Áo Cổ Đinh quyết định thật nhanh, lập tức ném Ớt đại vương vào trong nước, dòng nước lạnh như băng che phủ đóa hoa trên đỉnh đầu Chu Bách Triết, hoàn toàn ngăn cách với không khí.
Áo Cổ Đinh lập tức lui ra xa, điều chỉnh khí tức.
Chu Bách Triết che mặt, cảm thấy hẳn là Áo Cổ Đinh đã đoán được phấn hoa kia là thứ gì.
Cậu, cậu thật sự không còn mặt mũi gặp người nữa rồi!
Chu Bách Triết chỉ hận không thể lập tức tông cửa xông ra, thế nhưng lúc thò cẳng ra ngoài liền bị Áo Cổ Đinh hừ lạnh một tiếng rụt trở lại.
Chu Bách Triết chột dạ không thôi, ủy khuất nằm chèm bẹp trong nước, cuộn chính mình thành một quả cầu, ngẩng mặt nhìn trần nhà, yên lặng chữa trị trái tim thủy tinh mong manh dễ vỡ của mình.
Không có phấn hoa quấy rối, Áo Cổ Đinh nhanh chóng tỉnh táo lại, nhìn chằm chằm phần nhô lên khó miêu tả dưới háng, anh khẽ nhíu mày kéo vạt áo nhẹ nhàng che vị trí đó lại.
Chu Bách Triết khẽ nhú chiếc lá nhỏ, vừa vặn nhìn thấy cái nơi khó miêu tả kia, nhịn không được hâm mộ ghen tị.
Thứ đồ chơi này... thật là lớn a.
Sau này ai gả cho người này tám phần là khóc thảm không xuống giường được, thật sự quá bi thảm.
Chu Bách Triết u ám nghĩ.
Không biết qua bao lâu, mặt nước chiếu ngược một bóng người.
Chu Bách Triết dè dặt chui ra khỏi mặt nước, đối mặt với gương mặt âm trầm của Áo Cổ Đinh, Chu Bách Triết nuốt nước miếng, lên tiếng: "Hi."
Nói xong, cậu lại thận trọng nói: "Cái đó... anh giải quyết thứ đó chưa?"
Áo Cổ Đinh lộ ra nụ cười nhạt hung hãn, vén vạt áo, âm trầm nói: "Em nói coi."
Tầm mắt Chu Bách Triết hướng xuống, kinh ngạc trực tiếp từ trong chậu nước nhảy bật ra ngã xuống đất, cũng không để ý đau, chỉ run rẩy nói: "Sao anh vẫn còn nhất trụ kình thiên chứ?"
Này thực không khoa học.
Nãy giờ cũng nửa tiếng rồi đi!
Giọng điệu Áo Cổ Đinh có chút không tốt: "Này thì phải hỏi em."
Chu Bách Triết co ro cành lá, một lần nữa cuộn mình thành một quả cầu, ủy khuất nói: "Tôi... tôi nào biết."
Cậu cũng là đại cô nương lần đầu lên kiệu, không có bao nhiêu kinh nghiệm a.
Giọng điệu trở nên nguy hiểm, híp mắt: "Đây là thứ em mọc ra."
Ý nói là, nếu cậu mọc ra thì sao lại không biết.
Chu Bách Triết đáng thương ôm lấy thân mình: "Ngay cả quả ớt tôi mọc ra mà còn có thể cay sưng cả lá cây của tôi mà, hoa này mặc dù sinh trưởng trên đầu tôi nhưng tôi hoàn toàn không hay biết gì về tác dụng của nó cả."
Bất đắc dĩ, Áo Cổ Đinh chỉ có thể một lần nữa ngồi nhắm mắt điều tức, chỉ là thứ kia vẫn giữ nguyên tư thế nhất trụ kình thiên.
Chu Bách Triết nhìn chậc chậc hiếu kỳ, hóa ra phấn hoa của cậu giống như thuốc kích thích cực mạnh vậy, một lần có thể kéo dài mấy giờ.
Thật sự là quá "vượt trội". Truyện được chỉnh sửa và đăng tại ThichTruyen.Vn - Thích Truyện Chấm Vn
Áo Cổ Đinh một lần nữa lộ ra nụ cười âm u, cảnh cáo: "Thứ này nếu qua ba tiếng nữa mà vẫn không xuống..."
