Chương 66: Nuôi con (1)Sự việc đột nhiên xảy ra vào hôm nay, Bùi Hề Nhược bỗng dưng nôn khan đến cả người mất hết sức lực, đầu óc choáng váng, sau đó, cô lại bị chuyện mang thai làm ngơ ngẩn một hồi.
Cô cứ cảm thấy hình như mình đã quên một điều gì đó, nhưng lại không thể nhớ ra được.
Mãi cho đến khi về đến nhà, nhìn thấy một đôi nam nữ đang khách sáo, mỗi người ngồi ở một đầu sofa, cảm giác mơ hồ như lớp sương mù dày đặc bao quanh đầu óc cô giờ mới được tan ra.
Cô quên mất, khi đó Giản Tinh Nhiên vẫn đang trốn ở trong nhà.
—
Giản Tinh Nhiên sở dĩ ᴆụng mặt Tùy Tự, vẫn là tự trách cái tính khí nóng nảy bộp chộp không bỏ được của cô.
Nửa tiếng trước, cô đợi mãi không thấy Bùi Hề Nhược gửi tin nhắn tới, liền lén lút ra khỏi phòng, muốn xem thử tình hình một chút.
Kết quả vừa ló đầu ra, lập tức bị một người máy bắt được.
Thình lình xuất hiện từ trong bóng tối, trong mắt còn phát ra dạ quang.
“Má ơi!” Giản Tinh Nhiên sợ tới mức nhảy dựng lên, vội vàng ôm lấy cái bình hoa bên cạnh.
Còn chưa kịp bình tĩnh lại, nháy mắt sau lại bị doạ, thiếu chút nữa thì bị sặc ૮ɦếƭ.
Cô thấy người đàn ông một tay đút túi quần tây, đang nhìn về phía này.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Tuy rằng đối phương cũng chưa hỏi gì, còn rất cho cô mặt mũi mà không bật cười lên. Nhưng Giản Tinh Nhiên vẫn hận không thể trốn khỏi hành tinh xinh đẹp này ngay lập tức.
Hôm nay cô vừa xuống máy bay, để mặt mộc, ăn mặc thoải mái nhất có thể, mặc một chiếc áo lông vũ màu xám. Tóc chưa chải, tóc mái được kẹp trước trán, còn lại xoã tung hai bên vai.
Thêm cả hành động trốn tránh anh nữa….
Ngay lập tức, dáng vẻ mấy ngày trước giơ nắm đấm từ biệt tình yêu đầy hùng hồn mãnh liệt đều biến thành mây kh.
Để níu kéo lại chút hình tượng, Giản Tinh Nhiên cố ý ngồi trên sô pha, giả vờ tự nhiên mà nói chuyện với Tuỳ Tự hơn nửa tiếng.
Lúc này vừa nhìn thấy Bùi Hề Nhược, cô giống như được đại xá, lập tức đứng lên nghênh đón, “Sao rồi?”
Bùi Hề Nhược báo cho cô biết tin vui.
“Thật sao!” Trong mắt cô hiện lên sự phấn khích, “Vậy chẳng phải tớ sẽ được làm mẹ nuôi rồi ư!”
“Vẫn còn sớm mà, cho cậu đặt cọc trước đó.” Bùi Hề Nhược cười tủm tỉm.
Giản Tinh Nhiên đột nhiên nhớ ra, “Vừa rồi tớ nghe nói cậu bị nôn khan, đã đỡ hơn chưa?”
“Hiện tại không khó chịu lắm.”
Khi không khó chịu, Bùi Hề Nhược rất có tinh thần.
Hơn nữa, bảo bối tới cũng không phạt là ngoài ý muốn.
Cô và Phó Triển Hành kể từ tháng trước, đã không thực hiện bất kỳ biện pháp tránh thai nào, họ chính thức tính đến chuyện mang thai. Mới vừa rồi lúc ở bệnh viện, nhận được báo cáo, điều đầu tiên cô nghĩ đến chính là kinh ngạc và cảm thán trước hiệu suất làm việc hiệu quả của anh.
Phó Triển Hành lại không được vui vẻ như cô.
Trong đầu anh bây giờ, hiện lên đều là bộ dạng nôn khan của cô ban nãy.
Cô nôn mửa không kiểm soát, đứng cũng không vững, nước mắt cũng không kìm được mà trào ra, thoạt nhìn trông rất yếu ớt và tiều tụy.
Nếu được quay lại, anh không muốn đểcô mang thai chút nào.
—
Đêm nay hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ.
Bùi Hề Nhược vòng tay qua vai anh, rất là đắc ý, “Bây giờ anh không thể làm gì em. Đây là mẫu bằng tử quý sao?”
*Mẫu bằng tử quý: nghĩa là mẹ được lợi nhờ con.
“Cách dùng sai rồi.” Phó Triển Hành thấp giọng sửa lại cho đúng. Hơn nữa, cô trước sau luôn là người anh trân quý nhất.
“Mặc kệ, dù sao anh cũng không thể động vào em.” Cô chỉ chú ý đến một điểm này.
Anh hôn cô, “Không động vào em, mau ngủ đi.”
Lúc này đêm đã khuya, tuyết ngoài trời rơi xuống, nằm ở trên giường có thể thấy được, có một vẻ đẹp của sự yên tĩnh. Còn bên trong lại ấm áp như mùa xuân.
Bùi Hề Nhược an tâm được ôm trong vòng tay của anh.
Một đêm ngon giấc.
Trong thời gian mang thai Bùi Hề Nhược được chăm sóc rất chu đáo. Vượt qua giai đoạn đầu ăn gì nôn nấy, hiện các đường nét trên cơ thể cô đã trở nên tròn trịa hơn rất nhiều.
Phó Triển Hành tìm tới các loại sách nuôi dạy con cái, những lúc rảnh rỗi, anh sẽ lấy ra xem.
Anh đọc sách với tốc độ rất nhanh, ngay cả kỹ thuật mát xa chống sưng phù khi mang thai 3 tháng cuối cũng học thuộc và áp dụng rất có hiệu quả.
Ngược lại, Bùi Hề Nhược chỉ có nhiệm vụ ăn, uống, ngủ và tất nhiên, không thể thiếu những bài tập đơn giản.
Phương diện này, Phó Triển Hành chính xác như một con robot, cô hết làm nũng lại chơi xấu, nhưng tỷ lệ thành công rất nhỏ.
Khi anh đi làm, anh sẽ điều chỉnh chế độ của Thứ Sáu để biến nó thành một camera giám sát vô tình.
Một ngày nào đó, Bùi Hề Nhược muốn ăn vụng một cây kem, cô liền che mắt của Thứ Sáu, tự cho là mình thông minh.
Nhưng không ngờ, giọng nói của người đàn ông vẫn phát ra từ Thứ Sáu, “Ngày hôm qua không phải em vừa mới nói bị đau bụng sao?”
Cô bị doạ cho giật mình mà làm rớt cây kem.
Sau mới biết được, “Đôi mắt” của Thứ Sáu, chỉ là một vật trang trí, còn camera thực sự, được gắn ở chỗ khác.
Còn về việc lắp ở đâu, cô dùng mọi cách nỗ lực tìm kiếm, cũng không có kết quả.
Dưới chế độ làm việc và nghỉ ngơi đều đặn này, các bác sĩ rất hài lòng với mỗi lần Bùi Hề Nhược đến khám thai.
Nhưng cô lại không vừa lòng như thế.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Một ngày nọ, khi soi gương, cô thấy mặt mình có một vài nốt tàn nhan lờ mờ.
Bầu trời sụp đổ ngay lập tức, có cảm giác như bị hủy dung.
Phó Triển Hành rất nhanh đã phát hiện, khi đánh răng buổi sáng, Bùi Hề Nhược đã ngừng lại soi gương rất lâu.
Anh hỏi, hiếm khi cô lại có chút nóng nảy, “Có gì mà đẹp hay không đẹp.” Làn da hoàn mỹ mà cô luôn tự hào đã bị hủy hoại bởi những đốm tàn nhan này.
Phó Triển Hành ôm eo cô, nhận ra sự khác biệt, “Không đẹp ở chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng không đẹp nữa.”
Bùi Hề Nhược thật sự có chút mất mát.
Một phần vì hormone thai kỳ rất dễ làm tinh thần lên xuống thất thường, một phần là bởi vì cô từ trước đến giờ luôn rất tự luyến. Bây giờ, ngay cả sự tự tin đó cũng không có nữa.
“Nếu anh luôn nhìn thấy em như thế này, anh nhất định sẽ không yêu em nữa.” Cô giống như một đóa thủy tiên nhỏ bị mưa dầm dìm trong bùn, hoàn toàn héo úa.
Phó Triển Hành buồn cười nói, “Em đang suy nghĩ cái gì vậy.”
Anh đưa cô đến hỏi bác sĩ, bác sĩ nói rằng những nốt tàn nhan đó là bình thường và sẽ tự động biến mất sau khi em bé chào đời.
Lời này, Bùi Hề Nhược nghe xong, đáng lẽ phải vui lên. Tuy nhiên, cô vẫn không thể phấn chấn lại được.
Cho đến khi xe dừng trước một studio chụp ảnh.
Bùi Hề Nhược lúc đầu không nhận ra, nhưng Thẩm Minh ở bên cạnh đã nhắc nhở cô, sau đó cô mới nhớ ra đây là nơi cô chụp ảnh giấy đăng ký kết hôn với Phó Triển Hành.
“Anh định làm gì vậy.” Cô có chút tò mò.
Phó Triển Hành đưa cô đi thẳng vào, “Chụp ảnh làm giấy đăng ký.”
Nhi*p ảnh gia có ấn tượng với họ.
Một mặt là vì, nam thanh nữ tú, muốn người khác không nhớ cũng khó. Mặt khác, anh ta vẫn còn nhớ y nguyên mối quan hệ vợ chồng plastic của hai người.
Kết quả hôm nay, bọn họ lại tới chụp lại giấy hôn lần nữa.
Không chỉ nhi*p ảnh gia bối rối mà Bùi Hề Nhược cũng ngỡ ngàng đến phát ngốc. Cũng may, khi đối diện với ống kính, cô vẫn cong môi cười rất đẹp.
Trong bức ảnh đăng ký mới, cả hai đã không còn bầu không khí đạo đức giả ban đầu, biểu cảm của họ rất tự nhiên và ngọt ngào, không cần phải cố tỏ vẻ.
Bùi Hề Nhược cầm ảnh trên tay và nhìn lại lần nữa.
Cô phát hiện, chiếc áo sơ mi trắng trên nền đỏ, khiến cô trông thật xinh đẹp và kiều diễm.
“Nhìn xem, anh không lừa em.” Phó Triển Hành ôm cô từ phía sau.
Bùi Hề Nhược chịu đả kích nhanh, lúc này đã khôi phục được tâm trạng cũng nhanh, trầm ngâm nói, “Xem ra là chiếc gương trong nhà chúng ta có vấn đề.”
“Ừm, trở về sẽ gỡ nó xuống ngay.” Anh khẳng định.
Bùi Hề Nhược dựa vào vòng tay anh và mỉm cười.
“Nhưng mà, chụp vài tấm ảnh kiểu khác không được sao? Cái này là ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn, cũng không thể tạo dáng gì.” Sự tự luyến của cô lại quay trở lại, bắt đầu kén cá chọn canh.
Anh nói, “Không tốt.”
“Tại sao?”
“Bởi vì như vậy, tương đương với việc lại cưới một lần nữa.”
Lần này, cả hai đã vô cùng hạnh phúc, bởi họ đã trở thành bạn đời của đối phương.
—
Sau một thời gian dài mang thai, cuối cùng cũng đến ngày dự sinh.
Vào ngày 1 tháng 9, Bùi Hề Nhược thuận lợi sinh hạ một bé trai.
Khi còn là sinh viên, đối với chuyện sinh nở, cô từng căm thù đến tận xương tuỷ, nghĩ thôi đã muốn run bần bật.
Không nghĩ tới, vòng đi vòng lại, vẫn là không tránh được kiếp nạn này.
Tin tốt duy nhất là quá trình diễn ra suôn sẻ, cô không phải chịu đau dài.
Phó Triển Hành bỏ hết công việc sang một bên, ở bên cô trong suốt quá trình. Vốn dĩ anh muốn đi cùng cô vào phòng sinh nhưng cô kiên quyết không đồng ý.
Anh không vào phòng nghỉ mà ngồi ở hàng ghế dài gần phòng sinh nhất, cô đau bao lâu, anh liền nôn nóng bấy lâu.
Ngay cả bác hai và bác dâu cũng thấy lạ, phải biết rằng, Phó Triển Hành là người đứng trước lo âu và sợ hãi luôn rất bình tĩnh, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy anh như thế này.
Cha mẹ Bùi cũng từ Thân thành đặc biệt tới rồi. Những người lớn trò chuyện để giảm bớt sự lo lắng.
Phó Triển Hành trước sau vẫn trầm mặc.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Khi cửa phòng sinh mở ra, anh sải bước nhanh về phía trước, nắm lấy tay cô.
Cô y tá biết rõ gia thế của những người ở đây, đối mặt với các vị trưởng bối hai nhà Phó Bùi, tươi cười mà ôm tới một bé trai, “Chúc mừng mọi người, là một bé trai, ba cân tư.”
Bùi Hề Nhược lại vô cùng mệt mỏi, mí mắt không mở nổi ra được.
Mới vừa rồi ở trong phòng sinh, khi y tá bế đứa bé đến bên cô, cô cũng chỉ qua một cái, chưa nhìn được rõ lắm.
Lúc này, cố gắng tập trung tinh thần, nhìn cẩn thận.
Trong tưởng tượng của cô, bố mẹ có nhan sắc cao như vậy, sinh ra bảo bối nhất định không kém cạnh, có lẽ sinh ra đã là một tiểu soái ca khôi ngô tuấn tú.
Nhưng ai biết được thứ mà cô nhìn thấy trong nháy mắt này là một cục bột nhỏ vẫn còn đỏ hỏn, nhăn nheo, đừng nói khôi ngô tuấn tú, đến ngũ quan còn nhìn không ra là đẹp hay xấu.
Cô nhất thời nhụt chí, hai mắt nhắm lại, “Em buồn ngủ……”
Phó Triển Hành vừa đau lòng vừa buồn cười, hôn lên trán cô, trên đó còn ướt đẫm mồ hôi.
Anh thấp giọng nói, “Ngủ đi, Nhược Nhược.”
—
Tuy rằng lúc mới sinh ra bị mẹ ghét bỏ, nhưng mà, bạn nhỏ Phó Thành Hề tựa hồ bẩm sinh đã có tinh thần không chịu khuất phục. Chỉ ba tháng sau, liền xoay chuyển khiến cho người ta ấn tượng, mặt mày nét nào ra nét nấy, đẹp đến mức có thể đi chụp quảng cáo sản phẩm cho trẻ sơ sinh.
Chờ đến hai, ba tuổi phát triển thêm các đường nét trên khuôn mặt, cậu đã là một tiểu soái ca rồi.
Cậu bé càng lớn càng giống Phó Triển Hành, tuổi còn nhỏ, nhưng xương cốt cứng cỏi, khí chất điềm đạm.
Bùi Hề Nhược ban đầu rất hài lòng, con trai từ ngoại hình đến tính cách đều giống Phó Triển Hành, chứng minh tương lai cũng sẽ là một người đàn ông đáng tin cậy, nếu giống cô, nói không chừng sẽ biến thành phong lưu lãng tử, vậy chẳng phải sẽ hại biết bao cô gái ngây thơ sao.
Tuy nhiên, khi bạn nhỏ Phó Thành Hề ngày càng lớn hơn, cô lại có một lo lắng khác.
Phó Triển Hành hỏi cô tại sao.
Bùi Hề Nhược nhìn Phó Thành Hề đang chuyên tâm lắp ráp người máy, lo lắng sốt ruột, “Đừng nói em lại sinh ra một tiểu hoà thượng đấy nhé?”
Cũng không thể trách cô tại sao lo lắng chuyện này.
Xét cho cùng, bạn nhỏ Phó Thành Hề tuy tuổi còn nhỏ, đã triển khai điều “không gần nữ sắc” rất tốt.
Có một hôm, trường mẫu giáo mở buổi họp mặt cha mẹ, Bùi Hề Nhược và Phó Triển Hành cùng nhau đến nhà trẻ.
Cô phát hiện, có rất nhiều cô bé nhỏ nhắn, xinh đẹp và đáng yêu trong lớp của Phó Thành Hề.
Trong giờ sinh hoạt tập thể, khi tự do phân nhóm, các bạn nhỏ đều đến tỏ vẻ nhã nhặn: “Phó Thành Hề! Cậu chơi cùng tớ đi!”, “Chơi với tớ!”,….
Từng cánh tay vươn ra, từng nụ cười đều ngọt ngào, tươi như hoa.
Bùi Hề Nhược trơ mắt mà nhìn cậu bé bình tĩnh từ chối từng người một.
“Cảm ơn, tớ không thích vẽ tranh.”
“Cảm ơn, tớ không thích chơi xếp gỗ.”
Duy nhất cậu bé có đồng ý với một bạn nhỏ, là do cô bé có cách tiếp cận khác, muốn cùng cậu lắp ráp người máy.
Cậu gật đầu, “Được.”
Kết quả, những cô bé khác cũng noi theo, xếp thành một vòng tròn lớn. Các bạn nữ ríu rít, hoan hô nhảy nhót, Phó Thành Hề ở giữa rừng hoa, thỉnh thoảng phải trả lời các câu hỏi khác nhau mà các cô bé đó đặt ra, thậm chí còn giúp mấy nhóc lắp ráp.
Đổi lại nếu là một cậu bé khác cùng tuổi, nhất định cảm thấy rất tự hào.
Nhưng mà, bạn nhỏ Phó Thành Hề thỉnh thoảng lại nhìn cô giáo, với mong đợi kết thúc hoạt động sinh hoạt này.
“Hồi nhỏ anh cũng như vậy sao?” Bùi Hề Nhược không nhịn được hỏi người đàn ông bên cạnh.
Phó Triển Hành nhìn một lát, ngừng lại, “Thằng bé kiên nhẫn hơn anh.” Anh mà gặp tình huống này, đã sớm đi xa rồi.
“……” Được rồi, tính di truyền là không thể nghi ngờ.
Bùi Hề Nhược lại liếc nhìn Phó Thành Hề.
Đọc Full Tại Thichtruyen.vn
Khuôn mặt luôn trong sáng và non nớt của cậu bé, có vài phần nhìn thấu thế tục một cách bất đắc dĩ.
Mặc dù vẫn đang giúp các cô bé lắp ráp, nhưng khả năng tâm hồn thì đã phiêu du ở nơi nào.
Bùi Hề Nhược ban đầu nghĩ rằng, Phó Thành Hề sẽ duy trì trạng thái miễn cưỡng này cho đến khi kết thúc buổi sinh hoạt.
Nhưng ngay giây tiếp theo, một điều bất ngờ đã xảy ra.
Có một cô bé rất xinh đẹp, theo sau là một vài cậu bé, kiêu căng ngạo mạn mà xuất hiện bên bàn của cậu.
Mái tóc dài của cô gái nhỏ được buộc thành đuôi ngựa, thả trên tấm lưng cao, phảng phất mang khí chất nữ vương của lớp học nhỏ này. Cô bé có đôi lông mày trẻ con, nhưng không khó để nhìn ra đường nét tươi tắn, bước vào rừng hoa này, cô bé nổi bật như mang ánh sáng của riêng mình.
Mấy cậu nhóc bên cạnh sẵn sàng cầm đồ, dọn đường cho cô bé.
Cô bé giống như một con thiên nga nhỏ, ngẩng cao đầu, đường hoàng bước đến trước mặt Phó Thành Hề.
“Phó Thành Hề, thời hạn ba ngày tới rồi, cậu rốt cuộc đã cân nhắc kĩ chưa, có muốn làm bạn trai của tớ không!”