Trong phòng họp rộng lớn.
Mọi người đều im như hến, nơm nớp lo sợ nhìn chàng trai với khuôn mặt lạnh như băng ngồi ở giữa, dù mọi ngày anh rất lạnh lùng nhưng vẫn tốt hơn so với hôm nay: u ám khủng bố như sấm, người nào nói sai một chút hoặc nói nhỏ đều bị anh chỉ trích.
Trạc Thác vẫn nhìn mọi người nhưng đôi mắt đen vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại trước mặt. Đêm qua anh đã tìm khắp cả nội thành mà vẫn không thấy cô đâu, đến sáu giờ sáng nay anh mới mệt mỏi về đến nhà, rửa mặt qua loa sau đó để lại một tờ giấy nhắn cho cô rồi vội vàng chạy đến công ty cử hành hội nghị trọng yếu này – việc tuyển nữ diễn viên cuối cùng cho bộ phim.
“Tổng giám đốc, kết quả đã rõ.” Thái độ thất thường của anh khiến Trương Thiên Minh cũng cảm thấy bực mình nhưng vẫn phải kiên trì nói chuyện với anh, ai bảo mình là trợ lý của anh ta.
Trạc Thác bình tâm trở lại hỏi: “Kết quả thế nào?”
“Mọi người nhất trí cho rằng, số tám – Lý Hạo Nguyệt sẽ chiến thắng!”
Trạc Thác nhìn anh hỏi: “Vậy cậu cảm thấy thế nào?”
“Số tám – Lý Hạo Nguyệt: hình tượng rất phù hợp với vai chính của chúng ta; hơn nữa diễn xuất của cô ta coi như là ổn, chỉ cần chúng ta chỉ đạo thêm chắc sẽ không có vấn đề gì đâu.”
“OK, vậy chọn cô ấy đi. Ngày mai hẹn với cô ấy, nói cụ thể những việc phải làm. Tan họp.” Cho đến nay, trong việc tuyển chọn, đề bạt diễn viên, Trương Thiên Minh luôn trợ giúp anh không ít cho nên Thác rất tin tưởng vào mắt nhìn người của anh.
Mọi người âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cung kính tạm biệt anh rồi nhanh chóng rời khỏi phòng.
“Thiên Minh, buổi chiều có việc gì quan trọng không?” Đợi đến khi trong phòng chỉ còn hai người thì Trạc Thác mới hỏi.
“Từ hai giờ đến ba giờ có hẹn với tổng giám đốc công ty coca cola bàn công việc; từ ba giờ đến bốn giờ cùng công ty đĩa nhạc Thiên Hồng bàn về việc phát hành album tiếp theo; từ bốn giờ đến sáu giờ nhận lời mời tham gia với tập đoàn Thái Chính về việc Lý đổng sự chuẩn bị mở cuộc đấu giá.”
“Gọi điện cho thư ký của Lý đổng sự nói tôi có việc nên không thể tham gia được. Còn nữa, ngày mai gửi một phong bì đến cho Lý đổng sự.”
Trương Thiên Minh ngạc nhiên, bình thường mọi công việc của tổng giám đốc đều qua anh xử lý, theo như anh biết thì không hề có việc gì xảy ra; hơn nữa tổng giám đốc rất xem trọng lời mời của Lý đổng sự, không thể nhờ rằng lần này lại lỡ hẹn với ông ấy. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
“Thiên Minh…………..” Trạc Thác nhíu mày, thoáng nhìn người đang ngây ngẩn.
“À, xin lỗi tổng giám đốc, tôi lập tức đi làm ngay.” Nói xong Thiên Minh lễ phép cúi chào anh rồi ra ngoài.
Phòng họp trở lại với sự yên tĩnh ban đầu, Trạc Thác nghiêng mình dựa vào chiếc ghế dựa lớn, ngẩng đầu nhìn đèn trên trần nhà đăm chiêu suy nghĩ. Sau đó anh vơ lấy điện thoại trên bàn, bấm số của cô nhưng hiện thoại vẫn hiện lên trạng thái không có người bắt máy. Anh khẽ nguyền rủa một tiếng, ném mạnh điện thoại xuống mặt bàn, đứng dậy đi đến bên cửa sổ nhìn xuống khung cảnh bên dưới.
---------------
Ở phòng vẽ yên tĩnh nhàn nhã khoảng chừng mười thước vuông, giữa có một chiếc bàn hình chữ nhật có đầy đủ các loại dụng cụ vẽ tranh và thuốc màu. Bên cạnh chiếc bàn có một cái giá vẽ, khuôn mặt Thẩm Tư Vũ nhìn chăm chú vào tờ giấy, tay phải thì không ngừng di chuyển. Khoảng chừng một tiếng sau, một bức tranh thanh thoát, thanh nhã hiện ra trước mắt cô. Cô mê muội nhìn nó, khuôn mặt tỏ ra vô cùng thỏa mãn, đôi mắt nhẹ nhàng tràn ngập hứng thú, đôi môi đỏ mọng cũng có chút nhếch lên.
Lương Mục Thuần bước vào phòng vẽ, thấy cô đang say mê khiến nụ cười của anh cũng tự giác mà nhếch lên; nhẹ nhàng đến gần, đứng sau lưng cô nhìn ngắm bức tranh trên giá, lòng thầm tán dương tài năng này.
Tư Vũ bình tĩnh lại, thấy Lương Mục Thuần đang xem bức tranh của mình, lúng túng nói: “Bêu xấu rồi!”
“Không, bức tranh này rất đẹp, quả thực đã vượt quá sức tưởng tượng của tôi.” Anh nhìn cô, nghiêm túc nói: “Tư Vũ, bức tranh của cô thật sự rất đẹp. Tôi nghĩ nếu tranh này mà treo lên, không đến một giờ sau sẽ có người mua nó.”
Nhìn biểu lộ chân thành này cô biết anh không phải đang nịnh mình, cô vui mừng, chần chừ hỏi: “Thật không đó?”
Lương Mục Thuần kiên quyết gật đầu: “Chắc chắn là thật. Xem ra từ nay về sau tôi cứ ngồi chờ lấy tiền là được rồi.”
Gò má Tư Vũ nóng lên, ngượng ngùng nói: “Anh……quá khen rồi. Đúng rồi, chỗ thuốc màu kia tôi đã dùng hết rồi, anh hay mua ở đâu? Tôi sẽ đến mua một chút đồ rồi về.”
“Chỗ đó đều do Hoa Hợp Thành bán hàng độc quyền. Đúng lúc ngày mai tôi muốn đi nhập hàng, hay cô đi cùng tôi luôn đi.”
“Như vậy được không? Vâng!”
“Mười giờ sáng mai được không?”
“Vâng! Đến lúc đó chúng ta gặp nhau sau nhé.” Đã lâu không thuốc màu, lại còn có anh làm bạn khiến Tư Vũ vô cùng vui mừng.
Sau đó Tư Vũ lại vẽ thêm một bức nữa rồi giúp anh chào hỏi khách, mãi đến bốn giờ chiều mới rời khỏi. Sauk hi tạm biệt Mục Thuần, tâm tình bi thương lúc nãy đã không còn, cô lại quay trở về nhà Trạc Thác.
------------------
Trạc Thác mở cửa đi vào tìm lại khắp nhà một lượt mà vẫn không thấy hình ảnh quen thuộc. Tâm tình của anh càng trở nên rối ren. Đột nhiên có tiếng mở cửa khiến anh vui mừng từ ghế salon chạy đến.
Tư Vũ đẩy cửa, thấy Trạc Thác đã đứng sau cửa thì ngạc nhiên một chút, sau đó mỉm cười nói: “Anh đã về rồi à?”
Trạc Thác nhìn cô thật lâu rồi mới hỏi: “Hôm qua em chạy đi đâu vậy?”
“Em……….Đột nhiên nhận được điện thoại của bạn, cô ấy có chuyện muốn tâm sự nên em đến nhà cô ấy đến giờ.” Tư Vũ ấp úng nói. Cô không muốn để anh biết mình đã nhìn thấy việc anh ℓàм тìин với người phụ nữ khác.
Nghe cô nói vậy, trong lòng Trạc Thác có gì đó không vui, rõ rang cô đã nhìn thấy mình ℓàм тìин với người phụ nữ khác mà cô không hề giận dữ, cũng không ghen tuông sao? Tại sao cô lại nói dối, cố tình xem như không biết gì?
“Xin lỗi, em không mang theo điện thoại nên không báo cho anh được.” Bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm, cô cảm thấy không tự nhiên, vội vàng đi qua anh, cô sợ anh mà tiếp tục tìm hiểu sẽ biết ngay việc mình nói dối.
Nhưng cô vừa bước được vài bước thì tay trái bị anh giữ chặt lại. Cô run lên một cái, không dám quay đầu lại, cứ như vậy mà ngây người đứng im.
Trạc Thác cũng không nói lời nào, chỉ chăm chú nắm chặt tay cô.
Đến khi có tiếng điện thoại vang lên mới phá tan cục diện xấu hổ này, cuối cùng thì Trạc Thác cũng buông tay, đi đến chỗ ghế salon nghe điện thoại.
Tư Vũ nhân cơ hội chạy đi. Quay về phòng ngủ, cô đang thay bộ quần áo đã mặc trên người hai ngày, chưa kịp thay một bộ quần áo sách khác thì cửa phòng đột nhiên mở ra, một bóng người cao lớn tiến vào, đên bên cô ôm chặt lấy cô, đầu được chôn vùi trong bờ иgự¢ trắng như tuyết của cô.
Tư Vũ giật mình, nói: “Thác, em muốn đi nấu cơm.”
Trạc Thác chẳng những không buông ra, ngược lại anh còn ôm cô chặt hơn, một tay sờ sau lưng cô, nhẹ nhàng ϲởí áօ lót của cô, bờ иgự¢ trắng ngần đầy đặn lập tức hiện lên trước mắt, hai khóe môi mỏng của anh không chờ được mà ngậm lấy một trong hai viên ô mai hồng phấn đó, tay còn lại dùng sức xoa nắn bên иgự¢ còn lại của cô.
Tư Vũ sợ hãi vừa la hét vừa giãy dụa: “Thác, đừng như vậy mà!”
Dường như anh không nghe được tiếng cô, đầu lưỡi vẫn tiếp tục Lเế๓ láק.
Trên người truyền đến từng đợt tê dại làm Tư Vũ run rẩy, đúng lúc cô đang chuẩn bị hùa vào với anh thì đột nhiên hiện lên hình ảnh đó, cô cảm thấy vô cùng tức giận, dùng toàn bộ sức lực đẩy anh ra.
Trạc Thác nghi ngờ, nói: “Vũ nhi…………….”
Trời ơi, lại là giọng điệu này, mỗi khi nghe anh nói như vậy cô lại không thể chống đỡ được nhưng trong đầu lại không ngừng hiện lên hình ảnh ngày hôm qua đó; vì vậy cô quyết tâm sau khi tạm biệt thì không để ý đến anh nữa.
“Vũ nhi, em làm sao vậy? Chẳng nhẽ em đã thấy được cái gì? Hay đang nghĩ đến cái gì vậy?” Trạc Thác một lần nữa ôm chặt lấy Tư Vũ, thấp giọng nói: “Cho anh đi được không?”
Cưỡng lại đôi mắt đen nháy đó, nhưng nhìn tuấn nhan và thần sắc phức tạp của anh Tư Vũ không thể đoán được anh đang nghĩ gì, cô chỉ biết rằng không thể để cho anh biết những gì mình đã nhìn thấy, cô cố gắng gạt bỏ những hình ảnh đáng ghét đó ra khỏi đầu, hai tay chậm rãi vòng quanh eo bụng rắn chắc của anh mà giữ chặt.
Phản ứng của cô làm cho Trạc Thác vô cùng cao hứng, anh hung phấn cúi đầu xuống tiếp tục động tác vừa nãy. Sau đó anh bế ngang cô lên tiến thẳng đến giường lớn.
Sau đó trong phòng truyền đến từng tiếng ՐêՈ Րỉ nhẹ nhàng, cô và chàng trai cùng nhau thở dốc nhẹ nhàng hòa vào nhau tạo thành một khúc nhạc du dương trầm bổng hoàn mỹ.
Tư Vũ tỉnh lại theo thói quen, nhìn giờ trên điện thoại đã là chín giờ thì vội vàng đứng dậy chạy vào nhà tắm.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong cô bước ra phòng khách, đúng lúc đó Trạc Thác gửi đến một tin nhắn: Vũ nhi, em đã dậy chưa? Lúc sáng thức dậy thấy em đang ngủ ngon lành bên cạnh nên anh không đành lòng gọi em dậy. Anh rất thích việc mỗi sáng thức dậy đều nhìn thấy em! Cảm giác đó thật thích. Tối nay anh sẽ về sớm một chút, em hãy làm những món mà anh thích nhất chờ anh về nhé.
Tư Vũ nhìn lại những dòng tin nhắn đó trong lòng lại vô cùng kích động, liệu có phải anh đã hoàn toàn tha thức cho mình rồi không? Có phải là đã không truy cứu chuyện trước kia nữa rồi? Xem ra “giả bộ không biết” chuyện ngày hôm qua là một quyết định chính xác, may là cô bình tĩnh không gây chuyện với anh, không ghen tuông ngông cuồng trước mặt anh.
Tối qua cô đã phối hợp nhiệt tình với anh như vậy, cô cũng không biết mình đã làm như thế nhiều đến mức nào, nhưng cô cảm giác được lúc đó anh là anh thật lòng và rất vội vàng. Cảm giác đó với cảm giác của sáu năm trước là một! Trong lòng cô tràn đầy hạnh phúc và mong chờ, cô ra khỏi nhà bắt taxi đến Hoa Hợp Thành.
---------
Trạc Thác ngồi trong văn phòng, nghiêng đầu dựa vào ghế lớn nhìn tin nhắn trên điện thoại mà khóe miệng hơi nhếch lên một chút.
Trương Thiên Minh vừa mở cửa bước vào, thấy gương mặt từ trước tới nay luôn lạnh lùng nhưng giờ đây lại biểu lộ sự ôn nhu, anh cảm thấy kinh ngạc, chần chờ một lúc mới gọi: “Tổng giám đốc!”
Trạc Thác đặt điện thoại xuống, chuyển ánh mắt đến anh nói: “Có chuyện gì?” Gương mặt lại phục hồi lại sự lạnh lùng vốn có.
“Lý Hạo Nguyệt đã đến đây, ta nên gọi cô ta đến đây hay đến phòng họp?”
“Để cô ta vào đi.”
Trương Thiên Minh cung kính gật đầu rồi lui ra ngoài. Rất nhanh sau đó lại bước vào, theo sau là một cô gái ăn mặc hợp mốt, thân hình khêu gợi.
Cô gái đó vừa bước vào cửa vừa âm thầm nhìn ngắm căn phòng, khi cô thấy chàng trai phía sau bàn làm việc thì càng vô cùng ngưỡng mộ. Từ trước tới nay chỉ có thể ngắm người trên màn hình, nhưng hôm nay lại có thể tận mắt gặp mặt. Hôm nay anh dùng caravat trắng kèm với trang phục tây đen, hai cúc áo trên cổ không cài để lộ ra làn da màu đồng làm cô vội vàng nuốt nước miếng.
Trạc Thác luôn không quen đối với những người háo sắc như thế này, anh không thèm đếm xỉa đến cô, hỏi: “Cô là Lý Hạo Nguyệt?”
Cô gái giật mình, cung kính cúi đầu trả lời: “Vâng!” Nói xong cô lại ngẩng đầu nhìn anh.
Từng đợt sóng xuất hiện trong ánh mắt cô Trạc Thác làm lơ như không thấy, không thay đổi nét mặt nói: “Chào mừng cô gia nhập tập đoàn ảnh nghiệp Thịnh Trạc, cô đã dốc hết sức để dành chiến thắng chứng tỏ năng lực của cô không tồi, hy vọng cô sẽ tiếp tục cố gắng, đừng để mọi người thất vọng vì đã bồi dưỡng cho cô.”
“Tôi nhất định sẽ cố gắng! Cám ơn tổng giám đốc!”
“Tuần sau cô sẽ được chụp ảnh, chi tiết cụ thể trợ lý Trương sẽ giải thích cho cô rõ, giờ cô cùng tôi đến Hoa Hợp Thành.” Hoa Hợp Thành ở thành phố G là nơi phồn vinh nhất, có số lượng người lớn nhất tại trung tâm thương nghiệp, trước khi chụp ảnh trước cho bộ phim mới, nếu như nữ diễn viên chính là người mới anh đều dẫn các cô ấy đến chỗ đó để hiểu thêm về nhân vật, tạo điều kiện để các cô được chú ý hơn, việc này cũng có thể coi là một cách để tuyên truyền cho người mới.
“Vâng ạ!” Trước kia, mỗi khi thấy những người được anh dẫn đến đó làm họ nổi bật, tuyên truyền người mới và đặc biệt luôn được đi cạnh anh, không ngừng được các phóng viên phỏng vấn thì cô rất ngưỡng mộ, không thể ngờ rằng minh cũng có được cơ hội này. Cô vô cùng vui mừng hỏi: “Tổng giám đốc, xin hỏi bao giờ thì chúng ta xuất phát?”
Thấy cô không thể chờ được, khóe miệng Trạc Thác nhếch lên, cười lạnh: “Ngay bây giờ!” Nói xong anh dặn dò Trương Thiên Minh một tiếng rồi đi thẳng đến cửa chính. Lý Hạo Nguyệt vội vàng cúi chào Trương Thiên Minh sau đó vội vàng đuổi theo.
---------------------
Tư Vũ vừa đến cửa Hoa Hợp Thành đã thấy Lương Mục Thuần đứng chờ, cô vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi, em đã tới trễ.”
Mục Thuần mỉm cười với cô: “Không sao, anh cũng chỉ mới đến thôi. Chúng ta vào đi thôi.” Nói xong anh vui vẻ bước vào, Tư Vũ bước sau anh, hai người cười cười nói nói tiến về phía trước.
Dụng cụ vẽ tranh được bán độc quyền quả là danh bất hư truyền, bên trong đã bày đầy đủ thuốc màu, giấy, 乃út vẽ…..vô cùng rực rỡ. Cô không thể dời mắt khỏi chúng, cuối cùng được người “lão luyện” như Mục Thuần giúp đỡ cô cũng mua được đầy đủ mọi thứ. Mỗi người họ xách theo một túi lớn, vui mừng rời khỏi cửa hàng.
Đột nhiên đám đông phía trước làm xao nhãng sự chú ý của họ, cô đưa mắt nhìn sang, khi thấy giữa đám đông có một bóng người cao lớn thì khuôn mặt trở nên tái nhợt. Là anh!
Anh vẫn đang tự nhiên trả lời những câu hỏi của phóng viên, bên cạnh anh là một cô gái trẻ tuổi, nụ cời mỹ lệ vô cùng thỏa mãn, thỉnh thoảng con bất chợt núp vào иgự¢ anh; anh không những không đẩy ra mà còn càng ôm chặt hơn, còn mỉm cười ôn nhu với cô ấy.
“Tư Vũ, làm sao vậy?” Thấy cô đột nhiên ngây người, Mục Thuần lo lắng hỏi, ánh mắt nương theo ánh mắt cô nhìn sang.
“À, không có gì đâu!” Tư Vũ lấy lại tinh thần, tâm tình bình tĩnh lại.
“Lại là anh ta!”
“Mục Thuần, anh quen người đó à?” Tư Vũ vội vàng hỏi.
“Ai mà không biết chứ? Siêu sao kiêm đại tổng giám đốc của tập đoàn ảnh nghiệp Thịnh Trạc. Đúng là anh ta tài mạo song toàn, nhưng anh ta quá lạm dụng, thay phụ nữ như thay áo.” Nói xong những lời cuối cùng, giọng điệu của Mục Thuần chuyển từ tán dương sang khinh bỉ.
“Đúng vậy……..” Tư Vũ thấp giọng đáp lại như cho Mục Thuần nghe, nhưng lại càng giống nói cho chính mình nghe vậy. Không thể ngờ rằng hôm qua mình với Thác cùng nhau hoan ái, sáng nay còn gửi cho mình những dòng tin nhắn phát buồn nôn, thế mà giờ lại ôm ấp người phụ nữ khác. Cô ngẩng mặt lên, giương mắt to nhìn anh tràn đầy oán thán.
“Tư Vũ, em không sao chứ?” Âm thanh lo lắng của Mục Thuần vang lên.
“À, thật sự xin lỗi, chúng ta đi thôi.” Ngăn chặn những đau xót trong lòng, cô mỉm cười với Mục Thuần rồi cùng anh tiếp tục bước đi.
--------
“Mỗi lần chúng ta tuyển diễn viên đều phải trải qua những phương diện xét hỏi và chấm điểm, cô chỉ cần trổ hết tài năng ra là được!” Vừa đối diện với các phóng viên, Trạc Thác vừa lễ phép vừa cười nói. Đột nhiên anh cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình, tò mò nhìn sang thì anh thấy một bóng người, nụ cười trên khóe môi lập tức ngưng lại.
Đáng ghét, không phải lúc này cô đang ở nhà sao? Còn nữa, người đàn ông đi cùng cô ấy là ai? Hai người họ còn vui vẻ nói cười, trong tay xách những túi giống hệt nhau đang thân mật bước tới; điều làm anh tức là thằng ૮ɦếƭ tiệt kia luôn dùng ánh mắt tràn ngập tình ý đối với cô. Chẳng nhẽ cô không cam tâm, nhất định phải đi trêu chọc các nam nhân khác sao? Khuôn mặt càng lúc càng trở nên âm u, khóe miệng đang vui vẻ đột nhiên trở nên lạnh lùng.
“Tổng giám đốc, tổng giám đốc…….” Tiếng gọi buồn bực của Lý Hạo Nguyệt làm anh quay đầu lại.
“Trạc tổng giám đốc, ngài có thể tiết lộ một số thong tin mới được không?” Phóng viên lặp lại câu hỏi.
“Chuyện này, giờ tôi không có thời gian để nói, nếu mọi người chú ý…chắc chắn sẽ có được thông tin trực tiếp.” Đúng là trời sinh anh làm nghề diễn viên, khuôn mặt tuấn tú đối diện với màn ảnh mà vô cùng bình tĩnh. Nhưng không ai biết chàng trai này ngoài mặt đang mỉm cười nhưng trong lòng thì đã phẫn nộ đến nỗi nổi giận.
Tiếp đó các phóng viên lại thay phiên hỏi về các phương diện khác, anh đều trả lời rất tự nhiên, khi thấy đã đạt đến giới hạn mới ôm Lý Hạo Nguyệt bỏ đi.
Trạc Thác vừa về đến văn phòng liền gọi đến số điện thoại quen thuộc, tiếng nói ở đầu dây bên kia làm anh càng thêm tức giận: “Xin chào, tôi là Thẩm Tư Vũ, hiện giờ tôi không rảnh để nghe điện thoại, nếu có việc gì thì hãy nhắn lại. Cám ơn!”
Sau đó anh lại tiếp tục gọi về nhà nhưng cũng không có người tiếp. Trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô với thằng kia cười nói thân mật, anh cầm cốc nước trên bàn quăng mạnh vào tường.