Vào trong phòng, đầu Hạ Tinh Trình vẫn rối tung lên chứ chưa phục hồi lại tinh thần, cậu cũng không biết mình đang trông như thế nào, chỉ nghe Dương Du Minh bảo cậu đi tắm trước, bèn tới bên giường mình cầm đồ ngủ đi thẳng vào phòng vệ sinh.
Hơi nước ẩm ướt trong phòng vệ sinh vẫn chưa tan hết, Hạ Tinh Trình giơ tay khóa trái cửa, mới cảm thấy toàn thân hơi bình tĩnh lại, cậu đi tới trước bồn rửa tay, dùng tay chùi hơi nước trên gương đi, nhìn thấy chính mình trong gương không chỉ hai gò má đỏ lên, mà môi cũng đỏ thắm, hơn nữa còn hơi sưng lên.
Cậu không biết Trần Hải Lan có nhìn ra cái gì không, một người tinh tế như Trần Hải Lan, liếc mắt là sẽ nhìn thấu tất cả, nhưng cho dù anh có nhìn thấu, thì cũng sẽ không để bạn nhận ra.
Hạ Tinh Trình hơi hốt hoảng, cậu xoay người đi tới bồn tắm rồi mở vòi hoa sen ra.
Cậu không mang theo quần áo để thay, chỉ đơn giản tắm qua rồi phủ thêm áo tắm ra khỏi phòng vệ sinh. Sau khi đi ra thì nhìn thấy Dương Du Minh và Trần Hải Lan đang nói chuyện ở gian trong, Trần Hải Lan ngồi bên giường, Dương Du Minh thì lại ngồi trên chiếc ghế gần tủ TV.
Hạ Tinh Trình không đi vào nữa, mà lên tiếng nói với bọn họ cậu tắm xong rồi, sau đó đi tới ngồi xuống cạnh giường nhỏ của gian ngoài, cậu tìm điện thoại ban nãy ném trên giường, cầm lên tùy ý xem wechat.
Chỉ chốc lát sau, Dương Du Minh đi ngang qua gian ngoài, cũng tới phòng vệ sinh tắm rửa.
Hạ Tinh Trình quay đầu nhìn về phía phòng vệ sinh, cậu đổi tư thế nằm sấp nghịch điện thoại, đầu đối diện với cánh cửa phòng vệ sinh đang đóng chặt.
Bên trong vang lên tiếng nước chảy.
Hạ Tinh Trình dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi mình, rồi lại ngước lên nhìn cửa phòng vệ sinh, tiếp đó ánh mắt rơi trên màn hình điện thoại, cậu mở weibo ra.
Hai ngày nay cậu mê muội trong tình cảm mãnh liệt của Dương Du Minh nên không lên weibo, sau khi mở ra bèn cảm nhận được nhóm fans của mình có một sự kích động không thể giải thích được. Cậu biết chuyện này có liên quan đến Dương Du Minh, độ hot của chủ đề hai ngày trước cậu và Dương Du Minh cùng tham dự một lễ trao giải còn chưa mất đi, thì hôm nay lại có người đăng những bức ảnh bọn họ cùng rời khỏi khách sạn vào lúc sáng sớm.
Hạ Tinh Trình không xem kỹ bình luận, cậu biết sẽ có người hưng phấn vui vẻ, có người sẽ cảm thấy kỳ lạ, nhưng có lẽ phần lớn mọi người sẽ chỉ coi là một câu chuyện cười.
Những nội dung này bọn họ không cần phải trả lời, chỉ cần bọn họ không bị chụp được ảnh thân mật, thì những lời đồn này từ từ cũng sẽ phai nhạt đi thôi.
Cậu tắt weibo để điện thoại qua một bên, mặt chôn trong chiếc chăn mềm mại, nghĩ thầm nếu như hai người vẫn ở trong khách sạn thì tốt biết bao.
Lúc này, bỗng nhiên có người ở bên ngoài gõ cửa phòng.
Hạ Tinh Trình lập tức ngẩng đầu lên, Trần Hải Lan cũng nghe thấy tiếng gõ cửa, anh ở bên trong lớn tiếng hỏi: "Ai đó?"
"Em ra mở cửa!" Hạ Tinh Trình nói với Trần Hải Lan, cậu chống người ngồi dậy, nhét chân vào trong dép lê, vội vội vàng vàng chạy tới mở cửa phòng.
Người đứng ngoài cửa là Lăng Gia Nguyệt.
Cô mặc một bộ đồ ngủ hình động vật bằng nhung, mái tóc dài màu đen buông xuống làm nổi bật khuôn mặt nhỏ trắng như tuyết, trong tay xách một ấm nước đứng ở cửa, thấy người mở cửa là Hạ Tinh Trình, cô nhẹ giọng nói: "Trong phòng không có ấm nước, em mang một ấm nước nóng đến cho mấy anh."
Hạ Tinh Trình giơ tay nhận lấy, rồi nói: "Cảm ơn em."
Lăng Gia Nguyệt giao ấm nước cho cậu, nhưng vẫn đứng ở cửa chứ không rời đi, cô xỏ hai tay vào trong túi áo ngủ, khó chịu vặn vẹo người hỏi: "Anh muốn uống sữa không? Em đang hâm nóng."
Hạ Tinh Trình mỉm cười với cô, nói: "Không cần đâu, cảm ơn em."
Lăng Gia Nguyệt lại nhìn vào bên trong: "Anh Minh và anh Lan thì sao? Bọn họ uống không?"
Lúc này, Trần Hải Lan từ bên trong đi ra, nhìn thấy Lăng Gia Nguyệt đứng ở cửa, anh lập tức mỉm cười hỏi: "Gia Nguyệt vẫn chưa ngủ à?"
Hạ Tinh Trình cho Trần Hải Lan xem ấm nước trong tay: "Gia Nguyệt đưa nước nóng đến cho tụi mình ạ."
Trần Hải Lan vội vàng nói cảm ơn, anh đi tới trước cửa, đứng đó nói chuyện với Lăng Gia Nguyệt, cũng tương tự Hạ Tinh Trình không mời Lăng Gia Nguyệt vào phòng, dù sao trong phòng này cũng toàn là đàn ông, để một cô gái vẫn còn trẻ ban đêm vào trong này không phù hợp lắm.
Lăng Gia Nguyệt nói mấy câu với Trần Hải Lan.
Gian ngoài có một tủ rượu nhỏ, Hạ Tinh Trình đặt ấm nước ở trên tủ rượu, lúc quay lại trước cửa thì nghe thấy tiếng cửa phòng vệ sinh bị người ta mở ra.
Dương Du Minh từ bên trong đi ra.
Anh thay cái áo len cao cổ, trên người chỉ mặc đồ ngủ, cần cổ sạch sẽ và một vùng da nhỏ trên иgự¢ bị lộ ra ngoài, ở đó có dấu vết loang lổ, đặc biệt là có thể nhìn thấy rõ vết cào và vết cắn màu đỏ.
Hạ Tinh Trình lập tức đỏ mặt, mỗi một dấu vết ở trên đó đều là cậu tự dùng sức lưu lại, cậu nói đó là ký hiệu Dương Du Minh hoàn toàn thuộc về mình.
Cậu không ngờ, những dấu vết riêng tư do bọn họ lưu lại, sẽ phơi bày rõ ràng trước mắt của nhiều người như vậy.
Tràn Hải Lan và Lăng Gia Nguyệt đều nhìn thấy.
Trần Hải Lan phản ứng rất nhanh, lại làm giống như chẳng nhìn thấy gì cả, anh nói với Dương Du Minh: "Cậu tắm xong rồi à? Gia Nguyệt mới vừa đưa nước nóng tới cho tụi mình."
Nhưng Lăng Gia Nguyệt vẫn cứ nhìn chằm chằm những dấu hôn kia chẳng hề rời mắt đi, mãi cho đến khi Dương Du Minh nói với cô: "Cảm ơn, muộn thế này rồi, nghỉ ngơi sớm một chút."
Lăng Gia Nguyệt mới chợt lấy lại tinh thần, hai tay cô để trước người nắm chặt lấy nhau, hơi cúi người, tóc che hết nửa khuôn mặt, cũng không nhìn ra biểu cảm gì, quay người từ trước cửa rời đi.
Đợi Lăng Gia Nguyệt đi rồi, Trần Hải Lan mới đóng cửa lại, đi tới trước tủ rượu cầm ba cái ly thủy tinh sạch sẽ vào phòng rót nước, anh nói: "Không khí khô hanh, uống nhiều nước một chút."
Ba người họ ngồi trên sô pha ở gian ngoài, trong tay bưng ly thủy tinh giống như đang ngồi uống rượu cùng nhau.
Trần Hải Lan nói: "Gia Nguyệt là một đứa trẻ ngoan."
Hạ Tinh Trình gác một chân trên sô pha, chân còn lại thì giẫm dép lê, cậu không lên tiếng, mà chỉ nhìn Dương Du Minh.
Dương Du Minh chỉ đơn giản trả lời một chữ "Ừm."
Trần Hải Lan nói với anh: "Hôm nay lúc Gia Nguyệt không có ở đây, ông ngoại của em ấy nói với tớ, em ấy là fan của cậu, thích từ nhỏ đến lớn, ngay cả poster của cậu cũng sưu tập nữa."
Dương Du Minh nghe xong, khẽ mỉm cười nói: "Lần đầu tiên gặp tớ Tinh Trình cũng nói tớ là thần tượng của em ấy."
Hạ Tinh Trình theo bản năng ngồi lại ngay ngắn, cậu nói: "Chuyện này không phải rất bình thường ư?"
Trần Hải Lan nghe vậy mỉm cười nói: "Nói rất đúng, cậu là nam thần của một thế hệ."
"Nam thần của một thế hệ?" Dương Du Minh nhẹ nhàng lặp lại mấy chữ này, sau đó nhìn qua Hạ Tinh Trình, mỉm cười hỏi cậu: "Phải không, Tinh Trình?"
Hạ Tinh Trình bĩu môi, sau khi mỉm cười một tiếng thì nói: "Em không biết, dù sao thì anh cũng là nam thần của em."