rón rén bước xuống giường, lặng thinh đến mức gần như nín thở để chuồn ra ngoài. Khó khăn lắm mới lên được phòng Thiện, vừa mở cửa ra, một bóng hình quen thuộc liền đập vào mắt tôi.
Anh có vẻ gầy đi, nét mặt hiện rõ sự mệt mỏi. Biết tôi đến, anh đang ngồi trên ghế, tay cầm ly rượu đỏ, không ngẩng lên nhìn tôi mà bảo:
– 10 giờ 16 phút.
Tôi đóng lại cửa phòng, chầm chậm bước đến trước anh:
– Em xin lỗi. Tại em đợi đám bạn ngủ say mới dám ra ngoài.
Thiện uống cạn chất lỏng trong ly, ngước lên nhìn tôi, bàn tay gõ hai nhịp xuống vị trí bên cạnh:
– Lại đây.
Tôi ngoan ngoãn đi tới, chưa kịp ngồi xuống đã bị Thiện kéo vào trong lòng, vòng tay rắn chắc khóa tôi lại. Anh vùi đầu vào cổ tôi, hít ha hương sữa tắm quen thuộc.
Hình như anh rất mệt, nên không nói cũng chẳng làm gì tôi cả, chỉ im lặng ôm tôi. Bao ngày không gặp, nỗi nhớ anh đã được đẩy đến đỉnh điểm, tôi kìm lòng không được nên vòng tay đặt lên vai anh ôm lại. Chủ động hỏi anh:
– Anh về lâu chưa ạ?
– Lúc chiều.
– Anh có việc quan trọng trong này ạ?
– Sao hỏi vậy?
Vì tôi nghĩ Thiện có việc bận nên mới vừa từ Pháp trở về anh đã vào Đà Nẵng mà không phải là ở Hà Nội nghỉ ngơi. Khi nghe tôi nói ra suy nghĩ của mình, Thiện từ từ buông lỏng tôi ra, con ngươi đen láy phảng phất tia mệt mỏi nhìn tôi chăm chú. Khóe miệng anh khẽ cong lên nhưng vẫn không thể che giấu sự mệt nhoài, anh nói:
– Ừ. Có chút việc.
– Công việc áp lực lắm sao ạ?
– Hơi chút. Về Việt Nam thì đỡ rồi.
Tôi đưa tay vén những sợi tóc lõa xõa không theo nếp giúp Thiện, đánh liều hôn lên trán anh một nụ hôn. Bất chợt ánh mắt anh sáng lên, tinh thần phấn trấn như vừa được tiếp thêm sức sống. Còn tôi bị anh nhìn chăm chú thì ngượng đỏ cả mặt, lúng túng quay đi.
Thiện xoay mặt tôi lại, đặt xuống môi tôi một nụ hôn rất nhẹ, anh hỏi:
– Sao ngại?
– Em… em không có.
– Có.
– Em… ờ thì… em…
Ngữ khí Thiện kiên định, chắc chắn, tôi không chối được nên ấp úng một hồi thì đánh trống lảng:
– Anh đang mệt mà, lên giường nằm nghỉ đi, em massa cho.
– Được.
Thiện không từ chối mà lập tức đồng ý ngay. Lúc sau tôi mới nhận ra, bản thân đang tự mình dâng hiến cho anh mất rồi.
Những ngón tay thon dài của tôi nhẹ nhàng lướt trên da thịt anh, xoa Ϧóþ vùng vai gáy giúp anh giải thiểu mệt nhọc. Thiện hỏi tôi hôm nay đi chơi những đâu, tôi cũng thành thật nói anh biết, khi nghe tôi nói hồi chiều tắm biển với các bạn, anh bất ngờ ngồi bật dậy, biểu cảm nghiêm túc hỏi tôi:
– Tắm biển?
– Vâng. Vui lắm ạ. Mỗi tội em không biết bơi nên chỉ nghịch nước gần bờ thôi, không dám ra xa.
– Em mặc đồ gì?
– Bikini ạ.
Vừa nói dứt lời, chân mày Thiện nhíu chặt, mà tôi hình như cũng phát hiện ra mình vừa lỡ lời thì phải.
– Em mặc bikini?
– Em… nhưng bikini của em kín lắm.
– Kín thế nào? Bikini có bộ nào kín? Hở иgự¢, hở bụng, hở ௱ôЛƓ, kín chỗ nào?
– Em có khoác áo mỏng bên ngoài. Đây này, em cho anh xem, cái Thương có chụp ảnh cho em.
Tôi vội mở điện thoại giơ hình cho Thiện xem, cứ tưởng chân mày anh sẽ giãn ra, ai ngờ anh lại đè tôi nằm xuống giường, gằn giọng nói:
– Tô An Như. Em hay lắm, dám mặc bikini ở chỗ đông người. Em nên biết tôi đang nuôi em, tôi cấm em ăn mặc hở hang. Em rõ chưa?
– Em… đồ em kín mà.
– Còn cãi?
– Em…
Chưa đợi tôi nói hết câu đã bị chặn lại bởi cánh môi Thiện. Anh hôn tôi một cách ngấu nghiến, nụ hôn đó ngoài du͙© vọиɠ chiếm hữu ra hình như còn mang theo cả nỗi nhớ mong suốt hơn nửa tháng quá.
Tôi không đẩy Thiện ra cũng không có ý tránh né mà vòng tay kéo anh gần mình hơn, đáp lại nụ hôn ấy. Rất nhanh quần áo trên người chúng tôi đều được anh cởi bỏ, ngay sau đó, bàn tay Thiện lần xuống cổ rồi đến иgự¢. Hơi thở của tôi mỗi lúc một dồn dập, ngập tràn trong mùi hương của anh, toàn thân trở nên tê dại.
Đôi môi điên cuồng cùng nóng bóng của Thiện bao phủ cánh môi tôi, dùng sức mυ"ŧ lấy không ngừng. Dưới ánh sáng mờ mờ ảo ảo, gương mặt Thiện cương nghị hiện rõ trong mắt tôi, cùng hơi thở mãnh liệt, khóe môi hơi cong toát lên vẻ quyến rũ mê người. Tâm tình tôi hoàn toàn buông lỏng theo cơn sóng tình đang trào dâng trong lòng, để mặc anh khơi dậy cảm giác vui thích cực hạn trong cơ thể tôi.
Chúng tôi say sưa triền miên hôn nhau rất lâu, cả người tôi giống như bị rút cạn sức lực, thân thể nhỏ bé yếu ớt bị thân hình cao lớn, rắn chắc đè ép bên dưới.
Thiện hôn được một lúc thì ngưng lại, giọng trầm thấp nói nhỏ bên tai tôi:
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
– Nhớ tôi không?
Như bị thôi miên, tôi không che giấu tâm tư mình mà gật đầu lia lịa. Thiện dường như rất hài lòng câu trả lời của tôi, nên nụ hôn có phần ướŧ áŧ hơn. Anh ngặm nhấm vành tai mẫn cảm của tôi, hôn khắp mặt tôi, rồi chuyển dịch xuống cổ cắи ʍút̼. Cả người tôi càng lúc càng nóng bừng bừng, du͙© vọиɠ không ngừng thiếu đốt, chưa đợi đến lúc nhập cuộc đã chẳng thể chịu nổi sự tiếp xúc của anh rồi.
Tay Thiện bắt đầu lần đến từng vị trí quen thuộc trên cơ thể tôi mà kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bàn tay anh ở trên иgự¢ dần dần dịch chuyển vuốt ve dọc theo eo tôi, xoa xoa vùng bụng rồi chạm đến nơi đó. Tôi như bị điện giật, đầu óc bồng bềnh như trên mây, dây thần kinh khắp nơi đều trở nên tê dại. Ngón tay Thiện cử động một lúc tôi đã thở hổn hển, cả người cong lên phát ra những âm thanh ám muội.
Thiện thủ thỉ vào tai tôi:
– Có muốn không?
Tôi rất muốn, chỉ muốn mau chóng hòa vào anh. Nhưng bản thân lại xấu hổ đến đỏ cả mặt, không nói được lời nào, vội đưa tay che miệng để không phát ra âm thanh mà vẫn chẳng thể ngăn nổi, sau cùng lại vòng cánh tay ghì chặt đầu anh rêи ɾỉ.
Tôi không thể nhúc nhích, thân người chỉ có thể uốn éo không ngừng dưới từng động tác мơи тяớи của anh. Thiện cuồng nhiệt tách hai chân tôi ra vòng lên eo anh, cúi người cầm lấy vật nhọn nóng bỏng của anh kè sát vào nơi mềm mại của tôi, cọ sát mấy lần. Đối với tôi mà nói, so với tư thế trực tiếp đi vào thì đây còn có kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt hơn.
Thiện ngẩng lên, ánh mắt đen láy nhìn tôi chăm chú thật lâu, làm tôi càng ngại ngùng hai má nóng bừng bừng, cơ thể thì rạo rực không thôi, chỉ mong anh nhanh nhanh tiến vào.
Dường như Thiện cũng khó có thể kiềm chế được bản thân, bàn tay to lớn kịch liệt đè ௱ôЛƓ tôi xuống, mãnh liệt nhưng cũng dịu dàng đi sâu vào cơ thể tôi. Lúc Thiện mạnh mẽ tiến vào bên trong, dưới sự xâm chiếm cứng cỏi hùng hồn của anh tôi dần dần không còn hơi sức nữa, nơi mềm mại sâu trong cơ thể dâng lên một cảm giác khó chịu không nói thành lời.
– A… ưm…
Còn chưa nói được gì Thiện đã cúi xuống hôn tôi, eo anh cũng đồng thời di chuyển, đột ngột nhấn mạnh xuống.
Tôi thở gấp một hơi, không thể che giấu kɧoáı ©ảʍ trào dâng mà khẽ rên lên, cảm nhận được vật nam tính của Thiện đang chôn sâu trong cơ thể làm nóng bỏng nơi mềm mại ướŧ áŧ, chẳng mấy chốc mà đầu óc lâng lâng.
Nhất thời tôi không thể nào chống đỡ nổi sự căng cứng, trướng trướng, mười dầu ngón tay bấm thật sâu vào bả vai anh. Thiện không vì vậy mà dừng lại động tác, gần như để mặc cho khát vọng thân thể điên cuồng đòi hỏi. Anh hầu như một chút xíu cũng không cảm nhận được sự đau đớn trên vai đang bị mười ngón tay của tôi bấu chặt.
Lưng anh bắt đầu tăng tốc lên xuống, mỗi lần đều nhấn vào sâu nhất rồi rút ra. Cảm giác một chút khó chịu lúc ban dầu từ từ chuyển thành mơ hồ sung sướиɠ. Tôi đê mê trôi dạt theo sự dẫn dắt, chăm sóc của Thiện, có lẽ anh thừa biết điều đó qua biểu hiện rõ rệt trên gương mặt tôi nên khóe môi như có như không ẩn chứa nụ cười.
Được một lúc Thiện chợt dừng lại muốn rút ra khỏi cơ thể tôi, đang lâng lâng trên mây bỗng bị hụt hẫng như vậy tôi không cam lòng mà giữ tay anh, thở dốc nói không thành tiếng:
– Đừng…
– Đừng cái gì?
– Đừng… anh đừng dừng lại…
Ánh mắt Thiện chứa đựng sự lưu manh thấy rõ, tôi xấu hổ nhắm chặt mắt lại, hai tay ôm mặt không cho anh nhìn mình.
Thiện kéo tay tôi xuống, ý cười hiện rõ trên gương mặt điển trai, anh bảo:
– Muốn thì nói muốn, sao phải xấu hổ?
– Em… em…
– Không muốn dừng cũng được, đêm nay tôi chiều em.
Nói rồi, Thiện ôm ghì lấy tôi, cắи ʍút̼ đôi môi rồi đến hõm vai, vùng cổ, tiếp tục trận mây mưa. Chúng tôi trải qua rất nhiều tư thế, quần nhau hỗn loạn trên giường, anh mạnh mẽ ra vào trong tôi với tốc độ càng lúc càng nhanh hơn, mạnh hơn, tôi nằm bên dưới chỉ biết quặp chân kẹp chặt Thiện để mặc cho anh ra sức muốn tôi.
Mỗi một lần tiến vào cơ thể tôi là một lần tăng thêm sự cuồng bạo khiến tôi kinh hoàng thở dốc, tim đập tựa như lạc đi vài nhịp. Sau đó dần dần bị tiếng tim đập mạnh của anh bao trùm, tận sâu trong cơ thể dâng lên một cảm giác ấm áp khó nói thành lời, khiến cho toàn thân tôi không ngừng nóng lên, nhịn không được khẽ liếʍ đôi môi khô khốc, lại không kìm chế được mà phát ra những tiếng kêu đầy du͙© vọиɠ.
– An Như… tôi muốn nghe em gọi tên tôi.
Cả người tôi mệt mỏi rã rời, càng về sau sức lực yếu ớt không thể chịu nổi từng trận kí©ɧ ŧìиɧ của anh mang lại. Giọng tôi mềm mỏng gọi tên anh:
– Anh… Thiện… ưm… ư….
– Ngoan.
– Ưm… chậm… chậm thôi… anh…
Thiện không hề đáp ứng, mỗi thanh âm phát ra từ miệng tôi như châm ngòi tiếp lửa cho khao khát đang được đốt cháy. Khắp căn phòng chỉ toàn là tiếng thở dốc, tiếng da thịt va chạm và cả những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng. Khi toàn thân tôi rã rời, cổ họng dần khàn đặc, mồ hôi nhễ nhại khắp cơ thể cả hai Thiện mới hoạt động chậm lại. Nhưng chẳng được mấy phút đã tăng tốc nhanh hơn, lúc sau thì hừ nhẹ một tiếng rồi ấn hông quyết liệt thêm mấy lần nữa cho đến khi đạt đến đỉnh điểm của sự thỏa mãn anh mới phóng thích thứ dịch lỏng màu trắng vào trong tôi.
Thiện nằm úp trên người tôi thở hổn hển, dường như anh không có ý muốn xuống khỏi người tôi, cứ như vậy mà nằm trên tôi rất lâu. Đến khi tôi đã thấm mệt, hai mắt bắt đầu díu lại, thiu thiu chuẩn bị ngủ thì anh mới nằm xuống bên cạnh, kéo tôi ôm vào lòng, đặt lên trán tôi một nụ hôn rất sâu, anh hỏi:
– Mệt lắm sao?
Tôi như con mèo nhỏ bị vắt kiệt sức lực, nằm dụi dụi trong иgự¢ anh gật gật đầu. Rõ ràng vừa rồi trông anh rất mệt mỏi, vậy mà lúc lâm trận, anh lấy đâu ra nhiều sức lực ђàภђ ђạ tôi thế?
Thiện vén những sợi tóc dính trên mặt tôi gọn sang bên, anh khẽ cười, nói:
– Mới đó đã mệt. Đêm nay còn dài, vậy chịu sao nổi?
– Hả?
Tôi ngóc đầu lên nhìn anh đầy ngờ vực như muốn hỏi câu nói đó của anh là có ý gì. Tôi chỉ định ở đây với Thiện một lúc rồi lát nữa sẽ trở về phòng chứ không thể ngủ lại đây suốt đêm được. Không may đứa bạn nào tỉnh dậy phát hiện ra tôi không có ở phòng thì toi.
Thiện như đọc được suy nghĩ trong đầu tôi, không đợi tôi nói ra, anh đã bảo:
– Đêm nay ngủ ở đây cùng tôi.
– Không được đâu. Em phải về phòng.
– Về làm gì?
