Kết thúc lãng xẹt (1)Vì muốn chúc mừng thắng kiện, Kỳ Quyên bị Thời Viêm kéo tới một nhà hàng. Hai người đặt phòng riêng, bất chấp hình tượng ăn uống no say, mấy chai rượu trắng nhanh chóng cạn sạch. Tửu lượng đã luyện được sau mấy năm làm việc khiến Kỳ Quyên uống rất nhiều mà không say. Còn Thời Viêm uống mấy cốc đã mặt đỏ tía tai, khua tay múa chân bắt đầu hát hò.
Cùng nhau uống rượu nhưng anh ta gục trước, lại còn ở đó khoác lác đòi giới thiệu đối tượng cho người khác, đúng là không đáng tin cậy chút nào.
Kỳ Quyên vừa uống rượu vừa nghĩ.
Thời Viêm vẫn ở đó vui vẻ hát “Thời thơ ấu”, Kỳ Quyên đành phải giơ tay bịt miệng anh ta, lôi anh ta ra khỏi nhà hàng, gọi điện cho quản lý của anh ta, bảo họ đến đón.
Chẳng mấy chốc xe đến, người quản lý xuống xe, lôi Thời Viêm say đứ đừ vào xe, cảnh giác nhìn xung quanh, vội vàng nói: “Cô Kỳ, tôi đưa cậu ấy về trước, lần này thật cảm ơn cô”.
Kỳ Quyên xua tay, phóng khoáng nói: “Không có gì”.
Nhìn xe của Thời Viêm biến mất ở ngã tư, Kỳ Quyên mới quay người vẫy taxi.
Về đến nhà đã gần mười giờ, Kỳ Quyên ngâm mình trong bồn tắm nước nóng, sau đó mặc đồ ngủ, sấy khô tóc rồi đi vào phòng ngủ.
Phòng ngủ này là khoảng trời riêng của cô, diện tích tám mét vuông, kê một chiếc giường đơn, ga trải giường và rèm cửa đều là màu xanh lam đậm không có hoa văn, đơn sơ, giản dị. Ở góc tường kê một chiếc tủ quần áo nhỏ, bên cạnh là một chiếc bàn làm việc, trên bàn là laptop và vài cuốn sách luật xếp chồng lên nhau. Cả phòng ngủ không có một vật gì thừa thãi, trông gọn gàng, sạch sẽ giống như khách sạn vậy, đúng như tính cách thẳng thắn, dứt khoát của cô.
Đồ đạc trong phòng đều rất đơn sơ, thứ đồ xa xỉ duy nhất có lẽ chính là chiếc laptop mới mua này.
Kỳ Quyên mở máy tính, như thường lệ đăng nhập vào trang web lưu sẵn trong Bookmarks – Thiên đường văn học.
Bình thường làm việc quá mệt, sở thích lúc rảnh rỗi của cô chính là đọc tiểu thuyết, chơi game, đọc truyện tranh và xem phim hoạt hình. Bởi vì rất nhiều tác giả yêu thích của cô đều đóng đô ở “Thiên đường văn học” nên Kỳ Quyên đã đăng ký tài khoản ở trang web này, đọc rất nhiều, thậm chí trở thành khách VIP.
Dạo trước, một bộ tiểu thuyết mà cô theo đuổi cuối cùng đã có kết thúc. 乃út danh của tác giả là Thịt Kho Tàu, tác phẩm đầu tay “Danh kiếm” đứng đầu trong bảng xếp hạng các tác phẩm võ hiệp, còn bán bản quyền cải biên thành game. Game võ hiệp 3D cùng tên “Danh Kiếm Online” đang được triển khai.
Độc giả rất yêu thích văn phong đặc biệt của anh ta, tác phẩm sáng tác sau đó là “Giang hồ du hiệp lục” có lượt truy cập rất cao, cách hành văn dí dỏm, hài hước, nam chính miệng lưỡi sắc sảo, mỗi nhân vật trong đó đều rất thật, rất sống động, khiến người đọc khó quên.
Sau khi đọc xong cuốn “Danh kiếm”, Kỳ Quyên đã thích tác giả Thịt Kho Tàu này. Cuốn tiểu thuyết thứ hai, “Giang hồ du hiệp lục”, cô bắt đầu theo dõi từ chương đầu tiên. Tốc độ của tác giả rất ổn, ngày nào cũng post truyện đúng giờ. Mỗi ngày trước khi đi ngủ, Kỳ Quyên đều click vào đó theo thói quen.
Cuốn tiểu thuyết này đã viết gần hai năm, hơn ba trăm vạn chữ, nói về ân oán tình thù của các môn phái lớn. Cuối cùng viết đến phần cao trào được bao người mong đợi, nhân vật chính và thế lực phản động đánh nhau ác liệt trên đỉnh Hoa Sơn, hai bên vẫn chưa bắt đầu đánh, đột nhiên xuất hiện một cao nhân, nói cái gì mà “núi cao còn có núi cao hơn, từ xưa tới nay trong giang hồ không có kẻ mạnh vĩnh viễn, thực ra trong mắt ta, tuyệt thế thần công của các ngươi chẳng qua chỉ là tiểu kỹ vớ vẩn mà thôi”.
Sau đó vị cao nhân đó chỉ cần một chiêu đã “tiêu diệt” hết các nhân vật chính.
Sau đó tác giả nói: Hết truyện.
Đây là kết cục đã theo đuổi hai năm?! Có thể đừng “chôn sống” như thế được không?
Thế này chẳng khác nào ngồi tàu lượn siêu tốc trong khu vui chơi, đến chỗ cao nhất, đang chuẩn bị hò hét thì đột nhiên mất điện!
Kỳ Quyên nhìn thấy hai chữ “hết truyện”, suýt chút nữa thì phụt máu lên màn hình.
Câu chuyện theo suốt hai năm mà lại có cái kết đầu voi đuôi chuột như thế này, Kỳ Quyên chỉ cảm thấy vô cùng tức иgự¢, quả thực không thể nhẫn nhịn được nữa, liền gửi một bức thư vào hòm thư của tác giả, kịch liệt bày tỏ nỗi thất vọng và tức giận của bản thân với tư cách là độc giả trung thành.
Cô luôn hy vọng anh ta có thời gian có thể viết lại kết thúc. Hôm nay cũng chẳng qua là vô tình click vào chuyên mục của anh ta.
Không ngờ lại mới update?
Kỳ Quyên ngạc nhiên nhìn thời gian post bài gần đây nhất, đó là một cuốn tiểu thuyết mới tên là “Dị thế du hiệp lục”.
Cô xúc động click chuột thì thấy trong phần giới thiệu của chương đầu tiên có viết một đoạn như thế này:
“Sau khi post phần kết của cuốn ‘Giang hồ du hiệp lục’, rất nhiều độc giả gửi email cho tôi bày tỏ sự hỏi thăm vô cùng thân thiết. Thành thật cảm ơn các bạn :) . Chỉ có điều, các bạn đều đổ oan cho tôi rồi. Thực ra tôi không kết thúc lãng xẹt. Kết thúc mà tôi nói chỉ là kết thúc của tập đầu tiên. Trong tập này, tất cả các nhân vật chính đều ૮ɦếƭ. Nhưng thực ra họ không hề ૮ɦếƭ…
Đó không phải là xác ૮ɦếƭ sống dậy. Đó gọi là lên tiên.
Giống như trong thế giới game, sau khi công lực của tất cả mọi người đạt đến một cảnh giới nhất định, sẽ bay lên thế giới tu chân mới vậy. Truyện của tôi cũng vậy, tất cả nhân vật chính trong tập thứ nhất sẽ đi vào một thế giới hoàn toàn mới, tiếp tục hành trình mạo hiểm của họ.
Sau đây, mọi người hãy cùng tôi theo dõi tập thứ hai có nhan đề là ‘Dị thế du hiệp lục’.
Tôi sẽ tăng tốc, cố gắng viết xong trong thời gian một năm ^_^”.
Bỏ qua ngữ khí đáng ăn đòn và cái mặt cười cuối cùng của anh ta, Kỳ Quyên nhìn thời gian đăng bài, phát hiện chương mới này vừa được post mười giây trước, vội vàng click vào đó comment.
“Mặc dù rất tức giận với kết thúc lãng xẹt trước đó của anh nhưng anh có thể quay lại viết tiếp chứ không chơi trò mất tích đã là rất tốt rồi! Cố lên! Cuốn này đừng kết thúc vớ vẩn nữa nhé!”.
Tay Kỳ Quyên lướt trên bàn phím, gõ một hàng chữ rồi ấn nút send. Sau khi đăng comment mới phát hiện mình ở hàng thứ nhất, người đầu tiên comment.
Kỳ Quyên thấy rất vui vì “giật được tem”, thầm nghĩ, là fan đọc truyện trung thành, chi bằng tặng cho anh ta bông hoa. Thế là cô liền click vào mục đạo cụ bên cạnh, màn hình hiện lên thông báo: “Bạn có chắc muốn ném 999 viên gạch vào tác phẩm ‘Dị thế du hiệp lục’ không?”.
Kỳ Quyên không nghĩ gì mà ấn ngay nút đó.
Sau khi ấn xong, đột nhiên cô sững người.
Mình muốn tặng hoa cơ mà, sao đột nhiên lại biến thành gạch, lại còn biến thành 999 viên???
Trái tim của Kỳ Quyên đang nhỏ máu!
Trang web này đánh giá tác phẩm văn học bằng “hoa” tương đương với hay và “gạch” tương đương với không hay. Vì thế có bảng hoa và bảng gạch tương ứng. Bảng hoa là tác phẩm xuất sắc mà các độc giả giới thiệu, bảng gạch dĩ nhiên là các tác phẩm dở ẹc bị “ném gạch”. Hai tiêu chuẩn đánh giá này đều cần phải nạp tiền để mua, một tệ tương ứng với một bông hoa hoặc một viên gạch, một lần có thể ném nhiều nhất 999 bông hay viên.
Phần lớn độc giả của trang web là những người lương thiện, rất hiếm có người bỏ tiền “ném gạch” tác giả. Trừ phi tiểu thuyết ấy quả thực quá tệ hoặc tác giả ấy có thâm thù đại hận với bạn.
Không ngờ Kỳ Quyên lỡ tay, một lần ném những 999 viên gạch.
999 viên gạch chính là 999 tệ!
Mấy hôm trước trang web mở hoạt động thúc đẩy nạp tiền, căn cứ vào mức tiền nạp quy ra số điểm, hơn nữa còn có thể bốc thăm trúng thưởng. Kỳ Quyên vì muốn bốc được giải thưởng lớn là chiếc điện thoại Smartphone Samsung, nghiến răng nạp mức tiền cao nhất là 1000 tệ. Kết quả vận may không tồi, đã bốc trúng giải thưởng, đúng là được món hời.
Vốn dĩ định dùng số tiền này từ từ đọc sách trong vòng hai năm. Kết quả ném gạch lại còn ném nhầm, 999 điểm không cánh mà bay…
Nhìn hàng chữ “Hoa Đỗ Quyên Nở ném 999 viên gạch” hiện lên ở góc phải màn hình, đột nhiên Kỳ Quyên cảm thấy chiếc máy tính đang đung đưa trước mắt, đầu óc choáng váng như say rượu.
Truyện được biên tập và post tại website: WWW.KenhTruyen24h.Com (Thích Truyện.VN)
Trước khi nằm xuống giường ngủ, Kỳ Quyên không khỏi đau lòng nghĩ: Tiền của tôi. Tôi sai rồi…
Tối hôm ấy, Kỳ Quyên mơ thấy mình đến nhà hàng ăn cơm. Ăn xong, đến lúc thanh toán, rút ví tiền ra thì phát hiện không thấy tiền đâu, trên bàn xuất hiện một đống gạch đầy máu.
Đồng thời, trong nhóm chat của các tác giả ở Thiên đường văn học.
{Thịt Kho Tàu}: Mình đăng truyện mới rồi, các anh em giới thiệu giúp :) .
{Virus}: Cậu đăng truyện mới vào lúc này sao?
{Thịt Kho Tàu}: Sao vậy?
{Virus}: Hôm nay không phải ngày Hoàng Đạo, không nên động thổ, cậu không biết sao?
{Thịt Kho Tàu}: Còn có cách nói này sao?
{Virus}: Đúng vậy, trước khi đào hố, tác giả nên tra hoàng lịch. Nếu có viết “Hôm nay không nên động thổ” thì tốt nhất đừng đào hố, nếu không sẽ thu hút một số sinh vật Kỳ Thánh, lấp hố cũng sẽ không thuận lợi.
{Thịt Kho Tàu}: Thôi thôi, mình trước giờ không tin phong thủy.
{Virus}: Ha ha, không tin cũng phải tin. Cậu mau vào xem chuyên mục của mình đi.
{Thịt Kho Tàu}: Chuyên mục của mình làm sao?
{Virus}: Không biết là ai hận cậu như vậy, ngày đầu tiên đăng bài đã ném 999 viên gạch, khiến cậu thương tích đầy mình. Người này cũng mạnh tay thật, chỉ post một chương mà cậu có thể đứng đầu bảng gạch của cả trang web rồi.
{Thịt Kho Tàu}: Thật hay giả đấy?
{Virus}: Không lừa cậu đâu.
{Thịt Kho Tàu}: Mình tốt như vậy, sao lại bị ném nhiều gạch thế chứ? Còn lâu mình mới tin.
{Virus}: Không tin thì cậu tự xem đi.
Ôn Bình ngồi trước bàn làm việc, xoa cằm, ngón tay nhanh chóng click chuột, nhấp vào mục truyện mới.
Quả nhiên, góc bên phải có một hàng chữ: “Hoa Đỗ Quyên Nở ném 999 viên gạch…”.
Dòng chữ lớn nhìn mà thót tim khiến Ôn Bình không khỏi sững sờ, kỳ lạ hơn là cái tên “Hoa Đỗ Quyên Nở” này khiến anh có cảm giác quen thuộc rất lạ…
Đúng rồi, mấy hôm trước có người gửi email cho anh với những lời lẽ vô cùng đanh thép, nào là “Nếu chúng tôi đã mua sách của anh thì chúng tôi chính là người tiêu dùng. Anh là nhà sản xuất nên có trách nhiệm với sản phẩm của mình, không được kết thúc lãng xẹt một cách vô trách nhiệm như thế %@$%…”.
Một tràng dài khiến Ôn Bình mắt chữ A mồm chữ O.
Bức email dài hơn nghìn chữ, cấu tứ chặt chẽ như luận văn tốt nghiệp, chất vấn sắc bén, thái độ cứng rắn, vị độc giả nói đến “luật bảo vệ quyền lợi người tiêu dùng” với vẻ rất hiểu biết ấy hình như tên là “Hoa Đỗ Quyên Nở”. Nhìn avatar và phong cách viết thư, bước đầu có thể đoán cô ta vẫn còn đang đi học.
Chẹp chẹp, cô gái này cũng thật “hung dữ”, một lần ném 999 viên gạch, tức giận như vậy muốn ném ૮ɦếƭ người sao?
Haizz… có cần phải như vậy không?
Ôn Bình thở dài ngao ngán, tự động bỏ qua thông tin ném gạch chướng mắt ở góc phải, click vào mục comment ở phía dưới.
Comment đầu tiên: “Mặc dù rất tức giận với kết thúc trước đó của anh nhưng anh có thể quay lại viết tiếp chứ không chơi trò mất tích đã là rất tốt rồi! Cố lên! Cuốn này đừng kết thúc vớ vẩn nữa nhé!”.
Vẫn là Hoa Đỗ Quyên Nở.
Để lại lời comment gần như là phát tiết, kèm theo nhiều dấu cảm thán như vậy, lại còn ném 999 viên gạch…
Bạn ơi, bạn hận mình thật sao?
Ôn Bình không kìm được nhếch mép cười. Quả nhiên hôm nay không nên động thổ, vừa mới đào hố mà đã nhận được nhiều điểm trừ thế này, hình như rất không may mắn.
Bỏ qua comment đó, anh tiếp tục nhìn xuống phía dưới. Comment của độc giả quả đúng là phẫn nộ sục sôi.
“Thịt Kho Tàu, anh ૮ɦếƭ đi, ૮ɦếƭ đi!”.
“Xin chào vua kết thúc lãng xẹt, tạm biệt vua kết thúc lãng xẹt!”.
“Tin anh mới dại, chi bằng tôi ộc máu trước thì hơn!”.
“Đại ca, tha cho chúng tôi đi! Anh cứ để hố dang dở đi, xin anh đấy!”.
“Hay lắm, ‘Giang hồ du hiệp lục’ kết thúc, ‘Dị thế du hiệp lục’ bắt đầu, có phải anh lại định viết đến hai trăm vạn chữ sau đó lại tiêu diệt toàn bộ, rồi lại tiếp tập ba ‘Tiên giới du hiệp lục’ không!”.
Mỗi comment đều kèm theo dấu cảm thán. Xem ra tâm trạng của mọi người đều rất kích động.
Ôn Bình không khỏi cúi đầu, bắt đầu kiểm điểm bản thân.
Anh không nghĩ rằng đó là kết thúc lãng xẹt, thật sự là vậy, rõ ràng đại cương của cuốn tiểu thuyết này có ba phần cơ mà, mới viết được một phần, sao có thể coi là kết thúc lãng xẹt được? Chẳng phải là vẫn chưa viết xong sao?
Này, các bạn đừng có mà kích động như thế, chẳng mấy chốc mà đã thêm một viên gạch, cộng với 999 viên của Hoa Đỗ Quyên Nở, vừa tròn 1000 viên…