Bông tuyết bay lả tả, đã kéo dài suốt hai ngày.
Giờ Tý, Sùng Đức Điện trong hoàng cung Huyền Chu một mảnh rối ren. Bệnh tình của hoàng đế đột nhiên trở nặng, không chỉ hộc máu, mà còn hôn mê mấy lần.
Thái y cùng thị nữ tiến tiến xuất xuất, trên dưới một mảnh rối ren, Ti Hoàng Hàn Vũ ngồi ở trước giường Ti Hoàng Vân Dật, ánh mắt nhìn chằm chằm người đang hôn mê kia hồi lâu, mới có chút thất hồn lạc phách chuyển hướng nhìn sang thiếu niên đang đứng phía sau: “Hàn Luyện, phụ hoàng lần này nhìn qua…” Không quá khả quan a… lời còn chưa dứt, thiếu niên cũng đã hiểu được ý tứ của hắn.
Thế nhưng bất đồng với Ti Hoàng Hàn Vũ đang lo lắng không thôi, Ti Hoàng Hàn Luyện lại biểu hiện hết mức lạnh nhạt cùng bình tĩnh, hắn chỉ khẽ liếc nhìn người trên giường, ừ một tiếng: “Xác định không qua hết đêm nay.”
“!” Thân thể Ti Hoàng Hàn Vũ run lên, kinh ngạc ngồi ngốc tại chỗ, sau một lúc lâu, mới cúi đầu mở miệng, “… Thật sự sao?”
Giờ phút này nghe hắn quả quyết như thế, Ti Hoàng Hàn Vũ theo bản năng không dám tin tưởng, thế nhưng lâu dần đã thành thói quen, đối với người đệ đệ này hắn gần như tín nhiệm đến mù quáng, cho nên hắn không thể không thừa nhận sự thật rằng — Ti Hoàng Vân Dật không còn chống đỡ được bao lâu nữa.
Ti Hoàng Hàn Luyện coi như không nhìn thấy nét thất thố cùng hoảng sợ trên gương mặt người bên cạnh, liếc nhìn Ti Hoàng Hàn Vũ một cái, liền xoay người rời đi, phân phó những chuyện liên quan cần chuẩn bị.
Khi tia sáng rạng đông đầu tiên xuất hiện sau tầng mây, Ti Hoàng Vân Dật mở ra hai mắt. Hắn không hề ho khan, hai mắt hữu thần, sắc mặt thập phần bình tĩnh.
“Phụ hoàng.” Thiếu niên ghé sát vào thấp giọng gọi, tóc dài rơi rớt che đi tầm mắt của người bên cạnh, “Đáp ứng hài nhi sự kiện kia.”
Ti Hoàng Vân Dật bỗng nhiên nở nụ cười: “Trễ.”
Ánh mắt Ti Hoàng Hàn Luyện bị kiềm hãm, ý cười trên khóe miệng tiêu thất: “Phụ hoàng ngài nói cái gì?”
“Đã trễ rồi, Hàn Luyện.” Người nằm trên giường nhợt nhạt cười, đó là nụ cười hàm ý hết thảy đã nắm chắc.
“…” Ti Hoàng Hàn Luyện lẳng lặng quan sát hắn hồi lâu, bỗng nhiên đứng dậy, vung ống tay áo bước nhanh ra khỏi nội thất.
Giờ Dần, tiếng chuông nặng nề vang lên, từng tiếng từng tiếng, từ cung thành vang vọng đến ngoại thành Huyền Chu.
Ngày 24 tháng 11, Vân Liệt Đế Ti Hoàng Vân Dật băng hà, hưởng thọ bốn mươi bảy tuổi. Quốc tang một trăm ngày, cấm treo màu đỏ, cấm yến tiệc, cấm vui chơi, ai vi phạm phạt nặng tội!
Vân Liệt Đế khi còn sống chưa lập Thái tử, sau khi ૮ɦếƭ để lại đế vị trống không, tình thế bắt buộc, Hòa Thạc Vương Ti Hoàng Hàn Vũ cùng Võ Tấn Vương chung sức duy trì.
Mà từ nửa tháng trước, những kẻ có ý muốn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế khác đều đã bị giam vào cấm cung.
Ngày 24 tháng 11, giờ Mùi.
Đại tuyết tung bay, trên bình nguyên [đồng bằng], ba vạn kỵ binh đang đạp tuyết đi về phía trước.
Ở giữa đội quân, một chiếc xe ngựa màu trắng to lớn đang lao nhanh.
Một bàn tay như bạch ngọc xốc lên màn cửa sổ xe, nam tử áo trắng ngồi bên trong vọng nhìn về nơi xa xa.
Mặt đất khắp nơi đều bị tuyết trắng bao phủ, một mảnh trắng xóa kéo dài đến cuối chân trời. Đoàn kỵ binh mặc áo giáp nối tiếp nhau đi thành hình một con rắn thật dài, giữa đại tuyết từng bước không ngừng nghỉ đi về phía trước.
“Chủ thượng.” Một nam tử khác cùng ngồi bên trong xe nhíu mày khẽ gọi.
“Được rồi được rồi, ta biết.” Nam tử áo trắng mặc mấy tầng áo khoác bằng gấm, trong иgự¢ ôm ấm lô nghe tiếng gọi liền bất đắc dĩ buông màn xe, hơi có chút buồn bực quay đầu lại đáp. Nhìn kỹ nam tử, gương mặt đã không còn chút huyết sắc nào. Mi dài nâng lên, hai tròng mắt ôn nhuận đen nhánh, cùng với môi mỏng mang theo tia cười bất đắc dĩ, đúng là Vu Diệp đang trên đường chạy tới Huyền Chu.
Tây Ỷ Lôi nhẹ thở dài một hơi: “Thân thể chủ thượng hiện tại không thể so với trước kia, chú ý một chút vẫn tốt hơn. Lỡ như nhiễm phong hàn, sẽ càng thêm phiền toái.”
Hơn một tháng qua, Vu Diệp bị độc phát nhiều lần, nội lực cũng đã yếu đi, đi kèm theo đó, là thể chất ngày càng giảm xúc. Một người suốt mấy năm trời chưa từng sinh bệnh, lại trong một tháng qua, cơ hồ đem toàn bộ bệnh đều quy tụ phát tán một lần. May mắn có Ỷ Lôi ở bên, mới không nháo ra chuyện gì nghiêm trọng.
Mấy ngày nay, mắt thấy người trước mặt đang dần suy nhược theo từng ngày, đám người Tây Ỷ Lôi đều lòng nóng như lửa đốt. Sau khi nhận được tin tức về Nam Khiếu Hoàn từ Yến Tam, Ỷ Lôi vốn muốn lập tức dẫn người đuổi theo, lại bị người nọ ngăn cản.
“Tùy tiện tiến đến như vậy, chỉ đả thảo kinh xà.” Vu Diệp nhàn nhạt nói xong, trên mặt lại không có một tia biểu tình.
“Chủ thượng! Khiếu Hoàn ở trong tay Võ Tấn Vương, e rằng dữ nhiều lành ít! Lỡ như chúng ta chậm trễ một chút, y sẽ…” Hắn cắn răng siết chặt nắm tay, gầm nhẹ nói. Đây là lần đầu tiên hắn thất lễ ở trước mặt Vu Diệp, khi đó, trong đầu hắn chỉ có an nguy của Nam Khiếu Hoàn.
“Ta biết.”
“Vậy sao ngài…?!”
“Nếu Ti Hoàng Hàn Luyện không động thủ ngay từ đầu, như vậy tính mạng của Khiếu Hoàn trong thời gian ngắn sẽ không có nguy hiểm…. Trước mắt sắp xảy ra đại chiến, chuyện cứu viện, cần phải bàn bạc kỹ hơn.”
“Chủ thượng!”
Vu Diệp đảo mắt nhìn hắn một cái, nhíu mày, Ỷ Lôi còn đang muốn nói gì đó lập tức ngậm miệng, thế nhưng thân thể vẫn không khỏi run rẩy, cảm xúc vẫn cực kỳ kích động.
Vu Diệp đứng dậy, đi ra phía trước vài bước, mới chậm rãi quay mắt. Ánh mắt đó, Tây Ỷ Lôi cả đời cũng sẽ không quên.
Lãnh tới cực điểm, chỉ thoáng nhìn một cái, lại khiến người ta mất đi hết thảy ngôn ngữ.
Thẳng đến mấy ngày sau Thiểm Kỵ đánh bất ngờ, công chiếm Yến Châu ở Mạc Bắc, Vu Diệp mới một mình triệu kiến hắn, đem tin tức Vô Ky Lâu truyền tới đưa cho hắn.
Tiếp sau đó, Mộ Vân Tiêu thủ lại ở Mạc Bắc, còn hắn đi theo Vu Diệp, dọc theo phòng tuyến phía Tây một đường đi thẳng tới Huyền Chu. Mà kỵ binh đi theo, ban đầu có ba trăm, tới hiện nay đã là ba vạn.
“Tướng quân, phía trước chính là Tập Phượng trấn.” Xa xa có một kỵ binh cưỡi ngựa đi ngược hướng với đoàn quân, khi tới gần xe ngựa liền thấp giọng nói với Vu Diệp ở bên trong xe.
Tập Phượng trấn cách Huyền Chu ước chừng hơn một trăm dặm, nếu dùng tốc độ nhanh nhất hành quân, chỉ cần nửa ngày liền có thể vào kinh. Nhưng lúc này sắc trời đã tối, không nói tới các tướng sĩ đã đi suốt một ngày lộ trình, cho dù gấp gáp tới được Huyền Chu, thì cũng sẽ không dễ dàng vào được thành. Lương Hạo Hiên không biết chủ kiến thế nào, cho nên mới đến hỏi mệnh lệnh từ chủ tướng.
“Tiếp tục hành quân! Trước khi trời tối, ở ngoại thành cách Huyền Kinh năm mươi dặm hạ trại.”
“Mạt tướng tuân mệnh.” Lương Hạo Hiên ôm quyền đáp, vừa kéo dây cương, vừa quay đầu hướng phía trước chạy đi, “Tốc độ nhanh nhất hành quân!”
…
Trận đại tuyết này từ đêm khuya thì bắt đầu, tới khi bầu trời đen đặc mới chậm rãi giảm bớt.
Đoàn kỵ binh ở một ngọn núi thấp bên ngoài tђàภђ ђạ trại nghỉ ngơi.
Tuyến đường bọn họ đi không phải là đường chính, thời tiết vào Đông giá lạnh, xung quanh căn bản không có một bóng người. Đoàn kỵ binh hành quân cũng bớt đi vài phần cảnh giác, ăn xong cơm chiều cũng không quay về doanh, một đám tụ tập vây quanh đống lửa lớn tiếng nói chuyện với nhau.
Huyền Kinh đã gần ngay trước mắt, vừa nghĩ tới mục đích chuyến đi lần này của bọn họ, mọi người đều không khỏi cảm thấy hưng phấn.
Thậm chí ngay cả Vu Diệp, cũng ngăn không được nội tâm cuồn cuộn.
Gió tuyết rít gào, thổi qua gò má hắn, vó ngựa giẫm mạnh xuống nền tuyết, lại nhanh chóng rút lên, lưu lại từng dấu chân rõ ràng.
Tiếng ồn ào trong doanh dần dần tiêu tán ở phía sau lưng, hắn kéo mạnh dây cương, con ngựa hí một tiếng, dừng bước lại.
Vu Diệp phóng mắt nhìn ra xa, chỉ thấy trời đất mênh ௱ôЛƓ, nguy nga vắng lặng, gió cùng tuyết giao thoa.
Cả thế giới đều trắng xóa, yên tĩnh không tiếng động, một mình hắn đứng cô độc lẻ loi.
Một trận cảm giác tịch mịch trước nay chưa từng có bỗng nhiên bao trùm lấy hắn, mạnh mẽ lan tràn khắp Ⱡồ₦g иgự¢. Trong phút chốc, cảnh sắc mênh ௱ôЛƓ trước mắt như trộn lẫn vào nhau, một thoáng ngây ngẩn, hắn lại nhìn thấy mảnh rừng trúc xanh biếc dạt dào kia.
“Chủ thượng ——!”
Trong gió lạnh, có người giục ngựa đạp tuyết chạy tới.
Thân thể lập tức run lên, nam tử áo trắng chậm rãi quay đầu, trong đôi con ngươi thoáng xẹt qua một tia vui mừng, khóe miệng cũng không khỏi hiện lên nụ cười ấm áp.
Thế nhưng, khi thân ảnh người tới dần dần rõ ràng, Vu Diệp lại ngây ngẩn.
“Rốt cục cũng tìm được ngài.” Tây Ỷ Lôi thở hổn hển tiến lên, đem áo khoác da trong tay đưa cho Vu Diệp.
Vu Diệp lại chỉ đứng lẳng lặng nhìn hắn.
“Làm sao vậy, chủ thượng?” Hắn nghi hoặc hỏi.
Vu Diệp lắc đầu, đem áo khoác phủ thêm, xoay người quay ngựa hướng doanh địa đi trở về.
Đêm khuya.
Trong thành Huyền Chu, tấm bảng Võ Tấn Vương phủ sáng bóng phản chiếu dưới trời tuyết lạnh lẽo.
Đại môn khắc hoa tinh xảo hé mở, trên đại đường bên trong phủ, giá nến bằng đồng lẳng lặng chiếu sáng.
Sa trướng rủ xuống đất theo gió nhẹ nhàng lay động, lư hương hình tứ giác tỏa ra hương khí lượn lờ, trên mặt đất ở vị trí trung tâm, trải một tấm thảm tuyết trắng, bên trên là bàn dài bằng gỗ lim, trên bàn có một ngọn nến đang cháy, một vài phong thư cùng sổ sách được xếp gọn gàng, một ấm ngọc cùng một chén ngọc, ngoài ra không còn gì.
Ti Hoàng Hàn Luyện mặc một thân hồng y, nằm tựa đầu trên đùi một hồng y thiếu niên, đang nhàn hạ nhìn phong thư trong tay.
Một hồng y thiếu niên khác quỳ gối ở trước bàn, châm nước rượu màu hổ phách vào trong chén ngọc.
Bỗng nhiên, Ti Hoàng Hàn Luyện đứng dậy, đem tờ giấy trong tay đặt lên bàn, ôn nhu nói với hai hồng y thiếu niên: “Đi xuống đi.”
Thiếu niên đem chén rượu đưa tới trước mặt Ti Hoàng Hàn Luyện. Ti Hoàng Hàn Luyện thiêu mi cười, tiếp nhận chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Hai thiếu niên lúc này mới hành lễ chậm rãi lui ra.
“Các hạ lẻn vào vương phủ của ta, lúc này vẫn không hiện thân, còn đợi đến khi nào?” Ti Hoàng Hàn Luyện yên lặng ngồi một lúc lâu, đột nhiên mở miệng.
“A, Hàn Luyện, thật sự là đã lâu không gặp…”
Ẩn hiện phía sau sa trướng đang đung đưa, một thân ảnh thon gầy bỗng nhiên xuất hiện, từng bước đi vào.
Đó là một nam tử tuấn mỹ vô song, cho dù sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn vô cùng suy yếu, nhưng cũng che không được khí khái ung dung. Khóe miệng hắn mang theo ý cười nhàn nhạt, trong tròng mắt đen nhánh lại đều là lãnh ý, rõ ràng thiếu niên đang ngồi ở trước mắt, nhưng ánh mắt người tới lại giống như đang nhìn một vật ૮ɦếƭ.
“Mộ Hàn Trọng?!” Ti Hoàng Hàn Luyện cả kinh, giống như không ngờ người tới chính là Vu Diệp.
“Không dự đoán được ta sẽ đến?” Vu Diệp thiêu mi, ngồi xuống trước bàn.
Ti Hoàng Hàn Luyện rất nhanh khôi phục tinh thần lại, đứng dậy đi đến ngồi xuống bên cạnh Vu Diệp, miệng treo lên nụ cười vô cùng hồn nhiên: “Phải a… Không biết Hàn Trọng ca ca đêm khuya tới chơi, là có chuyện gì quan trọng sao?”
Vu Diệp quay đầu khẽ liếc hắn một cái, ý cười trên khóe miệng mang theo vài phần mỉa mai khinh thường: “Hà tất phải giả vờ như thế? Ngươi làm cái gì, bản thân ngươi không phải nên biết rõ hơn ta sao?”
Con ngươi Ti Hoàng Hàn Luyện mạnh co rút.
Ngay sau đó, hắn cong lên khóe môi, bàn tay bạch ngọc giống như không xương vươn ra, cơ thể cũng tà mị dán sát vào người Vu Diệp: “Hì hì, Hàn Trọng ca ca… Hàn Luyện thật sự không biết ngươi đang nói cái gì a…”
Môi đỏ kề sát vào bên tai Vu Diệp.
“Bất quá, cũng không sao, bên ngoài gió lạnh thấu xương, Hàn Trọng ca ca nếu đã đến đây… chi bằng tối nay… liền ở lại…”
Thân mình Vu Diệp mạnh né qua một bên, chớp nhoáng, chỉ nghe ‘Loảng Xoảng’, thiếu niên bị đẩy mạnh va vào cạnh bàn, ấm ngọc ngã lăn, nước rượu chảy đầy đất.
Ti Hoàng Hàn Luyện đau đớn cong lên thắt lưng, một thanh thủy chủ cực mỏng liền rơi xuống dưới chân hắn.
Vu Diệp ngồi xổm xuống trước mặt hắn, nhặt thanh chủy thủ lên xoay chuyển trong tay, con ngươi trầm xuống, nhìn cũng không nhìn đột nhiên vung tay ném đi.
‘Phập’! Chủy thủ cấm sâu vào thân cột.
Vu Diệp vươn tay trái, Ϧóþ lấy cổ họng Ti Hoàng Hàn Luyện.
“… Ti Hoàng Hàn Luyện.” Hắn cười lạnh, sát khí tràn ngập trong con ngươi đen, “Ngươi quên lần trước, ta đã nói với ngươi những gì sao?”
Khuôn mặt xinh đẹp của Ti Hoàng Hàn Luyện trướng đến xanh tím, ánh mắt lộ ra sợ hãi.
“Là nể tình huynh đệ, mới tha cho ngươi một lần. Lại không nghĩ rằng ngươi không biết tốt xấu.”
Lời nói lạnh như băng mang theo hàn ý lãnh liệt mạnh mẽ rót vào từng lỗ chân lông, Ti Hoàng Hàn Luyện thống khổ mở hai mắt, gian nan nói ra vài từ: “… Nam… Khiếu… Hoàn…”
Ba chữ đứt quãng, thanh âm mỏng manh, nghe vào trong tai Vu Diệp, lại không thua gì một tiếng sấm.
Vu Diệp buông tay ra, giữa lông mày một mảnh sương lạnh.
Ti Hoàng Hàn Luyện nằm trên mặt đất gắng gượng chồng đỡ thân mình, tay ôm иgự¢, há miệng thở hổn hển một hồi, mới đứng dậy nói: “Đi theo ta.”
Ánh mắt Vu Diệp khẽ động, không nói gì, đứng dậy sửa sang lại y phục, đi theo phía sau Ti Hoàng Hàn Luyện ra khỏi cửa.
Lính thủ vệ trong Võ Tấn Vương phủ không nhiều lắm, xung quanh đại đường tầm năm mươi trượng cũng không có một người. Đó cũng là lý do Vu Diệp có thể dễ dàng lẻn vào.
Hai người đi qua hành lang gấp khúc, Ti Hoàng Hàn Luyện đột nhiên dừng bước trước một cánh cửa: “Chính là nơi này.”
Đẩy cửa vào, Vu Diệp nhận ra nơi này là thư phòng, không có ánh nến, mơ hồ có thể thấy được giá sách dựng đứng cùng đủ loại bảo vật bằng ngọc.
Ti Hoàng Hàn Luyện cất bước tiến vào, dừng lại trước một món bảo vật, khom người dùng tay sờ soạng mấy cái.
Bỗng nhiên một trận tiếng ‘Rắc rắc’ của cơ quan chuyển động vang lên ở sau lưng, Vu Diệp nâng mắt, quay đầu nhìn lại, liền thấy giá sách đang chậm rãi di dời.
Hắn hơi hơi sửng sốt, sau đó trong mắt lập tức hiện lên vài tia vui mừng. Trong thoáng chốc đó, hắn quên mất thiếu niên ở sau lưng, trong đầu đều là gương mặt một người đã lâu không gặp.
Nhưng vừa nhấc chân muốn bước về phía trước, иgự¢ trái đột nhiên truyền đến một trận đau nhức.
Chủy thủ cầm trong tay Ti Hoàng Hàn Luyện, đã đâm sâu vào thân thể Vu Diệp.
Vu Diệp quay đầu lại, ánh mắt lạnh lẽo, không hề động đậy nhìn chằm chằm Ti Hoàng Hàn Luyện.
“Vương gia!”
Tiếng bước chân của bọn thị vệ theo bốn phương tám hướng đang không ngừng tiến tới thư phòng. Ti Hoàng Hàn Luyện mạnh rút chủy thủ ra, vươn đầu lưỡi nhẹ liếm máu tươi trên lưỡi dao.
“Hàn Trọng ca ca… ngươi rất không cẩn thận a.”
Hắn phát ra tiếng cười khanh khách, quanh thân giống như có muôn vàn bóng ma đang lượn lờ.
Thế nhưng hắn chỉ cười được vài tiếng, lại đột nhiên dừng lại tươi cười, trong mắt bất giác hiện lên vài tia hoang mang: “… Ngươi cười cái gì?! Ngươi…”
Vu Diệp cong lên khóe miệng, cười đến thập phần sung sướng.
“Ách a ——!” Thình lình, ngoài cửa trở nên ồn ào, tiếng kêu thảm thiết không ngừng.
Một giọng nam trung khí mười phần vang khắp bốn phía: “Đem đám nghịch tặc này bắt lại hết cho ta!”
“Ngốc đệ đệ.” Vu Diệp nhẹ thở một hơi, giương mắt nhìn người đối diện, “Ngươi dù sao vẫn còn rất non nớt… Nhớ kỹ, kẻ cười đến cuối cùng, mới là kẻ thắng.”
“Tướng quân!”
“Chủ thượng!”
Một đoàn binh sĩ nhanh chóng vọt vào thư phòng, dẫn đầu là một nhóm ám vệ mặc hắc y. Bọn họ chạy vào phòng trong, đem hai người vây quanh, kỵ binh mặc giáp bên ngoài thư phòng đều giương cung lắp tên sẵn sàng đợi lệnh.
“… Không thể nào! Nhân mã của ngươi rõ ràng còn ở Mạc Bắc, ngươi lấy người ở đâu?!”
Nhận ra phục sức trên vai những kỵ binh đang vây quanh, Ti Hoàng Hàn Luyện không dám tin trừng lớn hai mắt. Vào vương phủ của hắn không khó, nhưng trong khoảng thời gian ngắn như vậy có thể tóm gọn hết tất cả, nhân mã mà Mộ Hàn Trọng mang đến tuyệt đối không chỉ có đám người trước mắt này… Nghĩ đến đủ loại khả năng, Ti Hoàng Hàn Luyện chỉ cảm thấy trên lưng thấp ướt một tầng mồ hôi lạnh, gương mặt xinh đẹp tràn đầy hoảng sợ.
Vu Diệp phất tay ra hiệu, bốn ám vệ lập tức tiến lên đem Ti Hoàng Hàn Luyện trói chặt.
Những ám vệ còn lại lấy ra bình nhỏ đeo bên hông, mở nắp bình, mấy con ong màu đỏ bay ra, liền theo giá sách bay vào trong mật đạo. Mấy ám vệ vội vàng đuổi theo, đi vào.
Mắt thấy Ti Hoàng Hàn Luyện sẽ bị kéo đi, đột nhiên Vu Diệp lên tiếng: “Chờ một chút!”
Giờ phút này Ti Hoàng Hàn Luyện đã khôi phục lại tinh thần, mặt không chút biểu tình nhìn người đang đi tới, nhưng hắn còn chưa kịp suy đoán dụng ý của người trước mắt, nắm đấm mang theo một trận gió lạnh, thình lình lao thẳng về phía hắn.
‘Thịch’ một tiếng, một quyền của Vu Diệp hung hăng đấm vào mặt Ti Hoàng Hàn Luyện.
Chịu không nổi xung lực, Ti Hoàng Hàn Luyện lùi về sau mấy bước, thân thể cơ hồ ngã nhào lên người ám vệ phía sau.
“Đem hắn dẫn đi!” Hít sâu một hơi, sau đó thở mạnh ra, Vu Diệp xoay người tiến vào mật đạo.
“Chủ thượng!”
Mật đạo không dài, dẫn sâu xuống lòng đất, qua lại mấy vòng, Vu Diệp đi vào một gian thạch thất.
Những ám vệ đã xuống trước đang đứng bên cạnh giường lớn ở giữa thạch thất, sắc mặt thập phần trầm trọng, mà trước mắt, mấy con ong đỏ đang kêu ‘ong ong’, không ngừng bay ra bay vào cánh cửa thông với một gian phòng khác.
Vu Diệp trong lòng cả kinh, đột nhiên bước nhanh tới trước cánh cửa kia.
Đi vào, Vu Diệp tức khắc chôn chân ngay tại chỗ.
Trước mắt, một cái giá gỗ thật lớn đặt sát vách tường, góc tường có một cái tủ, bên cạnh có mấy bàn đá, bên trên bày biện rất nhiều khí cụ đủ kiểu dáng, mà trong đó, nhiều nhất là đủ loại dây roi chất thành đống.
Nhưng những thứ đó đều không đủ khiến Vu Diệp giật mình. Chân chính khiến hắn chôn chân tại chỗ, chính là bên dưới giá gỗ kia, vết máu nhiễm đỏ cả mặt đất, cùng với dây roi đã đứt đoạn dính đầy máu bị ném ngay bên cạnh.
“… Không cần tìm chìa khóa mở tủ…” Yến Tam từ phía sau đi tới, thấp giọng nói, “… Các chủ, đã không còn ở chỗ này.”