Trên đời chẳng có bữa tiệc nào là không tàn.
Tạm biệt. Bye bye. Đi cẩn thận. Drive carefully!
Nhưng tiệc tàn không phải là ngày tàn của thế giới.
Vẫn còn lại ba người chúng tôi: tôi, Tiểu Lan và anh.
Anh chở chúng tôi đến, còn phải chở chúng tôi về.
Sao có thể quên chuyện này cơ chứ? Một niềm vui bất ngờ. Ngồi vào xe của anh, chìm vào sự ngọt ngào đầy mê hoặc.
Tiểu Lan quả nhiên không hổ danh là dân nhà võ, rất cởi mở, giỏi xã giao, nói chuyện suốtquãng đường về. Bọn họ có cùng người quen, cùng bạn bè, cùng quá khứ. Một mối quan hệ dây mơ rễ má, vô cùng bền chặt.
Cảm giác một người đi theo lại tìm đến... người đi theo luôn là kẻ tàng hình.
Đến nhà Tiểu Lan rồi. Chưa đến nhà tôi.
Tim đập thình thịch.
- Em ở lại ngủ nhà Tiểu Lan một đêm nhé! – Anh đề nghị.
Tim như ngừng đập.
- Không được đâu, em ở chung với người ta, làm gì có chỗ cho cô ấy ngủ lại? Anh trai à, làm phiền anh, tốt bụng thì tốt cho trót, anh lái xe đưa cô ấy về nhà đi!
Ngồi cùng trong một chiếc xe với thần tiên? Không có người thứ ba? Chỉ có hai người chúng tôi? Ôi trời ơi, thần kinh của tôi có chịu đựng được thứ hạnh phúc quá sức lớn lao này không? Không dám ngồi phía trước, đành phải ngồi ra phía sau xe.
Xe lăn bánh.
Chóng mặt quá, tim đập nhanh quá, cảnh sắc bên trong và bên ngoài xe như lẫn lộn với nhau.
Cơ hội tốt biết mấy! Nên làm gì đó chăng? Làm gì bây giờ? Họng khô đắng. Khẽ hắng giọng, nào ngờ bắt đầu ho, ho tới mức đỏ hết cả mặt, giọng nói lạc đi.
- Công việc của em có bận không?
- Hơ? Đang hỏi em à? You mean (Ý của anh là)... công... công... việc? Hơ... (Công việc là ai nhỉ? Tôi có quen người này sao?)
Trầm ngâm suy nghĩ.
Ánh bên ngoài cửa sổ hắt vào, không sáng lắm, nhưng vẫn đủ để tôi nhìn rõ khuôn mặt của anh. Nụ cười nở trên môi anh... quyến rũ...
Đột nhiên một tia sáng lóe lên trong đầu: You mean... work (Ý của anh là “công việc”)?
Lại một nụ cười nữa. Có chút gian xảo, có chút tinh nghịch.
Chột dạ. Lắp bắp:
- À... cũng không bận lắm. Thế công việc của anh có bận không?
- Cũng ổn, không nhiều lắm, dạy quen rồi cũng thấy rất đơn giản!
Không ngờ thần tiên cũng biết nói những chuyện tầm thường này.
- Nhà em có mấy người? Bố mẹ ở đâu? Đến Mỹ khi nào? Có thích nước Mỹ không?
Giọng nói của anh rất chậm rãi, nhẹ nhàng, ấm áp, hiền hòa. Những câu chuyện tầm phào được phát ra từ cái miệng của anh, giống như những cơn sóng vỗ vào vách đá, tiết tấu nhịp nhàng, âm sắc tự nhiên, không nhanh không chậm, rất dịu dàng.
Anh ấy hỏi, tôi đáp. Trên trời dưới biển, hỏi gì đáp nấy.
Không dám hỏi anh. Không biết là sợ cái gì. Những thắc mắc trong lòng dường như đã bị tiêu hóa hết mất rồi.
Khó khăn lắm mới rặn ra được một câu hoàn chỉnh:
- Em thấy ở đây… hơi bức bối, nhịp sống… hơi chậm.
- Chậm cũng tốt chứ sao, có thể tự kiểm soát! Nhịp sống quá nhanh cứ như thể bị ai đó lôi đi vậy!
Oa! Quả là chân lí! Xuất khẩu thành “chân lí! Quả nhiên là thần thánh, thật quá sức ngưỡng mộ! Phải ghi nhớ câu nói này để làm câu nói tâm đắc nhất.
Đến rồi ư? Đến nhanh thế sao? Lẽ nào anh ấy đi đường tắt? Phóng nhanh vậy sao? Anh ấy biết bay à? Chẳng phải nói chậm là tốt hay sao?
૮ɦếƭ rồi! Không tìm thấy chìa khóa. Vứt đi đâu rồi? Làm thế nào bây giờ? Không có chìa khóa làm sao vào nhà được?
Chân tay lóng ngóng, vội vàng tìm kiếm. Mất điểm quá đi! Một đứa con gái buông quăng bỏ vãi, ruột để ngoài da.
Lại giở trò đúng không? Đâu có, tôi thực sự không tìm thấy chìa khóa mà, tuyệt đối không phải là bày trò đâu! Tôi thề có trời, tôi không tìm thấy chìa khóa thật!
- Có phải em để trong túi áo mà em đã thay ra không?
Áo đã thay ra? A, đúng rồi, áo khoác của tôi, sao có thể quên áo khoác cơ chứ? Tìm kiếm… dưới sự quan sát của anh. Tìm thấy rồi! Trong purse (túi xách) của tôi. Giơ chìa khóa lên show trước mặt anh, anh mỉm cười như muốn nói: “Đồ ngốc!”
Tôi ngây người, ánh mắt thương cảm ấy… khiến người ta say đắm.
Bốn mắt nhìn nhau. Tôi dường như quên mất cả không gian và thời gian.
- Đến nhà rồi, nghỉ sớm đi!
(Đuổi khách rồi sao? Đau lòng!)
- Vậy... em xuống xe đây!
- Cẩn thận nhé!
(Dịu dàng. Anh quan tâm, em vui mừng.)
- Ok!
Đi đến cửa, mở khóa, đẩy cửa, ngoảnh đầu nhìn anh.
Anh dựa người vào cửa xe, vẫy tay rồi bước vào trong xe, đóng cửa xe lại... Vèo... biến mất rồi!
Thật là hối hận! Chỉnh sửa lại đoạn đối thoại ban nãy một chút:
Nam chính: Em đi cẩn thận!
Nữ chính: Không sao, anh sẽ bảo vệ em mà!
(Thật là lãng mạn biết bao! Đáng tiếc là cuộc sống luôn không như người ta mong muốn.)
Quay người lên cầu thang, cảm giác ngọt ngào trào dâng trong lòng.
Tôi ngửi thấy dư vị của tình yêu.
Học bù. Khổ luyện Thái cực quyền. Lần sau gặp mặt sẽ tạo cho anh một bất ngờ.
Thái cực quyền: trước khi trời đất phân chia, nguyên khí hòa làm một, tức là Thái sơ, cũng là Thái nhất. Nguyên khí hỗn độn bất phân, hoặc là dương cang, hoặc là âm nhu, thiên biến vạn hóa, tác dụng vô cùng.
(Xin hỏi nhỏ một câu: nguyên khí hỗn độn bất phân có phải giống như một đám mây rất lớn lơ lửng giữa bầu trời không? Không phải, không phải, trời đất còn chưa phân chia, thế thì làm gì có sự phân biệt giữa trời và đất? Khó quá! Không thể tưởng tượng ra được cảnh tượng trời đất không phân chia. Thôi khó quá, bỏ qua.)
Thái cực quyền đồ có hình tròn, bên trong bao gồm hai nửa đen trắng có hình giống như con cá.
(Chúa ơi, hóa ra là cá à? Thế mà tôi còn tưởng là... hai con nòng nọc cơ! Hai con cá, một đen một trắng, một đực một cái. Đầu con cá đực nối vào đuôi con cá cái. Đầu con cá cái nối vào đuôi con cá đực... Nếu như anh ấy là con cá đực, còn tôi là con cá cái đó. Dừng lại ngay, ảnh hưởng đến học tập quá! Bỏ qua.)
Triết học Đạo gia truyền thống của Trung Quốc cho rằng vạn vật trên thế giới đều là do ‘âm’, ‘dương’ tạo thành, hơn nữa hai mặt âm, dương bắt buộc phải cân bằng. Vạn vật trên thế giới đều ở trong trạng thái phát triển không ngừng trong sự cân bằng.
Môn võ thuật có tên là “Thái cực quyền” này đã xuyên suốt nguyên lí hài hòa, cân bằng để rèn luyện võ thuật, nghiên cứu nguyên lí quyền thuật.
Thông qua việc tìm kiếm sự cân bằng và hài hòa cho cơ thể người để đạt được mục đích khỏe mạnh và trường thọ.
Thông qua việc làm rối loạn sự cân bằng và hài hòa của đối phương để giành được thắng lợi.
Thông qua việc tìm kiếm sự cân bằng và hài hòa của đối phương để giành được thắng lợi.
Thông qua việc tìm kiếm sự cân bằng và hài hòa giữa con người và giới tự nhiên, đạt đến mục đích “trời và người hòa là một”, tận dụng tự nhiên để cải tạo tự nhiên.
(Sao tôi cứ thấy Thái cực quyền giống như là màn dạo đầu ái ân? Mơn man, chậm rãi, từ trên xuống dưới, từ trái qua phải… tất cả các bộ phận đều được vuốt ve. Khúc dạo đầu… ừm… khúc dạo đầu! Ngất! Lại lạc đề rồi!)
Màn dạo đầu Thái cực quyền…
m and (và) dương…
Hừng hực… rạo rực…
Hai con cá…
Các đực và cá cái…
Một khối hỗn độn…