Mơ Về Phía Anh - Chương 31

Tác giả: Ngải Mễ

Last week, Xiao-Lan invited me to go to the tai ji group Christmas party, but I said no. I knew he’d be there because he is the founder of the group. He didn’t invite me, not even mentioned the party to me. I think he didn’t want me to be there.
(Tuần trước, Tiểu Lan mời tôi đến tham gia bữa tiệc Giáng sinh của nhóm Thái cực quyền nhưng tôi từ chối. Tôi biết anh ấy sẽ ở đó, bởi vì anh ấy là người đứng đầu của nhóm đó. Nếu như anh đã không mời, thậm chí còn chẳng nhắc đến chuyện này với tôi có nghĩa là anh không muốn tôi đến bữa tiệc đó).
After the party, Xiao-Lan told me she asked him why he didn’t want me to be there, he said “I never said that”. Xiao-Lan told him that I liked him very much. He said “but she didn’t know me yet”.
(Sau bữa tiệc, Tiểu Lan nói với tôi rằng cô ấy đã hỏi anh vì sao không muốn để tôi tham gia bữa tiệc, anh nói rằng: “Anh chưa bao giờ nói là không muốn cô ấy tham dự bữa tiệc mà”. Tiểu Lan nói với anh ấy rằng tôi rất thích anh ấy, anh bảo: “Nhưng cô ấy không hiểu anh”.)
Một cái giường King size (cỡ siêu lớn) được đặt từ bang Califonia chuyển về.
Trên đỉnh phòng ngủ có một cái cửa sổ trên mái, bằng thủy tinh trong suốt, đối diện với cái giường, có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài, những vì sao, mặt trăng lấp lánh, những đám mây bồng bềnh trôi qua, thỉnh thoảng là những cơn mưa khiến cho cửa kính xuất hiện các hình thù kì lạ.
Phòng ngủ có cửa sổ trên mái khiến cho người ta có một cảm giác đặc biệt. Bốn bức tường tạo ra một cảm giác khép kín, an toàn, bí mật, thích làm gì thì làm, không sợ bị ai nhìn thấy. Nhưng cái cửa sổ bằng thủy tinh trên mái lại phá vỡ cảm giác khép kín, cứ như thể đó chính là cách cửa sổ được mở ra bởi những lữ hành thần bí trong vũ trụ, bọn họ ngồi trên phi thuyền, bay ngang qua ô cửa kính, quan sát giấc ngủ của người trái đất hoặc đứng từ trên cao quan sát bằng kính viễn vọng, lén lút nhìn ngắm những con người dưới đất ℓàм тìин.
Bị người ngoài hành tinh nhìn trộm không giống như bị người trái đất nhìn trộm. Những sự sống khác nhau có lẽ sẽ có những xấu hổ khác nhau. Bầu иgự¢ của người ngoài hành tinh… có thể giống hệt như cái tai của con người, đều để lộ hết ra bên ngoài. Người ngoài hành tinh ℓàм тìин, có lẽ chẳng khác gì người trái đất ăn cơm, lén lút hay công khai đều được.
Chẳng phải cũng có một bộ phim như vậy hay sao, nói rằng một vài năm sau, khoa học phát triển, người trái đất ℓàм тìин cũng không cần tiếp xúc xác thịt nữa. Đàn ông, đàn bà ngồi hai bên bàn ăn, hai bên cùng vận nội công, cách nhau đến ba thước mà vẫn có thể ℓàм тìин thành công. Có thể người ngoài hành tinh nhìn chúng ta ℓàм тìин còn tưởng chúng ta đang luyện võ thuật
Đê mê. Cực khoái. Rồi lại đê mê. Rồi lại cực khoái. ૮ɦếƭ đi sống lại… cho đến khi sức cùng lực kiệt.
Tỉnh lại… thấy mình đang nằm trên trước giường Queen size (cỡ lớn) của mình.
Một giấc mơ. Một giấc mơ xuân. Một giấc mơ xuân kì lạ.
Chiếc giường King size là của anh ấy. Cửa sổ trên mái nhà bằng thủy tinh là của anh ấy. Người phụ nữ ấy, có lẽ là người phụ nữ trong bức tranh trên tường phòng ngủ của anh ấy; người đàn ông trong giấc mơ có khi là anh ấy, nhưng không dám chắc vì không nhìn rõ mặt.
Nhưng sao không phải là anh ấy? Hơn một tháng nay tôi cứ nghĩ ngợi mãi, chẳng phải là anh ấy hay sao? Giấc mộng ѕєχ thật kì lạ, người mà mình ngày đêm mong nhớ lại không có trong giấc mơ, thay vào đó là một người chẳng liên quan gì.
Thực ra giấc mơ của tôi cũng rất dễ lí giải: bởi vì kì kinh của tôi đang đến gần, hoocmon trong cơ thể mất cân bằng, lại tích tụ một “núi” Dụς ∀ọηg không được thỏa mãn, không có cơ hội ℓàм тìин, chỉ một lòng một dạ nhớ đến anh ấy, ban ngày còn phải diễn vai một thục nữ đoan chính, chôn vùi khái niệm ѕєχ vào tận sâu trong não bộ. Nhưng trong giấc mơ, không cần đeo cái mặt nạ đoan chính, thế là có thể dang rộng đôi cánh tùy ý bay lượn, cho dù có bay cao đến đâu cũng là quyền của tôi, chẳng ảnh hưởng gì đến ai cả.
Khoa học đã chứng minh, giấc mơ xuân là một cách giải tỏa tự nhiên, có tác dụng xoa dịu lực “căng” tích tụ trong cơ thể, có lợi cho sự hoàn thiện và thành thục của các cơ quan sinh dục.
Khoa học còn chứng minh, đàn ông còn hay mơ đến ѕєχ nhiều hơn phụ nữ. Tỉ lệ mơ về ѕєχ của đàn ông thường cao gấp 3~5 lần so với phụ nữ. Mà những người đàn ông không có bạn tình thì tỉ lệ mơ ѕєχ còn cao hơn 5~10 lần.
Anh ấy cũng là đàn ông, đương nhiên anh cũng sẽ nằm mơ thấy ѕєχ. Tôi nằm mơ một giấc mơ ѕєχ thì anh phải mơ mười lăm giấc mơ ѕєχ. Trời ơi, mười lăm… vậy chẳng phải trung bình mỗi hai ngày lại nằm mơ ѕєχ một lần hay sao? Anh ấy nằm trên chiếc giường King size và mơ ѕєχ, tôi nằm trên chiếc giường Queen size và mơ ѕєχ, thật không biết chúng tôi đang làm cái gì nữa?
Đều tại anh ấy, tại anh ấy không nhắc đến cái yêu cầu đó nữa, thế thì làm sao tôi có thể ép buộc anh ấy được? Tại sao anh không nhắc đến cái yêu cầu đó một lần nữa? Chẳng có lí do nào khác ngoài lí do anh ấy đang trả thù tôi. Anh bị từ chối một lần liền nghĩ đến chuyện trả thù tôi gấp mười lần.
Thôi được rồi, nếu như anh ấy nhất định phải trả thù tôi gấp mười lần mới có thể cân bằng lại tâm lí, vậy thì cứ để anh ấy trả thù tôi đủ mười lần đi, ai bảo tôi ngốc nghếch từ chối anh ấy một lần chứ?
Phương thức trả thù: Anh ấy không mời tôi tới PARTY mừng năm mới, cũng không nói với tôi là anh ấy sẽ tổ chức bữa tiệc đó. Tôi biết được điều này thông qua Tiểu Lan, Tiểu Lan tuyệt đối không thể nào ngờ rằng anh ấy lại không mời tôi, nếu không sẽ không lỡ miệng nói ra với tôi như vậy.
Tức đến phát điên lên mất! Gọi điện thoại chất vấn mới được!
Tôi: Anh chuẩn bị tổ chức PARTY mừng năm mới à?
Anh: Ừ…
Tôi: Tại sao không nói với em?
Anh: Chắc chắn em sẽ biết mà, rảnh thì ghé qua, anh làm sao biết được em có rảnh hay không?
Tôi: !@#$%^&**
Không chỉ là một đứa trẻ, mà còn là một đứa trẻ ngang ngược.
Tại sao anh ấy không chủ động mời tôi? Sợ tôi không đi? Cũng có thể, lòng tự tôn của anh ấy rất cao. Cũng có thể là anh ấy không muốn tôi ra mắt bạn bè anh ấy sớm như vậy. Chắc là anh ấy không phải là không muốn cho tôi đến, bởi vì anh ấy đã nói với Tiểu Lan rằng đâu có bảo tôi không được đến.
Ngày cuối cùng của năm 2004, ngày tổ chức PARTY. Buổi chiều, tôi gọi điện cho anh.
Tôi: Anh có cần giúp đỡ không? Nếu không cần thì em đi ngủ đây!
Anh: Bây giờ mới là buổi chiều mà, sao đã đòi đi ngủ rồi? Lẽ nào em định ngủ cho đến lúc ૮ɦếƭ luôn à? Qua đây đi…
Thay quần áo. Trang phục lễ hội, bên trong đều là màu hồng phấn.
Anh gọi điện thoại sang. Anh chuẩn bị dắt chó đi dạo, ở con đường mọi khi anh hay dắt chó đi dạo ấy, chúng ta gặp nhau ở đó nhé.
Một lòng một dạ hướng về anh, anh bảo dắt chó đi dạo thì đi dắt chó đi dạo. Anh mặc một bộ quần áo thể thao, tôi mặc quần áo lễ phục, hai người cùng đi dắt chó. Giày cao gót dẫm lên nền đất, khó khăn lắm mới rút được đế giày ra, dáng đi chẳng đẹp đẽ chút nào nhưng vẫn cố gắng theo kịp anh… và con chó của anh.
Anh: Chúng ta về đi!
Tôi: Mới đi một lúc đã về sao?
Anh: Đúng thế.
Tôi: Mỗi lần dắt chó đi dạo anh chỉ đi có một lúc như vậy thôi à?
Anh: Chẳng phải em đi không đúng giày sao?
(Cảm động, vô cùng cảm động! Anh thật là cẩn thận, thật là biết quan tâm!)
Chúng tôi decorate (trang trí) lại nhà anh một chút là không khí tết đã tràn ngập. Anh có một cây thông Noel nhỏ, trên đó có treo rất nhiều đèn nhấp nháy. Anh đặt nó ở trên gác xép tầng trên nên phải leo thang lên lấy. Anh đi cả dép lê leo lên thang, tôi hỏi anh sao lại đi cả dép lê như vậy, anh nói đó gọi là tự ti
Sau đó có rất nhiều người đến, ngoài anh ra chỉ có tôi là người Hoa. Tiểu Lan không đến, cậu ấy đến nhà bạn cùng với cả bạn trai rồi.
Cả buổi tối tôi cứ nhìn theo anh. As a matter of fact (sự thực là), trong tất cả những buổi tiệc có mặt anh, tôi đều không thể chuyên tâm nói chuyện với người khác. Cũng may là phần lớn người Mỹ đều không quá tinh ý, không có ai phát hiện ra việc đầu óc tôi đang “làm việc riêng”, hơn nữa phần lớn các câu chuyện với họ đều là những chuyện vặt vãnh, rất dễ ứng phó.
Trong các cuộc tụ tập của người nước ngoài, uống rất nhiều, nói rất nhiều, ăn rất ít.
Anh ngồi cách tôi một người, nói chuyện với tất cả mọi người. Tôi ngồi cách anh một người, nói chuyện với người ngồi bên cạnh. Anh bê li rượu, tôi cũng bê li rượu. Anh uống rượu, tôi cũng uống rượu, rượu cao lương. Hết li này đến li khác, anh có thể uống, tôi cũng có thể uống.
Lúc đang náo nhiệt nhất thì không biết vì sao, tôi và anh tách ra khỏi đám đông, trong nhà bếp chỉ còn lại hai chúng tôi. Anh đứng ở một đầu bàn, tôi đứng đối diện anh. Hai người nhìn nhau say đắm.
Rồi lại không biết vì sao khách khứa ùa cả đến, mọi người cười nói ầm ĩ, New year’s count down (đếm ngược năm mới). Tôi đi đến đứng bên cạnh anh. Khoảnh khắc năm mới đến, anh ôm lấy tôi, không mấy ấm áp, chỉ là một cái ôm mang tính lịch sự mà thôi.
Tôi nói với anh bằng tiếng Trung, hôm nay tôi sẽ ở lại.
Anh không chút ngạc nhiên, nhẹ nhàng nói: Ok!
Thế là tôi nóng lòng chờ đợi mọi người rời đi, rude (thô lỗ) đến mức mọi người còn chưa đi tôi đã thu dọn các thứ còn lại sau buổi party rồi.
Lúc party chuẩn bị kết thúc, anh bật một bản piano “Lương Chúc”. Trước đây anh từng nói anh thích câu chuyện “Lương Chúc”, rất lãng mạn. Tôi cảm thấy bài hát ấy anh bật cho tôi nghe, trong lcảm động. Lúc ấy tôi ngồi kể cho một học sinh người ngoại quốc đứng bên cạnh tôi câu chuyện về Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài.
Có một anh chàng đi xe máy uống quá say nên phải ở lại đây ngủ qua đêm. Sau khi khách khứa ra về hết, anh sắp xếp cho anh chàng thanh niên kia ngủ tại phòng khách. Tôi bắt đầu cảm thấy căng thẳng: anh sẽ sắp xếp cho tôi ngủ ở đâu?
Anh nói với tôi: đi nghỉ thôi!
Tôi mừng ra mặt.
Trên tầng có hai nhà vệ sinh, một cái rất cũ kĩ, chưa được sửa chữa lại. Một cái tương đối mới, anh thường hay sử dụng. Lúc tôi ở nhà anh thường dùng cái đó. Anh bảo tôi cứ sử dụng nhà vệ sinh trước, đương nhiên tôi không chối từ, muốn làm cho mình sạch sẽ, thơm tho và đẹp đẽ một chút.
Đang súc miệng thì nghe thấy có tiếng gõ cửa. Mở cửa ra, hóa ra là anh, anh bảo tôi đưa cho anh bàn chải đánh răng của anh. Tôi đưa cho anh rồi tiện tay khóa cửa lại.
Tôi chải đầu xong liền đi ra khỏi cửa, nhìn thấy tôi đi ra, anh nhìn tôi, ánh mắt rất kì lạ, giống như là một đứa trẻ với mẹ nó ra ngoài đi dạo, đứa bé bị lạc, cuối cùng mẹ nó cũng tìm thấy nó, đứa bé rất giận mẹ, nước mắt nước mũi tèm lem nhìn mẹ, không dám tin rằng mẹ yêu mình thế mà lại để mình đi lạc.
Anh ấy đã nhìn tôi như vậy, nhìn tới mức tôi cảm thấy xấu hổ nhưng không biết xấu hổ vì cái gì?
Việc vệ sinh cá nhân của chúng tôi kết thúc. Chúng tôi lên giường, nằm ngay bên cạnh nhau, nhưng không ai động đậy.
Anh nói: Hôm nay trăng thật là sáng!
Tôi nói: Đúng vậy!
Anh xoay người lại ôm lấy tôi, bắt đầu hôn lên môi tôi. Tôi có thể ngửi thấy mùi rượu trong miệng anh, nhưng mùi rượu trên người anh thật dễ chịu. Anh vừa hôn vừa vuốt ve cơ thể tôi. Tôi hưng phấn, dường như toàn thân đang nóng lên, thật sự rất cần phải tỏa bớt sang người anh. Tôi thò tay vào trong áo anh, từ trước ra sau, từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài… vuốt ve anh.
Anh rất thích tôi vuốt ve anh, dường như anh đã kìm nén rất lâu rồi, nhưng bởi vì cảm xúc quá mãnh liệt nên không thể kìm nén được nữa, đành phải rên lên sung sướng.
Thứ âm thanh đó như là tiếng gọi ma quỷ đối với tôi. Cứ nghe thấy âm thanh này thì bảo tôi làm gì cũng được, chỉ cần anh ấy vui.
Toàn thân anh hừng hực, muốn đi đến tận cùng, hôm đó là ngày kinh thứ tư của tôi, vẫn còn chưa sạch hẳn. Nhìn thấy anh rạo rực, tôi liền bảo anh chờ một chút, đi vào nhà vệ sinh loại bỏ chướng ngại cho anh.
Trở về phòng ngủ, tôi bắt đầu ૮ởเ φµầɳ áo. Anh nằm yên nhìn tôi ૮ởเ φµầɳ áo. Đợi tôi ૮ởเ φµầɳ áo xong, anh đến bên cạnh tôi. Dừng lại một chút… chúng tôi xiết chặt lấy nhau…
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc