Điều này làm mọi người tựa hồ hiểu được một việc, chỉ có gốc thực vật kia là có phản ứng với tiếp xúc của nhân loại mà thôi.
Thế nhưng nó hình như đã sắp ૮ɦếƭ rồi.
Tâm tình mọi người rất nặng nề.
Mặc dù là vậy, chiến đấu vẫn phải tiếp tục.
Đám Hoàng Mao moi tinh hạch của số trùng biến dị bị Gi*t, chất thành một ngọn núi nhỏ ở dưới đất.
Đám thực vật cũng làm vậy, liên tục không ngừng thu thập tinh hạch.
Điều này làm tướng quân cùng nhóm chiến sĩ cảm thấy kỳ quái, thẳng đến khi có một vị chiến sĩ lấy hết dũng khí hỏi Hoàng Mao: "Sao mọi người lại thu thập tinh hạch này vậy?"
Không phải đang chiến đấu à?
Trong tình huống không biết mình có thể sống được hay không, thu thập nhiều tinh hạch như vậy có tác dụng gì?
Mang theo nhiều tinh hạch như vậy rất phiền toái, tinh hạch mà ngày thường cực kỳ trân quý lúc này căn bản chỉ là trói buộc.
Nhóm chiến sĩ nhao nhao khuyên nhủ: "Để tinh hạch cao cấp ở vị trí thi*p thân thì lúc chiến đấu cũng không quá ảnh hưởng."
Hoàng Mao chỉ đống tinh hạch: "Mấy thứ này nói không chừng có thể sẽ thay đổi khốn cảnh này."
Nhóm chiến sĩ nhìn nhau, căn bản không tin tưởng.
Chỉ nhờ vào số tinh hạch này?
Đúng lúc này, ở phía xa đột nhiên truyền tới tiếng gào thét của trùng biến dị, mọi người vội vàng ngẩng đầu, sắc mặt trắng bệch.
Hóa ra là trùng vương cực kỳ tức giận nên đã tung ra một kích mạnh nhất, cái đuôi của nó điên cuồng lay động phát ra từng đạo sóng âm làm người ta hoa mắt choáng đầu.
Không tốt, con trùng biến dị này chuyên công kích tinh thần.
Áo Cổ Đinh biến sắc, nhanh chóng dùng tinh thần lực tiến hành đối kháng.
Có Ảo Cổ Đinh hấp dẫn cừu hận, sắc mặc mọi người dịu đi không ít, không ít thực vật thủ vệ xung quanh nhanh chóng vây lấy mọi người, chặt chẽ bảo vệ.
Nếu nói có người nào không chịu ảnh hưởng của công kích thì chính là Chu Bách Triết, thế nhưng lúc này có chút giãy giụa, vốn lúc này cậu có thể ném bom ớt để cay tàn con trùng biến dị kia, thế nhưng nghĩ tới phần thịt tươi non béo mềm của nó, Chu Bách Triết thực xấu hổ bị khuất phục.
Tôm hùm ăn quá ngon.
Thật sự luyến tiếc làm hỏng thịt của nó.
Thế nhưng bây giờ Áo Cổ Đinh đã là nỏ mạnh hết đá, đã không thể chống đỡ được bao nhiêu lâu nữa.
Chu Bách Triết hiểu rõ, cho dù Áo Cổ Đinh là thiên tài nhưng cũng chỉ mới tiếp xúc với tinh thần lực vài tháng mà thôi, mà công kích mạnh nhất của trùng biến dị cấp bảy lại là công kích tinh thần lực.
So sánh hai bênh thì chênh lệch thật sự rất lớn.
Chu Bách Triết tâm tình bất định, nói với Áo Cổ Đinh: "Anh còn kiên trì được bao lâu nữa?"
Gương mặt Áo Cổ Đinh âm trầm: "Chỉ một phút đồng hồ nữa thôi."
Chu Bách Triết cẩn thận quan sát trùng biến dị cấp bảy, trong lòng đột nhiên có một chủ ý.
"Anh cố chịu đứng Tôi có biện pháp đối phó nó rồi."
Ánh mắt Áo Cổ Đinh lạnh lùng, cũng không hỏi lý do mà trực tiếp gật đầu, tiếp tục dùng tinh thần lực đối kháng.
Nếu không như vậy thì những người ở phía sau lưng anh sẽ bị tinh thần lực của trùng vương cấp bảy trấn áp mà ૮ɦếƭ.
Tâm của mọi người cũng giật thót theo, rất sợ Áo Cổ Đinh không kiên trì nổi nữa.
Nhưng đúng vào lúc này, một thực vật xanh biếc từ trên người Áo Cổ Đinh nhảy xuống, lợi dụng dáng người linh hoạt nhanh chóng lướt qua trùng biến dị, cuối cùng nhanh chóng nhảy tới trước mặt mọi người.
Lúc nó đáp xuống đất phát ra âm thanh khe khẽ, một ít bụi bẩn văng lên phủ lên những vệt máu vì chiến đấu mà rơi xuống.
Khoảnh khắc sát na đó----- tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Bọn họ, bọn họ xuất hiện ảo giác à?
Sao bọn họ lại thấy một cái cây có mắt, hơn nữa lại còn sinh động linh hoạt cứ như có ý thức của mình vậy chứ?
Chu Bách Triết không để ý tới những người này, ngược lại chỉ tập trung vào đống tinh hạch dưới đất.
Hoàng Mao lập tức nói: "Những thứ này là chuẩn bị cho ngài."
Thái độ cực kỳ khiêm tốn, lại có chút lấy lòng cùng kính nể.
Làm nhóm tướng quân cảm thấy càng kinh ngạc hơn chính là cái cây thần kỳ lại quỷ dị kia rốt cuộc có lai lịch thế nào vậy?
Chu Bách Triết gật đầu, lập tức đi tới tản ra hết toàn bộ bộ rễ của mình, sau đó không ngừng cuốn lấy tinh hạch điên cuồng hấp thu, cậu chỉ có một phút mà thôi!
Không tới mấy giây, không ít tinh hạch đã nháy mắt bị hấp thu cạn sạch, chỉ còn lại lớp vỏ trống rỗng, cuối cùng chậm rãi biến mất.
Nhóm tướng quân hai mặt nhìn nhau, có chút khó tin.
Tinh hạch này cho dù là dị năng giả cũng không có cách nào hấp thu nhiều như vậy, hơn nữa cái cây kia vẫn còn không ngừng hấp thu, hoàn toàn không có một giây nào gián đoạn.
Tướng quân chú ý tới đám Hoàng Mao hoàn toàn không có chút kinh ngạc nào, anh liền suy đoán rất có thể bọn họ sớm đã quen biết với cái cây này.
Tướng quân cúi đầu, liếc nhìn cái cây trong lòng, ánh mắt lóe lên tia ước ao.
Cái cây này thoạt nhìn rất khác với những cây khác, có thể nào nó biết cách cứu cái cây trong lòng mình không?
Lúc tướng quân lấy hết dũng khí muốn hỏi một chút, Chu Bách Triết đã hấp thu xong viên tinh hạch cuối cùng rồi nhanh chóng rời đi.
Tướng quân sửng sốt, lúc định đuổi theo thì bị Hoàng Mao kéo lại: "Anh muốn làm gì?"
Tướng quân dùng ánh mắt chỉ cái cây trong lòng, gian nan nói: "Tôi muốn hỏi xem làm thế nào để cứu cái cây này."
Vẻ mặt Hoàng Mao ngưng trọng: "Có thế Gi*t được trùng biến dị cấp bảy hay không, nó....." Khựng lại một chút mới nói tiếp: "Nó gánh vác sứ mệnh rất quan trọng."
Cái, cái gì?
Mọi người cứ tưởng mình đã nghe nhầm, vô thức nhìn theo bóng lưng cái cây kia, vẫn không thể nào tin tưởng một cái cây nhỏ yếu chỉ cần ᴆụng một cái liền bể cư nhiên chính là mấu chốt đánh bại trùng biến dị cấp bảy?
Nhìn vẻ mặt Hoàng Mao thì rõ ràng không phải là nói dối.
Mọi người lại càng mê man hơn.
Đúng lúc này, biến cố đột nhiên phát sinh.
Trùng biến dị cấp bảy nháy mắt gào thét, tựa hồ có thứ gì đó bùng nổ, mọi người choáng đầu ù tai.
Áo Cổ Đinh lùi lại mấy bước, khóe miệng tràn ra máu tươi, anh lạnh lùng chăm chú nhìn trùng biến dị, biểu tình không hề biến đổi.
Mà trùng biền dị hiển nhiên đã bị tổn thương trong quá trình liều mạng phát ra công kết tinh thần lực, nó lắc lắc cái đầu to, âm thanh lộ ra thống khổ.
Mà đám trùng biến dị ở xung quanh bắt đầu bối rối, hiển nhiên là vì trùng biến dị cấp bảy đã bị thương nên không có cách nào điều khiển trùng triều được nữa.
Chu Bách Triết híp mắt, cẩn thận phán đoán với số tích phân mà mình tích góp được, nếu sử dụng kỹ năng biến lớn thu nhỏ thì tối đa chỉ có thể cao 6m, nhưng con số này cũng đã đủ dùng rồi.
Dù sao thì trùng biến dị cũng chỉ cao có 6m mà thôi.
Nhưng rễ cây của cậu vừa dài vừa khỏe, có thể cuốn lấy trùng biến dị.
"Áo Cổ Đinh, đây là bom ớt của tôi, chốc nữa tôi xông lên cuốn lấy nó, anh nhất định phải nhanh chóng Gi*t ૮ɦếƭ nó.
Vừa nói, Chu Bách Triết vừa kích phát tạo ra bom ớt, sau đó nhét hết vào miệng Áo Cổ Đinh, biểu tình trịnh trọng sử dụng kỹ năng biến lớn thu nhỏ.
- -----lớn lên cho ta!
Một cảm giác khó tả lan khắp toàn thân, Chu Bách Triết cảm thấy cả người mình bị kéo dài, sau đó bắt đầu biến lớn, phạm vi tầm nhìn cũng dần dần phát sinh biến hóa, hết thảy mọi thứ xung quanh trở nên nhỏ bé.
Cậu giang rộng cành lá, rễ cây, giống như bạch tuộc đáng sợ mà vươn rễ.
Một mét.
Hai mét.
Bốn mét.
Trong ánh mắt hoảng sợ của mọi người, bọn họ mở trừng mắt nhìn thấy một cái cây rõ bé xíu có thể bỏ túi dần dần trở thành một quái vật khổng lồ.
Rễ cây vừa thô vừa to, lúc trước rõ ràng non mịn yếu ớt nhưng lúc này chỉ còn lại tràn đầy dữ tợn sợ hãi, có cảm giác cường tráng không gì sánh bằng.
"Nó, nó rốt cuộc là cái gì vậy?"
Nhóm tướng quân há to miệng, không khỏi thất thanh nói.
Bọn họ vốn tưởng nhóm Hoàng Mao quen biết cái cây kia, thế nhưng nào ngờ biểu tình của nhóm Hoàng Mao cũng cực kỳ rung động, giống như lần đầu tiên nhìn thấy vậy.
Hoàng Mao há to mồm, lẩm bẩm: "Trời, thì ra Ớt đại vương còn có thể biến lớn."
Áo Cổ Đinh có tĩnh táo thế nào đi nữa lúc này cũng có chút khi*p sợ.
Thì ra, cây ớt nhỏ có thể lớn như vậy.
Chu Bách Triết quơ quơ cành lá, nhanh chóng vọt tới.
Trùng biến dị cấp bảy cũng chưa từng thấy qua thứ nào như vậy, lúc này tinh thần lực của nó bị tổn thương nhưng không có nghĩa là sức lực thân thể của nó yếu.
Nó cảm thấy cái cây hống hách kia tựa hồ muốn gây hấn với mình.
Chu Bách Triết mở phần mềm phiên dịch, nói với trùng biến dị cấp bảy: "Vật nhỏ, mi chờ mà rơi vào bụng ta đi."
Trùng biến dị cấp bảy có vẻ hơi khi*p sợ, đám nhân loại kia không thể nào xử lý được, vì sao một cái cây lại có thể biết ngôn ngữ của trùng tộc?
- ----mi là trùng tộc?
Trùng biến dị cấp bảy vụng về tổ chức ngôn ngữ, phẫn hộ hỏi.
- ----mi là kẻ phản bội trùng tộc!
- ----nhân loại, cuối cùng cũng trở thành thức ăn của trùng tộc!
Chu Bách Triết cười nhạt: "Trở thành thức ăn không phải nhân loại mà chính là mi-----" Cậu nhìn lướt qua nó, giọng nói trở nên có chút thèm thuồng: "Tôm hùm tươi ngon, mỹ vị tột cùng."
Không hiểu sao trùng biến dị cấp bảy tự nhiên cảm thấy có chút sợ hãi, nó run run cặp kìm của mình, nhanh chóng vọt tới.
Quái vật 6m xông tới là một màn cực kỳ chấn động, sắc mặt mọi người trắng bệch, trong lòng cực kỳ hoảng sợ, thế nhưng cái cây kia hiển nhiên không hề sợ hãi, nhanh chóng giương nanh múa vuốt cũng xông tới.
Chỉ nghe thấy ầm một tiếng, đất rung núi chuyển.
Lũ trùng biến dị ở xung quanh cũng vì thế mà gặp tai ương, bị hai sinh vật to lớn này đè ૮ɦếƭ tươi, ngay cả kêu thảm cũng không kịp.
Chu Bách Triết dùng cành lá cuốn chặt lấy hai cái càng tôm hùm, sau đó phân biệt dùng rễ cây trói tôm hùm lại, cả hành trình liền mạch lưu loát giống như đã từng làm qua rất nhiều lần.
Trùng biến dị cấp bảy hoảng sợ phát hiện mình cư nhiên không thể động đậy, loại cảm giác này làm nó sợ hãi cùng cực.
- -----૮ɦếƭ tiệt, buông ra.
Chu Bách Triết liếc mắt, căn bản không để ý tới con tôm hùm này mà nhìn về phía Áo Cổ Đinh.
Ngay lúc này!
Áo Cổ Đinh híp mắt, cả người bắn ra hệt như đạn pháo, anh ngưng tụ hết thảy năng lượng vào kiếm kích quang, cuối cùng phát ra một quả pháo năng lượng kinh thiên động địa!
Chu Bách Triết thấy vậy thì vội vàng nói: "Không được hủy thân thể nó."
Khóe miệng Áo Cổ Đinh khẽ co quắp, trầm giọng nói: "Không còn kịp nữa rồi!"
Chu Bách Triết trợn to mắt, cơn thèm ăn bộc phát thành sức mạnh khổng lồ cư nhiên cường ngạnh đè thấp trùng biến dị cấp thấp, trực tiếp để nó va chạm với pháo năng lượng.
Ánh sáng chói lòa bao phủ đỉnh núi.