+ Lời của beta, tâm sự của editor ở cuối chươngEdit: Phong Lữ
Giờ ngọ ngày hôm sau, trên trấn nhỏ dưới chân Linh Vũ sơn.
Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch ngồi chỗ gần cửa sổ trong quán rượu. Quán rất vắng vẻ quạnh quẽ, chỉ có hai người bọn họ là khách. Bọn họ nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy cách đó không xa đông nghẹt người, mà trên phố xá xung quanh thì người dân bỏ cửa hàng đi, đóng chặt cửa, mọi người đều nô nức đi xem náo nhiệt. Có thể nói ai ai cũng đổ ra đường.
Hôm nay là một ngày trời âm u.
Cao Hiên Thần uống một chén rượu, rượu mạnh chảy xuống họng, đầu tiên là mùi cay nồng, sau đó hơi đắng chát.
Tiểu nhị cúi đầu khom người lại, cười nói: “Hai vị khách quan, hai người không đi xem náo nhiệt sao? Nghe nói hôm nay võ sư Tạ Lê của Thiên hạ luận võ đường có đại sự rúng động võ lâm muốn tuyên bố đó.”
Cao Hiên Thần rót thêm mình một chén rượu: “Thôi, ta không ham vụ náo nhiệt này.”
Tiểu nhị muốn nói lại thôi, ánh mắt u oán.
Kỷ Thanh Trạch nhìn hắn một chốc, bỗng hiểu ra ý hắn, móc ra một ít bạc vụn từ trong tay áo: “Tính tiền đi.”
Tiểu nhị vội nói: “Cảm ơn khách quan! Cảm ơn khách quan!”
Kỷ Thanh Trạch đè tay Cao Hiên Thần còn muốn nâng chén lại: “Chúng ta đi thôi.”
Cao Hiên Thần sửng sốt chốc lát, thả ly rượu xuống, cười khổ: “Được, đi thôi.”
Hai người vừa quán rượu ra, tiểu nhị cũng theo sát ra, đóng cửa quán lại. Hắn cũng muốn đi xem náo nhiệt, chỉ do bị vướng vì trong quán còn có khách, không đóng cửa được. Bây giờ rốt cuộc đã tiễn hai vị khách cuối cùng, hắn vội vàng chạy về phía đoàn người.
Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch nhìn đoàn người từ xa, không tiến lên, cũng không rời đi.
Đột nhiên, đoàn người không hẹn mà cùng rít gào kinh ngạc, âm thanh ồn ào huyên náo như muốn đảo lộn Linh Vũ sơn. Người bên ngoài không thấy rõ chuyện gì xảy ra, vội vã dò hỏi người phía trước. Tiếng quát tháo khó mà tin nổi thậm chí tới tai Cao Hiên Thần và Kỷ Thanh Trạch.
“Bẻ rồi bẻ rồi! Hắn thật sự bẻ ‘Sương’ kiếm rồi!”
“Ông trời ơi! Hắn điên rồi sao!”
Cao Hiên Thần thở ra một hơi thật dài. Hắn ngửa đầu nhìn trời, mây bị gió thổi động, lộ ra một mảng mặt trời, ánh sáng chiếu mạnh xuông, soi sáng cả ngọn núi.
Tiếng người đợt sau lớn hơn đợt trước. Mọi người vội vàng bàn tán về “Phong Hoa Tuyết Nguyệt Sương”, bàn tán Tạ Lê, bàn về Thiên Ninh giáo với Phong Hoa Thập Nhị lâu. Cao Hiên Thần lại không có tâm trạng nghe tiếp.
“Đi thôi.” Hắn nói.
Kỷ Thanh Trạch đã dắt hai con ngựa tới, đưa dây cương cho hắn.
Hai người xoay người lên ngựa, chậm rãi phi ra ngoài núi.
Suốt một đoạn đường rất dài, hai người đều không nói gì.
Đi được mấy trăm thước, phía trước xuất hiện một lối rẽ. Đường bên trái là đường lên Linh Vũ sơn, trên đó có Thiên hạ luận võ đường; đường bên phải là con đường xuống núi, ngoài núi có Xuất Tụ sơn, trên Xuất Tụ sơn có Thiên Ninh giáo.
Hai người ghìm cương dừng ngựa.
Cao Hiên Thần đột nhiên nói: “Thanh Trạch…”
Kỷ Thanh Trạch quay mặt sang bên nhìn hắn.
Cao Hiên Thần có lời gì tựa hồ rất khó nói, im lặng một hồi, cắn miệng cắn môi, nhíu nhíu mày, hồi lâu sau rốt cuộc mới lên tiếng.
“Lúc trước ta từng nói với ngươi, ta sẽ không trở về Thiên Ninh giáo. Thiên Ninh giáo có ta hay không có ta cũng như nhau. Trong giáo có Dương thúc thúc, Phi thúc thúc với một vài tiền bối lo liệu. Ta vốn không thích lo giáo vụ, chỉ được cái danh giáo chủ vậy thôi. Ta mà trở về thì chắc lại muốn quơ tay múa chân, không chừng còn phá cho giáo nháo nhào lung tung. Cho nên ta nói ta đi với ngươi, đi nơi nào cũng được. Đi du lịch sơn hà hay đi xông xáo giang hồ gì đó, nói không chừng chúng ta còn có thể gặp lại Ngụy Tam tỷ, lại được ăn một bát đậu phụ nàng làm…”
Kỷ Thanh Trạch nghiêm túc nghe hắn nói: “Ừm.”
“Nhưng mà, ta sợ là mình phải nuốt lời.”
Kỷ Thanh Trạch yên lặng nhìn hắn.
Cao Hiên Thần dừng lại chốc lát, sửa tâm tư ngổn ngang lại một chút, nói: “Ngày hôm qua, lúc chia tay Tạ sư, y có nói một câu làm xúc động lòng ta. Y nói: năm đó y không thể cứu Thẩm Kim Phi, nên những gì y làm hai mươi năm qua chỉ là vì không muốn trên đời lại có Thẩm Kim Phi thứ hai, thứ ba.”
“Ngày hôm qua ta trắng đêm không ngủ, vẫn mãi nghĩ ngợi. Năm nay ta đã hai mươi tuổi, qua mấy tháng nữa là hai mươi mốt rồi. Từ nhỏ đến lớn, ta muốn làm cái gì thì làm cái đó. Ta là giáo chủ Thiên Ninh giáo, ta thuận miệng nói một câu ta muốn cái gì thì có người mang tới cho ta; ta ở Thiên hạ luận võ đường cũng phải xưng vương xưng bá, quy củ gì cũng ném qua một bên. Võ sư nào dám dạy bảo ta, ta sẽ khiến cho người đó phải xấu hổ. Nhưng xưa nay ta không hề nghĩ rằng, ta có thể tự do tùy tính như vậy, không buồn không lo như vậy, đó là bởi vì có rất nhiều chuyện đã được người khác làm giúp. Nếu bọn họ làm tốt thì ta cứ lo hưởng thụ tiếp; bọn họ làm không tốt thì ta cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Nhưng mãi đến tận ngày hôm qua ta mới bắt đầu nghĩ: ta có thể làm được chuyện gì đây?”
“Ta luôn cho là những chuyện trên đời từ khi ta sinh ra cũng đã được định rồi. Khi đó giang hồ như thế nào thì sau cũng tương tự như thế. Thiên Ninh giáo là ma giáo, danh môn chính phái là chính đạo: ma giáo với chính đạo từ đầu đã không đội trời chung. Ma giáo nên thấy chính đạo đều là ngụy quân tử giả tạo nhân giả nghĩa, chính đạo nên cho là tất cả ma giáo đều là hạng người đại gian đại ác; không thể bỏ qua, một mất một còn. Nhưng ta chưa từng nghĩ, những thứ này đều do người đời trước tạo ra, mà người đời sau vẫn có thể thay đổi.”
Hắn nói đến chỗ này, bỗng có chút cay mũi. Nếu là một năm trước, thậm chí một tháng trước, hắn không tin chính mình sẽ nói ra lời như vậy, còn ra quyết định như vậy. Hóa ra từ nhỏ hắn được an nhàn là bởi vì có người khác che gió che mưa cho hắn; hóa ra hắn chịu cực khổ dằn vặt cũng bởi vì ác ý và Dụς ∀ọηg của người khác. Hắn luôn cho là hắn sẽ cứ sống như vậy, làm gì cũng dựa vào tâm tình. Lại không ngờ rằng, hắn có thể làm chuyện hắn muốn làm, cũng bởi vì người khác nguyện ý để hắn làm, nếu người khác không muốn, hắn sẽ không làm được gì hết. Hắn vẫn chưa thực sự làm chủ được cuộc sống của chính mình, vẫn mãi bị động, chịu đựng thôi.
Nhưng hắn còn trẻ. Hắn muốn trong quãng đời còn lại, hắn có thể làm chủ chính mình, cũng có thể che gió che mưa cho người khác; hắn muốn sự tồn tại của hắn trên giang hồ dù không thể khiến giang hồ thay đổi, ít nhất cũng có thể chuyển biến về bức tranh như hắn muốn.
Cao Hiên Thần hít sâu một hơi, nói: “Ta là giáo chủ Thiên Ninh giáo, ta muốn về Thiên Ninh giáo!”
Sau khi hắn nói xong, Kỷ Thanh Trạch không lên tiếng hồi lâu.
Ngựa bất an phì mũi ra một hơi, đi qua đi lại, đánh vỡ sự im lặng dị thường.
Kỷ Thanh Trạch vẫn chưa biểu hiện ra vẻ ngạc nhiên hay phản cảm đối với quyết định của Cao Hiên Thần, nhưng cũng vẫn chưa tán đồng. Y rũ mắt suy nghĩ rất lâu mới bình tĩnh mở miệng: “Ta muốn về Thiên hạ luận võ đường.”
Khi y nói ra hai chữ “Thiên hạ”, Cao Hiên Thần lập tức cảm thấy trong lòng như bị ai đánh mạnh một quyền, hô hấp bị nghẹt. Kết quả này khiến hắn cực kỳ đau buồn nhưng cũng không ngoài dự kiến. Kỷ Thanh Trạch ghét Thiên Ninh giáo, sáu năm trước hắn đã biết chuyện này. Hắn lại vẫn hi vọng Kỷ Thanh Trạch có thể theo hắn về, nhưng Kỷ Thanh Trạch cũng có quyền làm chủ cuộc sống của mình.
Cao Hiên Thần nắm chặt cương ngựa, rũ mắt, giọng buồn rầu nói: “Ta…”
Kỷ Thanh Trạch ngắt lời: “Ngươi hãy nghe ta nói hết đã.”
Cao Hiên Thần sững sờ một chút, ngước mắt nhìn y.
“Ta nhớ ngày đầu tiên mới vào Thiên hạ luận võ đường, lúc đường chủ dẫn một đám đệ tử chúng ta tới nghị sự đường, cúi chào tổ sư gia, đã nói rất nhiều lời. Trong đó có một câu, khi chúng ta rời đi Thiên hạ luận võ đường, y lại nói lần thứ hai.”
Cao Hiên Thần không nhớ rõ sáu năm trước Từ Quế Cư đã nói cái gì. Ngày ấy Từ Quế Cư nói gần một canh giờ, mà hắn nghe không tới nửa khắc đã buồn ngủ. Bởi vì Từ đường chủ dông dài giáo điều như vậy, nên hắn còn cùng mấy thiếu niên nghịch ngợm đặt cho Từ đường chủ biệt danh là “Lão quy củ”. Nhưng khi bọn Kỷ Thanh Trạch rời Thiên hạ luận võ đường, hắn cũng đã biến mất, cũng không nghe được Từ Quế Cư nói gì cuối cùng.
Kỷ Thanh Trạch nói: “Đường chủ nói, mấy người chúng ta bàn về xuất thân, bàn về thiên tư đều là người trẻ tuổi tài ba trên võ lâm, Thiên hạ luận võ đường có thể dạy võ công cho chúng ta, nhưng sau khi rời Thiên hạ luận võ đường, chúng ta muốn xông pha giang hồ, muốn đặt chân trên giang hồ, chỉ dựa vào võ công là không thể thực hiện được. Xông pha giang hồ dựa vào hai chữ ‘Đạo nghĩa’, còn đặt chân trên giang hồ lại dựa vào hai chữ khác —— ‘Trách nhiệm’.”
Y nói: “Đạo nghĩa và trách nhiệm mới đúng là gốc rễ hình thành con người. Nếu có thể ghi nhớ bốn chữ này, giang hồ tương lai sẽ là giang hồ của chúng ta.”
Cao Hiên Thần hồi lâu không nói nên lời. Hắn ở trên Thiên hạ luận võ đường năm năm, nhưng chưa khi nào nghiêm túc nghe Từ Quế Cư nói chuyện. “Lão quy củ” vừa lên tiếng thì hắn đã ngáp. Mà bây giờ những câu này, hắn không chỉ nghe vào, mà còn ghi tạc trong lòng.
Kỷ Thanh Trạch nhìn chăm chú vào hai mắt của hắn, rốt cuộc khẽ cười.
“Ta phải về Thiên hạ luận võ đường.” Y nói: “Đa Lạp còn ở trên núi, ngươi đã đưa nó cho ta, ta đã nhận nuôi nó thì phải chăm sóc nó cả đời. Đây chính là trách nhiệm. Ngươi cứ ở chỗ này chờ ta, ta đi một lát sẽ trở lại!”
Nhất thời Cao Hiên Thần như bị thoát lực. Hắn run người hồi lâu, bỗng đột nhiên giật mình một cái, hai mắt sáng rõ, vui mừng nói: “Ngươi chịu đi theo ta?!”
Kỷ Thanh Trạch cười tươi thêm, dùng giọng điệu chắc cú nói: “Đương nhiên!”
Hắn không phải Tạ Cảnh Minh. Cao Hiên Thần cũng không phải Thẩm Kim Phi. Bản ngã làm người với Cao Hiên Thần, y phải có đủ cả hai!
Cao Hiên Thần kích động đến nỗi nói không nên lời. Con ngựa ở dưới như cảm nhận được cảm xúc của chủ nhân, cong chân bước xoay vòng.
Kỷ Thanh Trạch nhảy xuống ngựa, chạy lên núi: “Chờ đó! Ta sẽ về ngay thôi!”
Y chạy lên núi, người trên núi hầu như đều xuống núi vây xem Tạ Lê nên y đi một đường thông suốt không trở ngại. Y đi đến sau rừng trúc, đi vào gian phòng của mình, mèo trắng mập mạp đang cuộn mình nằm ngủ trên mặt đất. Bị tiếng cửa mở làm tỉnh, mèo trắng mở mắt ra, thấy chủ nhân của mình trở về, nó lập tức kích động nhào tới, nhảy hai cái đã nhảy tới lòng Kỷ Thanh Trạch.
Kỷ Thanh Trạch ôm lấy Đa Lạp, xoa xoa nhẹ một hồi rồi tạm thời thả nó qua một bên, dùng bao quần áo quấn đồ vật trong hòm báu vật của y lại. Một tay y mang theo bao, một tay ôm mèo đi xuống núi.
Đi tới giữa sườn núi, từ xa có một người đang đi đến. Kỷ Thanh Trạch định thần nhìn lại, ra là Kỷ Chính Trường. Hắn cúi đầu, từ từ đi tới một mình, có vẻ không vui lắm, chắc là chưa giải quyết hết tâm sự, xem náo nhiệt nửa chừng đã trở về sớm.
Kỷ Chính Trường như cảm thấy có người đang nhìn hắn, vì vậy mờ mịt ngẩng đầu lên, thấy được Kỷ Thanh Trạch. Hắn đứng yên tại chỗ choáng váng.
Hai người đối diện chốc lát, Kỷ Thanh Trạch cúi đầu, cúi mình vái chào về phía Kỷ Chính Trường ở xa, sau đó quay người đi lối rẽ khác để xuống núi.
Trở lại bên dưới núi, Cao Hiên Thần đang dựa vào bên một thân cây, ôm иgự¢, dẩu môi, bộ dạng như đang tức giận.
Kỷ Thanh Trạch đi tới, nhét Đa Lạp tròn vo vào trong túi treo trên lưng ngựa. Bỗng nhiên có người dùng một tay ôm lấy y từ phía sau lưng, một tay nhéo mạnh lên ௱ôЛƓ y một cái, còn cắn vai y một phát: “Tiểu đoan chính ngươi hay lắm, vừa nãy còn dám cố ý chọc giận ta!”
Khi Cao Hiên Thần một mình ở dưới chân núi chờ, càng nghĩ càng thấy giận. Hẳn Kỷ Thanh Trạch đã sớm đoán được ý nghĩ của hắn, cũng đã sớm quyết định xong, lại cố ý giả vờ trái ý với hắn, hại hắn nóng ruột. Kỷ Thanh Trạch xưa nay luôn thành thật đoan chính vậy mà cũng học chơi xấu rồi!
Kỷ Thanh Trạch nói: “Ngươi hư hỏng như vậy, suốt quãng đời còn lại ta còn phải ở cùng ngươi. Không lẽ sau chỉ có mình ngươi được chọc tức ta à?”
Cao Hiên Thần trừng mắt, nhưng lại không có lời phản bác.
Kỷ Thanh Trạch hiếm lắm mới thấy bộ dáng hắn bị ăn quả đắng, không khỏi cười cong mắt, ôm lấy mặt của hắn hôn một cái, xoay người lên ngựa, nói: “Đi thôi!”
Cao Hiên Thần cũng nhảy lên ngựa đi, hăng hái giật cương ngựa, nói: “Đi!”
Hai tên người trẻ tuổi phóng ngựa đi song song, bước đi trên hồng trần cuồn cuộn.