“Không muốn ăn thì cũng phải ăn. Cậu không muốn ăn, nhưng đứa bé trong bụng thì cần ăn, nếu không đủ dinh dưỡng thì làm thế nào?” Thất Hề gắp một ít thịt vào trong bát của An Hạ Dao, nói: “Cậu có thể giày vò đàn ông, thậm chí có thể giày vò mình về tình cảm, tinh thần, nhưng không được ђàภђ ђạ mình, ђàภђ ђạ cái dạ dày của mình, bởi vì mỗi một cơ quan trong cơ thể cậu, bao gồm mỗi một lỗ chân lông, đều là của cha mẹ ban cho, nó không phải là của cậu. Nếu cậu bị đau ốm, cha mẹ cậu sẽ phải đau lòng biết bao.”
An Hạ Dao biết, Thất Hề muốn an ủi cô, nên gật đầu: “Mình biết rồi.” Nói xong, cố ép mình phải ăn.
Ăn uống và thu dọn xong, Thất Hề nhìn đồng hồ thì cũng đã là hơn 9 giờ, An Hạ Dao lại trở lại vẻ thẫn thờ như lúc trước, Thất Hề đã định về nhưng rồi lại không dám. Cô lặng lẽ ngồi bên An Hạ Dao.
An Hạ Dao đứng bên cửa sổ, nhìn lên bầu trời sao dày đặc, khẽ nói: “Sự chờ đợi thật không dễ dàng, còn việc gây tổn thương thì lại hết sức dễ dàng.”
Cô đã dùng khoảng trống tình cảm trong 10 năm để giữ vững trái tim mình, để chờ đợi người đến lột bỏ vỏ ngoài cứng cỏi của mình, khó khăn lắm tình cảm giữ trong lòng mới được thăng hoa, nhưng chưa kịp vui mừng vì niềm hạnh phúc ấy thì đã gặp phải sóng gió.
Kết cục sẽ như thế nào? Bây giờ An Hạ Dao cũng không biết rõ về điều đó, vì cô chỉ có thể đoán được sự khởi đầu, nhưng mỗi một tình yêu đều có những kết cục khác nhau, hạnh phúc cũng khác nhau, nỗi buồn cũng khác nhau.
“Dao Dao này, thực ra cũng không đến nỗi bi quan đến thế đâu.” Thất Hề cũng nhìn lên bầu trời với những vì sao lấp lánh theo An Hạ Dao, “Cho dù cậu có cãi nhau với Diệp Trí Viễn, có chia tay với anh ấy, thì ít nhất cậu cũng có một đứa con của mình một cách danh chính ngôn thuận. Đứa con ấy là máu thịt của cậu, nó ở trong bụng cậu, đầu tiên chỉ như một mầm sống, sau đó phát triển dần, có hình hài và lớn dần lên, rồi sau đó nữa, cậu sẽ có thể nhìn thấy nó, chứng kiến nó lớn lên từng ngày, từ biết bò đến biết đi, biết nói, nó sẽ giống như cậu, cậu cười, nó cũng cười theo cậu, cậu khóc có thể nó sẽ đưa khăn cho cậu lau nước mắt và an ủi cậu: mẹ ơi, mẹ đừng khóc nữa, khi cậu bị người khác ức Hi*p, nó sẽ bảo vệ cậu…” Thất Hề cố gắng nói về vẻ đáng yêu của đứa bé, mục đích rất đơn giản, đó là không muốn An Hạ Dao làm tổn thương chính mình, và để cô có thể vì con mà đối diện với Lộ Ngữ Nhụy và kiên quyết bảo vệ cuộc hôn nhân của mình, dứt khoát xóa bỏ kẻ thứ ba đó. Sau khi xóa bỏ kẻ thứ ba đó xong, thì sẽ tính sổ với Diệp Trí Viễn, dám ngoại tình, lén lút quan hệ với người yêu cũ, đánh cho anh ta phải nôn ra mới thôi.
Trong suy nghĩ của Thất Hề thì cho dù Lộ Ngữ Nhụy là nữ thần thì đã sao? Trong gia phả của nhà họ Diệp, An Hạ Dao mới là con dâu đích thực, An Hạ Dao mới là vợ của Diệp Trí Viễn, có một hậu phương vững chắc như vậy, dù là nữ thần thì cũng phải bắn ra xa.
An Hạ Dao cũng thấy xúc động trước những lời miêu tả về đứa bé của Thất Hề, cô đưa tay xoa bụng mình, nói: “Đúng vậy, mình còn có con, mình sợ gì chứ?” Cho dù có mất cha đứa bé thì cô cũng vẫn còn đứa con của mình.
Nhìn thấy An Hạ Dao đã có vẻ khá hơn, Thất Hề do dự một lúc, rồi hỏi: “Dao Dao, cậu có nghĩ đến chuyện ly hôn không?”
Mặc dù, trong tình cảnh hiện tại An Hạ Dao rất buồn, nhưng quá trình thăng hoa của tình yêu đẹp đẽ ấy rất khó quên. Có thể sau này khi Diệp Trí Viễn và Lộ Ngữ Nhụy đường hoàng ở bên nhau và buộc An Hạ Dao phải ly hôn thì cô cũng ly hôn, còn lúc này, An Hạ Dao cố nở một nụ cười thật tươi: “Nói thật lòng, tối hôm qua mình đã nghĩ rất nhiều, nhưng điều duy nhất mà mình không nghĩ đến, đó là ly hôn. Sau này, nếu Diệp Trí Viễn muốn ly hôn, ít ra cũng phải đợi tới sau khi mình sinh con xong.”
“Dao Dao, nếu cậu không muốn ly hôn, thì hãy cố đấu tranh vì con!” Thất Hề nhìn An Hạ Dao với vẻ nghiêm túc, “Cậu không thể sinh con rồi còn nhường chỗ cho Lộ Ngữ Nhụy, nếu Diệp Trí Viễn không giao con cho cậu thì làm thế nào? Nên nhớ rằng, đứa con tuy là cậu sinh ra, nhưng nó là giọt máu của anh ta, không nhẽ cậu lại định để cho nó phải chịu sự ngược đãi của bà mẹ kế Lộ Ngữ Nhụy hay sao?”
An Hạ Dao giở khóc giở cười nhìn Thất Hề, chỉ có Thất Hề mới là người ở bên cô khi cô buồn nhất và tìm mọi cách để an ủi cô, làm cho cô vui. Có điều, An Hạ Dao chẳng còn tâm trạng nào mà cười: “Thất Hề, bây giờ tâm trạng mình đã khá hơn nhiều rồi, không có việc gì đâu, cậu cứ về đi.”
An Hạ Dao muốn được ở một mình yên tĩnh. Cô muốn suy nghĩ về mọi chuyện một lượt từ đầu chí cuối, cho dù là tốt hay xấu, cho dù buồn hay vui, đó là thế giới chỉ có hai người Diệp Trí Viễn và An Hạ Dao, dù Thất Hề có là bạn thân đến mấy cũng không thể bước vào thế giới đó.
Tất nhiên là Thất Hề biết điều đó, trong chuyện tình yêu và hôn nhân của An Hạ Dao, cô ấy mới chính là người đưa ra quyết định cuối cùng, vì thế cô đưa tay vẫy: “Vậy, mình về trước đây, ngày mai mình sẽ mang đồ ăn đến cho cậu. Cậu cứ ở yên đây, không được đi đâu, biết chưa?”
An Hạ Dao ngoan ngoãn gật đầu, nhưng vẫn không yên tâm và dặn lại: “Cậu không được nói cho anh ấy biết là mình đang ở đây, không được nói cho anh ấy biết là mình đã có thai đấy.”
Thất Hề gật đầu, kéo cửa lại, thở dài, trong bụng thầm cầu khẩn, hy vọng rằng An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn có thể vượt qua thử thách này.
An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn là đôi vợ chồng có mai mối, được hai bên cha mẹ đồng ý và luật pháp công nhận, nếu muốn chia tay cũng không dễ dàng như vậy, chỉ có điều, An Hạ Dao gặp lại nữ thần hoàn mỹ Lộ Ngữ Nhụy là lại thấy tự ti, buồn bã, sau đó bỏ đi. Ngoài an ủi, động viên giúp bạn vượt qua sự tự ti, dũng cảm đối diện với chuyện này, Thất Hề không mong muốn những chuyện không hay xảy ra với bạn, mà mong muốn rằng qua chuyện này An Hạ Dao có thể loại bỏ bất cứ hậu họa nào.
Đời người, nói rằng dài cũng chẳng dài, bảo ngắn cũng không ngắn, nếu An Hạ Dao không chữa được tật hễ cứ gặp Lộ Ngữ Nhụy thì lại co người lại, thì sau này sẽ còn gặp nhiều phiền phức hơn nữa, vì nếu Lộ Ngữ Nhụy còn sống thì chuyện có thể gặp lại cô ta bất cứ lúc nào là điều không tránh khỏi.
Cho dù An Hạ Dao đã tận mắt nhìn thấy Diệp Trí Viễn lén lút hẹn gặp với Lộ Ngữ Nhụy ở khách sạn, cho dù An Hạ Dao đã đưa cho cô xem bức ảnh mà Lộ Ngữ Nhụy chụp cảnh thân thiết giữa cô ta với Diệp Trí Viễn và gửi cho An Hạ Dao, thì Thất Hề vẫn cảm thấy rằng, giữa Lộ Ngữ Nhụy và Diệp Trí Viễn cũng không có bất cứ sự thân thiết nào, đó là một kiểu trực giác rất khó nói cho rõ ràng, tất nhiên cũng còn có cả căn cứ thực tế nữa, vì nếu Diệp Trí Viễn thực sự có tình cảm với Lộ Ngữ Nhụy thì việc gì anh ấy cứ phải bám riết lấy An Hạ Dao? Nếu chỉ là chơi bời, thì chẳng cần gì phải kéo cả cha mẹ vào rồi đưa bằng được An Hạ Dao đi đăng ký kết hôn. Ngoài ra, nếu Diệp Trí Viễn mà ly hôn cũng sẽ là một tin xấu đối với nhà họ Diệp, số tiền nuôi dưỡng phải trả cho An Hạ Dao và đứa bé hẳn cũng không nhỏ, dù nhà họ Diệp có nhiều tiền đến mấy cũng không thể ném tiền bừa bãi như thế và chuốc tiếng xấu về như thế.
Hơn nữa, hôm đó Diệp Trí Viễn cũng đã gửi tin nhắn an ủi An Hạ Dao, chỉ có điều giải thích muộn mất một đêm mà thôi, thực sự có rất nhiều điều ngoài ý muốn có thể tha thứ, có điều, An Hạ Dao quá nhạy cảm và quá tự ti trước Lộ Ngữ Nhụy mà thôi.
Và nếu Diệp Trí Viễn thực sự muốn có gì đó với Lộ Ngữ Nhụy thì cũng sẽ không lựa chọn vào lúc trước đám cưới chỉ còn nửa tháng, làm thế có khác gì muốn thay cô dâu? Vả lại, cho dù anh ta có muốn thì ông bà Diệp cũng sẽ không để cho một chuyện hoang đường như thế xảy ra.
Vì thế, Thất Hề dám cá cược rằng, giữa Diệp Trí Viễn và Lộ Ngữ Nhụy không có chuyện dan díu tình cảm, có lẽ đã có sự hiểu lầm hoặc là một lời nói dối đầy thiện ý.
Có điều, những phân tích này của Thất Hề không thể nói với An Hạ Dao được. Cô biết tính tình của An Hạ Dao, bây giờ cô ấy đang giận Diệp Trí Viễn, nếu Thất Hề mà nói đỡ cho Diệp Trí Viễn, thì chắc chắn cô sẽ bị An Hạ Dao cạch mặt.
Đúng là làm bạn thân cũng không dễ dàng gì. Có điều, vì hạnh phúc của bạn thân thì dù có khó khăn đến mấy cô cũng sẽ cố.
Về đến nhà thì cũng đã gần 10 giờ. Vừa ra khỏi thang máy, Thất Hề đã nhìn thấy Diệp Trí Viễn ủ rũ ngồi trước cửa nhà cô, nhìn thấy vậy, trái tim lương thiện của cô không khỏi cảm thấy dao động. Cô lập tức nghĩ, Diệp Trí Viễn cũng chẳng có vẻ gì là ổn hơn An Hạ Dao, nên bất giác cô thở dài, trong lòng thầm kêu lên: có lẽ cô phải làm người hòa giải cho đôi oan gia này mất thôi!
“An Hạ Dao đang ở đâu?” Nhìn thấy Thất Hề về Diệp Trí Viễn bật dậy, song vì anh đã ngồi quá lâu, nên suýt nữa thì bị ngã.
Nhìn thấy một người vốn dĩ rất phong độ như Diệp Trí Viễn mà bây giờ trở nên thảm hại như vậy, tuy Thất Hề cảm thấy đôi chút buồn cười, nhưng nhớ tới tình hình hiện tại, cô bèn làm bộ mặt lạnh lùng, nói với vẻ rất không vui: “An Hạ Dao là vợ anh cơ mà? Sao anh lại đến hỏi tôi là cô ấy ở đâu? Như thế có phải rất buồn cười không?” Cô vừa mở cửa, Diệp Trí Viễn đã lao ngay đến như một mũi tên, không chút kiêng dè đó là nhà của cô gái độc thân. Điệu bộ của anh như muốn vào tìm kiếm xem có người trong nhà cô hay không.
Thất Hề cũng mặc cho anh vào, rồi ngồi xuống ghế, nhìn Diệp Trí Viễn tìm kiếm một lượt với vẻ vừa thận trọng vừa vội vàng, sau cùng ngồi phịch xuống trước mặt cô với vẻ thất vọng: “Thất Hề, hãy nói cho tôi biết. Hạ Dao ở đâu? Tôi đang rất cần gặp cô ấy. Tôi nợ cô ấy một lời giải thích.”
“Anh đang rất cần gặp cô ấy?”
Diệp Trí Viễn vội gật đầu: “Rất cần, rất cần.”
“Rất cần, rất cần?” Thất Hề cười khẩy, châm biếm: “Nếu đã cần như vậy, vậy tối qua anh đi đâu?” Không chờ Diệp Trí Viễn trả lời, Thất Hề lập tức đưa ra đáp án: “Anh đi gặp Lộ Ngữ Nhụy - người yêu cũ, không những giả bộ như không nhận ra Dao Dao, mà còn tới khách sạn cùng nhau, đúng thế không?” Thấy Diệp Trí Viễn có vẻ ngượng ngùng, Thất Hề tiếp tục tấn công: “Diệp Trí Viễn, nếu anh định giải thích như vậy, thì đừng nói với Dao Dao nữa. Cô ấy sẽ không tha thứ cho anh đâu!”
“Thất Hề, cô biết điều tôi muốn nói không phải như vậy mà.” Diệp Trí Viễn hít một hơi thở sâu, “Tuy hôm qua đúng là tôi có gặp Lộ Ngữ Nhụy, và tôi cũng đã giả như không nhận ra Dao Dao, cuối cùng thậm chí còn bị Lộ Ngữ Nhụy chuốc cho say và đưa đến khách sạn, không kịp về giải thích với Dao Dao, nhưng tôi thực sự là trong sạch và cũng có nỗi khổ riêng, dù cô có tin hay không. Bây giờ tôi thực sự rất cần gặp Dao Dao để giải thích, cô hãy cho tôi biết cô ấy đang ở đâu, được không?”
Nhìn vẻ mặt rất thật thà, nghiêm túc của Diệp Trí Viễn khi nói những lời này, Thất Hề tin anh trong sạch. Một người đàn ông thực sự muốn ăn vụng và không yêu An Hạ Dao thì không cần thiết phải nói với bạn thân của cô nhiều như vậy. Có điều, nếu bỏ qua cho anh ta dễ dàng quá thì cô lại thấy không hả giận, còn nếu ra tay hành anh ta thì lại sợ An Hạ Dao xót xa, Thất Hề thấy rất khó xử.
Diệp Trí Viễn nhìn thấy vẻ băn khoăn ấy của Thất Hề, bất giác nhíu mày, nói với vẻ khẩn thiết: “Thất Hề, tôi xin cô đấy, hãy cho tôi biết, Dao Dao đang ở đâu?”
Vốn là một người cao ngạo, chưa bao giờ Diệp Trí Viễn phải mở mồm cầu xin ai điều gì, nhưng anh biết, với tình cảm giữa An Hạ Dao và Thất Hề thì để cô ấy nói giúp sẽ thuận lợi cho việc khôi phục lại tình cảm giữa anh và An Hạ Dao, vì chuyện hôm qua, dù thế nào cũng là lỗi của anh, dù là bất cứ cô gái nào thì cũng sẽ đau lòng và tuyệt vọng như vậy, đến anh cũng còn thấy giận mình và chỉ muốn giơ tay vả vào mặt mình.
Nếu nói rằng, Diệp Ca là ngòi nổ trong tình cảm của Diệp Trí Viễn và An Hạ Dao, thì Lộ Ngữ Nhụy là quả bom hẹn giờ. Mỗi một khi An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn hạnh phúc bên nhau thì cô lại xuất hiện, còn An Hạ Dao thì lại rất không cố gắng, hễ cứ nhìn thấy Lộ Ngữ Nhụy là lại chưa vào cuộc thì đã đầu hàng.
Lúc này, Diệp Trí Viễn thực sự thấy rất thương An Hạ Dao, tuy chỉ là một đêm, nhưng đối với một số người, một số chuyện thì một đêm như vậy rất dài, dài tới mức nó có thể xóa hết chút tình cảm ấm áp mà anh và An Hạ Dao khó khăn lắm mới gây dựng được.
Có điều, bây giờ không phải là lúc để Diệp Trí Viễn tự trách mình, điều cần thiết phải làm ngay bây giờ là phải tìm và đưa An Hạ Dao về nhà bằng được.
“Thất Hề, cô là bạn thân của Dao Dao, cô muốn được thấy bạn mình hạnh phúc, đúng không?” Diệp Trí Viễn quyết định đánh vào tình cảm của Thất Hề, “Tôi yêu An Hạ Dao. Tôi sẽ cố gắng hết sức để làm cho cô ấy hạnh phúc.”
“Nhưng tôi đã nhận lời với An Hạ Dao là không được nói cho anh biết cô ấy đang ở đâu. Anh làm như vậy là gây khó khăn cho tôi rồi.” Thất Hề nói, sau đó chau mày nhìn Diệp Trí Viễn: “Anh nói là anh trong sạch, vậy có gì chứng minh cho điều đó không? Nếu có, có thể tôi sẽ giúp anh.” Thật ra, không phải là Thất Hề thực sự muốn được thấy bằng chứng, vì suy cho cùng chuyện này cũng sẽ không có bằng chứng thật, cô chỉ muốn biết Diệp Trí Viễn coi trọng An Hạ Dao đến mức nào mà thôi, và sớm muộn gì thì cô cũng sẽ đưa Diệp Trí Viễn tới gặp An Hạ Dao, có điều, sự chân thành của Diệp Trí Viễn sẽ quyết định thời gian đó là bao lâu.
Diệp Trí Viễn lập tức lấy ngay mảnh giấy mà Lộ Ngữ Nhụy viết cho anh đưa cho Thất Hề xem.
Thất Hề đọc lướt nhanh những dòng chữ trên đó. Tuy không rõ về căn nguyên gốc rễ của toàn bộ câu chuyện, nhưng sự thật đã chứng minh cho suy đoán của Thất Hề: giữa Lộ Ngữ Nhụy và Diệp Trí Viễn có những bí mật không thể nói cho rõ ràng, và những bí mật này phải giữ lại để cho An Hạ Dao biết, vì thế cô lập tức thay đổi, kéo Diệp Trí Viễn đi ngay đến khách sạn.
An Hạ Dao nghe tiếng gõ cửa, hỏi một cách cảnh giác, xem người gõ cửa là ai.
Thất Hề vội lên tiếng: “Dao Dao, là mình, mình quên đồ ở đây.”
Nghe tiếng của Thất Hề, An Hạ Dao vội vàng mở cửa ra.
Diệp Trí Viễn lách người, bước ngay vào trong phòng, rồi lập tức đưa tay đóng cửa lại.
Thất Hề đưa tay sờ lên chiếc mũi mà suýt nữa thì bị cánh cửa va vào, lẩm bẩm: “Đúng là người nôn nóng.” Sau đó rời khỏi khách sạn với những bước chân nhanh nhẹn và tâm trạng nhẹ nhõm, vì cô tin rằng, tối hôm nay, nhất định Diệp Trí Viễn sẽ đưa được người đẹp An Hạ Dao về nhà.
Nhìn thấy Diệp Trí Viễn, An Hạ Dao lập tức nổi đóa, cô gầm lên: “Anh đến đây làm gì?” Nói rồi định mở cửa và bỏ đi.
Diệp Trí Viễn nhanh chóng chặn lấy cửa, kéo tay An Hạ Dao: “Vợ yêu, em hãy nghe anh giải thích có được không?”
“Hừ, bây giờ anh đã biết là tôi là vợ rồi à?” Nghe Diệp Trí Viễn nói như vậy, An Hạ Dao hừ một tiếng lạnh lùng, “Hôm qua, sao trước mặt Lộ Ngữ Nhụy anh không nói rằng tôi là vợ anh? Chẳng phải là anh không nhận ra tôi còn gì?”
“Anh xin lỗi, anh là đồ khốn, đồ đáng đánh.” Diệp Trí Viễn cầm tay của An Hạ Dao vả mạnh lên mặt mình một cái, “Nhưng, em hãy nghe anh giải thích đã chứ?”
An Hạ Dao vội bịt chặt lấy tai, lắc đầu, lớn tiếng kêu lên: “Tôi không nghe, tôi không nghe, tôi không nghe!”
Diệp Trí Viễn ôm mạnh An Hạ Dao vào lòng, giữ chặt lấy cô: “Đừng rời xa anh!”
An Hạ Dao thì giận dữ ra sức đấm đá một hồi trong lòng anh, thấy Diệp Trí Viễn vẫn không động đậy gì, bèn cắn mạnh một cái vào vai anh.
Diệp Trí Viễn đau tới mức nhăn mặt, nhưng vẫn không buông An Hạ Dao ra, mà vẫn nhíu mày nhìn khuôn mặt xanh xao của An Hạ Dao, trong lòng không khỏi thấy xót xa và ân hận.
An Hạ Dao lấy hết sức cắn mạnh một cái, chỉ một lát sau, dù đã qua làn vải áo, cô vẫn cảm nhận được vị tanh tanh của máu trong miệng, hàm răng của cô cũng ê cả đi, đến lúc đó cô mới rời khỏi anh, thở dài, cụp mắt xuống, khẽ nói: “Diệp Trí Viễn, bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh, cũng không muốn nghe anh giải thích bất cứ điều gì. Anh đi đi.”
Diệp Trí Viễn nắm tay An Hạ Dao đặt lên иgự¢ mình, nhìn cô chăm chăm bằng đôi mắt rừng rực: “Chuyện ngày hôm qua, cho dù anh có giải thích thế nào thì cũng không thể bù đắp lại được tổn thương mà em phải chịu, nhưng anh thực sự muốn giải thích, bởi vì anh yêu em.”
“Anh yêu tôi?” An Hạ Dao ngẩng đôi mắt đẫm lệ lên nhìn Diệp Trí Viễn: “Năm tôi 17 tuổi, anh nói yêu tôi, tôi đã tin.” Nghẹn ngào một lúc, cô nói tiếp với vẻ ấm ức: “Nhưng, quay người đi một cái, tôi lập tức nhìn thấy anh hôn Lộ Ngữ Nhụy.” Cô cố nở nụ cười châm biếm: “Tất cả mọi người trên thế giới này đều cho rằng tôi chạy theo người khác và bỏ anh, thậm chí chính anh cũng cho là như thế. Nhưng, chính anh, Diệp Trí Viễn, anh đã có quan hệ với Lộ Ngữ Nhụy từ trước, giận hờn nên mới chia tay nhau. Còn tôi, dựa vào đâu tôi phải trở thành tấm bia đỡ đạn, vật thế thân cho tình cảm giữa hai người?” Cuối cùng, lần đầu tiên An Hạ Dao cũng đã nói ra nỗi ấm ức mà cô đã phải nén nhịn suốt 10 năm.