"Em! Em! Em!" Thầy chủ nhiệm giận dữ mãi không nói ra lời. Học trò cứng đầu thầy đã gặp nhiều, nhưng kiểu như Diệp Trí Viễn thì đây mới là lần đầu. Kiểu học sinh như vậy, nếu giáo dục tốt thì sẽ trở thành nhân tài rường cột của đất nước, nhưng nếu giáo dục không tốt thì sẽ là hủy hoại nhân tài hiếm có.
Thầy chủ nhiệm cảm thấy rất rõ gánh nặng trách nhiệm, bất giác thở dài, chăm chú nhìn Trí Viễn, nói bằng giọng đầy ý tứ sâu xa: "Diệp Trí Viễn, em là một cậu bé thông minh, thành tích của em rất tốt, vì sao em lại tự sa ngã và ruồng bỏ mình như vậy?"
Trên khuôn mặt mới lớn của Diệp Trí Viễn thoáng hiện lên vẻ thiếu tự nhiên, cãi lại với vẻ không vui: "Em không tự sa ngã, không tự ruồng bỏ! Em không thông minh, em rất ngốc! Em là như thế đấy!"
Sau mấy lần hít sâu, lấy lại bình tĩnh, thầy chủ nhiệm nói theo ý của Diệp Trí Viễn: "Thôi được, em ngốc cũng không sao, chỉ cần em chăm chỉ, chịu khó học hành, thầy tin, em nhất định sẽ là chú rùa trong truyện Rùa chạy thi với thỏ."
"E rằng, em sẽ làm thầy thất vọng thôi". Diệp Trí Viễn khẽ đáp.
Thầy chủ nhiệm nhìn Diệp Trí Viễn, chỉ về phía An Hạ Dao: "Có thất vọng hay không thầy không biết, nhưng thầy sẽ xếp cho An Hạ Dao, người đạt điểm cao nhất ngồi cùng bàn, giúp em học bù".
"Sao cơ?" Diệp Trí Viễn trợn tròn mắt.
An Hạ Dao cũng trợn tròn mắt, hôm nay sao lại cứ bị liên lụy thế nhỉ?
Thầy chủ nhiệm nhét bài thi vào tay của Diệp Trí Viễn: "Hãy nhờ bạn cùng bàn giúp cho, hãy sửa lại bài thi này, ngày mai tôi sẽ kiểm tra!"
"Em không ngồi cùng với bạn ấy!" Diệp Trí Viễn từ chối thẳng thừng.
"Thưa thầy, em cũng không ngồi với bạn ấy đâu ạ!" An Hạ Dao giơ tay, đứng dậy.
Thầy chủ nhiệm nhìn Diệp Trí Viễn, rồi lại nhìn An Hạ Dao, nói dứt khoát: "Tôi đã quyết định rồi, nếu em có đề nghị khác thì hãy mời phụ huynh đến gặp tôi để nói!" Thầy chủ nhiệm không để ý gì đến vẻ bất mãn của An Hạ Dao, mà lập tức áp đảo Diệp Trí Viễn.
Nghe thầy chủ nhiệm nói như vậy, Diệp Trí Viễn đành nén nỗi ấm ức lại, đón lấy bài thi, đi về phía An Hạ Dao.
An Hạ Dao vẫn đứng, tức giận nhìn Trí Viễn đang đi về phía mình, bất mãn nói với thầy chủ nhiệm: "Thưa thầy, thầy không thể dùng chủ nghĩa cường quyền như vậy, vì sao em phải ngồi với một kẻ ngốc thi chỉ được điểm 0? Như vậy sẽ ảnh hưởng đến thành tích của em!"
Diệp Trí Viễn vừa nghe thấy những lời ấy, trong lòng rất không vui, thi được điểm 0 thì là kẻ ngu ngốc à? Nhìn An Hạ Dao trong bộ đồng phục học sinh màu nâu, chẳng khác gì "đống đất" hình thức không xinh xắn thì thôi, lại còn bịt răng nữa chứ, khi mở miệng ra nói, ánh đồng vàng của chiếc răng được bịt rất chói mắt. Con bé xấu xí này lại dám chê mình làm ảnh hưởng tới thành tích của nó, đúng là quá coi thường Diệp Trí Viễn ta rồi.
Thầy chủ nhiệm xoa dịu An Hạ Dao: "Thành tích của em tốt giữa bạn bè thì phải giúp nhau, đó là việc nên làm, vì vậy, thầy giao Diệp Trí Viễn, nhờ em giúp cậu ấy!"
"Thành tích của lớp trưởng cũng tốt, sạo lại không để bạn ấy ngồi với lớp trưởng?" Hạ Dao là một cô bé bướng bỉnh, cô không muốn ngồi với một thiếu niên có nhiều vấn đề như Diệp Trí Viễn. Lớp trưởng là một cô bé béo tròn, đang ngước mắt nhìn Diệp Trí Viễn với vẻ say mê, nghe An Hạ Dao nói vậy, bèn xung phong đứng dậy, nói: "Đúng đấy ạ, thưa thầy, hay là thầy để bạn Diệp Trí Viễn ngồi với em đi ạ!"
Diệp Trí Viễn quay lại nhìn, bất giác người sởn da gà, nếu bị một đứa si tình như thế bám lấy thì chi bằng ngồi với con bé xấu xí có thiên kiến với mình kia còn hơn, ít nhất thì cũng không bị ngập chìm trong nước dãi của đứa si tình kia, tai cũng được yên tĩnh hơn.
Thầy chủ nhiệm khẽ hắng giọng, dường như thầy đang cân nhắc.
Diệp Trí Viễn vội nhảy ra, lên tiếng: "Thưa thầy, em ngồi với bạn An Hạ Dao là được rồi, em sẽ cố gắng học tập".
"Thưa thầy, em không muốn!" An Hạ Dao cuống lên.
"Thưa thầy, lần thi kiểm tra chất lượng này, nếu kết quả của em cao hơn của An Hạ Dao, thì thầy có đồng ý để cho hai chúng em trở thành bạn cùng bàn không?" Diệp Trí Viễn nói với thầy giáo chủ nhiệm với vẻ nhẹ tênh, nhưng thực ra cậu đang rất giận, hậu quả vì thế sẽ rất nghiêm trọng! Con bé xấu xí, dám không nể mặt cậu, chê bai cậu, lại còn đẩy cậu sang với lớp trưởng si tình, đúng là ép người quá đáng!
Thầy chủ nhiệm vừa nghe nói vậy, thấy đúng như mong muốn, bèn hứa: "Được, Diệp Trí Viễn, em sẽ ngồi cùng bàn với An Hạ Dao". Ông dễ dàng thỏa mãn, không mong Diệp Trí Viễn phát huy khả năng thiên tài, mà chỉ cần cậu đừng để kết quả thi bị điểm 0 và kéo lùi thành tích của cả lớp.
"Thưa thầy, em không đồng ý..."
"An Hạ Dao, nếu em còn ý kiến khác, hãy mời phụ huynh đến để nói với thầy!" Thầy chủ nhiệm cắt ngang lời An Hạ Dao.
Chào thua rồi đấy, học sinh lớp 10 rồi chứ đâu còn là học sinh mầm non, mà không vừa lòng với bạn là mời cha mẹ đến trường, hơn nữa, với cái kiểu cách của thầy chủ nhiệm thì dù có mời cha mẹ đến thì thầy cũng không bỏ cách làm của mình, và yêu cầu cô ngồi cùng bàn với Diệp Trí Viễn bằng được.
Có ai đó gọi thầy chủ nhiệm ở ngoài cửa, ông ném lại một câu: "Hai em cứ xem trước bài thi đi, lát nữa thầy quay lại giải thích!" rồi vội vã đi ra.
An Hạ Dao ấm ức nén những giọt nước mắt lại, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nỗi tức giận biến thành động lực, trừng đôi mắt đen láy lườm Diệp Trí Viễn mãi không thôi.
Nếu ánh mắt mà có thể Gi*t người được, thì trên người Diệp Trí Viễn đã có đầy những "vết dao ánh mắt" và phải ૮ɦếƭ không bao nhiêu lần.
Diệp Trí Viễn cũng nắm chặt tay đành nắm đấm, bước nhanh đến bên cạnh An Hạ dao, đưa mắt lạnh lùng nhìn người bạn ngồi cùng bàn với cô, cô bạn ấy hiểu ý vội vàng thu dọn sách vở, rồi đứng sang bên.
Diệp Trí Viễn ngang nhiên ngồi xuống bàn, hai tay ôm иgự¢, giận dữ nhìn An Hạ Dao, nói với giọng khinh thường: "An Hạ Dao, con bé niềng răng kia, cậu coi thuờng tôi phải không? Đã thế, tôi cứ ngồi bên cạnh cậu cho xem!"
Hạ Dao giận dữ nhìn Trí Viễn, nỗi giận dữ lan khắp toàn thân, dám gọi cô là "con bé niềng răng", vì thế cô cũng không chịu thua, mà lập tức tặng cho Diệp Trí Viễn một biệt hiệu: "Đồ ngốc điểm 0! Cậu không nên mang cái tên Diệp Trí Viễn nữa, mà gọi ngay là Ngốc Điểm 0 đi, sao cậu không ૮ɦếƭ vì ngốc đi?"
"Tôi mà ngốc ૮ɦếƭ thì có lợi gì cho một đứa xấu xí như cậu?" Diệp Trí Viễn nhướn đôi mày đẹp, "Có phải sợ ngồi cùng bàn với tôi, là vì sợ sẽ thích tôi không?" Nói rồi, còn hất đầu một cách đắc ý, đầy tự mãn: "Tuy tôi đẹp trai, phong độ, người nhìn thấy phải yêu, hoa nhìn thấy phải nở, xe ô tô nhìn thấy phải nổ lốp, các cô gái xinh đẹp đua nhau ngã trước chân, nhưng với một cô gái xấu xí như cậu, à phải nói là con bé niềng răng mới phải thì quên đi, tôi không có hứng với cậu!"
"Đừng có mà tưởng bở, đồ không biết sĩ diện!"An Hạ Dao lập tức trừng mắt nhìn trả Diệp Trí Viễn.
"Những đứa có sĩ diện mới là mặt dày, còn những người không có sĩ diện thì chẳng thèm đến kiểu sĩ diện ấy!" Trí Viễn tưng tửng đáp lại, nhìn An Hạ Dao với vẻ khinh bỉ: "Giống như cậu ấy, sĩ diện hão, đồ niềng răng!"
"Cậu! Cậu! Cậu" An Hạ Dao bị Diệp Trí Viễn làm cho tức điên lên, lần đầu tiên mới thấy thế nào là "miệng lưỡi độc địa."
"Này con bé niềng răng, xấu xí không phải là lỗi của cậu, nhưng mà lại lộ diện để làm người khác sợ, thì là cậu sai rồi!" Diệp Trí Viễn tiếp tục làm tổn thương An Hạ Dao không chút e dè: "Cậu nhìn đi, cầm gương ra mà soi bộ dạng mình bây giờ đi? Eo ôi, tôi sợ đến ૮ɦếƭ mất!"
"Diệp Trí Viễn!" An Hạ Dao bị Diệp Trí Viễn làm cho tức đến mất bình tĩnh, đấm mạnh tay xuống bàn, sống mũi cay sè, nước mắt vòng quanh, rồi cứ thế tuôn ra. Đổi với bất cứ cô gái nào thì những lời vừa rồi của Diệp Trí Viễn cũng là những lời làm tổn thương nghiêm trọng.
Diệp Trí Viễn thấy An Hạ Dao bị mình làm cho tức giận đến run cả người thì rất khoái trí, có điều, con gái thay đổi nhanh như trở bàn tay, cậu vẫn còn chưa hết khoái trí thì đã thấy An Hạ Dao khóc, từng giọt nước mắt như hạt ngọc lã chã rơi xuống.
Bất cứ người đàn ông nào khi nhìn thấy con gái khóc cũng đều cảm thấy không biết phải làm gì, nhất là cô gái ấy vừa mới rồi còn nhe nanh giơ vuốt, cùng lời qua tiếng lại và làm tổn thương lẫn nhau với mình, bây giờ thì lại khóc không chút để ý đến hình ảnh, nước mắt nước mũi chan chứa, nức nở không thành hơi.
Diệp Trí Viễn chợt thấy áy náy, bèn đưa tay lay cô: "Này, cô bé xấu xí, đừng khóc nữa, đừng làm như là tôi bắt nạt cậu nữa".
"Chính cậu đã bắt nạt tôi!" An Hạ Dao gạt mạnh tay Diệp Trí Viễn, càng khóc nức.
Tiếng hét đó làm cho Diệp Trí Viễn có tật giật mình, ngượng ngập nói: "Tôi không bắt nạt cậu, đừng khóc nữa!"
An Hạ Dao không thèm để ý đến Diệp Trí Viễn, gục mặt xuống bàn khóc rất đau lòng. Lòng rất ấm ức, tự nhiên lại phải ngồi cùng bàn với một kẻ có vấn đề, lại còn bị hắn coi thường như vậy, khinh bỉ như vậy, đau lòng quá.
"Chuyện gì thế?" Thầy chủ nhiệm đã quay trở lại, tiếng khóc của An Hạ Dao vẫn rất rõ, thầy quan tâm bước lại, nhìn Diệp Trí Viễn đang lúng túng, hỏi.
Diệp Trí Viễn cúi đầu, đáp một cách không rõ ràng: "Không có gì đâu ạ, con gái mà, vốn phiền phức như thế đấy! Bạn ấy muốn khóc thì để cho bạn ấy khóc thôi!"
"Diệp Trí Viễn, em bắt nạt An Hạ Dao phải không?" Thầy chủ nhiệm hỏi.
Diệp Trí Viễn biện bạch: "Em không bắt nạt bạn ấy!"
"Cậu đã bắt nạt tôi, cậu bảo tôi là đồ xấu xí, đồ niềng răng còn gì!" An Hạ Dao hít một hơi sâu, đôi mắt đỏ lên vì khóc vẫn còn ngân ngấn nước mắt, ngẩng đầu lên, nhìn vào Diệp Trí Viễn tố cáo.
Thầy chủ nhiệm ngước đôi mắt sâu, nhìn Diệp Trí Viễn, hỏi với giọng đầy áp lực: "Đúng thế không?"
Trí Viễn gật đầu, bất lực thừa nhận: "Thôi được, em thừa nhận, em gọi bạn ấy là con bé xấu xí, con bé niềng răng, nhưng, em toàn nói sự thật đấy chứ!"
An Hạ Dao vừa nghe thấy thế, tức giận gục xuống bàn, lại khóc tướng có rất khổ tâm.
"Diệp Trí Viễn, xin lỗi An Hạ Dao ngay!" Thầy chủ nhiệm bạt vào đầu của Diệp Trí Viễn với vẻ giận dữ, "Thầy phạt em, lát nữa chạy mười vòng quanh sân vận động!"
Rất ít người dám bạt vào đầu Diệp Trí Viễn, nhưng lúc này cậu không có vẻ gì là nổi giận, có thể thấy, nước mắt của An Hạ Dao khiến cậu cảm thấy không giữ được vẻ bình thường nữa.
Diệp Trí Viễn huých vào người An Hạ Dao, nói một cách nghiêm túc: "Này, niềng răng, xin lỗi nhé..."
An Hạ Dao trừng đôi mắt rực lửa lườm Diệp Trí Viễn, bặm môi không nói gì.
Diệp Trí Viễn bị An Hạ Dao lườm cho phát cuống, vội đổi giọng, nói: "An Hạ Dao, thôi nhé, tôi nói xin lỗi rồi, bạn đừng có giận nữa, tôi còn bị phạt chạy mười vòng quanh sân vận động, tôi cũng đang muốn khóc đây."
Thầy chủ nhiệm vội xen vào: "An Hạ Dao, lát nữa em hãy giám sát Diệp Trí Viễn, xem có chạy đủ số vòng không rồi nói cho thầy biết, để ngày mai thầy kiểm tra, phạt cậu ta chạy hai mươi vòng."
"Thưa thầy, có thật thế không? Mười vòng là 8.000 mét đấy!" Khuôn mặt điển trai của Diệp Trí Viễn lập tức nhăn nhó, đau khổ như quả mướp đắng.
An Hạ Dao đã khóc, đã được trút bỏ, vì thế trong lòng cũng thấy dễ chịu hơn, đón nhận bạn cùng bàn mới, hỉ mũi, ném một câu cho Diệp Trí Viễn: "Đáng đời!" sau đó quay người, vơ cuốn vở của mình lên xem.
Thầy chủ nhiệm thấy tình hình đã ổn, bèn nói một câu: "Các em xem bài đi, có vấn đề gì hãy cùng giúp nhau giải đáp. Lát nữa thầy sẽ tổng hợp để giảng lại." Nói xong, thầy ra khỏi lớp.