Câu nói kế tiếp không cần anh nói tiếp đã đủ làm Chu Bách Triết nhịn không được rùng mình, giữa trời nóng bức mà vẫn sợ tới túa mồ hôi lạnh, vội vàng giơ tay: "Tôi... tôi sẽ nghĩ cách."
Sau khi nói xong thì rơi nước mắt đầy mặt, cái nồi này thật sự không phải của cậu, vì sao lại bắt cậu gánh chứ?
Này thực sự quá hố ớt mà!
Bất đắc dĩ, Chu Bách Triết chỉ đành lật thương thành, xem thử xem có thứ gì hữu ích cho phương diện này hay không.
Thương thành thật sự thứ gì cần cũng có, thế nhưng đạo cụ nhắm vào nhất trụ kình thiên thì thật sự không có...
Dù sao thì phương diện này chỉ sợ không có nam nhân nào hi vọng rút ngắn thời gian cả.
Nửa tiếng sau, khí tức Áo Cổ Đinh đã trở nên nguy hiểm.
Chu Bách Triết vội vàng trấn an: "Cho tôi thêm chút thời gian đi, tôi sắp nghĩ ra biện pháp rồi!"
Áo Cổ Đinh híp mắt nhìn chằm chằm thứ gì đó vẫn giữ nguyên tư thế nhất trụ kình thiên, sắc mặt âm trầm.
Chu Bách Triết liều mạng tìm kiếm thương thành, đến khi nhìn thoáng qua tên một thứ sáng đến mù cả mắt thì suýt chút nữa bị lôi không nhẹ.
[Héo cơ cơ] Ăn thứ này thì không quản "kình thiên" cỡ nào "cứng cáp" cỡ nào, chỉ cần ăn héo cơ cơ rồi, không héo thì bạn cứ đánh tôi. [萎哥 nuy ca]
Đạo cụ này cần hao phí năm trăm điểm tích phân, cũng là đạo cụ dùng một lần.
Là đạo cụ dành để chơi khăm tốt nhất.
Ánh mắt Chu Bách Triết sáng lên, cũng không để ý thuyết minh không bình thường của nó, vội vàng mua ngay rồi bấm sử dụng, đột nhiên trên người cậu tỏa ra một luồng khí tức, ngửi một chút thì cảm thấy thực dễ ngửi.
Chu Bách Triết hít một hơi thật sâu, sau đó mặt liền biến sắc.
Mùi này không phải là cái thứ đạo cụ đó đi?
Mùi hương dần dần phiêu tán, rất nhanh liền tràn ngập căn phòng, Áo Cổ Đinh mở mắt ra, ngửi thấy mùi kỳ quái này thì hơi nhíu mày: "Này là mùi gì?"
Chu Bách Triết lúng túng ho khan mấy tiếng: "Chờ chốc nữa huynh đài sẽ biết."
Quả nhiên không tới một giây, "nhất trụ kình thiên" của Áo Cổ Đinh nháy mắt biến thành một "một bãi thịt mềm".
Sắc mặt âm trầm của Áo Cổ Đinh dần dần ấm lại, nguy cơ rốt cuộc được giải trừ!
Chu Bách Triết cảm giác mình tựa hồ vừa dạo một vòng quỷ môn quan, run lẩy bẩy nói: "Vậy tôi có thể đi được chưa?"
Áo Cổ Đinh gật đầu, nhịn không được phất phất tay.
Chu Bách Triết giống như được đại xá vội vàng phóng đi như bay.
Nửa đường vừa vặn gặp được trưởng thôn, sau khi chào hỏi, trưởng thôn giơ túi nói: "Đây là tinh hạch thu thập được hôm nay."
Chu Bách Triết nhận lấy, há hốc mồm, vốn định nói cám ơn nhưng lời đến bên miệng thì vẫn nuốt xuống.
Nếu cậu thật sự nói cám ơn thì chỉ sợ sẽ làm trưởng thôn khó xử, thậm chí là lo sợ, bất đắc dĩ, Chu Bách Triết chỉ đành vỗ vai trưởng thôn, không nói gì rồi quay đầu rời đi.
Thời gian tiếp theo, Chu Bách Triết vẫn không ngừng tản bộ trong thôn, cho đến khi màn đêm buông xuống thì bắt đầu lục tục có không ít người hỏi cậu vì sao còn chưa quay về ngủ, Chu Bách Triết nhắm mắt trả lời: "Giờ về đây."
Thấy không còn cách nào kéo dài thời gian, Chu Bách Triết chỉ có thể mặt dày trở lại căn nhà kia, cửa phòng Áo Cổ Đinh đóng kín, điều này làm Chu Bách Triết nhịn không được thở phào một hơi.
Xem ra đối phương đã ngủ rồi.
Ý thức được điểm này, Chu Bách Triết nháy mắt không còn kinh sợ nữa, gan cũng lớn, bắt chéo chân hệt như một vị đại gia tựa vào bình nước uống nước, chân rung rung thực tự do tự tại.
"Xem ra em rất tự tại."
Một âm thanh âm trầm vang lên.
Chu Bách Triết run bắn cả người, suýt chút nữa đã ngã nhào xuống, cậu vội vàng đứng dậy, khẩn trương nói: "Không phải anh đã ngủ rồi à?"
Vừa nói ánh mắt vừa lặng lẽ liếc về phía cửa phòng ngủ, thấy cánh cửa kia vẫn đóng chặt như ban nãy thì có chút nghi hoặc: "Anh không ở trong phòng à?"
Áo Cổ Đinh lộ ra biểu tình cười như không cười, hai tay khoanh trước иgự¢ tựa vào cửa phòng nói: "Mới từ chỗ Hoàng Mao về, vừa vào cửa liền thấy em nhàn nhã uống nước."
Chu Bách Triết vội vàng cười xòa: "À ra vậy."
Áo Cổ Đinh nói: "Muộn lắm rồi, ngủ sớm đi."
Chu Bách Triết chỉ mong đối phương mau mau đi ngủ, liền nói: "Vậy anh mau ngủ đi, tôi cũng ngủ giờ nè."
Áo Cổ Đinh lãnh đạm ừ một tiếng rồi rời đi.
Chu Bách Triết có cảm giác mình giống như kẻ trộm vậy, run run lá cây hất văng mấy giọt nước không biết bị dính từ lúc nào.
Ban đêm, Chu Bách Triết cắm rễ trong chậu bông ngủ đặc biệt sâu.
Ánh trăng đỏ như máu tỏa sáng bao phủ khắp đại địa, làm hết thảy cảnh sắc trở nên quỷ quyệt hơn hẳn.
Đóa hoa trên đỉnh đầu Chu Bách Triết vẫn nở rộ, chỉ là thoạt nhìn có chút uể oải, tựa hồ là vì đã phun ra quá nhiều phấn hoa.
Sáng sớm hôm sau, Chu Bách Triết tự nhiên tỉnh lại, cậu ngáp một cái, cứ cảm thấy đỉnh đầu mình thực ngứa, cũng không biết là xảy ra chuyện gì.
Cậu nhanh chóng chạy đi tìm gương thì phát hiện cánh hoa trên đỉnh đầu tựa hồ có dấu hiệu héo tàn.
Chu Bách Triết suy nghĩ một chút, quyết định ngắt nó xuống, một đại nam nhân như cậu đỉnh cái hoa trên đầu thật sự quá ảnh hưởng tới hình tượng cao lớn uy vũ!
Thế nhưng khi Chu Bách muốn nhắt nó đi thì một cơn đau nhức từ trên đầu truyền tới, giống như gắng gượng muốn xé da thịt của mình ra vậy, đau đến mức Chu Bách Triết nhịn không được lăn lộn kêu rên.
Thật sự quá là đau luôn!
Cũng may hiệu quả cách âm của căn nhà này rất tốt, nhờ vậy mới không bị người bên ngoài nghe thấy, bằng không hình tượng anh vũ của Chu Bách Triết coi như hỏng bét.
Thật lâu sau, Chu Bách Triết mới dần dần bình tĩnh lại, run rẩy cánh tay già đôi chân già của mình nhìn chằm chằm vào gương, nhìn thế nào cũng cảm thấy đóa hoa này thực sự quỷ dị.
Cậu thử ngắt lá cây, cũng không có cảm giác đau như muốn tự sát khi nãy.
Chu Bách Triết cũng không dám ᴆụng vào đóa hoa này nữa, cậu dè dặt để nó an vị, sau đó mới đi ra khỏi cửa.
