Trên giang hồ có rất nhiều lời đồn đại, nói Phong Hoa Thập Nhị lâu có quan hệ với Thiên Ninh giáo, hay nói Phong Hoa Thập Nhị lâu chính là do người của Thiên Ninh giáo lập ra; cũng có nói Phong Hoa Thập Nhị lâu đã bị Thiên Ninh giáo mua lại; hoặc Phong Hoa Thập Nhị lâu cấu kết cùng Thiên Ninh giáo làm việc xấu với nhau, lợi dụng lẫn nhau… Những lời nói này có lẽ không có căn cứ gì, chỉ do là này hai tổ chức này: một là giang hồ đệ nhất ma giáo, một là tổ chức sát thủ lắm tai tiếng, nói chung đều là tổ chức cùng hung cực ác trong lòng mọi người, bởi vậy rất dễ bị liên tưởng đến nhau.
Đối với loại đồn đại này, Cao Hiên Thần luôn khịt mũi coi thường.
—— Nếu như vì trong nhà của ngươi tương đối có tiền, người bên ngoài ai cũng bảo trong hậu viện nhà ngươi còn cất giấu một mỏ vàng, nhưng mà chuyện này chính ngươi xưa nay còn chưa từng nghe nói, ngươi đương nhiên sẽ cảm thấy người khác đang nói xằng nói bậy.
Cũng từng có người hỏi trực tiếp Cao Hiên Thần, rốt cuộc Phong Hoa Thập Nhị lâu và Thiên Ninh giáo có quan hệ gì không? Lúc đó Cao Hiên Thần còn hùng hồn châm chọc lại người ta: “Hóa ra người xấu trên khắp thiên hạ đều cùng một nhà, chuyện xấu trên cả thiên hạ cũng do người một nhà gây ra? Chả trách võ lâm chính đạo các ngươi toàn thua trong tay Ma giáo chúng ta. Đừng trách ai khác, chỉ trách trong đầu các ngươi toàn là bã đậu!”
Lời nói còn văng vẳng bên tai.
Cao Hiên Thần cười khổ một cái: “Vậy ra, người chính là lâu chủ của Phong Hoa Thập Nhị lâu?”
Bạch Kim Phi im lặng không nói gì.
Đây chính là thừa nhận.
Cao Hiên Thần vẫn chưa từng hoài nghi Phong Hoa Thập Nhị lâu có quan hệ gì với Thiên Ninh giáo, hoặc là do hắn không muốn nghĩ tới chuyện đó. Thập nhị Diêm La thân thiết với hắn, hắn còn không biết xấu hổ mà tưởng do hắn dễ được người khác thích.
Kỳ thực có rất nhiều manh mối từ lâu đã bày trước mặt hắn, nhưng do hắn không nghĩ nhiều, nên không nhận ra điều gì. Mà khi hắn bỗng nhiên có ý nghĩ này mới xâu chuỗi lại những sự việc đó.
Mục đích Diệp Vô Dục tới Vương Gia Bảo rốt cuộc là gì? Với chuyện gì lại có thể khiến hắn từ bỏ nhiệm vụ ban đầu? —— thí dụ như, hắn phát hiện người hắn cần Gi*t lại không thể Gi*t.
Cao Hiên Thần nhớ rõ khi còn không thấy rõ bọn họ là ai, Diệp Vô Dục dẫn theo người đến chỗ bọ họ. Nếu như không cần biết là ai cũng lạnh lùng Gi*t, thì nhiệm vụ Diệp Vô Dục nhận là loại nhiệm vụ không có đối tượng cụ thể, mà là chiếu theo điều kiện, tính chất nào đó, ví dụ như —— Gi*t hết những kẻ tấn công Vương Gia Bảo, không cần xem xét!
Khi đó Cao Hiên Thần cũng từng nghĩ tới, phải chăng Vương Hữu Vinh bỏ ra nhiều tiền mướn Diệp Vô Dục để y dẫn người đến bảo vệ địa bàn của mình. Nếu là như vậy, khi Diệp Vô Dục nhận ra Cao Hiên Thần, cùng lắm là mắt nhắm mắt mở tha đi, thừa cơ để hắn chạy thoát, chứ không thể có chuyện lâm trận phản chiến, giúp hắn đối phó Vương Gia Bảo. Cho dù là sát thủ tội ác tày trời nhưng cũng có quy củ, bằng không sẽ làm hỏng uy tín của Thập Nhị Lâu. Còn chuyện Diệp Vô Dục dám làm như vậy, có lẽ là y đã nhận được hai mệnh lệnh, một là bảo vệ Vương Gia Bảo, còn cái khác là bảo vệ Cao Hiên Thần. Mà mệnh lệnh thứ hai thậm chí còn ưu tiên hơn mệnh lệnh thứ nhất.
Ngoại trừ Diệp Vô Dục, hành vi cử chỉ của Văn Nhân Mỹ cũng rất kỳ quái. Nàng có ý định đi theo bọn Cao Hiên Thần Thẩm Phi Kỳ, mặc dù chỉ vì nương theo bọn họ để tìm Tạ Lê, nhưng nàng quả thật cũng trợ giúp bọn Cao Hiên Thần ở trong hỗn chiến, hơn nữa nàng còn cho Cao Hiên Thần một lọ Nguyệt Thần đan. Thuốc giải quý giá như vậy, chỉ vì Văn Nhân Mỹ nhìn hắn vừa mắt nên cho hắn ư? Cao Hiên Thần tự nhận mình vẫn chưa có mị lực lớn như vậy.
Hai mươi năm qua, Cao Hiên Thần tự biết mình không phải đại ác nhân gì, lại cũng không phải người lương thiện gì. Hắn không tạo nên công đức gì có thể khiến người ta liều mạng bảo vệ hắn. Hắn với Phong Hoa Thập Nhị lâu cũng không có ân tình gì đáng kể. Thế nên khả năng duy nhất, chính là do người ở sau kia quen biết hắn, không muốn hắn bị tổn thương.
Cao Hiên Thần nói: “Ngày đó, người ôm ta từ đám cháy ra, có phải là thúc không?”
Sắc mặt Bạch Kim Phi hơi thay đổi. Hai hàng lông mày của hắn nhíu chặt, môi mím chặt, qua rất lâu mới bất đắt dĩ gật đầu một cái: “Phải.”
Cao Hiên Thần hít một hơi thật sâu: “Cho nên cục diện hôm đó cũng đều do người bố trí?”
Ngày đó, vì tìm kiếm phong kiếm nên hắn mới vào khách điếm rồi không ra được. Rất rõ ràng, đó là một cái bẫy đã sớm được bố trí, người vào khách điếm đều là những con mồi được mời đến. Có người cố ý gây sự tạo nên hỗn chiến, sau đó sẽ một lưới bắt hết. Mục đích, hẳn là vì dấy lên giang hồ phân tranh. Ngày đó có mấy người của mấy cái môn phái ở đó, bọn họ ૮ɦếƭ trong hỗn chiến. Người khác của những môn phái đó sẽ nhớ mối thù này, báo thù cho bọn họ. Những người này sẽ không biết kẻ đằng sau gây rối là ai, chỉ biết người cùng tranh đoạt bảo kiếm với mình là ai. Sau đó thù hận mọc rễ nẩy mầm, chiến cuộc càng ngày càng lớn, cuối cùng sẽ không còn liên quan tới bảo kiếm nữa mà hoàn toàn biến thành cuộc phân tranh giữa các môn phái—— có bao nhiêu kẻ thù truyền kiếp cũng được hình thành như thế.
Cao Hiên Thần hít vào mấy hơi mới có thể ổn định tâm tình, cố gặng dùng khẩu khí bình tĩnh hỏi: “Thế nên thứ gọi là bí mật của ‘Phong Hoa Tuyết Nguyệt Sương’ hoàn toàn là một âm mưu, tất cả những chuyện này đều do các người xây dựng nên?!”
Nghĩ kỹ lại, Phong Lưu kiếm Thẩm Thương Minh để lại năm thanh bảo kiếm và bí mật đằng sau chúng đã khiến giang hồ đổ không ít máu, làm mất đi bao nhiêu anh hùng hảo hán. Mỗi lần có tin tức ‘Phong Hoa Tuyết Nguyệt Sương’ xuất hiện, chắc chắn sẽ gây nên một trận hỗn loạn gió tanh mưa máu.
Thực ra người tỉnh trí chỉ cần suy nghĩ một chút về mấy tin đồn này, thì sẽ biết chúng nó vô căn cứ cỡ nào. Thẩm Thương Minh sống 108 tuổi còn chưa có ૮ɦếƭ? Thẩm Thương Minh một đêm ngủ trăm cô gái mà kim thương không ngã? Hắn là lão yêu quái à! Về thứ gọi là bí mật bị phong ở trong kiếm, thì mỗi người nói một kiểu. Có người nói đó là tuyệt thế võ học, có người nói là thuốc trường sinh bất lão, thậm chí còn có người nói có thể khiến cho người ૮ɦếƭ khởi tử hoàn sinh. Thẩm Thương Minh mà thật sự có khả năng này thì hắn giấu bí mật vào trong bảo kiếm giở trò làm gì, hắn trực tiếp mang bảo bối cỡ này ra chào hàng thì hắn muốn cái gì mà không được?!
Cao Hiên Thần cũng từng cảm thấy người tranh kiếm rất ngu, cứ thế mà tin mấy tin đồn vô cớ này. Nhưng suy nghĩ kỹ hơn, loại âm mưu này có thể gạt được người ta là bởi vì bên trong mỗi người đều tồn tại chữ “Tham”. Có người là lòng tham không đáy, có người lại là cùng đường mạt lộ.
Nếu như có một ngày Kỷ Thanh Trạch xảy ra chuyện gì, hắn bó tay toàn tập. Hắn lại nghe nói trên đời có năm thanh bảo kiếm này, chỉ cần có được năm thanh bảo kiếm này là có thể cứu Kỷ Thanh Trạch. Dù cho hắn biết rõ đây là một âm mưu, nhưng lỡ đâu có thật thì sao? Lỡ như có một tia hi vọng như vậy, thì hắn cũng sẽ liều mình bất chấp đi thử!
Con người thường rất sùng bái những gì ngoài phạm vi hiểu biết của mình. Khi đặt hi vọng vào những chuyện ảo ảo vi diệu này, ít nhất cũng còn chút lòng tin. Chuyện này cũng tương tự việc mọi người cầu thần vái phật. Với lại thu thập năm thanh bảo kiếm nghe còn đáng tin hơn việc cầu khẩu cúng vái một chút, cho nên dù qua nhiều năm như vậy vẫn luôn có người tre già măng mọc tiếp nối.
Không trách được người bị lừa vào tròng ngu xuẩn. Chỉ trách người bày ra âm mưu kinh thiên động địa này quá thông minh, cũng quá thâm hiểm.
Cao Hiên Thần nói: “Tất cả những chuyện này đều do mình thúc gây ra? Hay còn cả Dương thúc thúc, còn có nghĩa phụ, hay là toàn bộ Thiên Ninh giáo cũng tham dự trong đó?!”
Đối mặt với sự chất vất liên tiếp của Cao Hiên Thần, sắc mặt Bạch Kim Phi trắng bệch, từ đầu tới cuối chỉ im lặng.
Tạ Lê đột nhiên buông tay. Y thu hồi đoản binh, buông Cao Hiên Thần ra, y lấy trong иgự¢ ra một cái khăn, bịt vết thương trên cổ Cao Hiên Thần lại. Y nhỏ giọng nói: “Xin lỗi.”
Cao Hiên Thần lại hoàn toàn không để ý tới y, chỉ nhìn chằm chằm Bạch Kim Phi. Hắn còn hi vọng nghe Bạch Kim Phi trả lời một câu “Không phải”, hắn hỏi nhiều như vậy, dù cho chỉ có một câu phủ định thôi cũng tốt rồi. Nhưng Bạch Kim Phi vẫn không nói lời nào.
Cao Hiên Thần run giọng nói: “Tại sao?! Rốt cuộc là tại sao?!!”
Lúc trước khi hắn lên Thiên hạ luận võ đường cũng nói năng hùng hồn, lập chí trở thành gậy quấy thị phi số một thiên hạ, quấy nhiễu võ lâm rối tung rối mù lên, hơn nữa còn khuấy lên từ gốc rẽ, làm hư hết những hạt giống tốt mà mai sau gách vác đại nghiệp, trở thành tiểu đệ của hắn, sau đó đưa Thiên Ninh giáo bọn họ nhất thống giang hồ.
Nhưng khi đó hắn thực sự quá ngây thơ rồi. Hắn coi những đứa trẻ như mình kia là tiểu cổ hủ tiểu ngoan cố một cách đầy phiến diện, chỉ bởi vì xuất thân bọn họ khác nhau, hắn đã từng cho là hắn là đứa trẻ thông minh nhất trên đời này. Nhưng khi sau khi bọn họ thực sự ở chung tiếp xúc, hắn mới phát hiện trong các bạn học của hắn có Kỷ Thanh Trạch biệt nữu đáng yêu, có Tưởng Như Tinh ngay thẳng hơi ngốc, cũng có Thẩm Phi Kỳ ngưu tầm ngưu, mã tầm mã với hắn. Tính cách của bọn họ không giống nhau, nhưng lại đều đáng yêu như nhau.
Sau đó chính hắn cũng bị cuốn vào hỗn chiến, hắn mém chôn thây biển lửa, hắn trơ mắt nhìn Thẩm gia bị tàn sát đẫm máu, hắn cũng xúc động, phẫn nộ thay chuyện này.
Hắn từng nghe rất nhiều rất nhiều lời đồn, hễ trên võ lâm có chuyện xấu gì thì cũng có người đổ oan lên đầu Thiên Ninh giáo. Nào là Thiên Ninh giáo đang khích bác ly gián, là Thiên Ninh giáo ᴆục nước béo cò, là Thiên Ninh giáo âm mưu bày trò. Mỗi lần hắn nghe thấy đều muốn chửi một câu “cút mẹ ngươi đi”, chính các ngươi tâm thuật bất chính, lại còn dám đổ lỗi lên đầu chúng ta. Kết quả hắn phát hiện, người tâm thuật bất chính quả thật là tâm thuật bất chính, mà mấy nồi chuyện xấu này, bị ụp lại không oan uổng một chút nào.
Lòng hắn vừa phẫn nộ, vừa đau xót bi thương, lại cảm thấy hoang đường. Mẹ nó, chuyện này rốt cuộc tính thế nào? Còn bản thân hắn thì tính là gì?
Bạch Kim Phi vẫn luôn không mở miệng, ngược lại là Tạ Lê lên tiếng trước.
“Thẩm Kim Phi.” Y nói: “Tới khi nào ngươi mới bằng lòng thu tay lại?”
Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều kinh ngạc không tin nổi nhìn về phía Tạ Lê.
Thẩm Kim Phi?!