(3)
“Nghe danh Vũ Vương Bắc Địch đã lâu, hôm nay diện kiến, quả đúng là ‘Thần võ tái thế’.”
Gió đêm thổi mạnh, làm tung bay tóc đen rủ hai bên gương mặt tuấn mỹ, một đôi mắt phượng, trong con ngươi tối tăm, lóe lên một thứ ánh sáng không biết tên, lưu quang tràn đầy, rung động lòng người.
Phía sau hắn, là đội quân kỵ xạ mặc giáp cưỡi ngựa. Dưới đại kỳ màu vàng, đứng hai đội chiến mã, thanh niên đứng dẫn đầu chỉ mặc một kiện chiến bào nguyệt sắc, tóc đen tùy ý xõa ở trên vai, đang theo gió bay phất phới. Nam tử đứng phía sau hắn mặc áo khoác đen, cả gương mặt giấu dưới mũ giáp, chỉ thấy được một đôi môi mỏng, hàm chứa vài phần ý cười như có như không. Mà phía sau hai đội chiến mã, là nghìn kỵ sĩ toàn thân phủ trong mũ giáp, hơi thở lãnh liệt theo trên người bọn họ tản ra bốn phía, càng làm cho đêm Đông thêm vài phần hàn ý.
“Ngươi là?”
Một nam tử đứng ngược gió phía trước đội quân đối diện, thân hình cao lớn cường tráng, lão giả cúi đầu mở miệng, tiếng nói ám ách nhiễm hơi thở của năm tháng, cho dù đã qua tuổi năm mươi, nhưng ở đây không một ai dám khinh thường vị lão giả này.
“Vãn bối Dận Quốc Mộ Vân Tiêu.”
“Mộ Vân Tiêu? … Ung Thân Vương Mộ Vân Tiêu?!” Lão giả thì thào tự nói một hồi, bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt như điện, thẳng tắp bắn về phía đối diện.
“Chính là vãn bối. Vũ Vương có thể nhớ rõ tên vãn bối, vãn bối thật sự là… Vui vẻ đến cực điểm.”
Gương mặt ít khi cười lúc này chậm rãi gợi lên một mạt ý cười nhàn nhạt, đồng dạng dung nhan tuấn mỹ, đồng dạng tươi cười, cực kỳ giống một vị Vương gia nào đó nhận mệnh xuất chinh lần này, chứng thật sự giống nhau của người mang huyết thống hoàng tộc Dận Quốc.
“Bách Biến Chi Hồ Mộ Vân Tiêu, tuy chỉ xuất hiện trên chiến trường ngắn ngủi một năm năm tháng, nhưng cũng đã làm kinh động cả Vân Châu… Như thế xem ra, hành động bên ta lần này… E rằng đã sớm bị các ngươi nắm rõ!”
Thác Bạt Thích thở ra một hơi, trên gương mặt tựa như điêu khắc chợt hiện lên vài tia tình tự khác thường, trong đôi con ngươi kiên định liệt hỏa như đang lẳng lặng thiêu đốt.
“Đúng vậy. Cho nên mới có thể tiền hậu giáp kích, gậy ông đập lưng ông…” Mộ Vân Tiêu khẽ nắm lấy chuôi trường đao bên hông, thản nhiên nói.
“… Vốn tưởng rằng lần này phá cửa thành Vĩnh Xương, đánh bất ngờ cùng với nội ứng ngoại hợp, là có thể công chiếm Vĩnh Xương, hiện tại xem ra, đều không đơn giản như thế.”
Thác Bạt Thích quay đầu nhìn lại Vĩnh Xương. Nơi đó, vô số kỵ binh đang giao chiến cùng quân Thiết Kỵ ẩn nấp trong thành, tiếng kim loại hỗn loạn một mảnh, mùi máu tươi nồng đậm quanh quẩn nơi chóp mũi. Đội quân Thiết Kỵ dẫn đầu vào thành đã bị vô số cơ quan bẫy rập tiêu diệt sạch sẽ, những đội còn lại liền không dám tùy tiện tiến lên, trong một thoáng ngây người đó, đối thủ từ trong thành ào ra, đồng thời phía sau cũng đột nhiên hiện ra đối thủ, tuy số lượng không đến hai nghìn, nhưng cũng đủ để kéo dài tốc độ tiến công của Thiết Kỵ…
“Vĩnh Xương không phải là Mạc Bắc Tứ Châu thứ hai.”
Mộ Vân Tiêu giương mi mắt, chắc chắn nói.
“Một khi đã vậy, Mộ Vân Tiêu, sao không thúc giục quân tiến lên, làm cho bọn ta xem rốt cuộc đâu mới là đáp án chính xác?!”
“Vũ Vương không cần nóng vội… Vãn bối nghe danh Vũ Vương có đao thuật xếp hàng đệ nhất Bắc Địch, lâu nay luôn muốn được một lần lãnh giáo, lúc này có cơ hội, mong rằng Vũ Vương chỉ giáo, khuyến khích hậu bối được chứ?” Truyện được chỉnh sửa và đăng tại ThichTruyen.Vn - Thích Truyện Chấm Vn
“Hảo!” Thác Bạt Thích đột nhiên cười to, đôi mắt hẹp dài hơn vài phần lãnh ý. Ngay sau đó, đại kỳ đỏ sẫm tung bay, trong tay lão giả đã xuất hiện một thanh trường đao, chậm rãi cởi ra vỏ đao có khắc những văn tự không biết tên, uốn lượn cùng một chỗ, giống như ngọn lửa đang rực cháy.
Hai người đối diện ở cách xa nhau, giữa bọn họ tràn ngập một cổ áp khí vô hình, thật lâu sau, Mộ Vân Tiêu cúi đầu mím môi cười, quay đầu lại nhìn thoáng qua người nào đó đang chăm chú nhìn hắn ở phía sau, sau đó chân kẹp chặt bụng ngựa, xuất trận nghênh chiến.
Tuấn mã hí dài, hai người cùng hướng về phía đối phương lao mạnh tới. Hàn quang lóe sáng, hai ngựa tương giao, âm thanh kim thiết vang lên. Mộ Vân Tiêu chỉ cảm thấy một trận đau nhức từ cánh tay truyền đến, cơ hồ nắm không nổi trường đao trong tay. Âm thầm cắn răng một cái, một kích vừa xong, thế nhưng hắn lại không cho ngựa dừng lại, mà là thuận thế giục ngựa hướng phía trước lao nhanh đi.
“Mộ Vân Tiêu, ngươi muốn trốn đi đâu?!” Thác Bạt Thích hét lớn một tiếng, lập tức phóng ngựa đuổi theo.
Phó tướng đi theo bên cạnh Thác Bạt Thích chau mày, hơi suy tư, lập tức giơ tay, tức khắc có kỵ binh từ hướng khác lao ra, chặn lại đường đi của Mộ Vân Tiêu.
Các bạn đang đọc tại trang: https://tanvongthien.wordpress.com
Thế nhưng Mộ Vân Tiêu ở tiền phương lại đột nhiên nhảy xuống ngựa, chỉ để lại con ngựa không còn người cưỡi lao thẳng vào địa doanh của Thiết Kỵ, bản thân hắn lại ở lại tại chỗ, quay mắt về phía bụi đất cuồn cuộn, chậm rãi rút ra trường đao đeo ở thắt lưng.
Hàn quang léo mắt xuất hiện, đem mạt ý cười trên khóe môi hắn chiếu rọi rõ ràng.
Đội Thiết Kỵ đuổi theo khi tới gần Mộ Vân Tiêu liền từ một phân thành hai, ý đồ đem hắn bao vây. Chủ tướng luận võ chưa xong, vô luận phát sinh tình huống gì, bọn họ cũng không thể đả thương người.
Mộ Vân Tiêu đột nhiên xoay người, động tác nhanh như thiểm điện, y phục nguyệt sắc chỉ để lại vài đạo tàn ảnh, xung quanh chỉ kịp thấy ánh đao tuyết trắng hiện lên, ngay sau đó, vài tên kỵ sĩ đi đầu đã bị đánh rơi xuống ngựa, máu tươi từ thắt lưng mãnh liệt trào ra.
Thân hình hắn cực nhanh, trong chớp mắt, đã giải quyết toàn bộ Thiết Kỵ vây hãm sát bên người hắn, ngay khi Thác Bạt Thích vừa đuổi tới, lão giả còn đang khi*p sợ vì một màn trước mắt, thân ảnh nguyệt sắc kia giống như quỷ mị lập tức bay lên, tựa như phi điểu giương cánh, chớp mắt đã hiện ra ở trước mặt lão giả.
Những Thiết Kỵ đang khẩn trương chú ý tình huống lúc này rốt cuộc bất chấp quy tắc, tất cả cùng nhau rút ra cung tên, bắn thẳng về phía người trước mặt Thác Bạt Thích. Thế nhưng đã quá muộn, trận mũi tên như mưa chỉ bắn vào khoảng không.
Mộ Vân Tiêu lúc này lại nhảy lên, ở trên không trung giương đao hung ác chém xuống, một đạo hàn quang mang theo khí thế rung trời lướt nhanh qua.
Máu tươi phun ra mấy thước, có vài giọt bắn lên chiến y nguyệt sắc của hắn, chiến mã của Thác Bạt Thích vẫn chạy như điên về phía trước, nhưng đầu của lão giả cao lớn trên lưng ngựa thì đã lăn lóc dưới mặt đất…
Chiến y nguyệt sắc phiêu phiêu hạ xuống, mi dài chậm rãi mở ra, trong đôi con ngươi đen thùi, là lãnh khốc đến thấu xương.
Xung quanh yên tĩnh tựa như ૮ɦếƭ.
“A a a a a a a a a a ——!!”
Không biết là ai thất thanh rống lên trước, nhưng ngay sau đó, là khung cảnh toàn bộ Thiết Kỵ đều điên cuồng gào ‘Gi*t!’, Thiết Kỵ nghiến răng nghiến lợi, ai cũng xung phong liều ૮ɦếƭ lao lên.
Trái ngược lại, phía quân Thiểm Kỵ, trống trận vang lên rung trời, trên mặt tất cả đều tràn đầy vẻ vui mừng cùng không dám tin.
Tuy rằng thủ đoạn không quá quang minh, nhưng dễ dàng như thế liền tiêu diệt được chủ tướng của đối phương, toàn bộ nam tử trên chiến trường lúc này, đều không khỏi cảm thấy một trận bội phục cùng kính sợ.
“Mộ Vân Tiêu ngươi dám dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy sát hại điện hạ! Ta hôm nay nhất định phải đem ngươi ngũ mã phanh thây! Lấy đầu ngươi tế linh hồn điện hạ!”
Vô số Thiết Kỵ sau khi mất chủ tướng, liền bị cừu hận bao trùm đầu óc, toàn bộ hướng Mộ Vân Tiêu điên cuồng lao tới, chỉ hận không thể lập tức dùng trường đao trong tay đem hắn chém thành từng mảnh nhỏ.
“Thủ đoạn hèn hạ? … Đáng tiếc trong mắt của ta, chỉ có sống hoặc ૮ɦếƭ, không có hư danh.”
Hai tay hắn đặt tại chuôi đao, đối mặt kỵ sĩ đằng đằng sát khí đang vọt tới, thân hình hắn vẫn đứng yên bất động, tựa như núi cao. Rõ ràng chỉ là đơn giản đứng ở nơi đó, lại có khí thế thật lớn mãnh liệt đè ép khiến Thiết Kỵ không dám khinh thường.
Kỵ sĩ cầm đầu siết chặt dây cương trong tay, hung hăng cắn răng một cái, thét to kêu gọi thuộc hạ tiến công, trong giây phút tưởng rằng vô số trường đao sẽ đem thân ảnh nguyệt sắc kia chém thành thịt vụn, thì đột nhiên một cổ khí thế kỳ dị từ phía bên ngoài xông mạnh vào, như lốc xoáy phá vòng vây, Thiết Kỵ đều áp ngã nhào khỏi chiến mã, máu tươi đầm đìa. Người tới đạp chân lên vai cùng mũ giáp địch nhân, tựa như chim yến, nhẹ nhàng dừng ở bên người Mộ Vân Tiêu, cánh tay dài mở ra, thân hình xoay động một lần nữa, đã đem người mang ra khỏi vòng vây, vững vàng dừng trên lưng ngựa.
Cũng giống như lúc đến, chiến mã lao nhanh đi, nam tử giơ lên trường kích, múa ra một mảnh hàn quang, mở một con đường máu, tay chân đứt đoạn cùng thi thể văng ra tán loạn, con ngựa dũng mãnh hướng về phía địa doanh Thiểm Kỵ lao đi.
Nhất thời, kỵ binh bên địch lẫn bên ta đều chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, vô tận sợ hãi từ sâu trong trái tim trào ra.
Sau một lúc lâu, Quyền Tự Hiệu trong Thiểm Kỵ mới hồi phục tinh thần lại, cao giọng hô to: “Tiến công! Các tướng sĩ toàn lực tiến công! Vũ Vương đã ૮ɦếƭ, Thiết Kỵ tất bại!! —— “
Toàn bộ Thiểm Kỵ run mạnh một cái, phảng phất như từ trong mộng thức tỉnh. Xạ kỵ binh vây ở hai cánh, thương kỵ binh chạy ở trung tâm, trong bóng đêm mang theo vô số cát bụi, tiếng móng sắt dưới chân ngựa nặng nề vang lên, dũng mãnh như sóng cuồng, hướng phía trước tiến công…
…
Cả người bủn rủn vô lực khiến Mộ Vân Tiêu phải dựa vào Ⱡồ₦g иgự¢ người phía sau, dồn dập thở dốc, vẻ mệt mỏi cùng mồ hôi lạnh cố che giấu trước đó, vào giờ khắc này, đều triển lộ trước cái nhìn chăm chú của người phía sau.
“Hô ha… Trách, trách không được… Trong quyển sách đó viết… Không đến tuyệt cảnh, tuyệt đối, tuyệt đối… Hô ha… Không được sử dụng… Nguyên lai… Trả giá chính là… Nội lực toàn thân…”
Mồ hôi chỉ chốc lát đã thấm ướt cả lớp chiến y bên ngoài cùng, tóc Mộ Vân Tiêu dán trên người An Vô đều trở nên hỗn độn, hai mắt đầy sương mù, thậm chí ngay cả tiêu điểm cũng không nhìn thấy.
“Chủ tử.” An Vô đem trường kích trong tay ném đi, lấy ra khăn tay luôn mang theo tùy thân, cúi người, nhẹ nhàng thay Mộ Vân Tiêu lau mồ hôi trên gương mặt.
“… Lần sau, tuyệt đối không được hành động như thế.”
Y cúi đầu nói khẽ, trên gương mặt tuấn lãng dính máu tươi, trong đôi con ngươi luôn bình tĩnh hiện lên vài tia sợ hãi.
“…” Thở hổn hển sau một lúc lâu, Ⱡồ₦g иgự¢ mới tạm ổn định, Mộ Vân Tiêu nhắm hai mắt, càng thêm dựa sát vào thân thể người phía sau: “Thác Bạt Thích ૮ɦếƭ… Quốc gia của ta… Trong vòng ba mươi năm chắc chắn không cần phải lo lắng về chiến sự … Binh tôm tướng tép còn lại… Căn bản không đủ sức gây chiến…”
Chân trời đã có ánh sáng mơ hồ, âm thanh hò hét cách đó không xa phảng phất như ở một thế giới khác.
An Vô cắn môi, đột nhiên buông Mộ Vân Tiêu ra, nhảy xuống ngựa bước đi.
Mộ Vân Tiêu bị bất ngờ lập tức lấy tay cố gắng chống đỡ thân thể, đôi con ngươi giống như luôn chứa đựng hàn băng nhìn chằm chằm bóng dáng nam tử cao lớn kia. Mắt thấy y bước đi không hề có ý định quay đầu lại, Mộ Vân Tiêu bất đắc dĩ nhẹ lắc đầu, khóe miệng hiện lên mạt cười yếu ớt.
“… Ta biết ngươi sẽ quay lại.”
Chỉ một câu ngắn ngủi, thanh âm rất nhỏ phảng phất như tiếng muỗi kêu, lại thành công làm cho bước chân An Vô dừng lại.