Mối Tình Đầu Của Nàng Bọ Cạp - Chương 62

Tác giả: Diệp Chi Linh

Sóng gió trong buổi tụ tập (3)
Anh quay về, cuộc sống trong game cũng trở nên phong phú hơn, tám giờ tối lập nhóm Phụ Bản bang hội, mười giờ đánh xong, sau đó đi làm nhiệm vụ vợ chồng, tham gia đấu võ, đánh đến mười một giờ lại đi làm nhiệm vụ hàng ngày và trò hai người vượt quan mới mở. Mười hai giờ đến Quê hương lúa gạo trồng trọt, thu hoạch, làm thức ăn… rồi lên giường đi ngủ.
Trước đó cô luôn cảm thấy đăng nhập vào game rất nhạt nhẽo, bây giờ thì không có đủ thời gian.
Khi thu hoạch nông sản ở Quê hương lúa gạo, gặp tiểu đồ đệ đi ngang qua, đó là tiểu pháp sư tên Sinh Tố Dâu Tây. Cô bé nhìn thấy Đỗ Quyên liền dừng lại, hỏi trên kênh phụ cận: “Sư phụ, người này là?”.
Cô ngốc này cũng không biết chat riêng mà hỏi thẳng trên kênh phụ cận. Kỳ Quyên vờ như không nhìn thấy.
Bottle cũng hỏi trên kênh phụ cận: “Là đồ đệ Đồ Quyên mới thu nhận à?”.
“Đúng vậy, đúng vậy!”.
“Xin chào, tôi là chồng của sư phụ cô.”
“Dạ, chào sư công ạ! Hai người nói chuyện đi, con không làm kỳ đà nữa!”.
Đợi tiểu đồ đệ đi, Kỳ Quyên mới cau mày nói: “Lúc nào anh cũng nói là chồng tôi, như thế người khác sẽ hiểu lầm đấy”.
“Có gì mà hiểu lầm, chúng ta vốn là vợ chồng mà”.
“…”
“Lẽ nào cô muốn ly hôn với tôi?”.
“…”
Kỳ Quyên không còn gì để nói, nếu là người khác, dám nói chuyện với cô như vậy, ngang nhiên trêu chọc cô, cô đã sớm xiên cho một nhát rồi. Nhưng mà đổi lại là anh, cô không thể ra tay được.
Bottle không đùa nữa mà hỏi: “Quốc khánh được nghỉ chứ? Chuyện gặp nhau Nam Cung Ức đã nói với cô chưa?”.
“Nói rồi, quốc khánh tôi phải đi du lịch, chắc là không đến được”. Kỳ Quyên vội vàng kiếm cớ.
“Ồ, thế thì thật đáng tiếc. Họ đều rất muốn gặp cô”.
“Ha ha, có cơ hội tính sau. Dù sao thì ở cùng thành phố, lần sau tôi mời họ đi ăn là được”.
“Ừm, vậy cô ngủ sớm đi”.
Kỳ Quyên nằm trên giường nhưng không hề thấy buồn ngủ. Trong đầu cứ nhớ lại một vài chi tiết, càng nghĩ càng cảm thấy thái độ của Bottle đối với cô hơi thân mật quá mức. Mặc dù mỗi lần đều nói là đùa nhưng đùa như thế nhiều lần sẽ khiến người ta tưởng thật. Càng đáng sợ hơn là cô không hề thấy phản cảm với kiểu đùa ấy một chút nào. Hơn nữa hôm nay, khi thấy anh nói “Chúng ta vốn là vợ chồng mà”, tim cô đập loạn xạ một cách đáng xấu hổ.
૮ɦếƭ rồi!
Không phải là rơi vào tình yêu trên mạng đấy chứ?
Lúc đầu cô đã thề với Tiêu Tinh, nếu có thể yêu trên mạng thì cô sẽ ăn bàn phím…
Kỳ Quyên trùm chăn lên đầu, buồn bực dúi mặt vào gối, lần đầu tiên mất ngủ.
Ngày 29 tháng 9. Kỳ Quyên đi làm về sớm, chạy đến phố mua sắm mua một bộ váy dạ hội để tham gia hôn lễ, sau đó đến học viện mỹ thuật tìm Tiêu Tinh. Sáu giờ tối là hôn lễ của Tô Thắng và Hà Phương bắt đầu, tham gia hôn lễ của người khác, đến muộn thì không hay.
Kỳ Quyên nhắn tin trước cho Tiêu Tinh, bảo Tiêu Tinh chờ ở cổng trường. Nhưng khi đến trường thì không thấy bóng dáng cô nàng đâu. Kỳ Quyên thấy vẫn còn sớm, liền đi vào lớp tìm cô ấy.
Trước đó đã từng đến học viện mỹ thuật nhiều lần nên cô khá thông thuộc nơi đây, nhanh chóng tìm được Tiêu Tinh. Cô ấy đang cùng các bạn vẽ tranh trong phòng tranh, người đàn ông đứng trên bục giảng là… thầy Ôn?
Kỳ Quyên ngó qua cửa sổ, vừa hay bắt gặp ánh mắt của anh. Ôn Bình sững người, sau đó liền đi ra khỏi phòng học, đến trước mặt Kỳ Quyên và hỏi: “Đến tìm Tiêu Tinh sao?”.
“Vâng!”.
“Có việc gấp sao?”.
“Không, mọi người cứ học đi, tan học tôi đến tìm cô ấy. Sáu giờ cùng cô ấy đi tham dự hôn lễ của một người bạn”.
“Chả trách cô lại mặc váy dạ hội”. Ôn Bình nhìn cô gái xinh đẹp mặc váy dạ hội trước mặt, mỉm cười, nhìn đồng hồ rồi lại nói: “Bây giờ mới có bốn giờ, hay là cô giúp tôi một việc, sau khi tan học tôi đưa hai người đến đó?”.
“Việc gì vậy?”
“Hôm nay giảng cho sinh viên về kết cấu cơ thể người, người mẫu có việc đột xuất không thể đến được, cô có thể làm người mẫu cho tôi trong một tiết học được không?”.
Kỳ Quyên sững người, cô đã từng nghe nói học viện mỹ thuật mời người mẫu trong giờ học nhưng bản thân chưa bao giờ làm nên vội vàng từ chối: “Xin lỗi, tôi không biết làm người mẫu.
Ôn Bình mỉm cười nói: “Không sao, cô cứ ngồi yên ở đó không nhúc nhích là được. Tôi đã giảng xong bài rồi, họ chỉ vẽ cô thôi”.
“Ồ, chỉ ngồi là được, đúng không?”. Không phải vẽ tranh ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ là được. Mặc dù Kỳ Quyên không hiểu về nghệ thuật nhưng cô cũng nghe nói học viện mỹ thuật thường xuyên mời người mẫu đến vẽ tranh ᛕᕼỏᗩ 丅ᕼâᑎ.
Cô không phóng khoáng như vậy.
“Ừm, ngồi đó là được”.
Lúc ấy Kỳ Quyên mới gật đầu. “Thôi được!”.
Dù sao thì ngồi ngoài cửa chờ Tiêu Tinh tan học cũng buồn cười, chi bằng vào trong ngồi một lúc.
Thấy Kỳ Quyên nhận lời. Ôn Bình liền mỉm cười mở cửa phòng học mời cô vào, đồng thời giới thiệu với mọi người: “Đây là người mẫu mà tôi đã mời đến, các em hãy căn cứ vào yêu cầu của tôi lúc nãy, vẽ xong trong thời gian một tiết học rồi nộp tác phẩm cho tôi”.
Ôn Bình ân cần nhấc chiếc ghế ở giữa, đặt xuống cạnh Kỳ Quyên, “Ngồi đi”.
Kỳ Quyên gật đầu, ngồi xuống ghế.
Rầm một tiếng, đột nhiên ở vị trí phía bên trái hàng ghế trước phát ra một tiếng động lớn.
Ôn Bình khẽ cau mày: “Tiêu Tinh?”.
“Em, em xin lỗi… hộp màu của em bị đổ.
Tiêu Tinh vội vàng thu dọn hộp màu dưới đất, ngước mắt nhìn Kỳ Quyên, ánh mắt vô cùng phức tạp.
Nét mặt của Kỳ Quyên cũng cứng đờ.
Vô số con mắt trong lớp học đều dồn lên mặt cô, giống như nghiên cứu động vật quý hiếm vậy. Điều đó khiến Kỳ Quyên vô cùng khó xử, sau khi hít thở sâu vài lần mới thả lỏng được một chút, ngồi ngay ngắn, nhưng nét mặt vẫn rất không tự nhiên.
Người mẫu… quả nhiên không có kinh nghiệm rất khó làm. Mới ngồi một phút mà sắp gãy cổ rồi.
Ôn Bình thấy dáng vẻ của Kỳ Quyên vô cùng căng thẳng, không kìm được mỉm cười, bước lại, ghé sát vào tai cô, khẽ nói: “Hay là tôi lấy cuốn sách tranh cho cô xem nhé, cô nghiêng người đọc, đừng bận tâm tới ánh mắt của họ, thả lỏng một chút”.
“Được”.
Ôn Bình lấy một cuốn sách tranh đặt vào tay cô.
Kỳ Quyên cúi đầu nhìn cuốn sách, không ngờ lại thấy cái tên “Ôn Bình” ở ngoài bìa.
Đây là sách tranh của anh sao!
Kỳ Quyên vừa tò mò lại cảm thấy vô cùng kinh ngạc, không ngờ anh giỏi như vậy.
Mở trang đầu tiên, loại giấy bóng sờ rất thích, bố cục đơn giản, để lại ấn tượng đầu tiên rất sâu sắc…
Càng lật giở càng kinh ngạc, phong cách vẽ tranh của anh rất đặc biệt, trong cuốn sách tranh có rất nhiều tranh tĩnh vật, những chi tiết được thể hiện tỉ mỉ giống y như thật, hơn nữa anh rất thích dùng gam màu ấm, nhìn tranh sẽ khiến lòng người nảy sinh cảm giác vô cùng yên bình, ấm áp.
Kỳ Quyên càng xem càng say mê, trước đây cô luôn thấy Tiêu Tinh vẽ tranh rất đẹp. Nhưng lúc này nhìn sách tranh của Ôn Bình mới biết thế nào là cao thủ thực sự. Rất nhiều tranh nếu không viết tên tác giả ở góc dưới, thậm chí Kỳ Quyên còn ngờ rằng đó là tác phẩm của họa sĩ nước ngoài nổi tiếng.
Kỳ Quyên cúi đầu, chăm chú nhìn sách tranh mà không hề phát hiện Ôn Bình cũng dựng giá vẽ tranh ở một chỗ trống trong lớp, nhìn về phía cô với ánh mắt dịu dàng, khẽ cầm 乃út vẽ.
Vừa hay Tiêu Tinh ngồi bên cạnh anh, khẽ tám chuyện: ‘Thầy cũng muốn tự tay vẽ sao?”.
Ôn Bình mỉm cười: “Thầy giáo tốt dĩ nhiên phải lấy mình làm gương cho các em”.
“…”
Xí, đuôi cáo sắp vểnh lên trời rồi, nếu không phải Kỳ Quyên làm mẫu, còn lâu anh mới động 乃út.
Một tiết học nhanh chóng kết thúc, sinh viên lần lượt nộp bài rồi rời khỏi phòng học.
Ôn Bình đến gần Kỳ Quyên, khẽ hỏi: “Ngồi một tiết có mệt không?”.
Kỳ Quyên xoa Ϧóþ cái cổ mỏi nhừ, cười nói: “Bình thường. Xem tranh cũng không mệt”. Liếc nhìn bài tập của sinh viên trên tay anh. “Tranh của sinh viên của thầy, tôi có thể xem được không?”. Kỳ Quyên rất tò mò không biết họ vẽ mình như thế nào.
Ôn Bình mỉm cười. “Dĩ nhiên là được”.
Kỳ Quyên nhận từ tay anh một tập tranh dày, xem từ đầu đến cuối.
Sinh viên của Học viện Mỹ thuật này quả nhiên rất có tài, mười mấy bức tranh mặc dù vẽ cùng một người nhưng phong cách thì hoàn toàn khác nhau. Nhìn những người này vẽ mình đẹp như vậy, Kỳ Quyên thật sự rất muốn mang hết về làm kỷ niệm…
Ôn Bình thấy dáng vẻ ngỡ ngàng của cô khi xem tranh, không kìm được hỏi: “Trước đây chưa từng vẽ tranh chân dung sao?”.
Kỳ Quyên lắc đầu. “Chưa, cùng lắm là dùng máy ảnh 360 tự chụp, sau đó dùng hiệu ứng vẽ phác họa, đúng là kém xa với tranh chân dung thực sự”.
Ồn Bình quay người lấy một bức tranh trên giá vẽ của mình, mỉm cười nói: “Bức này tặng cô làm kỷ niệm”.
Kỳ Quyên nhận bức tranh trên tay anh, không khỏi tròn mắt ngạc nhiên.
Quá giống!
Cô gái trong bức tranh tay cầm cuốn sách, đang cúi đầu chăm chú đọc, gương mặt nghiêng bị ánh nắng bên ngoài cửa sổ bao trùm, lông mày giãn ra, khóe miệng khẽ nở nụ cười. Trong bức tranh này, đừng nói là động tác, thần thái giống hệt cô, ngay cả những chi tiết trên ngón tay cũng vẽ giống y như thật, chẳng khác nào dùng máy ảnh chụp rồi dùng hiệu ứng vậy.
Kỳ Quyên ngỡ ngàng rất lâu mới nghi ngờ hỏi lại: “Đây là… thầy vẽ sao?”.
Ôn Bình gật đầu nói: “Tác phẩm của sinh viên không thể tùy tiện tặng người khác, chỉ có thể lấy tranh tôi vẽ tặng cô thôi”.
“Vẽ quá đẹp, cảm giác như đang soi gương vậy”. Kỳ Quyên ôm bức tranh trong lòng mà không giấu được vẻ vui sướng. “Về nhà phải đóng khung treo lên mới được”.
Ôn Bình mỉm cười, ánh mắt cũng trở nên vô cùng dịu dàng. “Cô thích là được”.
“Cảm ơn anh”. Kỳ Quyên mất tự nhiên trước ánh mắt của anh, vội vàng cúi đầu xem giờ rồi nói: “Tôi phải đi rồi. Tiêu Tinh đâu?”.
“Chắc là vào nhà vệ sinh. Đợi cô ấy quay lại hai người cùng xuống dưới chờ tôi. Tôi đi lấy xe”.
“Không cần phiền anh.”
“Bây giờ đã năm giờ rồi, đi tàu điện ngầm e là không kịp”.
Ôn Bình xuống dưới lấy xe. Tiêu Tinh cũng quay về từ nhà vệ sinh. Thấy Kỳ Quyên cầm tranh trên tay, ngạc nhiên nói: “Đây, đây là tranh thầy Ôn vẽ à? Thầy ấy tặng mày?”.
Kỳ Quyên đắc ý gật đầu: “Đúng vậy, coi như thù lao làm người mẫu. Đẹp đấy chứ?”.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc