Trong năm năm ở Thiên hạ luận võ đường, Cao Hiên Thần che giấu thân phận của mình nên Kỷ Thanh Trạch chưa từng biết. Mà sau khi bọn họ biết về nhau, Kỷ Thanh Trạch lập tức nói mình không bao giờ về nhà, cũng cầu Cao Hiên Thần đừng trở về ma giáo. Cho nên bọn họ đã gác lại vấn đề này, chưa từng bàn luận về nó.
Nhưng ngay từ đầu bọn họ đã nhận thức được rằng giữa bọn họ luôn có một cái gai, chỉ là bọn họ cố ý lờ đi, vờ như không có. Nhưng cái gai kia lại chưa bao giờ biến mất chỉ vì bọn họ lờ đi cả.
Cao Hiên Thần hiểu rõ điều này, cho nên lúc trước hắn không chịu chủ động nói rõ thân phận. Kỷ Thanh Trạch cũng hiểu rõ điều này, nên y mới nói muốn Cao Hiên Thần đừng quay về.
Bầu không khí trong phòng ngưng trệ hồi lâu.
Cũng không phải là hai người không có lời nào để nói, ai cũng có đầy lời muốn nói, nhưng mà trong lòng bọn họ hiểu rõ có mấy lời một khi nói ra khỏi miệng, sẽ nảy ra tranh chấp, hơn nữa còn là loại tranh chấp không cách nào có được kết quả. Bọn họ không dễ dàng gì mới ở bên nhau được/được ở bên nhau, có chút mâu thuẫn cũng không ai dám chạm vào, chỉ lo lỡ chạm vào, thì thứ khó có được đó sẽ tan vỡ.
Kỷ Thanh Trạch dường như dè dặt, chậm rãi hỏi: “Không thể không đánh sao?”
Môi Cao Hiên Thần mấp máy, lại không biết nên nói gì.
Kỷ Thanh Trạch nói câu này, không phải là đề nghị gì, chỉ là nguyện vọng mà thôi. Nếu như muốn thực hiện nguyện vọng này, thì không phải là chuyện một hai câu có thể giải quyết, cũng không là chuyện của riêng hai người.
Qua chốc lát, Cao Hiên Thần nói: “Ngươi nói xem, tại sao chính đạo muốn phạt ma?”
Khi hắn còn nhỏ, hắn đã hỏi Cao Tề Nam câu này. Cao Tề Nam cho hắn một đáp án mà hắn không hiểu rõ lắm. Cao Tề Nam nói: “Đây chính là giang hồ.”
Hắn không hiểu giang hồ là cái gì, nên đã chạy đi hỏi Bạch Thanh Dương, kết quả bị Bạch Thanh Dương nhân cơ hội hù dọa một trận: “Tại sao muốn phạt ma? Bởi vì thế này, bởi vì con không nghe lời! Những gì giáo chủ nói với con hay ta đã nói với con, con đều không để tâm. Bọn ta muốn con ăn uống tốt, luyện công tốt, không muốn con đùa với lửa, không muốn con chọc ghẹo người khác, mà con thì sao? Con không nghe lời, cho nên những người kia đến đánh chúng ta rồi! Cho nên mới nói…”
Y liên tục lải nhải còn chưa xong, tiểu Cao Hiên Thần đã không thể nhịn được nữa, đảo mắt xem thường rồi chạy mất.
Cuối cùng, Cao Hiên Thần cũng đi hỏi Bạch Kim Phi vấn đề giống như vậy.
Bạch Kim Phi ôm hắn vào lòng, ôn nhu vuốt tóc của hắn, nói cho hắn biết: “Những người kia vì sao phải phạt ma? Bởi vì bọn họ đố kị chúng ta. Bọn họ đố kị chúng ta là ma giáo, chúng ta có thể cây ngay không sợ ૮ɦếƭ đứng, mà bọn họ muốn làm lại không dám làm, hoặc là rõ ràng bọn họ làm rồi lại không dám công khai thừa nhận. Thật khiến bọn họ đố kị muốn ૮ɦếƭ.”
Giờ nhớ lại, cách trả lời của Bạch Thanh Dương là dỗ con nít, khiến người ta dở khóc dở cười, đáp án của Bạch Kim Phi thì Cao Hiên Thần không biết nên đánh giá làm sao, còn câu “Đây chính là giang hồ” kia của Cao Tề Nam, Cao Hiên Thần bắt đầu lờ mờ hiểu ra.
Trên giang hồ đương nhiên có thật nhiều chuyện ác nghe sởn cả tóc gáy mà chính đạo vu oan cho ma giáo. Nhưng mà Thiên Ninh giáo vốn dĩ đã là ma giáo, cũng không phải đèn cạn dầu nên những kẻ có ý đồ vu oan hãm hại, bất quá chỉ là đổ dầu vào lửa. Khi Cao Hiên Thần nghe Bạch Kim Phi nói chuyện Phạt Ma đại chiến năm đó, hắn đã hiểu hơn, có một số việc chỉ là hắn cũng không biết, chứ không phải chưa từng tồn tại.
Nhưng chuyện trên đời, cũng không phải đơn giản một câu đúng hoặc sai, phải và không phải là có thể khái quát. Dưới cái nhìn của hắn, nếu như lúc trước mẫu thân Kỷ Thanh Trạch chưa từng tham dự Phạt Ma đại chiến thì sẽ không bỏ mình. Nhưng Du Nhược Nam vì sao phải tham gia Phạt Ma đại chiến? Có ân oán lớn nào trước đó hay không? Hắn cũng không biết nội tình. Chỉ là thuở nhỏ hắn lớn lên ở Thiên Ninh giáo, mặc dù có một số việc thật sự là vì Thiên Ninh giáo nên mới xảy ra, nhưng trong lòng hắn vẫn thiên vị Thiên Ninh giáo.
Kỷ Thanh Trạch mờ mịt đứng một chốc, rốt cuộc đi tới bên giường, từ từ xếp y phục của mình.
Cao Hiên Thần nhìn hắn một hồi, quay người đi ra ngoài.
Bạch Kim Phi cũng ở trong phòng thu dọn đồ đạc, chợt nghe tiếng gõ cửa, hắn nói: “Vào đi.”
Cao Hiên Thần đẩy cửa đi vào.
Bạch Kim Phi dường như đã sớm đoán được hắn sẽ đến, rất bình tĩnh đi tới bên bàn ngồi xuống, chờ hắn mở miệng.
Cao Hiên Thần nói: “Phi thúc thúc, lẽ nào không có biện pháp khác?”
Bạch Kim Phi nói: ” Ta biết con trọng tình nghĩa. Người con không muốn thương tổn là ai, nói cho ta biết, ta không ra tay với những người đó là được.
Cao Hiên Thần ngẩn ra. Hắn không ngờ Bạch Kim Phi sẽ trả lời hắn như vậy.
Một lát sau, hắn nói: “Không phải là vì ai, chẳng qua là cảm thấy, tiếp tục như vậy, đối với ai cũng không có lợi.”
Bạch Kim Phi nói: “Cái gì là lợi?”
Cao Hiên Thần nói: “Khi còn bé, con luôn cảm thấy, nếu không phải những người được gọi là danh môn chính đạo gây nên Phạt Ma đại chiến trước, thì sẽ không phải ૮ɦếƭ nhiều người như vậy. Nhưng khi đến Thiên hạ luận võ đường, sau khi tiếp xúc với những bạn học kia, con lại cảm thấy kỳ thực cũng không phải đơn giản như vậy. Nếu như không phải vì con, Thanh Trạch cũng sẽ lại là một người tham gia Phạt Ma đại chiến, mục đích của y là báo thù cho mẫu thân. Lúc trước mẫu thân y đến tấn công Thiên Ninh giáo ta, biết đâu cũng là vì báo thù cho bạn tốt chí thân? Bạn tốt chí thân của nàng sao lại có xung đột với Thiên Ninh giáo ta? Con biết, sau Phạt Ma đại chiến mười lăm năm trước, người của chúng ta, vì trả thù Phạt Ma đại chiến lúc trước, cũng làm một ít chuyện báo thù. Càng tìm hiểu nguyên nhân của từng đời trước thì lại có một hàng đời sau tiếp diễn, cục diện như thế thì giải quyết tới bao giờ mới xong?”
Bạch Kim Phi bình tĩnh nói: “Sẽ xong. Chỉ cần những người kia đều ૮ɦếƭ hết, đương nhiên là kết thúc.”
Cao Hiên Thần giật mình nhìn hắn. Hắn cảm thấy Bạch Kim Phi thay đổi, ở trong mắt hắn, Bạch Kim Phi là một trưởng bối ôn nhu, khi nào đã biến thành kẻ lòng dạ độc ác như vậy? Hoặc là chấp nhận cũng không phải Bạch Kim Phi thay đổi, mà trước đây lúc ở Xuất Tụ sơn, hắn cũng không hiểu rõ Bạch Kim Phi.
Cao Hiên Thần nói: “Không thể. Người có thể làm gì? Gi*t hết võ lâm chính đạo, thống nhất thiên hạ? Coi như cao thủ có năng lực phạt ma bây giờ đều ૮ɦếƭ hết, nhưng qua mấy chục năm, con cái bọn họ lớn rồi, tất cả sẽ lại bắt đầu.”
Hắn sợ Bạch Kim Phi còn nói ra lời nào nghe sởn gai óc hơn, nói tiếp: “Được rồi, coi như bọn họ đều không có con cái, cũng có thể còn có những người khác kế thừa ý chí của bọn họ. Chuyện như vậy, chỗ nào cũng có.”
Bạch Kim Phi trầm mặc một hồi, nói: “Vậy thì thế nào? Nếu thiên hạ này sẽ mãi mãi có phân tranh, con không Gi*t bọn họ, bọn họ sẽ Gi*t con.”
Cao Hiên Thần nói: “Nào có đáng sợ như vậy, không tham dự không phải là được rồi ư? Chúng ta an phận ở Xuất Tụ sơn, trải qua những ngày an nhàn của mình, không quấy bọn họ không được sao? Nếu có người đánh tới cửa, chúng ta bảo vệ địa bàn của chính mình, còn lại không nên chủ động sinh sự. Trải qua mấy chục năm, không có thù hận mới, võ lâm lại thay đổi thời, chuyện cũ dĩ nhiên sẽ phai nhạt.”
Bạch Kim Phi không nói. Nhưng rõ ràng hắn không ủng hộ quan điểm của Cao Hiên Thần.
Cao Hiên Thần thở dài: “Con không phải là phát thiện tâm, càng không phải là vì những thứ mơ hồ như thiên lý, chính nghĩa. Con chỉ là sợ. Thúc nói con trọng tình nghĩa, ừ, chính là như vậy. Thúc Gi*t ai, hại ai, con có thể không quản, bởi vì con không quan tâm đến những người kia. Nhưng con quan tâm các người, cũng có người khác quan tâm những kẻ kia. Con sợ sẽ có một ngày, đám người kia vì báo thù cho những kẻ kia sẽ làm hại thúc, Dương thúc thúc còn có người Thiên Ninh giáo chúng ta.”
Hắn dừng một chút, tăng thêm giọng nói: “Cho nên, hãy mau thu tay lại đi!”
Đột nhiên Bạch Kim Phi như bị người chọt trúng chỗ yếu, sắc mặt trắng nhợt, vội la lên: “Những câu này là ai dạy con nói?”
“Ai dạy con nói?” Cao Hiên Thần ngạc nhiên nói: “Có người cũng từng nói với thúc những câu như vậy ư? Là cha con sao?”
Bạch Kim Phi thở gấp, hàm hồ đáp một tiếng.
Một lát sau, hắn lại như mọi ngày mà ôn nhu nói: “Được, ta biết rồi, ta sẽ nhanh chóng thu tay lại.”
Cao Hiên Thần dùng sức gật gật đầu, xoay người đi.
Sau khi hắn đi, Bạch Kim Phi thu lại nụ cười, cúi xuống nhìn kiếm trên bàn. Hắn đưa tay ra, muốn nắm thanh kiếm kia, tay hắn ở giữa không trung do dự một chốc, cuối cùng vẫn là tóm lấy thanh kiếm.
“Bạch cẩu thả.” Hắn nhẹ giọng niệm cái biệt hiệu Bạch Thanh Dương đặt cho hắn này.
Một lát sau, hắn rút thanh kiếm ra, nhìn ánh lạnh của mũi kiếm, mặt hắn không thay đổi, nhẹ giọng nói: “Ta bò ra ngoài từ trong núi thây biển máu, nhưng không phải tiếp tục sống để cẩu thả.”
Kỷ Thanh Trạch còn đang chậm rãi thu dọn đồ đạc, chợt nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, y bồn chồn dừng lại việc dọn dẹp. Đợi đến khi Cao Hiên Thần đẩy cửa tiến vào, y liền nhìn chằm chằm Cao Hiên Thần.
Nhưng Cao Hiên Thần lại không nói gì. Tuy rằng hắn đi tìm Bạch Kim Phi rồi, nhưng trong lòng cũng có phần tức giận, bởi vậy quay lưng về phía Kỷ Thanh Trạch, tiếp tục dọn đồ của mình.
Giây lát sau, Cao Hiên Thần cảm giác sau lưng có người tới gần. Sau một giây, Kỷ Thanh Trạch ôm chặt lấy hắn từ phía sau lưng.
Cao Hiên Thần cho là Kỷ Thanh Trạch muốn hỏi hắn vừa mới nãy đi ra ngoài làm gì, nhưng Kỷ Thanh Trạch không có hỏi gì, chỉ là ôm chặt hắn không chịu buông tay.
Từ cái ôm này, Cao Hiên Thần cảm thấy Kỷ Thanh Trạch sợ hãi, vì vậy chút bực bội kia mau tan thành mây khói, thân thể dần dần bình tĩnh lại. Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Kỷ Thanh Trạch: “Chỉ cần ngươi không rời khỏi ta, ta cũng sẽ không sẽ rời khỏi ngươi.”
Kỷ Thanh Trạch liều mạng gật đầu, cằm tựa đang lên vai Cao Hiên Thần. Sau đó đơn giản vùi cả khuôn mặt vào trong vai Cao Hiên Thần. Y thấp giọng nói: “Thiếu Lạp, sau khi ngươi đi Vạn Ngả cốc trị bệnh xong thì chúng ta rời đi đi, được không?”
Cao Hiên Thần sửng sốt. Lựa chọn Kỷ Thanh Trạch là trốn tránh mâu thuẫn giữa bọn họ, mà trốn tránh cũng là một phương thức thoái nhượng. Người như Kỷ Thanh Trạch, y vĩnh viễn không thể nào làm bạn với ma giáo, sự nhượng bộ lớn nhất y có thể làm được chính là trốn tránh.
Cao Hiên Thần gật đầu: “Được. Ta không phải đã đồng ý với ngươi sao?”
Rốt cuộc Kỷ Thanh Trạch cũng buông tay. Lúc trước Cao Hiên Thần đồng ý với y là lúc nghĩ bản thân mình không còn sống lâu nữa, bởi vậy y sợ Cao Hiên Thần trị bệnh xong sẽ thay lòng đổi ý. Bây giờ được ăn viên thuốc an thần này, y mới như trút được gánh nặng.
Cao Hiên Thần nói: “Thực ra người giáo chủ như ta, có hay không cũng chả khác nhau mấy. Công việc trong giáo vẫn luôn không phải ta quản. Tính tình của ta thì ngươi cũng biết đấy, thứ gì đến tay ta đều có thể bị ta quậy tung, ta đời nào quản nổi một môn phái? Chờ ta dưỡng tốt thân thể rồi, ta trở về một chuyến, chấm dứt xong mọi chuyện, rồi ta sẽ đi cùng ngươi, muốn đi nơi nào thì đi nơi ấy, muốn làm cái gì thì làm. Có điều bọn họ dù sao cũng là người thân của ta, ta sẽ thường trở lại thăm bọn họ, những chuyện còn lại ta sẽ không tham gia gì.”
Kỷ Thanh Trạch gật đầu: “Được!”
Hai người nói ra xong, cũng định ra kế hoạch về sau, vì vậy khúc mắc tự nhiên được giải quyết.
Cao Hiên Thần nâng mặt Kỷ Thanh Trạch lên, hôn “chụt’ một cái. Kỷ Thanh Trạch vui vẻ cười rộ lên, hôn đáp lại hắn.
Hai người nhanh chóng dọn đồ xong, rồi đi cùng với Đỗ Nghi, bắt đầu xuất phát.