Hôm nay ánh mặt trời long lanh tươi đẹp, nhiệt độ cũng không oi bức như hôm qua nên không ít người ở bên ngoài bận rộn, dọn dẹp vườn rau đã mấy ngày rồi không xử lý.
Chu Bách Triết đi tới đâu, nhóm thôn dân cũng tiến tới chào hỏi.
Chu Bách Triết gật đầu tỏ ý, cũng không cảm thấy mất tự nhiên chút nào, ngược lại còn đắm chìm trong đó, giả vờ như mình là một con gà con đang hot đang tiếp nhận tình cảm của fan hâm mộ.
Hoàng Mao nhịn không được liếc mắt, Ớt đại vương này quả nhiên vẫn ham thích nổi tiếng như vậy, thế nhưng chuyện ngày hôm qua thực sự làm hắn khâm phục cây ớt này.
Nếu đổi vị trí suy nghĩ, hắn nhất định không có cách nào làm được.
Áo Cổ Đinh tập thể dục buổi sáng quay trở lại, liếc nhìn Triệu Nam Các hỏi: "Tra thế nào rồi?"
Triệu Nam Các đáp: "Hôm nay tôi cùng Lang Tam, còn có Thái Thản Ba đi tới gần bờ sông tiến hành phán đoán sơ bộ, năng lượng ẩn chứa trong con sông kia có chút..."
Nói tới đây, biểu tình của Triệu Nam Các có chút khó hiểu, hiển nhiên cũng rất hoài nghi với kết quả này, thậm chí là không thể tin được.
Tâm Áo Cổ Đinh trầm xuống: "Nói."
Triệu Nam Các khẽ gật đầu: "Tướng quân, con sông kia rất cổ quái, năng lượng bên trong nó là một chủng loại mới mà trước mắt nhân loại chưa phát hiện."
Chủng loại mới?
Mặc dù Áo Cổ Đinh đã chuẩn bị sẵn đủ loại giả thiết nhưng cũng không ngờ lại nhận được đáp án này.
"Có kiểm tra được tác dụng cụ thể của loại năng lượng này không?" Áo Cổ Đinh trầm giọng nói.
Triệu Nam Các lắc đầu, bất đắc dĩ nói: "Hiện giờ không có bất cứ máy móc thiết bị gì nên không thể kiểm tra nhiều hơn.
Áo Cổ Đinh gật đầu, trầm tư.
Chu Bách Triết tìm chỗ vắng vẻ, bắt đầu hấp thu năng lượng tinh hạch, năm viên tinh hạch cấp sáu, còn có số tinh hạch lẻ tẻ khác, hết thảy đều bị Chu Bách Triết hấp thu sạch sẽ.
Ôm tâm tình mong đợi, Chu Bách Triết mở thương thành liếc nhìn tích phân của mình, trong lòng chấn động.
Bởi vì chỉ còn một chút nữa là cậu sẽ thăng cấp.
Giờ phút này cậu cực kỳ mong đợi trùng triều tới.
Số tích phân mà Chu Bách Triết có có thể đổi được hai mảnh lá dị năng, thế nhưng vấn đề chính là nên cho ai.
Hơn nữa còn không thể đưa lúc không có ai, rất dễ làm người khác bất mãn.
Mặc dù thứ này là của cậu, cậu muốn cho người nào thì cho người đó, thế nhưng hôm nay cậu đã bị buộc chung một chỗ với nhóm thôn dân, dù sao cũng phải chiếu cố tới tâm tư của bọn họ.
Vì vậy, Chu Bách Triết lập tức triệu tập tất cả thôn dân, còn có đám Hoàng Mao.
Tất cả mọi người đều hưng phấn thảo luận lần này rốt cuộc là ai có được lá thăng cấp, chuyện toàn bộ một trăm người đều thăng cấp hôm qua thực sự kích thích tất cả mọi người.
Chu Bách Triết trấn áp tiếng nghị luận của mọi người, giọng điệu nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Tôi có chuyện muốn tuyên bố, còn kết quả ra sao thì chúng ta có thể công bằng bỏ phiếu bầu chọn."
Nhóm thôn dân nhìn nhau, trong lòng đặc biệt khẩn trương, cũng không biết Ớt đại vương rốt cuộc muốn nói chuyện gì.
