Chương 3: Quà tặngCùng lúc ấy, ở Bình Thành cách đó ngàn cây số.
Mảnh chiều tà thong thả buông xuống, những ánh nắng đỏ sắp lụi tàn, bầu trời tựa như một bức tranh sơn dầu tuyệt đẹp.
Không giống với suy nghĩ lung tung vớ vẩn của Bùi Hề Nhược, Phó Triển Hành vừa kết thúc một buổi xã giao, ngồi vào trong xe.
Ngoài cửa xe, người đàn ông trung niên được vài trợ lý dìu đỡ, say đến bất tỉnh nhân sự.
“Món đồ cũ này”, anh kéo lỏng cà vạt ra, hơi thở đầy mùi rượu, “Không bàn được để có được giá rẻ, liền muốn đi cửa sau…..cũng không biết suy nghĩ đến việc ông đây uống rượu chẳng sợ ai cả.”
Lĩnh vực chính của hàng không vũ trụ Việt Từ là phóng tên lửa, có ý đồ muốn giành lấy những dự án phóng vệ tinh của khoa học kỹ thuật Phong Triển trong cả năm sau, có mất thêm nhiều hơn nữa cũng chưa chắc theo kịp được Phong Triển.
Người đàn ông đang say đến hồ đồ ở bên ngoài kia là ông chủ của hàng không vũ trụ Việt Từ, đại khái cảm thấy mấy bước đi lúc trước làm mất mặt mũi, lại không bàn bạc được giá cả, ngồi xuống bàn rượu liền bắt đầu ép rượu bọn họ để hả giận.
Thậm chí, còn mời đến thêm hai người, một đường mua vui.
Trên thương trường khó tránh khỏi những trường hợp phải diễn kịch, Phó Triển Hành cũng ở trong đó, nhưng lại không bị nhiễm bất kỳ thói hư tật xấu nào, đối diện với những mưu hèn kế bẩn này, sẽ bày mưu đặt kế chuốc ngược lại, cuối cùng khiến cho đối phương say đến bất tỉnh nhân sự.
“Đây là cái gì vậy?” Tùy Tự lười biếng duỗi hai tay, đột nhiên ᴆụng phải một phần văn kiện, tiện tay cầm lên xem, “Kết cấu hoản chỉnh của vệ tinh P-02 sao? Làm xong rồi ư?”
Ánh mắt Phó Triển Hành vẫn thư thái như cũ, “Vẫn chưa, còn có kết cấu của vài bộ phận cần được điều chỉnh nữa.”
“Chắc là năm sau sẽ phóng đúng không,” Tùy Tự ném văn kiện về vị trí cũ, hai tay vắt ra sau gáy, “Nhưng mà lúc ấy, chắc cậu đã được điều về tổng bộ tập đoàn rồi.”
Tốc độ nhanh hơn so với dự tính nhiều.
Ba năm trước, ông cụ Phó đã bảy mươi chín tuổi rồi còn chưa lui cư nhị tuyến*, con cháu cũng âm thầm bắt đầu tranh đấu quyền thừa kế.
*Lui cư nhị tuyến: Chỉ người vốn dĩ ở vị trí lãnh đạo, nhưng vì nguyên nhân tuổi tác nên sắp xếp cho người trẻ thay thế.
Trong thời cơ mấu chốt này, Phó Triển Hành chủ động tiếp nhận điều hành khoa học kỹ thuật Phong Triển, gần như đồng nghĩa với rời khỏi trung tâm nòng cốt của Phó Thị, không ít người cảm thấy khó mà hiểu được.
Chân tướng bây giờ mới được lộ diện, trong ba năm này, bác hai của Phó Triển Hành ngồi vững ở tổng bộ, vợ chồng bác hai cũng không có con cháu, hai người khi trước là liên hôn. Mà Phó Triển Hành sau khi tiếp nhận vị trí quản lý khoa học kỹ thuật Phong Triển, giúp công ty phát triển như trời ban trưa*, một bước trở thành nhân vật xuất sắc trong lĩnh vực hàng không vũ trụ, nhận được sự đánh giá cao của xã hội cũng như lợi nhuận dồi dào.
*Phát triển như mặt trời ban trưa: ý chỉ công ty đang ở thời kì đỉnh cao.
Cứ như vậy, ván cờ liền hạ màn rồi.
Mấy tháng trước, Phó Triển Thành chính thức ngồi lên vị trí Thái tử gia, coi như là đã đặt dấu chấm hết cho cuộc tranh giành quyền thừa kế này.
Chỉ là tổng bộ của tập đoàn vẫn còn có những thế lực ngoan cố, chỉ cần lơ là một chút, có thể sẽ thua sạch.
Vì vậy đợt trước, bác hai của Phó Triển Hành đã sắp xếp một cuộc xem mắt.
“Nói xong chính sự rồi, hay là nói chút chuyện bát quái đi.” Tùy Tự nghĩ đến đây, tinh thần liền tỉnh táo, “Cô Bùi kia như thế nào vậy?”
Khi hắn nói đến hai chữ ‘bát quái’, ánh mắt sáng lên, không khỏi khiến ai kia nhớ đến Bùi Hề Nhược trong buổi tối hôm đó.
Cô thướt tha lả lướt, môi đỏ khẽ mở:
“Anh Phó, tôi nghe được một chuyện bát quái….”
Giọng nói câu dẫn, theo đó là nụ cười quyến rũ, thiếu chút nữa là dán lên người anh luôn rồi. Đôi mắt hồ ly tinh kia đều là sự giảo hoạt*.
*Giảo hoạt: nhiều mưu mẹo, tinh ranh.
Cùng với người mà bác hai miêu tả là dịu dàng, hiền lành, khuê các, khác biệt quá lớn.
Tuy nhiên, liên hôn đặt lợi ích lên hàng đầu, không cần thiết phải để ý đến những điều này. Anh đối với một nửa kia của mình, vốn dĩ cũng chẳng có chút định nghĩa hay tưởng tượng nào.
Phó Triển Hành nhắm mắt lại, nhàn nhạt đáp một câu, “Rất khó đối phó.”
Hơn nữa, là cô luôn cố ý tìm chuyện.
—
Thời tiết buổi chiều tối vẫn còn thật đẹp, mà mới trong thời gian ăn cơm, đột nhiên nổi lên mưa bão.
Bùi Hề Nhược về đến nhà, tiện tay đem chiếc ô trên xe xuống, đem vào nhà treo trên giá.
Ánh mắt nhìn lên chiếc tay cầm ô được làm bằng gỗ sồi, có chút ký ức.
Swaine Adeney Brig, từng là thương hiệu được hoàng gia Anh yêu thích, tay cầm có cấu tạo từ gỗ tự nhiên, bên trên có một vòng bạc nguyên chất, tán dù màu đen, đơn giản mà sang trọng. Không phải là style của cô.
Đây là chiếc ô của Phó Triển Hành.
Nói ra thì ngày xem mắt hôm đó, cũng là một ngày mưa bão như hôm nay.
Cô sắp xếp liền mấy người đàn ông ra trận, diễn vai ‘bạn trai cũ đi ngang qua’, chính là để chứng minh lời đồn ‘lả lơi ong bướm’ của mình trước mặt Phó Triển Hành.
Nào ngờ sắc mặt người đàn ông này chẳng hề thay đổi, không nói một lời ngồi nhìn cô hàn thuyên, cuối cùng tầm mắt có rơi xuống một trong những người đàn ông đó, “Nhìn cậu có chút quen mắt.”
Người kia ngẩng đầu, bị dọa tái mặt: “Phó tổng??”
Bùi Hề Nhược cũng không ngờ được, diễn viên mất tám trăm đồng mời đến, lại là nhân viên thực tập nào đó trong văn phòng quản lý của Phó thị.
Kế tiếp sự việc chuyển biến một cách bất ngờ, nhân viên thực tập này có lẽ là sợ bị gây khó dễ, nhanh chóng nói ra đầu đuôi chân tướng câu chuyện, còn đặc biệt nhấn mạnh đãi ngộ của tập đoàn Phó thị vô cùng tốt, bản thân mình tuyệt đối không hai lòng, chỉ là người bạn nhận việc này có việc đột xuất, cậu ta mới buộc phải đi giúp đỡ.
Cả phòng tĩnh lặng, Phó Triển Hành ngồi thẳng phía đối diện, nhìn về phía cô với ý nghĩ sâu xa.
Cô cầm lấy cuốn menu che mặt.
Bữa cơm kết thúc, Bùi Hề Nhược không có khẩu vị ăn uống, đi xuống dưới lầu mới phát hiện trời đang mưa to, khiến tầm nhìn cũng bị hạn chế.
Trước khi tạm biệt, cô lấy lại tinh thần chiến đấu, cô cười thật đậm rồi đưa ra lời đề nghị, “Anh Phó, con người tôi rất khó chung sống, tôi khuyên anh biết khó mà lui vẫn sẽ tốt hơn.”
Anh đã trả lời như thế nào?
Ngoài trời tiếng sấm vang rền, mưa như trút nước, vô cùng ồn ào, người đàn ông đứng trước màn mưa, cảm xúc tĩnh lặng như nước, đưa ô vào tay cô.
“Vậy không may rồi, con người tôi, thích nhất là giải quyết vấn đề khó.”
……
Nghĩ đến đây, Bùi Hề Nhược có chút ngứa răng.
Thích giải quyết vấn đề khó đúng không?
Cô liền cho anh ta thấy, vấn đề khó giải quyết đến nhường nào?
Bùi Hề Nhược thanh thanh cổ họng, lấy điện thoại ra, cố gắng làm lố gửi một tin nhắn thoại: “Chồng chưa cưới, ngày mai đi hẹn hò không, tôi mới nhớ ra là còn chưa trả lại ô cho anh.”
—
Khi cô gửi tin nhắn thoại này, Phó Triển Hành đang ở trên máy bay. Sau khi đến khách sạn, mới nhìn vào điện thoại.
Anh trả lời: [Cô muốn đi đâu?]
Bùi Hề Nhược đợi đến độ ngủ gà ngủ gật, vừa nhìn thấy tin nhắn của anh, lập tức lấy lại được tinh thần.
Cô trực tiếp gọi điện thoại qua.
“Alo.” Âm thanh của người đàn ông từ đầu bên kia, giọng điệu có chút lạnh lùng, dễ nghe lại cuốn hút.
“Là tôi nè, tôi muốn thảo luận với anh về chuyện hẹn hò,” Bùi Hề Nhược đậm ý cười, “Lần đầu hẹn hò, chẳng lẽ không phải là nên do chồng chưa cưới sắp xếp sao?”
Phó Triển Hành mở loa ngoài của điện thoại, cởi cà vạt ra.
“Có lý. Vậy bình thường cô Bùi thích gì?”
Bùi Hề Nhược đáp một cách nhạt nhẽo: “Bình thường tôi thích đến quán bar, chơi game, xem hoạt hình. Anh Phó thì sao?
“Đánh golf, quan sát thiên văn, chơi cờ.” Phó Triển Hành đặt cà vạt sang một bên.
Cô tỏ vẻ tiếc nuối: “Xem ra chúng ta không có chung sở thích nào rồi, chi bằng ngày mai gặp rồi bàn cũng được.”
“Quên không nói cho cô, tôi đang ở Cảng thành.”
“A, chồng chưa cưới của tôi đúng là trăm công nghìn việc mà, xem ra chúng ta không hẹn được nhau rồi.” Cô bày ra bộ dáng cô gái nhỏ mong manh dễ vỡ, “Vậy ô thì sao?”
“Tặng cho cô.”
“Thực cảm động mà.”
“Khách sáo rồi.”
“……”
Cuộc gọi giả trân này, cuối cùng vẫn là Bùi Hề Nhược cúp máy trước.
Phó Triển Hành đặt điện thoại xuống, đi ra ngoài ban công, gió biến mát lạnh thổi qua.
Hôm nay anh ở tại khách sạn do đối tác chuẩn bị, căn phòng màu sắc ôn hòa, trang trí theo phong cách tự nhiên mộc mạc, bên ngoài cảnh cửa kính là bể bơi lộ thiên, màu xanh của cây cối được thu vào trong đáy mắt, có thể nhìn thấy mặt sóng biển lăn tăn lóng lánh phía xa xa.
Tầm nhìn rộng lớn, êm dịu thoải mái.
Đối với anh mà nói, Bùi Hề Nhược quá mức xinh đẹp nồng nhiệt, không ở trong phạm vi thẩm mỹ bình thường, nhưng ngoài ý muốn đó là, có chút gì đó dấy lên Dụς ∀ọηg chiến thắng trong anh.
—
Cuộc hẹn hò không thành công, Bùi Hề Nhược khá tiếc nuối, cô còn cả một thân đầy bản lĩnh chưa được thể hiện ra đấy.
Cô không phải tuýp người thích chậm rãi, thích nhất là một đao xử luôn, tám người trước đều xử lý một cách gọn gàng nhẹ nhàng, đến Phó Triển Hành, không biết vì sao, lại rơi vào tư thế giằng co một cách khó khăn.
Nói rằng anh khó chung sống, cũng không phải, vẻ ngoài anh tuấn vô dục, tính cách cũng ôn hòa điềm tĩnh, hình như chưa từng có xung đột nào với cô. Nhưng nói rằng anh dễ thương lượng, vậy càng không phải, nếu không cô cũng chẳng gặp nhiều trắc trở đến thế.
Đối thủ mạnh trước mặt, cô càng muốn được giao chiến, quyết chiến quyết thắng.
Người đầy tài năng, quân tử đứng đắn thì đã sao? Là người nhất định sẽ có yếu điểm.
Đợi cô nắm được đằng chuôi rồi, sẽ khiến anh phải chủ động cáo từ, cô liền đại thắng rồi. Nếu như trước lúc đó, anh chịu không nổi cô nữa mà rút lui, vậy thì càng tuyệt vời rồi.
—–
Dù sao dạo gần đây cũng không gặp được Phó Triển Hành, Bùi Hề Nhược liền tạm thời thu lại chiếc đuôi hồ ly, yên phận ở trong phòng làm việc mấy ngày liền.
Phòng làm việc của cô nằm ở tầng ba, khoảng năm mươi mét vuông, bước vào cửa là nhìn thấy một chiếc giá sắt, bàn gỗ, tràn đầy vết màu loang lổ. Một bên tường bày kín các tác phẩm của cô, bên kia chất đầy lưới thép, dụng cụ lấy màu, tấm film trong suốt, chất cảm quang, v.v, một hàng các hộp màu, dường như đã chiếm mất nửa diện tích. Dựa vào tường là máy in, quạt điện, bồn rửa có lắp vòi nước áp suất cao, vào trong hơn nữa, là cánh cửa có vẽ graffiti*, liên kết với căn phòng tối bên trong.
*Graffiti: có nghĩa là “hình vẽ trên tường”, là tên gọi chỉ chung về nhũng hình ảnh hoặc chữ viết kiểu trầy xước, nguệch ngoạc trên các bức tường ở các đường phố, khu phố và được vẽ bằng sơn hoặc đánh dấu bằng bất cứ vật liệu gì hay chỉ là vẽ bằng sơn xịt lên những nơi có bề mặt phẳng, rộng. Đây là một loại hình nghệ thuật công cộng hay nghệ thuật đường phố có thể hình thành bằng các hình thức đơn giản trên các bức tranh tường.
Từ nhỏ đến lớn cô là học tra, duy nhất có hứng thú đối với việc vẽ graffiti, đại học học ngành thiết kế nghệ thuật tại đại học Syracuse ở Mỹ, trong tất cả các môn học phong phú, cô nhất kiến chung tình với tranh khắc bản*.
*Tranh khắc bản: tranh khắc bản được coi là một phương tiện sao lại các họa phẩm hay hình vẽ và dùng để minh họa nhiều hơn là một hình thức nghệ thuật riêng biệt.
Tranh khắc bản hiện nay sớm đã không còn là những nét vẽ đen trắng trong ấn tượng của mọi người nữa rồi, sau khi kế thừa kiểu khắc gỗ khắc đồng truyền thống, màu sắc đã được tô lên trong từng bản in lụa, in lưới hay in mành, đồng thời làm nổi bật được phong cách thời thượng, riêng biệt.
Bùi Hề Nhược trước giờ luôn phóng khoáng trong việc phác họa cũng như sử dụng màu sắc, rất có khuynh hướng của nghệ thuật hiện đại, tác phẩm của cô được bán với giá khá cao trong giới trẻ, mỗi năm thu nhập khoảng năm mươi vạn. Đối với một gia đình phổ thông bình thường mà nói, có lẽ cũng khá ổn, tuy nhiên sinh ra tại Bùi gia thì có chút đau lòng, một nhà ba người, cô có thu nhập thấp nhất, chỉ đủ cho cô chống đỡ được cuộc sống độc lập của mình.
Nếu như cô tùy ý vẽ một bức tranh, đã có có thể hét giá trăm vạn, thì chuyện hôn nhân đại sự của cô có thể bị can thiệp như vậy sao?
Bùi Hề Nhược càng nghĩ càng tức, khi tẩy rửa chất cảm quang, vòi nước cũng mở ở mức mạnh nhất.
Bức tranh khắc họa được ra đời trong sự phẫn nộ không cam tâm này, là một nhân vật hoạt hình – con lợn thần kinh hung dữ. Con lợn thân màu hồng, nền tranh được tô màu vàng huỳnh quang, kèm theo những dấu chấm bi xanh lá, trên người chú lợn còn có đôi cánh của ác quỷ, tựa như muốn phi thẳng lên trời.
Cô in mấy bản liền, màu sắc từ đậm đến nhạt, bày thành một hàng treo lên bức tường, cảm giác tiên phong trong nghệ thuật liền ập đến.
Cô chụp ảnh gửi cho lão Tiền – người đại diện phụ trách giúp cô tìm người mua tranh, đối phương gửi một dấu hỏi qua: [Cô bị cái gì kích thích vậy?]
Đem bán sao? Thực ra cũng nằm trong dự liệu.
Bùi Hề Nhược sửa lại lời ông: [Không bán, in chơi thôi.]
Lão Tiền thở dài một hơi nhẹ nhõm: [Tôi đã nói mà.]
Bùi Hề Nhược nghĩ nghĩ: [Ông nói xem, đem tặng người khác thì sao?]
Lão Tiền: [Kẻ thù à?]
Bùi Hề Nhược: [?]
Đại khái cảm thấy lời nói của mình sức sát thương quá lớn, lão Từ vội vã nói thêm: [Thực ra về toàn thể thì khá đẹp, chỉ có điều màu sắc hơi cay mắt một chút.]
Còn có biểu cảm của chú lợn cũng hơi điên cuồng nữa.
Vậy ư? Cô cũng thấy vậy. Tỳ vết không che được ánh ngọc mà, hơn nữa bức họa này, chất chứa đầy cảm xúc đó nha.
Vậy tặng cho chồng chưa cưới được rồi.
Tâm niệm vừa dấy lên, màn hình điện thoại đã sáng lên, Bùi Hề Nhược cúi đầu nhìn, một dòng tin nhắn nằm ngay giữa màn hình.
Phó Cửu*: [Cô Bùi, ngày mai hẹn hò?]
*Phó Cửu: Vì anh là đối tượng xem mắt, cũng là chồng chưa cưới thứ chín của chị, nên chị gọi anh luôn là Phó Cửu (chín).