Sau khi Cao Hiên Thần đi tìm “Phụ thân”, chỉ còn một mình Kỷ Thanh Trạch đứng ngẩn người ở trong sân.
Cao Hiên Thần ra hiệu im lặng với Bạch Kim Phi. Sau đó, hắn rón ra rón rén chạy vào sân, vòng tới sau lưng Kỷ Thanh Trạch, sau đó đột nhiên nhào tới, từ phía sau ôm lấy Kỷ Thanh Trạch: “Hù!”
Kỷ Thanh Trạch bị hắn dọa hết hồn, cả người cứng đờ như tấm gỗ.
Cao Hiên Thần ôm một chốc mới buông ra, cười ha ha: “Tiểu đoan chính, ngươi đang suy nghĩ gì đấy?!”
Kỷ Thanh Trạch bị kinh hãi chưa hết mà vỗ иgự¢ một cái. Nhưng vì có trưởng bối ở đây nên y không nói gì, chỉ trừng Cao Hiên Thần một cái.
Cao Hiên Thần kéo Bạch Kim Phi qua: “Đây là cha ta. Đây là Kỷ Thanh Trạch, con đặt cho hắn biệt danh là Tiểu Đoan Chính, người xem dáng vẻ của hắn có phải là đặc biệt đoan chính không? Ha ha ha ha!”
Kỷ Thanh Trạch: “…”
Biểu cảm của y đã sắp nhịn không được, hơi mất tự nhiên hành lễ với Bạch Kim Phi: “Chào Hàn thúc thúc.”
Bạch Kim Phi đánh giá y một phen, ôn hòa gật đầu: “Chào cháu.”
Cao Hiên Thần hoàn toàn không coi Kỷ Thanh Trạch như người ngoài, hắn không mang Bạch Kim Phi đi xem phòng của mình, lại dứt khoát kéo Bạch Kim Phi tiến vào gian phòng Kỷ Thanh Trạch. Kỷ Thanh Trạch kinh hãi, vội vã cùng đuổi theo, cũng không tiện mở miệng ngăn cản.
“Người coi này, đây là mèo chúng con nuôi, nó gọi là Đa Lạp. Đúng rồi, bọn họ cũng đặt cho con một cái biệt hiệu, gọi là Thiếu Lạp!”
Từ khi hắn còn nhỏ, Bạch Kim Phi đã hiểu rõ Cao Hiên Thần nhất. Cao Hiên Thần có chuyện không dám nói cùng Cao Tề Nam và Bạch Thanh Dương nhưng lại không có gì không dám nói với Bạch Kim Phi, bởi vì Bạch Kim Phi chưa bao giờ trách hắn.
Kỷ Thanh Trạch chen vào gian phòng, thừa dịp Bạch Kim Phi không chú ý, vội vàng xếp lại giày Cao Hiên Thần vừa mới để loạn lại. Sau đó nhẹ nhàng đến bên cạnh bàn, dùng tay ở sau lưng sửa lại bàn, thoáng chốc đã xếp gọn những thứ lung tung trên bàn.
Bạch Kim Phi kinh ngạc nhìn gian phòng không dính một hạt bụi: “Đây là phòng của con à?”
“Không, là của Kỷ Thanh Trạch. Có điều cũng không khác mấy! Con thường ở đây chơi lắm.”
Bạch Kim Phi đã sớm chú ý tới Kỷ Thanh Trạch luôn yên lặng thu dọn đồ đạc, hắn lại biết rất rõ bản tính của Cao Hiên Thần, vừa nghĩ là biết ngay thường ngày hai thiếu niên ở chung như thế nào. Hắn mỉm cười nói: “Cám ơn cháu đã chăm sóc tiểu Thần.”
Kỷ Thanh Trạch mất tự nhiên lắc đầu, vừa mới nói chữ “Không”, đã bị vỗ mạnh một phát vào lưng, vỗ cho y mém bị nội thương luôn. Cao Hiên Thần ôm vai y cười hì hì nói: “Đều là hắn phải làm mà!”
Mặt Kỷ Thanh Trạch nhăn mạnh luôn.
Cao Hiên Thần mang Bạch Kim Phi tới “Tham quan” phòng Kỷ Thanh Trạch một hồi mới nhớ tới chuyện đưa hắn tới chỗ ở thiệt của mình. Sau khi ra khỏi tầm mắt Kỷ Thanh Trạch, Bạch Kim Phi như có điều suy nghĩ suy nghĩ một hồi, nói: “Hắn là con của Kỷ Bách Vũ và Du Nhược Nam?”
Cao Hiên Thần cũng không rành tên mấy trưởng bối, sững sờ một chút, vò đầu nói: “Hình như là thế.”
Bạch Kim Phi im lặng lắc đầu, nói: “Tiểu Thần, sao con lại làm bằng hữu với hắn? Đã nghĩ tới chuyện mai mốt sẽ thế nào chưa?”
Cao Hiên Thần ngẩn ra. Năm đó hắn đang ở độ tuổi thiếu niên rực rõ, nào có biết nhìn xa trông rộng, cùng lắm chỉ nghĩ hôm nay ăn gì, tới chuyện xa hơn là lười hao tâm tốn sức. Hắn lại đảm nhiệm dã tâm làm gậy quấy thị phi đệ nhất thiên hạ, nhưng cái dã tâm này như trò đùa kiểu nằm mơ ban ngày, vốn không có kế hoạch chặt chẽ, tất cả đều là dựa vào tâm tình nhất thời mà quyết định nên làm gì.
Hắn mang Bạch Kim Phi vào gian phòng lộn xộn như bãi chiến trường của mình, sau khi đóng cửa lại, hắn nhìn chằm chằm Bạch Kim Phi. Hắn nhìn tới mức làm Bạch Kim Phi mất tự nhiên rồi bỗng nhảy đựng lên, muốn bóc mặt nạ dịch dung trên mặt Bạch Kim Phi.
Bạch Kim Phi bắt được tay hắn: “Con làm cái gì thế?”
Cao Hiên Thần hầm hừ nói: “Nhìn xem người rốt cuộc là có phải Phi thúc thúc không. Người sẽ không phải là Dương thúc thúc giả giọng Phi thúc thúc lừa gạt con chứ? Nếu không sao lại dông dài như vậy, người không phải nên nói ‘Không có gì ghê gớm’ sao?”
Bạch Kim Phi: “…”
Lần này hắn đến Linh Vũ sơn, hệt như biến thành người khác hoàn toàn với người ở Xuất Tụ sơn. Lúc hắn ở Thiên Ninh giáo luôn cười ha ha, cái tính vô tâm vô tư của Cao Hiên Thần có một nửa là học được từ hắn. Thế nhưng lúc này, hắn lại có vô số lo lắng, thậm chí còn muốn mang Cao Hiên Thần về.
Đây không phải là tác phong làm việc bình thường của hắn, dễ dàng thấy được hắn lo lắng việc Cao Hiên Thần chạy đến Thiên hạ luận võ đường này. Nếu như lúc trước hắn có mặt ở Xuất Tụ sơn, hắn nhất định cực lực phản đối.
Cao Hiên Thần lại vẫn không để ý lắm: “Được rồi, Phi thúc thúc, người yên tâm đi, nếu con có cái gì không vui, lập tức trở về Thiên Ninh giáo. Ai dám bắt nạt con, con sẽ mách lại cho người để người giúp con báo thù giống như trước đây!”
Bạch Kim Phi ở lại Linh Vũ sơn mấy ngày, quả nhiên thấy như Cao Hiên Thần nói, hắn rất được đám thiếu niên yêu thích. Tính hắn nhanh nhảu, lại có thiên phú võ học, các võ sư tuy rằng chê nghịch ngợm quậy phá, nhưng trong lòng cũng rất yêu thích hắn.
Mấy ngày sau, các trưởng giả đến đây thăm người thân đều lục tục xuống núi.Truyện được chỉnh sửa và đăng tại KenhTruyen24h.Com - Thích Truyện Chấm Vn
Bạch Kim Phi cũng có chuyện phải xử lý, không thể ở Linh Vũ sơn lâu. Hôm hắn sắp đi, Cao Hiên Thần lén lút chuồn xuống núi, dẫn hắn lên trấn ăn quán cơm mình thích ăn nhất.
Hai người ở quán cơm chọn chỗ ngồi xuống xong, Cao Hiên Thần gọi vài món thức ăn, tràn đầy phấn khởi nói: “Phi thúc thúc, đồ ăn ở trấn Linh Vũ này ăn được lắm. Mấy ngày qua ít thời gian quá, lần sau khi người trở lại thăm ta, ta dẫn người đi ăn chỗ khác.”
Bạch Kim Phi thấp giọng nói: “Nếu con thích thì mang đầu bếp về Xuất Tụ sơn không phải tốt hơn sao? Con thiếu cái gì, ta sẽ giúp con mang về hết, ở trên núi tốt như vậy, cần gì phải ra đây.”
Cao Hiên Thần không ngờ hắn còn chiêu thế này, bĩu môi, dời ánh mắt đi chỗ khác. Chợt, hắn chú ý tới nam tử ngồi ở trong góc.
Cao Hiên Thần kinh ngạc, đứng dậy đi tới chỗ người kia: “Tạ sư? Tại sao người lại ở chỗ này?”
Người ngồi ở trong góc cô đơn ăn một mình chính là Tạ Lê trong lời Từ Quế Cư bảo đi chữa bệnh. Tạ Lê nhìn thấy Cao Hiên Thần xuất hiện ở đây cũng bất ngờ, vội liếc mắt ra phía sau hắn, muốn xem là ai đi cùng với hắn.
Cao Hiên Thần liền chỉ vào vị trí Bạch Kim Phi đang ngồi ngay ngắn nói: “Đó là cha ta.”
Bạch Kim Phi không tiếp lời, Tạ Lê cũng không muốn bắt chuyện, hai người cách xa nhìn nhau gật đầu, coi như đã chào hỏi.
Quy tắc của Thiên hạ luận võ đường là không cho đệ tử tùy ý xuống núi, Cao Hiên Thần vẫn chạy ra ngoài, nhưng hắn làm xằng làm bậy quen rồi, hoàn toàn không cần phải tránh hiềm nghi, còn chủ động tới chào hỏi Tạ Lê.
Tạ Lê dường như tâm tình không tốt, cũng không tính toán với hắn, thả đôi đũa trong tay xuống. Đồ ăn trước mặt rõ ràng còn chưa ăn, y lại nói: “Ta còn có việc, đi trước một chút.” Nói xong liền cúi đầu bước nhanh rời khỏi quán cơm.
Cao Hiên Thần nhún nhún vai, trở lại ngồi xuống trước mặt Bạch Kim Phi.
Bạch Kim Phi nói: “Hắn cũng là võ sư của Thiên hạ luận võ đường?”
Cao Hiên Thần gật đầu, trong lòng cảm thấy kỳ quái. Nhìn bộ dạng Tạ Lê như vậy, không giống bị bệnh gì. Vậy y cố tình chọn ngày thăm người thân mà rời núi, lẽ nào y không muốn để cho người lên núi nào đó thấy y, hoặc là chính y không muốn thấy người nào đó lên núi. Chuyện này thú vị đây, lẽ nào y và vị gia chủ nào có thù oán gì ư?
Tuy nói làm võ sư, khó tránh khỏi có đệ tử yêu thích hơn, với đệ tử có thiên phú tốt tính tình tốt thì quan tâm hơn chút, với đệ tử ít nói thì cũng khó tránh khỏi hơi lơ. Bình thường khi dạy võ, y cũng không đặc biệt chèn ép đệ tử nào, nên nếu y vốn đã có thù oán với cha mẹ ai, vậy đúng là y vô cùng độ lượng.
Cao Hiên Thần đang suy nghĩ, không có chú ý tới Bạch Kim Phi ngồi đối diện “A” một tiếng đầy ẩn ý.
Một lát sau, Bạch Kim Phi hỏi: “Vị võ sư kia, ở Thiên hạ luận võ đường có biểu hiện gì kỳ quái không?”
“Biểu hiện kỳ quái?” Cao Hiên Thần không rõ: “Người đang nói ở phương diện nào? Võ công của y đúng là có hơi kỳ quái.”
Tiểu nhị đưa món ăn bọn họ gọi lên, hai người đều im lặng. Đợi đến tiểu nhị rời đi, Bạch Kim Phi mới mở miệng: “Hắn có đặc biệt ‘Chăm sóc’ đệ tử nhà nào không?”
Hắn nhấn rất mạnh hai chữ chăm sóc này, khiến Cao Hiên Thần nhất thời khó hiểu là thật lòng chăm sóc hay là chăm sóc với nghĩa đặc biệt khác. Cao Hiên Thần nhớ Tạ Lê từng nói y từng tham gia Phạt Ma đại chiến, khi đó có lẽ y và Bạch Kim Phi đã gặp nhau, chỉ là trước mắt Bạch Kim Phi đã dịch dung, y không nhận ra Bạch Kim Phi, ngược lại Bạch Kim Phi đã nhận ra y.
Cao Hiên Thần bị kích thích ra sự hiếu kỳ, nhào người tới trên bàn, hưng phấn hỏi: “Phi thúc thúc, sao người hỏi như vậy? Người biết cái gì rồi?”
Bạch Kim Phi lại không giải đáp chỉ cười không nói, lấy ngón tay nhẹ nhàng chiết chiết trán Cao Hiên Thần.
Lúc trước bọn họ cũng thường như vậy. Lúc bé, Cao Hiên Thần nghịch ngợm, Cao Tề Nam không rảnh dỗ con, Bạch Thanh Dương lại rảnh rỗi, nhưng y nói quá nhiều, Cao Hiên Thần còn không thích để y dỗ, cho nên thường xuyên quấn lấy Bạch Kim Phi chơi đùa. Trẻ nhỏ hiếu kỳ nhiều, hỏi cả ngày cũng không hết, mà Bạch Kim Phi cũng không phải cái gì cũng cho hắn biết, những lúc như vậy sẽ chiết trán hắn một cái, ý là bảo hắn tự đi tìm hiểm. Chờ khi Cao Hiên Thần lớn hơn vài tuổi cũng hiểu ra, có một số vấn đề tự mình ngộ ra mới hiểu rõ, chỉ nghe lời người khác sẽ không có được đáp án. Mà có một vài vấn đề là Bạch Kim Phi không muốn nói cho hắn biết, bởi vậy muốn xử lý qua loa với hắn thôi.
Cao Hiên Thần không thích thế, ‘hứ’ một tiếng, dựa về trên ghế dựa: “Không thấy y đối xử khác thường với ai hết á. Hay có lẽ…là với con đó? Ha ha, ai bảo con được người ta yêu thích chứ! Y từng âm thầm chỉ điểm cho ta, còn nói cho ta biết bí mật nhỏ của y đó!”
Hắn mới vừa nói xong, sắc mặt Bạch Kim Phi lại hơi đổi, bỗng chốc đè tay hắn.
Cao Hiên Thần giật mình: “Sao vậy?”
“Bạch cẩu thả” không còn bộ dạng vui cười hớn hở, không để bụng mọi việc của ngày xưa, vẻ mặt nghiêm túc, cực kì nghiêm túc nói: “Tiểu Thần, cách hắn xa một chút.”
Cao Hiên Thần kinh ngạc nói: “Tại sao?”
Bạch Kim Phi cau mày, như là đang suy tư xem chuyện gì có thể nói cho Cao Hiên Thần, chuyện gì không thể nói. Cao Hiên Thần không hiểu, hắn thân là thiếu chủ ma giáo mà tại sao còn có chuyện muốn gạt hắn, nhưng vì hắn từ nhỏ đã hay như vậy nên cũng quen rồi, chỉ lẳng lặng chờ Bạch Kim Phi suy nghĩ ra kết quả.
Nhưng không ngờ Bạch Kim Phi suy nghĩ ra kết quả, càng cương quyết cầm lấy tay Cao Hiên Thần, kéo hắn về phía mình, nghiêm túc nói: “Thiếu chủ, ngài vẫn nên theo ta trở về đi.”
“Hả?” Cao Hiên Thần sau khi hết kinh sợ, vẫn cương quyết rút tay mình ra. Hai người ở quán cơm giằng co hai lần, thu hút ánh mắt những người trong quán, cuối cùng vẫn là Bạch Kim Phi buông lỏng tay trước.
“Ta sẽ trở về, mà không phải là bây giờ!” Tính tình thiếu niên của Cao Hiên Thần bị kích thích bộc phát, đối chọi gay gắt với Bạch Kim Phi: “Lúc nào ta muốn đi trở về thì ta mới về!”
Hai người đối chọi một hồi, Bạch Kim Phi thở dài, không thể làm gì khác hơn ấn ấn mi tâm của mình, thân thể xìu lỉu. Hắn cười khổ lắc đầu, tự nhủ: “Giáo chủ nói quả nhiên không sai.”
Cao Hiên Thần không nghe rõ hắn lầm bầm cái gì, thấy thái độ hắn mềm mỏng lại, khí thế thiếu niên quật cường cũng lập tức tan thành mây khói, liền đến gần làm nũng lay tay hắn: “Phi thúc thúc, người hiểu con nhất mà, sẽ không ép buộc con đâu mà. Ăn xong bữa cơm này con đưa người đi, sau đó con sẽ viết thơ cho người.”
Bạch Kim Phi: “…” Hắn cũng phục con sói vô ơn này rồi, ngoài miệng nói ‘người tốt, người là tốt nhất’, lại làm cho công sức của hắn xôi hỏng bỏng không!
Hai người ăn cơm xong, Cao Hiên Thần đưa Bạch Kim Phi đi. Hắn còn phải về trên núi, không thể đưa quá xa, bởi vậy đợi đến khi ra khỏi trấn nhỏ, dắt ngựa lên đường lớn xong, Cao Hiên Thần liền phải đi về.
Trước khi chia tay, Bạch Kim Phi cốc đầu Cao Hiên Thần. Từ trước tới giờ bất kể Cao Hiên Thần làm chuyện xấu gì, hắn đều cốc nhẹ nhàng thôi, coi như đã giáo huấn xong. Nhưng lúc này lại cốc mạnh vô cùng.
Cao Hiên Thần ôm đầu đau kêu lên: “Phi thúc thúc, người làm gì thế!”
Bạch Kim Phi ra vẻ hung dữ, nói: “Tạ võ sư kia của con, mười năm trước đã từng tham gia Phạt Ma đại chiến, sau đó mai danh ẩn tích mười năm, không ngờ hắn mai danh ẩn tích lại chạy đến Thiên hạ luận võ đường làm võ sư. Ta không biết rốt cuộc trong lòng hắn có kế hoạch gì, ta chỉ biết là, nếu như hắn biết được thân phận của con, hắn nhất định sẽ không tha cho con.”
Còn không đợi Cao Hiên Thần mở miệng, hắn đã nói tiếp: “Còn có những bằng hữu kia của con, con không chút để ý xuất thân của bọn họ, được thôi, nhưng lẽ nào bọn họ cũng không thèm để ý thân phận của con?”
Cao Hiên Thần ςướק lời nói nói: “Con sẽ không để cho bọn họ biết đâu! Con ở đây chơi mấy năm, cũng sẽ trở về, sẽ không sống hết đời với bọn họ. Câu người hay nói là thế nào nhỉ? ‘Thôi thôi, không có gì ghê gớm!’ Nào, lặp lại lần nữa cho con nghe đi?”
Bạch Kim Phi: “…”
“Bạch cẩu thả” lần đầu cảm nhận được sự khổ sở của “Bà mẹ tóc bạc” khi tận tình khuyên nhủ mà kết quả lại như đánh vào gối bông, chỉ cảm thấy đến ngón tay của mình ngứa cực kỳ, hận không thể lại cốc đầu Cao Hiên Thần thêm mấy lần.
Cuối cùng hắn cũng chỉ có thể thở dài một hơi, để lại thêm câu: “Có việc gì thì lập tức tìm ta” rồi cưỡi ngựa phóng bụi đi dưới ánh nhìn theo tha thiết của Cao Hiên Thần.