Mỗi Ngày Đều Bị Chính Mình Cay Khóc - Chương 104

Tác giả: Hữu Mặc

Chương 104: Trùng biến dị cấp bảy

Dọc theo đường đi cây cỏ rập rạp, căn bản không nhìn thấy tung tích trùng biến dị, giống như là thế ngoại đào nguyên vậy...
Mọi người vô thức thanh tĩnh lại, bắt đầu đánh giá xung quanh.
"Chú ý cảnh giác." Áo Cổ Đinh lạnh lùng nói.
Mọi người chấn động, lúc này mới ý thức được vừa nãy mình đã sơ sót mất cảnh giác, vội vàng lấy lại tinh thần.
Bờ sông có rất nhiếu cỏ, không khí tràn ngập hương vị ướƭ áƭ mát mẻ.
Mọi người cố gắng thả nhẹ bước chân theo chân đại bộ đội đi tới trước, tâm tình càng lúc càng nặng nề, Hoàng Mao vốn vẫn còn nụ cười trên mặt cũng nhanh chóng trở nên nghiêm túc, tay giơ kiếm kích quang, trạng thái toàn thân cũng đạt tới mức cảnh giác cao nhất.
Không khí khẩn trương lan tràn trong đội ngũ.
Không ai dám khinh thường, cứ cảm thấy trong bụi cỏ bất cứ lúc nào cũng có thể có một con trùng biến dị nhảy ra đánh lén.
Tâm tình của Chú Bách Triết cũng khá nặng nề, càng đi lại càng gia tăng bản năng kháng cự tiến tới.
- ---- nơi đó có thứ gì chứ?
Chu Bách Triết thực mê mang, phương diện lý trí thật sự rất kháng cự nhưng vẫn không ức chế được lòng hiếu kỳ.
Dưới sự hướng dẫn của Áo Cổ Đinh, mọi người lại đi thêm nửa giờ, rất nhanh đã mơ hồ nhìn thấy núi cao tầm mất ngàn mét ở trước mặt, nhất là cửa động kia... cũng lớn tới không tưởng tượng nổi.
Chỉ là khi thấy lối vào to lớn kia thì một chiếc bóng đen mờ mịt cũng phủ trong tâm mọi người.
Tất cả mọi người giống như bị một tảng đá đè ép trong lòng, cực kỳ nặng nề.
Cũng không biết thứ bên trong sơn động này rốt cuộc là gì, hết thảy đều không biết, mọi người không được nhìn nhau, từ mắt nhau thấy được kinh hoảng cùng sợ hãi.
Cho dù bọn họ đã trở thành dị năng giả cấp năm nhưng sự sợ hãi đối với trùng biến dị không phải có thể triệt tiêu trong ngày một ngày hai, đối với đại đa số thôn dân, đại bản doanh trùng triều đại biểu cho vô số trùng biến dị, còn có con trùng vương cấp bảy đáng sợ chưa từng lộ diện.
Đội trưởng đội săn cùng Hoàng Mao có thể coi là người có sức chiến đấu mạnh nhất nên đi gần Áo Cổ Đinh nhất, bọn họ tiến tới nói: "Đại nhân, tiếp theo chúng ta phải làm sao?"
Áo Cổ Đinh Ϧóþ Ϧóþ tay, trầm giọng nói: "Tôi tiến vào trong kiểm tra tình huống, hai người ở bên ngoài yên lặng theo dõi kỳ biến, trừ phi bị trùng biến dị phát hiện, bằng không tuyệt đối không được phép động thủ."
Hoàng Mao đã đi theo Áo Cổ Đinh khá lâu không chút chậm trễ gật đầu, duy chỉ có đội trưởng đội săn có chút khẩn trương: "Chỉ mình ngài có quá nguy hiểm không, bằng không thì dẫn thêm vài người đi."
Đội trưởng đội săn dĩ nhiên biết Áo Cổ Đinh rất mạnh, thế nhưng vẫn không có cách nào tưởng tượng một mình Áo Cổ Đinh tiến vào đại bản doanh, đây chính là đại bản doanh a, lỡ như xảy ra chuyện thì phải làm sao.
Nếu như có người giúp thì sẽ an toàn hơn.
Ánh mắt Áo Cổ Đinh hơi trầm xuống: "Nếu ông không muốn bọn họ ૮ɦếƭ thì tốt nhất là gạt bỏ ý niệm này đi."
