Mị Tình - Chương 21

Tác giả: Hà Nại

Cẩm Sắt, tôi tới đây đón em
Sắc mặt cô đột nhiên tái nhợt!
Vô thức, cô muốn bỏ tay Hứa Thuyền ra nhưng lại anh dùng lực nắm thật chặt tay cô, Hứa Thuyền nhíu mày nhìn về phía cô, "Cẩm Sắt, làm sao vậy?"
Cô nói không ra lời.
Sự khinh ngạc bất thình lình xảy tới làm cô không biết phải làm gì bây giờ, đầu óc biến thành đậu phụ, cô dùng sức lắc đầu.
Trái tim như bị Ϧóþ mạnh, bị người đàn ông đáng sợ Đường Lưu Nhan kia mạnh mẽ Ϧóþ mạnh !
Không sai ...
Đường Lưu Nhan...
Hắn đứng ở đó. Dưới bóng râm của một cây to cách đó không xa, hắn mặc tây trang màu trắng, bộ quần áo rất đơn giản nhưng khi hắn mặc vào lại bộc lộ một loại hoa lệ quý tộc nhưng rất tao nhã. Hai tay hắn khoanh lạitrên khuôn mặt nghìn năm không thấy kia vẫn là nụ cười tựa tiếu phi tiếu quen thuộc.
Hắn nhìn về phía cô, dường như chỉ nhìn mình cô cũng chả biết đã nhìn bao lâu.
Hắn thấy vừa lòng khi nhìn vẻ mặt như gặp quỷ của cô, khóe môi hắn hơi cong lên một chút, gợi lên độ cong rất hoàn hảo.
Trái tim của Lâm Cẩm Sắt đập cực nhanh. Cô đang lý giải đó là vì sợ hãi.
Hắn không ૮ɦếƭ! Người đàn ông này nhất định sẽ báo thù ! Hắn nhất định là tới Gi*t cô!
Nghĩ đến đây, trong lòng cô tràn lên một suy nghĩ muốn chạy trốn đến một nơi nào đó, nhưng bàn chân cứ vững như thạch bàn, không thèm động đậy. Mũi chân lạnh như băng vẫn đông cứng tại chỗ.
Lúc này Hứa Thuyền cuối cùng cũng nhìn theo hướng mắt cô về phía Đường Lưu Nhan, đôi môi khẽ giật giật, ngón tay càng nắm chặt tay cô hơn, dường như anh sợ cô sẽ buông tay anh ra.
Khi Đường Lưu Nhan nhìn thấy động tác của Hứa Thuyền, ánh mắt dần dần tối sẫm đi.
Bước chân vừa nhấc, hắn đi tới hướng của họ.
Nhịp thở của Lâm Cẩm Sắt dần nhanh hơn theo khoảng cách ngày càng ngắn lại, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
Có lẽ Đường Lưu Nhan không nhìn thấy ánh mắt cô, tiêu sái tản bộ trên nền cỏ, ánh mắt ngày càng lạnh, độ cong của khóe miệng ngày càng sâu. Người đàn ông này chính là như vậy không thể biết là đang tức giận hay vui vẻ, càng nghĩ càng không nhưng sự đáng sợ thì ngày càng hiện rõ.
"Cẩm Sắt, đừng sợ." Bên tai nghe thấy giọng nói đè thấp của Hứa Thuyền, cô hoảng hốt nhìn về phía anh. Không đâu, Hứa Thuyền. Cô rất muốn nói cho anh rằng, những câu nói như thế, chỉ là vô dụng ...
Đường Lưu Nhan đứng lại trước mặt họ.
Ánh mắt hắn đặt trên hai bàn tay đang nắm chặt của họ, hồi lâu, hắn lên mắt lên cười với Hứa Thuyền
"Cửu thiếu gia, lâu lắm không gặp ."
Hứa Thuyền gật gật đầu, ánh mắt cũng rất đề phòng lộ ra vẻ nghiêm túc.
"Nhan công tử, thật là đã lâu không gặp." Lời nói lịch sự không có chút kiêu ngạo hay nịnh nọt nào, không chút cố kỵ mà rõ ràng hiển thị địch ý rất sâu.
Đường Lưu Nhan vẫn chỉ cong môi cười, lại nhìn về phía Lâm Cẩm Sắt không tự giác mà nín thở, mỉm cười, ánh mắt thâm trầm khó đoán của hắn đặt trên người cô, cúi đầu nói:
"Cẩm Sắt, tôi đến đây đón em ."
Những lời này không khác gì lời bùa chú dưới địa ngục, sự quỷ dị khủng bố khiến cho Lâm Cẩm Sắt dường như muốn hét lên thật lớn.
Tại sao có thể như vậy?
Sau khi cô làm chuyện như vậy với hắn, hắn lại có thể coi như không có chuyện gì như thế!
Cô giãy bàn tay ra khỏi tay Hứa Thuyền, không tự giác lùi về phía sau hai bước, lúc đó mới mở miệng nói "Chúng ta, quan hệ gì cũng không có, ngài tới đón tôi làm gì?" Nhịp thở của cô có chút dồn dập.
Đường Lưu Nhan nghe vậy cuối cùng cũng thu hồi lại nụ cười, trong tiếng nói trầm thấp hiện lên một chút cảm xúc khó chịu:
"Cẩm Sắt."
Hắn nhẹ nhàng gọi tên cô, thân thiết một cách kì lạ, mềm nhẹ, nhưng lại lạnh như băng có cả mùi máu.
Lâm Cẩm Sắt một bên nhắc mình đừng sợ, một bên trừng mắt nhìn hắn, tiếp tục nói, "Chuyện hơn một năm trước đây là ngài có lỗi với tôi trước, cho nên hiện tại chúng ta không ai thiếu nợ ai, làm sao ngài phải vất vả bức bách tôi?"
Đường Lưu Nhan nhịn không được mà cười lên .
Cô bé này sao lại có thể nói như vậy chứ?
Làm việc không dám nhận, công phu trốn tránh trách nhiệm thật là tuyệt đỉnh. Chỉ một câu nhẹ nhàng bâng quơ như vậy mà muốn xóa hết những việc cô đã làm sao ... thật không biết chịu trách nhiệm
Nhưng mà cô lại khiến hắn nhớ mãi không quên.
"Không, Cẩm Sắt " hắn khôi phục thái độ thản nhiên vốn có, gắt gao nhìn thẳng vào mắt cô nói, "Em vẫn còn thiếu tôi một thứ."
Nói xong, hắn chậm rãi tiến nhanh tới, sau đó lại nâng cánh tay rảnh rỗi lên, ngón tay thon dài tái nhợt vuốt ve lên gương mặt cứng ngắc của cô, hắn cúi đầu cười, thong thả mở miệng, "Em còn thiếu tôi một cái mạng, em nói xem phải làm thế nào mới tốt?"
Chương 60 - Va chạm
Tay hắn lạnh lẽo, vô cùng lạnh lẽo, giống như bàn tay của ma cà rồng không có độ ấm, xúc cảm lạnh lùng đó khiến Lâm Cẩm Sắt miễn cưỡng rùng mình một cái. Lúc này một lực đạo tiến vào tách bàn tay của Đường Lưu Nhan ra.
Chỉ thấy Hứa Thuyền sắc mặt không đổi giấu Lâm Cẩm Sắt ở phía sau, mỉm cười nói, "Nhan công tử có nói hơi quá không, một cái mạng? Tội danh nặng như thế sợ là Cẩm Sắt không dám nhận đâu."
Trong giây phút đó ánh mắt Đường Lưu Nhan dường như lạnh đến như có nghìn tấn băng bên trong, nhưng hắn vẫn duy trì nụ cười hoàn mỹ như trước, tầm mắt hắn vẫn thủy chung không rời khỏi Lâm Cẩm Sắt, hắn nói, "Cẩm Sắt, tự em nói em em có dám nhận không?" Ngữ điệu hơi cao mang theo chút thờ ơ, còn có cả chút tự nhiên tùy ý, nhưng đồng thời lại khiến người ta cảm thấy cảm giác áp bức mạnh mẽ.
Trái tim cô hơi co lại, quật cường hơi nhếch môi, từ phía sau Hứa Thuyền đứng ra, cô nói nhanh, "Nhưng không phải ngài đang rất khỏe mạnh sao?" Ban đầu cô cũng nghĩ là hắn đã ૮ɦếƭ rồi, dù sao cô cũng Ϧóþ cò vào trúng chỗ tim hắn... cho tới bây giờ cô cũng không dám xem bất cứ tin tức gì từ đại lục, là sinh hay là tử, từ trong tiềm thức cô đều cự tuyệt cho nên cũng chả muốn quan tâm.
Có một đoạn thời gian cô luôn gặp ác mộng, mơ thấy hắn tìm được cô иgự¢ nhuộm đẫm máu giống như một bông hoa đỏ rực kiều diễm.
Cô bừng tỉnh hàng nghìn lần trong trạng thái cả người đều là mồ hôi lạnh, khi tỉnh lại nhìn lên trần nhà màu đen, trong khoảnh khắc trái tim trở nên trống rỗng hoang vắng như ở sa mạc.
Nhưng bây giờ, hắn thật sự đã đến đây, mang theo sự thù hận với cô.
Đúng vậy, cô chắc chắn hắn hận cô! Có lẽ hắn hận tới mức muốn róc xương rút gân cô thì mới có thể báo thù một phát súng kia!
Cmar giác đó khiến cô không thể thở nổi.
Sự sợ hãi và đau đớn vô cùng dường như muốn bức điên cô, gió rất nhẹ nhưng cô lại cảm thấy thật lạnh. Cơ thể bắt đầu không tự chủ được mà run lên.
Bên cạnh vang lên tiếng nói hơi tức giận của Hứa Thuyền, "Đường Lưu Nhan, ngài đừng dọa người quá đáng, ngài đang khiến cô ấy sợ hãi đấy."
Tiền sảnh của bệnh viện, ba người mang vẻ ngoài chói mắt xuất chúng hấp dẫn được sự chú ý của rất nhiều người. Mọi người đều ngoái đầu nhìn lại không hiểu hoặc thở dài.
Thanh niên bây giờ toàn thích yêu theo kiểu tam giác, đi tới tận bệnh viện để giằng co cơ đấy...
Đường Lưu Nhan dường như rất ngạc nhiên nhíu mày, sau đó khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười rất động lòng, trong mắt hắn dường như có gì đó sáng lên giống như ánh sáng của ngọc tinh quang.
Đôi mắt hắn chuyển động, nhìn vào không gian xung quanh đúng là yêu mị cực điểm, bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng lại hướng về phía Lâm Cẩm Sắt, ôn nhu lưu luyến lên chiếc cổ cứng ngắc của cô: "Cẩm Sắt em nghe thấy chưa, Cửu thiếu gia nói em đang sợ hãi..."
Nói xong chính hắn cũng cảm thấy thật buồn người, "Lại có người nói em bị sợ hãi...em nói xem" tay hắn chậm rãi thít chặt lại trên cổ cô, "Một người phụ nữ có thể bắn ૮ɦếƭ người khác còn có thể để cho người ta dọa đến mức sợ hãi sao?"
Da đầu Lâm Cẩm Sắt run lên, cảm giác nơi hắn vừa chạm vào như có những đốm lửa cháy lên.
Nhưng cô không rảnh bận tâm tới điều đó, bởi vì cô bắt đầu cảm thấy khó thở. Người đàn ông này rất hận cô, cô đoán không sai mà ! Hắn thật sự muốn Gi*t cô.
Hứa Thuyền nhìn thấy khuôn mặt hơi tím đi của Lâm Cẩm Sắt thì tiến lên định giật tay hắn ra, Đường Lưu Nhan lại nhanh nhẹn kéo một cái, toàn thân Lâm Cẩm Sắt nhanh chóng rơi vào vòng ôm của hắn.
Tayhắn chưa rời khỏi cổ cô, ngược lại càng siết chặt hơn.
Hắn vùi đầu vào cần cổ của cô, đôi môi mát lạnh cứ ở trước mặt mọi người mà hạ xuống, không kiêng nể gì mà hôn lên cổ cô như vậy. Hứa Thuyền kinh hãi, đang định rút súng gài ở bên hông ra thì nghe thấy giọng nói mỏng manh của Lâm Cẩm Sắt:
"Đừng..."
Anh ngẩn ra, không biết lời này là đang nói với anh hay nói với Đường Lưu Nhan.
Rất nhanh, cô vội vàng nói, "Hứa Thuyền, đừng, nơi này là bệnh viện." Nói xong trên động mạch chủ ở gáy cô truyền đến một cơn đau, ૮ɦếƭ tiệt, hắn đang cắn cô! Dùng sức mạnh như thế có phải hắn muốn làm cô tê liệt không? Cô ra sức giãy dụa, hắn giữ chặt eo cô khiến cô không thể động đậy.
"Vẫn còn không chuyên tâm..." Hơi thở ấm áp lướt qua tai cô, ngữ điệu chậm rãi, liếm vành tai cô, ngữ điệu miễn cưỡng bất đắc dĩ của hắn dường như đang giận dỗi mà làm nũng, "Em nợ tôi một cái mạng đó, sao có thể qua loa như vậy."
Đầu óc Lâm Cẩm Sắt nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Cách nói chuyện rất không bình thường của hắn khiến cô từ trước tới giờ vẫn không cách nào mà thích ứng nổi, còn khoảng cách quá gần giữa cô và hắn, hơi thở ái muội kia khiến toàn thân cô bắt đầu nổi da gà.
Trên thế giới này sao lại có người đàn ông đáng sợ như thế chứ!
Vài giây sao, cô mở miệng giọng nói trầm thấp như đang cầu xin, cô sợ sẽ khiến mọi người xung quanh chú ý tới: "Buông tha cho tôi đi, Đường Lưu Nhan, xin ngài."
Ngữ khí khuất phục như vậy có lẽ chỉ là muốn bảo toàn mạng sống thì tôn nghiêm sẽ trở nên nhỏ bé không đáng kể.
Đường Lưu Nhan dường như không ngờ tới phản ứng đó của cô, vài giây sau đó, tay hắn không tự giác mà nới lỏng ra một chút, Lâm Cẩm Sắt dùng cơ hội này dùng sức thoát khỏi vòng ôm của hắn, sau đó...
Không suy nghĩ, một quyền đánh về phía иgự¢ của Đường Lưu Nhan.
Đó là vị trí cô đã nổ súng.
Nơi đó từng có một bông hoa xinh đẹp màu máu nở ra.
Có lẽ là khoảng cách quá gần hay do hắn còn chưa lấy lại suy nghĩ trong phút chốc giật mình kia, cho nên hắn thực sự bị cô đánh trúng. Quyền phong mạnh mẽ cứ vậy mà tiến đến, lực đạo kinh người.
Quả nhiên, Đường Lưu Nhan hừ một tiếng, buông lỏng tay ra, lui lại về phía sau mấy bước, nhưng tư thái vẫn có vẻ thoải mái tự nhiên như cũ.
Trong đôi đồng tử đen lấy của hắn hiện lên một tia ngạc nhiên, sau đó cười nhẹ: "Cẩm Sắt, hơn 1 năm rồi, em tiến bộ không ít nha."
Lâm Cẩm Sắt đứng cách hắn hai thước, nâng cằm về phía hắn, trong đôi mắt đẹp tràn đầy sự đề phòng cùng tức giận khi bị khinh bạc, cô nói, "Đường Lưu Nhan, nếu lần sau ngài còn như vậy, tôi sẽ giống như lúc trước chĩa súng về phía ngài!"
Nhập vai
Hắn không đuổi theo.
Cho dù Lâm Cẩm Sắt đã nói những lời hung ác như thế hắn vẫn không hề buồn bực, chỉ nhẹ nhàng cười, nhưng thật không ngờ nụ cười ấy còn chứa đựng một loại ánh sáng như ngọc.
Mãi cho tới khi Lâm Cẩm Sắt đã ngồi yêu vị trên xe trái tim vẫn không ngừng hoảng sợ, rất lâu sau mới có thể bình tĩnh một chút.
Hắn không đuổi theo.
Cứ như vậy, đồng tử thâm u không rõ ràng mặc kệ họ tùy ý rời đi.
Xe đã nổ máy, Lâm Cẩm Sắt ngồi ở ghế phó, thật sâu thở ra một hơi, trong lòng ngũ vị lẫn lộn.
Nên thở phào nhẹ ngõm... Nhưng vẫn có chút thất vọng thật khó hiểu...
"Cẩm Sắt, em vẫn là không thể buông hắn ra." Một chút thản nhiên chua sót ẩn sâu trong một tiếng thở dài.
Khoảnh khắc cô nghe thấy điều đó lập tức quay sang nhìn Hứa Thuyền bên ghế chính, một chút sợ hãi nhưng thật nhanh mở miệng phản bác: "Không, anh không hiểu, đó là bởi em hận hắn." Dứt lời, cô tự giễu cong cong khóe miệng. Thật buồn cười, ban đầu là cô hận hắn lợi dụng cô, bây giờ đến phiên hắn hận cô có ý muốn Gi*t ૮ɦếƭ hắn lại còn trốn đi oan oan tương báo như vậy đến khi nào mới chấm dứt đây?
Bây giờ nghĩ lại, ngay cả cô cũng cảm thấy mình thật sai lầm, lúc ấy tại sao lại nghĩ ra loại hành động như vậy chứ? Tại sao có thể dùng hành động mang tính nguy hiểm nhất của pháp luật đó là trộm súng để trong ngăn kéo tủ của Đường Lưu Nhan mà động thủ với hắn chứ? Một người từng được ca tụng là luật sư nổi tiếng của giới luật pháp mà lại phạm phải loại sai lầm sơ đẳng ... cô chỉ biết lúc ấy trong lòng cô từng cơn tức giận cứ ùn ùn kéo đến, lửa giận và sự khuất nhục dường như muốn thiêu đốt lí trí của cô.
Hứa Thuyền im lặng nhìn Lâm Cẩm Sắt, cô gái này đang đâm vào trái tim anh một nhát dao sâu lún cán. Cô đang vô thức dùng bản thân khiến anh mình đầy thương tích.
Khi anh rời đi, à không, phải nói mấy năm liền sau khi cô bỏ anh mà đi, từng ngày từng đêm anh đều nhớ tới cô, vừa oán hận vừa thương nhớ, mãi cho đến sau này, cho dù khuôn mặt của đã dần mơ hồ đi trong trí nhớ anh, nhưng sự ám ảnh ấy cứ mãi điên cuồng mà dày vò anh. Anh từng nghĩ, nếu cô có thể trở lại bên cạnh anh, anh sẽ giả vờ như đã quên hết những tổn thương cô đã gây ra cho anh mà cố gắng đối tốt với cô. Không oán trách cô, không để cô tức giận, chỉ xin cô đừng một lần nữa rời bỏ anh mà đi.
Nhưng anh lại đang phạm phải một sai lầm mà ngay cả anh cũng không thể tha thứ cho chính mình...dưới sự dụ dỗ của quyền lực, anh cứ như bị ma quỷ ám ảnh, để đoạt lấy quyền lực mà lợi dụng chỗ đứng của cô trong lòng Tần gia...
Trên thực tế, ngày đó khi cô nhìn thấy anh phút giây đó anh bỗng tỉnh táo lại, trái tim vào khoảnh khắc đó hối hận đau đớn đến mức sắp vỡ ra.
Nhưng cô không hề biết.
Cô mãi mãi cũng không biết.
Bởi vì bây giờ trong mắt cô, đã không hề có hình bóng của anh.
Từ vị trí của anh nhìn vào, một bên mặt của Lâm Cẩm Sắt bị mái tóc xoăn lọn to che đi, một đôi đồng tử tròn tròn trong suốt như nước mùa thu, thật giống như mắt của chú nai con. Khi nói chuyện khóe môi vẫn cứ quật cường mà mím lại, thật khiến người ta thương xót...
Anh đột nhiên có loại xúc động mãnh liệt muốn đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, nhưng cuối cùng anh cũng đè xuống được.
Sự buồn bực cùng bất an chợt khiến anh im lặng nắm tay thành quyền.
Trong đầu hiện lên hình ảnh ban nãy khi cô nhìn về phía Đường Lưu Nhan.
Hình như trước đây cô cũng từng nhìn anh như thế.
Có phải sự thật vô cùng tàn khốc, khi anh giật mình bừng tỉnh giấc, anh đã phát hiện ra đến lúc mình rút khỏi vai diễn chính, trở thành một vai quần chúng có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Có lẽ anh chưa bao giờ trở thành nhân vật chính được vạn người chú ý kia, chỉ là lúc đầu xuất hiện một chút sau đó bản thân mình lại biến thành dư thừa.
Lâm Cẩm Sắt thấy anh im lặng, chỉ là chăm chú nhìn cô, hay là xuyên qua cô nhìn gì đó, cô nghĩ anh đang nghi ngờ lời cô nói , nên nhịn không được mà mở miệng nói: "Em nói thật đó."
Hứa Thuyền cúi đầu, cười khẽ, cuối cùng ôn nhu nói "Ừ, anh biết." Khẩu khí của anh giống hệt như năm đó, sủng nịch từ đáy lòng, buông thả.
Cẩm Sắt, có lẽ cô rất thông minh, nhưng vào trong những tình huống như thế lại ngốc nghếch đến mức có thể khiến cho người ta không thể tưởng tượng nổi.
Trong lòng có một tiếng nói với anh rằng đừng tìm hiểu thêm chuyện này nữa...
Như vậy, có lẽ còn có thể để lại một cơ hội cho chính mình.
...cho dù là nhập vai quá sâu, anh cũng cam tâm tình nguyện mà trầm luân.
Lâm Cẩm Sắt sau khi trở lại bang, dứt bỏ hết tạp niệm (suy nghĩ linh tinh) trong đầu, bắt đầu khẩn trương chuẩn bị việc tiến ra thị trường Châu Âu và đại lục.
Bởi vì thời gian của Tần gia không còn nhiều nữa .
Ung thư dạ dày, giai đoạn cuối, ba năm trước đây đã phải cắt bỏ hơn nửa dạ dày, nhưng bây giờ tế bào ung thư lại phát tán, dường như đã tìm đủ những bác sĩ tốt nhất trên thế giới nhưng tất cả đều lực bất tòng tâm.
Lần đầu tiên khi Lâm Cẩm Sắt biết hắn có bệnh cũng là lần tỉnh lại cuối cùng của hắn cho tới bây giờ, hắn đã sai trợ thủ thân cận chuyển cho cô túi văn kiện bí mật. Bên trong có kế hoạch khuếch trương Viêm bang trong tương lai, đó là tâm huyết hai mươi năm qua của hắn, hắn đem nó giao cho cho, mong cô hoàn thành những chuyện mà hắn chưa kịp làm.
Khi đó vẻ mặt và khẩu khí của hắn vô cùng tha thiết, hơn nữa loại cảm xúc kì lạ này lại xuất hiện ở trong mắt hắn, Lâm Cẩm Sắt nhất thời không thể nói gì ...đối mặt với một người không biết sẽ nhắm mắt lúc nào, hơn nữa hắn còn là ân nhân của cô, cô biết phải nói gì đây?
Vì thế cô gật đầu đồng ý.
Nếu đã đồng ý rồi thì tất nhiên là phải dốc sức làm thật tốt. Đây là nguyên tắc của cô.
Nói thật, đối mặt với những người anh em vong mạng trong thế giới xã hội đen này, lúc nào cô cũng sợ hãi đến mức xương sống lạnh toát, hai chân nhũn ra. Nhưng cô không thể để lộ ra cảm giác đó. Đó là thế giới của luật mạnh thắng yếu, một khi cô bị yếu thế, vậy nhất định sẽ bị người khác dẫm đạp đến mức một cái xương lành lặn cũng chẳng còn.
Ngày hôm đó, cô đã lập ra một kế hoạch rất tốt, đầu tiên phải mở đường cho những xí nghiệp của Viêm bang, sau đó thay đổi vị trí của thế lực ngầm, giả vờ như không thay đổi bất cứ điều gì trong bang để che mắt, người không biết quỷ không hay mà khuếch trương phạm vi và thế lực. Nhưng mà phái ai cũng không phù hợp, vì thế cô quyết định tự mình điItalyđể khảo sát trước đã.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc