Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc - Chương 122

Tác giả: Hữu Mặc

Chương 122: Áo cổ đinh ăn cây ớt khác

Sau khi tắt hệ thống chiến đấu, bên kia liền triệt để an tâm, nhanh chóng điều khiển phi thuyền nhường đường cho chiến hạm đi qua, Chu Bách Triết thả lỏng: "Nơi này vẫn luôn nghiêm ngặt như vậy à?"
Hoàng Mao lắc đầu: "Bình thường không như vậy, chỉ không biết hôm nay bị làm sao."
Chu Bách Triết có chút hiếu kỳ, cậu gật đầu tựa sát cửa sổ cẩn thận quan sát.
Theo chiến hạm đáp xuống, tinh cầu ở trước mắt ngày càng gần, có thể nhìn rõ tinh cầu mỹ lệ làm người ta thán phục này.
Khắp nơi là những tòa nhà cao tầng cao ✓út tới tận tầng mây, trong những cụm mây trắng mơ hồ có thể nhìn thấy đường ray, không ít toa xe khách đang di chuyển tới nơi nào đó.
Xung quanh có không ít phi thuyền đang di chuyển, trên không trung còn có đèn xanh đèn đỏ khống chế sự an toàn của phi thuyền di chuyển trong thành thị phồn vinh náo nhiệt này.
Chu Bách Triết chấn động, tuy phim ảnh đã miêu tả rất nhiều về cảnh sắc tương lai, thế nhưng vẫn không thể nào bằng tận mắt chứng kiến.
Thế giới tương lai không hổ là thế giới tương lai, quả nhiên tràn đầy cảm giác khoa học viễn tưởng.
Phía trên tinh cầu này có một lớp màng bảo hộ, lúc phi thuyền xuyên qua lớp màng tựa hồ truyền tới tiếng xèo xèo.
Chu Bách Triết nghe mà tê dại cả da đầu, hỏi: "Này không sao chứ?"
Hoàng Mao nói: "Đó chỉ là lớp màng bảo hộ bình thường mà thôi, tác dụng của nó là khử trùng các loại vi khuẩn thông thường để cam đoan tinh cầu không bị lây lan vi khuẩn bên ngoài."
Chu Bách Triết hiểu ra, cũng giống như địa cầu cổ, bất kỳ quốc gia nào cũng không cho phép bất cứ giống loài ngoại lai nào tiến vào nước mình, như vậy có thể sẽ dẫn tới biến cố cho sinh vật trong nước.
Có rất nhiều loại vi khuẩn ở ngoài tinh cầu rất bình thường, kết quả khi tới nơi này sẽ tạo thành cảm nhiễm phạm vi lớn.
Thậm chí cả tinh cầu sẽ vì thế mà bị hủy diệt.
Cho nên đừng bao giờ khinh thường những sự tồn tại tầm thường.
Lúc xuống phi thuyền, Chu Bách Triết sớm đã trốn trong túi áo Áo Cổ Đinh, để tiện cho Chu Bách Triết quan sát thế giới bên ngoài, Áo Cổ Đinh cố ý cắt một cái lỗ nhỏ trên túi áo.
Chu Bách Triết cuộn tròn thân mình, có chút hưng phấn.
Tinh cầu này rốt cuộc có hình dạng như thế nào?
Bởi vì Áo Cổ Đinh không để lộ thân phận nên người ở trạm trung chuyển cũng không quá để tâm, dù sao thì mỗi ngày người tới lui nơi này nhiều không kể xiết, chỉ cần giao tiền thì muốn ở bao lâu cũng được.
Đoàn người tìm một khách sạn tốt nghỉ chân.
Áo Cổ Đinh cùng Chu Bách Triết ở chung một phòng, những người khác thì mỗi người một phòng, sau khi cửa phòng đóng lại, Chu Bách Triết lập tức chui ra dựa vào cửa sổ ngắm cảnh, không ngừng phát ra âm thanh thán phục.
Bởi vì khách sạn này cao ✓út tới tận tầng mây, từ trên này nhìn xuống có thể nhìn thấy ở giữa mây trời là vô số hoa viên cùng tòa nhà, thoạt nhìn giống như tiên cảnh làm người ta có cảm giác hướng tới.
