Nào, để tôi ôm em"La Lạc, có phải cậu quá ngây thơ rồi không? Cậu cho rằng làm như vậy, tôi sẽ có hứng thú đối với cậu sao?"
Khi nói lời này, Đường Lưu Nhan hơi dựa vào khung cửa, khẽ nghiêng đầu, khuôn mặt tinh xảo tựa tiếu phi tiếu, đáng vẻ đó... yêu khí mười phần, lại có vẻ tuấn nhã thanh lệ, nhìn như vô tình, nhưng lại đủ để khiến trái tim người khác hoảng loạn.
Lâm Cẩm Sắt chỉ cảm thấy lực đạo chặn lên cổ cô càng lúc càng mạnh hơn, nhíu mày nhưng cũng không lập tức tránh ra khỏi La Lạc, trong đầu lời nói ban nãy của Đường Lưu Nhan không ngừng lặp lại, có hứng thú?
Tiếng Trung đúng là tiếng nói kì diệu nhất trên thế giới, có một số từ được dùng rất thông thường, giống như ba chữ "Có hứng thú" này nhưng cũng có rất nhiều hàm nghĩa... có phải là cái ý cô đang suy nghĩ kia không...
Cô nâng mắt nhìn về phía La Lạc, mặt hắn tái mét đi, môi dưới cắn rất nhanh, yết hầu chuyển động, đôi đồng tử màu nâu xẹt qua từng trận cảm xúc phức tạp mà Lâm Cẩm Sắt không hiểu nổi.
Ánh mắt đo cô đã từng nhìn thấy khi hắn nghe tin Đường Lưu Nhan đuổi theo.
Đường Lưu Nhan nhấc chân lên, chậm rãi đi tới phía bọn họ, khẽ mỉm cười tiếp tục nói, "Không phải muốn ép tôi tới gặp cậu một lần sao? Tôi đã đến đây rồi ...nhưng tôi lại không tin nổi, bây giờ cậu đã bắt đầu thích phụ nữ rồi à?"
Jerry cười vui sướng, lão đại bị xấu hổ, không biết vì sao hắn lại cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Lâm Cẩm Sắt im lặng, thở dài đầy tâm trạng, quả thật là ý này. Nhưng kinh ngạc vẫn là kinh ngạc, hoặc là lúc trước đã có chuyện của Ngô Ưu rồi, cho nên cô đối với việc đồng tính luyến ái cũng không có chỗ nào phản cảm cả ... nhưng ngay sau đó của ý nghĩ này của cô đã lập tức bị phủ định.
Chỉ thấy La Lạc thẹn quá thành giận tức tối đến mức gân xanh cũng lộ cả ra, bỗng dưng duỗi tay đoạt lấy khẩu súng của Jerry, ghìm chặt vào cô cô, mở chốt an toàn, đặt súng vào huyệt thái dương của Lâm Cẩm Sắt, trừng mắt với người sắc mặt vừa biến đổi – Đường Lưu Nhan kia, từ nơi sâu nhất trong yết hầu gầm nhẹ ra tiếng
"Anh đừng nói hươu nói vượn nữa! Đừng có tới đây ...người phụ nữ của anh bây giờ đang ở trong tay tôi, muốn cứu cô ta thì phải đàm phán! Anh phải hứa sẽ rút khỏi Italia vĩnh viễn, nếu không anh hãy chờ nhặt xác cô ta đi!"
Từng chữ từng chữ của hắn bén nhọn lạnh lẽo, từng chữ đều lộ ra sự chật vật. Nhưng Lâm Cẩm Sắt không hề đếm xỉa tới tại soa hắn lại làm thế, cô bị hành động bất ngờ này của La Lạc dọa thành cả người đều là mồ hôi lạnh.
Người đàn ông này bình thường đều chỉ là giả vờ ! Nhìn bây giờ, mất hứng rồi thì nhanh chóng chỉ muốn lấy mạng cô!
Tia hàn quang trong mắt Đường Lưu Nhan chợt lóe lên, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt đã không còn thấy sự tồn tại của nó nữa, hắn cách họ chỉ khoảng hai thước đột nhiên dừng lại, tầm mắt khóe chặt La Lạc, khóe môi nhẹ nhàng cong lên hướng về phía trước, cứ như vậy nhẹ cười một chút, đôi đồng tử đen láy của hắn chứa hàng ngàn ánh sao, ánh sáng loá mắt như màu ngọc.
Chỉ nghe thấy hắn miễn cưỡng nói "Muốn tôi rút khỏiItaly, không bao giờ trở về nữa.... cậu bỏ được sao, La Lạc?"
Tiếng nói vừa dứt, Lâm Cẩm Sắt khó tin nhìn về phía người đàn ông yêu khí tận trời cách đó không xa một lát rồi mím môi lại.
Người đàn ông này, nếu dựa vào năng lực của cô để lí giải, thì hắn đang...
Quyến rũ La Lạc.
Vẫn đề sống ૮ɦếƭ của lâm Cẩm Sắt đang ngay cả trước mắt .
Lâu như vậy, lối tư duy của tên Đường Lưu Nhan này vẫn khiến người ta không thể hiểu nôie. Nhưng phải nói thế này, La Lạc không phải dang bị chọc giận sao ? Nói không chừng không kiềm chế được, lực đạo không thể khống chế nổi...khẩu súng này sẽ
Trái tim của cô thít chặt từng đợt. Cô còn chưa sống đủ, cuộc sống mặc dù không như ý nhưng ý tưởng đã nung nấu nhiều năm của cô còn chưa thực hiện được, cô mới có hai mươi tám tuổi, nửa đời người cũng còn chưa qua, làm sao có thể ૮ɦếƭ?
Kh cô đang bị bao vây trong sự sợ hãi về cái ૮ɦếƭ, nhưng không ngờ tới La Lạc lại đột nhiên giật giật, dùng sức đẩy cô ra, suy sụp buông lỏng tay.
Hắn phẫn nộ trừng mắt nhìn người đàn ông vẻ mặt thanh thản dáng người tao nhã phía trước
"Mr. Đường, anh cố ý ! Anh biết tôi có ý với anh, cho nên anh cố ý nói vậy!" Hắn phẫn nộ lên án, иgự¢ phập phồng kịch liệt, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần lúc này căng thẳng đỏ bừng, "Anh khinh thường tôi, khinh thường tình cảm của tôi, cho nên cố tình nói như vậy!"
Đột nhiên được kéo từ cái ૮ɦếƭ trở về, Lâm Cẩm Sắt chỉ cảm thấy hai chân mình như nhũn ra, trong lòng không khỏi khi*p sợ vì đoạn đối thoại của hai người đàn ông này.
Lúc này bên tai truyền đến một tiếng mỉm cười khẽ của Đường Lưu Nhan: "Cố ý gì chứ? Xem này, cậu đã dọa đến con mèo nhỏ của tôi rồi đó ." Hắn còn chưa nói xong, Lâm Cẩm Sắt đã bị một lực đọa bất ngờ chặn ngang ôm lấy.
Cũng không biết từ lúc nào người bên cạnh cô đã biến thành Đường Lưu Nhan.
Hắn cúi xuống, suýt nữa không khống chế được mà thét chói tai, à, không, hắn tới gần cô, khẽ cắn vành tai cô, sau đó thổi nên một luồng khí nóng bên tai cô, hắn nói, "Vẫn cứ luôn cậy mạnh như thế, chân mềm nhũn mà vẫn muốn đi sao? Nào để tôi ôm em."
Cảnh đó, lời đó, thật giống hoàng tử trong cổ tích đánh bại mụ phù thủy độc ác, sau đó cứu được công chúa ra ngoài, nhưng mà, Lâm Cẩm Sắt cảm thấy hắn không phải hoàng tử, hắn là ác ma đáng sợ nhất!
Ngữ điệu thoải mái tùy ý như vậy, đầu tiên là hung hăng làm tổn thương trái tim một người, sau đó trước mặt người khác giả bộ thâm tình chân thành nói muốn mang cô đi...
Người đàn ông vô tình.
Cô thậm chí không biết thứ thói quen đáng sợ đã xâm nhập cốt tủy cô bao lâu rồi và còn tiếp tục tới khi nào nữa.
Cô cứng đờ trong lòng hắn, cảm thấy cả người phảng phất như có một vết nứt, lại giống như sắp bị đẩy vào hỏa lò, ngọn lửa nóng bỏng đáng sợ ấy sắp thiêu cô thành tro.
Ngay cả lão đại xã hội đen lừng lãy tiếng tăm cũng phải thỏa hiệp với hắn, lúc trước sao cô có thể hồ đồ như vậy, trêu chọc vào một con ma đã thành tinh chứ?
"La Lạc, tôi mang người đi , tất nhiên, nếu cậu không muốn gặp lại tôi nữa, tôi sẽ làm như mong muốn của cậu " hình như đã nhận ra cảm xúc dao động của cô, Đường Lưu Nhan thoải mái ôm toàn thân cô, chân dài bước ra phía cửa, sau đó dừng lại một chút, nghiêng đầu nhìn về phía La Lạc, khóe môi vẫn là ý cười thản nhiên như trước, không hiểu sao lại khiến người ta sợ hãi, "Nhưng mà tôi không hy vọng lại thấy những chuyện này xảy ra lần nữa. Cậu phải biết, chọc giận tới Đường minh cũng không phải là một chuyện tốt."
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng rời bước, không quay đầu lại mà dẫn Lâm Cẩm Sắt chạy đi.
Hàn húc cách xa chủ nhân mấy thước, ánh mắt lạnh lùng tận xương tủy quét qua một vòng, xác định đã không còn ai có thể uy Hi*p sự an toàn của chủ nhân nữa lúc này mới nhanh chân đuổi theo.
La Lạc vẻ mặt vẫn đen tối như thế, còn Jerry cũng nhặt khẩu súng lên nhìn ngắm.
"Lão đại, Mr. Đường vẫn Cool như vậy, hình như thật sự tức giận rồi, nhưng thật may mắn hắn cũng không động thủ gì ...ngài nói xem tiểu Cẩm Sắt đáng yêu đó có thể bị hắn nuốt vào bụng hay không?" Jerry không tâm không phổi một bên đặt khẩu súng trong tay xuống bàn, một bên hướng về phía La Lạc tề mi lộng nhãn vui vẻ nói.
"..."
"Ôi, thượng đế phù hộ cho cô ấy, Cẩm Sắt đáng thương đầu tiên bị lão đại lừa gạt và đe dọa, bây giờ lại bị đại nhân vật phản diện là Mr. Đường mang đi, .... chậc chậc, nhất định rất sợ hãi!" Dường như không thấy được lão đại nhà mình đã bùng nổ tới cực hạn, Jerry một tay ôm má, khoa trương hô to như đang đóng phim.
"... Jerry, cái miệng ૮ɦếƭ tiệt của cậu còn phun ra một chữ nữa, tôi cam đoan với thượng đế, cậu và Nick thiên nhân vĩnh cách." (cách biệt ko thể gặp lại ấy mà)
"..."
Ba người cứ như vậy đi ra khỏi cửa lớn của "Tòa nhà Rome" không người ngăn trở vô cùng thuận lợi , chui vào chiếc Mescedes màu đen kiêu ngạo trên đường kia.
quá trình này Đường Lưu Nhan vẫn duy trì tư thế ôm ngang Lâm Cẩm Sắt.
Cho đến lúc vào được trong xe, vài lần từ chối phí công không có kết quả, Lâm Cẩm Sắt mới cắn răng mở miệng gầm nhẹ nói, "Ngài buông ra đi!"
Nhưng Đường Lưu Nhan lại càng ôm cô chặt hơn, rất nhanh, giống như muốn khảm cô vào chính thân thể của mình.
Sau một lúc lâu, hắn thản nhiên nói, "Tôi không buông." NGữ khí kia rõ ràng rất bình thường, nhưng nghe kĩ lại giống như đứa trẻ đang làm nũng, "Buông ra, em lại muốn bỏ chạy."
Khí lực hắn lớn kinh người, Lâm Cẩm Sắt bất đắc dĩ, đánh phải để cánh tay thật dài của hắn khóe chính mình lại.
Cô cau mày, cười khổ, "Nhan công tử, làm sao tôi có thể thoát khỏi lòng bàn tay ngài chứ?" Lúc trước cô từng nghĩ chuyện mình hợp tác cùng La Lạc không thể nghi ngờ chính là loại chuyện ngu ngốc tới cực điểm... tên La Lạc kia bất quá chỉ là đang lợi dụng cô mà thôi.
Oán giận đối với hắn đã khiến cô thiếu chút nữa mất sự tự tin, luôn tự hào về bản thân mình.
Cô là một người phụ nữ thù hận rất lâu, người khác đối tốt cô, cô không chắc chắn sẽ nhớ rõ nhưng ai làm chuyện xấu với cô , cô luôn nhớ rõ từng chút từng chút , ghi hận trong lòng, chờ một ngày nào đó cô sẽ trả lại cho họ gấp đôi. Ngô Ưu từng đối với loại "phẩm chất bất lương" này của cô cười nhạt, cô ấy nói, "Lấy sai lầm của người khác tự trừng phạt bản thân, Cẩm Sắt, tội gì phải làm thế?"
Nhìn cảnh ngộ bây giờ của mình, một câu của Ngô Ưu đúng là thành sấm rồi.
....không phải sao?
Bất quá chỉ vài câu nói của Đường Lưu Nhan, cô tới giờ vẫn nhớ kỹ, không chỉ có tra tấn chính mình, còn đang tra tấn cả hắn nữa. Được lắm, ăn trộm gà không thành còn mất thêm cả nắm gạo, việc gì cũng chưa làm được, ngược lại còn gặp họa nữa.
Cô nặng nề thở dài, tâm tình buồn bực đem ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, hình ảnh ngoài đó lướt qua rất nhanh, lướt qua trên khuôn mặt trơn bóng trắng nõn của cô, lông mi dày và dài giống như đôi bướm bay đến trú chân trên đôi mắt cô.
Đường Lưu Nhan nhìn cô, nhìn rất lâu, gần như mê muội .
Hàn Húc xuyên qua kính chiếu hậu nhìn được một màn này , nhíu mày.
Cứ như vậy, trong xe trầm mặc rất lâu, cho đến khi Lâm Cẩm Sắt từ trong suy nghĩ phục hồi lại tinh thần, mới phát giác ánh mắt người nào đó vẫn không di chuyển, sâu đậm nhìn cô.
Trong đồng tử có một tia sáng, giống lửa, lại trong veo như gợn nước.
Mặt cô không khỏi nóng lên, mở mắt tránh đi tầm mắt của hắn, khí thế người này quả là mạnh mẽ "Ngài nhìn gì thế?"
Đường Lưu Nhan chớp mắt, cười nhìn cô, trả lời: "Nhìn em đó."
"..." Lâm Cẩm Sắt nhất thời nghẹn lời, không nói tiếp nổi. Rõ ràng đã biết đáp án này, nhưng không ngờ hắn lại không ngại ngần gì mà nói thẳng ra như thế, không có nửa điểm xấu hổ, hợp tình hợp lí như thế, giống như việc hắn nhìn cô là một việc đương nhiên chả có gì phải che giấu.
Nhưng không nói gì thì lại có vẻ càng xấu hổ hơn, vì thế cô nghĩ thật kĩ rốt cục cũng tìm được đề tài, nói "Bây giờ đi đâu vậy?"
Không có người trả lời.
Hàn Húc nhấn chân ga mạnh thêm chút nữa, tiếp tục trầm mặc lái xe.
Cô kỳ quái di chuyển tầm mắt, đã thấy Đường Lưu Nhan nhẹ nhõm dựa vào lưng ghế da, đôi mắt kiều mị nhắm hờ, lông mi nhẹ nhàng chớp xuống, làm phát ra một tia sáng kì dị. Như đang ngủ, nhưng lại như không ngủ.
Cô nhíu mày, không biết tại sao, trong lòng cảm thấy như có gì đổ vỡ, cực kỳ không thoải mái. Một lát sau, cô thở dài, đang định mở miệng, Đường Lưu Nhan đã mở mắt ra, đôi mắt chớp động, tiếng cười khẽ, hơi mỏi mệt truyền đến: "Cô bé, đều là em làm hại, lúc này lại còn lăn qua lăn lại giày vò tôi nữa chứ."
Cường hôn
Xe chạy một đường đi tới bệnh viện.
Đây là bệnh viện cao cấp nhất trên đảo Sicilia của Italia. Cảnh vật êm ả, bầu không khí yên tĩnh.
Bác sĩ, y tá mặc áo blouse trắng vội vã đi lại trên hành lang.
Trong không khí tràn ngập mùi thuốc.
Lâm Cẩm Sắt ngồi trên ghế ngoài hành lang, ánh mắt khóa chặt cánh cửa trắng của phòng VIP, ánh sáng quá mức nhìn lâu cho nên ánh mắt cũng trở nên đau nhức.
Đã hơn ba tiếng trôi qua .
Một lúc rất lâu sau, cô nghiêng mặt nhìn về phía Hàn Húc cách đó không xa, đang dựa vào vách tường, đứng yên bất động, vẻ mặt không chút thay đổi, có chút ngượng ngùng có chút nghi hoặc, suy nghĩ trong chốc lát, cô hơi hắng giọng, cuối cùng chậm chạp nói: "Hắn... Rốt cuộc làm sao vậy?" Trong đầu vẫn luôn nhắc đi nhắc lại câu nói có vẻ kì lạ của Đường Lưu Nhan khi trên xe "Đều do em làm hại", một câu nói không hề rõ ràng như thế khiến cô hoảng sợ, trái tim không thể an ổn.
Hàn Húc xoay qua nhìn về phía cô, một đôi mắt băng hàn không hề có độ ấm, khóe miệng cong cong, hắn không nói gì, chỉ ném cho cô một ánh mắt hững hờ, sau đó lại quay đầu nhìn về phía cánh cửa luôn đóng chặt kia.
Lâm Cẩm Sắt trừng mắt nhìn khuôn mặt quay đi của hắn, tức giận, kẻ cơ bắp này, vẫn còn không tiến bộ như thế, không lịch sự gì hết, chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, không hề có phong độ gì cả ...đúng là thuộc hạ của người nào đó!
Cô đem ngọn lửa tức giận đang lan tràn đặt trên người Đường Lưu Nhan ở trong phòng bệnh "Sống ૮ɦếƭ còn chưa rõ" kia.
Đúng vậy, sống ૮ɦếƭ còn chưa rõ.
Khi ở trên xe Lâm Cẩm Sắt luôn chú ý đến sắc mặt tái nhợt của hắn, loại tái nhợt này là do mất máu gây nên, hô hấp cũng dồn dập mà mỏng manh hơn, nghĩ đến tình trạng lúc đó, cô nghĩ nếu hắn không phải người có ý chí kinh người chưa chắc đã chịu đựng được mà tới bệnh viện ấy chứ.
... Hắn rốt cuộc có nguy hiểm gì không?
Tâm hoảng ý loạn, cô rốt cuộc không thể ngồi yên nữa, đứng lên khỏi ghế rồi thong thả bước đi, trong lòng có một loại bồn chồn rất khó hiểu, giống như ở nơi sâu nhất trong Ⱡồ₦g иgự¢ có một loại khát vọng nào đó sắp bị tan vỡ.
Khi cô không yên ổn mà đi đi lại lại, Hàn Húc cuối cùng cũng không thể chịu đựng được cô cứ ẩn ẩn hiện hiện trước mặt hắn, môi mím chặt, cau mày, nặng nề nói, "Lâm tiểu thư, cô còn nhớ rõ phát súng mà cô tặng đại ca khi đó chứ?"
Vừa nghe câu hỏi này, Lâm Cẩm Sắt nhanh chóng dừng bước chân, ngạc nhiên nhìn về phía Hàn Húc.
Hàn Húc thấy sắc mặt cô thay đổi, khuôn mặt lại trầm xuống, lạnh giọng nói: "Chỉ sợ rằng Lâm tiểu thư đã quên hết rồi phải không? Nhưng việc viên đạn kia đã xuyên qua trái tim đại ca, đây là sự thật." Hắn không tiếp, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, còn nói thêm, "Đại ca không phải thần tiên, cơ thể cũng không phải làm bằng sắt ... hơn nữa hôm nay vì cô..." hắn không cần nói thêm nữa, có một số việc, rõ ràng quá lại không tốt.
Lâm Cẩm Sắt không phải con ngốc, cô tất nhiên đã hiểu lời nói của Hàn Húc.
Không trách được Hàn Húc lại dùng ánh mắt chán ghét như vậy để nhìn cô. Có thể vì hận cô, trong lòng hắn đã rõ ràng, Đường Lưu Nhan bây giờ trở nên như vậy, đều là do cô làm hại.
... nhưng hình như không có ai nhớ năm đó cô đã bị lừa gạt và tổn thương bao nhiêu? Những thứ đó cô hao phí tâm lực bao năm mới có được, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủn tất cả những thứ thuộc về cô đều bị hủy hết, bao gồm cả sự nghiệp, còn có cả tình yêu chưa kịp lại nẩy mầm đã ૮ɦếƭ đi nữa.
Hắn phải bồi thường cho cô thế nào đây?
Đường Lưu Nhan người đàn ông xảo quyệt này, luôn mơ hồ như thế, dễ dàng khiến cô từ ngây ngốc biến thành nạn nhân.
Cô căm giận nghĩ, nhưng từng thứ cảm giác lạ cứ xuất hiện trong đầu cô, vui có giận có, lại có cả chút buồn đau thẩm thấu vào lục phủ ngũ tạng, thổi quét tới mọi ngóc nghách trong cơ thể, không hề dối trá, nhưng cảm giác kia thực sự đang tồn tại trong cô .
Thật lâu sau, cô cúp mi mắt xuống, lầm bầm lầu bầu, lại thì thào thấp giọng nói với Hàn Húc: "Tôi không biết hắn rốt cuộc đang suy nghĩ gì."
Hàn Húc lạnh lùng nhếch môi một cái, ánh mắt lạnh lùng cứng rắn sâu thẳm nhìn về phía cô, một lát sau, hắn thản nhiên mở miệng nói, "Lâm tiểu thư, đó là bởi vì cô không hề có trái tim."
"Nói gì thế?" Cô nghĩ bản thân mình đang nghe nhầm , vì thế nhíu mày hỏi.
Trả lời cô là một tiếng hừ lạnh.
Cách trả lời khó hiệu, lại mang thêm một tội danh nữa, trong lòng Lâm Cẩm Sắt nghẹn ứ, nhìn thấy dáng vẻ Hàn Húc cô lại cảm thấy quẫn bách đến cực điểm, hơn nữa còn có khuôn mặt người đang ở đó không biết sống ૮ɦếƭ thế nào... trong lúc này lòng cô rất không thoải mái cũng không muốn nghĩ nhiều nữa, cho nên bước ra ngoài hít thở không khí.
Nhưng bàn chân vừa mới nhấc lên được có một nửa, chỉ đã thấy cánh cửa màu trắng luôn luôn đóng chặt kia bị mở ra , một người đàn ông mặc áo blouse trắng, đại khái khoảng gần bốn mươi tuổi, nho nhã thanh tú bước ra, giọng nói của anh ta rất ôn hòa, khiến lòng người yên ổn, "Lâm tiểu thư xin dừng bước."
Anh ta mỉm cười nói với cô, "Nhan ở bên trong, anh ấy muốn gặp cô."
Lâm Cẩm Sắt do dự vài giây, người đàn ông kia cũng cực kì kiên nhẫn chờ đợi cô, ánh mắt nhìn cô từ đầu đến cuối vẫn luôn nhu hòa thật khác biệt so với ánh mắt luôn gợn sóng mang theo khí phách muốn chiếm lấy của Đường Lưu Nhan, bởi vì ánh mắt của người bác sĩ này không hề có tính xâm lược .
Ánh mắt không hề có mưu kế, bình tĩnh như nước giống vậy đã lâu cô chưa nhìn thấy, cho nên nhất thời có chút giật mình. Một lát sau, cuối cùng cô cũng gật gật đầu, mím môi, đi theo người đó vào phòng bệnh.
Phòng bệnh rất rộng, xa xỉ hơn nhiều so với tưởng tượng của Lâm Cẩm Sắt.
Khắp nơi đều hoa lệ không chút giấu diếm, ngay cả sàn cũng được trải bằng thảm lông dê màu trắng đơn thuần nhập khẩu, khiến cho người ta sợ bẩn, ngay cả bước chân đi lên nó cũng phải cẩn thận hơn.
Còn có chiếc giường lớn có size bằng giường quốc vương kia...
Cô không khỏi bĩu môi, quả nhiên là phong cách của người nào đó, hoang phí đến cực điểm.
Vừa ngẩng đầu đã thấy người mà cô đang nghĩ tới tựa vào giường lớn, tấm chăn lụa trắng tùy ý trùm lên phần eo của hắn, nửa người trên để trần , trước иgự¢ quấn một lớp băng gạc thật dày, có một chút màu đỏ hơi lộ ra, nhìn kĩ thì nó chỉ nhỏ bằng một ngón tay thôi.
Hắn chống cằm, cười dài nhìn cô, vươn tay, vẫy vẫy cô, "Lại đây."
Người đàn ông nho nhã kia thấy thế, cười cười, thức thời rời khỏi phòng bệnh.
Lâm Cẩm Sắt nhíu mày nhưng vẫn cất bước qua đó. Tuy hắn đang cười, nhưng cô có thể nhìn ra được khí sắc cũng không tốt lắm. Hoặc là vì khí chất âm nhu của hắn, cho nên vẻ mặt kia càng có vẻ suy nhược.
Nhưng nhìn hắn như vậy cô lại cảm thấy không có chút xâm lược nào.
Cô ngồi xuống phía cuối giường, cách hắn khoảng hai thước. Người này lập tức mất hứng , giọng nói trầm hơn, "xa quá, ngồi lại gần đây một chút."
Cô chán ghét cái loại mệnh lệnh này của hắn, nhưng dù sao từ đáy lòng vẫn sợ hãi hắn cho nên nhanh chóng chuyển gần lên một chút. Mới được mấy cm, đã bị người nào đó không kiên nhẫn một tay kéo đi.
Hắn rất nhẹ nhàng đem cô đặt vào trong lòng mình, Lâm Cẩm Sắt chỉ kịp a một tiếng, hơi thở ấm nóng của hắn đã vờn bên tai cô. Ấm áp , ngứa ngáy, lại khiến lòng người rối bời.
Lâm Cẩm Sắt rất thức thời không hề giãy dụa, chỉ là không tự nhiên nghiêng đầu sang một bên, sau khi tạo ra được khoảng cách nhất định mới nâng mắt lườm hắn, lạnh nhạt nói, "Ngài phải ép buộc tôi thì mới thấy vui vẻ sao?"
Khuôn mặt tuấn tú của hắn gần ngay trước mắt. Tên này thật đẹp trai, lông mi dày đen dài, nếu người phụ nữ khác nhìn thấy nhất định ghen tị tới mức đòi mạng đây .
Đôi môi bạc của hắn khẽ mở, nói, "Nếu thật sự ép buộc được, tôi thích lắm, nhưng quan trọng là " khóe môi hắn lay động, dáng vẻ tựa tiếu phi tiếu , "Có thể ép buộc được em sao?"
Lâm Cẩm Sắt im lặng. Khẩu khí khi hắn nói chuyện là ôn nhuyễn như thế, mang theo chút bất đắc dĩ cùng sủng nịch, khiến cô không biết phản ứng thế nào.
Thấy cô không lên tiếng nữa, Đường Lưu Nhan càng ôm cô chặt hơn, cằm gác lên đỉnh đầu cô, vẻ rất thỏa mãn buông tiếng thở dài, sâu kín thầm oán nói, "Nghĩ là sẽ được ôm em mãi như vậy, nhưng cô bé này em cứ luôn trốn đi khiến tôi không tìm thấy nổi."
Lâm Cẩm Sắt vờ như không nghe thấy, người này, nói dối cũng giống như ăn cơm vậy, chính là thiên hạ đệ nhất nói dối, nếu tin thì cô chính là ngốc nghếch rồi.
Im lặng một lúc, cô bị cánh tay hắn ôm chặt , rất không thoải mái, Lâm Cẩm Sắt nhắm mắt, nói, "Đường Lưu Nhan, ngài nói rõ ràng cho tôi nghe xem lần này lại muốn chơi trò chơi gì đây?" Thực ra cô không hề muốn gặp lại hắn lần nữa, nhưng sau đó lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy, bây giờ cô lại ở trên tay hắn, nhưng có lẽ đây cũng là hậu quả mà tự bản thân cô chuốc lấy.
Một khi đã như vậy, cô cũng không cần nói nhiều làm gì nữa, có lẽ nên trực tiếp nói mọi chuyện với hắn cho rõ ràng, để cuộc sống cô trở về an ổn như trước đây.
Cô nghĩ vậy, buồn bực thở dài. Lúc này đôi mắt đột nhiên bị một bàn tay to nhẹ nhàng đặt lên, che đi ánh sáng, trong mắt nhất thời chỉ còn lại bóng tối, còn chưa chờ đầu óc cô phản ứng, một cái hôn đã nhanh chóng rơi xuống.
Đường Lưu Nhan một tay che lên mắt cô, một tay nắm lấy hai tay cô muốn đẩy ra, môi hắn rất lạnh nhưng lại mang theo một chút hơi ấm, như là cố ý, trằn trọc tinh tế nhưng lại không hề xâm nhập, cũng không hề muốn dừng lại.
Lâm Cẩm Sắt giãy dụa không được gì, cho nên ghì hai hàm răng thật chặt, khuôn mặt nghiêm nghị hung hăng lườm hắn, chính là để hắn không có cơ hội xâm nhập. Tên hỗn đản này, sắc dục huân thiên †ïηh †rùηg nhập não! Còn dám đánh lén cô nữa!
Còn hắn chỉ cười khẽ một tiếng, tiếp theo thấp giọng dụ dỗ nói, "Cẩm Sắt, hé miệng ra..."
Cô chỉ biết nhắm mắt lại.
Lúc này hai tay bị hắn nắm lấy của cô đột nhiên đau nhức, cô bị đau không khỏi khẽ nhếch miệng, trong lúc đó đầu lưỡi điện quang hỏa thạch của hắn đã tham lam đi vào. Đầu óc Lâm Cẩm Sắt vài giây trống rỗng, máu dồn cả lên não , sau đó cô dùng sức cố gắng đẩy hắn ra, liều mạng giãy dụa trong lòng hắn, kêu ra tiếng.
Đôi mắt mị hoặc của Đường Lưu Nhan nhìn cô, dưới ánh đèn sáng rọi của phòng bệnh, sắc mặt cô tái mét trong sáng như ngọc, rõ ràng là tiếng nức nở vì bị áp chế, nhưng khi vào tai hắn lại biến thành tiếng ngâm nga câu hồn dụ hoặc người khác.
Tiếp theo hắn cảm thấy mùi máu tươi mạnh mẽ xông tới.
Đầu lưỡi vô cùng đau đớn.
Nâng mắt nhìn vào sâu thẳm trong mắt cô, chỉ thấy nơi đó từng tia sáng hiện lên từng ngọn lửa tức giận cứ thế mà bùng phát.
Cô không chút sợ hãi nào căm tức nhìn hắn, dáng vẻ vô cùng quật cường, nhưng khi vào mắt hắn lại cảm thấy giống một con thú nhỏ bất lực, không đường trốn thoát, nhưng lại xinh đẹp đáng yêu đến cực điểm.
Trong lòng có một loại xúc cảm xa lạ kéo đến, hốt hoảng, giống như một mầm cây mang khát vọng muốn nảy từ dưới đất lên, dùng sức thế nào cũng không thể ngăn được, nhưng từ tận đáy lòng hắn rất thích loại cảm giác này , vì thế cứ mặc kệ cho nó trào lên.
Hắn nghĩ thế cho nên nhẹ nhàng nở nụ cười, môi cũng cong lên.
Lại nghe thấy hắn khoan thai nói, "Cẩm Sắt, tôi luôn suy nghĩ làm thế nào mới có thể giữ em lại bên cạnh được." Cánh tay bị hắn giam cầm cũng được giải thoát, còn chưa để cô thở một hơi, cánh tay Đường Lưu Nhan lại thay đổi vị trí rất nhanh, chuyển tới trên vai cô, chỉ trong khoảnh khắc ấy, trời đất chuyển dời, cô bị hắn đẩy ngã xuống giường.