Đấu giá trang bị (3)Trong ấn tượng của mọi người, Bottle là người tính tình rất dễ chịu, ít khi tức giận. Nhưng lúc này, trong giọng nói bình tĩnh như thường ngày của anh, dường như ẩn chứa chút gì đó không bình thường.
Ôn Bình tiếp tục bình tĩnh hỏi: “Vị cầm sư kia còn trả thêm không?”.
{Nhóm} {TiểuVân}: …
{Nhóm} {Tiểu Tâm}: Anh là ai? Đột nhiên nhảy ra giúp chị ta đấu giá trang bị?
Ôn Bình mỉm cười, vui vẻ nói: “Tôi là chồng cô ấy, không thể đấu giá giúp cô ấy được sao?”.
{Nhóm} {TiểuVân}: …
{Nhóm} {Tiểu Tâm}: Chờ chút, tôi tìm người vay chút tiền đã O(∩_∩)O.
Ôn Bình tiếp tục mỉm cười nói: “Ok, đợi cô”.
{Nhóm} {Tiểu Tâm}: 21.
{Nhóm} {Mr. Bottle}: 22.
{Nhóm} {Tiểu Tâm}: 23.
{Nhóm} {Mr. Bottle}: 25.
{Nhóm} {TiểuTâm}: …
{Nhóm} {Mr. Bottle}: Cứ đưa ra giá cao nhất đi, νũ кнí này tôi quyết mua bằng được.
{Nhóm} {Tiểu Vân}: Ha ha, có chồng thật thích.
{Nhóm} {Tiểu Tâm}: Những người phụ nữ được bao thật hạnh phúc O(∩_∩)O.
{Nhóm} {Tiểu Vân}: Tâm Nhi, đừng tranh giành với anh ta nữa, chỉ là một νũ кнí thôi, để anh ta lấy đi, ai bảo chồng người ta giàu.
{Nhóm} {Tiểu Tâm}: Thôi được, người nghèo chúng ta đúng là không sánh được T_T.
Ôn Bình không bận tâm tới những lời bóng gió cạnh khóe của hai bọn họ mà chỉ hỏi: “Hôm nay Boss số 1 tổng cộng đấu giá được bao nhiêu tiền?”
Kỳ Quyên không nói, Vũ Lạc gõ trên kênh nhóm: “Cộng cả 25 vạn mà anh trả, tổng cộng là 40 vạn”.
“Đỗ Quyên, nhường chức nhóm trưởng cho anh một chút”.
Kỳ Quyên nhường chức nhóm trưởng cho anh.
Ôn Bình nói: “Tính bình quân mỗi người được một vạn sáu, Tiểu Tâm và Tiểu Vân, đến chỗ tôi nhận tiền công, nhận xong hai người ra khỏi nhóm đi”.
{Nhóm} {Tiểu Tâm}: Mới đánh một tên đã ra khỏi nhóm rồi sao 0_0?
{Nhóm} {Tiểu Vân}: Không phải chứ, bang hội lớn thế này lẽ nào lại lừa đảo sao?
{Nhóm} {Tiểu Tâm}: Khi gọi người trên Thế giới chẳng phải nói là đánh cả năm Boss sao? Những Boss khác người ta vẫn có nhu cầu mà T_T.
Ôn Bình mỉm cười nói: “Lúc gọi người là định đánh cả năm Boss, chúng tôi cũng không ngờ Boss đầu tiên mà đánh hơn một tiếng. Để hai bạn theo bang hội chúng tôi lãng phí thời gian như vậy, thật ngại quá”.
Giọng nói của anh rất dịu dàng, nghe thì giống như thật sự rất xin lỗi nhưng mọi người đều biết hàm ý thật sự của câu nói này. Nếu không phải gọi hai kẻ phạm những sai lầm ngớ ngẩn này vào nhóm thì đã có thể nhanh chóng hạ gục được tên Boss này.
Mọi người nghe anh “troll” một cách nghiêm túc như vậy, nhịn cười tới mức sắp bị nội thương.
{Nhóm} {Nam Cung Vũ Lạc}: Quả nhiên là nhóm của bang hội chúng ta quá lởm, sau này phải luyện tập thêm mới được O(∩_∩)O.
{Nhóm} {Nam Cung Thạch Đầu}: Đúng vậy đúng vậy, cậu là nhũ mẫu tệ nhất toàn máy chủ!
{Nhóm} {Nam Cung Tiểu Bố Đinh}: Làm liên lụy đến hai bạn thật xin lỗi quá, các bạn đi tìm nhóm nào giỏi hơn dẫn các bạn đi, chúng tôi thật sự quá kém.
{Nhóm} {Quả Quả}: Hổ thẹn hổ thẹn, hôm nay ૮ɦếƭ bốn lần liên tiếp, mình sắp biến thành tank tệ số một máy chủ rồi!
Nhìn thấy những lời trêu chọc trong nhóm, Bottle không kìm được mỉm cười nói: “Tiểu Tâm và Tiểu Vân, hai bạn đến nhận tiền công, nhận xong rồi thì ra khỏi nhóm đi. Bây giờ là mười một giờ, xem ra những Boss khác cũng không đánh xong được”.
Đã nói đến mức này, hai người đó mặt có dày đến đâu đi chăng nữa thì cũng không biết để mặt mũi vào đâu, lặng lẽ lên nhận tiền công rồi chuồn ra khỏi nhóm.
Nhìn những dòng tin nhắn đầy dấu chấm than mà Tiêu Tinh gửi riêng mình mình, Ôn Bình có thể tưởng tượng được thảm trạng lúc đánh Phụ Bản, cả đội bị tiêu diệt bốn lần, Kỳ Quyên là chỉ huy bị họ ca thán nhưng vẫn phải nhẫn nhịn tiếp tục đánh. Khó khăn lắm mới đánh xong Boss, rớt lại trang bị mà mình mong đợi đã lâu. Cuối cùng lại bị Tiểu Vân một lần tăng 2 vạn đẩy giá giành trang bị. Nhất định là cô đã phải chịu không ít ấm ức.
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)
Từ đầu đến cuối Kỳ Quyên đều phải nhẫn nhịn.
Cô nàng hiếu thắng này, rõ ràng là phải chịu ấm ức nhưng vẫn làm ra vẻ không bận tâm, nếu không phải mình đến đúng lúc thì trang bị đó đã bị người ta ςướק đi rồi.
Đột nhiên trong lòng cảm thấy thương cô, anh không kìm được gửi tin nhắn riêng: “Không đánh Phụ Bản nữa, vào phòng nói chuyện nhé?”.
“Ừm”. Kỳ Quyên trả lời xong liền chủ động nhảy vào căn phòng riêng chỉ thuộc về hai người.
Các thành viên trong nhóm đều đã mệt, nhận tiền công xong tự động giải tán. Lúc ấy Ôn Bình mới nhảy vào căn phòng số 3, khẽ hỏi: “Sao thế, sao không nói gì?”.
Lúc ấy Kỳ Quyên mới nói: “Không cần thiết phải bỏ nhiều tiền như vậy để đấu giá trang bị. Vũ khí này không đáng 25 vạn”.
Ôn Bình mỉm cười: “Không sao, tôi thấy đáng”.
Kỳ Quyên im lặng rất lâu mới tức giận nói: “Toàn máy chủ cũng không có νũ кнí đắt như thế này! Họ muốn đẩy giá thì cứ để cho họ đẩy đi. Anh không cần phải vì trút giận mà đẩy giá lên cao như vậy. Tiền của anh đâu phải từ trên trời rơi xuống! Đó là tiền anh để dành làm trang bị, ném đi như vậy, anh không xót nhưng tôi xót!”.
Thì ra đây mới là mấu chốt của vấn đề, cô đang xót ruột bởi anh mất tiền oan vì cô.
Nghe giọng nói tức giận của cô, Ôn Bình không khỏi thấy mềm lòng, dịu dàng nói: “Không phải vì tôi muốn trút giận nên mới đấu giá νũ кнí này”.
“…”
“Cô thích nó, tôi đấu giá giúp cô, đơn giản vậy thôi”.
“…” Kỳ Quyên không biết nói gì.
Anh đấu giá νũ кнí này không phải là để trút giận cho bang hội, càng không phải vì tức hai người ấy, mà là…
Cô thích.
Đột nhiên trong lòng trào dâng niềm xúc động ấm áp, đã rất lâu rồi cô không được trải nghiệm cảm giác được người khác quan tâm và để ý này.
Ôn Bình tiếp tục mỉm cười nói: “Tiêu tiền đúng chỗ là rất đáng, hôm nay bỏ ra 25 vạn mua νũ кнí này cho cô cũng không coi là mất tiền oan. Nếu cô vẫn giận thì hãy chém tôi vài đao, tôi không đánh trả, được không?”.
Lửa giận trong lòng Kỳ Quyên có lớn đến đâu thì cũng bị giọng nói dịu dàng này dập tắt. Huống hồ cách làm của anh khiến cô rất cảm động.
Kỳ Quyên ngượng ngùng khẽ ho một tiếng mới nói vào micro: “Xin lỗi, hôm nay tâm trạng của tôi không được tốt, lúc nãy không nên nổi nóng với anh”.
Bottle quan tâm hỏi: “Tâm trạng không tốt? Sao vậy?”
“Thực ra cũng không có gì…”
“Nói ra xem nào?”.
Kỳ Quyên do dự một lúc mới nói: “Là thế này. Tôi là một luật sư, hôm nay ra tòa bị thua kiện. Hơn nữa đối thủ lại là anh chàng trước đây đã từng theo đuổi tôi khi còn đi học… cảm giác rất ngại”.
Có lẽ vì giọng nói của anh quá dịu dàng, cô đã dễ dàng nói ra chuyện phiền muộn đè nén suốt cả ngày như thế.
Ôn Bình im lặng một lúc, vờ làm ra vẻ bình tĩnh hỏi: “Chàng trai đã từng theo đuổi cô? Cô còn thích anh ta à?”.
“Không phải không phải, tôi chưa bao giờ thích cả”. Kỳ Quyên vội vàng nói rõ mình không có quan hệ gì đặc biệt với Tô Thắng, nhân tiện giải thích: “Hơn nữa, tháng sau anh ta kết hôn rồi… Tôi chỉ cảm thấy bị thua trong tay anh ta rất mất mặt mà thôi. Nếu để các bạn đại học biết được thì chắc chắn sẽ trở thành trò cười cho họ”.
Ôn Bình cười, dịu dàng an ủi cô: “Đừng nghĩ như vậy, thực ra kiện cáo có thắng có thua mới là bình thường. Cô đâu phải chiến sĩ gang thép, không thể lúc nào cũng thắng được. Nếu trong công việc mà lúc nào cũng thắng, mọi người xung quanh sẽ nghĩ rằng cô rất lợi hại, vô hình trung tạo áp lực cho cô. Bản thân cô cũng tạo áp lực cho mình. Như thế sẽ tạo thành vòng tuần hoàn ác tính”.
“…”
“Thả lỏng một chút, dù sao đã thua một lần, lần sau có thua cũng chẳng có gì đáng sợ nữa. Nếu vẫn tức thì Gi*t vài tên tiểu quái trong game, hoặc là mở mô thức tàn sát đến Tiêu Diêu Cư đánh thần thú cũng được. Lần này tôi cùng cô đánh chúng”.
Các thần thú của Tiêu Diêu Cư khóc một dòng sông.
Nhớ lại chuyện nực cười khi cô chạy đến Tiêu Diêu Cư đấu tay đôi với thần thú, Kỳ Quyên cũng không kìm được bật cười.
Thật kỳ lạ, cách an ủi dịu dàng của Bottle thật sự khiến tâm trạng của cô lập tức vui vẻ hẳn lên.
“Cảm ơn anh, tôi dễ chịu hơn nhiều rồi”. Kỳ Quyên nhìn máy tính, ngượng ngùng nói: “Còn nữa, lúc nãy quá kích động, không nên nổi nóng với anh. Xin lỗi anh”.
Ôn Bình mỉm cười, “Không sao. Cô có thể nổi nóng với tôi, thật sự tôi rất vui”.
“… Hả?”
“Điều đó chứng tỏ đối với cô, tôi không còn là một người xa lạ không chút liên quan nữa”.
Con người đều thích ngụy trang bản thân mình, chỉ có trước mặt người có quan hệ vô cùng thân thiết mới bộc lộ bản tính.
Đột nhiên hôm nay cô giận dữ như vậy, nghe giọng nói hùng hùng hổ hổ như muốn nổ tung. Lúc đầu anh cũng giật mình, nhưng về sau nghĩ lại anh lại cảm thấy rất vui.
Bởi vì cô có thể bộc lộ mặt chân thực nhất trước mặt anh, cô có thể nói với anh nhiều tâm sự như vậy, điều đó chứng tỏ trong tiềm thức cô rất tin tưởng anh, không phải hoàn toàn không có cảm giác với anh.
Vậy là đủ rồi.