Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên của Trạc Thác sau một tuần làm việc, may thay lại đúng vào Chủ Nhật – ngày dì Tĩnh về lại cô nhi viện. Tư Vũ liền đưa Trạc Thác về nhà mình.
Chị Vương vừa nhìn thấy Trạc Thác đã bị giật mình. Nhưng vì tiểu thư Tư Vũ đã nói trước với bà là có anh của bạn đến ở nhờ vài ngày, nhưng không thể tưởng tượng được anh ta lại cao lớn đẹp trai như thế, hơn nữa trên người tuyệt đối không giống như người nghèo khổ.
Thấy Chị Vương đang không ngừng đánh giá Trạc Thác, sợ bà tìm ra sơ hở, Tư Vũ tranh thủ thời gian lên tiếng: “Vương mẫu, con xin giới thiệu, anh ấy tên là Trạc Thác, à chính là anh của bạn mà con nói với bà đấy.”
Thực ra, Tư Vũ nghĩ trước khi ba mẹ về, cô mang Trạc Thác về nhà ở mấy ngày, đối với Chị Vương, chỉ cần nói dối rằng có một người bạn bị viêm ruột thừa phải nhập viện, anh ấy từ quê lên thăm và chăm sóc cho bạn kia, buổi tối ở bệnh viện không ngủ được nên mới dẫn về nhà ở tạm.
Chị Vương biết gần đây cô ngoan ngoãn nên cũng tin tưởng không nghi ngờ.
“Chị Vương, xin chào!” Trạc Thác ưu nhã mỉm cười với bà.
Người con trai này rất có sức quyến rũ mà, Chị Vương cũng bị nụ cười của anh mê hoặc đến mức sửng sốt một chút, đến khi Tư Vũ gọi bà mới dần phục hồi lại tinh thần. Bà lúng túng gật đầu với Trạc Thác, sau đó nhiệt tình mời anh vào nhà.
Dùng xong bữa tối, Chị Vương đưa Trạc Thác đến phòng dành cho khác đã chuẩn bị sẵn, thu xếp ổn thỏa rồi và mới rời khỏi phòng, trở về phòng nhỏ bên cạnh.
Phòng dành cho khách vừa khéo lại ở ngay cạnh phòng Tư Vũ, Chị Vương vừa đi, Trạc Thác liền theo Tư Vũ vào phòng cô.
Cả phòng toàn màu lam, cách bố trí đơn giản tao nhã, Trạc Thác nhắm mắt lại mà hưởng thụ lấy mùi hương thuộc về riêng cô.
Nhìn bộ dạng say mê của anh, Tư Vũ cười nhẹ, đưa anh đến bên bàn máy tính ngồi xuống. Mở ngăn kéo ra, xuất hiện một xếp giấy đều là hình vẽ Trạc Thác; có cổ trang, có hiện đại; có sinh khí, có mỉm cười; tất cả các trạng thái đều có , mỗi bức đều được vẽ rất tỉ mỉ.
Trạc Thác chăm chú nhìn kỹ mỗi một bức họa, trong lòng cảm thấy sung sướng vô cùng. Anh kéo Tư Vũ ngã ngồi trên đùi anh, nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên, than nhẹ: “Vũ nhi, những bức họa này là do em vẽ à?”
“Vâng. Mỗi khi nghĩ đến anh, em nhịn không được mà vẽ ra.” Đương nhiên, là còn mất ăn mất ngủ.
Nhìn đôi mắt to thuần khiết trước mắt, Trạc Thác nhịn không được liền cúi đầu hôn cô.
Gần đây Tư Vũ đều ở thế bị động, không dự liệu trước được, nhưng lần này cô lại chủ động đưa lưỡi cùng anh quấn quýt.
Đây là sự ủng hộ lớn đối với Trạc Thác, anh nhanh chóng bế cô lên, đến bên cạnh chiếc giường màu xanh da trời, nhẹ nhàng đặt cô xuống, đôi môi mỏng từ từ rời khỏi cô.
Hai mắt Tư Vũ vẫn nhắm mê ly, có chút thở gấp. Trạc Thác nhẹ nhàng cởi bỏ quần áo trên người cô, không lâu sau một thân hình tuyết trắng nõn nà hiện ra trước mặt anh.
Cảm giác người mình bỗng trở nên mát mẻ, khuôn mặt Tư Vũ ửng hồng, vội vàng đem tay che trước иgự¢.
Trạc Thác nhìn cô cười, nhẹ nhàng bỏ tay cô ra, tiếp tục thưởng thức một mảng xuân quang trước mắt, miệng nỉ non: “Vũ nhi, em thật đẹp!”
Tư Vũ e lệ nhìn anh, mặc anh làm càn với ánh mắt nóng bỏng nhìn toàn thân mình, ánh mắt của anh chỉ mới xem thôi đã làm toàn thân cô nóng bừng, thở dốc một tiếng “Thác…”
Anh cúi người hôn lên đôi môi cô, bên tai trầm thấp tiếng nói ẩn ý “Vũ nhi, anh rất thích em!”
Cảm giác ngứa ngáy khó chịu làm Tư Vũ rung động một chút, nghe được lời yêu của anh nội tâm cô dâng lên từng đợt ngọt ngào, không kiềm lòng được nói: “Em cũng rất thích anh!”
“Vậy tối nay hãy trao hết tất cả cho anh, được không?” Một mặt anh dụ dỗ, mặt khác đôi tay đã tìm kiếm xuống dưới.
Nhận thấy ẩn ý trong lời nói của anh, ánh mắt anh tràn đầy Dụς ∀ọηg, toàn thân Tư Vũ nóng lên, cô chần chừ nói: “Nhưng mà……….chúng ta còn nhỏ.”
“Không! Không còn nhỏ nữa rồi!” Trạc Thác cắt lời cô, một tay đã sớm đưa lên trước bờ иgự¢ tròn, tay còn lại đã đến được khu vực tam giác mềm mại, tìm được bụi hoa dễ dàng, anh duỗi ngón tay chậm rãi tiến vào dò xét.
“A…………” Cảm giác quen thuộc làm cho toàn thân Tư Vũ run rẩy không thôi, không tự chủ được mà rên thành tiếng.
Trạc Thác nhìn phản ứng của cô mà hài lòng, tiếp tục mê hoặc cô “Vũ nhi láu lỉnh, trao hết tất cả cho anh có được không?”
Gương mặt tà mị cùng với tiếng nói trầm thấp làm cho Tư Vũ như gặp phải ma nhẹ nhàng gật đầu.
Trạc Thác thấy thế càng đi chuyển nhanh và mạnh hơn, một bên dung sức vuốt xe bờ иgự¢, một bên tăng thêm một ngón tay tiếp tục tấn công nơi u cốc.
Làm cho Tư Vũ thở hổn hển, hai chân không tự chủ mà mở ra, cong lưng lên phối hợp chờ đợi những di chuyển của ngón tay anh.
Ánh mắt Trạc Thác càng ngày càng chìm đắm, dưới bụng thì càng ngày càng gấp. Đúng lúc hai người đều đang ý loạn tình mê thì một tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Tư Vũ kinh hoảng, muốn ngồi dậy nghe điện thoại thì Trạc Thác chăm chú đè cô lại, thấp giọng nói: “Đồ ngốc, không cần phải để ý.”
“Nhưng…… Đây là mẹ em gọi về, em mà không nghe thì…bà sẽ lo lắm.”
Nhưng Trạc Thác tiếp tục đè cô lại, ngón tay bắt đầu di chuyển nhanh hơn, thích thú nhìn cô lại một lần nữa bị mê hoặc.
Tiếng điện thoại vừa ngừng không lâu liền vang lên lẫn nữa, lần này Tư Vũ kiên quyết đẩy anh ra, nói: “Em nhất định phải nghe, nếu không bà sẽ gọi cho Chị Vương, Chị Vương sẽ lên tìm rồi nhìn thấy chúng ta, sẽ xảy ra chuyện lớn đấy.”
Trạc Thác khẽ nguyền rủa một tiếng, đứng dậy để cô rời đi. Tư Vũ luống cuống chân tay, vơ vội quần áo mặc vào, chạy tới bên bàn cầm điện thoại “A lô!”
“Tiểu Vũ, vừa rồi sao con không nghe điện thoại?”
“À, vừa rồi còn đang tắm nên không nghe thấy.”
“À! Nghe Chị Vương nói con dẫn theo một anh bạn về nhà ở, phải không?” tiếng nói của bà Thẩm có vẻ sầu lo.
“Đúng vậy, con thấy anh ấy ở trong bệnh viện không có chỗ ở, mà nhà mình có phòng khách để không nên con mới dẫn anh ấy tới ở tạm. Mẹ, anh ấy chỉ ở nhờ vài ngày thôi.”
“Vậy được rồi, con nên chú ý, buổi tối trước khi đi ngủ phải đóng cửa thật kỹ đấy.”Biết rõ con gái mình gần đây ngoan ngoãn nên bà Thẩm cũng không truy cứu gì nhiều, nhưng vẫn dặn dò cô phải chú ý, dù sao thì có một người con trai ở cùng một chỗ với con gái mình cũng là việc nên lo lắng.
Sau khi cúp máy, Tư Vũ nhìn đồng hồ, đã mười giờ rồi, nghĩ tới Trạc Thác ngày mai còn phải đi làm, cô nói: “Thác, anh mau về phòng đi ngủ đi, mai còn phải đi làm nữa.”
Người Trạc Thác đầy lửa Dụς ∀ọηg không thể biến mất, anh yên lặng nhìn cô, thấp giọng nói: “Vũ nhi!”
Tư Vũ biết rõ anh muốn cái gì, nhưng nghĩ tới lời nói của mẹ lúc nãy liền quyết tâm: “Em hơi mệt, anh cũng cũng nghỉ sớm đi, được không?”
Tuy vẫn còn bất mãn nhưng Trạc Thác không miễn cưỡng, cúi đầu hôn lên trán cô, chúc cô ngủ ngon rồi mở cửa đi ra, đến căn phòng bên cạnh.
Tư Vũ nằm xuống giường, cúi đầu nhìn toàn thân mình đầy dấu hôn, còn có chút ấm áp truyền từ hạ thân đến, cô không khỏi hít sâu một hơi. Vừa rồi nếu không phải có điện thoại thì chính mình cũng đã sớm cùng anh phát sinh quan hệ rồi. Cô thở dài một tiếng rồi chậm rãi tiến vào giấc ngủ.
Đêm nay có người đã chìm vào giấc ngủ, nhưng vẫn còn có người đang bị dày vò.
Trạc Thác trở về phòng khách, dùng nước lạnh tắm rửa toàn thân nhưng Dụς ∀ọηg lại không cách nào dập tắt được. Mãi đến nửa tiếng sau, khi có một cảm giác mát mẻ thì anh mới đi từ phòng tắm ra, mặc bộ đồ ngủ mà Chị Vương chuẩn bị cho anh, nằm trên chiếc giường lớn, trằn trọc mãi mà vẫn không thể nào chìm vào giấc ngủ.
Trong đầu thoáng hiện thân hình trắng mịn của Tư Vũ, bên tai không ngừng phát ra tiếng ՐêՈ Րỉ kiều mỵ của cô, thật vất vả mới kìm hãm được Dụς ∀ọηg, vậy mà nó lại nhanh chóng dâng lên, hạ thể càng ngày càng căng phồng đau nhức, anh không chịu nổi được, ra khỏi giường, mở cửa phòng lén lút sang phòng bên cạnh.
Tư Vũ đang ngủ say, đột nhiên cảm giác được có cái gì đó bò trên thân thể mình còn kèm theo một cảm giác lạ thường, cô mở mắt ra, thấy Trạc Thác đang ghé sát trên người mình, một tay soa nắn bờ иgự¢ mình, tay kia đón nhận chỗ tư mật trên cơ thể mình.
Chẳng lẽ cô đang nằm mơ? Trong đầu cô lập tức lóe ra ý nghĩ này, cô cho rằng mơ được cùng với Trạc Thác tiếp tục chuyện vừa rồi bị điện thoại cắt đứt, vừa mở mắt nhìn lại thì đúng là anh thật, anh đang nhìn cô mỉm cười. Huống hồ khi anh vuốt ve toàn thân cô nóng lên, hạ thể truyền đến từng đợt tê dại.
Ý thức từ hỗn độn dần dần trở nên rõ rang, cô nhận thấy đây không phải mơ, Trạc Thác đúng là đang giở trò với mình. Cô nhanh chóng đem hai tay chống trước иgự¢ anh cự tuyệt: “Thác, không được!”
Trạc Thác chặt bàn tay, chuyển qua đỉnh đầu cô, tay kia tiếp tục khuấy động, tà ác hơn là còn đưa them một ngón tay vào.
“A……” Ngón tay của anh như mang theo một dòng điện, làm tê dại toàn bộ cơ thể Tư Vũ, khiến cho cô có chút cảm giác nhẹ bỗng, cô muốn ngăn cản nhưng rồi lại vô lực.
“Vũ nhi, có thích không?” Trạc Thác tà mị nhìn cô.
“Thác, tiếp tục như vậy không được……..” Cô thì thào như nói cho chính mình nghe vậy.
“Sao lại không được? Em không muốn có được anh sao? Em không muốn để anh yêu em sao?”
“Em……….” Đôi mắt cô say đắm lờ đờ nhắm lại. đôi môi kiều diễm đỏ tươi hé mở, nhìn những cử động mê hoặc của anh, trên mặt cô đã sớm có một mảng đỏ bừng.
“Vũ nhi, em xem, thân thể em so với em còn thành thực hơn nhiều.” Anh rút ngón tay từ trong cơ thể cô ra để trước mặt cô.
Nhìn ngón tay săn chắc trắng nõn của anh được bao phủ bởi chất lỏng trong suốt, Tư Vũ ngại ngùng, chậm rãi giãy dụa một cách yếu ớt.
Trạc Thác cười đắc ý, đưa ngón tay đến trước иgự¢ cô, đem chất lỏng ở ngón tay nhẹ nhàng bôi lên bờ иgự¢ đầy đặn của Tư Vũ, anh cúi xuống rồi chậm rãi liếm hết chúng.
Tư Vũ mở to mắt, không thể tin rằng, trời ạ, anh lại……..lại đem nuốt hết chúng vào bụng. Vì Trạc Thác vuốt ve để cô không còn ngại ngùng, toàn thân cô càng ngày càng nóng lên, cảm thấy hạ thể truyền đến một cảm giác lạ lẫm tịnh mịch. Cô không tự chủ được mà đong đưa cặp ௱ôЛƓ trắng, chờ đợi anh nhồi vào hư không, đầu óc sớm đã hỗn loạn nên tất cả đạo đức, sự rụt rè đều bị cô vứt sang một bên.
“A, đau quá!” Có một cảm giác tê liệt đau đớn, Tư Vũ lớn tiếng kêu khóc, giơ tay muốn đẩy anh ra.
Trời ạ, cô thật chặt, không thể nào dung nạp được đại phân thân của mình! Trạc Thác nhíu mày, kêu rên lên một tiếng. Nhìn nàng vì đau đớn mà toát cả mồ hôi khiến anh rất đau long, ôn nhu dụ dỗ cô “Vũ nhi, đừng khóc, sẽ không đau nữa đâu.”
Nói xong anh tiếp tục từ từ tiến vào, phá tan tấm màng ngăn cản, rốt cuộc cũng đã đi vào tới chỗ sâu trong u cốc.
“A……………” Tư Vũ lại cảm thấy một cơn đau đớn, một giọt nước mắt to như hạt đậu tràn mi.
Trạc Thác đau lòng nhưng anh vẫn không muốn rút ra, đành phải nhẹ nhàng lau đi giọt lệ trên gương mặt cô, một bên dụ dỗ cô, một bên vẫn nhẹ nhàng đong đưa.
Đau đớn từ từ biến mất, thay vào đó là khoái hoạt khó nói lên lời, đôi môi kiều diễm hé mở, từng tiếng rên lập tức truyền ra, Tư Vũ không tự chủ được mà vặn vẹo ௱ôЛƓ, cầu xin anh tiến nhanh hơn.
Hành động này là một cổ vũ rất lớn cho Trạc Thác, toàn thân anh càng thêm hung phấn, lực từ eo bụng càng tang dần, không ngừng tiến sâu vào cơ thể cô.
Tư Vũ bị một thứ hư không nhồi vào mà ngay cả một khe hở cũng không có, có vẻ như hai người vốn đã kết hợp thật hoàn mỹ, hô hấp của hai người hòa vào nhau, tâm tư quyện lấy nhau tại một căn phòng rộng lớn.
Hoan ái qua đi, là lần đầu tiên của Tư Vũ nên cô đã rất mệt mỏi mà ngủ mê man, tinh thần F lại sáng lạng như cũ, nghiêng mặt để nhìn người yêu đang nằm ngủ say trong иgự¢, hơi thở đều đặn, hai gò má nhàn nhạt đỏ ửng, dung nhan trải qua ái dục lại càng trở nên quyến rũ. Trong lòng anh nóng lên, đem cô ôm chặt hơn, sau đó khép hờ đôi mắt , dần dần thi*p đi.
Chuông báo thức kêu đúng bảy giờ sáng. Tư Vũ chậm rãi mở to mắt, khi thấy gương mặt tuấn mỹ tuyệt luân trước mặt thì hình ảnh tối qua lại mãnh liệt hiện về trong trí óc. Cô không thể tưởng được chính mình luôn kiên trì giữ khoảng cách, nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi sự tấn công của anh mà cùng anh phát sinh quan hệ.
Thật sự là tối hôm qua rất đau, nhưng khoái cảm đằng sau nó thì lại không thể hình dung được. cho đến giờ, những kiến thức thực tế của cô hoàn toàn trống rỗng, nhưng cô cũng đọc sách mà hiểu được rằng Dụς ∀ọηg của đàn ông một khi đã bộc phát thì không thể kiềm chế được. Nhưng anh lại vì để cho mình từ từ thích ứng mà cô kiềm ché, nhớ tới sự chăm khóc cùng hoan ái của anh, nội tâm cô lại dâng lên sự hạnh phúc cùng sự thỏa mãn. Hai tay kéo anh lại gần để anh có thể gần mình thêm.
Lúc này, Trạc Thác cũng đã tỉnh lại, cảm nhận được Tư Vũ không còn muốn rời xa mình nữa, trong lòng anh vui mừng, trở tay ôm lây cô, kéo cô gần sát mình.
Đột nhiên cảm giác được chỗ tư mật có vật nóng rực gì đó đẩy lên, cô vội vàng ngẩng mặt lên, thấy Trạc Thác tà mị nhìn cô cười. Nhưng điều làm cho ngượng chính là cái vật nóng rực gì đó kia đã bắt đầu cứng lên.
Cô theo phản xạ mà muốn đẩy anh ra, nhưng hai bàn tay cô đã sớm bị bàn tay to của anh giữ chặt, giọng nói trầm thấp từ trong khoang miệng nói: “Vũ nhi, thêm một lần nữa có được không?”
Tư Vũ kinh ngạc trừng to mắt, cự tuyệt: “Không được……Chúng ta tối qua đã làm……..Không thể nhanh như vậy đã lại làm.”
Thấy cô bối rối đáng yêu, Trạc Thác cười nhẹ một tiếng, nịnh nọt: “Tiểu đông tà, hoan ai không phân biệt trước sau, chỉ cần em tình nguyện, lúc nào anh cũng có thể thỏa mãn em.”
Trời ơi, anh đang nói cái gì vậy, nói mình như kiểu chưa thỏa mãn Dụς ∀ọηg, cô hờn dỗi: “Em không phải như vậy.”
Trạc Thác đặt ngón tay lên môi Tư Vũ nói: “Được rồi, được rồi, là anh cần. Từ nay em là người cảu anh rồi, cho nên về sau tính phúc đều dựa vào em nhé.”
“Ai là người của anh?” Khuôn mặt Tư Vũ đột nhiên ửng hồng nhưng trong lòng lại cảm thấy rất ngọt ngào.
“Em không làm người của anh? Chẳng lẽ em còn muốn gả cho thằng nào khác?” Trạc Thác vừa nói vừa vô vào ௱ôЛƓ cô một cái.
“Ôi!” Tư Vũ kêu một tiếng, nhìn khuôn mặt đầy tà ý của anh giận dữ nói: “Anh thật đáng ghét, sao lại mạnh tay như vậy, em không muốn để ý đến anh nữa.” Tiếng nói nhẹ nhàng xuôi tai không biểu lộ bất cứ đều không vui nào, ngược lại còn liếc mắt đưa tình ý vị.
“A, anh sai rồi, anh thương em này.” Nói xong anh nhẹ xoa chỗ vừa rồi vỗ, nhân tiện đem cô áp sát về phía mình.
Lại một lần nữa cảm nhận được vật cực đại nóng hổi của anh, cảm giác tê dại như điện giật tối qua lại dâng lên, nhưng nghĩ đến việc anh còn phải đi làm, cô dung sức giãy ra khỏi Ⱡồ₦g иgự¢ anh, nghiêm túc nói: “Thác, không được, dậy đi nếu không anh sẽ đi làm trễ đó.”
Trạc Thác bất mãn, thấy Tư Vũ không cho anh cơ hội thương lượng mới nói: “Vậy…đến khuya em phải đền bù tổn thất cho anh đó.”
“Anh………” Nhìn bộ dạng xấu xa của anh Tư Vũ dở khóc dở cười, nghĩ đến việc nếu không xuống dưới thế nào chị Vương cũng nghi ngờ thì thảm, vì thế nên cô bất đắc dĩ đành gật đầu đồng ý.
Trạc Thác thấy thế lập tức vui mừng bật dậy. Thấy toàn thân anh xích lõa, còn chỗ đó vẫn y nguyên trướng lơn, Tư Vũ vừa ngượng vừa mừng, vội vàng đem chăn mền kéo đến đỉnh đầu, trùm kín người.
Sau khi Trạc Thác mặc quần áo tử tế, anh lôi Tư Vũ từ trong chăn ra, lấy bộ đồ ngủ giúp cô mặc lại từng chiếc một. Cảm giác hạnh phúc này làm Tư Vũ thấy vô cùng kích động, cô mong thời gian mãi mãi dừng lại ở thời khắc này.
Đến khi Trạc Thác lên tiếng bảo cô đã xong rồi, cô mới lưu luyến bước ra khỏi giường, lặng lẽ mở cửa phòng để anh trở về phòng khách bên cạnh.
Mười phút sau, Trạc Thác đã ăn mặc chỉnh tề, quần áo trên người là bộ hôm qua Tư Vũ đi siêu thị mua cho anh; Tư Vũ cũng thay một bộ đồ mặc ở nhà khác, cùng anh bước xuống lầu.
chị Vương đã sớm chuẩn bị bữa sáng cho họ. Sauk hi dung xong bữa sáng, Trạc Thác nói với chị Vương là phải về bệnh viện, Tư Vũ liền tiễn anh ra cửa, gọi cho anh một chiếc taxi. Đến khi taxi đi khỏi, Tư Vũ mới thu hồi ánh mắt, vừa ngâm nga bài hát vừa bước vào nhà.
Hai ngày sau đó, ban ngày Trạc Thác cứ đi làm như thường lệ, tối đến nhà Tư Vũ, ban đêm đương nên ở trong phòng Tư Vũ. Dù sao cơ hội tốt như vậy, Trạc Thác lại là cao thủ tình trường, đương nhiên nên nắm chắc cơ hội. Đáng thương cho Tư Vũ, cứ như vậy “Trầm luân” rồi! Cô cho rằng mình đã tìm được hạnh phúc, đáng tiếc cô lại không hề biết kiếp nạn đang từ từ tiến về phía cô.