Mơ Về Phía Anh - Chương 22

Tác giả: Ngải Mễ

Flow chart (Sơ đồ quy trình).
Tầng thứ nhất: anh ấy nói: biết rồi!
Có hai khả năng, chia thành hai nhánh, tượng trưng bằng A và B.
A: biết rồi = biết tôi là someone (người nào đó) rồi.
B: biết rồi = biết tôi là someone else (người khác) còn Triển Huy là someone rồi.
Đi theo nhánh A trước. Lại có hai khả năng, lại chia thành hai nhánh, tượng trưng bằng “a”, “b”.
Aa: Anh ấy rất có hứng thú với việc giới thiệu date, lập tức sẽ liên lạc với tôi. Ừm, nhánh này không tốt, cắt đi.
Ab: anh ấy không có hứng thú với người giới thiệu, không ao giờ thèm liên lạc với tôi. Ừm… nhánh này cũng không tốt, cắt luôn.
Đi sang nhánh B. Lại có hai khả năng, phân thành hai nhánh, tượng trưng bằng “c”, “d”.
Bc: Anh ấy rất có hứng thú với tôi, lập tức liên lạc với tôi. Ừm, nhánh này tốt, giữ lại.
Bd: Anh ấy không có hứng thú với tôi, không liên lạc với tôi. Ừm, nhánh này không tốt, cắt đi.
Mớt đi được có hai tầng mà đã bị chặt cả nhánh hết rồi. Thật phí công!
Ôi chán quá đi mất!
Rốt cuộc anh ấy đang nghĩ cái gì nhỉ? Đã hai ngày rồi mà chẳng có hồi âm. Có lẽ là Triển Huy làm hỏng việc, khiến anh ấy tưởng tôi là someone rồi trong khi anh ấy vốn có ý với tôi, thế nên vừa nghe thấy Triển Huy nói tôi muốn giới thiệu một someone else cho anh ấy, trái tim anh liền nguội lạnh, tâm trạng rối bời, đau đớn như bị dao đâm, đương nhiên là không liên lạc với tôi rồi.
Quỷ tha ma bắt!
Tiểu Lan làm hỏng việc rồi, bảo cậu ta đi nói chẳng phải là bởi vì cậu ấy rất thân thiết với anh hay sao? Thế mà cậu ta lại bảo Triển Huy nói. Đàn ông làm sao mà làm mai được chứ? Đàn ông miệng mồm vụng về, bảo anh ta đi mắng chửi người khác còn được chứ bảo anh ta đi làm mai thì… Hừ, thế có ૮ɦếƭ không cơ chứ?
Chỉ vì một chút sơ sểnh mà làm hỏng hết cả bàn cờ.
Khoan đã, làm sao mà biết được anh ấy coi tôi là someone else chứ? Triển Huy đâu có nói mình là someone, chẳng phải anh ấy đã nói rõ rằng có someone đang bugging anh ta hay sao? Vậy thì chắc chắn anh ta không phải là someone rồi, lẽ nào someone có thể tự bugging bản thân hay sao?
Ừm, lật lại thế cờ.
Nhưng chỉ lật lại thế cờ trong tư tưởng thì có tác dụng gì cơ chứ? Quan trọng là phải tiếp xúc với anh ấy, phải tìm cơ hội riêng tư với anh ấy, nếu không thì…
Không thể chịu nổi nữa rồi! Một sự chờ đợi không có giới hạn. Tôi sắp sụp đổ đến nơi rồi! Anh trai à, rốt cuộc anh đang nghĩ cái quái gì thế? Được hay không được thì phải nói một tiếng cho người ta biết chứ?
Được… thế thì tôi chẳng nói gì nữa. (Thành công rồi thì còn gì để mà nói chứ?)
Không được… tôi cũng chẳng còn gì để nói nữa. (Bại trận rồi thì còn gì để mà nói?)
Lại viết mail cho anh ấy? Nên viết cho anh ấy bằng giọng điệu thế nào đây? Dùng cái cớ gì? Đừng có biến mình thành một harrissment (kẻ quấy rối).
Cũng chưa đến mức tuyệt vọng hoàn toàn, chỉ là tạm thời chưa có hồi âm thôi mà.
No news is good news! (Không có tin gì là tin mừng.)
Cho anh ấy thời gian là ba ngày, nếu như qua ba ngày mà anh ấy vẫn không hồi âm, tôi sẽ gửi một email cho anh ấy, sẽ dùng giọng điệu của một someone để nói chuyện với anh ấy. Nếu như anh ấy vẫn không hồi âm, tôi sẽ…
Lại cho anh ấy thêm ba ngày nữa, qua ba ngày tôi lại gửi một cái email cho anh ấy, nói chuyện với anh ấy bằng giọng điệu của một someone else. Nếu như anh ấy vẫn không hồi âm, tôi sẽ…
Đến chỗ anh ấy!
Đã lập xong kế hoạch, toàn thân nhẹ nhõm hơn nhiều, có chuyện gì ghê gớm đâu cơ chứ? Chẳng phải chỉ là ba ngày rồi ba ngày rồi ba ngày… hay sao? Chỉ cần qua chín ngày, mọi việc sẽ ổn thỏa.
Bản cô nương sẽ kiên nhẫn chờ đợi.
Một ngày trôi qua (Còn tám ngày nữa, không phải vội.
Lại một ngày trôi qua (Còn bảy ngày nữa, không phải vội.)
Điện thoại đổ chuông rồi!
- Hello!
- Là cô Hạ phải không?
Là anh ấy! Cuối cùng cũng đợi được rồi! Hít thở, hít thở sâu, hít thở sâu… sâu…
(Còn sâu nữa là hết chịu nổi luôn đấy! Hít sâu đến mức иgự¢ sắp nâng lên đến mặt đến nơi rồi!)
Trời ơi, tôi biết nói chuyện bằng giọng điệu thế nào đây? Hài hước? Liệu anh ấy có cảm thấy tôi nông cạn không? Thản nhiên? Liệu anh ấy có cảm thấy tôi quá thờ ơ? Trang trọng? Trang trọng là tốt nhất!
- Vâng tôi đây! Xin hỏi ai đấy ạ?
(Đã đủ trang trọng chưa nhỉ?)
- Tôi là Từ Đạt Vĩ.
- À, là Mr Binsley phải không?
(Đáng ૮ɦếƭ, tên tiếng Anh của thần mà cũng dám gọi ra à?)
- Thứ bảy này cô không bận gì đúng không?
Nhịp tim tăng tốc.
Đúng là thần tiên! Nói chuyện cũng khác người thường, không thèm vòng vo mà đi thẳng luôn vào vấn đề. Nếu như bây giờ mà nói mấy chuyện đại loại như “Hôm nay thời tiết…” thì quá tầm thường!
- Thứ bảy? Tôi không… à có… à không… Ý tôi là No… Tôi có… không đúng, không đúng… ý tôi là Yes… tôi không…
(Trời đất ơi, đều tại mấy câu hỏi phủ định ૮ɦếƭ tiệt làm cho tôi loạn hết cả lên! Rốt cuộc phải trả lời như thế nào đây? Là Yes hay là No?
Aren’t you a student? (Cô không phải là sinh viên đúng không?)
Yes, I am. ( Không, tôi là sinh viên.)
No, I’m not. (Đúng, tôi không phải là sinh viên.)
(Hồ đồ, hồ đồ quá!)
- Vậy thì 12 giờ, cô đợi tôi ở Hnarks park (công viên Hnarks), chúng ta cùng ăn cơm trưa, có được không?
Trời ơi! Anh đúng là anh minh! Ngay cả bản thân tôi cũng còn chưa biết là Yes hay No thì anh đã biết rồi. Kẻ nào dám bảo anh không phải là thần, tôi sẽ liều mạng với kẻ đó.
- Ok, ok quá đi chứ!
(Oái, câu cuối cùng hình như là không đủ trang trọng. Thôi kệ nó, dù sao cũng hẹn rồi, trang trọng hay không trang trọng đâu còn quan trọng nữa.)
Mặc cái gì? Mặc cái gì? Mặc trang trọng một chút? Đừng để anh ấy tưởng mình là someone. Khoan đã, anh ấy đang hẹn hò sao? Hay là đang hẹn hò với bà mối? Chắc là hẹn hò, nếu là hẹn hò với bà mối thì phải nói: “Hãy dẫn theo người đó đi cùng” chứ. Nhưng anh ấy không nói vậy, như thế chứng tỏ anh ấy đang hẹn hò với tôi.
Vậy thì phải ăn mặc gợi cảm một chút? Hẹn hò vào buổi trưa... ừm... hình như là chưa bao giờ hẹn hò vào giờ này. Dưới ánh nắng mặt trời buổi trưa thì mặc cái gì là đẹp nhất nhỉ? Nên mặc màu sáng, thế mới hợp với xe hơi màu sẫm của tôi. Tóc dài buông xõa, иgự¢ nở eo thon, đứng dựa lưng vào chiếc xe hơi, người nghiêng khoảng 15 độ, phô bày những đường cong gợi cảm, nhưng thế lại không phô bày được cặp ௱ôЛƓ
Có đeo kính râm không? Đeo cũng được, dù sao thì mọi người đều bảo tôi đeo kính đen trông rất tuyệt. Thôi bỏ đi, hay là không đeo thì hơn, ánh sáng mặt trời mùa thu đâu có quá gay gắt, mình đâu có phải là minh tinh mà phải bày đặt, ngay cả dưới ánh trăng cũng phải đeo kính râm. Người ta là sợ lộ thân phận nên mới đeo, mình thì có gì để mà sợ chứ? Hơn nữa, anh ấy là thần chứ có phải là bọn chó lợn đâu.
Hay là thôi đừng trang điểm quá cầu kì, nếu không sau này nhỡ trang điểm không đẹp lại khiến cho anh ấy có ấn tượng không tốt, làm cho anh ấy có cảm giác “hồi đầu bị lừa”. Nên thuận theo trình tự, mỗi ngày một trang điểm đẹp hơn, khiến cho đầu óc anh u mê... càng ngày càng cảm thấy say đắm, giống như mấy ông già gặm mía, càng gặm càng thấy ngọt vậy.
(Xem ra mấy ông già gặm mía toàn là gặm từ đầu mềm nhất trở đi.)
Hay là để vận mệnh quyết định đi! Chọn ra bảy bộ quần áo, sau đó rút thăm để quyết định.
Thứ bảy, mặc lên người bộ quần áo mà vận mệnh đã sắp đặt, lái xe đến Hnaks park.
Ai nói rằng trên đời này việc khó chịu nhất là phải chờ đợi ai đó?
Nên chỉnh lại một chút: Trên đời này việc khó chịu nhất chính là chờ đợi thần tiên.
Thần cuối cùng cũng đến rồi!
Áo sơ mi màu xanh, sơ mi cắm thùng. Bụng không phải là sân bay, là... cái chảo sâu lòng ở nhà tôi, lúc xào rau còn chê nó nông quá, lúc rán trứng lại trách nó quá sâu, đã ném nó đi từ lâu rồi, lẽ nào đã bị anh ấy nhặt lại? Nhặt thì đã nhặt rồi, sao còn phải giấu vào trong quần thế kia?
Ánh mặt trời chiếu xuống khuôn mặt anh, từ trên xuống dưới, lấp đầy những chỗ lõm và san phẳng những chỗ lồi, còn rải rác những ánh hào quang rực rỡ trên khắp khuôn mặt. Những nếp nhăn... không phân biệt địa điểm, hoàn cảnh… đua nhau tô điểm trên khuôn mặt
Đây là anh ấy sao? Hay là… bố anh ấy? Chú… anh ấy…
Chắc chắn là tôi nhầm rồi, rõ ràng trong điện thoại anh ấy nói: “Tôi là Từ Đạt Vĩ”. Tôi chắc chắn là không nghe rõ những gì người này nói, chắc là anh đã nói: “Tôi là bố của … Từ Đạt Vĩ”.
(Lão già gặm mía ૮ɦếƭ tiệt này, ai cho lão nói năng linh tinh?)
- Xe của cô rất tương xứng với bộ đồ của cô!
(Nói cái quái gì vậy? Đây lẽ nào là lời nói của một vị thần?)
- Đã ăn cơm chưa?
(Hỏi thừa, hẹn người ta đi ăn cơm lại hỏi ăn cơm chưa? Ông tưởng tôi điên à?)
- Chưa ăn thì cùng đi ăn đi, có một Sandwich shop (cửa hàng Sandwich) rất ngon…
Quay người, nhìn thấy gáy anh ta.
Má ơi, cứu con với!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc