Chương 73-1: Tuỳ Tự x Giản Tinh Nhiên (2.1)Để cô…… Không trốn tránh anh nữa?
Giản Tinh Nhiên không thể hiểu nổi.
Theo lý mà nói, anh đã không thích cô, thì việc cô không còn xuất hiện ở trước mặt nữa, với anh chẳng phải là càng tốt hay sao.
Hay là anh nghĩ rằng sẽ thật tiếc nếu để mất đi một người “bạn”?
Nhưng dù thế nào đi nữa, lần này Giản Tinh Nhiên cũng sẽ không đồng ý.
Bởi vì cô thực sự không muốn gặp Tuỳ Tự nữa.
Đây không phải là mang thù ghi hận.
Mà là, thật vất vả lắm cô mới kìm nén được tình cảm của mình dành cho anh, chuyên tâm vào sự nghiệp. Nếu lại như lúc trước, thỉnh thoảng lại chạm mặt, thì chẳng phải là “kiếm củi ba năm thiêu một giờ” hay sao?
*Kiếm củi ba năm thiêu một giờ: có nghĩa đã bỏ ra rất nhiều công sức, thời gian, cố gắng,… Nhưng chỉ cần 1 phút sai lầm thì mọi thứ sẽ sụp đổ.
Vì thế, Giản Tinh Nhiên nhẹ nhàng hít vào một hơi, bày ra vẻ mặt “Tôi không biết anh đang nói cái gì” mỉm cười đáp lại: “Tôi không né tránh anh, chỉ là, trùng hợp không gặp mặt.”
Lúc ấy Tuỳ Tự chỉ nhìn cô một cái, cũng chưa nói cái gì.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Không ngờ được là, từ hôm đó trở đi, cô bắt đầu nhìn thấy anh ngày càng thường xuyên hơn.
Ban đầu vì để tránh mặt, mỗi khi có cuộc tụ tập của hội bạn bè, Giản Tinh Nhiên đều sẽ bóng gió hỏi qua một chút. Ai ngờ vài lần, rõ ràng nhận được câu trả lời là anh sẽ không tới, nhưng cuối cùng anh lại đến, hai người họ lại chạm mặt nhau.
Nếu tình cờ gặp, tự nhiên không thể không chào hỏi xã giao dăm ba câu. Thậm chí có một lần hội họp, đám bạn sợ người khác không đáng tin cậy, còn yêu cầu Tuỳ Tự tới đón cô.
Mấy chuyện này đối với Giản Tinh Nhiên, tuy rằng không đến mức xát muối lên miệng vết thương, nhưng cũng làm con người ta cảm thấy phiền muộn.
Hôm nay trong một bữa tiệc, Giản Tinh Nhiên lại một lần nữa gặp lại anh.
“Tuỳ Tự? Hình như là ngay từ đầu cậu ấy nói có một cuộc họp, sau đó cuộc họp kết thúc sớm hơn dự định nên liền tới đây,” một người bạn trả lời, “Làm sao vậy?”
Giản Tinh Nhiên lắc đầu, không nói gì.
Nhưng lòng càng lúc càng thấy nghi ngờ.
Một hai lần thì không sao, nhưng lần nào cũng đều như vậy……Chẳng lẽ do cô gặp ảo giác rồi?
Giản Tinh Nhiên mở di động ra, gõ dòng “Sau khi bị từ chối, tôi cứ luôn chạm mặt người ấy”. Kết quả cho ra một đống đáp án, tất cả đều là để giúp cô điều chỉnh lại tâm trạng.
Không không không.
Đây không phải là một câu hỏi về tâm lý….
Mà là, cô cảm thấy Tuỳ Tự hình như là đang cố tình?
“Có lẽ, sau khi cậu rời đi, anh ta đột nhiên tỉnh ngộ, muốn cùng cậu giảng hòa.” Bùi Hề Nhược nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt, giống như một vị quân sư, “Chúng ta nhất định không được tỏ ra quá dễ dãi —— ít nhất, phải để anh ta leo cây một năm.”
Giản Tinh Nhiên xoa xoa trán: “Trí tưởng tượng của cậu có thể bay xa hơn chút nữa không …… Tớ hiện giờ chỉ muốn biết mình phải làm gì thôi?”
“Tớ cũng muốn hỏi,” Bùi Hề Nhược gấp quạt lại, tiến sát vào thấp giọng hỏi, “Cậu đối với anh ta, còn có ý gì không?”
Còn có ý gì sao.
Thật tâm mà nói, mới mấy tháng ngắn ngủn, đã hoàn toàn buông bỏ là nói dối.
Nhưng ——
Giản Tinh Nhiên vò đầu bứt tai, không muốn đào sâu thêm về vấn đề này: “Còn có ý gì hay không đều không quan trọng. Tớ chính là không muốn thấy anh ấy.”
Bữa tiệc là do bạn bè sắp đặt, chỗ ngồi cũng không phải ở nhà cô, Giản Tinh Nhiên chỉ còn cách trốn tránh, dần dần, dứt khoát cái gì cũng không tham gia.
Kết quả không bao lâu sau, cô lại gặp Tuỳ Tự ở công ty của mình.
Người đàn ông này hôm nay thay một bộ vest màu tím nhạt, thần sắc rất tốt, trên tay cầm theo một túi cà phê, vừa đứng ở hành lang công ty đã khiến không biết bao nhiêu cô gái tò mò tìm hiểu thân phận.
Giản Tinh Nhiên vừa mới ra khỏi phòng họp, thấy như vậy, đầu thiếu chút nữa lại bắt đầu đau.
Anh rốt cuộc!! Muốn!! Làm gì!!
Dù sao cũng đang ở trước mặt nhiều người, cô hít sâu một hơi, cố mỉm cười: “Tùy tổng tới đây có việc gì sao?”
“Có việc riêng muốn tìm em,” Anh đem cà phê đưa cho cô, tầm mắt hướng sang bên cạnh, “Chúng ta nói chuyện một chút?”
Chiếc cốc giấy trắng xanh là ly cà phê cốt dừa mà cô từng rất thích uống. Trước đây khi hai người cùng nhau đi xem phim, lúc ra khỏi rạp, cô đột nhiên muốn uống, anh sẽ xếp hàng mua cho cô.
Bây giờ nghĩ lại, với Tuỳ Tự mà nói, phần lớn từ nhỏ đã được nuôi dạy trong một gia đình gia giáo, tạo cho anh thói quen ga-lăng, rất biết chăm sóc phái nữ khi ra ngoài.
Cô lúc ấy mê mẩn đến không có thuốc chữa, cứ tự mình đa tình như vậy.
Hành lang này nằm trên trục trung tâm của công ty, có rất nhiều nhân viên ra vào, gió thổi cỏ lay cũng không thoát được mấy ánh mắt bát quái này.
Giản Tinh Nhiên không trả lời, bước lên phía trước: “Đến văn phòng của tôi đi.”
–
Hai người ngồi trên ghế sô pha ở khu vực tiếp khách.
Tuỳ Tự đặt ly cà phê ở trước mặt cô.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Trợ lý Marry đến pha trà, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa lại đi ra ngoài. Văn phòng rộng lớn, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim đồng hồ đang chạy.
Giản Tinh Nhiên lúc này mới thực sự thấy bối rối.
Cô đã từng gặp qua những trường hợp bị cự tuyệt rồi sau đó vẫn lì lợm la liếm, nhưng chưa thấy qua người đi từ chối người khác, sau đó ngược lại bắt đầu đeo bám không rời. Nếu không phải trí tưởng tượng của cô không được phong phú, quả thực sẽ nghĩ theo hướng tự luyến mất.
May mắn thay, sự im lặng không kéo dài quá lâu, Tuỳ Tự giải thích mục đích anh đến đây.
“Phỏng vấn?” Giản Tinh Nhiên bỗng nhớ tới, trợ lý của cô quả thật có nói qua rằng có một số email gửi cho công ty họ để xin phỏng vấn. Lúc ấy bởi vì bận quá, nên cô đã nhờ trợ lý lịch sự từ chối.
Hóa ra trong số đó có em gái của anh?
Ấn tượng của Giản Tinh Nhiên về Tùy Trừng vẫn rất tốt. Cô liền đặt trước một ngày cuối tuần và đồng ý phỏng vấn với Tuỳ Trừng.
“Cảm ơn.” Tuỳ Tự cười với cô một cái.
“Không có gì.”
Sau khi Tuỳ Tự đi rồi, Giản Tinh Nhiên nhìn ly cà phê trên bàn trà kia, có chút không thể giải thích nổi.
Vì vậy, trong khoảng thời gian này, anh thường xuyên xuất hiện, làm tài xế, giúp đỡ đóng thùng, còn đặc biệt mua loại cà phê cô yêu thích mang đến công ty, tất cả đều là vì buổi phỏng vấn này?
Đúng là biết đi đường vòng.
Lúc này, cô muốn lao ra cửa để giữ Tuỳ Tự lại, kè cổ anh cảnh cáo lần tới có gì cứ nói thẳng, không cần chơi trò làm quen hối lộ này.
Bằng không, sự xuất hiện của anh sẽ chỉ tiếp tục khiến cô nhớ về mối tình đầu không thành ấy.
Cảm giác thật tồi tệ.
–
Tùy Trừng hiện đang theo học tại một trường đại học truyền thông ở Bình thành, và các cuộc phỏng vấn mà cô ấy thực hiện chủ yếu tập trung vào chủ đề khách sạn mà Giản Tinh Nhiên cùng Bùi Hề Nhược đã hợp tác trước đó.
Giản Tinh Nhiên hôm nay có thay đổi phong cách một chút. Cô mặc một chiếc áo sơ mi trắng giản dị, quần tây đen và một đôi giày thể thao đế mềm. Điều này làm bớt đi vẻ lạnh lùng xa cách thường ngày, thậm chí còn làm hiện ra vẻ thanh tú nguyên bản trên khuôn mặt cô.
Đây không phải là lần đầu tiên hai người gặp mặt.
Tùy Trừng tính tình hướng ngoại, nên rất dễ làm thân với Giản Tinh Nhiên.
Buổi phỏng vấn diễn ra suôn sẻ, kết thúc cũng sớm hơn dự kiến nửa tiếng.
“Nếu không có chuyện gì, chị về trước nhé?” Giản Tinh Nhiên cười một cái, định đứng dậy.
Tùy Trừng lại vội nói: “Chờ một chút!”
Gọi xong, cô lại giống như không biết phải nói gì, mất một hồi lâu mới lên tiếng: “À đúng rồi chị Tinh Nhiên, chính là vừa rồi khái niệm về thiết kế, chúng ta có thể nói lại rõ hơn lần nữa được không?”
“Có thể. Đây là do bạn chị thiết kế,” Giản Tinh Nhiên một lần nữa lại ngồi xuống, nhìn vào những bức ảnh đã in của cô ấy và kiên nhẫn giải thích, “Các yếu tố được sử dụng ở đây là hoa chuông và lam điểu……”
Tùy Trừng lắng nghe và ghi lại chi tiết.
Lợi dụng lúc Giản Tinh Nhiên không chú ý, một tay ở phía dưới bàn nhanh chóng gửi tin nhắn cho Tuỳ Tự: [Anh!!Tính toán bị lệch một chút, cuộc phỏng vấn kết thúc rồi, mau tới!]
Nhưng người đàn ông không đáng tin cậy này vẫn không hồi đáp.
Tùy Trừng cuối cùng vẫn là trơ mắt mà nhìn Giản Tinh Nhiên đứng lên.
Cô để ý thấy Giản Tinh Nhiên dùng tay chống lên bàn, khi đứng lên rất cẩn thận không dùng lực vào chân phải. Cùng lúc đó, điện thoại di động cũng phát ra tiếng bíp, Tùy Trừng vội vàng nhấn mở.
Anh: [Ở cửa.]
Cô hít một hơi thật sâu, vội vàng bước tới và quan tâm hỏi: “Chị Tinh Nhiên, chân chị bị làm sao vậy?”
“Tối qua bị trẹo, không nghiêm trọng đâu.” Giản Tinh Nhiên nói.
Chỉ là hơi đau khi đi bộ, vì vậy hôm nay cô đã chọn một đôi giày thể thao bình thường.
“Em đỡ chị ra ngoài nhé,” Tùy Trừng nói, giả vờ nhìn vào điện thoại làm ra vẻ ngạc nhiên, “Thật trùng hợp, anh trai em cũng ở đây, hay là để anh ấy đưa chị về nhà? Cứ quyết định vậy nhé, rốt cuộc hôm nay cũng là chị đã cất công tới giúp em mà.”
Cô ấy nói với tốc độ nhanh, như thể không muốn cho cô cơ hội để từ chối.
Dù Giản Tinh Nhiên có ngốc cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
Cô vẫn đứng đó.
“Ách……” Tùy Trừng không nhịn được, ngượng ngùng cười cười, “Thật ra……Anh trai em ấy, gần đây anh ấy rất không vui, ở nhà làm cho áp suất không khí tụt xuống rất thấp, đại khái em biết là bởi vì chị… nên muốn tác hợp một chút……”
“Em chờ một chút,” Cái gì cùng cái gì cơ, Giản Tinh Nhiên chỉ nghe xong vài câu liền nói, “Chị không trêu đùa anh ấy, cũng không làm gì khiên anh ấy không thoải mái. Vậy anh của em không vui, là tại sao.”
“Chính là anh ấy……” Tùy Trừng còn muốn nói gì nữa, nhưng cách đó không xa, một người đàn ông cao lớn đã đi tới.
Giản Tinh Nhiên cứ như vậy duy trì tư thế đứng một chân trên mặt đất, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà ᴆụng phải tầm mắt của anh.
–
Giản Tinh Nhiên cảm giác chính mình giống như bị hai anh em nhà này bắt cóc rồi ép lên xe.
Bọn họ một trái một phải, Tùy Trừng nhiệt tình nắm tay cô, Tuỳ Tự tay đút túi quần đi qua một bên, áo trắng quần đen, sạch sẽ đĩnh đạc. Thực sự không có tên tội phạm nào lại trông nhàn nhã hơn thế này.
Đã lên xe.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Tùy Trừng tùy tiện tìm một cái cớ, bàn chân như được lắp thêm động cơ, vội vàng biến mất.
Giản Tinh Nhiên cảm thấy, hai người này không hổ là anh em ruột thịt một nhà.
Hành sự tác phong cũng giống y chang nhau, luôn thích làm theo ý mình.
Nhưng.
Rõ ràng là Tùy Trừng đã hiểu lầm rất sâu, Giản Tinh Nhiên cảm thấy cũng cần phải nói cho rõ ràng, vừa lên xe liền mở miệng: “Hình như em gái anh đã hiểu lầm.”
Cửa xe vừa lúc “sầm” một tiếng đóng lại, Tuỳ Tự duỗi tay ấn nút khởi động và hỏi: “Hiểu lầm cái gì?”
Giản Tinh Nhiên nói: “Đừng khởi động, tôi nói xong liền xuống xe.”
Tay anh dừng lại trên ổ khoá một lúc, sau đó rút lại.
Giản Tinh Nhiên đem lời nói ban nãy của Tùy Trừng thuật lại.
“Đương nhiên cái này chỉ là thứ yếu, anh trở về giải thích một chút là được, điều tôi muốn nói là,” cô dừng lại và hít một hơi, như thể đã có đủ dũng khí mới lên tiếng tiếp, “Tôi cảm thấy hai lần chạm mặt anh gần đây, không thể tính là trùng hợp.”
Cô còn nghĩ thầm thêm một câu cách xa tôi ra một chút.
Nhưng lại sợ bị anh bắt được điểm yếu, cuối cùng nói cô tự luyến.
Cho nên dứt khoát đem thắc mắc này vứt cho Tuỳ Tự.
Bên trong chiếc SUV màu đen yên tĩnh quá mức. Có một cặp tình nhân rủ rỉ tâm tình vừa đi ngang qua ô tô. Có chiếc ô tô từ xa đi tới, ánh đèn rọi thẳng vào người Giản Tinh Nhiên, giây tiếp theo, cô nghe thấy người đàn ông bên cạnh nói:
“Em không hiểu lầm, vài lần chạm mặt gần đây cũng không phải trùng hợp.”
“Anh cũng không phải vì cuộc phỏng vấn mới kéo gần quan hệ, chủ yếu là anh muốn được gặp em.”
–
Đêm nay về nhà, Giản Tinh Nhiên không may bị mất ngủ.
Cô ở trên giường lăn qua lộn lại, đầu óc chỉ toàn là cảnh tượng xảy ra lúc xế chiều, hỗn loạn mà tê dại.
Cuối cùng, vẫn không thể vượt qua được, cô mở di động ra, ở trên Weibo tìm một trang blogger để dãi bày cảm xúc.
Xóa xóa sửa sửa vài lần, đến khi xác nhận nó tương đối sát tình huống thực tế mà cô gặp phải, mới ấn gửi đi.
Một lúc sau, blogger trả lời bằng hai từ: [Đã nhận được.]
Nhịp tim của Giản Tinh Nhiên tăng nhanh một cách khó hiểu.
Cô làm mới trang vài lần, không chờ được đến khi bài mình được đăng, lại tắt thêm mấy app, rốt cuộc chịu không nổi đã ngủ mất.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, trang chủ đã hiện lên dòng tâm trạng của cô.
Và có rất nhiều bình luận.
[Tôi chỉ muốn nói mau chạy đi! Đối tượng tỏ tình trước đây của tôi cũng làm như vậy, rõ ràng là từ chối tôi, nhưng rồi cứ hai, ba ngày lại gửi tin nhắn đến cho tôi, nói cái gì là tiếc nuối, có duyên không phận, rồi tự mình đa tình. Đến khi tôi block anh ta, anh ta ngược lại càng hăng hái hơn.]
[Ao cá không có cá thì mới nhớ tới cô đó.]
[Crush trước đây của tôi cũng vậy! Lúc đó tôi khờ khạo, anh ta gọi điện hết lần này đến lần khác kêu tôi ra ngoài với anh ta, kết quả đột nhiên có một ngày anh ta công bố bạn gái trong đám bạn, quả thực khiến tôi tức giận, hận không thể đập ૮ɦếƭ anh ta!]
Giản Tinh Nhiên: “……”
Trong vô thức, nắm tay cô đột nhiên nắm chặt thành nắm đấm.
Cô không khỏi nghĩ đến khuôn mặt tuấn tú của anh, thật sự thấy nó vô cùng đào hoa.
Giản Tinh Nhiên đã quen biết Tuỳ Tự đã hơn một năm, nhưng thực tế thì cô không biết nhiều về anh. Chỉ biết rằng anh có rất nhiều bạn, cả nam lẫn nữ, không biết có phải dạng “hải vương” hay không.
Cô tạm thời bỏ qua điều này, tiếp tục lướt xuống dưới.
Ngón tay lướt qua một cái bình luận, chậm rãi ngừng lại:
[Tôi đoán “tiểu tỷ tỷ” này là mẫu người độc lập, sang chảnh? Nói cho chị biết, chị càng như vậy đối phương càng luyến tiếc, đàn ông là vậy, bản chất luôn muốn chinh phục thứ mà mình không có được.]
Đây là một tài khoản Weibo tương đối nổi tiếng, bài này được đăng trong vòng ba giờ, và đã có hàng trăm bình luận.
Giản Tinh Nhiên đọc lướt qua những bình luận, không có gì đặc biệt, cô cũng không chú ý lắm.
Chỉ là đùa thôi.
Cô cũng cho rằng là như vậy.
