Mấy hôm nay, cậu Quốc và Mai xảy ra chiến tranh lạnh, cậu Quốc mà là Liên Xô thì cô Mai cũng là Mỹ, chẳng ai chịu nhường ai. Đấy là mấy đứa người làm, bằng đôi mắt cú vọ nó quan sát được, còn thực hư thế nào thì chúng nó cũng chịu ૮ɦếƭ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ai là kẻ đã gây ra sự tình này rồi vỗ ௱ôЛƓ một cái là mất dạng? Chắc chắn là cái cô tiểu thư đỏng đảnh hôm nọ chứ còn gì. Người đâu mà ưỡn à ưỡn ẹo, nhìn ngứa hết cả con mắt.
Ở trong thư phòng, cậu Quốc đang kiểm tra lại một số giấy má, thư từ ở trong Sài Gòn gửi ra, cậu xem hết sức tập trung, không phát ra bất kì một âm thanh nào. Nhưng tâm tư cậu đâu chỉ đơn giản thế, cậu đang lắng tai nghe động tĩnh bên ngoài, cậu nhủ thầm, chỉ cần Mai còn quan tâm, chỉ cần Mai còn nhớ đến chồng mà pha cho cậu một cốc nước đường là được.
Nhưng càng đợi cậu càng sốt ruột, trong lòng vô cùng bứt rứt, cậu cố đợi một lúc nhưng vẫn không có động tĩnh gì cả. Cậu bỏ công việc đấy, giả vờ như đi vòng qua sân vườn xem người còn ở đó không, nhưng ra đến nơi chẳng có gì ngoài vườn tược xanh mướt toàn rau là rau. Cánh cổng sắt đột nhiên kêu "kẹt" một tiếng làm người ta như bừng tỉnh giấc, mai xách cái làn được đan bằng dây mây bước vào, cô đi thẳng vào bếp, không biết là không nhìn thấy chồng hay là không quan tâm.
Cậu Quốc chán nản, cậu muộn phiền chống tay lên trán suy tư, đôi mắt cương nghị ánh lên một tia bất đắc dĩ, bây giờ Mai chỉ cần nói chuyện với cậu trước thôi, cậu sẽ tha thứ cho Mai, nên biết bản thân ở đâu trong lòng vợ cậu, không được yêu cầu quá nhiều.
Trưa đến, mấy đứa hầu bày biện cơ man nào là thức ăn trên chiếc bàn gỗ được trải khăn thêu hình hoa hồng đỏ thắm. Có món đỗ xanh xào với tỏi Mai thích ăn nhất, cậu Quốc lẳng lặng đi rót nước vào hai chiếc ly thuỷ tinh rồi đặt trên bàn, cậu còn cố tình đặt gần ngay chỗ trống bên cạnh. Nhưng nào ngờ, mấy đứa hầu dọn xong mâm cơm rồi nhẹ nhàng bảo với cậu nhà mình:
- Cậu ơi, mợ dặn cậu ăn cơm đi, mợ vừa ăn ở dưới kia với con rồi ạ.
Cậu Quốc nghĩ đến sắp được gặp vợ thì lòng bồi hồi, cậu còn đang nghĩ xem lát nữa nên nói gì với Mai, nghe đứa hầu nói vậy cậu nhíu mày. Cái Hoa chợt thấy sắc mặt cậu không vui, hình như cậu đang tức giận Nó chưa bao giờ thấy cậu thật sự giận dữ bao giờ, vừa nãy nó còn cự nự với mợ vì sợ cậu mắng, nhưng mợ lại bảo:
- Sợ gì, cậu mắng thì xuống đây bảo mợ, cậu hiền lắm.
Mợ đã nói thế thì nó phải nghe thôi chứ gì, nhưng sao nó thấy từ lúc truyền đạt lại câu nói của mợ cho cậu, không khí cứ lành lạnh làm sao ý. Cậu Quốc nhắm đôi mắt lại như bất lực, niềm vui mừng ban nãy tự nhiên không cánh mà bay, cậu buồn và hụt hẫng đến lạ kỳ, cậu đột ngột đứng thẳng lên, đôi chân dài bước nhanh về phía nhà bếp.
Trên bếp lửa đỏ hồng, nồi khoai vàng đang sôi ùng ục, hơi bốc lên hun nóng không khí và làm hồng gương mặt cô nào đó. Chiếc đũa cả bè ra to hơn đôi đũa bình thường đang kẹp một củ khoai nóng bỏng tay, cô Mai suýt xoa lột lớp vỏ nâu bên ngoài, ruột ở bên trong bở bục vàng ơi là vàng. Bây giờ Mai mới thấy mình đói, vừa nãy bị cậu làm cho đầy một bụng tức nên Mai quyết định không ăn cơm cùng cậu nữa.
Gió xuân nhẹ thổi làm chiếc màn chắn ở cửa bay bay, chú chim sẻ nhỏ nhảy lò cò nhặt những hạt gạo cái Hoa làm rơi ra ở phía ngoài, bất chợt chú ta hoảng loạn đảo đôi cánh bay đi mất. Chiếc bóng cao lớn đi ngược ánh nắng dừng lại một lúc, rồi vén tấm màn màu trắng bước vào. Mai thấy cậu, cô ngạc nhiên lắm, tay vẫn còn cầm củ khoai, nhưng Mai mải nhìn người vừa bước vào đến mức quên cả ăn.
Cô chợt đứng bật dậy, đôi môi hồng hào mấp máy:
- Cậu...tôi..
Cậu Quốc chỉ nhìn Mai chằm chằm, ánh mắt nghiêm nghị mà dữ dằn lắm, cậu nói:
- Đứng dậy, lên nhà ăn cơm với anh.
Mai ngạc nhiên, hoá ra cậu hằm hằm như vậy chỉ là muốn bảo cô lên nhà ăn cơm. Nhưng mà vừa nãy ánh mắt cậu vô cùng lạnh lùng, qua một lúc mà Mai vẫn thấy ngạc nhiên xen lẫn hốt hoảng. cô phụng phịu, không chịu đứng dậy, Mai nhìn đi nơi khác rồi nói:
- Tôi ăn rồi, cái Hoa không bảo với cậu à?
- Mai có lên không?
- Tôi bảo không là không mà.
Cậu Quốc không nói nhiều hơn một lời, cậu bước đến, bóng dáng cao lớn rắn rỏi dần cúi thấp xuống phủ lên người Mai, chỉ ba giây, chân Mai đã không còn chạm đất. Đôi tay vững chắc bằng một cú nhấc đã bế bổng thân hình bé nhỏ của cô Mai lên. Mai đương lúc dở tính lì lợm trẻ con ra thì bỗng trời đất đảo điên, lúc này cô hoảng thật, tay bám vào áo cậu thật chặt vì sợ nhỡ cậu tức quá ném Mai xuống đất thì sao?
Cô Mai la hét, giãy giụa đòi xuống khỏi vòng tay cậu, mấy đứa người làm dọn dẹp xong ôm cái mâm không đi xuống trông thấy cảnh đấy, đứa nào cũng xấu hổ đỏ cả mặt. Riêng cái Hoa thấy hốt hoảng, nó định chạy đến cứu mợ thì bị chị Là cản lại, chị kêu:
- Vợ chồng cậu tình tự với nhau mày ra đấy làm gì con hâm này. . Đam Mỹ Hay
Cái Hoa tò mò nhìn chằm chằm hành động của cậu mợ, xưa nay nó chỉ thấy bu thấy dì mình bế em bé trên tay thế kia thôi, hoá ra người lớn cũng có thể bồng bế như vậy. Nó chợt cảm thán một câu:
- Cậu Quốc khoẻ ghê chị nhỉ?
Chị Là che miệng, đôi mắt híp lại cười bí hiểm, chị nói:
- Khoẻ mới tốt chứ, khoẻ thế mới nhanh đẻ em bé được.
Cậu thản nhiên bồng cô Mai đi lướt qua đám người hầu, cái Hoa thấy thế thì cười thật tươi, nụ cười của nó ngây thơ và trong trẻo càng làm cô ngại ngùng thêm, Mai giãy giụa, cô vừa lườm cậu vừa cắn răng nói:
- Cậu bỏ tôi xuống, tôi tự đi được.
Cậu Quốc cúi đầu, liếc khuôn mặt đầy vẻ căm tức của Mai một cái rồi làm như không để ý, cậu lờ đi bồng vợ thả xuống chiếc ghế bằng gỗ lim được trải thảm êm ái. Cơm trắng đã được xới đầy vào bát, hơi nóng bốc lên nghi ngút khiến không khí toả ra hơi thở nóng hừng hực. Mai giận giữ cầm mạnh đôi đũa vội vàng lùa cơm vào miệng, cô chỉ ăn cơm trắng, Mai muốn ăn thật nhanh rồi bỏ vào trong phòng kia, không muốn nhìn thấy cậu nữa.
- Mai có ăn uống tử tế không?
Cậu Quốc nhíu chặt đôi mày, cậu chống tay lên trán nhìn Mai chăm chú, rõ ràng vẻ mặt của cậu là đang rất không hài lòng với cách ăn uống của vợ. Giận dỗi thì giận dỗi, nhưng cậu không đồng ý để Mai bỏ bữa. Lúc này cô Mai mới bĩu môi một cái, gắp thức ăn vào bát rồi cô gắng ăn uống thật nhanh cho xong tội.
Chiếc đồng hồ quả lắc treo trên tường điểm một tiếng, Mai lập tức đứng dậy, nãy giờ cậu Quốc chẳng ăn uống gì, cậu chỉ chống tay lên bàn nhìn chằm chằm vào người bên cạnh. Hôm nay Mai không vấn tóc, mái tóc dài mượt mà toả ra mùi bồ kết nhè nhẹ, chiếc yếm trắng tinh có nút thắt nhỏ đằng sau gáy làm cậu rung động.
Mấy ngày nay hai người giận dỗi nhau nhưng cậu vẫn về phòng ngủ. Ấy thế mà đêm nào Mai cũng nằm tận mép giường cách cậu thật xa, xem ra lần này vợ cậu có vẻ cực kì tức tối. Mai không nói, cậu cũng không biết chính xác tại sao sự việc lại xảy ra đến mức này để có cách giải quyết cho thoả đáng. Mâu thuẫn bắt đầu từ chậu hoa hồng đã vỡ... cậu nhìn vào khoảng trống bên cạnh đã không còn bóng người âm thầm suy nghĩ.