Ánh mắt Chu Bách Triết lấp lánh: "Đó là gì vậy?"
Áo Cổ Đinh ngồi bên giường, chân bắt chéo, ánh mắt đảo qua rồi thản nhiên nói: "Thiên Không thành."
Chu Bách Triết tấm tắc hai tiếng: "Loại phòng đó nhất định rất đắt đi?"
Nghĩ tới mỗi ngày tỉnh lại liền có thể nhìn thấy mây trời, thuận tay là có thể sờ vào đám mây, còn có bãi cỏ suối phun chẳng khác gì một tiểu thiên địa thế ngoại đào nguyên, chỉ ngẫm tới thôi đã cảm thấy thực thỏa mãn.
Áo Cổ Đinh nói: "Đó là chỗ vương tộc ở, có tiền cũng không mua được."
Chu Bách Triết nhất thời hít một hơi, có chút uể oải: "Xem ra tôi không có hi vọng rồi."
Áo Cổ Đinh nhíu mày: "Em rất thích loại phòng đó à?"
Chu Bách Triết liếc mắt, nhảy lên giường nói: "Đương nhiên rất thích, bất quá đó là nơi của vương tộc, tôi làm sao vào ở được chứ."
Áo Cổ Đinh ý tứ sâu xa: "Vậy thì chưa chắc."
Chu Bách Triết vung tay nằm xuống giường, có chút xúc động nói: "Giường ở đây thực mềm mại."
Cứ như nằm trên mặt nước vậy, mềm mại còn gợn sóng như mặt nước, trần nhà là hình chiếu 4D, có thể cảm giác được cơn gió nhẹ thổi qua mang tới cảm giác mát lạnh.
Trong không khí có mùi cỏ xanh thơm mát, cẩn thận ngửi còn có thể ngửi thấy mùi hương hoa như có như không.
Chu Bách Triết muốn đắm chìm vào đó, trời xanh mây trắng trên trần nhà thực sự quá đẹp, xanh thẳm trong suốt.
"Thật không ngờ khoa học kỹ thuật thời đại này đã lợi hại đến như vậy." Chu Bách Triết nhịn không được cảm khái.
Áo Cổ Đinh nhíu mày: "Trình độ khoa học kỹ thuật của tinh cầu A cao hơn nơi này rất xa."
Hai mắt Chu Bách Triết sáng lên, có chút khẩn cấp muốn nhìn thấy.
"Bao giờ chúng ta xuất phát?"
Áo Cổ Đinh bất đắc dĩ nói: "Em không muốn ở lại đây nghỉ vài ngày à?"
Chu Bách Triết suy nghĩ một chút: "Chơi tới trưa đi, buổi chiều thì đi."
"..." Áo Cổ Đinh.
Buổi tối, Chu Bách Triết lần đầu tiên ngủ trên giường, cậu có chút khẩn trương cuộn rễ cây, tim đập loạn không có cách nào bình ổn.
Bởi vì Áo Cổ Đinh ngủ ở ngay bên cạnh, tiếng hít thở khe khẽ của anh làm tim Chu Bách Triết đập rộn lên, không biết đặt tay ở nơi nào.
May mắn đối với một cây ớt có thị giác 360 độ mà nói, cho dù cậu nhắm mắt thì vẫn có thể lén lút dòm lén Áo Cổ Đinh.
Chỉ là tinh thần lực Áo Cổ Đinh rất cao, nếu dùng tinh thần lực nhìn lén thì sẽ bị phát hiện ngay, ngược lại nếu dùng mắt thì sẽ không bị phát giác.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ánh mắt cậu không quá rõ ràng.
Hít sâu một hơi, sau một phen đấu tranh tâm lý, Chu Bách Triết rốt cuộc lặng lẽ quay đầu qua....
Sau đó cứ vậy đối diện với một đôi mắt thâm trầm.
"..." Chu Bách Triết sửng sốt, sau đó mặt đỏ ửng vội vàng kéo chăn trùm lên đầu, sống ૮ɦếƭ không chịu chui ra.
Mất mặt quá!
Thật sự là quá mất mặt mà!
Lén lút nhìn lén lại bị đương sự bắt tại trận.
Chuyện này mà truyền ra thì cậu làm người thế nào đây.... không đúng, làm ớt!
May mắn làm một gốc thực vật nên không cần hô hấp.
Nhờ vậy Chu Bách Triết mới có thể làm một con đà điểu tự lừa mình dối người.
Âm thanh của Áo Cổ Đinh vang lên ngay trên đỉnh đầu, vẫn lạnh lùng hệt như thường ngày.
"Trốn cái gì?"
Chu Bách Triết lắc đầu nguầy nguậy, hờn dỗi nói: "Tôi không có."
Sự tình này sao có thể để Áo Cổ Đinh biết.
Đáy mắt Áo Cổ Đinh lóe lên một ý cười, âm thanh xoay chuyển: "Ồ? Vậy em núp trong đó làm gì?"
Ngay sau đó tấm chăn khẽ động động một chút, một cái lá bé xíu run rẩy ló ra: "Xem đi, tôi không có trốn."
Chiếc lá này đã đủ chứng minh sự trong sạch của cậu!
Áo Cổ Đinh: "..."
Đối với cây ớt nhỏ vẫn luôn dễ dàng xấu hổ này, Áo Cổ Đinh có chút bất đắc dĩ, chỉ có thể nói: "Ngủ sớm đi."
Chu Bách Triết lập tức nói: "Tôi biết rồi."
Buổi tối, hình chiếu trên trần nhà lẳng lặng chuyển thành bầu trời đêm, không còn trời xanh mây trắng nữa mà là trời đêm đen kịt với một vầng trăng sáng lóng lánh cực kỳ mỹ lệ.
Không biết qua bao lâu, Chu Bách Triết lặng lẽ lé đầu ra, cẩn thận từng li từng tí nhìn lướt qua Áo Cổ Đinh, phát hiện đối phương đã ngủ, từ vầng trăng sáng kia mơ hồ có thể nhìn thấy gương mặt ở cách mình rất gần rốt cuộc làm tâm người ta run rẩy thế nào.
Đó là gương mặt lạnh lùng cực kỳ xuất sắc.
Nếu là địa cầu cổ thì có lẽ đã làm toàn thế giới phải hét chói tai.
Thế nhưng Chu Bách Triết mơ hồ cảm giác được Áo Cổ Đinh tựa hồ không hề để ý tới diện mạo, chỉ có sức mạnh cùng cậu---- câu ớt, mới có thể khơi gợi hứng thú của anh.
Nghĩ tới đây, gương mặt Chu Bách Triết nóng phát hoảng.
Ngày thường đối phương vẫn luôn lộ ra biểu tình nghiêm túc, rất ít khi cười, dáng vẻ lạnh băng kia dọa lui hết thảy mọi người, còn thường xuyên kiệm lời, cứ như không hòa hợp với cả thế giới, nếu là người khác thì có lẽ đã bị lên án, tuyệt đối sẽ bị dị nghị không ít.
Thế nhưng đặt trên người Áo Cổ Đinh thì lại như chuyện đương nhiên, căn bản không có ai cảm thấy không bình thường, ngược lại còn cảm thấy Áo Cổ Đinh như vậy mới xứng với vũ lực đáng sợ của anh.
Chu Bách Triết lẳng lặng thở dài quay đầu đi, ngước nhìn bầu trời đêm, trong khoảng thời gian ngắn có chút trầm mặc.
Cậu đạ không thể quay về địa cầu cổ được nữa.
Biến thành người là mục tiêu duy nhất của cậu hiện giờ.
Chỉ là không biết vì sao, ở thế giới xa lạ này, trong buổi tối an tĩnh như thế này vẫn luôn có cảm thấy cô độc tịch mịch.
Hết thảy nơi này đều xa lạ, đều mới mẻ.
Nhưng nó cũng làm cậu có chút mờ mịt.
Một ngày tương lai nào đó, sau khi biến thành nhân loại thì cậu phải làm gì tiếp đây?
Vấn đề này làm Chu Bách Triết có chút bất an giật giật lá cây.
"Ngủ không được?" Một âm thanh trầm thấp vang lên.
Chu Bách Triết kinh hoảng cuộn lá cây, cậu quay đầu qua thì một lần nữa đối mặt với con ngươi thâm trầm tựa hồ không thấy đáy của đối phương, Chu Bách Triết hốt hoảng dời mắt: "Không có, không có."
Đương nhiên, câu này tuyệt đối là lời nói dối, kỳ thực cậu có hơi sợ Áo Cổ Đinh, nguyên nhân thì cậu vẫn chưa rõ.
Áo Cổ Đinh cười khẽ: "Nói dối mà cũng nói không tốt."
Chu Bách Triết nháy mắt trầm mặc, cứ cảm thấy----- mình bị khinh thường.
Ở địa cầu cổ, so với nhóm diễn viên đồng lứa, cậu cũng có thể xem là nhân tài kiệt xuất có tiếng tăm, tuy hiện giờ không còn đỏ nhưng kỹ năng diễn xuất vẫn không thể xem thường, cậu vẫn luôn giữ vững vị trí trong danh sách nam diễn viên có kỹ thuật diễn xuất sắc nhất.
Thế nhưng hết thảy kỹ thuật diễn căn bản mất đi hiệu lực trước mặt Áo Cổ Đinh, cậu vẫn luôn theo bản năng phát ra phản ứng chân thật nhất, có làm thế nào cũng không thể bình tĩnh được.
Chu Bách Triết thật sự đau não, cũng thực bó tay.
Biểu tình Áo Cổ Đinh trở nên nghiêm túc, anh nói: "Thế giới tương lai này không giống với địa cầu cổ, khắp nơi đều là trùng biến dị đáng sợ, hiện giờ tuy mọi người có sức mạnh tự vệ nhưng đối vời trùng tộc khổng lộ thì vẫn nằm ở thế yếu."
Chu Bách Triết có chút không rõ, không hiểu vì sao Áo Cổ Đinh lại đột nhiên nói chuyện này, vì thế cậu an tĩnh lắng nghe.
Cũng không biết Áo Cổ Đinh nghĩ tới điều gì, ánh mắt lại càng lạnh lùng hơn: "Sự tồn tại của em rất quan trọng, có thể thay đổi tình cảnh yếu thế của mọi người hiện giờ."
Chu Bách Triết lại càng hoảng sợ hơn: "Cái này, anh đánh giá tôi quá cao rồi đi?"
Cậu cứ cảm thấy có chút không chân thật.
Áo Cổ Đinh nhếch môi: "Cho nên tôi rất mong chờ tương lai có thể hợp tác với em, cùng làm thế giới này hòa bình trở lại."
Chu Bách Triết sửng sốt, ngơ ngác nhìn chằm chằm Áo Cổ Đinh, đối mặt với con ngươi đã trở nên nhu hòa nhưng vẫn không kém phần nghiêm túc, thật lâu sau, cậu nghe thấy mình gượng gạo nói ra một câu.
"Oh, tôi sẽ cố hết sức."
Sáng hôm sau, Chu Bách Triết mơ hồ nghe thấy tiếng chim hót, mùi vị thơm mát trong cơn gió thoang thoảng làm người ta cực kỳ thoải mái, gió mát thổi qua làm cậu có cảm giác đang đắm mình trong thiên nhiên rộng lớn buổi sớm mai, cả người khoan khoái thả lỏng.
Chờ đã----
Không phải cậu đang ngủ trong phòng à?
Chu Bách Triết mở mắt ra, toàn bộ lá cây đều thả lỏng.
"Oáp...." Cậu ngáp dài một tiếng.
Đều tại mình cứ nghĩ mãi về địa cầu cổ, suýt chút nữa đã quên mất thế giới tương lai này có công nghệ rất cao, đứng dậy ngắm nhìn bốn phía, ngoài ý muốn phát hiện Áo Cổ Đinh không ở, Chu Bách Triết có chút bối rối, nếu như Áo Cổ Đinh biến mất thì cậu căn bản không có cách nào tìm được.
Thế nhưng không biết vì sao, Chu Bách Triết chợt nhớ tới ánh mắt của Áo Cổ Đinh đêm qua, tâm tình hoảng loạn chậm rãi bình phục lại.
Áo Cổ Đinh vừa mới ước định với mình đêm qua, sao có thể làm ra chuyện như thế.
Tám phần mười là đối phương có việc đi ra ngoài.
Chu Bách Triết bình tĩnh nghĩ.
Đúng lúc này cửa mở ra, Áo Cổ Đinh mặc đồng phục tác chiến vừa người màu đen đi tới, ánh mắt Chu Bách Triết sáng lên, bộ quần áo này càng tôn lên khí chất lạnh lùng nghiêm nghị của Áo Cổ Đinh, làm anh tràn đầy cảm giác cấm dục.
Đối mặt với ánh mắt giống như tỏa sáng của cây ớt nhỏ, Áo Cổ Đinh bình tĩnh nói: "Đi thôi, dẫn em ra ngoài chơi."
Ánh mắt Áo Cổ Đinh sáng lên, vội vàng nói: "Đi đâu?"
Đáy mắt Áo Cổ Đinh lộ ra ý cười, bàn tay to vươn tới cầm lấy Chu Bách Triết bỏ vào trong túi áo, bộ quần áo này vừa thoáng khí lại mềm mại, Chu Bách Triết cảm nhận được thứ này làm mình rất thoải mái.
Đi trên đường, Chu Bách Triết cực kỳ phấn khởi quan sát xung quanh, nhìn thấy gì cũng hiếu kỳ, chỉ tiếc là không thể nhảy ra sờ một chút, thế nhưng Chu Bách Triết cũng rất thỏa mãn.
Trên không trung có không ít phi thuyền công cộng, chỉ cần một đồng tiền tinh tế là có thể đi tới tất cả những nơi mình muốn.
Áo Cổ Đinh ngồi lên phi thuyền, dáng dấp lãnh đạm làm mọi người xung quanh né xa ba mét, thế nhưng vẫn lén lút nhìn trộm gò má lạnh lùng của anh, đáy mắt tràn đầy chấn động cùng kinh ngạc.
Chu Bách Triết thì vừa cảm thấy kiêu ngạo lại chua xót.
Cậu đã sớm biết dáng dấp Áo Cổ Đinh rất soái, khí chất xuất sắc, thế nhưng không ngờ trong thế giới tương lai này lại còn vượt hẳn diện mạo của người qua đường kỳ thực đã rất xuất sắc.
Người với người, quá chênh lệch.
Vốn còn cảm thấy ngoại hình cùng gương mặt của những người qua đường kia không sai, thế nhưng bây giờ chỉ cảm thấy thực tệ hại.
Rất nhanh đã tới trạm kế tiếp, Áo Cổ Đinh băng qua một con đường khá an tĩnh, đi tới một khu phố có phong cách cổ xưa, bốn phía là đủ loại cửa hàng.
Chu Bách Triết có cảm giác mình đã xuyên trở về thế giới cũ.
Bởi vì những cửa hàng cùng con phố này hoàn toàn không có khí tức của thời đại tương lai này, ngược lại rất giống phong cách thời dân quốc, những viên đá lộ rõ dấu vết bào mòn của thời gian, có góc còn bám những mảng rêu xanh, hết thảy đều làm Chu Bách Triết có cảm giác đang nằm mơ.
Cậu lặng lẽ nói khẽ với Áo Cổ Đinh: "Nơi này là đâu vậy?"
Áo Cổ Đinh hơi nghiêng đầu, nghịch với ánh mặt trời nên bị biến thành màu trắng bàng bạc, nó tô điểm gương mặt anh lại càng lạnh lùng băng lãnh hơn, làm đoàn người nhao nhao lùi ra ba mét.
Chu Bách Triết chú ý tới điểm ấy, cậu cố nhịn cười: "Anh xem kìa, anh dọa hết mọi người rồi."
Áo Cổ Đinh nhìn lên, trầm giọng nói: "Người khác thì có liên quan gì với tôi?"
Chu Bách Triết liếc mắt, cứ cảm thấy Áo Cổ Đinh đang làm dáng, cậu kéo kéo đối phương, nhỏ giọng nói: "Anh vẫn chưa trả lời tôi đấy."
Áo Cổ Đinh bất đắc dĩ lắc đầu: "Đây là phố giao dịch, có rất nhiều khách từ bên ngoài tới đây, ở đây có nhiều thứ mà bên ngoài không thể tìm thấy."
Chu Bách Triết gật đầu: "Chúng ta vào xem thử đi?"
Áo Cổ Đinh gật đầu, nhanh chóng tiến vào.
Các cửa hàng bày bán rất nhiều thứ bắt mắt người ta nhìn tới hoa mắt.
Áo Cổ Đinh liếc nhìn bốn phía, tìm một nhà đặc biệt cổ xưa, gõ gõ quầy hàng gọi: "Ông chủ."
Ông chủ nọ đang cúi đầu vọc quang não, nghe thấy âm thanh lạnh lùng thì không khỏi hiếu kỳ ngẩng đầu, ngay lập tức bị khí thế bất phàm của đối phương chấn động, vội vã nói: "Vị khách nhân này, ngài muốn mua gì?"
Áo Cổ Đinh nhìn nhìn một vòng, không thấy thứ mình muốn thì không khỏi nhíu mày: "Có đất thượng hạng không?"
Cái gì?
Sắc mặt ông chủ kia có chút mờ mịt, chỗ ông tuy bán rất nhiều dịch dinh dưỡng nhưng lại không bán đất, thế nhưng nhìn gương mặt lãnh đạm của vị khách này, ông có chút run sợ nói: "À xin lỗi khách nhân, chỗ chúng tôi không có bán."
Ông không chút nghi ngờ vị khách nhân thoạt nhìn không hề dễ chọc này sẽ rút dao ra chém ૮ɦếƭ mình.
Thế nhưng ngoài dự liệu, sắc mặc vị khách này tuy hơi sa sầm nhưng vẫn tốt tính nói cám ơn rồi hỏi xem nơi nào có bán thứ này.
Ông chủ giật mình, có chút không kịp tiếp thu chuyển biến, vô thức nói: "Hình như.... cái lão gàn dở có bán thứ này."
Lão gàn dở?
Áo Cổ Đinh nhíu mày: "Vị trí cụ thể ở đâu?"
Ông chủ lập tức nói địa chỉ, lại nhịn không được nói: "Mấy thứ của lão gàn dở kia đều là thứ tốt, thế nhưng tính tình lại không dễ ở chung, anh qua đó rất có thể sẽ tay không quay về."
Sắc mặt Áo Cổ Đinh không đổi, nói cám ơn xong liền rời đi.
Ông chủ lưu lại nhịn không được lắc đầu, người này tuy thoạt nhìn khí độ bất phàm, rất có thể là thiếu gia có quyền có thể, thế nhưng đáng tiếc, lão gàn dở kia không phải ai cũng có thể ứng phó.
Nghĩ tới lão gàn dở kia, ông chủ không thể nói rõ cảm xúc trong lòng là ước ao hay đố kị.
Bởi vì... lão gàn dở kia làm cái gì cũng đòi quy củ, phải đáp ứng được quy củ mới có thể mua đồ trong tiệm, có đôi khi lại còn tặng không, thật là, có tiền mà không chịu kiếm, đúng là đần mà.
Áo Cổ Đinh dựa theo vị trí ông chủ kia chỉ dẫn, tìm tới cửa hàng của lão gàn dở, cửa hàng này thoạt nhìn không hòa hợp với những cửa hàng khác.
Rách nát chính là cảm quan đầu tiên, nhóm người xung quanh đều từ chối tiến vào xem một chút, Áo Cổ Đinh mặt không biến sắc đi vào, chỉ nghe thấy ngoài cửa truyền tới tiếng chuông gió, trong phòng tràn ngập mùi sách vở cùng mùi mực.
Đáy mắt Áo Cổ Đinh lóe lên một tia kinh ngạc, bởi vì trong phòng này cư nhiên tràn đầy khí tức địa cầu cổ.
Lão gàn dở đang dựa trên quầy, mắt đeo kính lão, nghiêm mặt nói: "Anh tới đây làm gì?"
Nếu người tính tình kém, nghe vậy có lẽ đã tranh cãi một trận với đối phương, bởi vì giọng điệu cứ hệt như cố tình bới móc.
Thế nhưng Áo Cổ Đinh lại không biến sắc, ngược lại đi tới gần hơn, trầm trọng nói: "Mua đồ."
Lúc này lão gàn dở mới nhìn thẳng người tới, thoáng chốc cả kinh híp mắt: "Tôi thấy anh khí thế bất phàm, có phải đã đạt tới cấp năm rồi không?"
Áo Cổ Đinh còn chưa đáp, lão gàn dở lắc đầu: "Đáng tiếc, cho dù anh cấp năm thì cũng sinh không đúng thời, gặp phải một người còn lợi hại hơn mình."
Áo Cổ Đinh nhíu mày: "Ồ? Là ai?"
Lão gàn dở thần thần bí bí nói: "Đương nhiên là Áo tướng quân đã chém ૮ɦếƭ trùng vương biến dị cấp bảy, thực lực của ngài ấy tuy chỉ có cấp năm nhưng lại có thể vượt cấp Gi*t ૮ɦếƭ trùng vương cấp bảy, chuyện này không phải ai cũng có thể làm được."
Đáy mắt Áo Cổ Đinh lóe lên quang mang không rõ tâm tư: "Thật không?"
Vẻ mặt lão gàn dở cực kỳ kích động, cứ như một fan cuồng: "Lúc nghe thấy chuyện này lần đầu tiên, tôi suýt chút nữa đã kích động tới choáng váng, là trùng biến dị cấp bảy đó a, trăm năm qua chỉ xuất hiện một cường giả như ngài ấy mà thôi!"
Chu Bách Triết có chút khinh thường, vị Áo tướng quân kia tuy cùng họ với Áo Cổ Đinh nhưng căn bản không lợi hại bằng một phần vạn Áo Cổ Đinh, ông cụ này đúng là có mắt như mù, Áo tướng quân gì gì đó có thể so với Áo Cổ Đinh sao?
Làm sao có thể so với trùng vương biến dị cấp tám, nó còn bị Áo Cổ Đinh chém ૮ɦếƭ tươi!
Thử hỏi vị Áo tướng quân kia có thể sao?
Đương nhiên không có khả năng.
Nói không chừng Áo tướng quân kia nhìn thấy trùng vương cấp tám đã sợ tới mức không giơ nổi kiếm kích quang.
Hoàn toàn không thể so sánh.
Thấy dáng dấp Áo Cổ Đinh bình tĩnh, lão gàn dở có chút khó chịu: "Toàn bộ người tinh tế đều xem Áo tướng quân là thần tượng, lẽ nào anh không sùng bái ngài ấy sao?"
Áo Cổ Đinh nhìn thẳng lão gàn dở, nhíu mày: "Tôi tới đây qua đời."
Lão gàn dở lắc đầu, dáng vẻ cực kỳ đau đớn: "Không bán, tôi có quy củ của mình."
Áo Cổ Đinh nhíu mày: "Trước tiên nói cho tôi biết, chỗ ông có đất thượng hạng hay không?"
Lão gàn dở nói: "Có."
Tuy ngoài miệng nói không bán nhưng lão gàn dở vẫn từ dưới quầy lôi ra một túi chứa đầy đất.
Tựa hồ như thuận tay đặt ở đó vậy.
"Đây, chính là cái này."
Áo Cổ Đinh mở túi, vốc một nắm đất xoa xoa: "Quy củ của ông là gì?"
Lão gàn dở hừ lạnh: "Đó chính là ăn quả ớt trân quý cay nhất vũ trụ này của tôi, chỉ cần anh ăn được hai quả thì anh có mang đi thứ mình muốn, tôi còn giảm giá cho anh."
Vẻ mặt Áo Cổ Đinh có chút kỳ quái, trầm giọng nói: "Chỉ vậy thôi?"
Lão gàn dở nói: "Người trẻ tuổi, dáng dấp anh không tệ nhưng ông lão này nói cho anh biết, những quả ớt này không giống những quả ớt anh từng ăn đâu, nó cay vô địch vũ trụ này, toàn vũ trụ đều biết Áo tướng quân thích ăn cay, nếu ngài ấy ăn ớt của tôi nhất định cũng chịu không nổi."
Vừa nhắc tới Áo tướng quân, mặt lão gàn dở liền ửng hồng, cực kỳ hưng phấn.
Chu Bách Triết nghe vậy thì suýt nữa đã phì cười...
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc