Diệp Trí Viễn ngây người ra, rồi lập tức gật đầu đồng ý: “An Hạ Dao, có những lúc em cũng không phải là ngốc đến mức hết thuốc chữa nhỉ!” Thấy An Hạ Dao trừng mắt lườm, bèn nói: “Thôi, đùa chút mà, sao em lại tưởng thật nhỉ? Nào, để anh mua kem cho em ăn nhé!”
“Định lấy lòng tôi bằng một que kem à?”
“Xin thua rồi đấy, em tưởng rằng kem ở đây là loại có thể dùng tiền mà mua được à?” Diệp Trí Viễn bĩu môi: “Trước khi đi em không chuẩn bị, nhưng đã đến đây rồi thì em cũng nên xem hướng dẫn du lịch, nếu không thì cái Apple của em dùng để làm gì?”
“Tôi…” An Hạ Dao bị Diệp Trí Viễn nói cho không biết phải nói gì, lập tức lấy di động ra tra cứu, khi cô tra thấy quán Ba năm hai lớp được rất nhiều người giới thiệu, vội xúc động kéo Diệp Trí Viễn, hỏi: “Đây có phải là chỗ mà chúng ta vừa mới ăn cơm không?”
Diệp Trí Viễn gật đầu: “Để anh đi mua kem cho em.”
An Hạ Dao lại tra thấy Gặp ngày nắng, tra kỹ những phần mà người khác giới thiệu, cuối cùng đã hiểu, thì ra kem ở đây làm ra không đủ bán, vì thế khi nhìn thấy Diệp Trí Viễn cười hì hì mang kem về và nói: “Em may mắn đấy, cái cuối cùng, của em đây”, thì lòng cô thấy rất vui, còn có đúng là cái cuối cùng như lời Diệp Trí Viễn nói hay không thì cô không cần truy cứu, vui và ở chỗ cô đã được ăn loại kem mà mọi người nói tới.
Trong một quán rượu lãng mạn như vậy, gọi thêm mấy ly rượu ngon, ví dụ như “Người cá đẹp”, “Cây đàn ghi ta nhỏ”, vừa nói chuyện vừa nhâm nhi, khoảng cách giữa An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn dường như đã được rút ngắn đi nhiều.
Những loại rượu này rất ngon, nhưng rất dễ say, nhất là lại pha lẫn với nhau, An Hạ Dao cứ uống mãi cho đến khi đầu óc bắt đầu quay cuồng, “Diệp Trí Viễn, chúng ta về đi”, nếu uống nữa, cô sợ rằng sau đó mình sẽ có những hành động khó kiểm soát. Trí Viễn cười, dìu An Hạ Dao ra khỏi quán rượu: “Sao thế? Không vui à?”
An Hạ Dao gật đầu, bên ngoài quán, sự ồn ào của những người qua lại đã bớt đi phần nào. Buổi tối, Tằng Thố An rất yên tĩnh, trong các con ngõ sâu thấp thoáng ánh đèn, khiến tâm trạng con người dần dần trở nên lắng lại.
Có vẻ nơi đây thích hợp với nhịp sống chậm và đầy cái gọi là vị lãng mạn mang chất văn nghệ.
Diệp Trí Viễn nắm tay An Hạ Dao rất tự nhiên, còn An Hạ Dao không vùng ra mà cũng nắm chặt lấy tay anh, đây là lần đầu tiên cô làm như vậy. Mười ngón tay của hai người đan chặt lấy nhau, họ cùng chầm chậm bước trên con ngõ nhỏ…
Trong một đêm tối mơ màng, trong một con ngõ tĩnh lặng như vậy, hai vợ chồng nắm chặt tay nhau, cùng dựa vào nhau, tình cảm dần thăng hoa, và những chuyện phải xảy ra đã diễn ra hết sức tự nhiên.
Thực ra, An Hạ Dao chưa bao giờ quên Diệp Trí Viễn, chỉ có điều cô giấu ở nơi sâu nhất của trái tim mà thôi.
Trước sự theo đuổi của Diệp Trí Viễn, An Hạ Dao thấy tình cảm và lý trí của mình vô cùng mâu thuẫn. Cô luôn phải chống chọi với những giằng xé, cô ép mình không đến gần, thậm chí là xa lánh anh, vì cô lo sợ, lo sợ mình không thể nào chống chọi lại được trước Trí Viễn.
Buổi tối, lắng nghe tiếng ồn ào từ những quán ăn bên ngoài, co mình áp vào Ⱡồ₦g иgự¢ to rộng và rắn chắc của Trí Viễn, nghe nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh, An Hạ Dao rất hiểu trái tim mình, thật ra nó cũng đập nhanh như trái tim của Trí Viễn, máu trong người dường như đang trào dâng lên đầu. Không do dự nữa, cô ngẩng mặt lên, khẽ hôn lên môi Diệp Trí Viễn.
Đây là việc mà Hạ Dao khao khát mãnh liệt được làm nhất, song vì tự ti nên cô đã không dám. Nhưng đêm nay, cuối cùng, mượn men rượu, cô đã dũng cảm một lần. Cảm giác mềm mại, dịu dàng trong phút chốc khiến toàn thân Trí Viễn run lên, tim đập dồn dập, bởi vì, đây là lần đầu tiên An Hạ Dao chủ động gần gũi anh, tuy đó chỉ là một nụ hôn lướt nhẹ như chuồn chuồn chạm nước, nhưng lập tức khiến anh xúc động tới mức không sao kìm được. Bởi vì, sự chủ động của cô có nghĩa là cô không từ chối việc anh đến gần nữa, thậm chí là chấp nhận sự theo đuổi của anh, lạc quan hơn thì đó là An Hạ Dao đang dần dần đáp lại anh.
Trí Viễn trở tay ôm chặt Hạ Dao vào lòng, rồi cọ khẽ lên đầu cô với vẻ yêu thương, dịu dàng cắn lên đôi tai rất nhạy cảm của cô, hỏi với giọng đầy ma lực: “Hạ Dao, có phải là em đã chấp nhận anh rồi không?”
Trái tim An Hạ Dao run lên, định dũng cảm để cho sự việc cứ diễn ra theo lẽ tự nhiên, nhưng sau một cái ợ, cô vội chạy ngay vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo vào bồn rửa…
Diệp Trí Viễn cũng bật dậy theo cô, khẽ vỗ lưng cho cô, rồi hỏi với vẻ quan tâm: “Em không sao chứ?” Xem ra, hôm nay cô đã uống hơi nhiều, hành động vừa rồi hoàn toàn là ngoài ý muốn, Diệp Trí Viễn hơi buồn khi nghĩ như vậy.
An Hạ Dao nôn một lúc rồi vặn vòi vả nước lên mặt, lấy lại tinh thần, nhìn Trí Viễn với vẻ ngượng nghịu: “Vâng, không sao đâu.”
Diệp Trí Viễn lấy khăn mặt, lau lên khuôn mặt xinh đẹp giúp cho An Hạ Dao: “Không còn sớm nữa, đi ngủ đi. Ngày mai chúng ta sẽ đi Cổ Lang Dữ.”
An Hạ Dao gật đầu ngoan ngoãn, khi quay trở lại giường, cô không có nhiều cử động, mà chỉ bỏ đi sự đề phòng, ôm chặt lấy Diệp Trí Viễn, giống như gấu không đuôi áp sát lấy người anh và chìm vào giấc ngủ với tâm trạng nhẹ nhõm.
Diệp Trí Viễn nằm ngay đơ, trong bụng như có một đám lửa cứ cháy lên gần hết nửa đêm mới mơ màng thi*p đi.
Mặc dù không để đồng hồ báo thức, nhưng sáng sớm hôm sau, khi ánh nắng đầu tiên tràn vào phòng, An Hạ Dao phấn chấn mở mắt ra, nhân tiện đánh thức Diệp Trí Viễn dậy, chuẩn bị đi thẳng đến Cổ Lăng Dữ!
Nơi được gọi là “Đảo dương cầm” theo những lời truyền tụng thì sự lãng mạn của nó có thể hình dung bằng hai từ “chạy trốn”. Vừa mới lên đảo, An Hạ Dao lập tức thấy mê mẩn trước đủ các loại cửa hiệu lớn nhỏ vô cùng đặc sắc…
Trí Viễn thì bình tĩnh đi theo sau An Hạ Dao, đi qua hết cửa hiệu này đến cửa hiệu khác, thỉnh thoảng lại mua cho cô trà sữa, bánh rán và nhiều món ăn vặt đặc sản khác, An Hạ Dao ăn không hết thì anh lại giúp cô giải quyết giống như tất cả những người con trai khác khi đi chơi với bạn gái.
An Hạ Dao luôn nở nụ cười rạng rỡ, đi rồi lại dừng, dừng rồi lại đi, hết ăn thì lại lấy máy ảnh ra chụp, thỉnh thoảng cô lén chụp Diệp Trí Viễn, nếu bị anh vô tình phát hiện ra thì cô lại giả bộ cười ngốc nghếch.
Nhìn vẻ thể hiện như trẻ con của cô, Diệp Trí Viễn thấy lòng dịu vô cùng, nên anh cũng luôn nở nụ cười rất đáng yêu!
Cổ Lăng Dữ thực sự là một hòn đảo rất xinh đẹp, An Hạ Dao rất thích nơi này vì đồng thời với vẻ bận rộn, nó còn mang đến cho du khách cảm giác thư thái, nhàn tản trong mỗi bước chân dạo bộ. Mỗi một lần bước chân vào một cửa hiệu đều mang lại cho An Hạ Dao những thể nghiệm khác nhau, ngỡ ngàng và vui thích.
Buổi trưa, sau khi ăn cơm trong một nhà hàng hải sản đặc sắc, An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn nắm tay nhau đi trong làn gió biển mặn mòi và ánh nắng ấm áp như bao đôi lứa yêu nhau khác, len lỏi qua các cửa hiệu, chụp ảnh lưu niệm.
Khi tới một quán cà phê rất lãng mạn, An Hạ Dao viết ra hai câu: nắm tay anh, cùng đi tới khi bạc đầu và đỏ bừng mặt, nhìn về phía Diệp Trí Viễn, thì Diệp Trí Viễn đã viết ra nhưng câu thẳng thắn hơn rất nhiều: Tôi yêu An Hạ Dao, đời này không thay đổi! Phía dưới còn thêm chữ ký “Diệp Trí Viễn” rất bay bướm.
Giây phút ấy, phòng tuyến ngự trong lòng An Hạ Dao sụp đổ hoàn toàn, cái vỏ cứng cỏi bề ngoài của cô cuối cùng đã bị Trí Viễn lột bỏ, ngay sau đó, trái tim ấm áp và dịu dàng của cô một lần nữa lại dâng trọn cho anh.
Khi xuyên qua khu phố buôn bán sầm uất tới con ngõ nhỏ yên tĩnh, trước mặt An Hạ Dao hiện ra một tòa kiến trúc cũ mang dáng dấp lãng mạn khác lạ. Bức tường bao quanh ngôi biệt thự cổ với hàng lan can, hàng rào bao quanh khu vườn với những tán cây rậm rạp và những phiến lá vàng rơi… khiến cô không khỏi sửng sốt bịt miệng để khỏi thốt lên tiếng kêu ngạc nhiên.
“Em đừng xúc động quá, anh đã đặt phòng buổi tối trong ngôi biệt thự cổ này, em sẽ thoải mái mà nghiên cứu!”
Diệp Trí Viễn vừa dứt lời, An Hạ Dao đã nhào vào иgự¢ anh nhanh như mũi tên, rồi ghé sát mặt anh, hôn mạnh lên đó: “Ôi, em xúc động quá!”
Diệp Trí Viễn ôm An Hạ Dao lúc đó vẫn đang không ngừng nhảy nhót, miệng nở nụ cười hạnh phúc, tiếp đó cúi người xuống, hôn lên đôi môi đỏ thắm đầy vẻ quyến rũ của Hạ Dao.
Hạ Dao hơi ngây người trong giây lát, rồi lập tức kiễng chân lên, vòng tay qua cổ Diệp Trí Viễn, thận trọng đáp lại, khiến nụ hôn của hai người càng thêm sâu, thêm dài…
Trong giây phút ấy, tất thảy mọi lý trí đều bay lên tận chín tầng mây, cô chỉ muốn cùng với Diệp Trí Viễn chìm đắm trong tình yêu không hối tiếc một lần trên hòn đảo vô cùng lãng mạn này.
Việc liệu rằng có bị tổn thương hay không giờ đây đã trở nên không còn đáng sợ nữa.
Việc liệu có bị phụ bạc hay không cũng trở nên không còn quan trọng nữa.
Điều quan trọng là, An Hạ Dao của bây giờ muốn cùng Diệp Trí Viễn trao gửi trái tim cho nhau.
Ánh nắng buổi chiều chiếu qua kẽ lá, vương trên thân hình của hai người đang ôm nhau thắm thiết và tỏa thành một vầng rất đẹp. Trái tim của Diệp Trí Viễn và An Hạ Dao đã vượt qua khoảng trống của 10 năm, nối liền với nhau.
Nguyện cho tới khi đầu bạc cũng không bao giờ xa cách nữa!
Cổ Lăng Dữ vào buổi sáng sớm rất thanh bình và yên tĩnh. Ánh nắng rọi vào căn phòng trong biệt thự với những luồng ánh sáng nhảy nhót rất đáng yêu. An Hạ Dao ngắm nhìn Diệp Trí Viễn đang trong trạng thái rất phấn chấn, bất giác không khỏi thắc mắc, sao anh lại có thể phấn chấn và phong độ đến thế sau khi đã trải qua một đêm “dạt dào” như đêm qua được nhỉ? Còn cô thì khác hẳn, sau một đêm bị “nghiến ngấu”, lưng đau người mỏi, khắp người thấy rã rời.
Diệp Trí Viễn cúi người, dịu dàng hôn An Hạ Dao, hỏi: “Vợ ơi, hôm nay chúng ta sẽ đi ngắm biển và hóng gió biển, sau đó thì đi dạo đâu đó, được không?”
Trong lòng An Hạ Dao bây giờ chỉ toàn vị ngọt ngào, cô đáp: “Vâng” một tiếng đúng như của một người vợ hiền thục.
Ngọn lửa tình yêu của An Hạ Dao bị chôn vùi trong suốt 10 năm, một khi được nhóm lên thì sẽ bùng lên rất mãnh liệt, tình cảm của cô dành cho Diệp Trí Viễn mỗi ngày một thêm ngọt ngào và nồng thắm.
Diệp Trí Viễn đã đưa An Hạ Dao tới viện bảo tàng Đàn Gió, vườn hoa Thúc Trang, Hạo Minh Viên, sau đó thấy cô có vẻ mệt anh bèn cõng cô về phòng nghỉ, rồi gọi người mang thức ăn đến và ăn trong phòng. Ăn xong, anh lại chuẩn bị nước nóng để cô tắm và giúp cô mát xa toàn thân, một lần nữa lại cùng cô trải qua những giây phút ngọt ngào!
Sáng ngày hôm sau, anh lôi cô dậy từ rất sớm, sau đó cùng nhau tới ngắm mặt trời mọc ở Nhật Quang Nham.
Buổi chiều muộn, Diệp Trí Viễn và An Hạ Dao rời đảo trở về Tằng Thố An, thuê một chiếc xe đạp hai người đi vòng quanh làng, vừa đi vừa ngắm phong cảnh.
Từng làn gió biển ùa vào mơn man trên má, giữa phong cảnh bao la đầy sức cám dỗ của một vùng bán nhiệt đới và dưới tán của những rặng cây dừa, An Hạ Dao ngồi phía sau, tay ôm lấy thân hình rắn chắc của Diệp Trí Viễn, mặt áp sát vào lưng anh, dù là chỉ đi trên xe đạp nhưng cô vẫn cười rất vui và cảm thấy rằng, cuộc đời này chẳng có điều gì phải hối tiếc nữa.
Nếu tình yêu là một trạng thái, thì lúc này An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn đã đang ở trong trạng thái này.
Nếu lãng mạn là một cảm giác, thì lúc này An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn đã tìm thấy được cảm giác cần thiết đó.
Nếu tình yêu là một kiểu thăng hoa, thì lúc này An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn đã thăng hoa đến mức cao nhất.
Trong các bước của lý thuyết thực tế, thì với họ, lúc đầu là kết hôn hồ đồ, sau đó thì mới là tình yêu điên cuồng.
Nhưng, trong các bước tình cảm thực tế, thì họ từ chỗ không hề quên nhau, đến chỗ chỉ khẽ khơi dậy là lập tức bùng lên mãnh liệt, còn tấm giấy chứng nhận kết hôn chẳng qua chỉ là ngòi nổ cho tình yêu giữa họ mà thôi. An Hạ Dao nắm tay Diệp Trí Viễn cùng đi dạo dưới tán cây dừa trên bãi cát với những làn gió biển dịu dàng, cô vẫn thấy mình như đang trong giấc mộng. Hạnh phúc đến quá bất ngờ, nhưng lại cảm thấy dường như cô đã phải chờ đợi điều đó quá lâu rồi.
Trên bãi biển, các du khách người thì đang đùa nhau, người thì nhặt vỏ sò, người thì chụp ảnh…, nhưng trên mặt ai cũng mang vẻ thư thái và một nụ cười rạng rỡ.
An Hạ Dao dựa vào иgự¢ của Diệp Trí Viễn, hai người đều cười hạnh phúc, lặng lẽ ngồi trên bãi biển, kiên nhẫn ngắm nhìn ánh nắng chiều khuất dần ở phía tây.
“Nếu như có thể được, anh thật sự muốn được cùng em dần dần già đi ở thành phố lãng mạn này…” Diệp Trí Viễn cúi đầu nhìn An Hạ Dao như đang nói một mình, “Mặc dù chúng ta sẽ rời xa thành phố này, nhưng anh sẽ cùng em già đi trong sự lãng mạn!”
Diệp Trí Viễn nói những câu này, chẳng khác nào cho An Hạ Dao nếm những giọt mật ngọt ngào, khiến cô rất vui. “Diệp Trí Viễn, em chưa nói với anh, em yêu anh, đúng không?”
Diệp Trí Viễn nâng khuôn mặt cô lên, khẽ đặt một nụ hôn dịu dàng lên trán cô: “Chẳng phải bây giờ em đang nói với anh đó ư?”
Mặt An Hạ Dao thoắt đỏ bừng, không giấu nổi vẻ thẹn thùng.
“An Hạ Dao, anh cũng yêu em!” Diệp Trí Viễn nhìn cô với ánh mắt chan chứa tình cảm, nói rõ ràng từng tiếng, tiếp đó, anh hướng về phía biển, hét rất to: “Tôi yêu An Hạ Dao, rất rất yêu!”
Những người khác trên bãi biển quay lại nhìn anh với ánh mắt tò mò, sau đó lại tiếp tục công việc đang dang dở, như thể đã quen với cách bày tỏ tình cảm kiểu này. Cũng chỉ bởi vì đây là thành phố lãng mạn.
An Hạ Dao cảm động tới mức rưng rưng nước mắt, ôm chặt lấy Diệp Trí Viễn, không thể tìm được lời nào có thể tả hết những xốn xang, rung động trong lòng cô lúc này.
Yêu một người, sẽ bất chấp tất cả và có những hành động điên rồ, Diệp Trí Viễn yêu rất thẳng thắn và mãnh liệt, vì thế anh không ngần ngại cho cả thế giới biết điều đó.
Trong khi chờ Diệp Trí Viễn đổi thẻ để lên máy bay thì An Hạ Dao nhận được điện thoại của Thất Hề với những lời ca cẩm: “Dao Dao, mình không còn chỗ dựa nữa, mình đã cho Cố Xuyên đi tàu suốt rồi!”
“Cái gì? Sao lại vậy?” An Hạ Dao hỏi với vẻ quan tâm, vừa mới đây còn thấy Thất Hề với Cố Xuyên rất tốt với nhau, cô đã định khi nào có thời gian rỗi thì sẽ hỏi Thất Hề xem hai người đã phát triển đến mức nào rồi, có chính thức yêu nhau hay không.
“Mình phát hiện ra rằng, trong khi theo đuổi mình, thì anh ta có quan hệ rất thân thiết với đối tượng xem mắt, vì thế mình đã cho anh ta đi tàu suốt!” Thất Hề hít một hơi thở sâu: “Mình cần phải tìm cậu để tâm sự, sao số mình lại khổ đến thế! Cậu có ở nhà không?”
“Mình đang ở Hạ Môn.”
“Sao? Sao cậu lại đi Hạ Môn?” Thất Hề kêu lên sửng sốt trong điện thoại, “Mình chưa hề nghe thấy cậu nói rằng sẽ đi du lịch ở Hạ Môn?”
An Hạ Dao nói vắn tắt về việc quyết định nhanh chóng của Diệp Trí Viễn cho Thất Hề nghe.
“Hai người các cậu điên quá rồi đấy!” Thất Hề nghe xong, bèn tổng kết: “Đúng là điên rồ quá!”
“Đúng thế, mình cũng cảm thấy có phần điên rồ!” Nghĩ tới sự thăng hoa trong tình cảm đối với Diệp Trí Viễn mấy ngày vừa qua, khuôn mặt của An Hạ Dao bất giác đỏ bừng lên.
“Rút cuộc là thế nào?” Thất Hề tò mò hỏi.
An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn miệng nở nụ cười, tay cầm vé máy bay đi tới, giọng nói chợt trở nên dịu dàng hẳn: “Mình và Diệp Trí Viễn đã chính thức yêu nhau rồi!”
“Sao cơ?” Thất Hề lần nữa lại tròn xoe mắt: “Mới chỉ có mấy ngày không liên lạc với cậu, thế mà các cậu đã phát triển nhanh thế sao? Đúng là nhanh như Thần Châu 9!”
An Hạ Dao cảm thấy không biết phải nói gì trước lời nói đùa của Thất Hề, bèn biện hộ một cách yếu ớt: “Dù sao thì bọn mình cũng đã đăng ký kết hôn rồi, có yêu hay không thì cũng đã là vợ chồng, thế thì chi bằng cứ yêu nhau đi, ít nhất thì mình cũng là yêu trong hôn nhân, nếu có tan vỡ thì cũng được đảm bảo hơn!”
Thất Hề trợn mắt, “Dao Dao, mình chợt phát hiện ra, cậu trở nên thông minh rồi đấy, đến cả việc yêu trong hôn nhân có đảm bảo hơn mà cũng đã tổng kết ra được, thế thì được, mình cũng sẽ tóm lấy một người rồi kết hôn!”
“Đừng như thế!” An Hạ Dao vội nói: “Thất Hề, tình hình của cậu không giống với mình, mình và Diệp Trí Viễn đã yêu nhau từ 10 năm trước, bây giờ là khơi lại tình xưa.”
“Ồ, thế là cậu cũng đã thừa nhận rồi? Trong lòng cậu luôn cất giấu một người, người đó là Diệp Trí Viễn!” Thất Hề cười, nói đùa xong thì hỏi: “Vậy, khi nào thì hai người về? Mình đang chờ để ăn cỗ cưới của hai người đấy!”
“Bây giờ đã tới sân bay rồi, chuyến bay buổi tối.” An Hạ Dao mỉm cười ngọt ngào với Diệp Trí Viễn: “Còn cỗ cưới thì phải chờ hai bên gia đình. Có điều, nói nhỏ, mình và Diệp Trí Viễn có thể mời cậu đi ăn riêng, ở đâu, lúc nào, mấy bữa cũng được.”
“Được rồi, ngày mai mình sẽ tới nhà cậu để ăn.” Thất Hề cười, kết thúc cuộc nói chuyện: “Dọc đường cẩn thẩn nhé, mình chờ cậu về để mời mình đi ăn cơm. Bye bye!”
Diệp Trí Viễn cũng đã nghe được bảy, tám phần câu chuyện giữa An Hạ Dao và Thất Hề, nên tươi tỉnh nói: “Phải mời Thất Hề một bữa thật ngon, cô ấy là bà mối lớn của chúng ta!” Diệp Trí Viễn ôm An Hạ Dao vào lòng vẻ hạnh phúc, may sao, may sao cô đã gặp được anh.
An Hạ Dao có vẻ hơi bẽn lẽn nhưng vẫn gật đầu, đồng ý với Diệp Trí Viễn.
Nếu không phải là vì Thất Hề lôi An Hạ Dao đi uống rượu để tìm một đêm tình và vô tình gặp Diệp Trí Viễn, rồi sau đó xảy ra một loạt những sự việc sau đó, thì e rằng đến lúc này Diệp Trí Viễn vẫn không có tâm trạng nào mà yêu, còn An Hạ Dao thì vẫn cứ phải tới những cuộc xem mặt không đầu không cuối.