Tư Vũ vừa rời giường không lâu thì bên tai truyền đến tiếng chuông cửa. Cô ra mở cửa thì thấy bà Thẩm đã đứng ở ngoài rồi.
“Mẹ, sao sớm vậy đã tới rồi?” Cô ngạc nhiên hỏi.
Bà Thẩm nhẹ gật đầu “Hôm qua mẹ muốn tới thăm con, nhưng bệnh phong thấp của ba con lại phát tác nên mẹ không có thời gian. Con…có khỏe không?” Bà lo lắng nhìn cô.
“Con…..không có việc gì đâu.” Khuôn mặt Tư Vũ trở nên không tự nhiên, còn mơ hồ nói “Mẹ, vào đây đi.”
“Tiểu Vũ, nếu như ở đây không vui thì hãy trở về với mẹ.” Bà Thẩm kéo tay cô.
Trong mắt Tư Vũ lập tức xuất hiện một tầng sương mỏng nhìn mẹ đang ân cần nhìn minh, cô nén nỗi lòng ủy khuất, giả bộ mỉm cười: “Mẹ, mẹ yên tâm, con rất khỏe mà.”
“Vậy là tốt rồi!” Bà Thẩm bán tín bán nghi, bà cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vậy nhưng vì con gái đã nói như thế nên bà cũng không tiếp tục truy vấn, hôm nay bà chỉ âm thầm khẩn cầu ông trời phù hộ để mình nhận hết mọi đau khổ của con gái.
Đúng lúc Trạc Thác từ phòng ngủ đi đến, đầu tiên anh chào hỏi bà Thẩm rồi đến bên cạnh Tư Vũ, ôn nhu nói: “Vũ nhi, anh đói bụng rồi.”
Đối với sự “ôn nhu” cùng xấu xa của anh Tư Vũ lại nao nao, nhớ đến những hành vi man rợ của anh đem qua cô cảm thấy căm tức đến mức muốn từ mặt.
“Vũ nhi…….” Anh lại bắt đầu gọi cô.
“Tiểu Vũ, hay để mẹ nấu gì đó cho hai đứa ăn nhé.” Bà Thẩm thấy thế lập tức lên tiếng.
“Không cần đâu mẹ, để con tự làm. Mẹ cứ ngồi đây đi.” Nói xong cô bước đến phòng bếp, trước khi đi còn ngoái đầu lại trừng mắt liếc Trạc Thác một cái.
Trạc Thác lại nhìn cô cười tà mị, đến khi bóng dần rời xa anh mới quay mặt lại nhìn bà Thẩm, chân thành nói: “Bác gái, hay bác hãy chuyển đến đây ở luôn đi, dù sao cũng có phòng trống.”
Bà Thẩm sửng sốt vội vàng từ chối: “Không…..Không cần đâu. Ba của Tiểu Vũ hành động bất tiện, bác muốn ở nhà để chăm sóc ông ấy.”
Đối với người mẹ mãi mãi hiền lành này, từ đáy lòng Trạc Thác luôn kính trọng bà nên gọi bà đến ở, một mặt là vì Vũ nhi, một mặt là vì mình; bởi có bà ở đây nên Vũ nhi sẽ không thể tức giận, nhưng đối với con người nhẫn tâm Thẩm Lạc Chính thì anh không thể dễ dàng tha thứ được.
“Bác mà rảnh thì hãy bớt chút thời gian đến thăm Vũ nhi.”
“Ừ, bác biết rồi!” Bà Thẩm gật đầu mỉm cười.
Một lúc sau Tư Vũ bưng một bát nóng hổi đặt trên mặt bàn, trầm mặt nói với Trạc Thác: “Mau ăn đi!”
Sau đó cô đến ngồi bên cạnh bà Thẩm: “Mẹ cũng đói bụng rồi phải không? Trong nồi còn cơm đó, chúng ta đi ăn đi.”
Nói xong cô kéo bà Thẩm vào trong bếp, lôi ra thêm hai chiếc bát.
Trạc Thác yên lặng ăn cơm, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Tư Vũ, Tư Vũ vội vàng tránh ánh mắt chán ghét của anh mà cùng tán ngẫu với bà Thẩm.
“Vũ nhi, anh quyết định hôm nay sẽ không đến công ty, chúng ta ra ngoài du ngoạn một ngày được không?” Trạc Thác đột nhiên xen vào một câu.
Tư Vũ kinh ngạc một chút, từ lúc đến đây ở anh chưa từng đưa mình ra ngoài, đột nhiên hôm nay nói như vậy là có ý gì?
Bà Thẩm nghe được cho là anh đã thật sự thay đổi, bắt đầu thật tình đối xử với Tư Vũ liền vui mừng nói: “Tiểu Vũ, suốt ngày ở trong nhà cũng rất buồn bực, hay cứ đi chơi một chút đi.”
Lời nói của bà Thẩm khiến Tư Vũ kinh ngạc, mẹ cô từ khi nào lại đứng về phía bên kia vậy? Ngăn cản nghi vấn từ trong lòng, cô từ chối: “Không được. Không phải bệnh phong thấp của ba lại tái phát ư, chúng ta phải về thăm ông ấy chứ?”
“Không cần đâu, ông ấy không sao rồi.” Bà Thẩm cuống quýt ngăn cản.
“Vũ nhi……” Trạc Thác kéo dài thanh âm với vẻ mặt đáng thương nhìn cô.
Tư Vũ bất đắc dĩ trợn trò mắt, anh điên rồi, đường đường là đàn ông mà lại làm nũng như thế, để xem rốt cục anh muốn chơi trò gì. Thế nên cô gật đầu đồng ý.
Sau khi bà Thẩm rời khỏi, Tư Vũ tranh thủ thời gian rửa bát đũa, khi mọi thứ đã xong xuôi thì cô thấy Trạc Thác đã thay quần áo xong rồi.
Mặc một bộ quần áo thoải mái khiến thân hình anh càng thêm thon dài, to lớn; vẻ lãnh mạc đã bớt đi rất nhiều, hiện tại anh rất tao nhã và ôn thuận như Như Ngọc. Cặp lông mày với đôi mắt như có nỗi buồn gì đó, anh cứ nhìn chằm chằm cô, lơ đãng một chút là cô đã bị hấp dẫn; sống mũi anh tuấn, từng góc cạnh của khóe môi như không nở nụ cười, Tư Vũ cứ thế mà say đắm.
“Vũ nhi, thích không? Có phải rất đẹp trai không?” Đến khi tiếng nói hung hậu vang lên Tư Vũ mới hồi phục lại tinh thần, nhận thất không biết anh đã đến gần mình được bao lâu khuôn mặt cô ửng hồng, nhanh chóng né tránh, chạy thẳng đến phòng thay đồ để lại đằng sau từng đợt tiếng cười trầm thấp.
----------------
Phóng viên đúng là chỗ nào cũng có, đặc biệt là những phóng viên ngành giải trí.
Trước quảng trường Nhân Dân, Trạc Thác vừa dắt tay Tư Vũ xuất hiện, lập tức có một đám ký giả đột nhiên ào tới.
“Trạc tổng giám đốc, xin hỏi cô gái bên cạnh anh là ai? Cô ấy có quan hệ gì với anh?”
“Chúng tôi là…..bạn bè!” Gương mặt trả lời tràn ngập bình tĩnh.
“Trạc tổng giám đốc, nghe nói sáu năm trước anh với cô gái này quan hệ không đơn giản chỉ là bạn bè như vậy?”
“Trạc tổng giám đốc, theo như tôi được biết hai người đang ở cùng nhau có đúng không? Có thật cô gái này là đích thực mệnh thiên nữ của anh không?”
“Xin hỏi hai người tính bao giờ kết hôn?”
…………………………………….
Các phóng viên cứ thay nhau liên hồi oanh tạc, đối mặt với các vấn đề liên tiếp Trạc Thác chỉ một mực mỉm cười mà không trả lời cũng không hề phủ nhận. Tư Vũ thì từ lúc máy ảnh nhấp nháy đến lúc bị truy đuổi cô đều cúi đầu xuống.
Mắt thất không khác biệt lắm, Trạc Thác liền nghiêm túc nói một câu: “Các vị, tôi còn có một buổi tiệc, xin các vị nhường đường cho. Cám ơn!” Nói xong, anh ôm lấy Tư Vũ đi thẳng.
Nói cũng lạ, tại sao những phóng viên kia lại lập tức dừng hỏi, còn rất tự nhiên né ra một con đường để họ đi qua. Đến khi họ chậm rãi rời khỏi thì đám phóng viên giải tán ngay lập tức.
Tại sao phóng viên lại biết được Trạc Thác sẽ xuất hiện ở đây mà chạy đến phỏng vấn? Lạ thật, liệu có phải trước đó Trạc Thác đã phái người truyền tin ra ngoài không. Mục đích trong việc này là gì chỉ sợ chỉ mình anh mới biết được thôi!
----------
“Xin chào mọi người, xin mời đón xem tin tức giải trí. Sáng nay, Trạc tổng giám đốc của tập đoàn ảnh nghiệp Thịnh Trạc đã xuất hiện ở Quảng Trường Nhân Dân, bên cạnh còn có một cô gái trẻ đi cùng. Theo nguồn tin tức lộ ra thì cô gái này hiệ đang sống cùng Trạc tổng giám đốc. Đối mặt với các câu hỏi của phóng viên rằng họ có ý định tiến tới hay không, Trạc tổng giám đốc chỉ cười mà không nói gì, có thể là bí mật……”
Tư Đồ Thụy ngơ ngác nhìn màn hình TV, nghe nữ phát thanh viên đưa tin mà gương mặt anh hiện lên thần sắc khó hiểu. Tư Vũ làm sao có thể sống chung với hắn được? Họ đã bắt đầu được bao lâu rồi? Cuối cùng anh cũng hiểu được tại sao hôm qua khi ở nhà hàng nhìn thấy Trạc Thác thì Tư Vũ tỏ ra khác thường. Chính là vì Trạc Thác, thế người phụ nữ và đứa trẻ đi cùng hắn là ai? Bọn họ có quan hệ gì?
Xem TV phát tin về cuộc phỏng vấn Trạc Thác, Trần Tĩnh Di vừa mừng vừa sự, hóa ra anh ấy vẫn đang sống cùng chị Thẩm! Vậy còn Tư Đồ Thụy đang đóng vai trò gì? Nghĩ đi nghĩ lại cô, cô không khỏi đảo mắt sang nhìn Tiểu Ngạn.
Tại Thẩm gia.
Thẩm Lạc Chính vui mừng: “Bà à, A Thác đưa Tiểu Vũ ra ngoài như thế liệu có phải là đã tha thứ cho con bé không, có thật là đã chấp nhận con bé không?”
Bà Thẩm cũng đầy sung sướng, vui mừng nói: “Hy vọng lần này sau cơn mưa trời lại sáng thật!”
Mục Thuần chăm chú nhìn màn hình TV có phiền muộn thương cảm, buồn vui lẫn lộn. Cô ấy….rốt cục cũng đã chờ được đến lúc này! “Chúc phúc cho em nha, Tư Vũ.” Anh thì thào tự nói.
Trong văn phòng xử lý yên tĩnh, Trạc Thác tắt TV đi, trên mặt lộ ra vẻ mặt thỏa mãn, đắc ý. Đi đến cửa sổ bên cạnh, anh nhìn xuống những ngọn đèn đường đáng dần sáng lên trong đầu hiện lên một gương mặt tuyệt mỹ. Anh đến trước bàn làm việc, cầm lấy áo khoác và đi ra khỏi cửa phòng.
Bạn đang đọc truyện tại website
Thich Truyen. VN - Web đọc truyện miễn phí tốt nhất hiện nay.
Tư Vũ vừa xào thức ăn trong nồi vừa nhớ lại chuyện vừa rồi trên TV. Đối với việc hôm nay biểu hiện và cử chỉ thân mật khác thường của Trạc Thác cô nghĩ mãi mà không thông.
Buổi sáng sau khi rời khỏi quảng trường Nhân Dân, anh ấy đã đưa mình đến vùng ngoại ô ăn cơm trưa, sau đó lại đi tắm suối nước nóng, thật là một ngày dài. Mãi cho đến bốn giờ, đột nhiên ah nhận được cuộc gọi từ công ty nói có việc quan trọng cần anh giải quyết gấp anh mới quyết định đưa cô về rồi mới đến công ty.
Trước đây mỗi lần ra ngoài anh đều ngụy trang, nhưng hôm nay đến cả kính râm anh cũng không mang, chỉ như một người bình thường chứ không phải là siêu sao có nhiều người truy đuổi. Giáp mặt với các phóng viên, nếu không phủ nhận thì anh chỉ mỉm cười với họ. Chẳng lẽ anh không nói gì là thừa nhận điều gì sao? Anh làm như vậy rốt cuộc là có mục đích gì?
Đột nhiên có một vòng tay vờn quanh eo cô, một mùi hương quen thuộc xông vào mũi, Tư Vũ khẽ run lên, nói: “Anh…về rồi à?”
Trạc Thác không nói chỉ ôm chặt lấy cô, mái đầu dài dụi sâu vào cổ cô hít thở từng đợt.
Từng đợt khí nóng tỏa ra làm cho Tư Vũ tê dại không thôi, cô không tự nhiên ngọ nguậy một cái “Em…. Đang xào rau.”
“Vũ nhi, anh đói bụng….” Âm thanh nồng đầy ham muốn đầy ý tứ.
Khuôn mặt Tư Vũ đột nhiên ửng hồng, cô ho nhẹ một tiếng giả bộ nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của anh “Vậy anh chờ em một lát đi, sắp có cơ cơm ăn rồi.”
“Vũ nhi……..” Trạc Thác cố tính không để cô trốn tránh, lại cắn nhẹ lên lỗ tai cô sau đó hôn lên cổ.
“Thác……” Tiếng nói mềm mại có chứa tia lười biếng, cô có ý muốn từ chối nhưng lại không biết rằng đối với Trạc Thác mà nói lại là một điểm trí mạng hấp dẫn.
Quả nhiên anh nhanh chóng tắt bếp gas đi, ôm ngang người cô ra khỏi bếp tiến thẳng đến phòng ngủ.
Tư Vũ còn không kịp phản ứng, đột nhiên phát hiện ra tạp dề trên người mình đã bị trút bỏ từ bao giờ rồi, hiện giờ cô đang nằm trên giường lớn còn Trạc Thác thì đang ૮ởเ φµầɳ áo trên người cô.
“Không được, Thác! Vẫn còn đang nấu ăn.” Cô ngăn cản.
Trạc Thác đè tay cô lại, từ từ áp đôi môi xuống đôi môi đỏ mọng của cô sau đó lại tiếp tục trút bỏ quần áo trên người cô.
Rất nhanh, cô cảm giác toàn thân trở nên mát mẻ, cúi đầu xem xét cô đã…không mảnh vải che thân. Khi cô thoáng nhìn Ⱡồ₦g иgự¢ trần gợi cảm của Trạc Thác, còn thấy…phân thân cực đại ở dưới đã to đến hù ૮ɦếƭ người thì khuôn mặt cô lập tức đỏ ửng còn đôi chút hoảng sợ. Liệu anh có tra tấn mình như tối qua không? Nghĩ đến đây sắc mặt cô trở nên tái nhợt, toàn thân cứng nhắc run rẩy.
Trạc Thác không hề phát hiện rằng cô đang khác thường, hiện giờ trong mắt anh chỉ có thân hình trắng nõn dưới thân, cảm giác được nhiệt từng đợt truyền tới từ bụng dưới, anh không thể chờ đợi được bắt đầu thăm dò cơ thể cô, dồn dập hôn lên hai khóe môi đỏ mọng đang hé mở kiều diễm.
Tư Vũ muốn cự tuyệt anh, tận đáy lòng anh không nhừng thúc giục cô phải nhanh đẩy anh ra. Nhưng Trạc Thác đã ở trên người cô mà đốt lửa rồi, toàn thân trở nên tê dại khiến ý chí đành rút lui. Điều làm cô vừa thẹn vừa giận chính là trong miệng cô lại phát ra những tiếng ՐêՈ Րỉ ngắt quãng, cô không kìm được lòng mà cong người lên, hai chân không tự chủ được tự động mở ra, cặp ௱ôЛƓ trắng nõn chậm rãi vặn vẹo.
Đây là tất cả những gì biểu hiện anh cần, cô vô cùng xấu hổ……
Rất nhanh sau đó căn phòng yên tĩnh truyền đến từng đợt tiếng ՐêՈ Րỉ hưng phấn cùng tiếng gầm thở dốc.
Hoan ái qua đi, Trạc Thác mệt mỏi ghé vào người cô, từng ngụm từng ngụm thở phì phò với vẻ mặt thỏa mãn.
Tư Vũ âm thầm ảo não tức giận. Cô giận mình không cảm thấy thẹn, giận sự suy nhược của mình; cốn nên cự tuyệt anh, nên đẩy anh ra nhưng cuối cùng lại chìm vào sự quyến rũ, còn vô sỉ cầu xin anh tiến vào. Không phải đã từng thề đã không quan tâm anh nữa, không để ý đến anh nữa sao? Tại sao lại còn như thế? Chẳng nhẽ mình ∂âм ô đến vậy sao?
“Vũ nhi, em làm sao vậy?” Mới bình phục lại sau cảm xúc tình dục, Trạc Thác thấy khuôn mặt cô đầy sự bất định, buồn bực hỏi ra.
Tư Vũ nhàn nhạt nhìn anh, lúng túng nói: “Em muốn tiếp tục đi xào rau.”
Nói xong không chờ anh trả lời, cô dời khỏi người anh, cầm lấy quần áo mặc vào rồi đi ra ngoài.
Gương mặt Trạc Thác vẫn tràn đầy nghi hoặc, anh cũng cầm lấy quần áo dưới chân mặc lên chậm rãi đi ra ngoài.
Trầm luân rồi, triệt để trần luân.
Sáng sớm hôm qua cô còn quyết định từ nay không bao giờ để ý đến anh nữa, nhưng cuối cùng vẫn là cầu xin khi anh nhu tình khi anh tấn công phía dưới. Tại sao anh đột nhiên lại thay đổi như vậy? Người này căn bản không phải anh, rốt cuộc anh muốn như thế nào? Sự nhu tình của anh là thật lòng hay chỉ là giả dối? Sự nhu tình này của anh có thể kéo dài được bao lâu? Một lát hay cả đời?
Tối qua cô lại trầm luân cùng anh nhưng lại không chỉ một hồi! Đúng, mỗi lần đều là anh đặt xuống nâng lên, nhưng đến cuối cùng cô từ giãy dụa chuyển thành phối hợp, cô bị động chậm rãi trở thành chủ động, còn lớn tiếng kêu rên tên anh.
Mỗi lần thấy vẻ tà ác cùng đắc ý của anh, cô không thể tưởng tượng được mình lúc ấy dâm đãng cỡ nào. “Không, không thể như vậy nữa, không thể lại bị anh mê hoặc nữa!” Trong đầu cô không ngừng vang lên những lời nói này.
Lúc cô đang nghi hoặc, lo nghĩ, ai than thì đột nhiên điện thoại vang lên.
“Tư Vũ, anh là A Thụy. Em còn nhớ chuyện sáng hôm trước không? Trước hôm anh mới về nước.” Tiếng nói của Tư Đồ Thụy ở đầu dây bên kia kinh hỉ nhẹ nhàng truyền đến.
“Tiêu Minh? Anh nói cô ấy và cả nhà di dân đến Canada đã về rồi sao?” Tư Vũ tràn đầy kích động cùng ngạc nhiên.
“Đúng. Lần anfy cô ấy trở về nghỉ phép, về được vài ngày rồi, nói rất muốn gặp em. Hiện giờ em có rảnh không? Hãy đến đây đi.”
Tư Vũ không chút do dự liền đồng ý. Tiêu Minh – là người bạn tốt duy nhất của cô từ hồi tiểu học. Từ năm Thẩm gia bị phá sản, Tiêu Minh từng muốn tới giúp đỡ cô nhưng trường học lắm thị phi lại hay bị soi mói nên cô từ chối ý tốt của cô ấy.
Trong hai năm gần đây Tiêu Minh đi làm bác sĩ thực tập, và cả hai không còn liên lạc với nhau nữa. Lần này cô ấy trở về nói nhất định phải gặp nhau một lần.
Gạt bỏ những tầm tư phiền muộn, Tư Vũ chọn một bộ váy thanh thoát, những bộ váy này đều do Trạc Thác mua cho cô, tất cả đều là hàng hiệu cả, mặc nó đi gặp họ cũng không quá thất lễ.