Mị Tình - Chương 38

Tác giả: Hà Nại

Bởi vì em quan trọng hơn
Đây là một căn phòng rất lớn. Biệt thự phong cách thuần Âu, có một ban công rất rộng, hoa viên, bãi đỗ xe, suối phun nước xinh đẹp dưới ánh nắng mặt trời biến thành những viên ngọc chói mắt.
"Căn nhà này là Tần gia cho anh , trong năm năm tới đây, tất cả những gì ông có đều được chuyển qua danh nghĩa của anh."
Ngồi trong hoa viên khuất ánh mắt trời, Hứa Thuyền im lặng uống một ngụm trà, "Ông ấy ૮ɦếƭ rồi."
Bàn tay đang cầm chén của Lâm Cẩm Sắt run lên thật mạnh, rất lâu sau, mới rũ mí mắt xuống, "ừm" một tiếng. Rất lâu sau chỉ biết cúi xuống, khuôn mặt bị che khuất, nhìn không ra cô có cảm xúc gì.
Hứa Thuyền nhìn cô, ánh mắt cực kì phức tạp nhìn lên vẻ tăm tối trên khuôn mặt cô, nói, "Ngày ông ấy biết em đã đi rồi, ông ấy không cho anh đi tìm em ...trước khi ૮ɦếƭ, ông ra lệnh cho mọi người trong Viêm bang phong tỏa tin tức, cho nên tới tận bây giờ, trừ một số rất ít, đại đa số mọi người đều nghĩ ông vẫn còn ở trong viện tĩnh dưỡng nghỉ ngơi."
Lâm Cẩm Sắt vẫn duy trì trạng thái một lời cũng không nói, Hứa Thuyền dường như cũng không phát hiện ra điều đó lại tiếp tục chậm rãi nói, "Trước lúc ông đi, anh đã ngây người trong phòng bệnh ông ấy rất lâu, thời điểm ấy đầu óc ông cũng không còn được minh mẫn nữa, những lời nói với anh dường như là một phần kí ức của ông..."
"Năm ấy Tần gia bất quá cũng chỉ là một tên lưu manh có thế lực, trong lúc đó cũng có vài nhân tình, sinh ra vài đứa bé, sau đó quốc gia tiến hành mở cửa cải cách, bị cấp trên hãm hại cho nên biến thành cảnh ngộ cửa nát nhà tan, thê ly tử tán, chạy trốn tới phía nam..."
"Cẩm Sắt, mẹ em đã cứu ông. Tần gia đã làm... một số chuyện không tốt với mẹ em, nhưng mẹ em chẳng những không hận ông, ngược lại còn cho ông một chút tiền, chút tièn đó đủ để Tần gia nhập cư trái phép vào Hongkong, từng bước một trở thành đầu rồng xã hội đen. Sau đó..."
Lâm Cẩm Sắt bỗng dưng ngẩng đầu, mở miệng đoạt lấy quyền nói "Sau đó...mẹ em có thai, là em?" Dự cảm đó từ trong lời nói của Lâm Lan khi Italia đã bắt đầu nảy mầm trong lòng cô, mặc dù bên trong đã rất rõ ràng nhưng rốt cục cô vẫn không có dũng khí để tìm hiểu, cô sợ đến khi biết được chân tướng thì tê tâm liệt phế khiến cô tan xương nát thịt!
Về phần cái gọi là "Chuyện không tốt" nhất định là Tần gia đã ૮ưỡɳɠ ɓứ૮ mẹ cô!
Hứa Thuyền giật mình, không ngờ cô lại biết rõ mọi chuyện... nhưng sau đó anh chỉ từ tốn mỉm cười, cô vốn là một cô gái rất thông minh.
Chuyện xưa chậm rãi được kể lại vào một thời đại khác, thời đại cách đó 30 năm trời ...
"Lúc ấy trừ mẹ của em ra không có một ai biết chuyện này. Mẹ em khi còn rất nhỏ đã có hôn ước với đại thiếu gia Lâm gia – Lâm Hoa Niên ... Lâm Hoa Niên cũng là một người rất si tình, không biết tại sao lại biết được bí mật của mẹ em, chẳng những không hề ghét bỏ bà, còn muốn bảo vệ thanh danh cho bà vì thế đã thỉnh cầu trưởng họ hai bên cử hành hôn lễ..."
"Nhưng còn chưa đợi được mẹ em bước qua cửa, Lâm Hoa Niên đã qua đời vì một căn bệnh hiểm nghèo vào hai tháng sau."
Chuyện sau đó, không cần anh nói thêm thì cũng đã phơi bày cả ra rồi .
Lâm Chấn suy nghĩ đến tình nghĩa anh em, đồng ý với di ngôn của anh cả, cưới người vợ còn chưa bước qua cửa của anh trai, cộng với cả việc chăm sóc đứa bé trong bụng nàng.
Nhưng điều ông không thể ngờ tới chính là sau này ông mới biết đứa bé đó căn bản không phải là huyết thống của Lâm gia.
"Mẹ của em, là một người phụ nữ rất đáng thương." Hứa Thuyền dừng lại một chút, ánh mắt sâu thẳm chăm chú nhìn cô, "Cẩm Sắt, Tần gia không muốn cho em biết, bởi vì ông không muốn em hận ông."
Môi Lâm Cẩm Sắt tái nhợt như màu tuyết, "vậy vì sao anh lại muốn nói cho em biết?" Thì ra cha ruột của cô, đúng là một gã tội phạm thông dâm. Thế giới này rốt cuộc làm sao vậy? Tại sao những hoàn cảnh điên cuồng như thế lại có thể xảy ra!
Hứa Thuyền, người này này gần như hiểu hết mọi chuyện, anh cười rộ lên, rồi lại nhanh chóng mím môi, nụ cười ấy rất đẹp, trong đôi mắt có một tia sáng rất ôn nhã tự nhiên.
Anh nói, "Bởi vì em quan trọng hơn."
Bởi vì quan trọng hơn, cho nên có thể mặc kệ Tần gia có thể vì thế mà bị cô oán hận cả đời này hay không, cho nên có thể cam tâm tình nguyện thay cô gỡ xuống gông xiềng trói buộc tự do mà Viêm bang đặt lên cô.
Lâm Cẩm Sắt đứng lên, chậm rãi đi qua đó, dừng lại trước mặt anh, ngón tay hơi nắm lại , cắn môi nhìn anh.
"Anh không cần phải như vậy."
Trong mắt cô dường như có những đợt sóng nước chuyển động, từng đợt từng đợt cuộn lên, thành công làm kinh tâm động phách người nào đó. Giờ phút này Hứa Thuyền thầm nghĩ chỉ muốn vươn tay bao phủ vuốt ve lên đôi mắt cô.
Say mê quá mức, cả cuộc đời này của anh cũng không thể quên được cô.
Như vậy rất không tốt.
Nhưng trên thực tế cái gì anh cũng không làm, chỉ cúi đầu xuống hỏi ngược lại cô, "Vậy anh nên làm thế nào?" Chuyện đã qua, cho dù là với anh hay với cô cũng đều là một kí ức khắc sâu trong lòng khó mà mờ nhạt.
Lâm Cẩm Sắt khép hờ hai mắt, hít một hơi thật sâu, khi mở miệng tiếng nói lại có chút nghẹn ngào, "Hứa Thuyền, lần này em tới gặp anh, là muốn nói cho anh biết chân tướng của mọi việc năm đó ...."
Chưa bao giờ ngừng yêu thương cô
"Chuyện mẹ em qua đời, khiến em rất hận mẹ con Lâm Lan và bao gồm... cả ông ta nữa " Lâm Cẩm Sắt nắm chặt hai tay, nhãn cầu có chút ảm đạm, cô chậm rãi nói "Anh sẽ không biết là em hận đến mức nào đâu ...họ ςướק đi tất cả những gì mà em có, đồng thời em cũng hận ông ta, hận ông ta vô tâm mà đem tất cả yêu thương cho hết mẹ con Lâm Lan, vì thế em muốn trả thù họ."
"Cho nên sau đó em muốn tìm cách lợi dụng anh." Hứa Thuyền bình tĩnh nói, thần sắc yên lặng phảng phất như mình không phải là "người bị hại" đang được nói đến kia.
Ánh mắt sáng lên, Lâm Cẩm Sắt đột nhiên nghĩ tới lễ Noel năm ấy, cô ở trong tầng băng tuyết dày đặc mờ mịt gặp được anh, một người con trai thuần khiết sạch sẽ. Vốn là một sự gặp gỡ rất bất ngờ và cũng rất đẹp, nhưng chỉ sau một cú điện thoại, một âm mưu đã bắt đầu được đặt ra.
Trong lòng kêu to một cái, khi đó giống như là bị ma quỷ ám ảnh, từ đó về sau, cô bắt đầu dần dần tiếp cận anh, muốn để anh...yêu cô. Biết rõ là không đúng, nhưng cô vẫn cứ làm như vậy.
Nhịn xuống từng cơn đau đớn đang cuồn cuộn trong Ⱡồ₦g иgự¢, cô mím chặt môi, nói, "Đúng, khi đó em tìm cách để lợi dụng anh... Sau đó, em cố ý dẫn anh về Lâm gia..." Cổ họng dường như bị một cái gì đó chặn lại, cô không muốn nói tiếp nữa, thật ghê tởm.... cô năm đó, cư nhiên lại có những thủ đoạn ác độc đến thế!
Hứa Thuyền cũng có chút giật mình, kí ức dần hiện lên, đúng là có một chuyện như thứ. Năm ấy, anh học năm thứ ba, cô học năm thứ hai, đã kết giao được khoảng nửa năm, rồi đến một hôm, anh vẫn nhớ rõ ngày đó là lễ quốc khánh "Ngày 1 tháng 10″ , nhà trường cho phép toàn bộ sinh viên được nghỉ một tuần, anh đang ở trong kí túc xá lật giở tạp chí du lịch, suy nghĩ làm sao mới có thể thuyết phục Cẩm Sắt cùng đi du lịch với anh, đột nhiên điện thoại đúng lúc đó lại vang lên.
"Hứa Thuyền, em muốn... Ờ, anh có thể cùng về nhà với em được không? Em muốn để anh gặp gỡ người nhà của em." Khi nói chuyện giọng nói của Lâm Cẩm Sắt có chút kì quái, nhưng anh lúc ấy chỉ biết vui mừng mà nghĩ đến đám cưới sau này của họ, mở miệng đó là câu đồng ý, căn bản không hề chú ý tới chi tiết đó, chỉ nghĩ là cô đang ngượng ngùng mà thôi.
Bây giờ nhớ lại, mọi loại tư vị đều xuất hiện trong lòng.
"Em đã bỏ thuốc vào bữa tối hôm đó ...phần ăn của anh và Lâm Lan... tất cả mọi người đều biết, người xuống bếp là dì Phương, nửa chút cũng không liên quan đến em."
"Lúc ấy em chỉ nghĩ muốn cho cha em nhận ra, người con riêng của ông, lại cố tình muốn chống lại ý ông, có tình ý với người con trai mà con gái ông dẫn về ...còn nữa, đến khi ông biết người vợ vừa mới tái giá của ông thế mà lại giúp con gái mình câu dẫn bạn trai của chị nó... Lâm gia từ nay về sau nhất định sẽ vĩnh viện không có một ngày được bình yên!"
"Nhưng không biết tại sao " nói tới đây, Lâm Cẩm Sắt cười nhạt tự giễu, ánh mắt cũng tối đi, "Người ăn phải phần cơm bị bỏ thuốc đó , lại là em và Tần Miễn...cuối cùng thì mọi người cũng đã thấy hết , dì Phương "thương yêu" đến gọi em ra ăn khuya, đẩy cửa ra lại nhìn thấy em và Tần Miễn lõa thể nằm trên giường... "
Hứa Thuyền vô ý thức nắm chặt hai tay thành quyền, đau khổ nhắm hai mắt lại mà hít thở không khí, từng đường gân xanh trắng trên tay anh lộ rõ.
Môi dưới của Lâm Cẩm Sắt cơ hồ bị cắn tới mức tái nhợt, toàn thân không kìm chế được mà run lên bần bật. Rất lâu sau, cô chậm rãi ngồi xuống trước mặt Hứa Thuyền, bụm mặt thấp giọng nói,
"Nghe hiểu chưa? Đây mới là sự thật, anh xem, Hứa Thuyền, em là một đứa con gái như thế, ăn trộm gà bất thành, lại mất cả kho thóc, tự làm tự chịu... không xứng với sự tốt đẹp của anh."
Thật sự đó là một kí ức rất đáng sợ. Nghĩ lại, khi đó cô bị tiếng thét chói tai của dì Phương đánh thức, lại phát hiện bản thân mình đang ở trong lòng Tần Miễn, cả người đau nhức không chịu nổi, người phía sau cũng là một vẻ khi*p sợ, rồi sau đó Lâm Chấn và Hứa Thuyền cũng bị kinh động tới và nhanh chóng xuất hiện trước cửa phòng...
Đối với cô mà nói, một màn năm ấy, là một vết thương vẫn luôn chảy máu đầm đìa, một khi nhắc tới nó, thì lại biến thành một trận đau thấu tim gan. Ban đầu cô cũng thấy kì lạ, tại sao ở bữa cơm tối hôm đó, Tần Miễn lại xuất hiện , cho nên nhất thời cũng hoảng loạn lo sợ, rối bời cả đầu đầy hắc tuyến. Sau đó mới biết Tần Miễn là anh họ do Lâm Lan đích thân mời tới.
Tất cả, đã rõ ràng rồi.
Hai mẹ con Lâm Lan rất thông minh, hung hăng phản công lại cô, khiến cô dường như không có đường nào để quay đầu cả.
Nhưng ai có thể đoán được chuyện đó? Cô là một con người ác độc, ngay cả ông trời nhìn thấy cũng phải thấy kinh tởm, cho nên trừng phạt cô như thế. Tự làm tự chịu thôi.
Lâm Cẩm Sắt trước mặt anh đang nghĩ lại mọi chuyện, khó chịu tới mức không thể hô hấp, Hứa Thuyền chỉ cảm thấy trái tim mình giống như bị cô gái trước mắt nắm lấy , siết trong tay, không chút lưu tình nào dùng lực Ϧóþ chặt khiến anh đau đớn tới mức không thể chịu nổi, khi giật mình trên mặt đã là một vùng ẩm ướt ấm nóng.
Cho tới bây giờ, anh vẫn cố chấp cho rằng, là Cẩm Sắt phản bội anh. Vì thế nên hận cô, nhưng hận như thế, kỳ thật rất đơn thuần, bất quá chỉ là một người đàn ông hận cô gái của mình hồng hạnh vượt tường mà thôi. Hận cô nhiều năm như thế, thậm chí đã trở thành một loại thói quen.
Nhưng hôm nay thì thế nào... Được nghe rõ chân tướng, nhưng lại thành ra thế này, trong lúc nhất thời anh không biết mình phải phản ứng thế nào nữa. Phẫn nộ? Oán hận? Hối hận bản thân lúc trước lại nhìn nhầm một cô gái thủ đoạn hiểm ác như thế thành một cô gái thuần khiết, hay... Đau lòng cho cô?
Không thể nói rõ ràng .
Anh chỉ biết một điều, anh chưa bao giờ ngừng yêu thương cô.
Mặc dù là khoảnh khắc khi tận mắt nhìn thấy cô và người đàn ông khác ở trên giường, cũng chưa từng ngừng lại.
Anh cúi người nhìn cô, cô vùi đầu trong hai đầu gối, bả vai run lên , không thể ức chế được kích động , giống như một con thú nhỏ phải chịu quá nhiều thương tổn.
trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, trái tim ôn nhu của anh không lời nào mà nhói lên đau đớn.
Người phụ nữ này là kiếp nạn của anh.
Rất lâu sau, anh vươn tay, nhẫn nại vuốt lên mái tóc rối bời của cô, nhẹ giọng nói; "Ngốc nghếch, lúc trước nếu em nói anh biết, anh sẽ giúp em mà
Muôn sông nghìn núi
Giống như bị điện giật, Lâm Cẩm Sắt đột nhiên đứng lên né tránh sự ᴆụng chạm của anh, lảo đảo lùi về phía sau vài bước, gần như dùng ánh mắt hoảng hốt nhìn anh.
Ngón tay Hứa Thuyền cứng ngắc, dừng lại trong không trung một lát, cuối cùng bình tĩnh thu về, đặt lên mặt bàn.
Giọng nói Lâm Cẩm Sắt như cát nói với anh, "Hứa Thuyền, em nói rồi, anh đừng như vậy... anh cứ như thế, em sẽ càng đau khổ! Em đau khổ đến mức nào anh biết không? Anh càng đối tốt với em em càng nghĩ đến những chuyện xấu xa năm đó của mình, anh muốn em không thể đối diện với anh nữa sao?" Một hơi nói xong, cô thở dốc, đau thương nhìn anh, "Em chỉ muốn nói cho anh toàn bộ sự thật, nói cho anh biết mọi chuyện năm đó là có uẩn khúc chứ không đơn giản như anh vẫn nghĩ...em không cần anh thương hại em, anh mới là người thực sự bị hại."
Mặc kệ yêu hay không yêu, cô thủy chung vẫn là một đứa con gái ích kỉ. Tình yêu của Hứa Thuyền, chỉ khiến cô càng đau khổ. Không tiếp nhận được, chỉ có thể buông tha.
Hứa Thuyền yên lặng nhìn cô, đồng tử sâu thẳm, rất lâu sau, anh khẽ cười .
"Anh hiểu rồi, Cẩm Sắt, " anh chậm rãi gằn từng chữ, "Vậy thì Cẩm Sắt, em nhất định phải hạnh phúc." Chăm chú nhìn vào đôi mắt cô, nơi đó có những mạch nước ngầm đang muốn chuyển động lại bị áp chế lại, trọng giọng nói của anh có chút phong đạm vân thanh một loại hương vị rất thoải mái, nhưng lại khiến cho mũi Lâm Cẩm Sắt bắt đầu lên men.
Cô thiếu nợ người đàn ông này, cả đời .
Nước mắt sắp rơi xuống, cô vội vàng muốn che giấu quay đầu sang bên cạnh, nói "Anh cũng vậy, cứ như vậy đichúng ta về sau không cần gặp lại nữa ", nói xong tuyệt tình xoay người bước đi.
Kỳ thật, Lâm Cẩm Sắt chính là một người phụ nữ máu lạnh vô tình.
Hứa Thuyền ttừ trên ghế đứng lên nhìn bóng dáng đang dần biến mất của cô, rất tinh tế, nhưng trong dáng vẻ mảnh khảnh nhu nhược ấy lại lộ ra vẻ quật cường, mạnh mẽ. Bỗng nhiên trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác bi thương đến tuyệt vọng, bất quá chỉ là khoảng cách vài ngày đã biến cô thành muôn sông nghìn núi mà cả đời này anh chẳng có cách nào vượt qua.
Chặn một chiếc taxi lại, bảo người tài xế chạy xe đến hoa viê Biển Xanh, dọc đường đi Lâm Cẩm Sắt thất hồn lạc phách, nước mắt rốt cuộc cũng không có cách nào kìm nén được nữa. NHớ lại nhiều kí ức như vậy, trong thời gian ngắn ngủi thế này, cô chẳng có cách nào mà áp chế được cảm xúc của mình.
Từ nay về sau, sẽ không còn có ai ở dưới lầu nhà cô, vì cô mà mua bánh bao nóng và cà phê đen nữa.
Cũng sẽ không có ai, cùng cô đi dạo phố mua giày cao gót màu đỏ nữa.
Và cũng sẽ không có ai, yêu cô như anh nữa.
Cô ở trên ghế xe cực kì chế ngự tiếng nức nở của mình, mặc dù là như vậy nhưng vẫn khiến cho người lái taxi cẩn thận nghe thấy được.
"Cô à, tình yêu có vấn đề sao?" Ông chú lái xe nhiệt tình bắt đầu có ý đồ nói chuyện với cô.
"..."
Không nói lời nào thì chính là đồng ý .
"Cô gái, chia tay với bạn trai cũng không cần phải đau lòng đến vậy, cứ nghĩ ngợi lại chuyện đã qua nhiều như vậy, chân trời làm gì có nơi nào không có cây tại sao lại phải treo cổ trên một thân cây suốt kiếp..." Người tái xế đầu đã bạc một nửa tận tình khuyên khuyên bảo bảo, trong lúc vô tình liếc mắt về phía gương chiếu hậu, nhãn cầu chợt sáng lên, kêu lên một tiếng "Maybach kìa! Đời xe này chạy trên đường tôi mới thấy lần đầu tiên đó..." Còn chưa kịp nói xong, chỉ thấy Maybach nổi bật vạn phần kia đột nhiên tăng thêm tốc độ vượt lên, trước mặt xe taxi bẻ lái 90 độ...
Sạch sẽ lưu loát phanh lại.
Ông chú lái xe đnág thương sợ đến sắp khóc. Dọa ông sao, ôi đau lòng quá. Không phải là chiếc xe quá đẹp, cũng không phải mờ mắt, người lái xe này sao lại đỉnh vậy? thiếu chút ông đã không còn mạng mà về gặp vợ con nữa ... Nhưng cái xe taxi cũ rách này, đầu xe cũng hỏng cả rồi, ông lấy cái gì về gặp vợ con đây?
Ngoài người lái xe, Lâm Cẩm Sắt vẻ mặt cũng tái nhợt và vô cùng...khi*p sợ. Bởi vì cô thấy từ trên Maybach đứng ở xa kia bước xuống, chính là con người đó...
Đường Lưu Nhan.
Tây trang màu đen, giày da tao nhã, khuôn mặt anh tuấn hơi mỉm cười, vẫn là kiêu ngạo trầm thấp giống như mọi khi từ trước đến nay.
Hai tay hắn cầm một cái túi, nhàn nhã đi tới phía cô. Dường như hắn vẫn đều như thế, giống như trên đời này chẳng có chuyện gì có thể làm mất đi tiết tấu bước đi của hắn.
...vì sao hắn lại xuất hiện ở đây?
Hắn không phải vẫn còn ở Italia sao?
Những câu hỏi liên tiếp làm Lâm Cẩm Sắt có chút trở tay không kịp, chỉ có thể chỉ ngây ngốc nhìn hắn đứng yên ở cửa kính trước mặt cô, nhìn hắn vươn ngón tay thon dài tái nhợt gõ gõ vào cửa kính xe, khẽ híp mắt dùng khẩu hình miệng duyên dáng nói với cô,
"Cô bé, anh tới đón em đây."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc