Sáng sớm mùa Đông, đường lớn ở Tập Phượng trấn bị sương mù phủ kín.
Trong một căn phòng ở khách điếm, Nhâm Tông Cẩm vận công xong, chậm rãi mở hai mắt.
Thần thanh khí sảng, thính giác mẫn tuệ, bất cứ động tĩnh gì trong phạm vi trăm dặm đều không thoát khỏi hai tai của hắn.
Lẳng lặng ngưng thần lắng nghe một hồi, Nhâm Tông Cẩm bất giác cong lên khóe miệng.
Tiếng gõ cửa vang lên, hắn cất tiếng cho người tiến vào.
Nhâm Thu Nhâm Hách cầm theo thực hạp, đem đồ ăn bên trong đặt lên bàn ở gian ngoài.
"Thu nhi, lấy thêm một bộ bát đũa."
Nhâm Tông Cẩm từ phòng trong đi ra, kéo ghế ngồi xuống, cười phân phó.
"Ân?" Nhâm Thu ngạc nhiên, theo bản năng trừng to mắt, biểu tình tràn đầy nghi hoặc.
Nhâm Hách ở bên cạnh nghe vậy trong lòng liền hiểu ra: "... Là nhị thiếu gia sao?"
Nhâm Tông Cẩm không trả lời, chỉ nhẹ cười với hắn, Nhâm Hách biết mình đã đoán đúng, liền xoay người đi ra ngoài lấy thêm bát đũa.
Thời gian một chén trà nhỏ trôi qua, nam nhân cao lớn mặc hắc y đi vào khách điếm. Sương sớm còn động trên y phục và tóc, dưới ánh mặt trời chiếu rọi ở phía sau, phản chiếu ra ánh sáng lấp lánh. Con chim bồ câu đậu ở trên vai y, nó chớp đôi mắt nâu, tròng mắt xoay chuyển nhìn xung quanh. Khi nhìn đến một chỗ, liền vui mừng kêu to lên, mở rộng hai cánh bay thẳng về phương hướng đó.
Vươn tay ra cho bồ câu đậu lên, thiếu niên mi thanh mục tú vừa vuốt đầu bồ câu vừa cười hì hì đi tới trước mặt nam nhân: "Thiếu gia đợi ngươi đã lâu ~ Nam hộ pháp, đi theo ta!"
Dứt lời, cũng không để ý phản ứng của người sau lưng, lập tức đi về phía trước, thẳng tiến lên lầu.
Nam Khiếu Hoàn trầm mặc theo sát phía sau hắn, trên mặt không có cảm xúc gì.
"Ngươi đã đến rồi, A Tranh." Giọng nam ôn nhuận vang lên ngay khi y bước chân vào cửa phòng, Nhâm Tông Cẩm mặc y phục trắng ra đón.
Nam Khiếu Hoàn dừng lại bước chân, theo bản năng ngẩng đầu nhìn người tới, vì thế trong khoảnh khắc liền bốn mắt nhìn nhau.
Nhất thời trong phòng yên tĩnh đến cực điểm, ngay cả Nhâm Thu đi theo phía sau và Nhâm Hách đứng ở cạnh bên cũng không dám thở mạnh.
Nam Khiếu Hoàn không nói gì chỉ nhìn chằm chằm cặp mắt ôn hòa trầm tĩnh kia, hồi lâu, mới dời ánh mắt, biểu tình trên mặt vẫn lạnh băng như trước, thế nhưng, nếu hiện tại người đứng đối diện y là Vu Diệp, nhất định có thể phát hiện ra vài tia cứng ngắc không tự nhiên ẩn bên dưới vẻ băng sơn kia.
"Cùng ta dùng chút điểm tâm đi." Nhâm Tông Cẩm mỉm cười, giống như bản thân chưa từng bị người trước mắt nhìn một cách thô lỗ như vậy, hắn thân thiết tiến lên, dẫn Nam Khiếu Hoàn tới trước bàn, kéo ghế ra. Sau đó dùng ánh mắt ra hiệu với Nhâm Thu Nhâm Hách, bảo hai thiếu niên đóng cửa lui ra ngoài.
Nam Khiếu Hoàn ngồi xuống trước bàn, cầm lấy đôi đũa, không nói gì bắt đầu ăn cơm, cứ như y bôn ba cả một đêm, vội vàng chạy tới đây, mục đích chính là vì bữa sáng này.
Nhâm Tông Cẩm lại chỉ uống vài hớp cháo, liền im lặng ngồi ở một bên, nhìn chăm chú nam nhân đang cúi đầu dùng bữa.
Rốt cục, Nam Khiếu Hoàn dùng xong cháo trong bát của mình, để đũa xuống, hai mắt Nhâm Tông Cẩm trầm xuống, nhẹ nhàng mở miệng: "A Tranh, theo ta trở về đi, quay về Ngự Kiếm Sơn Trang."
Nam Khiếu Hoàn nghe vậy giương mắt lên, nhìn hắn thật lâu, sau đó môi mỏng hé mở: "Có ngươi, là đủ rồi."
Nhâm Tông Cẩm sửng sốt, sau đó hơi cúi đầu cười khổ, ngón tay vô thức vuốt ve sườn kim loại của cây quạt trong tay, ôn nhu nói: "A Tranh, phụ thân bốn năm trước đã về cõi tiên, mà mẫu thân từ lâu cũng đã... không còn, trên đời này chỉ còn chúng ta là thân nhân duy nhất của nhau."
Hàng mi dày của Nam Khiếu Hoàn rũ xuống, im lặng không nói.
"Năm đó, ngươi bái Dư Bạch làm sư phụ, rời nhà học nghệ... Suốt ba năm sau, tuy rằng phụ thân không nói ra miệng, nhưng ta biết, hắn thập phần tưởng niệm ngươi. Hắn mỗi ngày đều đi tới phòng của ngươi, ngồi thẩn thờ một canh giờ..."
"Nhâm công tử có chuyện gì xin hãy nói thẳng."
Nam Khiếu Hoàn bỗng nhiên mở miệng cắt ngang, ngữ khí lạnh lùng biểu thị vài phần không kiên nhẫn.
"A Tranh, chúng ta đã nhiều năm không gặp, ngồi ôn chuyện một chút... Ngươi cũng không nguyện ý?" Nhâm Tông Cẩm cười khổ nói.
"Nếu ta nhớ không lầm, hai ngày trước, tại hạ có đưa cho Nhâm công tử một tín vật. Nhâm công tử muốn tại hạ làm cái gì, chỉ cần đem nó ra nói thẳng, tại hạ tuyệt đối không cự tuyệt."
Giống như đang nói chuyện gì đó không hề liên quan đến bản thân, lời Nam Khiếu Hoàn nói ra không chút cảm xúc, mắt dài cũng lạnh như băng.
Ánh mắt Nhâm Tông Cẩm buồn bã, nhẹ giọng thở dài: "Ta chỉ có một thỉnh cầu, A Tranh, hãy theo ta về nhà."
"Nhà?" Nghe thấy chữ này, trong đầu Nam Khiếu Hoàn bỗng nhiên hiện lên gương mặt tuấn mỹ của ai kia, nhớ tới nụ cười của người nọ, một dòng nước ấm chậm rãi bao phủ trái tim.
Nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt lạnh lùng của nam nhân đã có chút biến hóa, Nhâm Tông Cẩm nhìn thẳng y, khóe miệng mang theo tươi cười, ánh mắt kiên định:
"Phải, về nhà. Trở về nơi ngươi được sinh ra và lớn lên kia."
...
"Chỉ có về nhà sao?" Thật lâu sau, hắc y nam nhân nhìn lại, lạnh nhạt nói.
Thân mình Nhâm Tông Cẩm chấn động, chợt ngẩn ra, vài giây sau, mới cúi đầu cười ra tiếng. Tiếng cười thực nhẹ vang lên từng tiếng từng tiếng, giống như chậm rãi vạch trần từng tầng từng tầng ngụy trang trên người hắn, không còn bộ dáng tràn ngập bất đắc dĩ, cũng không còn một Nhâm Tông Cẩm ốm yếu tao nhã trước đó. Một cỗ uy nghiêm vô hình từ trên người hắn lan tràn ra, giống như phút chốc thay đổi thành một người khác, ngay cả tiếng nói cũng trở nên ngân nga mang theo âm điệu của kẻ nắm chắc phần thắng.
"—— Đương nhiên không phải."
Nhâm Tông Cẩm "Soát" một tiếng mở rộng cây quạt trong tay, khóe miệng cong lên, khí định thần nhàn nói lời đương nhiên.
"Ngoại trừ về nhà, còn có tương lai của một trăm năm mươi ba người và cơ nghiệp trăm năm của Ngự Kiếm Sơn Trang."
Thanh âm chậm rãi, tràn đầy khí phách.
Nội tâm Nam Khiếu Hoàn kinh hãi, trong đôi mắt lạnh lùng như băng rốt cục hiện lên chút dao động.
Thời gian trôi qua lâu như vậy, mới bắt đầu đi tìm thân nhân mất tích của mình. Lúc y từ chỗ Khanh Nhan biết được việc mà Nhâm Tông Cẩm nhờ cậy lần này, y cũng đã không hề tin chuyện này chỉ đơn giản là muốn tìm về Nhâm Tông Tranh. Mười ba năm, dựa vào thế lực của Nhâm gia, nếu thật muốn tìm một người, sao có thể một chút manh mối cũng không tìm ra được? Huống chi năm đó y cũng không hề có ý định xóa hết mọi dấu vết về mình.
Nhìn người trong lâu đi điều tra khắp nơi, có vài lần, y thật sự đã muốn nói thẳng mọi chuyện ra cho Vu Diệp biết. Thế nhưng sâu trong lòng vẫn luôn có chút sợ hãi... Mà chính bản thân y, cũng thật sự không muốn nhận thức lại người xưa, y đã hạ quyết tâm vứt bỏ tất cả.
Nhưng y thật không ngờ... Mục đích thật sự mà Nhâm Tông Cẩm tìm y, lại chính là như thế?!
Thật lâu sau, Nam Khiếu Hoàn thấp giọng nói:
"Việc này... Chẳng lẽ Nhâm công tử không làm được?"
"Trên đời này, có một số việc, không phải là không muốn, mà là bất lực." Cây quạt mở ra rồi lại khép lại, sắc mặt Nhâm Tông Cẩm buồn bã, chậm rãi rũ mi mắt.
"Vì sao?" Nam Khiếu Hoàn vẫn chấp nhất ép hỏi.
"Đến thời điểm đó, A Tranh ngươi sẽ tự biết." Con ngươi trong mắt Nhâm Tông Cẩm chuyển động, trầm ngâm nói.
"Nếu Nhâm công tử không muốn nói sự thật, vậy tại hạ cũng không miễn cưỡng." Nam Khiếu Hoàn bỗng nhiên đứng dậy, ôm quyền hành lễ, "Cáo từ!"
Dứt lời y liền cất bước, đi về phía cửa.
Nhâm Tông Cẩm nhướng mày, cũng không nói gì, nhưng ngay khi Nam Khiếu Hoàn đẩy cửa ra, ánh sáng chợt lóe, "Phịch" một tiếng, một vệt tàn ảnh liền từ trong tay hắn bắn ra, sáp nhập thật sâu vào cạnh gỗ của cánh cửa, vị trí sát bên bàn tay nam nhân.
Nam Khiếu Hoàn ngừng bước chân, nhưng cũng không quay đầu lại, ánh mắt nhìn cây quạt với sườn kim loại trước đó vẫn còn yên vị trong tay Nhâm Tông Cẩm kia.
"Có một số việc, bây giờ ta vẫn chưa thể nói." Nhâm Tông Cẩm sâu kín thở dài ở sau lưng nam nhân.
"Vậy đợi đến ngày Nhâm công tử có thể nói, tại hạ sẽ tới cửa bái phỏng lần nữa." Đôi con ngươi trong mắt Nam Khiếu Hoàn trầm xuống, chân vừa mới nhấc lên, đột nhiên gió lạnh ập tới, cây quạt ghim trên cửa đã biến mất, cơ hồ cùng lúc đó, một âm thanh xé toạc không trung vang lên, cây quạt kim loại xuyên qua không trung, thẳng tắp quay trở lại trong tay chủ nhân.
"A." Nhâm Tông Cẩm nhẹ cười ra tiếng, trong chớp mắt, thân hình phiêu động, tựa như làn khói nhẹ, mang theo một luồng duệ phong, tấn công ngay sau lưng Nam Khiếu Hoàn.
Sắc mặt Nam Khiếu Hoàn khẽ động, bước chân thay đổi, xoay người lại, nhưng y không hề né tránh, chớp mắt rút ra trường kiếm, hàn quang như tuyết lạnh, nháy mắt đâm ra ba đường kiếm, gió kiếm sắc bén, nhanh chóng tàn nhẫn, không hề lưu tình.
Kình khí chạm vào nhau bắn mạnh ra bốn phía, tay áo và tóc đen theo gió tung bay, cả người Nhâm Tông Cẩm chìm trong ánh nắng sớm, chậm rãi tiến gần, thản nhiên khen: "Hảo kiếm pháp!"
Nam Khiếu Hoàn tay cầm trường kiếm, mũi kiếm chống xuống đất, một dòng máu tươi theo khóe miệng chậm rãi chảy ra: "Nhâm công tử quá khen!"
"Hửm?" Vẻ mặt Nhâm Tông Cẩm biến đổi, bước nhanh tiến lên, vươn tay đỡ lấy Nam Khiếu Hoàn, "A Tranh, ngươi bị nội thương nghiêm trọng như thế?!"
Ngày đó ở ngoại ô Huyền Kinh, hắn đã phát giác khí huyết y bị tắc nghẽn, giống như có nội thương, hôm nay gặp mặt, tuy rằng người trước mắt cực lực che giấu, nhưng hắn vẫn có thể dựa theo hô hấp và bước chân của y nhìn ra người này là thật sự đang mang nội thương. Nhưng không nghĩ tới... lại nghiêm trọng như thế...
"Không phiền Nhâm công tử lo lắng!" Dùng tay áo lau đi máu tươi nơi khóe miệng, nam nhân gạt bàn tay muốn giúp đỡ của Nhâm Tông Cẩm ra, trừng mắt nhìn đối phương, lạnh lùng nói.
Người bị đẩy ra lại đột nhiên không có phản ứng, hai mắt nhìn chằm chằm một vị trí trên cổ nam nhân trước mặt, trong mắt tràn đầy kinh ngạc: "... Hắn... Hắn đã làm gì với ngươi?!"
Câu chất vấn này nói ra thập phần nghiêm khắc, kinh ngạc cùng nghi ngờ qua đi, đọng lại chính là một đôi mắt tràn đầy tức giận.
Nam Khiếu Hoàn sửng sốt, lập tức nhận ra ánh mắt đang nhìn chằm chằm một vị trí trên cổ mình kia. Hiểu được ý tứ trong lời nói của đối phương, nội tâm có chút xấu hổ, nhưng trên mặt y vẫn không hề biểu lộ cái gì: "Không liên quan đến ngươi!"
"Ta là huynh trưởng của ngươi!" Nhâm Tông Cẩm quát lớn, trên gương mặt luôn luôn tao nhã, lần đầu tiên tràn ngập nghiêm khắc.
"Hừ, ngươi thấy trên đời này có huynh trưởng nào muốn Gi*t đệ đệ của mình chưa?!" Đôi con ngươi trong mắt Nam Khiếu Hoàn khẽ xoay động, miệng vẽ ra nụ cười châm chọc lạnh lùng, trong chớp mắt đó, lý trí đột nhiên đều đứt gãy, không cần suy nghĩ, lời nói như lưỡi đao liền bắn ra.
Lời vừa dứt, hai người đều thất thần.
Nhâm Tông Cẩm ngơ ngác nhìn y, như bị sét đánh, gương mặt vốn không nhiều huyết sắc trong nháy mắt càng tái nhợt thêm vài phần, trong khoảng thời gian ngắn, vô số tình tự hiện lên trong đôi con ngươi đen, đan xen hỗn tạp vào nhau.
Nam Khiếu Hoàn cắn răng nhíu mày, bàn tay siết chặt đến mức phát ra tiếng kẽo kẹt.
Yên tĩnh tựa như ૮ɦếƭ, hết thảy thanh âm đều như bị ςướק đoạt, bầu không khí áp lực nặng nề, khiến cho người ta hít thở không thông.
Rốt cục, một tiếng thở dài bùi ngùi khẽ khàn vang lên.
"A Tranh, ngươi quả nhiên còn hận ta..." Nam tử tuấn tú rũ mi mắt, sầu thảm cười khổ, thanh âm khô khốc, "Không tồi... Năm đó, đúng là chính ta đã chặn lại bức thư ngươi gửi cho phụ thân... Nhưng ta..." Chưa bao giờ muốn ngươi ૮ɦếƭ.
"Đủ rồi!" Nam Khiếu Hoàn cắn môi quát khẽ, thân thể run nhè nhẹ, "Chuyện xưa năm đó Nhâm công tử không cần phải nhắc lại, chỉ cần nhớ rõ, Nhâm Tông Tranh đã ૮ɦếƭ, Nam Khiếu Hoàn ngoại trừ nợ ngươi hai tánh mạng ra, giữa chúng ta không còn bất cứ liên quan gì." Dứt lời, xoay người cất bước, liền muốn ly khai.
"A Tranh, chẳng lẽ ngươi thật sự nhẫn tâm, khiến cho phụ thân ૮ɦếƭ không nhắm mắt sao?!"
Nhìn bóng dáng quyết tuyệt của nam nhân, Nhâm Tông Cẩm chậm rãi khép hai mắt, thì thào nói nhỏ.
Bước chân dừng lại, Nam Khiếu Hoàn hít mạnh rồi lại thở ra, khống chế chân khí hỗn loạn trong cơ thể, trên cánh tay, trên thái dương, trên cổ đều nổi gân xanh dữ tợn.
Nhâm Tông Cẩm đi lên phía trước hai bước, ngừng lại ở phía sau y.
"Mười năm qua, ta ngày đêm tu tập, không dám có một khắc lơi lỏng, tất cả đều hi vọng vào một ngày nào đó, có thể làm cho Nhâm gia bước lên bậc vinh quang như ngày xưa! Vì thế... Ta sẽ không tiếc..."
Lòng bàn tay hắn chậm rãi mở ra, trên cổ tay trắng nõn từ từ nổi lên những đường mạch máu màu tím đậm, hàn khí bắt đầu tụ lại trong lòng bàn tay của hắn... Trong nháy mắt, độ ấm trong phòng nhanh chóng bị rút cạn, tựa như bản thân đột nhiên rơi vào hàn đàm vạn năm, thậm chí đuôi tóc và lông mày của Nam Khiếu Hoàn cũng bị phủ một tầng sương lạnh.
"Thế nhưng, có vài thứ, không phải là của ngươi, thì cho dù ngươi có cố gắng thế nào, cuối cùng cũng vô nghĩa." Nhâm Tông Cẩm ảm đạm cười, trong mắt nổi lên vô tận bi thương và bất đắc dĩ, "Thật nực cười khi ta từng nghĩ rằng mọi thứ trên đời này đều do con người làm chủ, trong thiên hạ này, không có thứ gì là ta không thay đổi được!"
Giọng nói còn chưa dừng hẳn, liền nghe "Xuy" một tiếng, một đường tàn quang mang theo tiếng gió bén nhọn, gào thét chạy quanh thân Nam Khiếu Hoàn một vòng, sau đó bay trở về trong lòng bàn tay Nhâm Tông Cẩm.
"Loảng Xoảng"
Trường kiếm màu xanh đeo bên hông nam nhân đã rơi trên mặt đất.
"A Tranh, chuyện năm đó, là ta có lỗi với ngươi. Thế nhưng, với cương vị là con trai độc nhất của Nhâm Thanh, ngươi phải đảm nhận trách nhiệm vốn dĩ nên thuộc về ngươi!"
Nhâm Tông Cẩm một tay cầm quạt, một tay để sau lưng, mặt không chút thay đổi, trên gương mặt tao nhã, hai mắt sáng ngời.
"Hai năm sau, luận kiếm ở Thái Uyên, sẽ có gần trăm môn phái của Trung Nguyên cùng tham gia. Khi đó, ta hy vọng, ngươi sẽ đại diện cho Ngự Kiếm Sơn Trang, giành lấy ngôi vị minh chủ!"
"... Nếu, ta nói không thì sao?" Môi mỏng hé mở, giọng nam trầm thấp bình tĩnh trả lời.
"Như vậy, đừng trách vi huynh vô tình!"
Hàn khí càng dữ dội hơn, "Rầm" một tiếng, quạt thiết đóng lại, Nhâm Tông Cẩm đột nhiên ra tay, chưởng phong mãnh liệt âm lãnh lập tức đánh thẳng về phía sau gáy Nam Khiếu Hoàn.