– Bạn bè không thấy em đâu, sáng mai chúng nó sẽ hỏi cặn kẽ cho bằng được đó.
– Em có phải con gái chúng nó đâu mà sợ chúng nó hỏi. Cuộc sống riêng tư của mỗi người, chúng nó không có quyền can thiệp.
– Em biết. Nhưng em vẫn nên về phòng thì hơn.
Thiện im lặng nhìn tôi rồi bảo:
– Được thôi. Muốn về tùy em.
Chẳng biết anh có giận tôi không. Thật tình thì tôi cũng muốn ngủ bên cạnh anh nhưng hoàn cảnh không cho phép. Tôi vòng tay ôm anh, giọng nhỏ nhẹ nói:
– Lớp em đi chơi có 4 ngày 3 đêm thôi.
– Ừ. Mệt thì nằm nghỉ một lát đi, lát tôi gọi dậy.
– Vâng.
Tôi tin tưởng Thiện tuyệt đối rằng anh sẽ gọi mình dậy, ngờ đâu tôi nằm mãi nằm mãi, ngủ sâu đến mức chẳng biết trời chăng gì. Đến khi có trên người có cảm giác ngưa ngứa nhồn nhột mới mơ mơ màng màng hỏi người đàn ông đang vùi vào hõm vai tôi hôn lấy hôn để:
– Anh… Mấy giờ rồi ạ?
– Hơn 2 giờ sáng.
– Hả?
Tôi giật mình bừng tỉnh, vừa muốn ngồi dậy liền bị Thiện giữ lại:
– Nằm yên đi.
– Nhưng em phải về phòng. Anh bảo là gọi em dậy mà, sao để em ngủ đến giờ này chứ?
Thiện chống tay dưới cằm, nghiêng người nằm cạnh nhìn tôi, anh nói:
– Gọi rồi nhưng em ngủ say như heo. Chán, không buồn gọi nữa.
Tôi nheo mắt nghi hoặc, không tin là Thiện có gọi mình dậy, nhưng giờ phân bua cùng anh cũng không có ích gì. Thiện nói tiếp:
– Đằng nào cũng muộn rồi, ở đây luôn đi, sáng mai về sớm.
Tôi ngẫm nghĩ một hồi, do dự không biết nên ở hay về, vả lại Thiện đã có ý định giữ tôi lại, tôi có muốn về phòng cũng chẳng được, nên cuối cùng đành nghe theo ý anh. Khi tôi vừa đồng ý, Thiện liền chồm lên người tôi, tiếp đó là một màn mây mưa triền miên.
Hôm sau, tờ mờ sáng tôi đã giật mình tỉnh dậy, nhìn đồng hồ mới hơn 5 giờ sáng. Vì đêm qua bị Thiện ăn sạch sẽ nên sáng nay cả người mệt nhừ, xương khớp rã rời chẳng muốn ngồi dậy mà chỉ muốn nằm ngủ thêm một giấc thật sâu nữa. Ngoặt nỗi, sáng nay lớp tôi rủ nhau đi ngắm bình mình, có lẽ giờ này nhiều đứa cũng đã dậy, tôi còn không ra biển thì kiểu gì cũng bị nghi ngờ.
Khẽ nhích người muốn thoát khỏi cánh tay Thiện đang đặt trên eo mình, bỗng vòng tay ấy siết chặt tôi hơn, giọng anh ngái ngủ nói:
– Mới sáng sớm đã muốn đi đâu?
– Em dậy ra biển ạ. Sáng nay lớp em hẹn nhau ngắm bình minh.
– Rách việc. Ngủ thêm đi.
– Không được đâu, em đã ở đây cả đêm rồi. Anh buông ra cho em dậy đi.
Thiện làm như không nghe tôi nói, cứ vậy mà im lặng khép chặt mi mắt. Tôi thấp giọng nài nỉ:
– Anh… anh để em đi đi.
– …
– Đừng khiến em khó xử với bạn bè, được không?
Cuối cùng, Thiện cũng chịu mở mắt, anh buông tôi ra rồi từ từ ngồi dậy.
– Em muốn làm gì thì làm, đi đâu thì đi, không lại bảo tôi khó dễ với em.
– Cảm ơn anh.
Tôi vui vẻ xuống giường, dự định vào phòng tắm vệ sinh cá nhân xong sẽ ra bãi biển luôn để nếu có lỡ bạn bè đều đã dậy, đang chuẩn bị ra biển thì khi gặp tôi ở đó, tôi sẽ lấy lý do là mình dậy sớm nên mới ra biển trước các bạn.
Khi từ phòng tắm bước ra, Thiện đang ngồi dựa lưng vào thành giường, trong tay anh cầm một hộp nhung nhỏ, anh bảo tôi:
– Lại đây, tôi có cái này cho em.
Tôi tò mò bước tới, khi tôi ngồi đối diện anh, Thiện liền mở hộp nhung, bên trong đó là một đôi bông tai được thiết kế rất tinh xảo, đẹp mắt. Anh vừa lấy nó ra, vừa nói:
– Đối tác bên Pháp có mở một công ty trang sức. Tôi thấy cái này hợp với em nên mua về. Em xem có thích không?
Riêng là đồ anh tự tay mua cho tôi, đối với tôi cái nào cũng đẹp, cái nào cũng tốt, chưa kể đôi bông tay hình chiếc nơ có đính viên đá màu hồng nhỏ xinh này nhìn rất đẹp. Tôi đáp:
– Có ạ. Đẹp lắm ạ.
– Quay ra đây, tôi đeo cho.
Tôi ngoan ngoãn nghe lời, đợi khi anh đeo xong bông tai cho mình thì hôn lên má anh một nụ hôn thay lời cảm ơn rồi rời đi hẹn gặp lại anh ở biệt thự sau mấy ngày nữa.
Vừa ra đến biển được 2 phút thì gặp mấy đứa lớp tôi, cái Thương trông thấy tôi liền hỏi:
– Ê con này. Sao mày ra đây sớm thế? Dậy lúc nào mà không gọi tao, sáng mở mắt ra chẳng thấy mày đâu.
– À… Thấy mọi người ngủ ngon quá nên không nỡ làm phiền.
May mà cái Thương cũng tin lời nói dối của tôi, mà mấy đứa kia chắc cả đêm qua ngủ say nên không ai phát hiện ra tôi mất tăm mất tích suốt đêm. Mấy ngày ở Đà Nẵng vì mải chơi nên Thương không nhìn ra tôi có gì mới, cho đến hôm lên máy bay trở về, nó thấy bông tai tôi đeo thì reo lên:
– Ơ. Mày có bông tai từ bao giờ thế?
– À. Tao mua lâu rồi, nhưng ít đeo, đi chơi mới lấy ra đeo thôi.
– Chọn khéo thế, đôi này đẹp vãi. Viên hồng hồng này là đá bình thường hay kim cương đấy.
Tôi cũng không rõ có phải kim cương không, kể cả có là kim cương thật đi nữa cũng không dám thừa nhận. Tôi bảo:
– Đá thường ý mà, không phải kim cương.
Chúng tôi nói chuyện một lúc thì nằm lăn ra ngủ, xuống sân bay, về đến nhà đã là 5 giờ chiều. Lần trước Thiện đi công tác có mua quà cho tôi nên lần đi chơi này, tôi cũng mua quà tặng anh. Tôi chẳng biết mua gì cả vì cái gì anh cũng dễ dàng có được, tôi nghĩ quan trọng là tấm lòng nên hôm ở Đà Nẵng đi Trung tâm thương mại có mua cho anh một chiếc đồng hồ.
Hôm nay Thiện về khá muộn, mãi hơn 9 giờ tối anh mới về. Hình như anh đi tiếp khách nên trên người phảng phất mùi rượu, nhưng ngoài rượu ra tôi còn ngửi thấy một hương thoang thoảng của nước hoa, mà hương thơm đó, tôi chưa từng một lần ngửi thấy ở anh, mà là ngửi được từ trên người một cô gái.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc