Trên đường đi tới nghị sự đường, Cao Hiên Thần hỏi Thẩm Phi Kỳ liên tục tới tấp, có chắc người tới là cha hắn không, người “Cha hắn” muốn tìm thật sự là Hàn Dục Trừng sao? Hay là nghe lầm rồi?
Thẩm Phi Kỳ bị hắn hỏi tới phát phiền, không vui nói: “Sao thế, cha ngươi là Đại la kim tiên hay là diêm vương La Sát hả? Hắn tới thăm ngươi một chút thì có gì lạ?”
Cao Hiên Thần thầm nghĩ: Cha đẻ của ta không biết đã được chôn ở cái xó xỉnh nào từ hồi nảo hồi nao rồi!Còn cha nuôi của ta? Một ma giáo giáo chủ lại chọn thời điểm này, chạy đến nơi như thế này thì chẳng phải không phù hợp lắm sao?
Trong lòng hắn tầm tự nhủ, mà Thẩm Phi Kỳ vẫn kiên trì nói người người kia muốn tìm chính là Hàn Dục Trừng, hắn không thể làm gì khác hơn là đi tới nghị sự đường xem rõ ngọn ngành trước đã.
Một cước nhảy vào đại môn nghị sự đường, quả nhiên nhìn thấy một nam nhân ngoài ba mươi đứng ở đó. Chỉ nhìn mặt thì hoàn toàn là người xa lạ, vốn chưa từng thấy; nhưng nhìn thân hình lại là có chút quen quen.
Đối phương không nói gì, chỉ cười trước rồi mới ôn nhu nói: “Tiểu Thần.” Tiểu Thần và Tiểu Trừng nghe rất giống sẽ không có ai nghi ngờ.
Cao Hiên Thần sững sờ một chút, mừng tít mắt! Hắn mém chút là gọi “Phi thúc thúc” ra miệng, nhớ tới bên cạnh còn có người nên bay nhào tới ôm lấy nam tử kia: “Cha!”
Nam nhân “Cha hờ” kia chính là Hữu hộ pháp Thiên Ninh giáo, Bạch Kim Phi. Hắn xoa xoa đầu Cao Hiên Thần, cười nói: “Đây, con ngoan.”
Cao Hiên Thần là cô nhi được Cao Tề Nam mang về Thiên Ninh giáo, thuở nhỏ hắn không có cha mẹ ruột bên cạnh, nhưng cũng không thiếu tình thương. Nếu như nói Cao Tề Nam là phụ thân hắn, thì Tả Hữu hộ pháp Thiên Ninh giáo, Bạch Thanh Dương và Bạch Kim Phi chính là hai vị “Mẫu thân” của hắn, lại còn là hai vị “Mẫu thân” phong cách hoàn toàn khác nhau—— Bạch Thanh Dương làm việc chặt chẽ cẩn thận, hết lải nhải lại lải nhải; Bạch Kim Phi hiền hoà xuề xòa, cưng chiều, bao che khuyết điểm.
Trong ba vị trưởng bối trên, từ nhỏ Cao Hiên Thần đã thích Bạch Kim Phi nhất. Tiểu hài tử đâu có biết tới việc nghiêm khắc là “Ta là vì tốt cho ngươi”, chỉ biết ai cưng hắn thì hắn thích người đó hơn.
Mỗi khi hắn làm chuyện xấu, khiến Bạch Thanh Dương tức giận tới dựng râu trợn mắt, bám theo hắn lải nhải không dứt thì hắn bỏ chạy đi tìm Bạch Kim Phi. Bạch Kim Phi nhất định sẽ che chở hắn. Vì thế Bạch Thanh Dương cùng Bạch Kim Phi không biết đã ầm ĩ cãi nhau bao nhiêu lần.
Bạch Thanh Dương tức giận nước bọt tung toé: “Ngươi còn che chở hắn hả? Ngươi biết hắn đã làm chuyện tốt gì sao?! Hắn lấy pháo làm nổ nhà xí, mém đốt luôn cả gian nhà rồi!”
Bạch Kim Phi lại nói: “Có chút chuyện nhỏ như vậy, thôi, thôi, không có gì ghê gớm.” Vừa nói vừa chuyển tay ra sau lưng, nhẹ nhàng chọt chọt đầu nhỏ của Cao Hiên Thần đang trốn ở phía sau hắn.
Hay hoặc là Bạch Thanh Dương dựng râu trừng mắt: “Tiểu tử phá phách này bôi đen toàn bộ bí kíp giáo điển! Không dạy dỗ nó mà được à?”
Bạch Kim Phi lại nói: “Bôi thì bôi, thôi, thôi, không có gì ghê gớm. Chúng ta là ma giáo, sao lại có nhiều quy củ như vậy? Bí kíp thì cho người chép lại một bản là được rồi.”
Cao Hiên Thần ngoi cái đầu nhỏ lên từ sau lưng Bạch Kim Phi, le lưỡi làm mặt quỷ với Bạch Thanh Dương: “Đúng đó đúng đó, chúng ta là ma giáo! Sao lại có nhiều quy củ như vậy!”
Bạch Thanh Dương: “…”
Chuyện tương tự còn nhiều lắm, Bạch Thanh Dương tức nổ đầu lại không thể làm gì được. Mỗi lần y nhìn thấy Cao Hiên Thần trốn đến phía sau Bạch Kim Phi là biết mình không làm gì được hỗn thế tiểu Ma vương này. Vì vậy y chỉ đơn giản thay đổi đối tượng, chỉ trích Bạch Kim Phi: “Cẩu thả! Cẩu thả!! Bạch Kim Phi, ngươi cái gì cũng bảo ‘Không có gì ghê gớm’ thì sao ngươi không đổi tên thành Bạch Cẩu Thả luôn đi!”
“Bạch Cẩu Thả” vẫn vui cười hớn hở: “Cuộc đời khi cẩu thả được thì cẩu thả thôi. Không có gì ghê gớm!”
Bây giờ Bạch Kim Phi đến thăm Cao Hiên Thần, quả thực Cao Hiên Thần vô cùng vui vẻ.
“Phụ tử” đã nhận nhau, những người còn lại cũng giải tán. Cao Hiên Thần dẫn Bạch Kim Phi đi vào trong núi, đợi đến nơi xung quanh không có ai, hắn mới nói: “Phi thúc thúc, sao người lại tới đây?”
Bạch Kim Phi nắm tay hắn, thấp giọng nói: “Ta tới đón thiếu chủ trở về.”
Bước chân Cao Hiên Thần dừng giữa không gian, đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Bạch Kim Phi, không thể tin được hỏi: “Người nói cái gì?”
Thần sắc Bạch Kim Phi bình tĩnh ôn hòa, không giống như đang nói đùa.
Cao Hiên Thần rút tay mình từ trong tay hắn ra, lui về phía sau hai bước, quan sát hắn từ trên xuống dưới: “Đón con? Trở về? Về Xuất Tụ sơn? Cha con bảo người tới? Không thể nào. Cha đã nói, chỉ cần con thật sự có chủ định thì muốn làm cái gì cứ làm cái đó, người sẽ không can thiệp tới con!”
Bạch Kim Phi nghe hắn đặt câu hỏi liên tiếp, không khỏi thở dài.
Lúc này Tưởng Như Tinh và Tưởng mẫu một trước một sau chạy tới từ đàng xa. Hai người lập tức im lặng. Chờ họ chạy xa rồi, không nghe thấy bọn họ nói chuyện nữa, Bạch Kim Phi nhìn bóng dáng mẹ con Tưởng gia, thấp giọng nói: “Phượng Dực đao Tưởng gia? Năm đó chủ nhà bọn họ cũng tham gia Phạt Ma đại chiến.”
Đây cũng là lí do hắn phải dịch dung rồi mới tới Linh Vũ sơn. Bây giờ trên Linh Vũ sơn có rất nhiều trưởng giả có máu mặt trên giang hồ, trong này không ít người năm đó đã tham gia Phạt Ma đại chiến. Cao Hiên Thần ở gần bọn họ như vậy, gần đến nỗi đối phương một quyền một chưởng là có thể biến vị ma giáo thiếu chủ này thành cái thớt gỗ, mặc người khác xâu xé Hi*p đáp.
Cao Hiên Thần lại không để ý lắm: “Bọn họ không nhận ra con, cũng sẽ không biết con là ai!” Hắn không sợ những người kia, cũng không hận những người kia. Lúc cuộc chiến phạt ma diễn ra thì tuổi hắn còn quá nhỏ, cũng chưa từng tận mắt thấy cảnh tượng đại chiến khốc liệt, cũng không tiếp nhận thù hận từ các trưởng bối.
Bạch Kim Phi nắm tay hắn, quỳ xổm một gối xuống ở trước mặt hắn. Người Cao Hiên Thần bây giờ chỉ cao đến Ⱡồ₦g иgự¢ của hắn, hắn quỳ xổm như vậy thì thấp hơn Cao Hiên Thần mấy phần, từ nhìn xuống biến thành nhìn lên. Hắn nói: “Tiểu Thần, về Xuất Tụ sơn không tốt sao? Tại sao phải tới nơi này?”
Lúc trước, khi Cao Hiên Thần khăng khăng muốn tới Thiên hạ luận võ đường, Bạch Kim Phi đang ra ngoài làm việc, không ở trên Xuất Tụ sơn. Bạch Thanh Dương tuy rằng càm ràm ba ngày ba đêm, thế nhưng Cao Tề Nam đã đồng ý, Bạch Thanh Dương cũng không có cách nào, chỉ có thể vừa ở bên cạnh lải nhải vừa giúp Cao Hiên Thần thu thập hành lý.
Lúc này Cao Hiên Thần đã rõ, Bạch Kim Phi không phải theo mệnh lệnh Cao Tề Nam tới đón hắn trở lại, mà là chính hắn tự đến. Vì vậy tâm lý có chút hoang mang của Cao Hiên Thần nhất thời nhẹ nhõm hơn, hắn nói: “Thiên Ninh giáo đương nhiên tốt, nhưng con cũng không thể cả đời chỉ trốn ở trong núi không ra. Con muốn nhìn xem giang hồ này rốt cuộc là như thế nào, con muốn biết bọn danh môn chính phái kia là hạng người gì.”
Bạch Kim Phi im lặng.
Cao Hiên Thần dừng một chút, lại nói: “Hơn nữa, khi người với Dương thúc thúc cãi nhau vì con cũng có nói, trẻ con phải uốn nắn từ nhỏ, không thể để chậm trễ. Thiên hạ luận võ đường này cũng có nhiều chỗ tốt, các bạn học của con đều là người thừa kế tương lai của danh môn chính phái! Con ở đây tới mấy năm, còn không làm hư hết toàn bộ võ lâm?! Hơn nữa còn không hao tổn một binh một lính nào, con đúng là quá anh minh thần võ!”
Bạch Kim Phi khẽ lắc đầu, bàn tay dày rộng ấn lên đầu của hắn, nhẹ giọng nói: “Nhưng nếu như con bị bọn họ làm hư thì phải làm sao hả?”
Cao Hiên Thần nháy mắt một cái, không hiểu ý hắn. Hắn nói: “Con mặc kệ, con không muốn trở về sớm như vậy, nơi này rất thú vị, người ở đây cũng rất thú vị. Con ở đây còn có thể học võ công của bọn họ, không phải rất tốt sao?!”
Bạch Kim Phi không còn lời nào để nói.
Cao Hiên Thần móc tay vào cánh tay hắn, dẫn hắn tiếp tục vào trong núi: “Aizz, con dẫn người đi xem chỗ con ở nào!”
Bạch Kim Phi liền đi theo hắn. Hai người đi qua bãi luyện võ, xuyên qua rừng trúc, đi ngang qua chỗ đám võ sư ở trước. Đám võ sư có người đang nghỉ ngơi, có người đang trò chuyện cùng các trưởng bối đến thăm người thân. Chỉ có gian nhà của Tạ Lê là khóa chặt.
Từ lúc kì thăm người thân bắt đầu, người thân các thiếu niên lên núi, Cao Hiên Thần cũng không thấy Tạ Lê đâu. Từ Quế Cư nói Tạ Lê bị bệnh, xuống núi chữa bệnh, qua mấy ngày nữa mới có thể trở về.
Lúc đang đi tới, Bạch Kim Phi đột nhiên hỏi: “Bọn họ đối xử với con có tốt không? Có ai bắt nạt con không?”
“Hả?” Cao Hiên Thần nói: “Đều rất tốt ạ.”
Bạch Kim Phi hiển nhiên không tin lời hắn: “Thật chứ?”
Cao Hiên Thần buồn cười nói: “Phi thúc thúc, người làm sao vậy? Con là người như thế nào chứ, con còn có thể bị người khác ăn Hi*p sao?”
Bạch Kim Phi lại tự có lý lẽ của hắn, thấp giọng nói: “Võ lâm chính đạo là một lũ cẩu hám lợi, tuy giáo chủ đã giả tạo cho con một cái thân phận nhưng cũng không phải là danh môn. Thiên hạ luận võ đường này là nơi ngư long hỗn tạp, không có thế lực làm chỗ dựa cho con. Thế nên thật sự không có ai bắt nạt con chứ?”
Thân phận Hàn Dục Trừng ở Thiên hạ luận võ đường là ” đệ tử Ngũ Luân phái”, đây là thân phận thích hợp nhất mà Cao Tề Nam tìm cho hắn để hắn có thể lẫn vào Thiên hạ luận võ đường. Hắn không thể giả dạng làm danh môn đệ tử của mấy thế lực lớn trên giang hồ kia, bằng không sẽ dễ dàng bị người khác chọc thủng vỏ bọc này. Ngũ Luân phái ở trong Thiên hạ luận võ đường này có thể coi là gia tộc không có danh vọng không địa vị nhất, lỡ mà người ở đây để ý tới chuyện này, há chẳng phải hắn sẽ bị mọi người xa lánh?
Cao Hiên Thần nói: “Không có, thật sự không có. Con lừa người làm gì, chẳng lẽ con là loại người chịu ăn thiệt được ư?”
Khi hắn còn chưa lên Linh Vũ sơn, ấn tượng của hắn về võ lâm chính đạo hoàn toàn là từ Cao Tề Nam, Bạch Thanh Dương cùng Bạch Kim Phi mà có. Khi đó hắn cho là các trưởng bối của hắn hiểu võ lâm chính đạo rõ như lòng bàn tay, nhưng sau khi tiến vào Thiên hạ luận võ đường hắn mới phát hiện, cha nuôi và hai vị hộ pháp có lẽ cũng như hắn trước đây, cũng không có thực sự tiếp xúc với võ lâm chính đạo, vơ đũa cả nắm từ một hai người, rồi cho rằng tất cả mọi người đều như vậy.
Thật giống như ở trong mắt chính đạo, tất cả ma giáo bọn họ đều là quái vật điên cuồng, còn ở trong mắt ma giáo bọn hắn, cũng coi chính đạo là những kẻ mặt người dạ thú, ngụy quân tử giả nhân giả nghĩa hoặc là đồ thông thái rởm hay là đạo sĩ hồ đồ. Thực ra mọi người đều là người, mặc dù có một số quan niệm mang ý kiến bất đồng, nhưng mà tính tình cũng không khác quá nhiều. Luôn có người hoạt bát hiếu động, cũng có người trầm ổn đoan chính. Trong ma giáo bọn họ có rất nhiều kẻ cố tình làm bậy, cũng có người như Bạch Thanh Dương, lề mề dông dài.
Bạch Kim Phi lo lắng vậy cũng không phải không có lý, nhưng mà cũng không nghiêm trọng như vậy. Mới vừa vào Thiên hạ luận võ đường được hai ngày, các thiếu niên đúng là có dùng xuất thân của người khác làm thành ấn tượng đầu tiên. Nhưng môn phái bọn họ đều ở ngoài ngàn dặm, đánh nhau không lại thì chẳng lẽ lại dùng bồ câu truyền tin về cho cha mẹ để làm chỗ dựa? Sau một quãng thời gian, tất cả đều là xem bản lãnh của mỗi người.
Các đệ tử là như thế. Còn võ sư, võ sư thường trú của Thiên hạ luận võ đường đều không có gốc gác rõ ràng. Võ sư được các gia tộc lớn luân phiên phái tới thì đúng là có, nhưng mà những võ sư này ở lại không lâu, dạy xong là đi, cũng không ảnh hưởng nhiều lắm.
Cao Hiên Thần nắm tay Bạch Kim Phi nói: “Người đã đến rồi thì cũng đừng vội đi, người ở đây hai ngày, nhìn con sống thế nào thì sẽ tin thôi. Thật sự chỉ có con bắt nạt người khác, chưa từng có chuyện người khác bắt nạt con!”
Bạch Kim Phi còn chưa kịp nói gì, Cao Hiên Thần bĩu môi, ra hiệu hắn nhìn thiếu niên đứng trong nhà phía trước: “Đó là người con thích bắt nạt nhất đó! Hắn rất thú vị á!”
Người đó chính là Kỷ Thanh Trạch.