Tuy nhiên, buổi chiều ngày hôm qua, anh tỏ rõ sự hối hận và muốn theo đuổi cô.
Nhưng cũng là người đàn ông này.
Lúc cô thổ lộ thì lại từ chối một cách vô cùng dứt khoát, hiện tại mục tiêu lại xoay chuyển lại như chiếc boomerang vậy.
–
Sự thật đã chứng minh rằng việc Giản Tinh Nhiên đơn phương tránh né là vô ích.
Luôn luôn có một vấn đề hay chuyện gì đó khiến cho cô phải gặp Tuỳ Tự.
Nhưng hầu hết trong số đó là vì công việc kinh doanh, cũng không thể tuỳ ý quyết định, nói không đi là không đi.
Mặc dù mấy lần sau, cô vẫn tỏ ra rất bình thường, không thể hiện bất kỳ hành vi gây hiểu lầm nào trước mặt người ngoài, nhưng chỉ là cô tâm phiền ý loạn.
Thật vất vả buổi tối mới trở về nhà, những tưởng được thả lỏng một chút, vừa mở trò chơi, kết quả mới đánh mấy ván, liền thấy avatar của anh hiện lên, chói lọi mà gửi một lời mời tham gia tổ đội.
[Sau đó, các vì sao ở đâu] Đã từ chối lời mời tham gia nhóm [SXII] của bạn.
[Sau đó, các vì sao ở đâu] Đã từ chối lời mời tham gia nhóm [SXII] của bạn.
[Sau đó, các vì sao ở đâu] Đã từ chối lời mời tham gia nhóm [SXII] của bạn.
“……”
Không dứt.
Giản Tinh Nhiên thở dài, ngửa mặt hướng lên trần, ngã trên sô pha.
Như thể một công tắc được bật lên bởi trò chơi này, ký ức quay trở lại năm ngoái.
Lúc ấy ở nhà họ Trần có một cuộc gặp mặt vô cùng bất ngờ, hoàn toàn ngoài ý muốn, cô đã biết được giới tính thật của nam thần trong game mà cô vẫn thầm mến.
Thật ra, Giản Tinh Nhiên sớm đã nảy sinh tình yêu với “nữ sinh” vào thời điểm đó.
Xét cho cùng, trò chơi chỉ là ảo, tài khoản cũng ảo, nó không thể hiện được cái gì.
Nhưng thình lình, cô bất ngờ biết được người cùng chơi game với mình từ trước đến nay luôn là Tuỳ Tự, tâm trạng đang bình tĩnh không gợn sóng lại giống như bị ngấm một loại thuốc thử nào đó, sinh ra phản ứng hoá học kỳ lạ.
Trong trò chơi đó, người đồng đội ôn nhu, đáng tin cậy và có phần ngông nghênh cùng hình ảnh người đàn ông trước mặt dần trùng khớp.
Nếu cô đã từng tưởng tượng “Tuỳ Trừng” trông như thế nào trong thực tế, thì anh chính là hình ảnh đó.
Rõ ràng rất giống.
Rõ ràng là đã liên lạc rất nhiều lần.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Làm thế nào mà cô vẫn luôn không phát hiện ra.
Ngày đó Giản Tinh Nhiên thật sự không bình tĩnh nổi.
Lúc ở nhà ông Trần, còn có thể mượn người nhiều để mà che giấu, chờ đến khi chỉ có một mình trên xe với Tuỳ Tự, sự căng thẳng cứ thế được khuếch đại và dần dần lấp đầy từng tấc không khí.
Cô theo bản năng nắm chặt đai an toàn, lại bị anh chú ý tới, đành phải giả bộ trêu chọc: “Sợ ngươi kỹ thuật lái xe của anh không tốt sao.”
Sự ngượng ngập cũng dần qua đi, Giản Tinh Nhiên mới nhẹ nhàng thở ra, nghiêng đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ đang vụt qua như bay.
Tố chất tâm lý của cô vốn không tính là kém, nhiều trường hợp quan trọng đều có thể bình tĩnh mà chống đỡ. Nhưng lúc này lại vô cùng khẩn trương, cũng không biết mình sẽ đi đâu.
Đang miên man mơ hồ, ở một khoảnh khắc nào đó bỗng nhiên cô trở nên thông suốt.
Là bởi vì cô thích Tuỳ Tự.
Sau khi hiểu ra, có vẻ như đã có mục tiêu rõ ràng, tâm tình có phần thả lỏng hơn.
Đêm đó về nhà, Giản Tinh Nhiên liền quyết tâm theo đuổi anh.
Kỳ thật hai người cũng không có chung nhiều sở thích. Giản Tinh Nhiên thích Quentin, nhưng đạo diễn yêu thích nhất của cô lại là Nolan, cô cũng xem bóng đá, nhưng không phải kiểu fan hâm mộ, cũng không một lòng ủng hộ riêng một đội nào.
Cô đã làm rất tốt việc ngụy trang, để mỗi lần gặp Tuỳ Tự ở hội bạn bè, sẽ là người “Cùng chung chí hướng” đầu tiên mà anh nghĩ tới.
Đây có lẽ là tâm kế lớn nhất mà Giản Tinh Nhiên đã sử dụng.
Về sau, mối quan hệ giữa hai người đúng như mong đợi, ngày càng thân thiết hơn.
Bùi Hề Nhược khi mới biết chuyện, liền nói: “Như vậy, sợ anh ta chỉ coi cậu là bạn. Cậu xem phụ nữ theo đuổi đàn ông trong phim truyền hình, không phải đều là dùng nhan sắc dụ hoặc hay sao.” Cô ấy kiến nghị, phải khiến anh đối với cô thần hồn điên đảo.
Giản Tinh Nhiên cảm thấy như vậy không ổn.
Đầu tiên, cô làm không nổi kiểu nữ nhân quyến rũ đó, tiếp theo, cô cảm thấy Tuỳ Tự đối với phụ nữ kiểu ấy không có quá nhiều hứng thú.
Lúc ở tiệc rượu, thỉnh thoảng cô sẽ bắt gặp cảnh anh từ chối lời mời của các cô gái, khuôn mặt vẫn ôn hòa nhã nhặn nhưng trong mắt không có ý cười, mang theo chút hờ hững, lãnh đạm khó gần.
Cho nên, Giản Tinh Nhiên cảm thấy mình vẫn nên im lặng.
Từ từ tạo ấn tượng tốt với anh.
Cảm thấy thời cơ tốt đến sẽ lập tức thổ lộ tình cảm.
Rõ ràng kế hoạch khá tốt, cuối cùng vẫn thất bại, đại khái là bởi vì anh đối với cô không có cảm giác gì.
Tình cảm vốn dĩ là chuyện không thể cưỡng cầu.
Nhớ lại quá khứ thất bại, Giản Tinh Nhiên thở dài một hơi, càng thêm tin tưởng chắc chắn rằng Tuỳ Tự sẽ không động tâm với cô.
Ngày hôm đó anh nói, chỉ là bởi vì sau khi cô rời đi, một thời gian sau anh liền cảm thấy không quen.
–
Sau một thời gian, Giản Tinh Nhiên được ông Giản sắp xếp đi Luân Đôn đi công tác.
Toàn bộ chuyến đi hơn bốn ngày, vừa vặn tránh được Tết Đoan Ngọ. Cũng coi như là vận mệnh chủ định giúp cô một phen.
Phi cơ đáp xuống sân bay ở thủ đô Luân Đôn, Giản Tinh Nhiên bước ra khỏi hành lang. Bên này người phụ trách sớm đã đứng đợi từ lâu.
Giản Tinh Nhiên ngồi lên xe, vừa lúc điện thoại di động của cô nhận được một tin nhắn.
Lý Phổ: [Cô tới rồi sao?]
