Anh cất tranh vào hộc tủ đầu giường, mặt ngoài bỗng hóa thành lạnh tanh không biểu cảm. Như Quỳnh cảm thấy anh có vẻ không muốn nghe đàn nữa, cô cũng thử ngừng tay.
Cô nhìn anh, bồn chồn chờ đợi. Anh vươn tay, làm dấu hiệu bảo cô lại gần.
Cất đàn xong, Như Quỳnh như con rùa chậm chạp bước tới. Lúc bị anh kéo ngã vào Ⱡồ₦g иgự¢ rộng lớn, lòng cô rơi xuống tuyệt vọng. Anh nâng mặt cô lên, bắt cô nhìn thẳng vào mình ở khoảng cách gần.
Cả hai người bọn họ đều thoáng có chút ngỡ ngàng, nhưng dĩ nhiên Tấn Khang khéo kéo không để biểu cảm lộ ra. Chạm vào gương mặt cô, anh mới biết cô có bao nhiêu non nớt ngây ngô. Làn da này, chỉ cần mạnh tay đôi chút là sẽ lưu lại vệt hằn đỏ.
Còn Như Quỳnh, cô bị hơi thở ấm nóng của người đàn ông mạnh mẽ này bao vây, trong mắt hiện ra muôn vàn lúng túng. Ở khoảng cách gần, cô càng thấy rõ đường nét nam tính hoàn hảo cùng cái uy thế vô hình trên người anh.
Anh cúi đầu hôn cô, đó tất nhiên là nụ hôn đầu đời của cô.
Như Quỳnh lúc đó còn chưa hiểu được, thứ quan trọng nhất mà cô trao cho anh sẽ không phải là nụ hôn đầu hay đêm đầu tiên của người con gái như cô đã nghĩ. Sau này, đó chính là lòng trung thành của cô, trái tim của cô, linh hồn của cô…
Khắp người Như Quỳnh nóng ran, tâm trí vốn đang ngập tràn lo sợ của cô cũng bị nụ hôn mạnh bạo cuồng nhiệt này quét qua làm cho trống rỗng. Anh hôn cô đến ngạt thở, bàn tay thăm dò vuốt ve dọc theo những đường cong mềm mại. Như Quỳnh thoạt đầu còn cứng ngắc nhưng lúc này tâm trí đã trở nên mụ mẫm, cả người mềm oặt ra như sợi 乃ún trong tay anh. Hoàng Tấn Khang xoay người đè cô xuống giường, hôn thêm một lúc mới buông môi cô ra. Bấy giờ cô còn nhắm chặt mắt, làn da mỏng manh đỏ ửng lên như con tôm bị hấp chín…
Vạt áo bị mở ra khiến hơi lạnh ập đến, đầu óc Như Quỳnh dần thanh tỉnh, đi kèm là sự kinh hãi trở lại, cô thấy ánh mắt người đàn ông ban nãy còn trầm ngâm giờ đã hóa thành ngọn lửa bập bùng cháy.
Người cô lại căng lên, ngón tay siết chặt ga trải giường, mắt nhắm nghiền chờ đợi, những lọn tóc đen tán loạn rơi trên gối, mang theo một sự tuyệt vọng đáng thương vô hạn không thể diễn tả bằng lời…
Hoàng Tấn Khang bỗng giật mình, không phải vì anh tự dưng thương hại cô.
…
…
Nhiều năm trước, khi anh còn là kẻ chém thuê đâm mướn, người ta sai anh Gi*t một người đàn bà. Đó là một con điếm giang hồ đáng kinh tởm qua lời nói của ông chủ anh.
Quả nhiên như lời đồn, lúc anh tìm đến Gi*t ả ta cũng là lúc ả vừa đi khách xong, quần áo còn chưa mặc, thân thể dính dấp lõa lồ rất chướng mắt. Anh không nghĩ nhiều liền vung dao lên, nhưng ở khoảnh khắc đó, người đàn bà kia tuyệt vọng nhắm mắt lại, dường như ả cũng đã biết trước điều này và chấp nhận kết cuộc… Ngay khi ấy, bộ dạng của ả lại đáng thương và mê hoặc đến khó tưởng tượng, anh nhất thời phân tâm chưa thể xuống tay.
Cánh cửa phòng ả bật mở, gã khách ban nãy đột nhiên quay trở lại. Ả đàn bà bất ngờ cầm lọ hoa ném vào đầu anh rồi kéo người đàn ông chạy trốn. Anh bị mảnh thủy tinh làm rách da đầu, lúc đó tỉnh ngộ liền hối hận giây phút xao lãng kia, lập tức điên tiết mà đuổi theo.
Anh tìm thấy bóng dáng người đàn bà nhưng gã khách kia thì đã không thấy đâu nữa. Ả cố sống cố ૮ɦếƭ chạy rất nhanh, nhưng lại là chạy lên sân thượng một tòa nhà cao năm tầng, anh đuổi đến sát nút.
Ả leo lên lan can, chơi vơi đứng đó, quay đầu nhìn anh với một nụ cười thanh thản trên môi. Ráng chiều đỏ ối sau lưng ả, bầu trời ấy dường như cũng ngập trong một màu thê lương.
Gió thổi bay bay những lọn tóc rối tung không theo một trật tự nào, gương mặt đẫm mồ hôi vì chạy trốn nhưng cũng vì thế mà ửng hồng, khóe mắt dường như còn vương chút lệ lấp lánh, y phục tơi tả không chỉnh tề nhưng lại làm ẩn hiện sắc xuân. Lúc ấy, người đàn bà càng quyến rũ đến mê hồn, anh phải tự nhủ mình vững tâm trí để không rơi vào bẫy.
Thế nhưng, ả ta lại như một cánh bướm thản nhiên lao ra khoảng không. Lúc có người đến nhặt xác ả, anh mới hiểu ra rằng, ban nãy ả làm vậy chính là để bảo vệ người đàn ông kia, sợ anh sẽ Gi*t cả hắn ta. Có lẽ ả yêu người đàn ông đó…
Sau hôm đó, anh cũng quyết tâm không sống như một kẻ đâm thuê nữa. Con đường này đã trót bước vào, không phải cứ nói bước ra là có thể dễ dàng mà ra, nếu không muốn để người ta trừng phạt vì tội phản bội hay thanh toán bịt đầu mối thì anh chỉ còn cách ngoi lên, đứng trên vị trí cao hơn rồi thiết lập lại một trật tự theo ý mình…
…
…
Ngày hôm nay, vẻ tuyệt vọng của Như Quỳnh gợi lại cho anh chuyện ám ảnh đó.
Anh bước xuống giường, quay trở vào nhà tắm. Đứng dưới vòi nước lạnh, Dụς ∀ọηg cũng dần tiêu tan.
Bên ngoài, Như Quỳnh còn nơm nớp lo sợ hơn ban nãy, khi mà cô chút nữa bị xâm phạm. Anh ta mất hứng vì thái độ của cô sao, như vậy cô không còn cách nào kiếm số tiền lớn kia sao?
Hoàng Tấn Khang bước ra, anh thấy cô quỳ ngay trước cửa phòng tắm. Anh không nói gì, thẳng bước đi qua, cô liền đứng dậy, từ đằng sau ôm lấy thắt lưng anh. Bị anh gạt ra, cô gái nhỏ nhắn chạy đến trước mặt anh, run rẩy tháo xuống áo choàng, thân thể tuyết trắng trong chớp mắt phơi bày trọn vẹn trước mắt anh.
Hoàng Tấn Khang nhất thời bị cô làm cho xao lãng, nhưng anh cũng rất nhanh kiềm chế được ham muốn bản năng thấp hèn. Tự thấy giận bản thân mình nhưng không có cách nào bộc phát ra, anh xoay người bước ra khỏi phòng ngủ, không quay đầu nhìn cô mà nói:
- Không cần phải làm thế đâu, tôi cho em tiền. – Âm điệu của anh mang theo một phần bực dọc.
Người đàn ông nhanh chóng rời khỏi tầm mắt cô, tiếng bước chân trên hành lang cũng nhỏ dần rồi biến mất. Như Quỳnh nhặt áo choàng lên khoác vào, ngồi co mình trên giường, trong lòng dâng lên một nỗi chua xót.
Ông chủ kia tôn quý vô cùng, có lẽ anh ta chê cô vô liêm sỉ, nghĩ một kẻ vì tiền mà bất chấp như cô không xứng đáng nằm trên giường anh ta. Anh ta thà ném cho cô tiền chứ không thèm chạm vào cô.
Chuyện này, cô nên thấy là may mắn hay là nhục nhã đây?
Người đàn ông đó không trở lại, nửa đêm nửa hôm Như Quỳnh cũng không còn biết đi đâu nên liền thay quần áo của mình và nằm xuống giường nghỉ một lát. Cô ban đầu không dám ngủ trong căn phòng xa lạ, chỉ định nhắm mắt thư giãn nhưng vì trải qua mấy ngày căng thẳng mệt mỏi nên tự thi*p đi lúc nào không hay.
Buổi sáng, trên đầu giường đã xuất hiện một cọc tiền. Như Quỳnh đã rơi vào đường cùng, nếu không cầm số tiền này thì cô cũng không còn cơ hội nào nữa, mẹ cô đang chờ phẫu thuật gấp. Không nghĩ nhiều nữa, Như Quỳnh cẩn thận nhét tiền sâu trong cặp sách rồi bước xuống lầu. Ông quản gia lại nhận lệnh đưa cô về trường.
Vừa bước vào cổng trường, Như Quỳnh cảm thấy mang tiền nhiều không an tâm thế nào, bèn quyết định đến bệnh viện luôn. Mới quay ra liền gặp ngay Quang Triệu, hắn nhìn cô, vừa thất vọng, vừa tức đến đỏ mắt. Cô để ý thấy hắn vẫn mặc bộ quần áo hôm qua, lẽ nào hắn không về nhà hay kí túc xá?
- Từ bao giờ vậy? – Quang Triệu oán hận hét lên – Cô làm đĩ từ bao giờ vậy?
Như Quỳnh chứng kiến người anh hàng xóm bao lâu nay tốt với mình bỗng buông lời xúc phạm danh dự nặng nề như thế, cô liền thấy bị tổn thương, nhất thời khóe mắt rưng rưng. Tuy vậy, cô rất nhanh hiểu ra là mình không được khóc, hắn dù miệt thị cô thế nào, cô cũng không có tư cách oán trách bởi chính cô dấn thân vào con đường đó. Dù rằng Hoàng Tấn Khang không chạm vào cô, thân thể cô còn trong trằng thì linh hồn cũng đã bị suy nghĩ bán thân đó làm cho vấy bẩn rồi, không cách nào quay đầu lại.
Đã đến nước này, thà khiến Quang Triệu chán ghét đến tận cùng rồi từ bỏ ý định với cô đi còn hơn.
Như Quỳnh ngẩng cao đầu, tỏ ra kiêu ngạo không thèm đáp, lập tức bước khỏi. Cô chỉ hi vọng Quang Triệu sẽ không đem chuyện này phát tán ra đến tai mẹ cô, nếu không cô sẽ chẳng có cách nào giải thích tốt hơn là đến bệnh viện lấy một cái xét nghiệm trinh tiết mang về cho bà xem. Chỉ cần bà tin, còn người khác muốn nghĩ gì thì tùy.
Nhìn Như Quỳnh đi khỏi, phản ứng đầu tiên của Quang Triệu là rất tức giận, hắn không cam tâm nhìn tình cảm hàng chục năm nay của mình bị chà đạp như vậy nên lập tức đuổi theo cô. Hắn thật ra cũng không biết sẽ nói gì với cô, một khi cô đã trắng trợn không biết xấu hổ như thế…
Vừa đạp xe đuổi theo hướng chiếc taxi của cô, hắn vừa nghĩ đến những kỉ niệm thời thơ ấu đã trải qua, những chuyện bây giờ đã khiến hắn đau lòng. Tại sao cô bé ngoan ngoãn như cô lại trở nên như thế, chẳng nhẽ chỉ vì ham giàu sang sung túc sao?
Chợt hắn cảm thấy có phần không đúng, hoàn toàn không thỏa đáng. Lúc nào gặp cô, cho dù là ngẫu nhiên gặp thì cô cũng đều mang một bộ dáng giản dị, thậm chí là cơ cực.
Hắn không đuổi kịp taxi, nhưng theo hướng mà nó đi, hắn liền nghĩ đến bệnh viện, nơi mà mẹ cô đang nằm.
Lúc nhìn thấy cô đem tiền đóng cho người ta, hắn chợt bàng hoàng ngộ ra điều gì, vội chạy đến giật tờ hóa đơn trong tay cô.
Thì ra mẹ cô không chỉ là điều trị thông thường mà cần ca phẫu thuật hàng trăm triệu ư?
Quang Triệu run rẩy, tức khắc ôm lấy cô, vừa đau đớn vừa bất lực khóc trên vai cô, không ngừng ՐêՈ Րỉ:
- Quỳnh, anh xin lỗi… anh xin lỗi… Anh không cố ý mắng em như vậy… Quỳnh, tại sao em không nói với anh? Quỳnh, tại anh vô dụng quá đúng không?
Ánh mắt mọi người xung quanh đầy tò mò nhìn về phía này khiến Như Quỳnh lo ngại, cô vội gạt hắn ra, rất bình tĩnh nói:
- Là em tự chọn. Quang Triệu, nếu anh còn chút quan tâm đến em, xin làm ơn đừng nói cho ai biết chuyện đó, cũng đừng nói với ai là ca phẫu thuật của mẹ em đắt như vậy, cứ nói là bảo hiểm chi trả hộ là được rồi.