Đội trưởng đội săn sửng sốt: "Thế nhưng nhiều người không phải có thể giúp đỡ lẫn nhau sao?"
Theo quan niệm của đội trưởng đội săn thì đoàn đội tác chiến mới có tỷ lệ sống sót cao hơn.
Thế nhưng ông quên mất một chuyện là đoàn đội tác chiến quả thực gia tăng xác xuất sinh tồn, thế nhưng tỷ lệ này không thích hợp dùng với cường giả, nhất là như hiện giờ, tiến vào hoàn cảnh xa lạ, cấp bậc quá thua kém thì chỉ vướn tay vướn chân cường giả mà thôi.
Hoàng Mao lặng lẽ kéo áo đội trưởng đội săn, thầm lắc đầu.
Đội trưởng đội săn ý thức được mình đã nói sai điều gì, cũng không khuyên can nữa, chỉ dùng ánh mắt cực kỳ lo lắng nói: "Vậy Ớt đại vương thì sao?"
Áo Cổ Đinh chỉnh lại vạt áo, giọng điệu bình tĩnh: "Nó muốn đi cùng tôi thì đi."
Biểu tình đội trưởng đội săn lại càng xoắn xuýt hơn, ông quay qua nhìn Chu Bách Triết, do dự nói: "Ớt đại vương, vậy ngài...."
Trước khi đi trưởng thôn vẫn luôn dặn dò ông nhất định phải bảo vệ Ớt đại vương.
Chu Bách Triết vội vàng nói: "Tôi phải đi theo."
Đội trưởng đội săn: "Thế nhưng ngài...." Ông khựng lại, nhớ tới chỗ thần kỳ của Ớt đại vương nên sửa lời: "Vậy ngài phải cẩn thận."
Chu Bách Triết gật gù không thôi, cậu đã không nhịn được lòng hiếu kỳ trong nội tâm, vội vàng hối thúc Áo Cổ Đinh: "Chúng ta mau đi thôi."
Áo Cổ Đinh có chút bất ngờ, nhướng mày nói: "Em không sợ à?"
Chu Bách Triết thành thật nói: "Dĩ nhiên là sợ, thế nhưng so với sợ thì tôi lại càng tò mò bên trong như thế nào hơn."
Áo Cổ Đinh bất đắc dĩ lắc đầu, có lúc cây ớt nhỏ này thực sự quá hiếu kỳ, cũng không biết là chuyện tốt hay xấu.
Trong ánh mắt chăm chú khẩn trương của mọi người, Áo Cổ Đinh mang theo đồ trang sức trên vai---- cây ớt nhỏ, tiến vào trong sơn động, bên trong tối đen hệt như một cái miệng khổng lồ, bất cứ lúc nào cũng có thể cắn nuốt hai người.
Cảm giác áp chế không thể diễn tả đập vào mặt, Chu Bách Triết nháy mắt khẩn trương, bóng tối chẳng những cất giấu sự vật không biết mà còn ảnh hưởng tới tầm mắt Áo Cổ Đinh.
Cũng may anh đã là dị năng giả cấp sáu, thị lực sớm đã tiến hóa, có thể nhìn thấy đại khái tình huống trong sơn động.
Vách núi bóng loáng tựa hồ đã được mài dũa bóng loáng, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nước róc rách vang vọng.
Bên trong sơn động tựa hồ có mùi vị ẩm ướt, trên mặt đất có rất ít cỏ dại, ngược lại có không ít chất lỏng không biết tên, cũng không biết là thứ gì.
Áo Cổ Đinh cùng Chu Bách Triết không kiểm tra chất lỏng mà cẩn thận né đi, đề phòng chạm trúng, xuyên qua sơn đạo quanh co rất nhanh đã đi tới lối rẽ, tổng cộng có ba đường hướng tới nơi nào không rõ, chúng lẳng lặng ẩn nấp trong bóng tối, tựa hồ đang chờ đợi Áo Cổ Đinh rơi vào miệng cọp.
Chu Bách Triết khẩn trương tới co quắp đám lá, cậu nhìn ba cửa hang trước mặt, thấp giọng hỏi: "Chúng ta đi bên nào?"
Áo Cổ Đinh nhíu mày: "Con trùng cấp bảy kia đang ở gần đây, nếu dùng tinh thần lực kiểm tra thì rất dễ bị phát hiện."
Chu Bách Triết nói: "Vậy phải làm sao?"
Áo Cổ Đinh tùy ý chọn một hang: "Tùy tiện chọn một cái rồi vào thôi."
Ánh mắt Chu Bách Triết cứng đờ, nhịn không được liếc mắt.
Áo Cổ Đinh lựa chọn không khỏi quá tùy ý đi.
Bất quá Chu Bách Triết cũng không có biện pháp nào tốt hơn, chỉ đành nghe theo lời Áo Cổ Đinh: "Được."
Áo Cổ Đinh đi vào miệng hang, toàn bộ hành trình thoạt nhìn nhàn nhã nhưng từng bắp thịt trên người đều đang nằm ở trạng thái căng thẳng, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng công kích.
Nhưng dọc theo con đường này Chu Bách Triết không hề phát hiện con trùng biến dị nào cả.
Rất nhanh, trên vách núi dần dần xuất hiện một loại bột không biết tên tỏa ra ánh sáng yếu ớt chiếu sáng không gian vốn tối om, Chu Bách Triết nhịn không được thán phục, bởi vì nó thật sự quá đẹp.
Xung quanh sinh trưởng không ít hoa dại không biết tên, còn có một ít cỏ dại tỏa ra mùi thơm, chúng được loại bột màu trắng kia tô điểm lấp la lấp lánh, đẹp tới khó tin.
"Nơi này thật đẹp." Chu Bách Triết nhịn không được cảm khái.
Thế nhưng xung quanh chỉ có một mảnh yên lặng, không có tiếng đáp lại.
Chu Bách Triết nhịn không được giật mình, quay đầu nhìn Áo Cổ Đinh: "Anh sao...."
Còn chưa nói hết lời đã phát hiện vẻ mặt Áo Cổ Đinh tựa hồ có chút không đúng, Chu Bách Triết không khỏi cuống cuồng nói: "Áo Cổ Đinh, anh làm sao vậy?"
Ánh mắt Áo Cổ Đinh lóe sáng, giọng điệu có chút kỳ dị: "Những thứ này đều là thứ tốt."
Chu Bách Triết sửng sốt, có thể được Áo Cổ Đinh gọi là thứ tốt nhất định là đồ không tệ, thế nhưng khi cậu nhìn theo tầm mắt Áo Cổ Đinh thì chỉ có thể thấy một đống cỏ dại hoa dại.
Chẳng lẽ thị lực của cậu đã kém tới như vậy sao?
Chu Bách Triết nhìn chằm chằm đám hoa dại cỏ dại kia hồi lâu, định tìm kiếm ra thứ quý giá, thế nhưng qua một lúc vẫn không có thu hoạch gì, mặt không biến đổi hỏi: "Áo Cổ Đinh, thứ tốt anh nói ở đâu?"
Áo Cổ Đinh đi tới, dùng lực đạo cực kỳ cẩn thận chạm nhẹ vào lá cỏ dại, cảm khái không nói nên lời: "Không ngờ ở đây lại có nhiều thảo dược cao cấp như vậy."
Chu Bách Triết suýt chút nữa muốn chọt lỗ tai, cho rằng mình nghe nhầm, bởi vì cái thứ cỏ dại mà Áo Cổ Đinh quý trọng không thôi kia rõ ràng là cỏ đuôi chó có mặt ở khắp địa cầu cổ.
"Thứ tốt anh nói----- chính là mấy thứ này à?"
Áo Cổ Đinh gật đầu, trầm giọng nói: "Cho dù là ở tinh cầu A thì số dược thảo này cũng cực kỳ thưa thớt.
Chu Bách Triết: "Loại thảo dược này có tác dụng gì?"
Thành thật mà nói thì cậu thật sự tò mò, nhìn thế nào cũng thấy giống cỏ đuôi chó của địa cầu cổ, thế nhưng ở thế giới tương lai này lại trở thành dược liệu trân quý, không thể không nói thứ gọi là số mệnh này quả nhiên khó đoán.
Áo Cổ Đinh: "Loại thảo dược này có thể chế tạo dịch dinh dưỡng cao cấp, có thể khôi phục chữa trị vết thương, có thể cứu vãn rất nhiều dị năng giả bị thương."
Dịch dinh dưỡng cao cấp?
Chu Bách Triết nháy mắt nhớ lại gì đó, hỏi: "Kia khoang dinh dưỡng trong thôn là cấp bậc gì?"
Áo Cổ Đinh: "Là dịch dinh dưỡng chất lượng kém sơ cấp."
Chu Bách Triết suýt chút nữa đã rớt con mắt xuống, dịch dinh dưỡng chất lượng kém sơ cấp đã trâu bò như vậy, trong vòng mười phút có thể hoàn toàn trị khỏi vết thương mười cm, kia dịch dinh dưỡng cao cấp phải trâu bò tới mức nào?"
Nháy mắt ánh mắt Chu Bách Triết nhìn đám cỏ đuôi chó kia hoàn toàn biến đổi.
Trong mắt cậu, cỏ đuôi chó không còn đơn thuần là cỏ đuôi chó nữa mà là mỏ vàng có thể bán ra tiền!
"Vậy chúng ta mau mau hái chúng đi." Tâm hồn con buôn trong lòng Chu Bách Triết bị quấy phá, theo bản năng muốn mang số cỏ này đi, tránh bị trúng biến dị làm hại.
Áo Cổ Đinh lắc đầu, trầm giọng nói: "Quan trọng nhất bây giờ là dò đường."
Chu Bách Triết chỉ có thể dùng ánh mắt nuối tiếc liếc nhìn đám cỏ đuôi chó trân quý kia, sau đó cùng Áo Cổ Đinh tiếp tục đi tới trước.
Càng đi, trong lòng Chu Bách Triết lại càng hưng phấn.
Bởi vì xung quanh phân bố rất nhiều cỏ đuôi chó.
Ôi ôi ôi, nhiều như vậy---- có thể bán được bao nhiêu tiền a.
Chỉ là hiện giờ không phải thời cơ tốt để hái cỏ đuôi chó, Chu Bách Triết chỉ có thể dùng ánh mắt nuối tiếc dính chặt vào đám cỏ đuôi chó ngày càng xa tầm mắt.
Rốt cuộc sau khi đi hơn một trăm mét, trước mắt liền sáng tỏ thông suốt, là một khoảng hố sụt thật lớn, thế nhưng bên trong lại truyền tới mùi hương tởm lợm làm người ta buồn nôn, Chu Bách Triết suýt chút nữa đã bị thúi tới ngất đi.
Mùi này---- sao lại quen thuộc như vậy chứ?
Sắc mặt Áo Cổ Đinh hiển nhiên cũng có chút không dễ nhìn, thế nhưng ngoài mặt tựa hồ không hề bị mùi hương lạ này ảnh hưởng. Đi tới bên mép hố thì có một đống phân hình cầu chất đống ở nơi đó, nhìn không thấy điểm cuối.
Cũng không biết tích trữ bao lâu.
Chu Bách Triết không thể nhịn được nữa, nghiêng đầu nôn ọe.
Sắc mặt Áo Cổ Đinh lại càng khó coi hơn, anh lùi về sau vài bước nhìn xung quanh, nhanh chóng tìm một nơi có thể ẩn núp, thấp giọng nói: "Có trùng tới."
Chu Bách Triết nghe vậy thì cố nhịn cảm giác nôn mửa, an tĩnh lại.
Một trận sột xoạt vang lên, vài con trùng biến dị nhanh chóng bò tới, chiếc râu khẽ nhúc nhích tựa hồ có chút nóng nảy, chúng đi tới bên miệng hố to, xoay người đệ ௱ôЛƓ thò xuống dưới hố, theo một trận co quắp, vài cục phân lăn vào trong hố, đám trùng biến dị còn lại cũng làm tương tự, cứ vậy cống hiến hơn mười cục phân cho cái hố to này.
Sau khi giải quyết xong, đám trùng biến dị theo đường cũ quay trở về, ngay lúc này một con trùng trong số đó đột nhiên dừng lại, tựa hồ có chút nghi hoặc run run râu loay hoay đi tới đi lui như đang ngửi gì đó.
Chu Bách Triết giật thót, không phải con trùng biến dị này phát hiện gì rồi chứ?
Nếu thật là vậy thì chỉ sợ một trận ác chiến là khó tránh.
Nghĩ tới đây, Chu Bách Triết vội vàng điều động tinh thần lực, chuẩn bị sẵn sàng công kích.
Khí tức của Áo Cổ Đinh vững vàng, không hề có chút nào gấp gáp.
Chu Bách Triết không khỏi có chút khâm phục, vào lúc này, Áo Cổ Đinh vẫn có thể giữ vững bình tĩnh, người với người chênh lệch quả nhiên rất lớn.
Con trùng biến dị kia nhanh chóng nhận ra gì đó, bắt đầu đi về phía Áo Cổ Đinh, ngay lúc này đám trùng biến dị ở phía trước nghiêng đầu run run râu phát ra một trận âm thanh, chân cũng có chút gấp gáp lay động.
Con trùng biến dị kia hơi khựng một chút, chỉ có thể từ bỏ việc kiểm tra, quay lại nhanh chóng đuổi theo đội ngũ.
Đến khi đám trùng biến dị hoàn toàn rời đi, Chu Bách Triết nhịn không được thở phào một hơi, suýt chút nữa đã bị phát hiện.
Áo Cổ Đinh nhân cơ hội này theo đường cũ trở về, cuối cùng quay lại lối rẽ lúc ban đầu, sau đó chọn con đường bên trái, đi vào.
Thế nhưng con đường này rõ ràng không giống con đường ở chính giữa.
Bốn phương thông suốt, khắp nơi đều là lối rẽ, nếu không cẩn thận rất dễ bị lạc, không thể tìm được đường ra.
Hơn nữa trên con đường này có rất nhiều trùng biến dị, nhiều lần suýt chút nữa đã bị ᴆụng phải, thế nhưng đều bị Áo Cổ Đinh kịp thời né tránh, không bị phát hiện.
Toàn bộ hành trình Chu Bách Triết vẫn luôn lo lắng đề phòng, cứ cảm thấy mình đang đứng trên một cọng dây ở giữa không trung, chỉ cần không cẩn thận rớt xuống thì sẽ vạn kiếp bất phục.
Mê cung này chẳng những làm người ta hồi hộp mà còn tràn đầy nguy hiểm có thể mất mạng.
Thật sự quá kích thích.
Rất nhanh, bọn họ lại gặp lối rẽ, Chu Bách Triết thầm ghi nhớ con đường này, lặp đi lặp lại, ghi nhớ sâu sắc.
Áo Cổ Đinh vất vả né tránh trùng biến dị như vậy, cậu có thể phụ trách ghi nhớ đường đi, hai người phân công hợp tác thì hiệu xuất hẳn sẽ tốt hơn.
Chu Bách Triết thầm nghĩ, đồng thời một lần nữa ghi nhớ phương hướng ở lối rẽ.
Lúc đầu đi vào rẽ trái, sau đó rẽ phải, tiếp đó rẽ phải rồi rẽ trái----rẽ phải.
Không ngừng lẩm bẩm những lời này, cuối cùng Áo Cổ Đinh lại sải bước vào một lối rẽ khác, hoàn mỹ tránh được con trùng biến dị từ trong một ngã rẽ tiến ra.
"..."
Chu Bách Triết mặt không biểu tình, mới vừa nãy cậu đã hoàn toàn không nhớ được đường đi nữa, vẻ mặt hoảng sợ cùng cực: "Áo Cổ Đinh, chúng ta không thể đi tiếp nữa."
Áo Cổ Đinh dừng lại, nhíu mày hỏi: "Sao vậy?"
Chu Bách Triết vội vàng la lên: "Tôi không thể nhớ nổi đưởng về nữa, không thể đi tiếp nữa, lỡ như chúng ta bị lạc ở đây thì làm sao?"
Là một kẻ mù đường, muốn cậu nhớ thứ này thật sự quá khó!
Đối với nỗi lo âu của cây ớt nhỏ, Áo Cổ Đinh lộ ra nụ cười châm biếm nói: "Đúng là làm khó em."
Chứ còn gì nữa!
Làm một cây ớt, cậu rất cực khổ!
Chu Bách Triết gật đầu, cảm thấy chính mình thật sự quá vĩ đại.
Thế nhưng rất nhanh, Chu Bách Triết bị lời nói tiếp theo của Áo Cổ Đinh vả mặt tan nát, hơn nữa còn là liên hoàn vả.
"Bất quá, đường về, tôi nhớ." Áo Cổ Đinh chế nhạo nói.
"..." Chu Bách Triết.
"Em không cần lo lắng: "Áo Cổ Đinh khẳng định lần nữa.
Bây giờ chỉ có hai chữ ha hả là có thể hình dung nội tâm đớn đau của Chu Bách Triết lúc này, hóa ra nãy giờ cậu đã làm một việc uổng công.
Thật là làm ớt lúng túng mà!
Cũng may Áo Cổ Đinh cũng không có ác thú châm chích, chỉ trêu đùa vài câu liền cho qua, cuối cùng vẫn giữ lại cho Chu Bách Triết chút mặt mũi.
Cũng không biết đi bao lâu, lâu đến mức Chu Bách Triết cho rằng mình vẫn lởn vởn ở đường cũ, bởi vì mỗi con đường đều dài hệt như nhau, căn bản không thể phân biệt được.
Bất quá Áo Cổ Đinh lại bắt đầu thả chậm cước bộ, hô hấp trở nên vững vàng, nếu không phải Chu Bách Triết ở rất gần, nghe cẩn thận thì cũng khó nghe được tiếng hít thở của Áo Cổ Đinh.
Chu Bách Triết mơ hồ ý thức được gì đó nên cũng vô thức ngừng thở, mặc dù cậu chỉ là một cái cây, căn bản không có chức năng hô hấp.
Bầu không khí trở nên khẩn trương, Chu Bách Triết cũng không dám nói tiếng nào, sợ bị đám trùng biến dị nghe thấy.
Áo Cổ Đinh cẩn thận xuyên qua một sơn động, thế giới trước mắt sáng tỏ thông suốt, một đám đông trùng biến dị đang nhốn nháo ở bên trong, trên lưng chúng cõng không ít cục phân, đang cực khổ chuyên chở.
Vị trí Áo Cổ Đinh ở hiện giờ là một nơi khá nhỏ lại tương đáo kín đáo trong sơn động, trừ phi tiến ra bằng không đám trùng biến dị kia căn bản không thể phát hiện tung tích Áo Cổ Đinh, thế nhưng vì lí do an toàn Áo Cổ Đinh vẫn hơn co người lại ẩn núp, đồng thời dùng ánh mắt sắc bén quan sát tình huống bên dưới.
Chu Bách Triết ngược lại không bị hạn chế như Áo Cổ Đinh, bởi vì bên cạnh cậu đều là cỏ dại cao hơn một mét, cậu chỉ là một cái cây có mười cm, thật sự không hề bắt mắt, vì thế Chu Bách Triết hoàn toàn có thể quang minh chính đại gạt đám cỏ dại, tập trung quan sát.
Phần cuối sơn động tương đối lớn, rất nhiều trùng biến dị đang chuyên chở phân về phía cửa sơn động lớn nhất, mỗi con trùng biến dị đều đang bận rộn làm nhiệm vụ của mình, căn bản không có con trùng biến dị nào phát hiện hai vị khách không mời mà tới.
Ngay lúc này trong sơn động lớn nhất truyền tới một trận gầm thét, rất nhiều trùng biến dị khẽ run lên, động tác so với trước đó lại càng nhanh chóng hơn.
Vào lúc này không cần Áo Cổ Đinh nói, Chu Bách Triết cũng hiểu được thứ phát ra tiếng gào thét kia chính là trùng biến dị cấp bảy.
Thật kỳ quái, mớ cục phân này rõ ràng là bị trùng biến dị thải ra, thế nhưng dáng vẻ tròn vo như phân dê như vậy thật đặc biệt, cố tình đám trùng này cứ chuyển hết cục này tới cục khác vào trong sơn động.
Con trùng biến dị cấp bảy này muốn nhiều phân cầu như vậy để làm gì?
Chu Bách Triết vừa mờ mịt lại tò mò, chỉ hận không thể cùng đám trùng biến dị kia vào sơn động xem thử.
Rất nhanh đám trùng vận chuyển phân cầu xong thì giống như thủy triều nhanh chóng rút đi, một con cũng không còn, bên trong sơn động lớn như vậy chỉ còn lại một mảnh đất bừa bãi.
Áo Cổ Đinh híp mắt, xách cây ớt nhỏ đang vẹt vẹt cỏ dại nhảy xuống, nháy mắt đáp xuống đất, Áo Cổ Đinh lập thức thả nhẹ lực đạo không để phát ra nửa điểm âm thanh, anh đi tới, vừa mới định tiến vào thông đạo thì hơi khựng lại.
Chu Bách Triết khó hiểu ngẩng đầu, chỉ thấy Áo Cổ Đinh sải bước tiến vào một thông đạo khá nhỏ, cửa hang này chỉ đủ cho một người xuyên qua, trùng biến dị bình thường căn bản khó tiến vào.
Chu Bách Triết tò mò không thôi, thế nhưng con trùng biến dị cấp bảy kia đang ở quá gần, cho dù cậu ngu đến thế nào cũng biết lúc này tuyệt đối không thể phát ra bất cứ âm thanh nào, dù sao thì không ai biết thính lực của con trùng cấp bảy kia tốt thế nào.
Lối đi này rất chật hẹp, hẹp tới mức làm người ta thở không nổi, nếu là người có chứng sợi hãi giam cầm thì tuyệt đối sẽ phát điên.
Cũng may một người người một tiêu không ai có triệu chứng này nên hữu kinh vô hiểm đi tới cuối đường, ánh sáng âm u xuyên thấu qua khe hở, nơi này có rất nhiều đất đá hỗn loạn chất thành đống ngăn trở hoàn toàn lối đi, Chu Bách Triết nằm bò trên đá cố gắng nhìn xuyên qua khe hở, trong lúc mơ hồ cậu tựa hồ nhìn thấy một cái chân trùng đen nhánh đang điên cuồng ngọa nguậy, tựa hồ đang bận rộn gì đó.
Thế nhưng cái chân này quá lớn, Chu Bách Triết căn bản không nhìn rõ nó rốt cuộc đang làm gì.
Chỉ là có cảm giác rung động khó nói nên lời.
Con trùng biến dị này cũng quá lớn đi?
Từ xa nhìn lại cũng không thấy được thân mình hoàn chỉnh, cùng lắm chỉ thấy cái chân dài có rất nhiều xước mang rô mà thôi.
Áo Cổ Đinh hiển nhiên cũng nhìn thấy con trùng kia, biểu tình có chút ngưng trọng.
Chu Bách Triết tiếp tục liều mạng nhìn vào trong, thế nhưng càng nhìn lại càng cảm thấy tư thế ngọ nguậy này thực sự cực kỳ quen mắt, giống như đã từng thấy qua ở nơi nào đó.
Chu Bách Triết khổ sở suy tư một phen nhưng vẫn như cũ không có kết quả.
Ngay lúc này con trùng biến dị kia dừng động tác lại, sau đó có thứ gì đó bị nó bỏ xuống đất phát ra âm thanh ầm ầm thật lớn, mặt đất khẽ run, bụi bặm trên vách thoáng chốc rơi xuống làm một người một tiêu cực kỳ chật vật.
Chu Bách Triết thấy vậy thì cũng không để tâm tới việc vung lá cây hất bụi, chỉ cười thầm không dứt, bình thường Áo Cổ Đinh vẫn luôn là dáng vẻ không nhiễm một hạt bụi, nhất định là một người cuồng sạch sẽ, cũng không biết hiện giờ anh đang buồn phiền cỡ nào!
Ngay lúc này con trùng biến dị phát ra tiếng gầm thét thỏa mãn, nó dùng con ngươi to lớn của mình thâm tình cùng thỏa mãn ngắm nhìn những quả cầu thật lớn trên mặt đất, giống như thưởng thức trân bảo yêu thích nhất trên đời.
Chu Bách Triết nhìn chằm chằm cái thứ hình cầu cực lớn kia, càng xem càng quen mắt, thế nhưng cố tình lại không thể nào nhớ nổi đó là thứ gì.
Sắc mặt Áo Cổ Đinh càng lúc càng âm trầm nhìn cái chân trùng to lớn kia, lộ ra sát ý mờ mịt.
Trùng biến dị cấp bảy vui vẻ run run chân, cảm thấy thực hài lòng với quả cầu có lớp ngoài mượt mà này, thực tròn thực trơn bóng!
Cầu rất tròn! Rất trơn!
Rất vui vẻ!
Đáy mắt Chu Bách Triết lóe lên một tia kinh hãi.
Vừa nãy cậu xuất hiện ảo giác sao?
Sao giống như cậu nghe thấy có thứ gì đó nói chuyện vậy?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc