Chấp làm ma lại chi thành phậtLại nghe thấy hắn khoan thai nói, "Cẩm Sắt, tôi luôn suy nghĩ làm thế nào mới có thể giữ em lại bên cạnh được." Cánh tay bị hắn giam cầm cũng được giải thoát, còn chưa để cô thở một hơi, cánh tay Đường Lưu Nhan lại thay đổi vị trí rất nhanh, chuyển tới trên vai cô, chỉ trong khoảnh khắc ấy, trời đất chuyển dời, cô bị hắn đẩy ngã xuống giường.
Hắn nhìn cô từ trên cao xuống, đôi đồng tử màu đen sâu thẳm, giống một cái đầm không lường được độ sâu, lại có ánh lửa khẽ nhảy lên.
"Nhưng ngài cũng chỉ là đang chơi một trò chơi mà thôi." Độ cong bên miệng hắn giống như mỉa mai lại giống như tự giễu, "Trò chơi?" Hắn nhìn vẻ mặt kinh hoàng của cô, chậm rãi nói, "Em là cô gái thông minh như vậy, sao lại nghĩ tôi có thời gian rảnh rỗi mà chơi trò chơi với em chứ?"
Ngữ điệu của hắn rất bình thản, nhưng là nghĩa của câu đó rõ ràng là đang chất vấn cô.
Lâm Cẩm Sắt căm tức nhìn hắn, иgự¢ phập phồng kịch liệt, cô cười lạnh mở miệng, "Vậy ngài nói xem tôi phải "suy nghĩ" thế nào mới đúng đây? Đường Lưu Nhan, ở trước mặt một tiểu nhân vật như tôi ngài cần gì phải diễn trò? Đừng bày cái vẻ khẩu Phật tâm xà này ra trước mặt tôi nữa! Chậm chạp cũng không đâu có giống phong cách bụng dạ độc ác của Nhan công tử!"
Cô không thèm đếm xỉa đến nữa, cô cũng chẳng muốn ngồi giảng đạo lí cùng với hắn, lừa gạt cô sao, nhìn xem tình huống bây giờ là như thế nào, hắn lại có thể cưỡng chế cô ở trên giường! Cô là một người phụ nữ trưởng thành, đương nhiên biết hắn tiếp theo muốn làm gì. Nhưng ai giao cho hắn loại quyền lực này? Trước đây coi như cô đi van xin hắn, là cô thiếu nợ hắn, nhưng hiện tại chẳng ai thiếu nợ ai, ở trên biệt thự bên hồ Como, hắn cứ như vậy không quan tâm tới nguyện vọng của cô ...cô là người có chính kiến, không phải là người không có tôn nghiêm đánh mất danh dự bản thân làm con 乃úp bê cho hắn phát tiết Dụς ∀ọηg!
Đường Lưu Nhan cũng không buồn bực, mặc kệ cô nói, vẫn cứ lẳng lặng nhìn cô như vậy, vẻ mặt không sợ hãi , nhìn không ra hắn đang suy nghĩ gì. Còn Lâm Cẩm Sắt giờ phút này dường như đã bị bao thứ cảm xúc: khuất nhục, xấu hổ và giận dữ bao phủ, không mỉa mai trả lời lại thì trong lòng không thể thoải mái.
Hai người cứ như vậy dùng ánh mắt giằng co, không ai nhường ai.
Thật lâu sau, Đường Lưu Nhan đột nhiên cúi xuống, bắt đầu tinh tế hôn lên cổ cô.
Cổ Lâm Cẩm Sắt rất đẹp, thon dài trắng nõn giống như cổ thiên nga, còn có thể nhìn thấy được từng dòng huyết mạch màu xanh ở khắp nơi trên đó, cái này cùng da thịt nõn nà trắng tuyết mãnh liệt tạo thành một loại tương phản kỳ dị nhưng lại biến thành một mĩ cảm ấn tượng.
Lâm Cẩm Sắt toàn thân cứng đờ, hai tay chưa kịp động đã bị hắn nắm lấy đặt lên đỉnh đầu.
Hắn một đường hôn xuống, lưu lại rát nhiều dấu hôn trên xương quai xanh tinh xảo của cô.
"Đường Lưu Nhan, ngài!" Cô tức giận đến mức ánh mắt đỏ lên, cả người phát run, "Tên hỗn đản này, ngài không được ૮ɦếƭ tử tế đâu!" Cô chưa hề suy nghĩ mà nói ra những lời như vậy, lại không ngờ rằng động tác của Đường Lưu Nhan đột nhiên dừng lại, chui đầu vào иgự¢ cô, nặng nề nở nụ cười.
Cúc áo trước иgự¢ cô đã bị bàn tay xấu xa của hắn mở ra, thứ hơi thở ấm nóng của thổi tới da thịt cô; phía da thịt bị lộ ra phía trên, từng chút từng chút nhất thời khiến cô khó chịu mà nổi cả da gà lên.
Hắn nói, "Độc miệng quá ...nhưng Lâm Cẩm Sắt à, tôi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ ૮ɦếƭ thế nào ...những gì trước mắt mới là thực tế nhất , không phải sao?" Hắn vừa nói chuyện, ngón tay cũng rất không an phận tiếp tục cởi nút áo cô, ...da thịt trần trụi lộ ra ngày càng nhiều.
Lâm Cẩm Sắt dùng hết sức lực rút một tay ra khỏi sự khống chế của hắn, nắm lấy bàn tay tà ác của hắn, nặng nề thở dốc, gắt gao lườm hắn, ánh mắt vừa cảnh giác vừa lo sợ không yên, "Đừng, van xin ngài, đừng cưỡng bách tôi nữa." Tự tôn của cô không phải thứ hàng rẻ mạt, cô cũng có sự cao quý của mình, đừng để cô cảm thấy người ta đang giẫm đạp lên bản thân cô nữa mà!
Động tác của Đường Lưu Nhan dừng lại một chút. Lâm Cẩm Sắt rõ ràng cảm giác được tay hắn chỉ tạm dừng một lát như vậy ...nhưng trong khoảng thời gian ngắn ngủi ấy, đúng lúc cô đang nghĩ xem có phải hắn đã hiểu ra rồi không thì hắn lại tiếp tục việc dở dang.
Lực ép của hắn vẫn rất mạnh, Lâm Cẩm Sắt chưa bao giờ giãy dụa thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, lần này cũng không ngoại lệ. Hắn dễ dàng dùng toàn bộ sức lực để áp chế cô, sau đó bắt đầu chậm rãi ૮ởเ φµầɳ áo cô ra.
"Ngài!" Lâm Cẩm Sắt cảm thấy mình sắp khóc rồi , khóe mắt nóng lên lợi hại. Tên hỗn đản này, hắn làm sao có thể làm việc đó? Cường bạo! Hắn đang cường bạo cô!
Nhưng sau đó.
Đường Lưu Nhan thở dồn dập, một tay đặt lên eo cô, nhìn cô nở nụ cười, khuôn mặt ấy dáng vẻ ấy ... ánh mắt chuyển màu, mười phần yêu khí, nhưng giọng nói của hắn lại có vẻ yếu ớt.
"Cô bé à, đừng nhúc nhích."
Nói xong hắn buông lỏng cánh tay đang kìm kẹp cô ra, chậm rãi nằm trên người cô.
Môi hắn di chuyển trên иgự¢ cô, dấy lên từng ngọn lửa nóng.
Lâm Cẩm Sắt nhắm mắt lại, giọng nói run run gần như cầu xin nói, "Được, tôi không động, không động, vậy ngài có thể buông tha cho tôi không." Cô toàn thân giống như bị bao bọc trong kén nhện , loại cảm giác không thể nói rõ này khiến cô khó chịu tới mức đáng sợ
Sau đó cô nghe thấy Đường Lưu Nhan rầu rĩ hừ hừ nở nụ cười, rất thấp, cô cảm giác không phù hợp lắm.
Khi hơi thở đã bình ổn lại rồi bất chợt cô lại nghe thấy Đường Lưu Nhan chậm rãi mở miệng, "Đau..." Âm lượng của hắn rất nhẹ, Lâm Cẩm Sắt nghĩ là mình nghe nhầm , khẽ mím môi, trong lòng không biết tại sao lại lo sợ không yên. Hắn đột nhiên bắt lấy một bàn tay của cô, đặt vào иgự¢ mình...
Bàn tay vừa vặn đặt lên miệng vết thương. Trên đó quấn một lớp băng gạc thật dày, một vòng rồi lại một vòng, phảng phất dây dưa khiến người ta thật bối rối.
"Cẩm Sắt, chỗ này rất đau..." Hắn nhẹ giọng nói, âm điệu mềm mại, giống như một con thú nhỏ bị thương, khát vọng được ấm áp "Em nói đi, phải làm sao bây giờ?"
Lâm Cẩm Sắt cảm thấy cánh tay giống như bị bỏng, vô cùng nóng, tâm trạng vừa tê dại vừa hoảng loạn. Cô rất rõ ràng, người đàn ông này lòng dạ rất sâu kín, hắn đang giả vờ đáng thương , hắn nói với cô như vậy, có lẽ muốn nói chỉ vì cô mà bây giờ hắn trở nên như vậy.
Nhưng mà...cô thở thật dài, nói không ra lời. Trên thực tế, nếu không phải vì phát súng kia của cô, có lẽ hắn thật sự... Cũng sẽ không đối xử với cô như thế...
Ý nghĩ này bắt đầu chiếm cứ trong đầu cô không chịu rời đi, trái tim cũng theo đó mà mềm nhũn ra, lại có chút đau, cảm thấy ê ẩm , giống như hoang mang, giống như tuyệt vọng, lại giống như không có đèn, không có bến bờ, như không khí bên cạnh mà lại không thể nắm giữ nổi.
Qua một hồi lâu, cô mờ mịt thản nhiên nói, "Tôi không biết..."
tiếng nói của cô vừa dứt, thân dưới truyền đến một trận đau kịch liệt...
Cô bất ngờ không kịp chuẩn bị, đau tới mức nước mắt nhanh chóng rơi xuống, cô cắn lên bả vai hắn thật mạnh.
Nức nở ra tiếng, giọng nói của cô thoát ra ngoài, "Đường Lưu Nhan, ngài gạt tôi!"
Đường Lưu Nhan chậm rãi tiến vào, rõ ràng cảm thấy sự thít chặt và khô ráo, tiếng nói áp chế Dụς ∀ọηg của hắn khàn đặc "Không lừa em..." Hắn cúi đầu cười, nhưng trong nụ cười kia lại lộ ra sự bi thương, "Nhưng chỉ có một mình tôi bị đau, rất không công bằng."
Chấp làm ma, lại chi thành Phật.
Nhưng Đường Lưu Nhan kia rõ ràng là ma quỷ.
Thân thể không được chuẩn bị tốt, Lâm Cẩm Sắt cảm thấy cả cơ thể như bị xé rách, lực đạo của hắn rất lớn, rất lớn, cô trừ việc gắt gao cắn môi, áp chế sự đau đớn bỏng rát so với rơi vào địa ngục còn hơn vạn lần này không thể làm được gì nữa.
Xuyên qua tầm nhìn mơ hồ, cô không thấy rõ vẻ mặt hắn, chỉ cảm thấy thê lương.
Hồi lâu, trong cổ họng cô dật ra vài tiếng nhỏ vụn mơ hồ, giống như tiếng khóc lại giống như tiếng ՐêՈ Րỉ, trước mắt lắc lư không ngừng, có một dòng nhiệt nóng trào ra từ hốc mắt.
Đại họcPalermo.
Trường học đã bị những bông tuyết trắng bay lả tả phủ lên một lớp, không dày, nhưng đây là phía nam Italia, nhưng cảnh này cũng rất hiếm gặp trên vùng đảo Sicilia .
Lâm Cẩm Sắt ngồi trong phòng học không còn một bóng người, nhìn những bông tuyết ngoài cửa sổ rơi xuống khắp các ngóc nghách, ngẩn người.
Bạn cùng phòng Cindy là một người cuồng trượt tuyết, nhưng mà lớp tuyết phủ lên đảo Sicilia còn quá mỏng cho nên cô lấy cớ được nghỉ mấy ngày kéo Lisa đi tới núiAlpstrượt tuyết. Cindy lúc đầu là muốn kéo cả cô đi nữa, nhưng năn nỉ hết lời vẫn không thể thuyết phục nổi cô. Lúc Cindy kéo theo bộ đồ trượt tuyết đi, vẻ mặt vẫn còn bất mãn nói, "Ann, cậu sẽ hối hận ! Có hối hận thì cũng đừng tới tìm tớ nhé... "
Cindy không biết rằng cô chán ghét tuyết rơi đến nhường nào.
Việc này đã trở thành một thói quen ăn sâu vào máu. Chán ghét cũng có thể trở thành một loại thói quen , những bông tuyết khiến cô nhớ lại những gì đã từng có được sau đó lại vĩnh viễn mất đi.
Có một số việc quá mức tốt đẹp, mọi người sẽ bất giác mà nghĩ mình đang nằm mơ, cứ nghĩ như vậy, cuối cùng phát hiện ra tất cả những thứ mình có lại giống như bóng hình trên dòng sông, đến khi tỉnh dậy thì tất cả đã biến mất.
... Từ sau ngày đó, cuộc sống của Lâm Cẩm Sắt dường như không bị ảnh hưởng chút nào, cô tiếp tục đi học ở đại họcPalermo, cuộc sống đơn điệu mỗi ngày cứ vậy lặp lại. Thứ duy nhất thay đổi chính là thân phận sau khi tờ báo "Tài chính Italia" ra lò, mọi người trong trường đại học Palermo đều nói, mỹ nhân Phương Đông khoa tài chính Lâm Cẩm Sắt thì ra chính là bạn gái của Mr. Đường – thương nhân người Hoa nổi danh và có lực ảnh hưởng cực kì lớn trên đất nước Italia vài năm gần đây, nghe nói bản thân cô cũng xuất thân từ một gia đình hào môn (nhà giàu có) truyền thống ở Trung Quốc, có thể nói là môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc...
Về phần hai thầy giáo soái ca kia, khụ, họ đã giảm xuống trở thành một câu chuyện tầm phào trong mắt người qua đường rồi.
Còn Đường Lưu Nhan bất quá khi nhận được phỏng vấn của tờ báo tài chính nào đó, hắn chỉ như nhẹ nhàng bâng quơ vô tình nói ra tên và bối cảnh của cô mà thôi. Nhưng cứ càng cố gắng giấu kín như vậy lại khiến người ta càng hiếu kì hơn.
Hắn nói với La Lạc rằng Lâm Cẩm Sắt, trừ bỏ hắn, là ai cũng không thể động tới.
Cho nên nói, Lâm Cẩm Sắt ngay cả cái ghế lãnh đạo của giới xã hội đen đảo Sicilia còn chưa kịp ngồi nóng, chuyện hợp tác cùng với La Lạc kia cũng không bệnh mà ૮ɦếƭ.
Lâm Cẩm Sắt hiểu rằng, Đường Lưu Nhan nhất định biết chuyện cô hợp tác với La Lạc là muốn lật đổ hắn, cho nên mới kỳ quái như vậy.
Nhưng từ sau hôm ấy, cô lại không dám nhìn hắn. Chỉ cần vừa nhìn thấy hắn, toàn thân sẽ không kiềm chế được mà lạnh lẽo, loại lạnh lẽo ấy cứ từng giọt từng giọt rót vào tứ chi cô ... không biết tại sao, cô chỉ biết cô vẫn luôn sợ hắn.
Hay là nói, ban đầu cô bị sự cáu giận bởi nhục nhã che mắt, quên mất cô và Đường Lưu Nhan khoảng cách rất xa, cô quên mất rằng Đường Lưu Nhan chỉ cần mất hứng một chút, nhẹ nhàng động tay là có thể dễ dàng đem cô giống như con kiến dễ dàng Gi*t ૮ɦếƭ. Cô không biết lượng sức mà cứ khiên chiến quyền uy của hắn hết lần này tới lần khác, khiêu chiến nhẫn nại của hắn, cho nên hắn muốn trừng phạt cô.
Hắn không chỉ có muốn hung hăng đả kích sự tự cao của cô, càng muốn tra tấn thân thể cô, cứ thế nhục nhã linh hồn rất kiêu ngạo của cô.
Cô cực kỳ sợ loại cảm giác nhìn thấy những thứ mình có trong tay đnag gần như biến mất hết này . Cho nên cô không dám nhìn hắn ... hắn cũng chưa từng đến tìm cô, chỉ có chiếc xe Mescedes màu đen kia sau mỗi buổi học đều dừng ngoài cổng trường, lái xe tất nhiên là Hàn Húc.
Cô biết, Đường Lưu Nhan đang chờ cô thỏa hiệp, chờ cô đầu hàng hắn.
.........
Trường học đã bị những bông tuyết trắng bay lả tả phủ lên một lớp, không dày, nhưng đây là phía nam Italia, nhưng cảnh này cũng rất hiếm gặp trên vùng đảo Sicilia .
Lâm Cẩm Sắt ngồi trong phòng học không còn một bóng người, nhìn những bông tuyết ngoài cửa sổ rơi xuống khắp các ngóc nghách, ngẩn người.
Bạn cùng phòng Cindy là một người cuồng trượt tuyết, nhưng mà lớp tuyết phủ lên đảo Sicilia còn quá mỏng cho nên cô lấy cớ được nghỉ mấy ngày kéo Lisa đi tới núiAlpstrượt tuyết. Cindy lúc đầu là muốn kéo cả cô đi nữa, nhưng năn nỉ hết lời vẫn không thể thuyết phục nổi cô. Lúc Cindy kéo theo bộ đồ trượt tuyết đi, vẻ mặt vẫn còn bất mãn nói, "Ann, cậu sẽ hối hận ! Có hối hận thì cũng đừng tới tìm tớ nhé... "
Cindy không biết rằng cô chán ghét tuyết rơi đến nhường nào.
Việc này đã trở thành một thói quen ăn sâu vào máu. Chán ghét cũng có thể trở thành một loại thói quen , những bông tuyết khiến cô nhớ lại những gì đã từng có được sau đó lại vĩnh viễn mất đi.
Có một số việc quá mức tốt đẹp, mọi người sẽ bất giác mà nghĩ mình đang nằm mơ, cứ nghĩ như vậy, cuối cùng phát hiện ra tất cả những thứ mình có lại giống như bóng hình trên dòng sông, đến khi tỉnh dậy thì tất cả đã biến mất.
... Từ sau ngày đó, cuộc sống của Lâm Cẩm Sắt dường như không bị ảnh hưởng chút nào, cô tiếp tục đi học ở đại họcPalermo, cuộc sống đơn điệu mỗi ngày cứ vậy lặp lại. Thứ duy nhất thay đổi chính là thân phận sau khi tờ báo "Tài chính Italia" ra lò, mọi người trong trường đại học Palermo đều nói, mỹ nhân Phương Đông khoa tài chính Lâm Cẩm Sắt thì ra chính là bạn gái của Mr. Đường – thương nhân người Hoa nổi danh và có lực ảnh hưởng cực kì lớn trên đất nước Italia vài năm gần đây, nghe nói bản thân cô cũng xuất thân từ một gia đình hào môn (nhà giàu có) truyền thống ở Trung Quốc, có thể nói là môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc...
Về phần hai thầy giáo soái ca kia, khụ, họ đã giảm xuống trở thành một câu chuyện tầm phào trong mắt người qua đường rồi.
Còn Đường Lưu Nhan bất quá khi nhận được phỏng vấn của tờ báo tài chính nào đó, hắn chỉ như nhẹ nhàng bâng quơ vô tình nói ra tên và bối cảnh của cô mà thôi. Nhưng cứ càng cố gắng giấu kín như vậy lại khiến người ta càng hiếu kì hơn.
Hắn nói với La Lạc rằng Lâm Cẩm Sắt, trừ bỏ hắn, là ai cũng không thể động tới.
Cho nên nói, Lâm Cẩm Sắt ngay cả cái ghế lãnh đạo của giới xã hội đen đảo Sicilia còn chưa kịp ngồi nóng, chuyện hợp tác cùng với La Lạc kia cũng không bệnh mà ૮ɦếƭ.
Lâm Cẩm Sắt hiểu rằng, Đường Lưu Nhan nhất định biết chuyện cô hợp tác với La Lạc là muốn lật đổ hắn, cho nên mới kỳ quái như vậy.
Nhưng từ sau hôm ấy, cô lại không dám nhìn hắn. Chỉ cần vừa nhìn thấy hắn, toàn thân sẽ không kiềm chế được mà lạnh lẽo, loại lạnh lẽo ấy cứ từng giọt từng giọt rót vào tứ chi cô ... không biết tại sao, cô chỉ biết cô vẫn luôn sợ hắn.
Hay là nói, ban đầu cô bị sự cáu giận bởi nhục nhã che mắt, quên mất cô và Đường Lưu Nhan khoảng cách rất xa, cô quên mất rằng Đường Lưu Nhan chỉ cần mất hứng một chút, nhẹ nhàng động tay là có thể dễ dàng đem cô giống như con kiến dễ dàng Gi*t ૮ɦếƭ. Cô không biết lượng sức mà cứ khiên chiến quyền uy của hắn hết lần này tới lần khác, khiêu chiến nhẫn nại của hắn, cho nên hắn muốn trừng phạt cô.
Hắn không chỉ có muốn hung hăng đả kích sự tự cao của cô, càng muốn tra tấn thân thể cô, cứ thế nhục nhã linh hồn rất kiêu ngạo của cô.
Cô cực kỳ sợ loại cảm giác nhìn thấy những thứ mình có trong tay đnag gần như biến mất hết này . Cho nên cô không dám nhìn hắn ... hắn cũng chưa từng đến tìm cô, chỉ có chiếc xe Mescedes màu đen kia sau mỗi buổi học đều dừng ngoài cổng trường, lái xe tất nhiên là Hàn Húc.
Cô biết, Đường Lưu Nhan đang chờ cô thỏa hiệp, chờ cô đầu hàng hắn.