Đây là đối tượng xem mắt mà ông Giản giới thiệu.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Giản Tinh Nhiên lần này tới đây chủ yếu là để kiểm tra định kỳ, nghe báo cáo từ các cuộc họp cấp cao và các bộ phận khác nhau cộng với việc kiểm tra giám sát thực địa. Đại khái là cảm thấy nhiệm vụ không nặng nề, lại thêm người quen cũ liên tục gợi ý hai cuộc gặp gỡ nhỏ nên ông Giản đành thả thuyền sắp xếp một buổi xem mắt cho cô.
Ở Giản gia, ông Giản là người có tiếng nói nhất. Giản Tinh Nhiên cũng không dám cãi lời.
Hơn nữa chỉ là một cuộc xem mắt, cũng không có ý nghĩa gì lớn.
Vì thế, cô sớm thông qua nghiệm chứng của đối phương.
Đối phương là con một người quen cũ của ông Giản, họ Lý tên Phổ.
Giản Tinh Nhiên ban đầu không thấy có vấn đề gì nhưng sau khi đọc hai lần, cô gần như bật cười thành tiếng.
Vị này là Lý Phổ, người đối lập với tên của mình, còn rất đáng tin cậy. Trước khi cô rời Bình Thành, anh ta đã giới thiệu trước một vài danh lam thắng cảnh và đồ ăn ngon, điều đó có nghĩa là anh ta đã rất cố gắng để ra dáng một chủ nhà.
Lúc này, Giản Tinh Nhiên lịch sự đáp lại: [Tôi đã ới rồi, đang đến công ty.]
Lý Phổ rất nhanh đã hồi đáp: [Được, xong việc thì liên hệ với tôi.]
Ngày đầu tiên lịch trình bận rộn nên hai người hẹn nhau vào hôm sau.
Kết quả ngày hôm sau, Giản Tinh Nhiên mới vừa tỉnh dậy liền cảm giác khó chịu nặng nề. Cô chỉ cho là tối hôm qua ngủ không ngon, chậm lại một chút, vẫn là tổ chức cuộc họp như bình thường, sau khi kết thúc, nghỉ ngơi mười phút, liền đi xuống lầu.
Vừa tới đại sảnh lầu một, không nhìn thấy Lý Phổ, mà nhìn thấy người đàn ông oan gia ngõ hẹp kia.
Thoạt nhìn, Giản Tinh Nhiên thiếu chút nữa cho rằng đầu mình bị đau nên xuất hiện ảo giác.
Bình tĩnh lại mới biết là không phải.
Tuỳ Tự hẳn là cũng đến đây bàn chuyện làm ăn, bên người còn đi cùng với một số cấp dưới mặc vest và giày da, còn có một mỹ nữ tóc vàng khá cao, khi nhìn anh, trong mắt cô ta không che giấu được sự ngưỡng mộ.
Đoàn người đi rất nhanh, nhìn thấy liền đi ngang qua đây.
Tuỳ Tự đi chậm lại, đám người bên cạnh không rõ nguyên do, cũng đi theo chậm lại, tầm mắt nhìn theo thì thấy một người phụ nữ mặc vest và chân váy công sở.
“Cô Giản.”
Đúng lúc này, có người chạy đến bên cạnh Giản Tinh Nhiên.
Anh ta là một người đàn ông cao khoảng một mét tám, khuôn mặt tuấn tú, mày rậm mắt to, cười nhìn cô: “Tôi không nhận sai người chứ? Nhìn so với ảnh chụp rất giống.”
“Anh Lý?”
“Không sai,” Lý Phổ cười tủm tỉm, nâng cánh tay dẫn đường, “Chúng ta đi thôi?”
Hai người liền rời đi.
Một nhóm người vừa đến khách sạn đã cảm nhận rõ ràng áp suất không khí giảm xuống. Họ nhìn nhau, một số người trong số họ có thể hiểu được tiếng Trung Quốc đang thầm đoán mấy chuyện bát quái trong đầu.
“Tùy tổng?” Người phụ trách thận trọng hỏi, “Hôm nay chúng ta có tiếp tục không?”
Tuỳ Tự lúc này mới đem ánh mắt thu hồi lại, khó thấy được cảm xúc mà “Ừm” một tiếng.