Tiếng chim tung cánh bay phần phật truyền đến, phá vỡ không gian yên ắng sau giờ Ngọ. Nơi này là hậu viện của phủ tướng quân ở Thạch Nguyên, ánh mặt trời chiếu rọi, cây cối ở hậu viện bốn mùa xanh tươi tản mát ra hương vị mát lạnh, theo gió mát xao động lan tràn bốn phía.
Vài tiếng chim hót vang bên tai, Vu Diệp đang nằm tựa trên ghế chậm rãi mở ra hai mắt.
Một con bồ câu trắng bay lượn trong viện vài vòng, sau đó nhẹ nhàng dừng trên cánh tay Vu Diệp, phát ra tiếng kêu dễ nghe, một đôi mắt to đen bóng nhìn chằm chằm Vu Diệp.
Tháo xuống ống trúc nhỏ đeo bên chân nó, lại uy cho nó một ít đồ ăn, bồ câu trắng lúc này mới vừa lòng tung cánh bay trở về cái tổ sau viện nghỉ tạm.
Lấy ra tờ giấy nhỏ bên trong ống trúc, chữ cũng không nhiều, mỗi chữ tinh tế hữu lực, Vu Diệp nhìn chăm chú tờ giấy hồi lâu, mới đứng lên đi vào thư phòng.
Viết xong thư hồi âm, cuối cùng, hắn lại lấy ra thêm một tờ giấy khác, khóe miệng Vu Diệp khẽ cong lên, trong con ngươi đen hiện lên vài tia tiếu ý, một bên ở trong đầu tưởng tượng ra biểu tình của người nọ sau khi nhận được tờ thư này, một bên đặt 乃út viết xuống.
Rất nhanh, hai câu thơ ngắn liền hoàn thành.
“Hàn Trọng!” Từ xa có người đang gọi tên hắn, thanh âm rất to, trung khí mười phần.
Vừa nghe tiếng, Vu Diệp liền biết người tới là ai. Lập tức đem tờ giấy nhỏ cuốn lại đặt vào trong ống trúc, đi đến bên cửa sổ, một con bồ câu trắng khác đang đậu trên khung cửa sổ rỉa lông, đem ống trúc đeo vào chân bồ câu, sờ sờ đầu nó mấy cái, sau đó mới không nhanh không chậm đẩy cửa đi ra ngoài.
Thanh niên vui vẻ đi dọc theo hành lang gấp khúc tiến tới, nhìn thấy Vu Diệp, bước chân càng nhanh hơn: “Ta tìm nửa ngày, rốt cục cũng tìm thấy ngươi rồi!”
“Như thế nào? Có việc?” Vu Diệp thiêu mi cười hỏi.
Quyền Tự Hiệu đem thứ đang cầm đưa tới trong tay của hắn: “Thời tiết tốt như vậy… Chúng ta cùng đi thả diều đi, được không?”
“Ách… Thả diều?” Vu Diệp nhìn con diều hình dáng chim ưng trong tay, ngây cả người.
La Thanh Lăng ở bên kia dựa theo kế hoạch bí mật hành động, Thiểm Kỵ ở Thạch Nguyên bên này tận dụng thời gian chỉnh đốn đội ngũ và nghỉ ngơi, đây cũng coi như là thời gian rảnh rỗi hiếm có. Mà Quyền Tự Hiệu, suốt năm ngày qua luôn tới cửa tìm hắn, uống rượu nghe nhạc ngắm cảnh… Gần như mọi thể loại tiêu khiển ở Thạch Nguyên thành này đều thử qua một lần, lại không nghĩ tới ngày hôm nay còn có cả thả diều?
“Hàn Trọng ngươi không thích sao?” Nghe ra sự chần chừ trong lời nói của Vu Diệp, Quyền Tự Hiệu thùy mắt, cao hứng vừa rồi thoáng chốc không còn tăm hơi.
Vu Diệp xem bộ dáng của hắn, không khỏi khẽ thở dài, ngửa đầu nhìn khoảng không trên bầu trời.
Mây trắng nằm yên tĩnh giữa nền trời xanh biếc. Gió nhẹ ấm áp dễ chịu, mặc dù có chút hàn ý, đối với thân thể hàng năm sống ở trong núi vùng Tây Bắc như hắn mà nói, cũng không tính là lạnh lẽo.
Vì thế hắn thu tầm mắt, cưng chìu khẽ cười, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Quyền Tự Hiệu: “Ngươi đợi ta một chút, ta đi đổi kiện y phục.”
“A?!” Hai mắt Quyền Tự Hiệu phút chốc liền sáng ngời.
Vô Hạp thành ở Nhứ Châu.
Nhẹ thở một hơi, Nam Khiếu Hoàn đem trang giấy trên bàn cầm lên, nhìn kỹ một lần nữa từ trên xuống dưới, xác định trình tự không có vấn đề gì, mới cẩn thận dùng vải đen gói kỹ lại, cuối cùng đem nó đặt vào túi hành trang nho nhỏ ở một góc bí mật trong phòng.
Thứ này chính là bản ghi chép vị trí trú đóng quân phòng thủ của Bắc Địch dưới trướng Phong Kỳ. Bọn họ đã trà trộn trong quân Thiết Kỵ ở đây được ba ngày, thời điểm Phong Kỳ nhìn thấy bọn họ phi thường cao hứng, sau khi tán thưởng La Thanh Lăng và Lục Trác Hoành cơ trí dũng mãnh, cũng không hề nghi ngờ cái gì, liền cứ thế đưa bọn họ sắp xếp vào lực lượng quân phòng thủ của Nhứ Châu. Nam Khiếu Hoàn bởi vì được La Thanh Lăng giới thiệu thân phận là ám vệ, cho nên được xếp cho một gian phòng riêng biệt, những binh lính xung quanh bởi vì khí lạnh quanh thân y nên cũng không ai dám tới gần, so sánh với chỗ của La Thanh Lăng, nơi này của y yên tĩnh đến lạnh sống lưng.
Mới vừa muốn đi ra ngoài, chợt nghe vài tiếng ‘Cách Cách’, cửa phòng bị người đẩy ra.
Mày kiếm của Nam Khiếu Hoàn hơi nhíu lại.
La Thanh Lăng căn bản không thấy sắc mặt của y, sau khi vào phòng liền nhanh nhẹn đem cửa chính lẫn cửa sổ đều đóng lại, xong xuôi mới tiến đến trước người Nam Khiếu Hoàn, thấp giọng nói: “Có cơ hội!”
Mày kiếm nhíu chặt lúc này mới hơi giãn ra, Nam Khiếu Hoàn nhìn về phía hắn, ý bảo hắn tiếp tục nói.
“Đêm nay Phong Kỳ mời vài người chúng ta dùng cơm, nói là Tín Thế Tĩnh cũng sẽ xuất hiện.” La Thanh Lăng nghiêm mặt, “Chúng ta vào thành lâu như vậy vẫn không tìm ra chỗ hắn ẩn thân, lần này chính là cơ hội tốt nhất!”
La Thanh Lăng đem kế hoạch của mình cẩn thận nói ra.
Nam Khiếu Hoàn trầm mặc một hồi, mới chậm rãi gật đầu: “Lực lượng phòng thủ trong thành đều đã thăm dò kỹ lưỡng, nếu sự tình thuận lợi, đêm nay chúng ta liền có thể rời đi nơi này…”
Trong đầu hiện lên thân ảnh người nọ, nội tâm Nam Khiếu Hoàn có chút cảm xúc không rõ tên…
Bất quá chỉ mới năm ngày, nhưng lại cảm thấy khó qua như thế…
…
Tín Thế Tĩnh đi theo tiểu đồng dẫn đường, xuyên qua tầng tầng đình viện, tới một khoảng sân đèn đuốc sáng trưng. Trong viện, tôi tớ lui tới không ngừng, nhìn thấy hắn đều xoay người hành lễ, thập phần cung kính.
Còn chưa đi vào chính đường, đã nghe thấy tiếng nói của Phong Kỳ.
“La huynh đệ thật sự là hảo tửu lượng! Đến, uống thêm một ly!”
Liền theo sau là âm thanh chén rượu va chạm vào nhau. Tín Thế Tĩnh mặt nhăn mày nhíu, trong mắt hiện lên chán ghét, nhưng mà rất nhanh liền biến mất dưới biểu tình đã sớm nhìn quen. Hắn nhẹ ho khan vài tiếng, mới chậm rãi đi vào đại sảnh.
Trong phòng không lớn lắm, mọi người ấn theo cấp bậc mà ngồi, Phong Kỳ ngồi ở thượng vị, thấy hắn tiến vào, trên gương mặt đỏ bừng vì uống rượu hơi sửng sốt, lập tức giơ tay lên tiếp đón: “Tín đại nhân tới rồi? Mau mau nhập tọa!”
Bên cạnh Phong Kỳ còn một chỗ trống, cũng đã dọn sẵn rượu và thức ăn, hiển nhiên đó là vị trí dành cho Tín Thế Tĩnh.
Thị nữ châm rượu xong, vừa định cúi đầu thối lui sang một bên, đã bị Phong Kỳ vươn tay giữ lại, cười dâm đãng đem nàng kéo vào trong Ⱡồ₦g иgự¢, bắt đầu không an phận sờ soạng cơ thể nàng. Thị nữ kia lập tức đỏ mặt, nhưng cũng không dám đẩy ra, chỉ có thể cúi đầu càng thấp hơn, trốn tránh ánh nhìn của mọi người.
La Thanh Lăng ngồi ở đầu dãy bàn bên phải Phong Kỳ, thấy thế hắc hắc cười vài tiếng, cầm lên chén rượu liền đứng dậy hướng Tín Thế Tĩnh bên kia cung kính: “Đã sớm nghe hiền danh Tín đại nhân, hôm nay được diện kiến quả nhiên bất phàm. Mạt tướng kính đại nhân một ly.”
“Ta không uống rượu.” Tín Thế Tĩnh lạnh nhạt nói, cũng không thèm nhìn tới nhóm người La Thanh Lăng và Lục Trác Hoành, chỉ hướng Phong Kỳ hỏi: “Nếu người đều đã tới đông đủ, chúng ta cũng bắt đầu nói chuyện chính sự đi, tiệc rượu này, lúc nào cũng có thể dùng, không cần tốn thời gian như thế.”
Ngữ điệu của hắn thập phần lãnh đạm, không tính là mạo phạm, nhưng đối với nhân vật đứng đầu Nhứ Châu, cách nói chuyện như vậy cũng không tính là cung kính. Phong Kỳ không hài lòng, nhưng đối với Tín Thế Tĩnh cũng không thể phát cáu, chỉ có thể ૮ưỡɳɠ éρ bản thân nuốt xuống ngụm oán khí này, cười cười buông ra nữ tử trong Ⱡồ₦g иgự¢: “Tín đại nhân nói đúng… Để ta giới thiệu vài vị này cho ngài nhận thức.”
Dứt lời, hắn bắt đầu giới thiệu Lục Trác Hoành, La Thanh Lăng cùng với Nam Khiếu Hoàn vẫn ngồi một mình trong góc và một vài vị tướng sĩ khác.
Tín Thế Tĩnh một bên nghe Phong Kỳ khoa trương nhắc lại mưu kế bỏ trốn của đoàn người La Thanh Lăng, một bên quan sát từng người khi được nhắc đến tên.
Đến phiên người cuối cùng, Tín Thế Tĩnh nhìn chằm chằm gương mặt góc cạnh phân minh của thanh niên kia, cảm thấy một trận cổ quái không nguyên do, vừa định tinh tế suy nghĩ, Phong Kỳ lại mở miệng.
“Tín đại nhân, ta tin tưởng có ngài tọa trấn, Dận nhân tuyệt đối không công nổi Nhứ Châu. Chính là mấy ngày nay, đối phương tuy rằng án binh bất động… Chúng ta cũng không thể cứ tiếp tục ngồi thủ ở đây mà không tấn công.”
Tín Thế Tĩnh tà liếc nhìn hắn một cái.
“Nếu chúng ta đoạt lại được Thạch Nguyên, Vương Thượng không chỉ không trách tội, ngược lại sẽ còn ngợi khen… Dù sao thì bọn họ cũng đã nhiều năm sống ở Thạch Nguyên, chắc chắn hiểu rõ địa thế và tình trạng nơi đó hơn chúng ta, lại càng hơn gấp nhiều lần bọn người Dận kia. Như thế, chẳng phải chúng ta vừa có nhiều thêm một phần trợ lực sao?”
Tín Thế Tĩnh thản nhiên gật đầu, vừa định nói chuyện, mùi rượu từ trong miệng Phong Kỳ liền xông lại đây, sắc mặt lập tức trầm xuống. Nhẹ nhàng tách ra một chút khoảng cách, Tín Thế Tĩnh chuyển hướng sang Lục Trác Hoành thăm dò.
“Ngươi là thuộc hạ dưới tay ai?”
“Hồi Tín đại nhân, mạt tướng vốn là thuộc hạ dưới trướng Ngô Thiên tướng quân, ngày ấy Võ vương điện hạ xuất chiến, phụng mệnh phụ trách thủ thành.”
“Sau khi Dận nhân phá thành, các ngươi liền bị bọn họ bắt làm tù binh?”
“Đúng vậy…”
Bên kia hai người một hỏi một đáp, Tín Thế Tĩnh hỏi thập phần tỉ mỉ, Lục Trác Hoành cũng đáp lại vô cùng cẩn thận. Bên này La Thanh Lăng âm thầm liếc nhìn Nam Khiếu Hoàn một cái, Nam Khiếu Hoàn thùy thùy mắt, bàn tay vốn đặt ở trên bàn đã âm thầm hạ xuống dưới bàn.
“Đại nhân.” Không biết từ đâu xuất hiện một thị nữ, tiếng nói ôn nhuận tựa như mỹ ngọc, khuôn mặt thanh tú tựa hồ có vài phần xấu hổ, “Đây là Thiết Quan Âm nô tỳ đặc biệt pha riêng cho đại nhân.” Dứt lời, từ trên mâm ngọc đặt xuống ấm trà cùng chén trà, đưa tới cái bàn trước mặt Tín Thế Tĩnh.
Bị người cắt ngang cuộc nói chuyện làm cho Tín Thế Tĩnh có vài phần giận dữ, nhưng mà đối với một thị nữ thanh tú mềm yếu như vậy, hắn cũng không tiện phát lửa giận, chỉ đành miễn cưỡng gật đầu, ừ một tiếng, ý bảo nàng cứ để đó rồi lui ra.
Hương trà tản ra, nói chuyện nửa ngày, Tín Thế Tĩnh tùy tay cầm lấy chén trà trên bàn, nhẹ nhấp một ngụm, sau đó lại chuyển hướng hỏi La Thanh Lăng tình hình ngày đó.
Tín Thế Tĩnh lấy mưu lược nổi tiếng thiên hạ, danh xứng với thực, cực kỳ nhạy bén. La Thanh Lăng chỉ đáp vài câu, liền âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn ngày đó Mộ Vân Tiêu đã giúp hắn ngụy tạo ra một thân phận vô cùng chặt chẽ, lúc này mới có thể miễn cưỡng ứng phó mấy câu hỏi của Tín Thế Tĩnh.
Thời điểm Tín Thế Tĩnh vừa nghe thấy có đào binh quay về Nhứ Châu, lúc ấy liền phái người dặn dò Phong Kỳ phải cẩn thận tra xét, xác nhận không có người ngoài trà trộn mới cho phép nhập đội. Nào biết Phong Kỳ đối với lời dặn dò của hắn căn bản khinh thường, trong ngày đã đem đoàn người Lục Trác Hoành sáp nhập vào lực lượng quân phòng thủ, càng miễn bàn tới cái gì tra xét, cái gì âm thầm quan sát... Chính vì không hề phòng bị như thế, những ám vệ Nam Khiếu Hoàn mang theo mới có thể trong vòng mấy ngày đã đem cách phân bố quân phòng thủ trong thành nắm rõ trong lòng bàn tay.
Thấy những câu hỏi của Tín Thế Tĩnh đều hàm chứa ý tứ hoài nghi thập phần rõ ràng, Phong Kỳ yên lặng nghe một hồi rốt cục nhịn không được nữa, căm giận mở miệng: “Mấy vấn đề này ta đều đã hỏi qua... Tín đại nhân cần gì lãng phí thời gian như thế?”
Lập tức mạnh vung tay lên, tôi tớ hai bên liền mang ra đồ tốt đã sớm chuẩn bị, từ từ mở ra ở trước mặt mọi người.
Đó là một tấm bản đồ chi tiết địa hình Thạch Nguyên.
Phong Kỳ rời ghế, đi tới trước bản đồ, vươn tay chỉ điểm: “Cánh phía Đông của Thạch Nguyên binh lực không nhiều lắm, phòng thủ thập phần yếu kém. Chúng ta chỉ cần mang một đội nhân mã, theo phía Đông tập kích bất ngờ, nhất định có thể đánh cho bọn họ trở tay không kịp!”
Dứt lời, hắn liền thao thao bất tuyệt giảng thuật cho mọi người nghe về kế hoạch của mình, căn bản nhìn không thấy sắc mặt Tín Thế Tĩnh ngày càng tệ.
Rốt cục, Phong Kỳ nói xong, đắc ý dào dạt thở ra một hơi, khẽ nhếch cằm, nhìn về phía Tín Thế Tĩnh: “… Không biết Tín đại nhân cảm thấy biện pháp này của tại hạ như thế nào?”
Hắn tự nhận biện pháp này không chê vào đâu được, hoàn mỹ không chút sứt mẻ. Lại không lường được người bên cạnh chỉ thản nhiên quét mắt nhìn hắn một cái, sau đó xoay người liền hướng ngoài cửa đi ra.
“Mưu kế của Phong tướng quân tất nhiên là… Tốt. Thế nhưng thứ cho tại hạ không dám gật bừa!”
Thanh âm theo bóng dáng đi xa dần dần biến mất, bên này, Phong Kỳ lập tức siết chặt nắm tay. Hắn nổi tiếng tính tình nóng nảy, lúc này khiến cho người ở đây đều không ai dám tiến lên.
Chỉ nghe loảng xoảng một tiếng, Phong Kỳ một cước đá bay bàn đồ ăn trước mặt hắn, chén đĩa trên bàn đều vỡ nát trên mặt đất. Đôi mắt nhìn theo phương hướng Tín Thế Tĩnh rời đi cơ hồ sắp phun ra lửa: “Mẹ nó, bừa cái rắm! Còn tiếp tục kiêu ngạo cẩn thận lão tử chém ૮ɦếƭ ngươi!”
La Thanh Lăng khoan thai uống rượu dùng bữa, quay đầu thấy bộ dáng Nam Khiếu Hoàn như có điều suy nghĩ, khóe miệng âm thầm gợi lên ý cười như đang xem kịch vui.
Hai người này đã bất hòa nhau như thế, đối với kế hoạch tiếp theo của bọn họ, thật sự là đã giúp thêm vài phần trợ lực…
Trước khi hành động, Nam Khiếu Hoàn nhận được thư hồi âm của Vu Diệp.
Tờ giấy thứ nhất, là trả lời cho vấn đề y xin chỉ thị lúc trước.
Tờ giấy thứ hai, lại là hai câu thơ kỳ quái.
Nam Khiếu Hoàn nghi hoặc cầm tờ giấy xem xét, tinh tế đọc hai lần, đột nhiên biến sắc, ngay sau đó, mấy mạt đỏ ửng liền xuất hiện trên gò má.
“Như thế nào? Tướng quân nói cái gì?” La Thanh Lăng từ một bên tò mò tiến sát lại, thừa dịp Nam Khiếu Hoàn không chú ý, một phen giật lấy tờ giấy kia, khẽ đọc lên.
“Tự quân chi xuất hĩ,[từ ngày người đi]
La trướng yết thu phong. [màn trướng gió thu không đến]
Tư quân như mạn thảo, [nhớ người như dây cỏ dài]
Liên duyên bất khả cùng… [bò mãi không ba giờ dừng lại]
.. U, ý tứ thật là nóng bỏng a. Ha ha…” La Thanh Lăng đọc đọc, liền không khỏi hắc hắc cười rộ lên, bỡn cợt hướng Nam Khiếu Hoàn cười cười, vừa định hỏi là ai viết, ngay sau đó đột nhiên sựng lại.
Đáp án còn cần phải hỏi sao?
Bắt gặp vài tia quẫn bách xẹt nhanh qua trên mặt Nam Khiếu Hoàn, nụ cười trên miệng La Thanh Lăng ¢ươиg ¢ứиg tại chỗ, vài giây qua đi, hắn mạnh khụ mấy tiếng, đem tờ giấy trả lại cho Nam Khiếu Hoàn, lại trầm mặc một hồi, mới tiếp tục nói: “Thời gian không còn sớm… Ta đi chuẩn bị trước.”
Dứt lời, liền vội vã chạy lấy người.
Nam Khiếu Hoàn đem tờ giấy cẩn thận cất kỹ vào trong Ⱡồ₦g иgự¢, mi dài chớp chớp, hút mạnh một hơi, đến khi nhịp tim dồn dập nơi Ⱡồ₦g иgự¢ vững vàng trở lại, mới trầm giọng mở miệng: “Chúng ta đi thôi!”
“Vâng.” Tiếng đáp lời đồng thanh từ ngoài cửa vang lên, đại biểu cho hành động đêm nay chính thức bắt đầu.