Sáng nay, Tư Vũ đi học như mọi khi nhưng cô không phát hiện ra có điều gì khác lạ. Vừa bước vào lớp, thấy không ít bạn học nhìn cô chỉ trỏ, xì xào bàn tán.
Lông mày nhẹ nhàng nhíu lại, ngăn cản sự nghi hoặc trong lòng, cô đi thằng vào lớp.
Việc tiếp theo càng làm cô giật mình. Cô vừa xuất hiện ở cửa ra vào, cả lớp đang bàn tán náo nhiệt lập tức yên tĩnh lại, mọi người đều nhìn cô chằm chằm, có ánh mắt hoài nghi, tiếc hận, thất vọng, tức giận cùng khinh bỉ.
Vừa ngồi xuống ghế, Tiểu Thi lập tức đến gần cô, thấp giọng nói: “Chị à, chuyện này có thật không đấy?”
“Chuyện gì thật cơ chứ?” Tư Vũ buồn bực.
Thấy bộ dạng hoài nghi của cô, Tiểu Thi cúi xuống tìm tờ giấy rồi đưa cho cô.
“Thẩm đại tiểu thư giả vờ thanh cao nhưng thật ra đang nuôi tiểu bạch.“
“Vì sao Thẩm đại tiểu thư lại cự tuyệt sự theo đuổi của phần lớn nam sinh trong trường? Bởi vì cô đã có bạn trai, là một công nhân rửa xe hơi của tiệm Thái Hoa ở đường giải phóng nam số XX; đóa hoa tuyệt mỹ giờ đây cũng chỉ là một bong hoa lài cắm bãi phân trâu!”
“Chị à, sáng sớm hôm nay đã có người tuyên truyền tin tức này, rốt cuộc có phải thật không? Tiểu Thi tiếp tục tra hỏi.
Thẩm Tư Vũ há mồm trợn mắt nhìn những dòng chữ trong tờ giấy đến hoa mày chóng mặt. Rốt cuộc là ai đã phát hiện ra chuyện này? Lại còn dám lan truyền nữa? Cuối cùng cô cũng hiểu được vì sao trên đường đi lại có nhiều người chỉ trỏ đến vậy.
Sau đó lại có một nhóm người truyền ra vài tiếng giễu cợt.
Tư Vũ cố nén phẫn nộ, khuôn mặt càng lạnh lùng hơn thường ngày, đôi mắt đẹp như mũi tên nhọn bắn về phía họ.
Đột nhiên một nữ sinh đến bên Tư Vũ thấp giọng nói: “Tư Vũ, chủ nhiệm lớp tìm cậu, bảo cậu xuống văn phòng ngay lập tức.”
Trong lòng Tư Vũ sợ hãi, nhanh chóng đứng dậy đi thẳng đến phòng giáo viên.
----------------- lạnh nhạt màu tím -----------
Nằm trên cỏ, Tư Vũ dựa lưng vào thân cây, trước mắt cô là một màu xanh ngát, những cơn gió nhẹ nhàng đùa nghịch với mái tóc, những phiền muộn trong lòng cô cũng vơi đi không ít.
Các bạn thì giễu cợt, cô giáo chủ nhiệm cũng thất vọng và không bằng lòng, Tư Đồ Thụy cũng khinh bỉ và bất mãn, dường như có cả ngọn núi đang chèn ép cô khiến cô không thể thở nổi, chỉ có lúc này cô mới có thể hoàn toàn buông lỏng.
Đột nhiên thấy có bóng người mặc áo trắng đang tiến đến phía mình, càng lúc càng gần, nội tâm có phần buồn bực, cô lạnh lùng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Tôi cho rằng ở trường học này không có một nơi nào tốt đẹp, không ngờ rằng còn có một vùng đất yên tĩnh thế này.” Trần dì Tĩnh nhìn xung quanh, vui vẻ nói.
“Có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra, không cần phải vòng vo.”
“Chị Thẩm à, tôi biết rõ những “Hữu Tâm Nhân” kia chắc đã gây cho cô không ít rắc rối, hãy bỏ qua những lời người khác nói, cô càng để ý, bọn họ càng mừng thầm.” dì Tĩnh nhìn về phía cô, chậm rãi nói.
Khuôn mặt cô biểu lộ rõ sự kinh ngạc, những gì cô ta khuyên giải càng làm cho Tư Vũ càng thêm nghi ngờ, cô hỏi: “Cô là ai?”
“Cô với A Thác hay gặp nhau ở đây à?” dì Tĩnh không đáp, hỏi lại.
“Cô quen với Thác sao?”’
“Vâng, A Thác từ khi đến thế giới này thì luôn ở cùng một chỗ với tôi.”
“Chẳng nhẽ cô chính là Tiểu Di?” Trong lòng Tư Vũ dâng lên cảm xúc ghen tỵ.
dì Tĩnh gật đầu, thấy gương mặt cô lộ ra vẻ đố kỵ, vội vàng nói: “Đừng hiểu nhầm, quan hệ của chúng tôi không phải như cô tưởng tượng đâu.” Sau đó, cô kể lại việc làm sao gặp được Trạc Thác, tại sao lại ở cùng nhau nói hết ra. “Anh ấy đối với tôi chỉ là lòng biết ơn thôi, không có tình cảm nam nữ gì hết; mà tôi đối với anh ấy có thể nói là tình thân hoặc là tình bạn thôi.”
Biết mình đã hiểu lầm, Tư Vũ lúng túng nói: “Thực xin lỗi.”
“Không sao.” dì Tĩnh lại mỉm cười với cô “Trước kia tôi có cảm giác cô khác với tôi..Như một đóa hoa hồng trắng, cao ngạo Lãnh Mạc làm người khác rất khó tiếp cận. Nhưng tôi không thể tưởng tượng được cô lại thích A Thác.”
Tư Vũ nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm, nói: “Tôi cũng không biết sao lại thích, sao lại yêu anh ấy; vì anh ấy, thậm chí còn làm ra nhiều việc không phù hợp với thân phận của mình.”
dì Tĩnh ngồi xuống cạnh cô, đặt nhẹ tay bên vai cô, an ủi: “Yêu một người là duyên phận, dũng khí không cần phân biệt với thân phận, không cần để ý người khác nói thế nào, mình vẫn vui vẻ là được, hãy nghe theo lời trái tim mách bảo là được rồi.”
Tư Vũ mỉm cười, hỏi: “Sao cô lại tới đây đọc sách?”
“Tôi lớn lên ở cô nhi viện Thánh Tâm, trong nội viện có một người anh trai, anh đấy làm việc ở bên ngoài, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng giúp tôi được đến đây đọc sách…”
Trong một lúc, hai cô gái chuyện trò vui vẻ với nhau; chính khoảnh khắc này tình bạn giữa các cô gái đang dần dần nảy mầm; cũng chính khoảnh khắc này, bánh xe số mệnh của các cô đã lặng lẽ mở ra.
--------
Trạc Thác nhìn chằm chằm vào chiếc xe đi ngang qua trên đường, hai lông mày nhíu chặt, anh cảm thấy có điều gì đó bất an. Bình thường cô luôn đến sớm năm phút, nhưng hôm nay, anh tan tầm đã mười phút rồi nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu.
“A Thác, Thẩm tiểu thư chắc có việc gì bận rồi, hay cậu cứ ăn cơm hộp trước đi.” Gia Dũng đến bên cạnh, đưa một hộp cơm cho anh.
“Không cần, tôi chờ thêm chút nữa. Anh cứ ăn trước đi.” Hai mắt anh vẫn nhìn ra bên ngoài.
Cuối cùng, một chiếc taxi đỏ dừng lại bên đường, Thẩm Tư Vũ với bộ quần áo trắng bước từ trong xe ra.
Như đã đợi qua hai thế kỷ, Trạc Thác nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, anh nhanh chóng chạy đến bên cô, ôm chặt lấy cô, xúc động nói: “Vũ nhi, sao hôm nay em lại đến trễ vậy? Anh còn tưởng trên đường đi có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra với em nữa chứ, làm anh lo lắng muốn ૮ɦếƭ.”
Thấy gương mặt anh tràn ngập âu lo, nhận thấy anh thật sự rất quan tâm mình, trong lòng Tư Vũ xúc động ngàn lần; những sỉ nhục, ủy khuất lập tức biến mất. Thấy mọi người trên đường đều nhìn về phía họ, Tư Vũ đỏ bừng mặt, nói: “Chúng ta đi vào trước đi.”
Không để ý đến những ánh mắt kì quái xung quanh, Trạc Thác vẫn nhận túi đồ trong tay Tư Vũ như không có chuyện gì, tay kia nắm lấy tay cô đi vào trong nhà.
Thấy cô cuối cùng cũng đến, những người khác cũng vui mừng lây rồi cùng chào hỏi cô.
“Thác, thật xin lỗi, em có việc nên đến muộn một chút.” Kỳ thật, vì những lời đồn đại sáng nay mà cô không muốn tới đây, nhưng cuối cùng không nhịn được, với lại cũng đã chuẩn bị đồ ăn rồi nên cô mới tới gặp anh.
“Đồ ngốc, anh có đói bụng hay không cũng không sao, anh chỉ lo cho em thôi.” Đôi mắt đen nhánh của anh bày tỏ tình ý dạt dào làm cho tim cô đập thình thình, lúc này cô mới phát phát hiện, tất cả những lời đồn đại đều không là gì cả.
Sau khi cơm nước xong, cô vẫn cùng anh rửa xe như ngày hôm qua, cùng nói chuyện phiếm đến hai giờ mới rời đi.
Khi Trạc Thác đang mệt mỏi về chỗ ở thì dì Tĩnh đã làm nấu xong bữa tối như thường lệ.
Hai người đối diện yên lặng ăn cơm.
dì Tĩnh nhìn anh vài lần, ngần ngại nói: “A Thác, trong trường hôm nay đã xảy ra một việc lớn. Chuyện của anh với Tư Vũ mọi người đều đã biết cả rồi.” Cô nói hết chuyện hôm nay ra.
“Có chuyện này sao? Đáng ghét!” Khuôn mặt anh lập tức trầm xuống, chả trách trưa nay Vũ nhi đến muộn, sắc mặt cô lại không vui, lý do là có người đi khắp nơi nói xấu của họ.
“Tôi đã khuyên cô ấy rồi, nhưng chủ yếu là ở anh. Ăn cơm xong anh gọi điện cho cô ấy đi.”
Trạc Thác ăn vội vội vàng vàng, để đũa xuống, chuẩn bị gọi điện thì đột nhiên chuông điện thoại reo, anh nhanh chóng nhấc điện thoại “Vũ nhi!”
“Thác!” Cho dù cô có giả vờ vui mừng nhưng Trạc Thác vẫn nghe ra sự cô đơn trong giọng nói của cô.
“Vũ nhi, anh nghe Tiểu Di nói rồi, xin lỗi đã để cho em phải chịu uất ức.”
“Ah, em không sao.” Giọng nói rầu rĩ như muốn khóc.
“Vũ nhi, không cần phải chịu đựng, nếu em muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Điện thoại bên kia lập tức truyền đến tiếng khóc thương tâm của Tư Vũ, Trạc Thác lòng đau như cắt, anh hận một điều là không thể lập tức chạy đến bên cạnh cô, ôm chặt lấy cô.
Lúc lâu sau cô dừng khóc, nghẹn ngào nói: “Thác, cám ơn anh, em thấy tốt hơn rồi.”
“Vũ nhi, tối mai chúng ta gặp nhau có được không?” Cuối cùng anh cũng không thể chịu đựng được cảnh mỗi ngày chỉ có một tiếng đồng hồ buổi trưa được gặp cô.
“Có khi không được rồi, em đã hứa với gia đình tối nào cũng ở nhà. Đêm nào mẹ em cũng gọi điện về.”
“Anh thật sự rất nhớ em, biết em đang uất ức, anh rất đau lòng. Chỉ một buổi tối thôi có được không?”
“….Được rồi, ngày mai sau khi tan học em sẽ đến chỗ dì Tĩnh chờ anh về.”
“Ừ!” Trạc Thác vui mừng, sau đó anh an ủi cô thêm một lúc, còn có một chút nỗi nhớ nói hết ra. Đến khi Tư Vũ có điện thoại, anh mới lưu luyến cúp máy.
Vì Trạc Thác kiền trì khuyên bảo, trưa nay Tư Vũ không đem cơm tới cho anh. Đến lúc tan tầm, trên xe Trạc Thác không thể chờ đợi được.
Trong căn phòng nhỏ, vì có Tư Vũ đến nên càng thêm ấm áp. Thức ăn trên bàn được bày biện phong phú, Tư Vũ đang bày bát đĩa thì nghe thấy tiếng mở cửa, vui mừng vì thấy Trạc Thác bước vào cửa cô liền lập tức chạy tới đón anh.
Đầu tiên Trạc Thác dành cho cô một nụ cười mê hồn, sau đó hôn nhẹ lên trá cô, ôn nhu nói: “Vũ nhi, anh về rồi.” Anh rất thích cảm giác này, như có người vợ đang chờ anh tan tầm trở về.
Khuôn mặt Tư Vũ nóng lên, thẹn thùng nhìn quanh một chút, may là dì Tĩnh đang ở trong toilet vẫn chưa ra nếu không chắc cô ấy đã giật mình rồi.
Cô cầm lấy giỏ đồ trong tay anh đặt trong góc phòng, ôn nhu nói: “Hôm nay anh có mệt không?”
“Không sao, vừa nghĩ tới việc em ở đây chờ anh về, anh thấy mình rất dồi dào sức lực.” Anh chăm chú nhìn cô, ánh mắt toát lên vẻ tình ý ngọt ngào làm cô rất hạnh phúc.
Lúc này dì Tĩnh từ trong toilet đi ra, thấy Trạc Thác, cô sung sướng nói: “A Thác, về rồi à? Đi rửa tay rồi ăn cơm thôi, bữa tối nay rất phong phú đấy, tất cả đều do người vợ xinh đẹp đáng yêu của anh làm, không thể tưởng tượng được thiên kim tiểu thư như cô ấy lại biết nấu cơm, mà món nào cũng rất ngon.”
Trạc Thác vui mừng nhìn về phía Tư Vũ, Tư Vũ bị dì Tĩnh trêu chọc câu “vợ” thì vừa thẹn thùng, vừa mừng, hỡn dỗi mắng cô “Nói lung tung, tôi không phải vợ của anh ấy.”
“Ai da, bây giờ không phải nhưng tương lai nhất định phải!” dì Tĩnh nhìn cô dí dỏm cười sau đó nhìn về phía Trạc Thác, “A Thác, còn đứng đấy làm gì? Nhanh lên, không cần lãng phí thời gian, mau bày tỏ thành ý với vợ tương lai đi.”
Trạc Thác cười nhẹ một tiếng, đến bồn rửa tay bên cạnh, dùng nước mát rửa mặt rồi quay về bàn ngồi xuống. Ba người cười cười nói nói, ăn xong bữa tối cũng đã chín giờ kém rồi.
Tư Vũ vốn muốn cùng dì Tĩnh rửa bát nhưng dì Tĩnh không cho cô làm, đuổi hai người họ ra ngoài đi dạo một chút, còn học theo ngữ điệu của bảo mẫu nói chuyện: “Bà Trạc à, bà cùng ông Trạc ra ngoài tản bộ đi nha, công việc dọn dẹp nhà này cứ để Tiểu Di làm là được rồi.”
Tư Vũ bị cô chọc cho buồn cười, cảm ơn cô một lần nữa rồi mới theo Trạc Thác ra ngoài.
-----------
Màn đêm yên tĩnh, có một đôi tình nhân tay trong tay dọc theo đèn đường đi đến hồ Hồ Điệp.
Nhận lấy cơn gió đêm lạnh buốt người, nhưng nhìn khuôn mặt xinh đẹp trước mắt này làm Trạc Thác cảm thấy vui mừng hơn nhiều.
Từ lần đầu tiên gặp cô ở nơi này cho đến nay, cô không cho anh thấy vẻ kiêu ngạo Lãnh Mạc của một đời. Chỉ mười ngày ngắn ngủi, cô lại yêu mình, thậm chí còn vì mình mà nhận hết mọi uất ức, mọi cười nhạo.
Anh giang rộng cánh tay kéo cô vào иgự¢, kiên định nói: “Vũ nhi, anh nhất định sẽ cố gắng làm việc, nhất định anh sẽ cho em được hưởng niềm vui hạnh phúc mãi mãi, tuyệt đối sẽ không để những người khác có cơ hội giễu cợt em.”
Một lúc sau, Trạc Thác nhẹ nhàng nâng khuôn mặt cô lên, dưới ánh trăng si mê nhìn cô, cúi thấp miệng hôn lên hai khóe môi đỏ mọng kiều diễm ướƭ áƭ.
Đầu tiên Tư Vũ run run, sau đó thì nhiệt tình hôn đáp trả anh. Phản ứng của cô làm cho Trạc Thác không ngừng kích động, nhanh chóng cạy hàm răng, đầu lưỡi quấn lấy cô, ra sức Lเế๓ láק. Đôi tay cẩn thận thăm dò trong иgự¢ cô, giật áo con ra, nhẹ nhàng hôn lên bờ иgự¢ non mềm đầy đặn của cô.
Đột nhiên có cảm giác lạ làm cho Tư Vũ sững người. Trạc Thác làm cô “Ưm” lên một tiếng, sau đó cúi đầu hôn lên hai nụ hoa chớm nở, không ngừng hút, liếm, cắn. Đôi tay chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, cuối cùng là thăm dò nơi nữ tính của cô, khi bàn tay chạm đến bụi hoa, đầu ngón tay tìm được cánh hoa ở nơi sâu trong miệng hoa thì xuyên thẳng vào.
“A…..” Tư Vũ kinh động, chưa bao giờ có cảm giác khuây khỏa khiến cô không biết nên làm sao, vừa muốn đẩy anh ra, nhưng lại không muốn anh dừng lại.
Giữ chặt eo thon của cô, đôi tay anh càng thêm sức mạnh, kéo cô sát lại gần mình, Trạc Thác tiếp tục khiêu khích cô.
ภђũ ђ๏ค trước иgự¢ bị anh liếm ʍúŧ càng trở nên kiều diễm, hạ thể vì bị ngón tay thuần thục của anh vuốt ve mà càng trở nên ấm áp, dịch không ngừng tuôn ra. Một cảm giác tê dại dâng lên, nhanh chóng làm chân tay cô giã dời. Cô không tự chủ được mà ՐêՈ Րỉ thành tiếng, hai tay bất lực vòng qua eo anh để anh tùy ý sờ soạng.
Nhìn cô đang mê man, dưới bụng Trạc Thác lập tức luồn lên một cổ Dụς ∀ọηg nóng bỏng, ngón tay anh bắt đầu di chuyển nhanh hơn, thích thú nhìn cô bất lực mà mê man.
Không biết qua bao lâu, ngón tay Trạc Thác mới chậm dần lại, cuối cùng dừng lại hẳn.
Ngón tay anh rút ra làm cho cô hụt hẫng, đôi mắt ướƭ áƭ mê hoặc nhìn anh, cô chu cái miệng nhỏ nhắn lên tỏ vẻ bất mãn.
Phía dưới bụng Trạc Thác xiết chặt, tiếng nói khàn khàn lộ ra ham muốn bị đè nén “Vũ nhi, đừng lộn xộn.”
Cảm giác được dưới bụng có một vật gì đó cực nóng đang áp sát, nhìn đến gương mặt anh vì cố nén Dụς ∀ọηg mà thống khổ, Tư Vũ lập tức hiểu ra, khuôn mặt cô chợt ửng hồng, cũng không dám thở mạnh chỉ lặng lặng để anh ôm.