Trăm năm hòa hợp (2)Ngày đầu tiên đi làm sau kỳ nghỉ quốc khánh dài ngày dường như vô cùng bận rộn. Suốt cả ngày Kỳ Quyên bận bù đầu hết việc này đến việc kia, mãi mới đến giờ về, cảm giác xương cốt toàn thân sắp long hết.
Cô vội vàng thu dọn phòng làm việc định ra bến tàu điện ngầm, khi xuống dưới thì nhìn thấy một chiếc xe màu trắng quen thuộc đỗ ở cửa.
Thấy cô xuống, Ôn Bình liền mở cửa xe, bước tới mỉm cười nói: “Tan ca rồi? Cùng đi ăn nhé”.
“…”.
Xung quanh có mấy ánh mắt hiếu kỳ nhìn về phía Kỳ Quyên.
Kỳ Quyên ngượng ngùng nhìn anh, “Anh định làm gì?”.
“Một mình ở nhà nấu mỳ ăn quá vô vị, muốn mời em cùng đi ăn”. Nói rồi liền chủ động mở cửa xe, “Đi thôi”.
Anh đưa Kỳ Quyên đến một cửa hàng đồ ngọt, chính là cửa hàng lần trước đã đi qua khi ăn đồ Tứ Xuyên.
Ôn Bình vào cửa liền lấy thẻ hội viên, gọi một đống đồ ăn ngon.
Kỳ Quyên hơi ngạc nhiên, hiếm khi thấy đàn ông thích ăn đồ ngọt như vậy. Một mình Ôn Bình giải quyết xong một bát bánh trôi đậu đỏ, một đĩa bánh bột lọc, một bát cháo đậu xanh và một cốc chè vừng. Hơn nữa khi anh cầm thìa ăn đồ ngọt, dáng vẻ hạnh phúc tận hưởng… có chút đáng yêu trẻ con.
Kỳ Quyên không kén ăn, chua cay mặn ngọt cô đều ăn được, cùng ăn với Ôn Bình, cũng ăn hết ba món đồ ngọt.
Ra khỏi cửa hàng đồ ngọt là khu phố đi bộ phồn hoa. Cách đó không xa chính là cảnh sông đẹp nhất của thành phố. Hai người đi lang thang trên phố, cách đó không xa bay tới mùi thơm của thịt xiên nướng. Kỳ Quyên không kìm được ngoảnh đầu nhìn.
“Chờ chút”. Ôn Bình nói một câu rồi đến hàng đồ nướng, lấy tiền lẻ trong túi, mua một túi thịt xiên nhét vào tay Kỳ Quyên, mỉm cười, “Anh biết em chưa ăn no”.
Kỳ Quyên cầm xiên thịt dê nướng, không biết phải nói gì.
Quả thực anh ân cần tới mức khiến cô thấy sống mũi cay cay.
Cô lấy một xiên thịt đưa cho anh, “Anh không nếm thử sao?”.
“Được”. Ôn Bình cầm lấy ăn một miếng rồi khen: “Cũng được, rất ngon”.
“Trước đây anh chưa ăn bao giờ sao?”.
“Bình thường anh đều tự nấu cơm ở nhà, rất ít khi ăn ngoài đường”.
“Anh còn biết nấu cơm? Thật không nhận ra”.
Ôn Bình mỉm cười nói: “Có cơ hội sẽ trổ tài cho em xem. Em sẽ phát hiện, với tài năng của anh, không đến khách sạn năm sao làm đầu bếp thật đúng là lãng phí nhân tài”.
“…”
Anh chàng này mặt dày thật.
Hai người vừa nói chuyện vừa dạo phố, Kỳ Quyên không hề phát hiện ra cách họ ở bên nhau như tình nhân này trong mắt người khác trông thật ấm áp.
Trong chiếc xe màu đen cách đó không xa, cuối cùng người lái xe kéo cửa kính lên, khởi động xe với khuôn mặt không chút biểu cảm.
Người phụ nữ ngồi ghế sau trông rất vui vẻ, mỉm cười nói: “Xem ra lần này em trai con không lừa mẹ. Cô gái đó đúng là bạn gái của nó”. Ngừng một lát lại nói: “Có vẻ nó rất thích con bé đó, lại còn chạy đến sạp hàng bên đường mua một túi xiên thịt dê. Trước đây nó không bao giờ ăn những thứ này”.
Người lái xe cau mày: “Lớn như vậy rồi còn cùng người ta dạo phố ăn thịt nướng, thật ấu trĩ”.
“Cũng không thể nói như vậy được, con gái cần được quan tâm và chăm sóc, về điểm này Ôn Bình làm tốt hơn con. Tiểu Quyên thích cái gì, nó đều có thể hạ mình làm theo, đâu giống con, suốt ngày làm mặt lạnh, đến bây giờ vẫn độc thân”.
“Mẹ, được rồi…” Anh chàng lái xe đau đầu day huyệt Thái Dương. “Con đủ mệt rồi, không muốn nghe những lời này nữa”.
Kỳ Quyên vốn tưởng rằng Ôn Bình đến đón cô đi làm về mời cô đi ăn chỉ là nhất thời nổi hứng. Nhưng không ngờ ngày hôm sau tan ca, cô lại nhìn thấy chiếc xe của Ôn Bình ở dưới tòa nhà.
Ôn Bình mỉm cười bước lên nói: “Đi ăn cơm đi, anh có hai voucher”.
Kỳ Quyên vốn định từ chối thẳng thừng nhưng nhớ ra chuyện hôm qua anh mời mình ăn, lại nói: “Anh không cần tốn tiền, em mời anh”.
Trong giao tiếp, đối phương mời bạn đi ăn, bạn mời lại anh ta là phép lịch sự cơ bản.
Kỳ Quyên nghĩ như vậy liền ngồi lên xe anh.
Ngày thứ ba, Ôn Bình lại đến, cười khì khì nói:
“Voucher hôm qua chưa dùng, hôm nay là hạn cuối cùng, nếu không đi thì sẽ hết hạn”.
“…”
Thế là Kỳ Quyên đành phải nhăn nhó cùng anh đi ăn suất cơm giảm giá.
Ngày thứ tư, khi xe của Ôn Bình lại một lần nữa xuất hiện trước cửa văn phòng luật sư Thời Đại, nhìn qua cửa sổ thấy xe của anh, Kỳ Quyên thật sự không muốn xuống dưới chút nào!
Trước đây ngày nào cũng mong đến giờ về, bây giờ cảm thấy tan ca là một áp lực!
Có đồng nghiệp nhìn chiếc xe ở dưới, tám chuyện: “Luật sư Kỳ, người theo đuổi chị lại lái xe đến đón chị sao?”.
“Anh chàng ấy rất đẹp trai! Hơn nữa bất kể mưa gió ngày nào cũng đưa đi đón về, thật là kiên trì”.
“Đối phó với kiểu phụ nữ gang thép như luật sư Kỳ của chúng ta thì anh ta cần phải mặt dày như vậy”.
Kỳ Quyên bị đồng nghiệp nói tới mức hai má nóng ran. Này, các người quá đáng rồi đấy, thế nào là “phụ nữ gang thép” hả? Lại còn nói trước mặt cô!
Sầm mặt đi xuống dưới, dừng chân trước xe của Ôn Bình, Kỳ Quyên thật sự rất muốn Ϧóþ méo mặt anh.
“Hôm nay lại là lý do gì?”. Kỳ Quyên sầm mặt hỏi.
Ôn Bình mỉm cười, dịu dàng nhìn Kỳ Quyên: “Không có lý do gì, chỉ muốn gặp em”.
Ngất.
May mà cô không bị cao huyết áp, nếu không bị anh giày vò thế này, chắc là phải vào viện rồi.
Lần đầu tiên Kỳ Quyên gặp phải một anh chàng mặt dày đến vậy.
Trước đây những anh chàng theo đuổi cô đều sợ hãi bỏ chạy trước ánh mắt lạnh lùng của cô. Nhưng dường như Ôn Bình hoàn toàn miễn dịch với ánh mắt cô. Cô trợn mắt nhìn anh, anh không bận tâm. Cô ăn nói lạnh lùng, anh tiếp tục không bận tâm… Ngược lại nhìn cô với ánh mắt ôn hòa và bao dung, nhìn tới mức cô không còn giận nữa!
Kỳ Quyên cố kìm nén ý nghĩ muốn đánh người, leo lên xe của anh trước ánh mắt đầy ẩn ý của đồng nghiệp, chỉ tay về phía con đường trước mặt và nói: “Phía trước rẽ trái, cuối đường Nhân Dân có một quán 乃ún rất nổi tiếng, đến đó ăn đi”.
Gọi một bát 乃ún, ăn sớm thì siêu sinh sớm, còn hơn là gọi món rồi từ từ ngồi đợi.
Mang theo suy nghĩ ấy, Kỳ Quyên đưa Ôn Bình đến cửa hàng 乃ún. Nhưng bất ngờ thay, hôm nay cửa hàng rất đông khách. Hai người ngồi trong góc chờ nửa tiếng, hai bát 乃ún mới được phục vụ bưng tới, hơn nữa còn mang nhầm. Kỳ Quyên gọi hai suất 乃ún sườn, kết quả bưng một suất 乃ún sườn và một suất 乃ún thập cẩm.
Ôn Bình chủ động bưng bát 乃ún thập cẩm ra trước mặt mình, mỉm cười nói: “Anh ăn cái này”.
Rõ ràng là anh nhận ra cô thích ăn 乃ún sườn nên mới chủ động ăn bát kia.
Không biết vì sao, đột nhiên trong lòng thấy hơi khó chịu. Anh đối xử quá tốt với cô, tốt tới mức cô gần như chìm đắm trong sự dịu dàng ấy. Nhưng… lý trí nói với cô, cô không được lún sâu như thế. Nếu kết cục không như cô mong muốn, sau khi bố mẹ lần lượt qua đời, Kỳ Quyên không còn người thân nào nữa, thật sự không thể chịu đựng được mất mát lần thứ ba nữa.
Quả thực anh là một người rất ưu tú… nhưng không phải là người hợp với cô.
Lúc ăn xong quay về thì trời đã tối.
Hôm nay không biết vì sao lại gặp nhiều chuyện xui xẻo như vậy, ăn 乃ún phải đợi nửa tiếng đồng hồ còn bị nhầm món không nói, trên đường về đột nhiên trời mưa to, tắc đường rất nghiêm trọng. Bình thường hai mươi phút là đến nhà nhưng xe bò như ốc sên, mất hẳn một tiếng mới đến chỗ ở của Kỳ Quyên.
Bên ngoài trời mưa rất to, Kỳ Quyên im lặng một lúc mới nói: “Cảm ơn anh đã đưa em về. Còn nữa, sau này anh đừng đến chỗ làm của em mời em đi ăn nữa, đồng nghiệp của em sẽ hiểu lầm”.
“Hiểu lầm?”, Ôn Bình cười, “Vốn dĩ anh đang theo đuổi em, họ không hề hiểu lầm”.
“Ý của em là…”, Kỳ Quyên hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay, “Em đã nghĩ rồi. Chúng ta không hợp nhau. Vì thế anh không cần phải lãng phí thời gian vì em nữa”.
Nụ cười trên môi Ôn Bình dần tắt, anh khẽ cau mày: “Ý em là từ chối?”.
Kỳ Quyên gật đầu, “Rất xin lỗi, em không thể chấp nhận anh”.
Dứt lời liền mở cửa xe, bất chấp việc mình bị ướt như chuột lột, Kỳ Quyên quay người đi thật nhanh về nhà.
Chưa đi được hai bước đã bị anh đuổi theo khẽ kéo tay lại, trên đầu là chiếc ô của anh, mưa lộp bộp lộp bộp rơi xuống ô, nghe rất chói tai.
Kỳ Quyên quay lại, bắt gặp ánh mắt của anh, ánh đèn màu vàng chiếu vào khuôn mặt anh tuấn của anh, không có nụ cười ôn hòa thường ngày, lúc này vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, bàn tay siết chặt tay cô. Rõ ràng là anh thật sự tức giận.
“Có thể cho anh lý do không?”, Ôn Bình khẽ hỏi.
Kỳ Quyên khó xử quay mặt đi, “Em nói rồi, chúng ta không hợp nhau”.
Ôn Bình im lặng một lúc, “Là vì gia đình anh sao?”.
“…”
“Em yên tâm, anh sẽ không để người nhà và bạn bè của anh tạo bất kỳ áp lực nào với em…”
“Là em không thể thích ứng với cuộc sống của anh”. Kỳ Quyên khẽ ngắt lời anh, “Đối với em mà nói, bạn bè và người thân của anh đều quá xa vời. Chúng ta hoàn toàn không thuộc về một thế giới”.
“…”
Ôn Bình nhìn cô, im lặng không nói gì.
Kỳ Quyên tiếp tục làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Một câu nói của anh trai anh, giới showbiz có thể dậy sóng. Rất nhiều tác phẩm điện ảnh của mẹ anh đã từng đoạt giải thưởng quốc tế lớn. Anh cũng là họa sĩ nổi tiếng, chỉ cần vẽ vài nét là có bức tranh giá trị lớn… Em chỉ là một luật sư rất bình thường. Những năm qua một mình em xông pha trong thành phố này, cuộc sống rất đơn giản, rất bình lặng. Em không muốn vì sự xuất hiện của anh mà làm đảo lộn toàn bộ nhịp sống của mình.”
Kỳ Quyên cúi đầu, trên mặt có dòng nước mát lạnh chảy xuống môi, là vị đắng chát đã lâu không gặp.
Cô không biết mình đã nói ra những lời ấy với nét mặt như thế nào.
Lý trí, bình tĩnh như đang biện hộ cho đương sự một cách máy móc trên tòa.
Ngưu tầm ngưu, mà tầm mã, một luật sư quèn không có người thân, bình thường giản dị như cô hoàn toàn không thể ở bên anh.
Cô gái Lọ Lem và hoàng tử chỉ là truyện cổ tích, còn hiện thực thì rất tàn khốc.
Hôm ấy nghe thấy giọng nói của Mạc Phi, cô đã biết mình và Ôn Bình không phải là người cùng thế giới.
Người như cô, ngồi trên mạng mấy tiếng, tranh nhau vỡ đầu chảy máu cũng không có được CD số lượng có hạn. Ôn Bình chỉ cần nói một câu, đối phương sẽ ký tên, đóng gói, đích thân gửi tới tận nơi. Một người ngày ngày làm việc chăm chỉ, thục mạng như cô, số tiền tiết kiệm trong ngân hàng cả năm cùng không bằng anh vẽ một bức tranh.
Khoảng cách quá lớn…
Giữa con người với con người luôn có khoảng cách không thể vượt qua như vậy.
Ôn Bình im lặng rất lâu, đột nhiên khẽ hỏi: “Em có thích anh không?”.
“…”.
Cằm bị anh khẽ đẩy lên, cô ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh, Kỳ Quyên quay đi muốn tránh ánh mắt anh nhưng lại bị anh quay đầu lại.
“Hãy nhìn anh”, Ôn Bình hạ thấp giọng, “Em chỉ nói không hợp chứ chưa bao giờ nói không thích anh”.
“…”.
“Em có thích anh không? Cho dù chỉ là một chút?”.
“…”.
Kỳ Quyên không trả lời, cũng không thể trả lời.
Ôn Bình không đợi câu trả lời của cô mà cúi xuống hôn lên môi cô.
Bên môi có dòng nước mặn chat, không biết là nước mưa hay nước mắt, cơ thể cứng đờ của người con gái trong vòng tay khiến Ôn Bình thấy xót xa trong lòng…
Người con gái hiếu thắng này rõ ràng thích anh nhưng lại vì sợ bị thương mà không dám tiến tới…
Là sự ra đi của bố mẹ khiến cô phải chịu quá nhiều giày vò ư? Vì đã trải qua bao nhiêu trắc trở và khó khăn nên cô mới tạo cho mình một vỏ bọc dày như vậy. Nhìn qua thì là một người con gái mạnh mẽ, thông minh, thực ra trái tim của cô yếu mềm hơn bất kỳ ai.
Ôn Bình đưa tay ghì chặt gáy cô, hôn cô sâu hơn.
Chiếc lưỡi linh hoạt mở hàm răng, đi sâu vào miệng cô. Kỳ Quyên đứng ngây ra đó hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.
Ôn Bình thương xót cô, động tác cũng dịu dàng hơn, giống như đang đối xử với vật báu quý giá nhất của mình. Lưỡi nhẹ nhàng lướt qua vòm miệng, từng bước từng bước chiếm đóng.
Chiếc ô không biết đã rơi xuống đất từ lúc nào, tiếng mưa càng làm nổi bật sự tĩnh mịch của màn đêm.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp, Ôn Bình ôm Kỳ Quyên rất chặt. Nụ hôn nồng nàn và dịu dàng như đang nhẹ nhàng, từ từ lột bỏ lớp vỏ ngoài cứng rắn ấy.
Dường như Kỳ Quyên nghe thấy trong tim mình có âm thanh của thứ gì đó đang vỡ vụn.
Bao nhiêu năm nay, bao nhiêu đêm ngày, một mình sống trong thành phố phồn hoa này, cái góc nhỏ đã sớm quen với nỗi cô đơn trong lòng, khoảnh khắc này như được ánh mặt trời chiếu vào, dần trở nên ấm áp và sáng ngời.
Không biết nụ hôn kéo dài bao lâu, hai người áp sát vào nhau, bờ môi quyến luyến. Trong khoảng cách thân mật ấy dường như ngay cả hai trái tim cũng hòa vào nhau.
Giây phút ấy, Kỳ Quyên thậm chí có ảo giác… cả thế giới chỉ còn lại hai người.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Ôn Bình dừng lại, chăm chú nhìn Kỳ Quyên, khẽ nói: “Anh biết, vì bố mẹ không còn, một mình em sống trong thành phố này, rất thiếu cảm giác an toàn. Em không muốn thay đổi bản thân, anh có thể hiểu điều đó. Không sao cả… để anh thay đổi là được”.
“Lúc này, người đứng trước mặt em không phải là em trai của ông chủ Star Walk, không phải là con trai của đạo diễn nổi tiếng, không phải là bạn của ngôi sao, cũng không phải là họa sĩ gì cả”.
“Anh chỉ là Ôn Bình, một Ôn Bình yêu em”.