Duy chỉ có Áo Cổ Đinh là khẽ lóe sáng ánh mắt, tựa hồ đã đoán được gì đó.
Chu Bách Triết tổ chức ngôn ngữ: "Trước tôi đã nói tôi có cách để mọi người có được dị năng giống như Áo Cổ Đinh."
Nhóm người vốn an tĩnh thoáng chốc lại truyền tới tiếng ồn ào.
Chu Bách Triết gầm nhẹ: "An tĩnh hết cho ông."
Nhóm thôn dân một lần nữa an tĩnh, biểu tình có chút áy náy, bọn họ vừa mới vi phạm mệnh lệnh của Ớt đại vương.
Thấy được áy náy cùng bất an trong đáy mắt thôn dân, Chu Bách Triết giả vờ không thấy nói: "Trong tay tôi bây giờ có hai mảnh lá dị năng."
Cái gì? Hai mảnh?
Nhóm thôn dân kinh hô thành tiếng, thế nhưng vì nhớ tới lời Ớt đại vương đã nói khi nãy nên cố nén tiếng thờ dài đã sắp bật ra, giữ vững an tĩnh, thế nhưng trong lòng bọn họ đã thực sự rối loạm.
Thấy vẻ mặt thôn dân, Chu Bách Triết có chút khó chịu: "Sao? Mấy người chê ít à?"
Còn chưa kịp chờ thôn dân làm ra phản ứng, Chu Bách Triết đã tức giận nói: "Mấy người có biết tôi phải bỏ ra cái giá bao nhiêu để có được hai mảnh lá này không hả?"
Trong phút chốc, nhóm thôn dân liền nghĩ tới chuyện vì hỗ trợ mọi người thăng cấp mà nén đau bứt lá, gắng gượng bứt hết toàn bộ lá cây của mình.
Mà vừa nãy bọn họ lại cảm thấy như vậy là ít.
Có lẽ thứ này Ớt đại vương đã phải trả ra cái giá cực kỳ thê thảm mới làm ra được.
Tất cả thôn dân dần dần trầm mặc, tâm lý muốn liều lĩnh ςướק đoạt cũng dần dần bình thường trở lại.
Lúc này bọn họ mới ý thức được những ý tưởng của mình trước đó thật sự quá đáng thế nào.
Chu Bách Triết thấy vậy thì không nói thêm gì nữa.
Thật ra thì đổi hai cái lá này cậu quả thực không trả giá nhiều, thế nhưng năm viên tinh hạch cấp sáu kia là Áo Cổ Đinh liều mạng đổi lấy, trong đó còn có một số lớn bom ớt mà cậu cống hiến.
Có thể nói số tinh hạch này cũng có công lao của cậu.
Hơn nữa cậu còn dùng nhóm ớt tiểu đệ hỗ trợ thôn dân Gi*t gần một phần ba đám trùng biến dị.
Vốn cậu có thể dùng số tinh hạch này để đổi thứ mình muốn, thế nhưng bây giờ toàn bộ lại mang đi hỗ trợ thôn dân gia tăng sức chiến đấu.
Bởi vì cậu phân biệt rõ chuyện nặng chuyện nhẹ.
Một ngày con trùng cấp bảy kia chưa ૮ɦếƭ thì tất cả mọi người không có cách nào đảm bảo an toàn.
Vì thế những lời vừa nãy là cậu cố ý nói như vậy, mục đích là giải quyết khả năng vì chuyện này mà dẫn tới tranh đấu nội bộ.
Không ngờ lo lắng của cậu vẫn biến thành sự thật.
Đối mặt với thứ có thể gia tăng thực lực, cho dù là người tỉnh táo thế nào cũng không thể cự tuyệt cám dỗ này.
Vì thế, Chu Bách Triết chỉ có thể làm như vậy, nhưng không thể không nói phương pháp này thật sự hữu hiệu.
Chu Bách Triết nói: "Tôi chỉ có hai mảnh thôi, bây giờ mọi người có thể thảo luận xem nên đưa cho ai."
Mọi người nhìn nhau, rối rít lắc đầu muốn chuyển đạt ý của mình cho Chu Bách Triết.
"Ớt đại vương, thứ này là ngài dùng cái giá rất lớn đổi lấy, chúng tôi không có quyền lợi đưa ra lựa chọn thay ngài, thứ này ngài toàn quyền làm chủ là được rồi."
Chu Bách Triết sớm đã dự đoán thôn dân sẽ nói như vậy, bởi vì bản chất của bọn họ kỳ thực không xấu, chỉ là cho dù người hiền lành thế nào cũng sẽ có một mặt ích kỷ.
Điều này rất dễ hiểu, mấu chốt là bọn họ có thể nhận rõ sự thật, đây mới là điểm đáng quý nhất.
Chu Bách Triết hỏi ngược lại: "Vậy nếu tôi chọn thì trong lòng mọi người có cảm thấy oán hận không?"
Nhóm thôn dân lắc đầu như trống bỏi: "Sẽ không, ngài đã cho chúng tôi lá thăng cấp, như vậy đã đủ để chúng tôi thỏa mãn rồi, vật này ngài làm chủ được rồi."
Chu Bách Triết thực hài lòng với biểu hiện của thôn dân, cậu đảo mắt nhìn mọi người: "Thứ này, tôi muốn đưa cho đội trưởng đội săn."
Đội trưởng bị điểm tên kinh hoảng thất thố, không hề lộ ra biểu tình mừng như điên vì được cái bánh từ trên trời rơi xuống đập trúng, chỉ khẩn trương nói: "Không không không, thứ này trân quý như vậy nên để cho người lợi hại hơn, tỷ như Áo Cổ Đinh tiên sinh."
Mọi người cũng cảm thấy thứ này nên để cho Áo Cổ Đinh tiên sinh, bản thân anh đã lợi hại như vậy rồi, nếu có thứ này thì nói không chừng sẽ tăng thêm không ít sức chiến đấu, đối phó với con trùng biến dị cấp bảy kia cũng nắm chắc hơn.
Chu Bách Triết thật bất ngờ khi đội trưởng đội săn lựa chọn từ chối, thậm chí còn nói thứ này nên dành cho Áo Cổ Đinh, ngay cả thôn dân cũng nghĩ vậy.
Không thể không nói tâm tình của Chu Bách Triết thật sự phức tạp.
Có lúc thôn dân làm cậu có cảm giác thực ác ý, thế nhưng có lúc lại thực hiền lành.
Hai khía cạnh cực kỳ mâu thuẫn ấy lại thực sinh động hiện ra trước mặt cậu.
Nói cho cùng thì nhóm thôn dân này cũng chỉ là một người bình thường, dĩ nhiên sẽ nghĩ tới bản thân mình, cũng có mặt trái mặt phải, thế nhưng khi đối mặt với đúng và sai, bọn họ sẽ lựa chọn câu trả lời mà mình cho là đúng.
Giọng điệu của Chu Bách Triết mang theo ý cười: "Áo Cổ Đinh đã có dị năng, thứ này có để anh ta dùng cũng vô ích."
Cậu hơi khựng lại một chút rồi một lần nữa nói: "Thứ này thì hợp cho đội trưởng đội săn hơn, Áo Cổ Đinh cho rằng anh ta đã rất có thiên phú rồi."
Đội trưởng đội săn có chút vừa mừng vừa lo, vội vàng nhìn Áo Cổ Đinh một cái rồi chợt cúi đầu, trong lòng không ngừng giãy dụa, sau đó cắn răng, đáy mắt tràn đầy kiên định: "Tôi sẽ không làm ngài thất vọng."
Chu Bách Triết gật đầu, đưa lá cây qua.
Còn mảnh còn lại, Chu Bách Triết quyết định giao cho bên Áo Cổ Đinh.
Thế nhưng lời này dĩ nhiên không thể nói quá rõ ràng, Chu Bách Triết chỉ có thể nói với thôn dân: "Còn mảnh còn lại, dĩ nhiên là cho nhóm Hoàng Mao."
Nhóm thôn dân dĩ nhiên không có ý kiến, trong nhận định của bọn họ thì thực lực của nhóm Hoàng Mao quả thực rất mạnh mẽ, nếu Áo Cổ Đinh tiên sinh không thể sử dụng thì hiển nhiên nên cấp cho cấp dưới của ngài ấy.
Chỉ là mảnh lá này rốt cuộc sẽ cho ai?
Chu Bách Triết có chút do dự tập trung ánh mắt về phía Áo Cổ Đinh, nhờ giúp đỡ.
"Anh cảm thấy nên cho ai thì thích hợp?"
Áo Cổ Đinh nhìn lướt qua năm người, trầm tư.
Biểu tình của Hoàng Mao nháy mắt trở nên khẩn trương, đặc biệt là Hoàng Mao còn công khai chỉ chỉ mình, ánh mắt tràn đầy khát vọng.
"Chọn tôi!" Hoàng Mao nhỏ giọng lẩm bẩm.
Thật giống như làm vậy thì Áo Cổ Đinh sẽ chọn mình.
Mấy giây sau, Áo Cổ Đinh không chút chậm trễ nói: "Cho Lang Tam."
Chu Bách Triết sửng sốt, Lang Tam là ai?
Nhóm thôn dân cũng mờ mịt, căn bản không nhớ nổi ai là Lang Tam.
Ngay vừa nãy bọn họ cũng cho rằng Áo Cổ Đinh sẽ cho Hoàng Mao hoặc Triệu Nam Các.
"Cái đó... Lang Tam là ai?" Chu Bách Triết nhỏ giọng hỏi.
Áo Cổ Đinh nghiêng đầu gọi: "Lang Tam."
Vừa dứt lời, một thanh niên sắc mặt tái nhợt, ánh mắt thâm độc như sói bước ra, vết sẹo trên mặt nhìn mà giật mình, cứ như bị sinh vật từ đó cào một đường.
Thế nhưng vết sẹo này trung hòa với gương mặt có chút âm nhu của Lang Tam làm hắn có khí thế làm người ta sợ hãi.
Lang Tam bước tới bước, phần mái dài che đi một nửa ánh mắt, thần sắc u ám không rõ làm hắn thoạt nhìn tràn đầy khí tức nguy hiểm.
Nếu là bình thường nhất định sẽ bị bỏ quên, thế nhưng chỉ cần đứng ra thì sẽ làm tất cả mọi người không thể xem thường.
Quả nhiên người cũng như tên.
Có lang tính.
Chu Bách Triết có chút hoảng sợ, cứ cảm thấy người này giống như sói khoác lớp da người, bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới táp mình một phát.
"Cái này cho anh."
Chu Bách Triết vội vàng đưa lá cho Lang Tam, sau đó chăm chú nhìn Chu Bách Triết, Chu Bách Triết bị nhìn có chút sợ hãi, vô thức lui về sau vài bước.
Ánh mắt Lang Tam tối sầm, mím môi không nói tiếng nào xoay người rời đi.
Chu Bách Triết ho khan mấy tiếng, định chắp vá phần lúng túng này.
Chỉ là ánh mắt có chút mất mác của Lang Tam thực khó xua ra khỏi đầu.
Chu Bách Triết lắc đầu, không nghĩ tới chuyện này nữa.
Trừ bỏ đổi lá dị năng, số tích phân còn lại vẫn đủ để cậu đổi thêm không ít lá thăng cấp.
Chu Bách Triết một lần nữa bứt sạch lá cây cống hiến cho thôn dân thăng cấp, không ngoài dự đoán thu được ánh mắt cảm động đến muốn khóc của thôn dân.
Chu Bách Triết mặc dù tổn thất không ít tích phân cùng tinh thần lực nhưng cũng có được không ít chỗ tốt.
Tỷ như lặp đi lặp lại việc bứt lá cây rồi dùng tinh thần lực kích thích sinh trưởng lá cây, toàn bộ quá trình cần phải ngưng tụ tinh thần lực làm nó ngày càng vững chắc hơn, sử dụng cũng tự nhiên hơn.
Còn số lá cây tổn thất kia thì cứ coi như bị rụng tóc, không có gì đáng tiếc.
Có lẽ bởi vì cảm động với cống hiến của Ớt đại vương, nhóm thôn dân cơ hồ đỏ hốc mắt, cắn răng ăn lá cây rồi... một lần nữa toàn bộ thăng cấp thành công.
Người trong thôn không nhiều, cộng lại chỉ hơn ba trăm người mà thôi.
Tính luôn số người thăng cấp thành công hôm qua cùng hôm nay thì xấp xỉ phân nửa đã trở thành dị năng giả cấp bốn.
Mà nhóm dị năng giả thăng lên cấp năm thì...