Quãng thời gian cuối cùng bọn họ ở trên Thiên hạ hạ luận võ đường thực sự không mấy vui vẻ.
Ngày đó Cao Hiên Thần để Diệp Vô Dục đưa Kỷ Thanh Trạch đi, mà thực ra là hắn không nghĩ nhiều như thế. Chính hắn đang bị thương, đầu óc trống rỗng, cần một mình bình tĩnh, ai cũng không muốn thấy. Thêm nữa hắn lại lo lắng Điền Phong sẽ quay lại Gi*t, bởi vậy mới nghĩ đến chuyện bảo Diệp Vô Dục đưa Kỷ Thanh Trạch đi trước.
Sau đó Diệp Vô Dục thực sự đã mang Kỷ Thanh Trạch đi, Điền Phong cũng không có trở về lại, nội lực của hắn cũng đi thẳng một mạch luôn, gọi không quay đầu lại.
Một mình hắn ở dưới chân núi đợi hai tối, mới như một người ướt sũng về tới Thiên hạ luận võ đường vào sáng sớm của một ngày mưa phùn kéo dài.
Hắn mới vừa trở về phòng ngồi xuống xong, Kỷ Thanh Trạch đã đỏ mặt mà xông tới, hỏi hắn hai ngày nay đi nơi nào.
Thực ra cũng không phải Cao Hiên Thần có ý định làm thánh nhân, người bị thương nặng, bồi thêm mất một thân nội lực, chính là do hắn cam tâm tình nguyện, nhưng cũng là vì Kỷ Thanh Trạch. Mà nếu đã tới nước này, có mấy lời hắn cũng đã không cần thiết phải nói —— nói ra thì được gì chứ? Thứ mất rồi cũng không về được.
Hắn hời hợt trả lời một câu say rượu rồi bỏ qua chuyện.
Nhưng Cao Hiên Thần không phải thánh nhân.
Có một số việc hắn không nói gì, cho dù hắn nói, người khác cũng không có cách nào cảm thụ được. Thậm chí qua đoạn thời gian đó rồi, chính hắn nghĩ lại, cũng rất khó giải thích tại sao lúc đang bị đau khổ dày vò, mình sao lại trông đáng ghét thế. Lúc trước hắn có thể đạp nước đi trên bèo, có thể trong một ngày đi được chục dặm không ngừng. Nhưng lúc đó, đột nhiên hắn đi ra đường lại bị ngã vì chân phải vấp chân trái. Lúc trước hắn có thể cần kiếm xén hoa chém sắt, nhưng đột nhiên lúc ấy, hắn chỉ dùng chiêu thức cơ bản mà kiếm lại bất ngờ tuột tay bay ra. Lúc trước hắn ngông cuồng tự đại, thấy ai cũng không bằng mình, nhưng trong chớp mắt, dường như hắn trở thành người thừa trên đời, là một kẻ vô dụng nhất.
Đan điền bị hủy, nội lực mất hết, cũng không phải là tổn thương có thể phá hủy một người. Như Thẩm Phi Kỳ không có thiên phú võ học cao, là kẻ bình thường không có lý tưởng, thì có thể bình tĩnh vô tư, vui vẻ mà sống. Nhưng mấu chốt là trái tim Cao Hiên Thần đã hỏng rồi.
Hắn trở nên cáu kỉnh dễ tức giận, thay đổi thất thường. Bỗng thường nói với Kỷ Thanh Trạch lời lẽ vô tình, bừa bãi trào phúng. Đôi khi bình tĩnh lại, trong lòng hắn cũng tự hiểu đây cũng không phải là lỗi của Kỷ Thanh Trạch, vả lại thời gian bên nhau không còn nhiều, vì vậy càng quan tâm săn sóc y gấp bội. Qua một đoạn thời gian, lại bỗng nhiên trở mặt rời đi, suốt ngày trốn đi đâu không thấy tăm hơi.
Nếu như không phải có tình cảm gần năm năm ở chung làm cơ sở, e là đoạn thời gian đó hắn sẽ khiến những người xung quanh e sợ mà tránh xa, để tránh khỏi việc tự dưng mà chuốc họa vào thân.
Khi đó hắn còn thường xuyên chuồn xuống núi, không giống ngày trước chỉ ở dưới chân núi loanh quanh một vòng rồi quay về đúng giờ, hắn đi một lần là hơn nửa ngày, nửa đêm mới lết thân đầy mùi rượu mà trở về.
Tửu lượng của hắn mặc dù không có vấn đề gì, cũng không uống rượu mạnh. Sau khi say rượu làm chuyện gì thì tới buổi trưa ngày mai, đau đầu mà tỉnh lại rồi sẽ quên hết.
Có một ngày lúc canh hai, hắn đánh Tuý Quyền trở về núi, mới vừa lên đến giữa sườn núi, thì bị Kỷ Thanh Trạch đang đi ra tìm người, chặn lại.
Kỷ Thanh Trạch thấy người hắn đầy mùi rượu, nhíu mày đến độ hai cái muốn dính vào nhau, mấy lần há miệng muốn nói điều gì, lại nuốt trở vào cả.
Cao Hiên Thần thấy y, lập tức sửa sang lại quần áo —— chính hắn tự cho là mình dù bận vẫn ung dung, kì thực hắn chỉ là kéo quần áo vốn đã rối như tơ vò thêm loạn hơn. Sau đó hắn ôm иgự¢ dựa vào trên một cái cây, bày ra bộ dạng rửa tai lắng nghe.
Kỷ Thanh Trạch rất quen với bộ dạng “lợn ૮ɦếƭ không sợ nước sôi” này của hắn, trong Thiên hạ luận trong võ đường có mấy võ sư thích thao thao bất tuyệt giảng đạo lý, mỗi lần bọn họ muốn mở miệng dạy bảo người khác là Cao Hiên Thần lại bày ra bộ dạng này, có thể làm người khác tức đến đau gan.
Kỷ Thanh Trạch ở lại một hồi, không hề nói gì, cuối cùng y tiến lên nắm tay Cao Hiên Thần lên, thấp giọng nói: “Chúng ta trở về thôi.”
Cao Hiên Thần bị y kéo về núi, ngoáy đầu lại, giống một đứa trẻ ngây thơ hiếu kỳ: “Sao ngươi không mắng ta?”
Kỷ Thanh Trạch nói: “Ta từng mắng ngươi sao?”
Cao Hiên Thần ủy khuất chu môi, tích cực đâm đâm chọt chọt vào má y: “Có! Ngươi từng mắng ta rất nhiều lần!”
Những ngày qua, Cao Hiên Thần quá mức khác thường, Kỷ Thanh Trạch đúng là có đuổi theo hắn hỏi này hỏi nọ, mà như thế nếu nói là mắng thì cũng không thể tính là mắng được, tức lắm cũng chỉ bảo một hai câu như “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép”.
Kỷ Thanh Trạch ngơ ngác nói: “Ta mắng ngươi cái gì?”
Cao Hiên Thần nói: “Ngươi mắng ta táng tận thiên lương, gieo vạ võ lâm, ngươi nói ngươi muốn loại trừ tai họa là ta này!”
Kỷ Thanh Trạch sợ hết hồn, đột nhiên buông tay đang kéo hắn ra: “Ta nói mấy lời như vậy hồi nào! Thiếu Lạp, ngươi uống say quá rồi!”
Cao Hiên Thần vốn đi đã lảo đảo, tay bị kéo vừa bị buông, lại vấp phải đá trên đất, nhất thời ngã nhào xuống, té sấp mặt.
Sau khi hắn ngã sấp mặt, thì hắn không bò lên liền, mà nằm nhoài ở đó không động đậy luôn.
Kỷ Thanh Trạch sắp điên rồi, nhanh chóng tới đỡ hắn lên. Nhưng Cao Hiên Thần lại như ngã vào vũng lầy, càng bị mặt đất hút chặt, mặc y kéo kiểu gì cũng không chịu đứng lên. Kỷ Thanh Trạch lúc này mới phát hiện, Cao Hiên Thần là đang chống đối mình.
Sau núi vào canh hai, không có một ngọn đuốc nào, chim rừng cũng ngủ cả rồi, không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng gió nhẹ quét qua cành liễu, cùng với tiếng lá rụng trên đất bị gió lùa xào xạc.
Kỷ Thanh Trạch kéo dậy không được thì cũng không kéo nữa. Trong bóng tối, y không thấy rõ biểu tình Cao Hiên Thần, dùng tay đi sờ, lại chạm dính ướt tay.
Cao Hiên Thần thế mà lại đang khóc.
Từ đầu khi mới quen, Kỷ Thanh Trạch đã biết Cao Hiên Thần là người có tính rất trẻ con. Hắn yêu, ghét tùy tâm, trở mặt còn nhanh hơn lật sách. Nhưng hắn luôn vì có tính trẻ con mà vô tâm vô tư, cái gì cũng không để bụng, bất kể chuyện lớn chuyện nhỏ gì, ăn xong một bữa ngon, ngủ một giấc sâu thì tất cả đều tan thành mây khói, chưa bao giờ từng thấy hắn vì chuyện gì quấy nhiễu mà mất ngủ. Đây là lần đầu tiên trong 5 năm y thấy hắn thất thố mà khóc.
Cao Hiên Thần mang theo tiếng khóc nức nở lên án: “Ngươi đánh ta.”
Kỷ Thanh Trạch bỏ qua việc lôi kéo vô vị, cúi người xuống ôm lấy hắn: “Xin lỗi, ta không phải cố ý.”
Cao Hiên Thần nói: “Ngươi không cần ta nữa.”
Kỷ Thanh Trạch ôm hắn càng chặt hơn, luống cuống nói: “Không có, không có, làm sao có thể chứ.”
Cao Hiên Thần nắm chặt cổ tay của y, siết chặt như vòng sắt: “Ai cũng có thể không cần ta, chỉ có ngươi là không được.”
Kỷ Thanh Trạch nghiêm túc trịnh trọng nói: “Người khác ta mặc kệ, còn ta nhất định sẽ không như thế.”
Một lát sau, Cao Hiên Thần vô lực buông tay ra, hít mũi, lại cười ha ha: “Làm sao bây giờ, ta giống như bị điên rồi.”
Kỷ Thanh Trạch sững sờ, không biết nên nói gì.
Cao Hiên Thần cười xong, lại bắt đầu tự lẩm bẩm. Hắn không ngừng gọi tên Kỷ Thanh Trạch, hắn kêu một tiếng, Kỷ Thanh Trạch đáp lại một tiếng. Sau đó hắn nói xin lỗi.
Kỷ Thanh Trạch lại bị hắn làm bối rối, dựa vào ánh trăng, nỗ lực muốn nhìn rõ vẻ mặt hắn.
Cao Hiên Thần nói: “Thanh Trạch, xin lỗi. Ta phải đi thiệt xa, có lẽ có một ngày, ở nơi ngươi không nhìn thấy, ta sẽ ૮ɦếƭ đi trong yên lặng. Nhưng mà ta thật sự ích kỷ, ta không nỡ. Ngươi nói không sai, ta là kẻ rất xấu rất xấu.”
Kỷ Thanh Trạch nghe hắn nói chuyện sống ૮ɦếƭ không hiểu ra sao, cả người đều cứng lại. Một lát sau, y tức giận đến phát run, kéo chặt vạt áo Cao Hiên Thần lại, muốn ép hắn nói cho rõ ràng ra.
Nhưng Cao Hiên Thần chính là thay đổi thất thường như thế, một giây trước còn nói phải đi, một giây sau lại đột nhiên biến thành vô cùng ôn nhu. Tay hắn mò tới sau gáy Kỷ Thanh Trạch, kéo ý về hướng mình, hơi ngượng ngùng vụng về hôn lên đôi môi y.
Kỷ Thanh Trạch giống như con rối bị tâm tình hắn điều khiển, cũng bi thương theo bi thương của hắn, phẫn nộ theo phẫn nộ của hắn, lại bị hắn đột nhiên lôi vào một xoáy nước không có cách nào tránh thoát. Y cứng đờ chỉ chốc lát, cam chịu mà tước νũ кнí đầu hàng, bắt đầu vụng về đáp lại.
Thiếu niên mười tám tuổi ban đầu còn ngây thơ, bọn họ giống như hai con hươu con Lเế๓ láק lẫn nhau. Cao Hiên Thần vốn là nằm trên đất, hắn ôm lấy eo Kỷ Thanh Trạch, trở mình, liền ςướק đoạt quyền chủ động.
Một cái hôn như vậy, hắn cũng hôn biến đổi thất thường. Hắn bỗng nhiên như muốn phát tiết muốn nuốt Kỷ Thanh Trạch vào trong bụng, Kỷ Thanh Trạch cũng kịch liệt mà đáp lại hắn; hắn đột nhiên lại giống như kẻ nghiện đã thức tỉnh, thất kinh muốn trốn tránh, lại khiến Kỷ Thanh Trạch thêm hoảng mà giữ lấy không tha.
Rốt cuộc, hai người sức cùng lực kiệt mà tách ra, sóng vai nằm trên đất, đầu đầy bùn đất, đắm mình vào chút ánh trăng từ khe hở cành lá chiếu xuống.
Kỷ Thanh Trạch nói giọng khàn khàn: “Ngươi uống nhiều rượu rồi, tỉnh rồi thì lại không nhớ rõ chuyện khi say. Lời tự ngươi nói hay lời của ta nói, đều cũng vô dụng.”
Cao Hiên Thần yên tĩnh, cũng không đáp lại.
Kỷ Thanh Trạch nói: “Không nhớ rõ thì không nhớ rõ vậy. Ta bây giờ cũng có lời muốn nói, cùng lắm chờ ngươi thanh tỉnh, ta nói lại lần nữa. Ngày hôm nay ngươi muốn dọa ૮ɦếƭ ta, nhưng ta bây giờ lại an tâm hơn.”
Y nói: “Dạo này ngươi luôn khiến ta buồn bực, nhưng tới giờ ta vẫn không giận vì ngươi luôn có lý do của ngươi.”
Y nói: “Thiếu Lạp, ta thực sự rất vui.”
Y nói: ” Rất vui, rất vui. Hóa ra ta cũng có thể vui đến như vậy. Cám ơn ngươi.”
Cao Hiên Thần đã ngủ, trong giấc mộng, hắn còn lôi kéo tay Kỷ Thanh Trạch không có buông ra.
Nhưng mà sang ngày hôm sau, Kỷ Thanh Trạch không thể lặp lại lời của y lần nữa.
Buổi tối ngày hôm ấy, Cao Hiên Thần cùng Tạ Lê mất tích khỏi Thiên hạ luận võ đường.
————————
Kỷ Thanh Trạch khóc lóc nói xin lỗi.
Thực ra chuyện ngày đó, ghép các mảnh chuyện lại mà nói thì muốn nói khốn kiếp cũng là Cao Hiên Thần khốn kiếp. Có một số việc, dù là người có lòng muốn thông cảm chia sẻ, nhưng y không biết chân tướng, một mình nghĩ nát óc cũng không biết phải chia sẽ chỗ nào.
Nếu như Kỷ Thanh Trạch sớm biết Cao Hiên Thần là người Thiên Ninh giáo, y đương nhiên sẽ oán, nếu như y sớm biết Cao Hiên Thần chịu khổ mà không chịu nói cho y biết, y cũng sẽ oán. Nhưng khi hàng loạt chuyện tích lũy lại… Ngày ấy đủ loại tâm tình vấn đề rối ren, y chỉ trải nghiệm được 1 2 phần, cũng không dám nghĩ sâu hơn nữa.
Y nói xin lỗi.
Chuyện này cũng khiến Cao Hiên Thần không biết làm sao, hồi lâu mới bật cười: “Ngươi có lỗi gì với ta chứ? Ta khi đó một mình xoắn xuýt còn che giấu, ngươi cái gì cũng không biết, ta thực sự gây rối ngươi quá chừng, ngươi còn chưa Ϧóþ ૮ɦếƭ ta là đủ thấy ngươi kiên nhẫn chờ ta lắm rồi.”
Kỷ Thanh Trạch nói: “Không đúng.”
Y nhìn vào đôi mắt Cao Hiên Thần, nhìn thật sâu vào: “Bây giờ ta mới hiểu được. Tại sao khi đó ngươi lại nói chính ngươi ích kỷ. Ngươi không có. Chẳng qua ngươi cũng chỉ là một con người, ngươi cũng có trái tim mà thôi.